“Ai đó, xin ai đó hãy cứu người ấy đi.”
“Có ai đó không? Cứu lấy y... Làm ơn.”
“Ông trời ơi, ông có đức hiếu sinh xin cho con một nguyện vọng...”
Tiếng van nài thống thiết cứ liên tục lởn vởn qua lại trong đầu tôi khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Tôi thở hồng hộc, tham lam hít lấy hít để không khí. Trái tim tôi đau quá, như thể bị ai đó bóp nghẹt.
Cảm giác đè nén khó chịu dâng lên trong lồng ngực tôi lúc này là gì? Tai tôi vẫn đang luẩn quẩn những điệu gió vu vi như từ phương xa đổ lại. Đầu tôi nhức nhối như đang có hàng vạn con trâu mộng chạy qua.
Một giấc mơ kì lạ. Không có hình ảnh gì cả, một màn đêm đen thăm thẳm và tiếng van nài cầu xin phát ra từ tứ phía. Giọng nói ấy thật lạ lẫm, nó vang vọng khiến tôi khó xác định cụ thể đó là ai.
Lục trong trí óc, dường như cũng chẳng ai tôi quen biết có chất giọng như vậy, mà sao phải van nài đầy khổ sở như thế?
Tôi chịu chết. Giấc mộng quái đản.
Nhưng quái đản hơn chính là hoàn cảnh của tôi lúc này. Đã một ngày trôi qua rồi mà tôi vẫn không thôi bàng hoàng sửng sốt khi nhìn mình qua tấm gương đồng.
Vẫn là gương mặt đó, vẫn là một nhan sắc ưa nhìn có phần bình thường không có gì nổi bật, nhưng y phục trên người lại không phải là bộ áo hoodie thân thuộc, không phải chiếc “long bào” của trường sư phạm tôi thích trưng diện mà là bộ váy xuề xòa nhiều tầng nhiều lớp người ta hay mặc trong mấy bộ phim cổ trang.
Tôi xuyên sách rồi. Vào một bộ tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết mà tôi đọc dăm hôm trước. Tin được không, tôi cày mấy chục chương chỉ trong vỏn vẹn ba ngày giời.
Và giờ thì hay rồi, tôi tẩu hỏa nhập ma xuyên thẳng vào cuốn sách tôi đọc ngày đêm. Trớ trêu thay tôi trở thành một nhân vật vô danh và biết chắc mấy chương nữa thôi tôi chết tươi không nơi chôn cất.
Xuyên sách đã là xui xẻo, vớ ngay phải nhân vật mà không xuất hiện lấy một giây trong truyện, biết trước kết cục bi đát thì có phải thảm lắm không. Tôi còn trẻ lắm, tôi còn muốn cống hiến và cũng không muốn đến nơi chẳng ai quen biết này.
Tôi đã thử tìm chết mà thế nào lại rơi vào vòng lặp. Liên tục trở về thời điểm khởi đầu.
Thế giới chết tiệt này không buông tha cho tôi. Tôi chợt nghĩ ra cách để về thế giới thực thân yêu của mình. Tôi đẩy nhanh cốt truyện là được không phải sao?
Cốt truyện gốc xoay quanh ba nhân vật. Tịch Khiết Vân là nam chính, nữ chính Cẩm Hy và phản diện Bách Lý Tử Huyên. Họ đều đang ở độ thiếu thời đẹp đẽ nhất, cùng nhau tu luyện tiên pháp tại Thiên Vân sơn.
Khiết Vân và Cẩm Hy sớm nảy sinh tình cảm với nhau sau những lần hoạn nạn, họ diễn màn kịch tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Mà Tử Huyên lại đem một tình cảm đơn phương với nữ chính. Một cốt truyện cẩu huyết với tuyến tình cảm theo lối tay ba đầy quen thuộc.
Không lâu từ khi cốt truyện bắt đầu, Tử Huyên phát hiện ra gánh nợ diệt môn đè nặng trên vai mình do kẻ nào gây ra. Hắn trở nên độc đoán và thành phản diện chính của toàn bộ câu chuyện.
Hắn đưa cả Thiên Vân sơn trở thành mồ chôn tập thể. Nam nữ chính dù là huynh đệ chí cốt thì cũng không nằm ngoài vòng toan tính của hắn.
Hiển nhiên điều đó mới là nguyên do khiến hắn là nam phụ, dù đẹp mã và tài giỏi không kém cạnh Khiết Vân.
Tử Huyên đeo một mặt nạ vô tội trở ra với hai người họ. Cả ba dù bị thương nặng nhưng vẫn đồng hành với nhau tìm ra sự thật.
Sự thật sao mà vỡ lẽ nhanh cho được khi chủ mưu đang đứng ngay cạnh nam nữ chính.
Sau này, nam chính để bảo vệ người thương mà chết. Cẩm Hy hóa thành tiên, nhờ sức mạnh của Thái Âm quân Cẩm Vân trên đỉnh Cửu Trùng mà phong ấn Tử Huyên mãi mãi. Cô trở về Minh giới nơi có cửa âm ti và tương ngộ với nam chính. Lúc đó họ mới thực sự thừa nhận tình cảm của nhau.
Minh Hậu thương tình giúp Khiết Vân lưu giữ kí ức. Sau khi lịch kiếp trở về, Khiết Vân lên Thiên giới thành tiên đoàn tụ với Cẩm Hy. Kết thúc đẹp nhưng lại lâu la, họ còn hành trình tu tiên, nhưng giấc sư phạm của tôi thì không đợi được, trượt tín thi lại tốn không ít tiền. Tôi lại sợ lỡ dở tương lai vì ra trường muộn.
Tôi phải đẩy nhanh tiến độ yêu đương của đôi nam nữ chính mới được. Nhất là chuyện để ông nội nam phụ Tử Huyên hắc hóa chậm chút. Ít nhất là sau khi họ tỏ tình nhau. Chắc là tỏ tình xong tôi sẽ được trả về.
Tôi vặn tay cười khằng khặc khi đã vạch ra hướng giải quyết. Nhân vật này của tôi có tên là Úy Trì Tuyết Nhi. Lợi thế lớn trong tay tôi khi mà tôi là con gái cưng của chưởng môn Thiên Vân sơn. Tôi mà muốn nhảy vào mối quan hệ giữa họ thì dễ hơn trở bàn tay nữa kìa. Nhưng tôi có nhược điểm chí mạng. Tôi, ái nữ của chưởng môn Thiên Vân sơn, là một phế nhân.
Trong một thế giới đầy rẫy tu tiên giả, kiếm miếng cơm dựa vào thực lực và tồn tại những xung đột chính tà, tôi sở hữu một lượng tu vi bé bằng hạt đậu. Nuông chiều sinh thói và thế là kí chủ của tôi nổi tiếng bởi sự sinh ra đã ngậm thìa vàng, mọi thói hư tật xấu tồn tại ở một cậu ấm cô chiêu Úy Trì Tuyết Nhi có tất.
Tôi khóc ròng trong lòng. Thế này lỡ có chọc nhầm nam phụ xong hắn giết tôi, đổ lỗi cho tai nạn ngoài ý muốn thì tôi chống đỡ không nổi. Nhưng không thử làm sao biết được!
Lợi dụng ưu thế là con cưng của tông chủ Thiên Vân sơn, trong hôm đó, tôi xách nải tới chỗ cha, bù lu bù loa nói muốn theo Khiết Vân đi đến Càn Thiên trang.
Sở dĩ tôi đòi ấy là bởi tôi biết sắp tới, hay chính xác là trong nay mai, cốt truyện sẽ bắt đầu.
Tịch Khiết Vân cùng Tử Huyên phụng mệnh Úy Trì chưởng môn tới các tông môn khác thông báo về thể lệ cũng như nhận bảng tên thí sinh tham gia Vân Hoa đại hội- đại hội năm năm một lần so tài giữa các tông phái.
Khi Khiết Vân tới Càn Thiên trang, cả hai sẽ gặp nữ chính Cẩm Hy. Tôi đưa đẩy họ thì đương nhiên phải thường trực xuất hiện rồi. Hơn hết, đây là dịp tốt để có thể thiết lập mối quan hệ tốt với tuyến nhân vật chính.
Một nhân vật chẳng đủ trình so kè với quần chúng như tôi cũng vất vả lắm chứ bộ.
Tôi ôm chân cha vứt hết liêm sỉ nài nỉ ông:
“Đi mà, cha ơi.”
Tôi van thế, lại không thấy ông nói gì thì liên tục lặp đi lặp lại “đi mà” như một chiếc máy nổ.
Úy Trì Thiên Dật, cha tôi thấy thế sinh phiền não. Ông thở hắt ra rồi nói “thôi thôi thôi” liên tiếp ba tiếng.
“Ta cũng hết cách với con. Lần này đường núi xa xôi con có chịu được không?”
Tôi vỗ ngực tự hào:
“Cha yên tâm, tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, con sức dài vai rộng không hề gì.”
Cơ thể này của tôi thật ra mới mười sáu. Nhưng tôi làm tròn. Chênh một hai tuổi có đáng bao nhiêu.
Tính ra nếu tôi gia nhập dàn nhân vật chính thì tôi sẽ thành em út. Nam chính hai mươi, Tử Huyên mười tám tròn, nữ chính thì mười bảy. Tất cả đều vẫn đang phơi phới xuân xanh.
Thành thực, trên góc độ của tôi, tôi thấy ông băn khoăn cũng không phải không có nguyên do. Tôi là một phế vật đích thực. Cụ thể thì một chiêu thức đơn giản như biến ra lửa tôi cũng không làm được. Không có lửa thì sống kiểu gì? Không thể nấu nướng cũng không thể sưởi ấm về đêm.
Mà ở thế giới này, bay là một chuyện khó khăn. Chỉ thần tiên mới có khả năng đó. Lại vì các tông môn luôn duy trì kết giới nhằm tránh bị đánh úp từ các thế lực thù địch bên ngoài nên việc thi triển thuật dịch chuyển là vô hiệu. Nếu tới Càn Thiên trang chúng tôi sẽ đi đường bộ.
“Cái đó ta cũng lo đấy. Mà hơn cả, con đi cùng hai đứa chúng nó, chúng nó là nam nhi, ta rất quan ngại.”
Tôi “ồ” một tiếng, thời cơ của tôi đây rồi, tôi đợi ông nhắc tới họ mãi.
“Vậy cha để Tử Huyên ở lại con đi thay. Khiết Vân thì cha rất an tâm không phải ư? Tính huynh ấy lành lại điềm đạm, không gần nữ sắc. Người ta là đệ tử ruột của cha kia mà.”
Ông vẫn không hài lòng suy ngẫm rất lâu, trông vẻ mặt dường như nắm sáu phần sẽ từ chối tôi. Tôi lay lay đùi ông, lại tựa đầu vào vai ông làm nũng:
“Cha à...”
Thật ra tôi không giỏi làm nũng thế đâu. Tôi thấy trên phim thế nào thì tôi bắt chước thế, dáng vẻ của một đứa trẻ được cưng chiều đúng là rất khó họa theo. Nhưng may mắn tôi sở hữu một tính cách hoạt bát và có biểu cảm cũng tương đối linh hoạt.
Tôi trề môi và nói giọng ngọt:
“Cha không muốn con gái trưởng thành à? Con đi cùng sư huynh cũng học được thêm ít nhiều chứ sao?”
Ông ấn vào trán tôi:
“Con đó! Xểnh ra là học cái không đâu. Lần này thôi đấy, mà ta là ta sợ con phá thằng bé ấy!”
Tôi cười hớn hở:
“Nếu thế thì cha đồng ý đúng không?”
Úy Trì Thiên Dật gật đầu, phủi phủi tay:
“Đi đi, chuẩn bị tí đồ mai mà lên đường. Ta cho đi một chuyến thôi đấy."
Ông ngẫm chuyện gì đó rồi lại nhắc tôi tiếp:
"Mà chắc hai đứa chúng nó cũng còn sót lại Càn Thiên trang là chưa ghé thôi. Thế thì không cần mang đồ gì đâu. Đi ngày là tới rồi.”
Tôi đứng nghiêm thẳng lưng:
“Nữ nhi tuân mệnh!”
Dáng vẻ thiếu chuẩn mực đó của tôi thành công chọc cười ông, ông cười hào sảng rồi trách yêu: “Chẳng biết đẻ ra giống ai đây.”
Người ta nói oan gia thì ngõ hẹp, trái đất tròn như thế và Thiên Vân sơn nhiều đệ tử đến vậy, mắc gì vừa khi tôi xin xỏ cha xong lại gặp ngay “quả nợ” ở cửa phòng cha thế này.
Hắn, Bách Lý Tử Huyên một tay chống nạnh trưng ra điệu bộ chán ghét tận cùng chất vấn tôi:
“Ta gọi mà cô điếc à?”
Phản diện đại nhân mỏ hỗn của tôi ơi, tôi có điếc đâu. Chỉ là ban nãy mới đi ra cửa đã gọi thẳng tên tôi “Úy Trì Tuyết Nhi” tôi làm sao đỡ kịp. Một là tôi chưa quen giao diện và cái tên mới mẻ này, hai là tôi sợ anh đấy.
Trong ba sáu kế, tôi chọn kế thứ ba bảy, kế hèn. Tôi giả bộ không nghe thấy, mồm huýt sáo, vừa đi vừa tí tửng đá chân như đang kẹt trong thế giới nhiệm màu riêng.
Nhưng kẻ bẩm sinh cao ngạo như Tử Huyên, lại thêm cái độ tuổi trời đánh đó khiến hắn không dễ bỏ qua cho tôi. Hắn còn đi theo tôi xem tôi giả bộ được đến độ nào.
Tôi hộc máu thầm trong lòng đây. Chân thì đá mà tay thì run, lưng vã mồ hôi tua tủa. Tôi thấy mà, ban nãy hắn lườm nguýt tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.
Tử Huyên là một đứa trẻ hoàn cảnh khó khăn được Thiên Vân sơn nhặt về nuôi dưỡng năm sáu tuổi. Hắn ghét cực kì những kẻ sinh ra ngậm thìa vàng lại không có chí tiến thủ như Úy Trì Tuyết Nhi. Tử Huyên thẳng thắn và cũng cao ngạo, không ngần ngại cho đối phương biết hắn ghét kẻ đứng trước mặt mình thế nào.
Tôi chỉ biết điều đó qua sách, tôi đã nghĩ hắn là một thiếu niên có cái sĩ diện cao. Nhưng giờ thì tôi thấm rồi, cái gì tận mắt nhìn thấy mới biết được mức độ nguy hiểm thế nào.
Ánh mắt đó trao cho phản diện là đúng rồi, ánh mắt sát khí.
Đợi lúc căn phòng cha tôi khuất hẳn tầm nhìn, hắn chân dài, lao thẳng lên trước tôi, nắm chặt lấy cổ tay tôi ép tôi nhìn hắn. Tôi run run đảo mắt như rang lạc.
Tử Huyên cúi đầu dò xét tôi:
“Ta nhớ mình không động gì tới cô.”
Tôi giơ tay muốn phát biểu:
“Ta cũng có làm gì huynh đâu?”
“Giả ngốc ít thôi, cô vừa xin sư phụ cái gì tự cô rõ.”
...Tai hắn thính cỡ đó luôn sao.
Mà chốc lát tôi cũng quên mất một chuyện. Các đệ tử trong tông môn dựa vào lượng tu vi mà nhận nhiệm vụ để kiếm tiền. Có tiền thì sẽ đổi được nhiều vật phẩm tốt hơn, có ích cho việc tu tiên và cũng được ăn sung mặc sướng. Nói cách khác thế giới này vận hành và hoạt động bằng thực lực. Việc tôi đuổi Tử Huyên khỏi phi vụ này không khác nào đá bát cơm của hắn và cũng bởi phần thưởng cho chuyến này cũng rất được nữa.
Điều kiện thì Úy Trì Tuyết Nhi tôi không thiếu, tôi nói ngay mà không kịp suy nghĩ:
“Bao nhiêu tiền thưởng ta sẽ đưa huynh.”
Tử Huyên nheo mắt khó chịu, hắn hất tay tôi một cách thô bạo, sự chán ghét bày ra trên gương mặt hắn:
“Ta không cần một phế nhân bố thí.”
Hắn đúng là độc mồm và cũng khó chiều. May thay tôi dù không phải bồ tát sống thì tấm lòng mẫu mực của tôi cũng bao la bát ngát, tôi không tính sổ với cậu nhóc sĩ diện, ngỗ ngược này đâu.
Tôi giơ hai ngón tay:
“Nhân đôi tiền thưởng thế nào?”
Hắn giận tím mặt.
“Úy Trì Tuyết Nhi! Cô cuồng Khiết Vân đến độ đó rồi sao? Cô có còn liêm sỉ gì không?”
Tôi chơm chớp mắt. Hắn nói gì thế? Sao chuyện này đang bàn chưa xong lại bẻ sang chuyện khác?
“Cuồng sư huynh? Ai? Ta?”, tôi chỉ ngược về mình và hỏi.
Tử Huyên nheo mắt nhìn tôi ngờ vực, hắn đưa tay xoay xoay về phía đầu ra ý thắc mắc có phải tôi bị đần hay không, hắn nói:
“Ngày nào cô chẳng lẽo đẽo theo dõi đám bọn ta. Cô mê Vân như điếu đổ, hai con mắt liếc mà tưởng rớt ra ngoài, mấy lần thư tình cũng đều nhét nhầm vào tủ đồ của ta. Này, cô có biết cô khiến người ta chán ghét cực kì không?”
Tôi há mồm rộng ngoác tưởng như có thể chạm đáy tầng mười tám địa ngục. Úy Trì Tuyết Nhi! Cô xem cô đã làm gì đi!? Vậy khác nào biến thái chứ...
Thế này liệu nam chính có kì thị tôi không? Tôi vỗ má mình đôm đốp và Tử Huyên dường như cũng không nghĩ tôi sẽ cư xử như thế, mặt hắn đần ra mất một lúc.
Kệ đi vậy. Tôi chống nạnh. Phóng lao thì phải theo lao, tôi phải đẩy thuyền nam nữ chính.
Giờ nam phụ quyết giật cơ hội ngàn vàng của tôi, tôi có cha chống lưng, tôi không sợ. Nếu không đi theo Khiết Vân e rằng một năm sau mới có thể đưa đẩy Cẩm Hy và nam chính mất.
Tôi không đợi được!
Ghét tôi thì sao? Tôi chỉ cần cầm chân kịp lúc hắn hắc hóa là được. Một năm quá đủ. Tôi không sợ hắn.
“Ta đòi đi thì có làm sao nào? Giờ ta mua chuộc huynh đó. Ra giá vậy đó, huynh không nhận mặc kệ huynh, ta nhất quyết đòi theo Khiết Vân.”
Tôi thành công khiến hào cảm của Tử Huyên từ con số không xuống âm độ thế đó. Phản diện khi này còn non trẻ lắm, tức mà không làm gì được tôi. Nhưng vẻ mặt dữ tợn đó đúng là dọa tôi khiếp vía.
Mặt hắn đen hơn đít nồi và dù hắn không nheo mày cũng không lườm nguýt tôi, thì chỉ bằng vẻ mặt lạnh và ánh mắt sắc bén đó cũng đủ cứa mấy chục nhát vào trái tim bé nhỏ của tôi rồi.
Tử Huyên chắc đã chịu đủ sự phiền hà từ Úy Trì Tuyết Nhi, hắn khi này đã mất kiên nhẫn, hắn nói với cái giọng như chồi lên từ âm ti địa ngục:
“Cô đúng là ăn gan hùm mật gấu.”
Rồi hắn bỏ đi không thèm tính toán với tôi, đi lướt qua tôi.
Tôi lạnh người run lẩy bẩy quỳ thụp xuống.
Ba mẹ, trời đất quỷ thần ơi, đôi mắt cảnh cáo đó, câu nói đó, chắc chắn hắn đang lên kế hoạch xử đẹp tôi rồi.
Oan gia ngang trái của tôi thật không cân xứng tí nào, nếu tôi nửa lạng thì Tử Huyên phải nửa tấn. Phản diện đại nhân thật đáng sợ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play