Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Tả Đặng] Anh Sẽ Đến Bên Em

Chap 1 Về nước

Hàn Quốc ngày 4 tháng 12
Tôi đã lên máy bay có nghĩa là chỉ cần mấy tiếng đồng hồ nữa là tôi sẽ gặp được lại anh ấy rồi,chỉ cần nghĩ tới anh ấy thì tìm của tôi cứ đập loạn lên 6 năm trước khi tôi đi du học tôi không biết là khi nào tôi mới được gặp lai anh ấy thời gian trôi thật nhanh,đến mức mà tôi không nghĩ là ngày này lại tới nhanh đến vậy.
Sáng mai là có thể gặp lại anh ấy rồi,hồi hộp quá đi.Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy,không biết anh ấy học có tốt không,không biết anh ấy có khỏe không,không biết anh ấy có nhớ mình không.Tôi có hàng trăm điều muốn hỏi anh ấy..
Cậu vừa viết nhật ký vừa tủm tỉm cười
Khuya hôm đó,tôi đang đứng ở thành phố Trùng Khánh rộng lớn nhưng trời vẫn chưa sáng.Anh quản lý của tôi kêu tôi về khách sạn ở một đêm rồi sáng mai sẽ về KTX nhưng thật sự lúc đó tôi vẫn muốn đến KTX để gặp anh ấy và tôi cũng phải đành chờ tời trời sáng ở khách sạn.Trong thời gian chờ tới khi trời sáng thì tôi rất hối hận khi đã nhờ anh quản lý giữ kín bí mật chuyện tôi về nước,nếu không giữ kín bí mật thì bây giờ tôi đang được gặp mọi người sớm hơn rồi,nhưng cũng không sao vì tôi đã chờ đợi được 6 năm để quay trở về,chẳng lẽ chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa mà tôi không chờ được sao?
Cậu trầm tư suy nghĩ và đã ngủ thiếp đi
Trời sáng cậu lập tức sửa soạn thật đẹp để gặp anh ấy,rồi cậu chạy đến trường của anh ấy đang học.Cậu cảm thấy rất hồi hộp,lúc trước khi gặp anh ấy cậu không có cảm giác này,chắc chỉ là lâu ngày không gặp cho nên mới có cảm giác như vậy.
Cậu vừa lo lắng vừa hồi hộp
Khi đến trường của anh ấy thì cậu đã thấy anh ấy nhưng cậu không thấy vui khi thấy anh ấy đang vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh người kia.Tự nhiên bao niềm vui và sự hồi hộp, lo lắng của tôi đã biến mất chỉ trong một thời gian ngắn...
Cậu buồn bã và cảm giác như chết lặng đang định quay đầu đi về thì có một tiếng kêu
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Giai Hâm là em phải không?
Cậu không quay lại và bỏ đi không nói một lời nào nhưng anh đã đuổi theo cậu,anh đã đuổi kịp và giữ cậu lại và nói
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Đúng là em rồi
Anh hô to lên
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Nè Giai Hâm đã quay về rồi nè các cậu
Anh cười tươi
Tất cả mọi người đều chạy đến nhưng chỉ có hắn và người kia không đến,khuôn mặt hắn trở nên nghiêm trọng còn người kia thì hụt hửng không nói lời nào và xịt mặt xuống.
Mọi người đều vui mừng khi thấy cậu trở về
Anh bèn hỏi
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Sao hồi nãy em không trả lời mà đi luôn thế
Cậu liền trả lời
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
À lúc đó em đi kiếm tụi anh em không nghe thôi...
Cậu buồn bã trả lời
Anh thấy lạ lạ bình thường cậu rất hay cười vào những ngày đặc biệt như hôm nay thì cậu phải vui lắm chứ,sao mặt cậu lại buồn như vậy chứ không giống út cưng của nhóm chút nào anh đặc ra nhiều câu hỏi
Chỉ Thừa ngó qua ngó lại cũng không thấy hắn và người kia đâu,em nhìn vô sân trường thì thấy hai người đang đứng nhìn chằm chằm về phía của cậu.
Em bèn kêu
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Nè chúng ta vô rồi nói chuyện đi đứng ngoài này vừa nắng vừa nóng
Chỉ Thừa cố tình để cho cậu đến để nói chuyện vs hắn.
Anh liền hùa theo
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Đúng đó vô trong rồi nói
Anh liền đẩy cậu vô trông
Khi đi gần đến hắn thì cậu đã bỏ qua tất cả những gì vừa được thấy mà cậu nở một nụ cười với hắn và thân thiện hỏi
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Anh dạo này khỏe không vậy?
Tưởng hắn sẽ ôm cậu vô lòng rồi nói*anh khoẻ còn em có khỏe không cục cưng của ăn?*nhưng đó là suy nghĩ của cậu mà thôi
Hắn lạnh lùng nhìn cậu và nói
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Cậu về đây làm gì?Sao cậu không ở luôn bên đó luôn đi,về đây làm gì?Khi cậu ở bên đấy,tôi đã rất vui,cảm thấy được mình đã được thả ra từ một cái lồng sắt vậy và dễ chịu biết bao nhiêu,cậu về đây chỉ làm phiền tôi hơn thôi.Cậu về đó đi,ở đây không ai hoang nghênh cậu đâu và tôi cũng không muốn thấy cậu đâu,đi giùm cho
Hắn nói bằng một cách nghiêm túc còn cậu như sụp đổ hoàn toàn trái tim cậu như bị ai đó đâm sâu vào lồng ngực vậy đau lắm rất đau...
Còn tiếp....

Chương 2

Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Anh cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc khi không có em sao...
Từng giọt nước mắt của cậu rơi xuống
Hắn nghiêm túc trả lời
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Đúng vậy nên cậu hãy quay về Hàn Quốc mà sống đi,tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa từ bây giờ đến khi tôi chết đi tôi cũng không muốn gặp cậu❄️
Bầu không khí trở nên im lặng
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Được em sẽ đi nếu anh thấy vui thì em sẽ biến khỏi thế giới của anh cho anh vừa lòng...
Nói rồi cậu bỏ chạy ra khỏi trường
Anh thấy vậy liền mắng hắn
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Nè em bị sao vậy?Tại sao lại kêu thằng bé đi về Hàn Quốc chứ thằng bé sẽ đau lòng đó
Anh nóng giận nhìn hắn
Hắn liền trả lời
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Vậy năm năm trước cậu ta rời khỏi em cậu ta có bao giờ suy nghĩ cảm giác của em như thế nào không?❄️
Hắn tức tối
Anh khuyên hắn
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Nhưng anh nói như vậy là nặng lời quá rồi đó *hoang mang*
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Em thôi đi,đừng nói nữa chuyện đó không còn quan trọng với anh từ năm năm trước rồi.❄️
Hắn nói rất là lạnh lùng
Em lên tiếng nói
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Anh à giúp em khuyên anh ấy đi em sẽ đuổi theo Giai Hâm
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Được rồi em đi đi anh sẽ cố gắng khuyên cậu ta
Nói rồi anh chạy đuổi theo cậu,còn hắn cũng bỏ đi anh liền đi theo hắn
Anh liền lên tiếng
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Nè Tả Hàng em đứng lại
Anh giữ hắn lại
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Chuyện gì?Nếu là chuyện về cậu ta thì đừng nói với em,vì chúng em không có liên quan gì tới nhau rồi
Anh liền khuyên hắn
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Em đừng cứng đầu như vậy nữa,tôi biết trong năm năm qua lúc nào em cũng nghĩ tới và nhớ em ấy nhưng tại sao em cứ thích phủ nhận như vậy chứ? *tức giận*
Đồng Vũ Khôn bước tới và nói
Đồng Vũ Khôn(y)
Đồng Vũ Khôn(y)
Anh à đó là sự thật Tả Hàng cậu ấy không có phủ nhận điều gì cả và anh cũng bình tĩnh lại đi đừng nóng bây giờ cậu ấy có tâm trạng không tốt,cho nên anh hãy để cậu ấy yên một chút đi
Y ung dung nói những câu nói đó
Anh liền mắng y
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Anh sao có thể bình tĩnh được chứ.Năm năm rồi thằng bé mới trở về,thằng bé đã vô cùng nhớ cậu ta tuy em ấy không nói nhưng anh biết rất rõ về em ấy,thằng bé mới sáng sớm đã đi đến trường của chúng ta,anh đảm bảo rằng thằng bé rất muốn gặp và muốn trò chuyện với cậu ta nhưng đã được đáp lại bằng sự bội bạc và vô tình của cậu ta.*tức giận*
Hắn lên tiếng
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Anh đừng có mắng cậu ấy, cậu ấy chỉ muốn tốt cho em thôi cho nên anh đừng có nóng giận với cậu ấy như vậy,muốn nóng giận thì hãy nóng giận với em đây này
Hắn lên tiếng bênh vực y
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Bây giờ người em nên quan tâm là Giai Hâm chứ không phải em ấy đâu *chỉ y*
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Cậu ta là gì mà em phải quan tâm?*hắn đáp*
Hắn nói bằng giọng điệu bất cần
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Nè em nói như vậy là sao hả!!!
Anh tức giận quát hắn
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Sao là sao chứ?
Hắn trả lời ung dung
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Em còn hỏi anh sao?*quát*
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Chứ bây giờ tôi phải làm sao,anh nói tôi nghe đi
Hắn hỏi ngược lại anh
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Em làm gì thì em tự biết đi
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Tôi thật không biết,mình phải làm gì nữa tôi như phát điên lên bây giờ chẳng lẽ tôi phải nói cười với người đã từng bỏ rơi mình năm năm trời sao?*hắn tức giận hét lên*
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Em nên nghĩ tới cảm nghĩ của em ấy chứ
Anh vừa khuyên vừa nói nhẹ nhàng
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Vậy cậu ta đã từng nghĩ tới cảm nghĩ của tôi chưa hả?
Anh quát hắn
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Bởi vì do em quá ích kỷ mà thôi,nếu em cứ ích kỷ như vậy thì em sẽ mất em ấy mãi mãi đó
Anh thuyết phục hắn
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Biết là như vậy nhưng mỗi khi nhìn thấy thằng nhóc đó tôi lại nhớ đến năm năm trước,trong kí ức của tôi ngày cậu ta rời bỏ tôi là ngày mà cậu ta đã đâm một nhác dao vào lòng tôi vậy mà vết thương bị dao đâm đó rất sâu cho nên sẽ không bao giờ lành lại được
Hắn đau buồn khi nhắc đến chuyện năm năm trước
Anh buồn bã khuyên hắn
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Anh biết là vết thương lòng không dễ lành lại,nhưng tại sao em không tự làm cho nó lành lại,chỉ có em mới có thể làm nó trở nên như trước mà thôi.
Anh thông cảm tình cảm của hắn
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Tôi biết làm cách nào đây?Nhưng tôi nghĩ nó sẽ không bao giờ lành lại được đâu,nên ạnh hãy mặc kệ tôi đi không cần phải bận tâm về tôi đâu.
Hắn nói rồi liền bỏ đi
Chu Chí Hâm(anh)
Chu Chí Hâm(anh)
Nè em định đi đâu hả
Anh tính chạy theo hắn nhưng y đã cản anh lại
Đồng Vũ Khôn(y)
Đồng Vũ Khôn(y)
Anh ấy đang rất rối nên anh để cho anh ấy yên đi,đợi khi nào cậu ấy bình tĩnh lại anh hãy đến gặp cậu ấy,để em đi theo cậu ấy là được rồi
Nói rồi y liền đuổi theo hắn
Còn tiếp...

Chương 3

Y đi theo hắn lên sân thượng.
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Mình nên làm gì mới đúng đây Vũ Khôn cậu có thể cho mình lời khuyên không?
Hắn buồn bã hỏi y
Đồng Vũ Khôn(y)
Đồng Vũ Khôn(y)
Mình nghĩ cậu không nên tha lỗi cho cậu ta vì khi cậu ta đi cậu ta không cần biết gì suy nghĩ và tâm trạng của cậu như thế nào,mà đã vô tình bỏ cậu lại một mình cậu ta vì ham lợi lọc mà không cần biết gì đến cảm xúc của cậu cả
Y nói xấu về Giai Hâm với hắn
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Cậu nói rất đúng nhưng tớ không thể làm được,nói thật là hồi nãy anh ấy đã đoán trúng tim đen của tớ rồi.Lúc nào trong tâm trí tớ cũng nghĩ về Giai Hâm hết.Tớ thật sự không thể nào mặc kệ em ấy được
Hắn thừa nhận tất cả với y
Đồng Vũ Khôn(y)
Đồng Vũ Khôn(y)
Cậu cứ thử nghĩ lúc cậu ta đi Hàn Quốc đi,chưa bao giờ hỏi cậu rằng cậu có muốn cậu ta đi hay không?Dù chỉ một lần cũng không có,vậy thì cậu nhớ cậu ta và không thể bỏ mặt cậu ta làm gì chứ.Khi không có cậu ta cậu đã đau khổ như thế nào?Cậu thử suy nghĩ lại đi...
Y trách cậu
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
Đúng như cậu nói vậy nhưng trong tâm trí của tớ lúc nào cũng có hình ảnh của em ấy hết mặc dù em ấy đã từng làm cho tớ rất đau lòng,tớ không biết làm nữa tớ rối quá Vũ Khôn à
Hắn gục mặt xuống vò đầu
Y sững người và có một suy nghĩ rằng
Đồng Vũ Khôn(y)
Đồng Vũ Khôn(y)
"Trong năm năm qua mình chỉ là người thay thế thôi sao?"
Y đau lòng nói
Đồng Vũ Khôn(y)
Đồng Vũ Khôn(y)
Thôi cậu cứ suy nghĩ mình đi đây...
Nói rồi y bỏ đi
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
"Em ấy có đi về Hàn Quốc thật không hay chỉ nóng giận và nói vậy thôi?"
Hắn nghĩ tới chuyện mình đã đuổi cậu về Hàn Quốc hắn bừng tỉnh
Tả Hàng(hắn)
Tả Hàng(hắn)
"Mình đang làm gì vậy,tại sao lại nghĩ tới cậu ta chứ?...Chết tiệt tại sao cậu cứ ở trong tâm trí của tôi vậy chứ?Cậu là gì mà khiến tôi ra nông nỗi thế này chứ"
Hắn tức giận
Em đuổi theo cậu và giữ cậu lại
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Nè em đứng lại đi anh có chuyện muốn nói với em
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Không còn gì...để nói nữa..rồi anh à...
Cậu vừa khóc vừa nói với anh
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Em bình tĩnh lại đi
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Sao em có thể bình tĩnh được chứ anh,bây giờ Tả Hàng anh ấy không cần em nữa rồi anh à
Cậu quát lên
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Không phải vậy đâu mà em đừng có nghĩ lung tung
Anh dỗ dành cậu
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Sao không phải chứ?Anh ấy đã nói như vậy với em còn gì,anh cũng nghe mà anh ấy bảo không có em anh ấy sẽ cảm thấy rất vui và hạnh phúc cứ như được thả ra từ một cái lồng sắt vậy.Sao lại không phải chứ anh...?
Cậu khóc sướt mướt
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Không phải như em nghĩ đâu, anh ấy đã rất nhớ em đó và anh lúc nào cũng là người nghĩ về em nhiều nhất đó
Anh lên tiếng giải thích cho cậu nghe
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Sao anh biết được anh ấy lúc nào cũng nhớ đến em và lúc nào cũng là người nghĩ về em nhiều nhất chứ?
Cậu hỏi anh anh liền trả lời
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Khi em qua bên Hàn Quốc,anh ấy đã rất lo lắng cho em.Em còn nhớ lúc em đang trên máy bay để qua Hàn Quốc Trương Cực đã gọi điện cho em không?
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đơn nhiên là em nhớ, vì anh ấy là người đầu tiên gọi hỏi thăm em khi em xa mọi người mà...
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Đó không phải cuộc điện thoại mà Trương Cực muốn gọi đâu là do anh ấy nhờ Trương Cực gọi để hỏi xem em thế nào đó,chứ không phải cậu ấy đâu,lúc đó anh vô tình đi ngang qua phòng của anh ấy nên anh đã nghe được chuyện anh ấy nhờ Trương Cực gọi cho em đó
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Anh à,anh có thấy em quá ích kỷ không?Chỉ vì muốn có cơ hội được vào học viện âm nhạc mà đã vô tâm từ bỏ tất cả mọi người và cả anh ấy nữa...
Cậu tự trách mình
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Không có đâu..
Anh an ủi cậu
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Thiệt sao anh...?
Cậu đa nghi hỏi ngược lại anh
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Đương nhiên rồi
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Chỉ có anh mới nghĩ vậy thôi,còn anh ấy và mọi người sẽ nghĩ ngược lại cho mà coi
Cậu buồn bã nói
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Không phải như vậy đâu,mọi người nhớ em rất nhiều không một ngày nào là mọi người không nhắc tới em hết,cho nên em đừng nghĩ lung tung bây giờ theo anh về KTX đi
Anh cố gắng đưa cậu về KTX
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Không em không đi đâu hết,bây giờ em sẽ quay về Hàn Quốc...
Nói rồi cậu bỏ đi
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Em không được đi đâu hết em phải ở lại đây,anh sẽ không cho em về Hàn Quốc đâu.
Anh giữ tay cậu lại
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Anh ấy đã đuổi em và đề nghị em biến khỏi thế giới của anh ấy, em muốn thấy gương mặt vui vẻ của anh ấy khi không có em bên cạnh.Anh ấy nói khi không có em anh ấy như được thoát ra khỏi một cái lông sắt vậy, như vậy thì em sẽ biến khỏi thế giới của anh trong im lặng nên anh đừng cản em...
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Không được,khi nào có anh ở đây, em sẽ không được phép đi đâu hết,nghe rõ chưa
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Nếu em không đi thì em ở lại làm gì,bây giờ anh ấy cũng không cần em nữa rồi.Khi em đi có thể sẽ được thấy được gương mặt vui vẻ và hạnh phúc của anh ấy.Ít nhất trước khi đi em cũng phải làm được điều gì đó cho anh ấy, còn hơn là không làm gì...
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Em làm sao vậy?Giai Hâm của bây giờ hoàn toàn không giống Giai Hâm mà anh biết chút nào,Giai Hâm mà anh biết là một người rất mạnh mẽ,lúc nào cũng tươi cười cho dù có bị ai đó chê cười thì lúc nào em cũng cố gắng để không làm ảnh hưởng tới nhóm
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Mỗi khi nhóm gặp chuyện rắc rối lúc nào em cũng là người tạo động lực cho mọi người để vươn lên.Em đã từng nói em sẽ không cho bất kỳ ai trong nhóm có thể dễ dàng từ bỏ ước mơ của mình là được cùng nhau tiến vào con đường vinh quang bằng chính sức lực của mình còn gì
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Trước giờ chưa bao giờ thành viên trong nhóm từ bỏ em nhưng bây giờ em mới chính là người từ bỏ họ đầu tiên đó biết không?Tại sao em lại từ bỏ mọi người và ước mơ của mình dễ dàng như vậy chứ?
Em tức giận nói
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Em biết không nên từ bỏ một cách dễ dàng như vậy được nhưng bây giờ em biết làm gì ngoài chuyện này bây giờ em biết làm gì ngoài chuyện này đâu anh
Mục Chỉ Thừa(em)
Mục Chỉ Thừa(em)
Bây giờ trước mắt thì em về khách sạn ở trước cái đã,bây giờ em không thể về KTX được. Anh hứa sẽ cố gắng khuyên anh ấy cho bằng được mà,nên em hãy về với anh đi
Em cố chấp,nhất quyết phải đưa được cậu quay trở về
Đặng Giai Hâm(cậu)
Đặng Giai Hâm(cậu)
Không cần đâu anh,bây giờ khuyên anh ấy thì anh ấy cũng không nghe đâu cho nên đừng phí sức vì em nữa.Em rất cảm ơn lòng tốt của anh nhưng bây giờ đã quá muộn rồi anh à.Bây giờ em chỉ xin anh một điều là đừng có đi theo em nữa,để em một mình như vậy là đủ rồi.Đó là lời cầu xin cuối cùng mà em xin anh đó
Cậu vừa nói vừa khóc rồi quay đầu bỏ đi em chỉ đứng biết im nhìn cậu rời đi
Còn tiếp...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play