Trong một hang động nằm sâu trong núi tại một hòn đảo nọ, có một người đàn ông đang cặm cụi trước bàn làm việc. Ông ta đọc những ghi chép và tính toán phân tích bằng những công thức vô cùng phức tạp. Những tập giấy ghi chép chất cao thành từng chồng cao trông như sắp đổ. Người đàn ông này là một vị giáo sư có tiếng, thế nhưng ông đã từ bỏ thành phố cùng các cơ hội tham gia các tổ chức nghiên cứu danh giá để lui về quê hương thực hiện nghiên cứu riêng của bản thân.
“Giáo sư, đừng nên cố gắng quá sức. Chúng ta vẫn còn dư dả thời gian để thành tựu đơm hoa kết trái cơ mà.” Một người bước vào phòng, đó là trợ lý thứ nhất của ông. Anh ta mang cơm vào để mời giáo sư, nếu không có người nhắc nhở, ông sẽ làm việc cho đến khi không thể chịu được nỗi mới thôi.
“Cậu thấy như vậy sao? Thời gian qua chúng ta đâu có thu được kết quả gì dù chỉ là một chút.” Giáo sư ngao ngán lắc đầu và nhận lấy phần cơm. Ông ta ăn ngấu nghiến cho xong, chỉ mong có thể tiếp tục nghiên cứu.
Dự án của ông ta là tạo ra người vô hình. Nếu hỏi lý do tại sao ông ta lại muốn như vậy thì ngay cả bản thân ông cũng không hiểu được. Tại sao Edison lại muốn nghiên cứu bóng đèn dây tóc hay tại sao Darwin lại nghĩ về thuyết tiến hóa, ông ta cho rằng họ cũng không rõ mình bắt đầu từ đâu. Điều mà vị giáo sư này biết chỉ là ông có niềm đam mê rất lớn đối với người vô hình và mục tiêu của ông là biến điều đó thành sự thật.
Trên đời này, chẳng mấy khi tìm được người có cùng chí hướng, ông ta lại may mắn gặp được người trợ lý này, anh ta cũng rất quan tâm đến việc nghiên cứu người vô hình. Không chỉ riêng người vô hình mà anh ta còn muốn tạo ra các sinh vật thần thoại như ma sói hay ma cà rồng. Tuy nhiên anh ta lại không có bản lĩnh đó, thế nên chỉ có thể làm nhiệm vụ hỗ trợ ông.
Cả hai gặp nhau rất tình cờ, đó là trong một thư viện. Lúc đó ông đang muốn tìm hiểu về kết cấu cơ thể người còn anh ta thì tìm những câu chuyện về người vô hình. Ông đã buộc miệng hỏi rằng “Cậu có hứng thú với người vô hình sao?”
Anh ta không ngần ngại thể hiện đam mê của mình “Tất nhiên, tôi còn mong có thể gặp một người vô hình ở ngoài đời thực nữa. Đáng tiếc là việc đó lại quá viễn vông.”
“Nếu chúng ta có thể biến nó thành sự thật thì sao? Người vô hình tự nhiên có lẽ đúng là một giấc mơ hoang đường, nhưng còn việc tạo ra họ thì lại hoàn toàn có thể.” Nói xong, ông có chút lo lắng rằng chàng trai trẻ này sẽ cho rằng mình là một kẻ điên.
Thế nhưng trái với những gì ông lo sợ, anh ta lại vô cùng hào hứng “Nếu có một nghiên cứu như vậy, tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết mình.”
“Cậu không cho rằng những gì tôi nói là hoang đường và điên rồ sao?” Ông ngạc nhiên hỏi.
“Có gì mà không tin. Chẳng phải lúc trước người ta cũng cho rằng Galileo là kẻ điên với thuyết nhật tâm sao? Ngày trước có ai lại nghĩ con người có thể làm một khối sắt khổng lồ chứa đầy hành khách bay lên và gọi nó là máy bay chứ. Giáo sư, tôi biết về ông, và tôi cho rằng ông hoàn toàn có đầy đủ khả năng để tạo ra điều kì diệu đó.” Anh ta đáp.
Vị giáo sư không nghĩ rằng mình lại nổi tiếng đến mức có người nhận ra. Ông không rõ anh ta nghiêm túc tới mức nào, nhưng vào lúc đó ông chỉ muốn thảo luận thật sôi nổi với anh ta. Cuối cùng, họ quyết định cùng nhau bắt tay hợp tác cùng nghiên cứu nhằm tạo ra người vô hình.
Giáo sư vừa dùng xong bữa thì có thêm một người nữa bước vào, đó là trợ lý số hai của ông. Người này có nhiệm vụ chính là tìm về cho ông những thứ cần thiết cho nghiên cứu. Mặc dù tiền của ông không thiếu nhưng có những thứ không phải muốn mua là được, cần có một người chuyên hoạt động trong thế giới ngầm để giúp đỡ ông. Ngoài ra ông còn cần một thứ vô cùng quan trọng, đó chính là mẫu vật.
Mẫu vật nghiên cứu của ông ta là những đứa trẻ. Ông không có ý định sẽ nghiên cứu trước trên động vật, ông cho rằng hai sinh vật khác nhau sẽ cho ra kết quả khác nhau, việc đó chỉ mất thời gian. Lý do mà ông chọn trẻ em thay vì người trưởng thành là vì những đứa trẻ đang trong giai đoạn phát triển và có thể dưa vào cơ thể chúng những sự biến đổi một cách dễ dàng hơn.
“Giáo sư, mẫu vật mới đã được nhập kho. Những mẫu vật cũ đang chết dần rồi, ông cứ phung phí như thế thì sẽ không còn mẫu vật nghiên cứu đâu.” Người trợ lý thứ hai nhắc nhở.
“Nếu không có thất bại thì làm sao có thành công.” Ông để chén dĩa lại cho trợ lý thứ nhất dọn dẹp và nói với người trợ lý thứ hai “Hãy đưa tôi đến gặp mẫu vật mới, tôi bắt đầu ngứa ngáy tay chân muốn nghiên cứu rồi đây.”
Phương Tuyết cầm đơn xin nghỉ phép trên tay đi đến phòng quản lý nhân sự của sở cảnh sát, cô quyết định sẽ nghỉ ngơi vài ngày sau một năm làm việc chăm chỉ. Là một bác sĩ pháp y, công việc của cô rất bận rộn vì thiếu nhân lực. Cô không quá ngạc nhiên về điều đó, pháp y là công việc không mấy vui vẻ, ngày ngày phải đối mặt với xác chết mà lương lại thấp. Nếu không phải vì đam mê với công việc thì không thể thei nghề này được. Gần đây phòng pháp y đã có thêm người, cô nghĩ mình có thể trông cậy vào họ và nghỉ ngơi vài hôm.
Mặc dù nói là sẽ nghỉ phép để thư giãn nhưng Phương Tuyết vẫn chưa biết nên đi đâu hay làm gì. Mọi khi cô vẫn luôn hào hứng với công việc, với những vụ án. Cô nghĩ liệu mình có thật sự cần nghỉ ngơi không hay chỉ là đang làm theo số đông. Nhưng đã làm đơn xin nghỉ rồi thì không nên rút lại, cô vẫn tới đưa giấy nghỉ phép cho người quản lý.
“Bác sĩ Phương, đúng là cô cần có vài ngày nghỉ ngơi để phục hồi thể chất và tinh thần. Công việc pháp y rất áp lực, đặc biệt là với phụ nữ như cô. Mà cô với sếp cô có hẹn với nhau à?” Người quản lý nhân sự hỏi.
“Tôi có hẹn với ai cơ? Sếp Thái à? Sếp cũng xin nghỉ phép ư?” Phương Tuyết khá ngạc nhiên, cô chưa bao giờ thấy sếp cô, thanh tra Thái Viễn Sơn, nghỉ phép. Chưa nói đến việc nghỉ phép, ngay cả quá trình làm việc bình thường, Thái Viễn Sơn cũng vô cùng năng nổ, rất hiếm khi thấy nghỉ ngơi. Cô không rõ nếu không làm việc thì sếp cô sẽ làm những gì, cô không biết tí gì về sở thích cá nhân của Thái Viễn Sơn.
“Phải, cùng ngày với cô. Nhưng cô cứ yên tâm, thiếu hai người thì sở cảnh sát vẫn hoạt động ổn nên cô vẫn được duyệt cho nghỉ thôi.”
Phương Tuyết không để ý đến lời anh ta nữa, cô đang tò mò về kế hoạch nghỉ phép của Thái Viễn Sơn. Anh không giống kiểu người sẽ tụ tập bạn bè để tiệc tùng, cô cũng không nghĩ Thái Viễn Sơn là kiểu người thích du lịch. Khả năng suy luận được rèn giũa sau nhiều vụ án không giúp cô đoán được gì thêm, Phương Tuyết nghĩ rằng tốt nhất vẫn là nên hỏi thẳng.
Thái Viễn Sơn lúc này đang cùng hai cấp dưới thân cận nhất là Trịnh Danh và Tô Ngọc Long đi điều tra một vụ cướp có vũ trang. Do không có xác chết nào nên họ không gọi cho cô. Phương Tuyết nghe được rằng đây chỉ là một vụ cướp đơn giản nên có lẽ họ sẽ sớm hoàn thành công việc. Cô nhìn thấy trên bàn của Thái Viễn Sơn có một vé tàu thủy, địa điểm đến là một hòn đảo, thời gian là ngày mà anh đã xin nghỉ phép.
Phương Tuyết tò mò về nơi đó nên đã lên mạng và tìm kiếm thông tin. Hòn đảo tên là Lãng Vân, là một khu du lịch khá nổi tiếng. Theo mô tả trên mạng, đây là nơi quy tụ những bãi biển cực đẹp, có vùng thì hoang sơ vẻ tự nhiên, cũng có khu lại vô cùng hiện đại. Việc một người chọn nơi đó làm nơi nghỉ mát không có gì là lạ, nhưng cô nhớ khá rõ rằng Thái Viễn Sơn từng bảo không thích đi biển khi họ nói chuyện phiếm với nhau. Anh cho rằng việc bơi lội hoặc ngâm mình dưới nước hay tắm nắng và đi trên bãi cát không có gì là thú vị.
Tiếp tục tìm kiếm thông tin, cô biết được thêm rằng nơi này còn được biết đến với những hoạt động giải trí người lớn. Tất nhiên đó chỉ là lời kể của cư dân mạng chứ không quảng cáo công khai. Phương Tuyết thầm nghĩ nếu không phải đi biển thì chẳng lẽ lại đến những nơi đó. Đối với cảnh sát thì không thể dính tới những việc như vậy, việc lựa chọn một nơi xa để hành sự là điều có thể hiểu. Tuy nhiên cô lại không nghĩ Thái Viễn Sơn là người như vậy. Nhưng nghĩ lại thì khó ai hiểu được người ta nghĩ gì.
Phương Tuyết cảm thấy khả năng suy luận của mình vẫn còn quá kém, cô vẫn chưa đoán được Thái Viễn Sơn muốn dùng ngày nghỉ của mình vào việc gì. Cô không còn ý định hỏi thẳng vào lúc này nữa, cô đã có một kế hoạch khác.
Công việc của cô là ở trong phòng giải phẫu, chưa từng tham gia vào công việc của trinh sát. Mặc dù cô vẫn thường đi tới hiện trường nhưng những việc như theo dõi tội phạm hay điều tra ở tiền tuyến không phải nhiệm vụ của cô. Thế nên lần này Phương Tuyết muốn thử cảm giác của một cảnh giác điều tra như Trịnh Danh hay Tô Ngọc Long. Đối tượng điều tra của cô lần này sẽ là Thái Viễn Sơn, cô sẽ tìm hiểu xem anh đang định đi đâu và làm gì.
Dù biết theo dõi cuộc sống riêng tư của người khác là không lịch sự, nhưng chỉ để biết thêm về sở thích của cấp trên thì Phương Tuyết nghĩ cũng không xấu gì. Còn nếu như Thái Viễn Sơn đúng là định đến những nơi không hay ho thì xem như cô có thể vạch trần một người cảnh sát không liêm chính. Cuối cùng cô đưa ra quyết định về kế hoạch cho kì nghỉ sắp tới của mình, đó chính là tới đảo Lãng Vân.
Thái Viễn Sơn xuống taxi, kéo theo một vali lớn hướng tới bến tàu. Anh bước lên con tàu mà anh đã đặt vé từ trước, chờ đợi giờ ra khơi. Trên tàu có một quầy nước, Thái Viễn Sơn ghé sang để mua cho mình một ly nước chanh. Anh ngồi xuống ghế và quan sát xung quanh, dù đang trong trạng thái thư giãn nhưng giác quan của một cảnh sát của Thái Viễn Sơn vẫn rất nhạy. Từ lúc bước vào bến tàu, anh đã nhận ra có người theo dõi mình.
Đó là một người phụ nữ, cô ta đeo khẩu trang và kính, đồng thời cũng đội mũ nên gần như không thấy được mặt mũi. Dáng người của cô ta làm anh liên tưởng đến Phương Tuyết, nhưng anh lại không nghĩ sẽ tình cờ gặp cô ở đây. Thái Viễn Sơn có nghe về việc Phương Tuyết cũng nghỉ phép vào hôm nay, nhưng anh biết là cô không mấy hứng thú với việc đi biển. Ngoài những bãi biển đẹp theo nhiều cách khác nhau, đảo Lãng Vân còn được biết đến với các dịch vụ không mấy lành mạnh, chắc chắn Phương Tuyết cũng không hứng thú với việc đó.
Người theo dõi kia cũng tới quầy nước và gọi một ly sinh tố dâu, trùng hơp thay đó cũng là món mà Phương Tuyết rất thích. Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Thái Viễn Sơn hiểu ra chuyện gì đang diễn ra. Vài ngày trước, khi ra ngoài làm nhiệm vụ, anh đã để vé tàu trên mặt bàn, có lẽ Phương Tuyết đã nhìn thấy. Sau khi tìm hiểu về đảo Lãng Vân, cô sẽ biết được nơi này nổi tiếng về điều gì. Thái Viễn Sơn không dưới một lần nói rằng mình không thích đi biển nên cô có lẽ đã nghĩ anh hứng thú với thứ còn lại. Không phải ngạo mạn nhưng Thái Viễn Sơn biết mình có hình ảnh tốt trong mắt mọi người, hẳn Phương Tuyết rất tò mò nên mới bám theo xem anh có thật là đi đến những nơi như thế hay không.
Phương Tuyết vừa mới nhận ly sinh tố dâu thì Thái Viễn Sơn đã đem theo thức uống của mình bước tới ngồi đối diện cô.
“Pháp y Phương, thay vì dành thời gian làm những điều mình thích, tôi không ngờ là cô lại tốn thời gian theo tôi đến tận đây đấy.” Thái Viễn Sơn nói.
Không ngờ lại bị phát hiện sớm như vậy, Phương Tuyết vội vàng giải thích “Chỉ là ngẫu nhiên thôi, tôi đang dự định đi biển chơi và nghe nói về đảo Lãng Vân này. Không ngờ lại gặp được sếp ở đây.”
Phương Tuyết thầm nghĩ nếu phải nhận nhiệm vụ theo dõi nghi phạm ở tiền tuyến thì có lẽ cô chỉ làm hỏng việc, công việc pháp y ở trụ sở vẫn phù hợp với cô hơn. Thái Viễn Sơn lập tức bác bỏ “Cô không thích đi biển, tôi vẫn nhớ điều đó.”
Cô phải ngạc nhiên bởi vì Thái Viễn Sơn vẫn nhớ diều đó, không còn lý do nào khác để bao biện, cô không thể nói mình tới đảo Lãng Vân để đi tới phố đèn đỏ được. Thái Viễn Sơn không để cô phải khó xử lâu, anh nói luôn “Nếu cô thắc mắc tôi đến đảo Lãng Vân để làm gì thì đó là quê của tôi.”
“Quê của sếp ư? Tôi tưởng sếp không thích về quê, cha mẹ sếp luôn là người tới thành phố để họp mặt gia đình cơ mà.” Phương Tuyết thắc mắc. Cô không biết đảo Lãng Vân là quê hương của Thái Viễn Sơn, nhưng từng nghe nói anh xuất thân ở một nơi nổi tiếng về biển.
“Đúng là tôi không thích trở về nơi đó vì một số kí ức không vui. Nhưng đây là một dịp đặc biệt nên tôi không muốn vắng mặt.” Thái Viễn Sơn giải thích.
“Dù sao thì sếp không phải loại người kia là tốt rồi. Cuối cùng thì sếp Thái vẫn là một con người hoàn hảo để anh em noi theo.”
Anh uống một ngụm nước chanh và lắc đầu “Tôi không phải người hoàn hảo đâu. Vẫn có những khuyết điểm tôi mắc phải.”
“Con người đâu thể ưu việt trong mọi chuyện, ít nhất về đạo đức thì sếp vẫn là tấm gương sáng.” Phương Tuyết khen ngợi, đây không phải lời nịnh nọt mà cô thật lòng nghĩ vậy.
Thái Viễn Sơn im lặng, thái độ như muốn phụ định điều đó nhưng không tìm thấy lí lẽ. Phương Tuyết tò mò hỏi “Vừa nãy sếp bảo đây là dịp đặc biệt, tôi có thể biết đó là gì không?”
Anh nghĩ ngợi một lúc, trước giờ Thái Viễn Sơn rất ít tiết lộ chuyện đời tư với đồng nghiệp. Tuy nhiên Phương Tuyết đã bám theo đến tận đây, sớm muộn gì cô cũng biết mà thôi. Hơn nữa, anh nghĩ đôi khi chia sẻ một số thông tin cũng không có hại gì.
“Đã năm năm rồi tôi mới có thời gian để đi gặp anh trai mình. Những năm trước do bận rộn với các vụ trọng án mà tôi không đi gặp anh ấy.” Thái Viễn Sơn đáp.
“Anh trai sếp? Sao anh ấy lại không tới gặp sếp cùng với cha mẹ. Chẳng lẽ có lý do gì đó khiến anh ấy không thể rời khỏi đảo sao?” Phương Tuyết thử đưa ra các suy đoán trong đầu. Có thể anh ấy quá bận rộn nên không thể tới thành phố? Hay là do anh ấy bị say tàu thuyền nên không đi qua biển được? Cũng có thể họ đã cãi nhau và mới làm lành gần đây.
Câu trả lời của Thái Viễn Sơn là điều mà cô không muốn nghĩ tới nhất “Anh ấy đã chết rồi, tôi tới để thăm mộ anh ấy, tại nghĩa địa của những đứa trẻ."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play