[Đản Xác] Người Bạn Đời Đặc Biệt
GTNV + Văn Án
Trần Kha
Cô là bác sĩ pháp y. Lãnh đạm và không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt. Cuộc sống của cô luôn khép mình cho đến khi gặp ai kia.
Trịnh Đan Ny
Một nữ xác sống đáng yêu, nàng không biết nói gì ngoài hai chữ "Kha", "Đói". Vui buồn hay hờn giận gì nàng cũng chỉ có một biểu cảm duy nhất. Nàng chỉ thích ở cạnh Trần Kha mọi lúc mọi nơi.
Trần Vũ Tư
Chị gái của Trần Kha, chủ tịch tập đoàn thời trang.
Viên Nhất Kỳ
Cảnh sát trưởng của tổ điều tra số 1, cộng sự của Trần Kha trong mỗi lần làm nhiệm vụ.
Từ Sở Văn
Giáo viên trung học, bạn thân từ nhỏ với Trần Kha.
Cúc Tịnh Y
Nhà nghiên cứu khoa học thuộc ISC, tiền bối của Trần Kha
Câu chuyện về một nữ bác sĩ pháp y vô tình gặp được một nữ xác sống xinh đẹp trong lúc đang làm nhiệm vụ. Giữa họ sẽ có những tình tiết rất thú vị.
Trần Kha là một nữ bác sĩ pháp y đại tài. Những tử thi đã bị hủy hoại gần như không còn một manh mối nào cho cảnh sát điều tra thì khi ấy Trần Kha là niềm hi vọng của họ. Cho đến nay chưa từng có nhiệm vụ nào làm khó được cô. Trong một lần khám nghiệm hiện trường ở nghĩa địa một mình, cô vô tình bắt gặp một nữ xác sống xinh đẹp. Trần Kha đi đâu thì cô nàng xác sống này cũng đi theo đó.
"Đản à . . . Cô đừng có theo tôi nữa! Tha cho tôi đi!"
"Kh . . . Kha . . ."
"Cô đúng là một người phiền phức mà! Não tôi nè . . . cô ăn luôn đi."
"Kh . . . không . . . muốn."
"Vậy cô muốn cái gì?"
"Y . . . Yêu Kha."
". . ."
Chap 1
Thành phố X, thứ 6 ngày 13
Bầu trời xám xịt chuyển dần sang đen tối. Cơn mưa rào của mùa hạ,những giọt mưa lớn có đôi khi rơi rất nhanh, rất mạnh, đến mức cảm giác có chút đau khi nó rơi vào mình vậy. Mưa bắt đầu nặng hạt làm mọi người trên phố vội vã tìm chỗ trú mưa. Vì thế khắp con phố, ngỏ hẻm như thế bỗng chốc trở nên vắng tanh, thanh tịnh không một bóng người.
Tại một nghĩa trang nhỏ bị bỏ hoang cách thành phố cũng khoảng tầm chục cây số. Nơi đây ít người qua lại, người trông coi mộ cũng đã bỏ việc gần mấy mươi năm. Người ta thường đồn đoán rằng nơi này thường xuất hiện ma quỷ dọa người. Có người bảo vào đêm khi qua đây họ trông thấy một xác sống thân người đầy máu. Còn có người thì lại nói rằng nơi này luôn phát ra những tiếng kì lạ tựa như tiếng rên, tiếng khóc oai oán của một người phụ nữ đã góa chồng.
Tiếng chụp phát ra từ một máy ảnh. Nghĩa trang này hôm nay có phần ồn ào khác với không khí u ám đặc trưng của nó. Có lẽ là bởi sự có mặt của các viên cảnh sát, họ hình như đang khám nghiệm hiện trường.
Cảnh Sát
Thưa đội trưởng, tử thi được phát hiện đã bị hung thủ đốt gần cháy đen toàn bộ cơ thể. Điều này khiến đội pháp y không thể lấy dấu vân tay của hung thủ ạ.
Pháp Y
Thật xin lỗi cô, Viên đội trưởng. Chúng tôi đã tìm đủ mọi cách nhưng thi thể bị cháy đen đến tám mươi phần trăm khiến công tác khám nghiệm gặp trục trặc. Thật xin lỗi cảnh sát các cô vì chúng tôi không thể giúp được gì rồi.
Cảnh Sát
Madam? Chúng ta phải làm sao đây?
Viên Nhất Kỳ không nói gì, từ túi lấy ra chiếc điện thoại di động gọi điện cho một ai đó
Viên Nhất Kỳ
Trần Kha! Lần này phải phiền đến em rồi. Em có thể đến đây khám nghiệm giúp chị được không?
Trần Kha
Được! Chị đưa địa chỉ đi, tôi sẽ đến nhanh chóng.
Viên Nhất Kỳ
Nghĩa trang bỏ hoang cách xa thành phố. Em biết chỗ đó mà phải không?
Trần Kha
Được! Năm phút sau tôi sẽ có mặt ở chỗ chị.
Viên Nhất Kỳ
Cảm ơn em nhiều nha! Hẹn gặp em ở đó nhé!
Viên Nhất Kỳ cười nhẹ rồi cúp máy.
Cảnh Sát
Ai vậy madam? /tò mò/
Viên Nhất Kỳ
Vị cứu tinh của tôi đấy!
/mỉm cười/
Trần Kha cũng vừa xong một cuộc khám nghiệm tử thi từ nhà xác. Cô rửa tay rồi nhanh chóng về lại phòng làm việc của mình. Cô khoác chiếc áo blouse thường ngày của mình, tay bỏ một số giấy tờ cùng bút viết vào trong một balo nhỏ. Dường như cô đang chuẩn bị cho cuộc khám nghiệm mới của mình.
Y Tá
Bác sĩ Trần? Em không ở lại ăn tối cùng mọi người à? Ở ngoài trời đang mưa to lắm đấy. /thắc mắc/
Trần Kha
Không sao đâu chị. Mọi người cứ ăn vui vẻ, em có việc đi trước. /cười nhẹ/
Y Tá
Bác sĩ Trần lúc nào cũng vậy. Thật tình chẳng bao giờ thấy em ấy cùng mọi người ăn cùng một bữa nào cả. /khẽ lắc đầu/
Cảnh Sát
Madam! Sao người chị nói mãi chưa đến vậy?
/than vãn/
Viên Nhất Kỳ
Bình tĩnh đi! Trời mưa thế này thì từ từ cô ấy mới đến được chứ. /thở dài/
Đúng lúc này, một thân ảnh với mái tóc đen được cột lên rất gọn gàng cùng dáng người cao ráo đang nhẹ nhàng đi tới. Viên Nhất Kỳ nhìn thấy người cộng sự của mình liền nhanh chóng chạy đến nắm tay người kia.
Viên Nhất Kỳ
A! Trần Kha em đến rồi. Chị đợi em mãi.
Viên Nhất Kỳ
À! Chẳng qua là có một nạn nhân được phát hiện đã bị sát hại vào lúc sáng tại đây. Hung thủ dường như muốn xóa toàn bộ chứng cứ nên hắn đã đốt tử thi khiến đội pháp y khó tìm được dấu vết để lại.
/chỉ vào xác chết gần đó/
Trần Kha tiến đến nhìn sơ qua một lượt rồi ra hiệu cho Viên Nhất Kỳ bảo mọi người ra ngoài để cô một mình yên tĩnh mà làm việc. Đợi mọi người đã ra phía bên ngoài, Trần Kha hít thở một cái thật sâu. Cô bước đến tử thi, người có hơi khụy xuống để bắt đầu cuộc khám nghiệm. Cô xem xét, nhìn thật kĩ lưỡng rồi ghi từng chi tiết vào một tờ giấy nhỏ.
"Thời điểm nạn nhân bị giết là khoảng lúc 10 giờ sáng, cho đến 7 giờ tối cũng được 9 tiếng đồng hồ. Thời điểm đủ để tiến hành sự phân hủy của cơ thể. Tử thi này bị cháy đen gần đến 70% đến 80% nhưng dường như hắn đang vội vã tiêu hủy chứng cứ mà bỏ qua mu bàn tay của nạn nhân. Ở ngón tay có một ngón được băng lại bằng băng keo cá nhân. Nếu đúng theo suy đoán chỗ đó hoàn toàn chưa cháy đến có thể thu được dấu vết của hung thủ."
Trần Kha ghi chép vào tờ giấy nhỏ bỏ vào túi áo bên trái thì phía sau cô phát ra một tiếng động lạ. Cô dường như không hề sợ hãi vì làm bác sĩ pháp y cũng gần hai năm, việc này cô cũng sớm quen rồi nên bản thân cũng không có chút nào là hoảng loạn hay sợ sệt cả.
Tiếng động đó dường như tiếng lại gần Trần Kha hơn. Như có một vật gì đó bổ nhào đến Trần Kha vậy. Rất nhanh chóng, Trần Kha lấy một gậy bóng chày bằng gỗ đã được cô để bên cạnh nhằm phòng hộ bản thân vào trường hợp khẩn cấp. Trần Kha nhanh nhẹn xoay người lại lấy gậy bóng chạy đỡ vật kia đang đè mình xuống.
Trần Kha
Là một xác sống sao? Không thể nào!!! /bất ngờ/
Trần Kha
Đích thị là một xác sống không chỉ thể còn là một cô gái. Nhưng tại sao lại ở đây cơ chứ? Mà dường như cô nàng này vẫn còn ở trạng thái người kia mà?
/đẩy mạnh/
Nữ xác sống bất động nhìn Trần Kha, mắt trợn trắng lên
Trần Kha
Gì? Nàng ta là muốn ăn não . . . muốn ăn não mình thật đấy à? /giật mình/
Một lần nữa Trần Kha lại bị nàng xác sống kia đè xuống, nàng dường như đang muốn cắn Trần Kha.
Trần Kha tay cầm gậy bóng chày mà đỡ người kia để bản thân không bị cắn. Trong một khoảng khắc Trần Kha thấy nàng dường như đang bị thương và rất đói.
Trần Kha
Tôi là Trần Kha và là một bác sĩ. Tôi sẽ không làm hại em đâu.
Nữ xác sống kia nghe Trần Kha nói liền dừng hành động đang cắn vào thân gậy bóng chạy kia. Nhẹ nhàng nhả ra, bước ra khỏi người Trần Kha mà nhìn chằm chằm vào cô.
Trần Kha cảm thấy những giọt nước nhỏ thấm vào vai áo của mình, cô ném gậy bóng chày ra đằng sau. Tay cô dang rộng ra như chào đón thân thương.
Trần Kha
Không sao đâu! Tôi sẽ không làm hại em. Thấy chưa tôi không có vũ khí . . . tôi sẽ chữa thương và em sẽ không còn phải đói nữa.
Nữ xác sống kia nghe những lời như thế liền mừng rỡ nhào đến ôm lấy Trần Kha, miệng mấp máy.
Trần Kha ngồi phịch xuống ôm lấy người kia, tay cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng.
Trần Kha
Ổn rồi. Em là xác sống thật à? Em tên gì?
Trịnh Đan Ny
N... Ny /ngơ ngác/
Trần Kha nghe không rõ, bất chợt từ trong người của nữ xác sống này rớt ra một tờ danh thiếp nhỏ. Cô cầm lên nhìn vào tấm hình thì ra là nàng khi còn ở trạng thái là người.
Trần Kha
Em là Trịnh Đan Ny à?
Nàng dựa sát vào Trần Kha miệng cố gắng gặm vai áo của cô như đang rất đói.
Viên Nhất Kỳ bên ngoài sốt ruột, cô nhanh chóng bước vào trong thì liền thấy cảnh một xác sống đang nhào vào cắn Trần Kha. Nhất Kỳ sợ hãi liền rút khẩu súng lục của mình ra hét to
Viên Nhất Kỳ
Trần Kha! Chị đến cứu em đây.
Trần Kha
Không được chị Kỳ! Mau dừng lại. /hốt hoảng/
Không kịp rồi, viên đạn dường như đã được bắn ra. Trần Kha nhanh chóng xoay người lại ôm chặt lấy Đan Ny vào lòng mình.
Viên đạn được bắn ra cắm vào bắp tay trái của Trần Kha. Cô khẽ nhằn mặt ôm chặt lấy người trong lòng.
Trần Kha
Không sao, không ai làm hại em đâu!
Đan Ny nghe Trần Kha nói ra những lời này, nàng càng ôm chặt lấy Trần Kha hơn, cũng không quên nhai vào vai áo người kia.
Trịnh Đan Ny
Kh... Kha... Đói.
Chap 2
Trần Kha sau khi đỡ viên đạn kia cho Đan Ny, cô ngồi phịch xuống đất thở dốc. Từ trong túi áo blouse của mình lấy ra một cái bánh nhỏ mà sáng nay Trần Kha được một bé bệnh nhân tặng cho. Cô xé vỏ ra, đưa bánh cho Đan Ny.
Đan Ny nhanh chóng nhận lấy cái bánh, nàng vừa cầm vừa ăn một cách ngon lành. Còn Viên Nhất Kỳ hốt hoảng chạy nhanh đến chỗ của Trần Kha.
Viên Nhất Kỳ
Em có sao không? Để chị lấy viên đạn ra giúp em.
Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng gắp viên đạn ra. May mắn vì viên đạn đi lệch quỹ đạo nên vết thương cũng không có gì là nguy hiểm cả. Sau khi lấy được viên đạn ra, Nhất Kỳ chậm rãi băng lại vết thương cho Trần Kha.
Viên Nhất Kỳ
Trần Kha! Đó là xác sống thật à? /vừa băng vừa nói/
Trần Kha
Tạm thời gác việc đó lại đi . . . Cái này quan trọng hơn nè. Em đã ghi đầy đủ lại những gì đã khảo sát sơ qua. Hi vọng nó có thể giúp chị mau sớm bắt được hung thủ. /đưa tờ giấy/
Viên Nhất Kỳ
Hi . . . Cảm ơn em nha! Không có em chắc cảnh sát tụi chị còn lâu mới tìm được dấu vết của hung thủ.
Nhất Kỳ cầm lấy tờ giấy trên tay mừng rỡ. Cô ra hiệu cho các viên cảnh sát thu dọn hiện trường cũng như vận chuyển tử thi để tiếp tục công tác điều tra.
Mọi việc hoàn tất, Nhất Kỳ cùng những người trong ban chuyên án của mình lên xe về lại sở cảnh sát.
Viên Nhất Kỳ
Cảm ơn em nha Kha Kha! Chúc em may mắn với cô bạn xác sống của em nhé. Hẹn gặp lại!
Trần Kha
Phiền phức ghê /khẽ lắc đầu/
Cùng thời điểm đó, cơn mưa rào cũng đã tạnh dần. Trần Kha xếp lại chiếc dù màu đen bỏ lại vào trong balo của mình. Như chợt nhớ ra điều gì, cô lấy ra một hộp thức ăn rồi đặt nó xuống đất.
Trần Kha
Hi vọng cái này có thể giúp em đỡ đói hơn. Còn bây giờ tôi phải về rồi. Tạm biệt em nhé!
Trần Kha mỉm cười vẫy tay chào Đan Ny. Cô khoác balo lên vai, bước chân đang chuẩn bị đi thì chợt cảm thấy bờ vai của mình nặng trĩu một cách lạ thường. Cô đứng khựng người lại.
Trần Kha
Em làm gì vậy? Buông ra để tôi còn về nhà nữa!
Đan Ny dường như thấy Trần Kha định bỏ đi, nàng chạy thật nhanh đến người kia tiếp tục gặm vào vai áo không chịu buông.
Trần Kha cảm thấy tình hình không ổn. Cô liên tục lắc vai của mình, đi lòng vòng để đẩy người kia ra khỏi mình.
Trần Kha
Tha cho tôi đi! Mau buông ra mau để tôi còn về.
Bỏ qua mọi lời cầu xin của Trần Kha, Đan Ny vẫn tiếp tục cắn chặt răng mình vào vai áo của người kia nhất quyết không chịu buông.
Trần Kha dường như bất lực, cô cứ như thế để mặc Đan Ny lê bước chân theo mình. Tới được chiếc xe máy, cô xoay người lại, tay kéo Đan Ny đang nhai vai áo của mình.
Trần Kha
Em muốn ăn não của tôi hả?
Đan Ny lắc đầu như muốn nói rằng nàng không muốn điều đó.
Trần Kha
Vậy em muốn đi theo tôi? /tiếp tục hỏi/
Trịnh Đan Ny
Kh... Kha /gật đầu nhanh chóng/
Trần Kha thật sự hết cách rồi, cứ bỏ đi thì sẽ bị nàng ấy kéo lại rồi cứ như thế sẽ không biết bao giờ được về nhà nữa. Cô thở dài đưa Đan Ny lên chiếc xe máy của mình.
Trần Kha
Thôi được rồi! Chúng ta về nhà rồi tính tiếp.
Trần Kha cài nón bảo hiểm xong bắt đầu rồ máy lên chuẩn bị chạy, cô chỉ vào eo của mình.
Đan Ny như hiểu ý của Trần Kha, nàng ôm lấy eo của người kia nhưng cũng không quên gặm vào vai áo của Trần Kha.
Khoảng ba mươi phút trôi qua, Trần Kha lái xe đi vào những đoạn đường tắt để tránh xe cộ đông đúc. Cuối cùng cũng về tới nhà, Đan Ny thì vẫn cứ như vậy để Trần Kha vừa đi vừa kéo lê mình. Trần Kha vốn chỉ ở có một mình, nhà không quá lớn cũng không quá nhỏ nói chung là ở rất thoải mái.
Vào nhà, Trần Kha một lần nữa kéo Đan Ny đang gặm vai áo của mình ra. Cô để nàng ngồi xuống sofa.
Trần Kha
Em ngồi im ở đây nhé! Tôi đi lấy đồ một chút
Nói rồi Trần Kha nhanh chóng bước vào trong để Đan Ny ngơ ngác nhìn xung quanh. Nàng tiến đến chiếc tivi gần đó, tay chọt chọt vào màn hình thích thú.
Khoảng một lúc sau, Trần Kha đã tắm sạch sẽ cũng như thay đồ xong. Cô nắm lấy tay Đan Ny đưa vào nhà tắm.
Trần Kha
Trước tiên cần phải tắm đã. Mà em có biết tự tắm không vậy?
Đan Ny vẫn ngơ ngác nhìn Trần Kha. Cô khẽ thở dài, xác sống làm sao mà biết tự tắm được.
Trần Kha
Để tôi tắm cho em vậy
Sau khi đã cởi đồ của Đan Ny xong, Trần Kha dường như không hề có một chút nào là biểu lộ cảm xúc nào cả vì làm trong pháp y nên việc này cô cũng sớm quen rồi.
Hoàn tất việc tắm rửa xong, Trần Kha lúc này mới để ý một điều rằng vòng một của Đan Ny khá là to còn của cô thì quá bé. Trần Kha nhìn Đan Ny ôm lại ngực mình, thở dài.
Trần Kha
Mình đã 29 tuổi rồi . . . cũng đâu còn quan tâm đến đặc trưng của cơ thể nữa . . .
Đan Ny thì vẫn đứng ngơ ngác nhìn người trước mặt mình. Trần Kha nắm chặt tay lại.
Trần Kha
Không phải như vậy đâu
Nhưng mà vấn đề lớn ở đây là không phải là ở chỗ đó mà đó là không cùng kích cỡ làm sao mà mặc vừa được. Dáng người của Trần Kha vốn thon gọn nên bình thường cô chỉ mặc áo bra thể thao là ổn. Nhưng còn trường hợp này thì không thể được, nếu mặc giống mình thì người kia sẽ cảm thấy khó chịu. Cô mặc đồ của mình cho Đan Ny, vì Trần Kha cao hơn nên Đan Ny mặc vào có vẻ rộng hơn một chút.
Trần Kha
Tạm thời cứ như vậy trước đã. Mai sẽ mua đồ cho em ấy sau cũng được. /nghĩ thầm/
Trần Kha tiến đến phía gian bếp, cô hâm nóng lại một chút thức ăn lại cho bản thân mình cũng như Đan Ny. Nhẹ nhàng đưa dĩa cơm về phía Đan Ny.
Trần Kha
Đây em ăn đi! Chắc em còn đói phải không?"
Trần Kha vừa ăn vừa nhìn Đan Ny đang ăn ngon lành
Đan Ny đang ăn, nàng ngước mặt lên gật đầu một cái.
Việc ăn uống cũng như dọn dẹp đã hoàn tất, Trần Kha tiến đến ghế sofa ngồi nghỉ ngơi. Đan Ny cũng đi theo cô ngồi xuống và vẫn thói quen đó gặm vào vai áo của người kia. Như chợt nhớ ra điều gì, Trần Kha lấy điện thoại ra như là đang bấm gọi cho ai đó.
Cúc Tịnh Y
Alo! Cúc Tịnh Y xin nghe!
Trần Kha
Tịnh Y, là em Trần Kha đây!
Cúc Tịnh Y
A! Là Kha Kha à? Em đổi số hồi nào mà chị không hay. Có việc gì sao mà gọi chị vào khuya vậy?
Trần Kha
Mai chị có bận việc gì không? Tới nhà em chút nhé. Em có chút việc muốn hỏi chị.
Cúc Tịnh Y
Để chị xem nào . . . Hình như là không. Được rồi, mai chị sẽ ghé qua nhà em.
Trần Kha
Cảm ơn chị nhé, Y Y.
Cúc Tịnh Y
Không có gì, hihi
Trần Kha nhẹ nhàng cúp máy, cô đặt điện thoại xuống bàn nhìn sang thì thấy Đan Ny đã dựa vào vai của mình ngủ từ lúc nào không hay. Trần Kha cười nhẹ, cô nhẹ nhàng bế Đan Ny lên bước vào phòng ngủ. Đặt nàng xuống giường, cô kéo chăn ngay thẳng lại cho Đan Ny rồi bước ra bên ngoài phòng khách. Cô nằm lên sofa cũng như thế mà nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Một phần là vì hôm nay công việc khá là nhiều, một phần phải chăm sóc cô nàng xác sống kia khiến cô phần nào mệt mỏi.
Nhưng có một điều Trần Kha không hề hay biết lúc cô chìm vào giấc ngủ. Chính là lúc nửa đêm Đan Ny đã đi ra khỏi phòng ngủ, nàng bò về phía sofa mà cô đang nằm. Nàng gỡ một tay của Trần Kha ra nhẹ nhàng vùi vào lòng người kia mà ngủ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play