Nơi chùa Ngọc Sơn .
Một bóng trắng khi ẩn khi hiện đang quỳ trước tượng phật bà nghìn mắt nghìn tay , tay chắp trước ngực lưng thẳng tắp kính cẩn cúi lạy .
Nếu ai có mắt âm dương* , gánh nghiệp âm trên người nhìn được linh hồn đều rất dễ nhận ra linh hồn đang quỳ kia là cậu hai Ninh , không giờ phải gọi là cụ Ninh Chánh tổng . Kì lạ khi linh hồn khi thoát xác sẽ vẫn giữ nguyên dáng vẻ cuối đời , ấy vậy mà cậu hai Ninh lại trái ngược , linh hồn cậu trở về những năm tuổi trẻ .
Sau ngày đó , linh hồn cậu không còn gặp lại Dương , ban đầu cậu có chút hoảng loạn đi khắp ngoài đường suốt cả tháng trời , đến khi ngang qua chùa Ngọc Sơn đầy hoài niệm cậu được vị sư trụ trì chỉ điểm . Ông nói :
- Nam mô a di đà phật , thí chủ khoan đi , tâm niệm của thí chủ quá lớn , người đi thì cũng đã đi rồi cớ sao còn chấp niệm đến vậy ?
- Nam mô a di đà phật , bạch thầy , ta đi cùng em ấy hết cả đời người nhưng tình cảm thì chưa trọn , ta còn nuối tiếc mảnh duyên ngắn ngủi ấy nên mong sau khi mất đi , ta và em ấy lại có thể ở bên nhau . - Cậu hai Ninh kính cẩn chắp tay thưa .
- Haizzz , Đức Phật từng nói 500 lần quay lại nhìn nhau từ đời trước, mới đổi lại một lần lướt qua nhau trong kiếp này ta biết cậu đời trước đã tu tập hành thiện rất nhiều để đổi lấy lương duyên kiếp này . Nên mong thí chủ sẽ buông bỏ chấp niệm , sớm ngày siêu sinh đi thôi , có duyên ắt gặp lại . A di đà phật .
- Ơn thầy , ta đã thấu , mong thầy đại xá cho ta dừng chân lại nơi đây bắt đầu tu tập .
Sư trụ trì gật đầu nở nụ cười phúc hậu , đưa tay đẩy cánh cổng chùa đón linh hồn thuần khiết vào .
...****************...
Phía Dương , em mơ hồ bị một lực hút mạnh đi đến lúc định thần lại đã thấy trước mặt mình là hai vị quan xét tội . Em thoáng sợ hãi vì vẻ ngoài của hai vị quan nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh . Em ngẩn cặp mắt to tròn long lanh tựa ngàn vì sao sáng hỏi quan xét xử
- Thưa quan , khi ta xuống đây , quan có thấy ai đi cùng ta không ?
Hai xét quan lắc đầu nói không rồi bắt đầu xét tội cho Dương . Và tất nhiên em rất nhanh được qua cửa , cả đời người em sống đều đặt việc thiện , đặt cái tâm lên đầu tiên . Có điều em vẫn bị hai vị quan nhắc nhở
- Vị này có chăng còn điều vương vấn , linh hồn đã ở nơi này thì hãy để lại đây thôi .
Dương chỉ nhẹ gật đầu rồi qua cửa , hai vị quan xét xử nhìn theo mà lắc đầu , nói vị này là mỹ nhân cũng chẳng quá tâm tính lại tốt mà chấp nhiệm sâu quá .
Dương đi sau một quỷ sai , nghe thoáng nó nói rất nhiều người nguyện ở lại đây cả ngàn năm chịu cái buốt giá cắt thịt cắt da ở đây sẽ đổi được ước nguyện gặp lại cố nhân . Em liền ngỏ ý mong quỷ sai đưa mình đến đó . Cái lạnh buốt có là gì , cậu hai Ninh đã hứa đời sau lại yêu em , dặn em nhất định phải chờ cậu . Lần nữa quỷ sai nhìn vị giai nhân trước mắt khuyên nên đi đầu thai vào kiếp luân hồi nhưng vẫn nhận lại cái lắc đầu kiên định .
Em ngồi tựa lưng dưới gốc cây ngắm nhìn hàng người đi qua tấp nập , có người ở lại có kẻ rời đi vậy mà sao bóng dáng ấy vẫn chưa xuất hiện ? Em vẫn chờ vì em biết cậu vẫn còn đâu đó chứ chưa từng bước chân qua cánh cổng luân hồi . Em kiên trì chờ đợi rồi chợt nhận ra , cái lạnh cắt da cắt thịt mà khi xưa quỷ sai nói không đến mức ấy . Con người ta còn thứ để nhớ để chờ để hi vọng thì ngọn lửa lòng chẳng lụi tàn , nó âm ỉ cháy sởi ấm ta qua mùa đông rét buốt , xoa dịu ta trước những khó khăn đời người .
...****************...
Ngàn năm trôi qua .
Người nơi địa phủ lạnh lẽo đợi một bóng dáng quen thuộc , người mà tâm trí đã khắc ghi suốt trọn kiếp sống .
Người cúi đầu trước tam bảo sám hối tu tập mong đổi lấy mảnh lương duyên ngắn ngủi của đời người .
Tâm trí ai cũng toàn hình bóng đối phương , lấy đó mà làm chỗ dựa để kiên trì để trông mong .
- Mong đời sau chúng ta lại là của nhau nhé .- Hai người hai nơi cùng thì thầm với chính mình.
...****************...
Năm thứ một nghìn linh một .
Em đợi được bóng hình khoác áo tấc xanh ấy rồi .
Cậu tìm được bóng dáng nhỏ nhắn mà bao năm qua cậu khắc sâu trong tiềm thức rồi .
Quan xét xử luận tội hai người rồi tự mình đẩy cánh cửa luân hồi tiễn hai người rời đi .
Tay hai người siết thật chặt , nơi ngón tay sợi chỉ đỏ vẫn ánh lên sắc đỏ đặc trưng , nó tự động buộc thêm một vòng nút thắt lại ...
Ninh ơi , anh tỉnh đi , đừng ngủ nữa, bố mẹ đang lo lắm , đừng ngủ nữa nhé , anh còn phải đi tìm em cơ mà .- Giọng nói quen thuộc vang bên tai Ninh .
...****************...
- Mẹ , mẹ ơi bố ơi huhu ... Ninh em ấy tỉnh rồi , tỉnh rồi huhu ...- chị Bình vừa thấy Ninh mở mắt liền bật khóc vì vui mừng vội nói vọng ra cho bố mẹ đang ngồi sảnh chờ .
- Huhu con ơi , con có đau lắm không ? Sao con tôi lại khổ thế này huhu . Sao không đổ lên mẹ , mẹ chịu thay con huhu . - Mẹ Phượng khóc nức nở .
- Em này , con vừa tĩnh ... em để con bình tĩnh đả ...- Giọng bố Thất cũng lạc cả đi nhưng vẫn kìm lại nói với mẹ Phượng .
- Nước ... nước ... cho con miếng nước ...
- Đây , nước của con đây , Bình ơi , con gọi bác sĩ đi con .
...****************...
Đau quá , liếc xuống nhìn nơi phát ra cơn đau , Ninh giật mình , cả người anh quấn trắng bông băng , cơn đau truyền ra từ khắp nơi trên cơ thể anh . Đau đớn và sợ hãi kiến anh gần như bật khóc liền bị bác sĩ tiêm cho một mũi an thần , vị bác sĩ kia quay ra nói :
- Người nhà bệnh nhân chú ý nhé , bệnh nhân trong thời điểm hiện tại không được kích động càng không được cử động tránh ảnh hưởng đến vết bỏng . Một người theo tôi đi lấy hồ sơ bệnh án nhé .
- Để tôi đi cùng bác sĩ , bố mẹ , hai người ở lại đây chú ý đến Ninh nhé .
Tại phòng làm việc của bác sĩ .
Anh ta đưa cho chị Bình tập hồ sơ , yêu cầu chị xem và kiểm tra thông tin cá nhân của Ninh .
Họ tên người bệnh : Bùi Anh Ninh
Sinh này .../.../...
Tình trạng bệnh : Bỏng 50 % cơ thể trong đó các vị trí bỏng cấp độ 3 - 4 rải rác ở vùng cánh tay , bắp đùi và bắp chân ; vị trí bỏng cấp độ 1 - 2 nằm ở vùng cổ . Các vị trí như khớp tay , chân và bộ phận quan trọng không bị ảnh hưởng .
Nguyên nhân : do lửa cồn .
...
Chị Bình nhìn từng dòng bệnh án của em trai , mắt chị đỏ ửng lên , mắt ngầng ngậc nước , run run giọng chị xác nhận thông tin lại với bác sĩ rồi trở lại phòng V.I.P .
Ninh lúc này vẫn còn nhắm nghiền mắt do tác dụng của thuốc an thần . Trong mơ , anh như lạc giữ một vùng trắng xóa đi mãi không thấy đường ra rồi bất chợt mọi thứ tối sầm lại , anh nghe bên tai có tiếng gọi
- Ninh ơi , lại đây với ông bà đi con , đi cùng ông bà đi , ông bà nhớ con nhiều lắm .
Ninh nhận ra ông bà mình , hai người đã mất được mấy năm rồi , mắt nhòe đi , Ninh nhấc chân chạy về phía bóng người bà đang dang tay chờ anh tới . Nhưng .
- Ninh , chàng quay lại không được đi nữa .
Rồi có một vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng anh , anh thấy tim mình hẫng một nhịp , muốn quay lại nhìn nhưng không được .
- Chàng không được tới bên họ , họ đã mất rồi , nếu chàng đi theo họ thì cha mẹ chàng phải làm sao ?
- Ừm , ta không đi , ta ở lại với em , phu nhân của ta . Hai người con xin lỗi nhưng con vẫn còn người đợi con , còn cha mẹ đợi con , cả người ấy nữa , đến thời điểm thích hợp , con sẽ về chốn tổ ra mắt em ấy với hai người . - Ninh nói trong vô thức .
Bên ngoài giấc mơ của Ninh .
Tít tít tít .Máy đo nhịp tim kêu tít tít liên hồi rồi hiện một vạch thẳng khiến bố mẹ Phượng , chị Bình và các vị y bác sĩ hốt hoảng . Bác sĩ vội lao đến trèo lên giường ấn tim cho Ninh nhưng điện đồ vẫn thẳng lại lấy máy xốc tim xốc đến lần thứ ba thì nhịp tim của Ninh đã có trở lại . Cả phòng bệnh thở ra một hơi nhẹ nhõm , tảng đá treo ngược cũng được buông xuống .
...****************...
Tối .
- Nước ... nước .
- Đây , đây nước của con .
- Con ăn chút gì nhé , bố mua sẵn cháo cho con rồi , bác sĩ cũng bảo có thể để con ăn cháo .
Ninh thấy có chút đói nên cũng gật đầu để bố mình đút từng thìa cháo cho . Đút cháo cho con xong , bố Thất đắp chăn cho Ninh thật kĩ càng rồi đi tới giường đối diện cởi áo phông và quần dài ra nằm lên giường . Nhác thấy có chút lạ , Ninh hỏi bố
- Bố , bố làm gì vậy , sao lại mặc phong phanh thế ?
- Con cứ kệ bố , trong phòng có muỗi , bố để thế này để muỗi đốt bố chứ không đốt con .
Cứ thế bố Thất thức đến sáng để mặc cho muỗi đốt mình , nhìn lại phía con trai mắt còn dính chút nước đang say giấc , bố khẽ cười .
- Bố luôn bên con , con của bố ạ .
Mới đó đã hai tháng trôi qua , cơ thể Ninh hồi phục rất tốt , anh đã có thể tự mình ngồi dậy xuống giường bước từng bước dù còn chút khó khăn . Nhìn bố mẹ , chị gái và mọi người xung quanh lo lắng cho mình nhiều như vậy nên anh luôn cố gắng hồi phục nhanh nhất có thể . Và động lực của anh còn nhờ người ấy nữa , một người anh không biết mặt cũng không biết tên , lần nào gặp người ấy cũng mặc áo tấc xưa đầu đội mấn , giọng nói dịu nhẹ như rót mật vào tai cổ vũ anh phải cố gắng .
Hít lấy một hơi thật sâu vì anh đang được đứng ngoài phòng bệnh , để mặc những vạt nắng chiếu lên từng lớp bông băng quanh người , Ninh thấy vui lắm vì anh sắp có cơ hội trở về như trước kia rồi . Anh sẽ trở lại sân bóng nơi có anh em đang chờ đợi , trở lại trường học gặp những người bạn mới viết tiếp ước mơ tuổi học trò . Thật đáng mong chờ .
Nhưng sự thật giáng thẳng cho Ninh một nhát , đập tan đi ý nghĩ của anh . Bác sĩ thông báo anh có thể vận động nhưng hạn chế hết mức vận động mạnh , các vết bỏng sẽ để lại sẹo và gần như không thể xóa bỏ được . Ninh gần như mất hết nhựa sống , rồi cuộc đời anh sẽ đi về đâu ?
...****************...
Qua thêm khoảng một tháng nữa , Ninh được xuất viện . Từ ngày trở về nhà , Ninh không muốn gặp ai , họ hàng đến thăm muốn gặp anh cũng khó như lên trời . Cũng từ ngày rời bệnh viện , Ninh không còn gặp lại người ấy nữa khiến tâm trạng anh càng sụp xuống . Anh thu mình lại , không muốn rời khỏi phòng kiên định ở trong vùng an toàn của mình .
Mãi cho đến khi anh vô tình thấy một dòng trạng thái được đăng trên mạng xã hội bởi đàn em khóa dưới rồi bình luận thì khi ấy , cuộc sống của anh như bước sang một chương mới .
Cậu nhóc ấy chẳng để lại cho anh chút ấn tượng nào dù đã vài lần chạm mặt ngày trước nhưng tên thì anh biết . Cái tên thật đẹp , em ấy tên Dương , là ánh dương trong trẻo hay đại dương rộng lớn nhỉ . Không biết dáng vẻ em thế nào , chỉ biết tính khí em trái ngược hoàn toàn lại với anh . Ở em có sự ngang tàng , chút nông nổi của tuổi học trò lại có chút khát vọng và ước mơ tuổi trẻ . Anh cũng thấy qua tính cách em là mình của ngày xưa , là mình của ngày chưa bị bỏng .
Từ ngày có cậu nhóc khóa dưới bầu bạn , nhắn tin Ninh cũng vui vẻ hơn không ít , cũng đã mở cửa để họ hàng , bạn bè vào thăm . Ninh cũng mở lòng hơn , ngỏ lời với bố mẹ muốn đi học trở lại .
Bố mẹ Phượng thấy con trai mình lạc quan hơn trước nên vui lắm cũng đã gần một năm rồi còn gì . Hai người liên hệ lại bên trường đại học rút đơn bảo lưu học tập , trường thông báo khoảng một tháng sau trường sẽ đón sinh viên trở lại sau những tháng nghỉ hè nên khi đó Ninh cũng sẽ nhập học cùng .
Ninh biết tin thì cũng vừa mừng vừa lo vì sắp phải xa bố mẹ lên Hà Nội học tập , còn xa cả cậu em khóa dưới chưa biết mặt nữa . Một tháng nữa thôi muốn từ Hà Nội về đất Hạ Long cũng khó nên Ninh quyết định hẹn gặp mặt cậu em kia .
- Dương , cuối tuần rảnh không em , anh định rủ chú em đi uống với anh cốc bia .
- Dạ , hôm ấy em rảnh nhưng phải tầm hơn bốn giờ chiều cơ ạ . Tại em còn phải chuẩn bị tiết mục văn nghệ hôm khai giảng nữa .
- Ừ oke , thế đến tầm ấy anh qua đón chú .
- Dạ vâng .
Rồi cuộc gọi thoại cứ vậy diễn ra , hai con người một ở Bãi Cháy một ở Hòn Gai nói chuyện với nhau đến một giờ sáng . Khi Dương học xong và đã có chút buồn ngủ , Ninh liền chúc em ngủ ngon rồi tắt máy . Cả hai đều mong chờ ngày cuối tuần ấy đến nhanh chút nhưng cũng mong nó đến chậm chút . Đôi lúc anh khó hiểu tự hỏi " sao cùng là hai thằng con trai , gặp nhau có gì đâu mà lại phải ngại ? "
Download MangaToon APP on App Store and Google Play