Mùa thu năm ấy, Lục Di Nguyệt bước vào cuộc sống của mình như một cơn gió lạ, trong khi thành phố vẫn miên man với những ngày u ám của những đợt mưa nặng hạt. Cô vừa chuyển đến khu phố cổ, nơi những căn nhà cổ kính chen chúc nhau, dường như chứa đựng vô số bí mật. Đó là một khu chợ trời nhỏ, nơi những đồ vật cũ kỹ được bày bán như một phần của lịch sử đã qua, với các gian hàng lạ mắt và tiếng gọi mời chào của người bán hàng vang vọng khắp các con phố.
Ngày đầu tiên bước vào khu chợ, Nguyệt chẳng hề có ý định mua gì, chỉ muốn tìm kiếm một vài món đồ trang trí cho căn hộ mới của mình. Cô đi qua từng gian hàng, những đồ vật từ thời xưa, những món đồ cũ kỹ đã mờ nhạt theo thời gian. Rồi, ánh mắt cô dừng lại trước một chiếc bàn nhỏ, trên đó là một bức tranh cổ, bức tranh mà lần đầu tiên nhìn thấy, cô cảm thấy có điều gì đó lạ lùng và ám ảnh.
Bức tranh vẽ một cô gái, gương mặt thanh thoát nhưng lại có một sự u ám khó tả. Đôi mắt của cô gái trong bức tranh nhìn thẳng vào Nguyệt, khiến cô cảm thấy một cảm giác không thoải mái. Mái tóc dài của cô gái bay trong gió, bộ váy trắng toát lên vẻ thanh khiết nhưng lại có một vẻ lạnh lẽo kỳ quái. Đặc biệt, ánh mắt của cô gái trong tranh không chỉ đơn giản là một đôi mắt vẽ lên; chúng như thể đang sống, dường như có một sự liên kết kỳ lạ giữa cô gái trong tranh và chính cô.
"Cô muốn mua bức tranh này không?"
Một giọng nói nhẹ nhàng kéo Nguyệt ra khỏi trạng thái mê hoặc.
Cô quay lại và nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng gần đó. Ông ta mặc một bộ đồ cũ kỹ, đôi mắt tối tăm như chứa đựng những câu chuyện chưa kể. Ông mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại không mang lại cảm giác an tâm cho Nguyệt.
"Giá bao nhiêu vậy?"
Nguyệt hỏi, dù cô không có ý định mua nó.
"Chỉ vài trăm thôi. Bức tranh này có một lịch sử đặc biệt, rất lâu rồi, nhưng nó vẫn giữ nguyên được vẻ đẹp của mình"
Người đàn ông nói, ánh mắt của ông ta dường như chực chờ nhìn thấu tâm trí cô.
Nguyệt cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể dứt ra khỏi đôi mắt của cô gái trong tranh. Cô bước tới gần hơn, đưa tay chạm vào khung tranh, và ngay khi ngón tay cô chạm vào bề mặt của nó, một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua người cô.
"Bức tranh này không phải là bình thường đâu"
Người đàn ông nói, giọng ông ta trở nên nghiêm túc hơn.
"Cô sẽ thấy những điều mà cô không thể tưởng tượng được"
Cảm giác kỳ lạ càng gia tăng khi Nguyệt nhìn vào bức tranh. Đôi mắt của cô gái trong đó, dù vẫn vẽ tĩnh, nhưng như thể có điều gì đó chuyển động trong đó. Nguyệt nhanh chóng rút tay lại, nhìn người đàn ông một cách nghi ngờ.
"Cảm ơn, tôi chỉ xem thôi"
Nguyệt nói rồi quay người rời đi. Tuy nhiên, khi quay lại, cô lại thấy mình đứng trước bức tranh một lần nữa.
Cảm giác này thật kỳ lạ, như thể có một lực kéo nào đó khiến cô không thể rời đi. Cô nuốt nước bọt, rồi lại đưa tay chạm vào bức tranh một lần nữa. Đột nhiên, bức tranh dường như trở nên sống động hơn. Cô gái trong tranh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy bí ẩn, như thể đang cất giấu một bí mật lớn lao.
"Cô gái này… có vẻ quen thuộc"
Nguyệt tự nhủ, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Cô không thể giải thích nổi, nhưng điều gì đó thôi thúc cô phải mua bức tranh. Cảm giác kỳ quái này khiến cô không thể chối từ. Và rồi, cô quyết định.
"Làm ơn đóng gói cho tôi bức tranh này"
Nguyệt nói, giọng nói của cô như bị một lực vô hình kéo lại.
Người đàn ông mỉm cười, như thể đã chờ đợi câu nói ấy. Ông ta lấy bức tranh và đóng gói cẩn thận trước khi đưa cho Nguyệt.
Khi Nguyệt rời khỏi khu chợ trời, trời bắt đầu đổ mưa, nhưng cô không quan tâm. Cảm giác kỳ lạ trong lòng cô không thể dứt ra, và cô có một niềm tin mơ hồ rằng, bức tranh này sẽ thay đổi mọi thứ.
---
Sau khi trở về căn hộ, Nguyệt treo bức tranh lên tường đối diện giường ngủ. Cảm giác lạ lùng vẫn không buông tha cô, nhưng rồi công việc và cuộc sống hàng ngày cuốn cô đi. Cô bắt đầu quên dần đi sự ám ảnh của bức tranh, cho đến một đêm, khi ánh sáng từ đèn ngủ mờ nhạt chiếu lên bức tranh, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Cô gái trong tranh… cử động.
Chắc chắn rồi, Nguyệt có thể thấy đôi mắt của cô gái trong bức tranh đang di chuyển. Không chỉ vậy, đôi mắt ấy như thể đang nhìn chằm chằm vào cô, không rời. Nguyệt ngồi phắt dậy, đôi mắt mở lớn, không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến. Cô gái trong tranh không chỉ nhìn vào cô, mà hình như đang cười…
Một nụ cười lạnh lẽo.
Nguyệt không ngủ được suốt đêm đó. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm căn phòng nhỏ, như thể một luồng khí vô hình đang lướt qua, khiến cô rợn người. Mặc dù đèn ngủ vẫn sáng, nhưng không gian xung quanh dường như trở nên mờ mịt. Cô không thể rời mắt khỏi bức tranh, mặc dù đã cố gắng quay mặt đi. Đôi mắt của cô gái trong tranh vẫn dõi theo cô, không chớp, không ngừng.
Cảm giác kỳ lạ này như một bóng ma, theo cô từ khi cô bước vào khu chợ trời ấy. Cô thầm trách mình sao lại bị cuốn hút bởi một món đồ kỳ quái đến vậy. Dù vậy, cô không thể phủ nhận rằng bức tranh có một sự quyến rũ đặc biệt. Mỗi lần nhìn vào bức tranh, Nguyệt lại cảm thấy như có một sức mạnh vô hình kéo cô lại gần.
Bất chợt, cô gái trong tranh cử động lần nữa.
Nguyệt giật mình. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Lần này, cô gái trong bức tranh không chỉ cử động đôi mắt mà cả cơ thể. Mái tóc dài như được thổi bồng bềnh, tay cô gái chầm chậm vươn ra phía trước, dường như muốn chạm vào Nguyệt. Nụ cười lạnh lẽo vẫn treo trên môi cô gái, như thể nó đã được khắc sâu vào từng đường nét của bức tranh.
Nguyệt đứng bất động, không thể tin vào mắt mình. Cô cố dụi mắt, nhưng khi mở ra, cảnh tượng vẫn không thay đổi. Cô gái trong tranh đang nhìn cô chằm chằm, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể thốt lên lời.
Một cảm giác buồn bã, kỳ lạ dâng lên trong lòng Nguyệt. Cô gái trong tranh… cô ấy đang khổ sở sao? Hay chỉ là một linh hồn bị mắc kẹt trong bức tranh này, chờ đợi một ai đó để giải thoát?
Nguyệt quyết định không thể cứ tiếp tục như vậy. Cô đi lại gần bức tranh, cúi xuống và nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô gái. Chẳng có gì đặc biệt ở đó, chỉ là ánh nhìn sắc lạnh và không thể xuyên qua được. Nhưng… có lẽ đó chính là điều kỳ lạ nhất.
Bất ngờ, Nguyệt nghe thấy một âm thanh nhẹ. Không phải từ bức tranh, mà từ đâu đó phía sau. Cô quay lại, tim đập mạnh mẽ. Đó là một tiếng thở, nhẹ nhàng nhưng đầy u ám, như thể có ai đó đang đứng sau lưng cô.
Nguyệt quay nhanh, nhưng căn phòng trống rỗng, không có ai cả. Cô hít thở sâu, tự nói với mình rằng đó chỉ là sự tưởng tượng do lo lắng. Tuy nhiên, cảm giác sợ hãi vẫn không buông tha cô. Cô quay lại nhìn bức tranh một lần nữa, và bỗng nhiên, điều kỳ lạ đã xảy ra.
Ánh sáng trong phòng nhấp nháy. Bức tranh dường như đang thay đổi. Cô gái trong tranh không còn đứng yên nữa, mà đang bước ra khỏi khung tranh. Nguyệt nhìn chằm chằm, tim cô như thắt lại. Đôi chân của cô gái từ từ bước xuống khỏi bức tranh, chân chạm vào không khí như thể không có một vật cản nào.
Nguyệt lùi lại, đôi mắt mở lớn không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến. Cô gái từ trong bức tranh bước ra, mỗi bước chân của cô ấy như kéo theo một cơn gió lạnh buốt, khiến không gian xung quanh càng trở nên u ám. Nguyệt không thể cử động, như thể bị dính chặt vào nơi mình đứng.
Cô gái đứng trước mặt cô, nhìn Nguyệt với đôi mắt không thể xuyên thấu. Nụ cười của cô ta không thay đổi, nhưng vẻ mặt ấy lại mang theo một nét buồn bã, như thể muốn cầu cứu, muốn được giải thoát khỏi một thứ gì đó không thể nói thành lời.
"Cô… cô là ai?"
Nguyệt cất giọng, nhưng âm thanh của mình dường như không đủ mạnh để phá vỡ không gian tĩnh lặng kỳ lạ này.
Cô gái trong tranh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn Nguyệt. Nhưng sau một khoảnh khắc dài, cuối cùng, đôi môi cô gái mở ra, nói một lời duy nhất.
"Giúp tôi"
Giọng nói ấy nhẹ nhàng như gió, nhưng lại đầy thổn thức. Nguyệt cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nhưng cô cũng cảm nhận được sự đau đớn trong giọng nói ấy. Cô gái này, rốt cuộc là ai? Và tại sao lại xuất hiện trong cuộc sống của Nguyệt?
Chưa kịp suy nghĩ thêm, bức tranh đã bắt đầu nhạt dần, và cô gái cũng từ từ tan biến vào không gian. Cái lạnh trong phòng lại càng trở nên đậm đặc hơn. Nguyệt đứng thừ ra, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Đột nhiên, cô nhận ra một điều: bức tranh này không phải là một tác phẩm nghệ thuật bình thường. Nó là một thứ gì đó nguy hiểm, một thứ không thuộc về thế giới này. Và có lẽ, cô đã vô tình mở ra một cánh cửa dẫn đến điều mà cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Nguyệt nhìn vào nơi bức tranh từng treo, cảm giác mơ hồ và lo lắng dâng lên trong lòng. Cô gái trong tranh đã biến mất, nhưng những lời cầu cứu kia vẫn văng vẳng trong đầu cô.
Giúp tôi
Sáng hôm sau, Nguyệt tỉnh dậy với một cảm giác kỳ lạ, như thể mọi thứ đêm qua chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng khi cô nhìn quanh phòng, mọi thứ vẫn không thay đổi. Căn phòng vẫn tĩnh lặng, nhưng cảm giác u ám vẫn đọng lại trong không khí, như thể bức tranh và cô gái trong đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Nguyệt đứng dậy, đầu óc vẫn mơ màng, nhưng một thứ gì đó thôi thúc cô phải kiểm tra lại bức tranh. Cô tiến đến bức tranh treo trên tường, nơi mà đêm qua cô gái đã bước ra. Nhưng khi cô nhìn vào đó, chỉ còn là một khung tranh trống rỗng. Không có cô gái, không có nụ cười lạnh lẽo ấy. Tất cả đều im lìm, chỉ còn lại những vết sơn cũ kỹ, mờ nhạt theo thời gian.
Nguyệt cảm thấy thất vọng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ chỉ là một trò ảo giác, một cơn mê sảng do mệt mỏi kéo dài. Cô cười tự giễu, lắc đầu và quay người đi ra ngoài, cố gắng quên đi những sự kiện kỳ lạ xảy ra đêm qua.
Nhưng ngay khi cô bước ra khỏi căn hộ, một cảm giác bất an ập đến. Dường như có một ánh mắt nào đó đang dõi theo cô, một cảm giác lạ lùng mà cô không thể giải thích. Cô quay lại nhìn căn phòng, nhưng không có gì thay đổi. Vẫn là tấm cửa sổ mở ra đón ánh sáng mặt trời, vẫn là bức tranh treo trên tường. Nhưng trong lòng Nguyệt, một nỗi lo sợ không thể dứt ra.
Cô quyết định đến thư viện trong khu phố để tìm một chút bình yên. Đó là nơi cô thường xuyên đến khi muốn thư giãn và tĩnh tâm. Nhưng hôm nay, ngay cả khi bước vào thư viện, Nguyệt không thể thoát khỏi cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
Khi cô bước đến một kệ sách và bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách về nghệ thuật cổ điển, một cuốn sách bất ngờ rơi xuống chân cô. Cô cúi xuống nhặt cuốn sách lên và nhận ra đó là một cuốn sách cũ, bìa da màu đen, với tên gọi "Vẽ Nỗi Sợ". Tên sách có vẻ kỳ lạ, nhưng cô không thể dừng lại, đưa tay lật giở từng trang.
Cuốn sách ấy chứa đựng những bức tranh ma quái, những hình ảnh khiến cô không thể dứt mắt ra. Một trong những bức tranh khiến cô phải thốt lên một tiếng thở dài. Đó là bức tranh giống hệt bức tranh mà cô đã mua hôm qua. Cô gái trong bức tranh ấy cũng có một nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người nhìn. Cô gái trong tranh có vẻ như đang khẩn cầu, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể.
Nguyệt quay lại, tìm kiếm thông tin về bức tranh trong cuốn sách, và rồi mắt cô dừng lại ở một đoạn văn. "Bức tranh này không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, nó là một cánh cửa. Một cánh cửa dẫn đến thế giới khác, nơi những linh hồn bị mắc kẹt, nơi chúng ta không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được. Những người sở hữu bức tranh này sẽ không bao giờ bình yên cho đến khi họ giải thoát cho linh hồn đó."
Nguyệt cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô không thể tin vào những gì mình vừa đọc. Mọi thứ bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, nhưng cũng càng mù mịt hơn bao giờ hết. Cô gái trong bức tranh không phải là một tác phẩm vô tri vô giác. Cô ta là một linh hồn bị mắc kẹt trong đó, và bức tranh là cánh cửa duy nhất để cô ta có thể thoát ra.
Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, nhưng đồng thời, Nguyệt cũng cảm thấy một sự thôi thúc phải giúp đỡ. Cô gái trong tranh đã cầu cứu cô, và giờ đây, cô không thể phớt lờ.
Cô quyết định sẽ tìm hiểu thêm về bức tranh này, về cô gái trong đó, và làm mọi cách để giải thoát cho linh hồn của cô ta. Nhưng cô biết rằng con đường này sẽ không dễ dàng. Nếu quả thật bức tranh này là một cánh cửa dẫn đến thế giới khác, thì cô có thể sẽ phải đối mặt với những điều mà cô không bao giờ tưởng tượng nổi.
Nguyệt quyết định quay lại căn hộ của mình. Nhưng khi cô bước vào, một cảm giác kỳ lạ lại bao trùm không gian. Căn phòng tối đen, không một chút ánh sáng. Lúc này, không phải chỉ có bức tranh làm cô lo lắng mà còn là cảm giác bất an đột ngột bao vây lấy cô. Cô bước đến bức tranh, nơi mà cô đã đặt những câu hỏi không lời đáp.
Nhưng lần này, bức tranh không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật. Nó như một sinh thể sống, một vết tích của thế giới mà cô không thể hiểu được.
Ánh mắt của cô gái trong tranh lại nhìn cô. Và lần này, không chỉ là một cái nhìn lạnh lùng. Đôi mắt ấy bắt đầu lấp lánh, như thể có một tia hy vọng.
"Giúp tôi…"
Lần này, không phải là một lời cầu cứu thầm lặng, mà là một tiếng gọi vọng lên từ bức tranh. Nguyệt cảm thấy lồng ngực mình như nghẹn lại. Cô biết rằng, nếu cô không làm gì đó, có thể cô sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này mãi mãi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play