Lời tác giả: Đây là một câu chuyện nam chính cam tâm tình nguyện làm thế thân, nữ chính không yêu nam chính.
...----------------...
^^^“Tịch mịch không đình xuân dục vãn, lê hoa mãn địa bất khai môn.”^^^
^^^(Xuân đã sắp tàn sân quạnh quẽ, hoa lê đầy đất cửa cài then.)^^^
Thời Ly nhìn màn mưa phùn ngoài hiên, ánh mắt thẫn thờ, trong vô thức nghe thấy có người đọc đôi câu thơ.
“A Di Đà Phật, cậu ấy đã về làm bạn với thanh đăng cửa Phật từ bi, Thời thí chủ cũng nên buông bỏ, để tránh cho cậu ấy tâm không hướng Phật.” Từ trong gian phòng gỗ sau lưng Thời Ly, có một vị sư cô cầm theo tràng hạt bước ra, đứng sánh vai bên cô trên hành lang. Thời Ly vươn tay ra hứng mưa, cảm giác lạnh giá chạm vào da thịt khiến tay cô tê tái, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn nhiều.
“Sư cô, con cũng muốn buông bỏ lắm chứ, nhưng lúc nào con cũng cảm giác anh Trì vẫn canh cánh về con, anh ấy chưa buông bỏ được sao con có thể lãng quên.”
Vị sư cô nhìn sang bên cạnh Thời Ly, qua đôi mắt của người tu hành được điểm nhãn, bà chỉ thấy một làn khói trắng nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, từ tốn bấm tràng hạt trong tay: “A Di Đà Phật, người đã đi rồi, Thời thí chủ cũng nên quay lại thành phố thôi, trời không còn sớm nữa.”
Chờ vị sư cô đi khuất bóng sau hành lang, Thời Ly vẫn đứng lặng người một lát, cô như lẩm bẩm hỏi mình, cũng như hỏi trời:
“Anh Trì, anh nhẫn tâm bỏ em lại thật sao?”
“Chắc em làm vậy, anh giận lắm đúng không?”
Chẳng biết qua bao lâu, Thời Ly cũng rời khỏi chùa Tĩnh An. Ở ngay ngoài cửa chùa không xa, trong lúc đợi xe đến đón, cô lại gặp người quen cũ.
“Ôi, Thời Ly, người như cô mà cũng đi chùa cầu phúc à?”
Là Nhiếp Mộng Hoan, một vị thiên kim nhà giàu, cũng là bạn trong giới cậu ấm cô chiêu của Quý Trì Vu. Nghe giọng cô ả đầy mỉa mai, Thời Ly chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, chỉ rút điện thoại trong túi ra, gửi tin nhắn cho Quý Trì Vu.
Trên màn hình trò chuyện vẫn hiển thị tin nhắn cô gửi cách đây 1 tiếng đồng hồ, đối phương vẫn còn chưa đọc.
[Trì Vu, 30 phút nữa anh đến cổng ngoài chùa Tĩnh An đón em nhé ᵔ◡ᵔ ]
Thời Ly lại nhắn thêm một tin:
[Ông xã, rốt cuộc anh có đến đón em không? Ծ‸Ծ ]
Thời Ly là thiên kim tiểu thư nhà họ Thời, trong một gia tộc đông con cháu, cô là người được chọn để liên hôn với nhà họ Quý. Thời Ly và Quý Trì Vu đã đăng ký kết hôn cách đây 2 tháng, không tổ chức hôn lễ mà chuyển về sống chung luôn. Cả hai đều cảm thấy hôn lễ quá rườm rà, cũng không phù hợp với đôi vợ chồng vốn chẳng có tình cảm gì với nhau. Vì thế người biết chuyện Quý Trì Vu là hoa đã có chủ thì nhiều nhưng biết họ không tổ chức hôn lễ lại không nhiều, trong đó có Nhiếp Mộng Hoan. Chính vì biết hai người kết hôn không tổ chức rình rang nên cô nàng cũng rất rõ cuộc hôn nhân của họ không có tình yêu, Quý Trì Vu không yêu cô.
“Ha ha, Thời Ly, cô không cần nhắn nữa đâu, tôi đoán là giờ chồng cô đang rất bận đấy.” Nhiếp Mộng Hoan tiến lại gần, nói xong thì giơ điện thoại ra cho Thời Ly xem.
Bên trên là một trang tin tức đang giật tít: Người thừa kế tập đoàn Quý thị bị chộp được khoảnh khắc ra vào khách sạn với tiểu hoa mới nổi gần đây của Giải trí Vu Thời Nhất Mộng.
Bên dưới có đính kèm ảnh tiểu hoa mới nổi sau một bộ phim cổ trang – Nhiếp Mộng Hy đang khoác tay Quý Trì Vu, vẻ mặt nói cười.
Thời Ly mặt vẫn lạnh tanh, ngẩng lên nhìn Nhiếp Mộng Hoan: “Thấy em họ mình làm con giáp thứ 13 phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà người ta mà cô hả hê nhỉ? Ai nhìn còn tưởng cô có thâm thù đại hận với cô ấy đấy. Hơn nữa Nhiếp Mộng Hy là nghệ sĩ mới được lăng xê của công ty chồng tôi, nhân viên với ông chủ bị chộp được xuất hiện cùng nhau rất bình thường mà.”
Nhiếp Mộng Hoan hừ lạnh: “Cô cứ giữ cái bộ mặt giả tạo đó đến chết đi.”
Thời Ly coi như không nghe thấy, chủ động mở tìm một số khác. Chưa đến một phút sau, điện thoại đã đổ chuông. Thời Ly nghe xong thì quay sang nhìn Nhiếp Mộng Hoan, khẽ cười và mở miệng:
“Không làm phiền Nhiếp tiểu thư vãn cảnh chùa nữa, chồng tôi cử trợ lý lái xe đến đón tôi rồi, tôi đi trước.”
Nhiếp Mộng Hoan nhìn chiếc xe đi xa dần, mắt trợn ngược nhìn lên trời tỏ vẻ khinh thường rồi xoay người bước vào chùa.
Ngồi lên xe, nụ cười trên khuôn mặt Thời Ly nhạt dần rồi tắt ngúm.
“Thiếu phu nhân, giờ chúng ta đi đâu?”
“Về Bác Cảng Vân Loan.” Trong đầu Thời Ly chỉ nghĩ đến chiếc giường êm ái đắt tiền ở nhà riêng của họ.
Xe đi được nửa đường, có một số lạ đuôi 491 gửi cho cô 2 tin nhắn. Một tin nhắn là ảnh chụp Quý Trì Vu quấn khăn tắm ngang hông, đang đứng hút thuốc. Một tin nhắn còn lại là địa chỉ khách sạn và số phòng.
Thời Ly dùng thẻ của Quý Trì Vu mua sắm, theo lý mà nói, với thân phận của Quý Trì Vu thì sẽ chẳng có cửa hàng nào dám bán thông tin cho bên tín dụng hay tài chính, nhưng sao lại có số của cô nhỉ? Cô nghiền ngẫm một lúc, chợt nhớ ra cách đây nửa tháng…
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
{Chuyện ngoài lề}
Thời Ly: Hây ha! Không xem tôi là ai, tưởng chọc tôi nổi máu ghen lên được hay sao?
Nhiếp Mộng Hoan: Vậy nên... sếp Quý đẹp trai còn chưa xuất hiện đã rơi vào kiếp số làm kẻ thay thế? Thảm quá!!!
Thời Ly nhớ trong buổi tiệc của tập đoàn Quý thị, có một nữ diễn viên mới ký hợp đồng của công ty con Vu Thời Nhất Mộng có chủ động xin số điện thoại của cô - Nhiếp Mộng Hy. Lúc đó cô còn thấy lạ, cô không giữ chức vụ gì trong công ty, thường ngày cũng không nhúng tay vào đời tư của Quý Trì Vu, xin số cô làm gì?
Từng ngón tay mảnh khảnh thon dài của Thời Ly đặt trên đùi gối khẽ gõ theo nhịp, đáy mắt cô lóe lên một tia sáng, hắng giọng với trợ lý ở ghế lái:
“Trợ lý Hà, đến khách sạn Daewoo đi.”
Nếu như tiểu tam đã gửi lời mời đến chính thất, cô tội gì không nể mặt người ta, đến thị sát một chuyến chứ.
Một lúc sau, Thời Ly đã đến khách sạn Daewoo. Cô dùng thẻ đen VVIP, trực tiếp đi thang máy riêng lên phòng tổng thống ở tầng 18. Cô ấn chuông cửa rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau, có người ra mở cửa, quả thực là Nhiếp Mộng Hy, trên người chỉ quấn đúng một cái khăn tắm, đôi gò bông đào như ẩn như hiện, mái tóc còn hơi ướt, trông có vẻ vừa mới tắm xong.
Nhiếp Mộng Hy nhìn thấy Thời Ly ở cửa, cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên, trái lại mặt còn hơi hất lên, vô cùng kiêu kì: “Quý phu nhân, muộn thế này rồi, chị tìm tôi có việc gì vậy?”
Tuổi tác của hai người thực ra không chênh nhau lắm, nhưng Thời Ly xuất thân chính quy đại học Hý Kịch Thượng Hải, lại là tiểu hoa nổi danh một thời, cô nổi tiếng sớm hơn Nhiếp Mộng Hy, đối phương gọi cô một tiếng “chị” cũng chẳng khiến cô thấy khó nghe.
“Không phải cô Nhiếp mời tôi tới đây sao?” Thời Ly chắp hai tay sau lưng, bỏ lại một câu rồi đi thẳng vào trong. Vào đến chính giữa phòng, cô nhìn chăn gối nhăn nhúm, áo vest và váy phụ nữ vứt bừa bãi dưới sàn, lại nhìn hai ly rượu vang còn chưa uống hết, quay ra hỏi Nhiếp Mộng Hy: “Chồng tôi đâu? Không phải ban nãy ảnh cô chụp người còn đứng sờ sờ đây sao?”
Nhiếp Mộng Hy đóng cửa bước vào sau, giọng đã đổi hẳn, có vẻ yếu đuối, e dè hơn, nhưng cô ta chẳng hề trả lời đúng trọng tâm: “Quý phu nhân, mọi chuyện không như chị nghĩ đâu, em và sếp Quý hoàn toàn trong sạch.”
Thời Ly lặng thinh nhìn chằm chằm đối phương vài giây, tiếp đó cô lấy tay hất đệm ghế xuống đất rồi mới ngồi xuống, tự đổ một ly rượu vang mới rồi ngả người, chân vắt chéo: “Ồ, nói tiếp đi.”
Đối phương đã muốn diễn, cô tội gì không tiếp? Dù sao, thứ mà Thời Ly có nhiều nhất chính là sự kiên nhẫn.
“Thật đó phu nhân, chắc chị đã đọc tin tức trên báo rồi hiểu lầm, chứ không có chủ đích theo dõi sếp Quý. Em biết sếp Quý là người đã có gia đình, có chết em cũng không làm kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, cướp bố của đứa trẻ khác!”
Thời Ly nhâm nhi một ngụm rượu vang, hơi chát. Đúng là rượu ngon đến mấy, vào miệng cô cũng thành rác rưởi.
“Cô Nhiếp, nhắc nhở một chút, chúng tôi chưa có con.” Vả lại cô cũng không định có con.
“Hả?” Nhiếp Mộng Hy hơi ngẩn người, không nghĩ câu trả lời của Thời Ly lại không đúng trọng tâm như thế. Đầu óc cô còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp nghĩ nên nói gì tiếp, đã thấy đối phương chỉ vào giường: “Ngồi đi, đứng thế mệt lắm, dù sao cô cũng vừa mất sức.”
Thực ra người mệt là Thời Ly, đêm qua cô mất ngủ, sáng lại dậy sớm đến chùa chuẩn bị cơm chay, tụng kinh cả một ngày, khi về còn phải vòng qua đây phối hợp diễn một màn, người cô không mệt thì tim cũng mệt lắm rồi.
Ban nãy khi vào, Thời Ly đã để ý có tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, rõ ràng là có người đang tắm. Có điều, khách sạn thiết kế kiểu kính mờ, chẳng nhìn được gì cả, cô thấy hơi đáng tiếc. Mà lúc này tiếng nước đã ngừng từ bao giờ. Nhiếp Mộng Hy cũng phát giác ra sự thay đổi trong phòng, lập tức lao đến quỳ xuống, ôm lấy đùi gối Thời Ly, nhưng cũng không thật sự là ôm, chỉ hơi vòng tay tay, giọng nức nở:
“Quý phu nhân, không phải như chị ngh… Á!” Kèm theo đó là một tiếng ‘chát’ vang lên, cắt ngang cuộc hội thoại. Thời Ly nhìn Nhiếp Mộng Hy tự biên tự diễn dưới chân mình, rồi liếc mắt nhìn về phía phòng tắm.
Quý Trì Vu vừa bước ra khỏi phòng tắm, tay còn đang cầm khăn xoa đầu.
Chính thất và tiểu tam ngoài này đang ‘xô xát’, nam chính của câu chuyện thì ung dung tắm rửa, khoan thai bước ra. Nghĩ thôi cũng thấy là cảm hứng sáng tác một câu chuyện thật cẩu huyết!
“Quý phu nhân, em và sếp Quý hoàn toàn trong sạch! Chị đừng vì em hiểu lầm sếp Quý!”
Nhiếp Mộng Hy khóc như hoa lê bị mưa bão dập nát, trông vô cùng đáng thương. Thời Ly nhìn cô nàng khóc, phải bật ngón trỏ tặng một nút Like cho người quản lý của Vu Thời Nhất Mộng, anh ta biết tìm kiếm tài nguyên thật đó. Nhiếp Mộng Hy có một vẻ ngoài mong manh, dễ vỡ, không hề có tính công kích. Nếu chuyên tâm bồi dưỡng thêm năng lực, ắt hẳn sau này có thể từ tiểu hoa bước lên hàng ảnh hậu cũng nên.
Chỉ tiếc, hơi nôn nóng.
“Ồn ào cái gì?” Quý Trì Vu vứt khăn trên đầu xuống đất, bên dưới không quây khăn tắm mà vẫn mặc quần âu, tay vừa đi vừa cài lại thắt lưng. Đi đến giường, khom người nhặt áo sơ-mi dưới đất lên, mặc vào, từ từ cài cúc.
“Đến khi nào thế?” Quý Trì Vu liếc mắt nhìn Thời Ly, anh trời sinh đã có một đôi mắt dài, đuôi mắt hơi xếch lên, vô cùng câu hồn đoạt phách.
Nhiếp Mộng Hy quỳ dưới đất, thấy Quý Trì Vu chẳng có hành động nào dư thừa, cô nàng bèn bò đến chỗ anh, ôm lấy chân anh tiếp tục khóc:
“Sếp Quý, anh mau giải thích với phu nhân đi, chúng ta thực ra không làm gì cả, đừng để phu nhân hiểu lầm.”
Quý Trì Vu cau mày, nhìn Nhiếp Mộng Hy: “Hiểu lầm cái gì?” Nói rồi, chưa để đối phương trả lời, anh quét mắt nhìn qua một lượt hiện trạng trong phòng, lại nhìn Nhiếp Mộng Hy váy áo không chỉnh tề.
Thời Ly đặt ly rượu vang xuống bàn, lấy tay phủi phủi gấu quần vừa bị Nhiếp Mộng Hy bám vào như đang phủi bụi bẩn, sau đó đi tới, giúp Quý Trì Vu chỉnh lại cà vạt, vừa chỉnh vừa nói:
“Thực ra cô Nhiếp không cần khóc lóc thảm hại như vậy. Sức khỏe tôi dạo gần đây không được tốt, nếu cô có thể khiến chồng tôi vui vẻ, thậm chí sinh cho nhà họ Quý một thằng cu bụ bẫm, tôi đây sẽ vô cùng biết ơn.”
Nói tới đây, Thời Ly hơi nhăn mày, bởi vì Quý Trì Vu vừa bóp mạnh cổ tay cô một cái. Anh nhìn cô, giọng hơi khàn: “Đến bắt gian?”
Thời Ly nghiền ngẫm một chút, cảm giác hành động của cô cũng gần như là bắt gian, thế nên bèn gật đầu.
Quý Trì Vu châm một điếu thuốc rồi nói: “Tôi còn chưa đến mức ngủ với nhân viên dưới trướng mình, yên tâm.”
Thời Ly nhìn Quý Trì Vu rít một hơi thuốc, trong đầu cô thoáng hiện lên một bóng hình như hai mà một, vội đi tới giật lấy điếu thuốc, giọng ngọt ngào: “Ông xã, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Em không thích mùi khói thuốc bám trong khoang miệng anh!”
Quỳ Trì Vu lẳng lặng nhìn Thời Ly dí điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn.
Lúc này, tâm trạng của Thời Ly đã bình lặng như cũ, cô cười híp mắt vuốt cà vạt của Quý Trì Vu: “Ông xã, thực ra em cũng không có ý kiểm soát sở thích của anh đâu, chỉ là hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Quý Trì Vu chẳng để trong lòng, bâng quờ “ừm” một tiếng rồi lại nói: “Đi thôi, về nhà.”
Thời Ly khoác tay ông xã của mình, đi ra cửa, rồi bỗng dừng lại: “Khoan đã, cô Nhiếp thì sao? Anh không đưa người ta về sao?”
Quý Trì Vu hết sức thiếu kiên nhẫn quét mắt nhìn Nhiếp Mộng Hy một cái, chẳng nói gì, buông tay Thời Ly ra đi trước một bước. Thời Ly ái ngại quay lại nhìn Nhiếp Mộng Hy vẫn đang quỳ dưới đất: “Hmm… cô Nhiếp, vậy vợ chồng chúng tôi về trước đây. Cô… ngủ ngon!”
Nhiếp Mộng Hy ngây như phỗng, trong đầu hàng vạn con ngựa đang chạy loạn. Tình huống gì đây? Cô vất vả lắm mới giữ Quý Trì Vu lại được, khó khăn lắm mới chụp trộm được tấm hình kia, dẫn dụ chính thất tới. Kết quả chỉ vậy?
Phải biết là phụ nữ bên cạnh Quý Trì Vu không thiếu, thậm chí còn thay nhiều hơn thay áo, cô không dại gì tự hủy tiền đồ của mình. Dàn dựng tất cả, cũng chỉ vì muốn bị chính thất đánh ghen một trận, sếp tổng áy náy mà nâng đỡ, trao cho cô nhiều tài nguyên hơn một chút. Còn về phương diện kia, để tương lai rồi tính.
Trong phòng một lúc sau vang lên tiếng phụ nữ la hét và tiếng đập phá đồ đạc.
Thời Ly khoác tay Quý Trì Vu đi vào thang máy, thấy cúc áo cài kín tận cổ của Quý Trì Vu đã bị tháo bớt 3 cúc từ khi nào, để lộ vòm ngực vạm vỡ bên trong. Cô rất rất không vui, vội vàng giơ tay lên cài lại, vừa cài vừa càu nhàu:
“Ông xã, anh tính khoe da thịt cho ai xem hả?”
Quý Trì Vu cười một tiếng: “Cho em xem đó.” Rồi lại giơ tay nhéo cằm cô nâng lên, ép Thời Ly nhìn thẳng vào mắt mình: “Thời Ly, em cũng hư thật đó.”
Thời Ly chớp chớp mắt: “Ông xã, anh nói gì thế? Em không hiểu.”
Nói rồi ánh mắt cô lại chuyển xuống mấy cái cúc áo. Một người đàn ông bề ngoài điển trai, chín chắn, đạo mạo như này, không nên vì mấy chiếc cúc áo mà phá hỏng hình tượng.
Cô rất rất không thích!
Quý Trì Vu cúi xuống nhìn mấy cúc áo đã đóng lại hết, cảm thấy hơi gò bó nhưng cũng không tháo ra nữa. Chỉ nhìn số tầng trên màn hình điện tử không ngừng nhảy, trầm giọng nói với Thời Ly:
“Sau này đừng đến khách sạn tìm tôi nữa, tôi không thích.”
Thời Ly kéo tay Quý Trì Vu bước ra, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Ngũ quan của Thời Ly vô cùng kiều diễm, dù hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ, mặc đồ trắng thanh thuần, nhưng cũng chẳng lấn át nổi vẻ quyến rũ, hồ mị. Quý Trì Vu vốn dĩ thích mẫu người như Nhiếp Mộng Hy - một đóa hoa sen trắng thanh tao, thuần khiết, yếu đuối, nhưng lần đầu tiên anh nhìn thấy Thời Ly đã hoàn toàn bị cô cướp mất hồn phách.
Thời Ly quả thực rất xinh đẹp, nếu không anh cũng sẽ chẳng đồng ý bước chân vào nấm mồ hôn nhân này.
Hai người sánh vai nhau bước ra ngoài, leo lên xe có trợ lý đang chờ sẵn. Vừa vào xe, Quý Trì Vu đã kéo cằm Thời Ly qua, đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh bạo.
Thời Ly hơi ngẩn người, ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ lạ vấn vương xung quanh, cô hơi buồn nôn, song vẫn kiềm nén cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày, nhắm mắt để mặc ông xã hôn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play