Cửa sổ chưa khép kín để hở một khe nhỏ, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng lướt qua khe cửa sổ, qua tấm rèm cửa sổ trắng tinh đang bay phấp phới theo làn gió nhẹ buổi sáng chiếu vào căn phòng. Hứa Ngọc Tâm chầm chậm mở mắt, cô kéo tấm chăn đang đắp ngang ngực xuống rồi ngồi dậy, đưa tay về hướng cửa sổ, đối diện với ánh nắng nhẹ nhàng nheo mắt một chút.
Từ phía ngoài nghe thấy một giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ trung niên:
"Ngọc Tâm, dậy đi con! Đã gần 6h30 rồi."
Từ trong phòng vọng ra giọng nói nhỏ, xem vẻ là vừa thức giấc:
" Con biết rồi ạ! Con dậy ngay đây"
Hứa Ngọc Tâm bước xuống giường, tiến đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm trắng tinh ra, toàn bộ căn phòng như bừng sáng, cô lại đưa tay đẩy ô cửa kính ra. Vươn mình cảm nhận không khí buổi sáng, làn gió nhẹ lướt qua, Hứa Ngọc Tâm đột nhiên cảm thấy hơi lạnh. Cô đưa tay với lấy chiếc áo cardigan bằng len khoác lên người rồi di chuyển đi vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi, Hứa Ngọc Tâm bước ra phòng khách. Nhìn chung ngôi nhà này chẳng lớn cũng chẳng nhỏ, đủ cho một gia đình ba người nhà cô thoải mái sống. Cửa sổ phòng khách làm bằng kính trong suốt đến sát sàn nhà nên nó tràn ngập ánh ban mai buổi sáng, nhìn vô cùng ấm áp. Có mùi thức ăn nhẹ thoáng qua, cô hướng mắt đến phòng bếp, mẹ cô đang đứng trước bếp nấu ăn cho buổi sáng. Hứa Ngọc Tâm tiến lại bàn ăn thuận tay rót cho mình một cốc nước, vừa rót xong từ ngoài cửa chính có tiếng "cạch". Cô và mẹ cùng lúc quay ra, mẹ cô chỉ nhìn một chút theo phản xạ rồi lại tiếp tục việc đang dang dở. Hứa Ngọc Tâm lên tiếng:
" Ba ra ngoài đi dạo về sao ạ?"
Ba cô mỉm cười, gật đầu một cái rồi tiếp lời:
" Sáng nay ba gặp chú họ của con đang đi chợ về lên dừng lại tiếp chuyện hơi lâu, hai mẹ con chuẩn bị bữa sáng xong chưa?"
" Xong ngay đây, hai ba con ra bàn ăn ngồi sẵn đi"- mẹ cô nhẹ nhàng trả lời.
____________
Ăn xong bữa sáng, cô phụ mẹ xu dọn sau đó thay đồ rồi chào ba mẹ để đến bệnh viện làm việc. Nhà cô cách bệnh viện không xa lắm, chỉ khoảng 5p đi xe là tới. Bằng cấp của cô vốn có thể tìm được việc làm ở một trong những bệnh viện lớn trên cả nước, nhưng cô lại chấp nhận nộp đơn vào một bệnh viện thành phố, gần nhà. Một phần vì muốn gần bố mẹ, một phần do nơi này đã gắn bó với cô từ lúc nhỏ, cô không lỡ rời xa.
Công việc hôm nay không có gì thay đổi, chỉ là một ngày bình thường ngồi trực trong phòng bệnh, đợi bệnh nhân vào khám bệnh.Hôm nay là cuối tháng, mọi người trong khoa muốn tổ chức một buổi liên hoan nhỏ. Họ đặt bàn tại một nhà hàng đồ ăn truyền thống Trung Quốc. Sáng nay trước khi đi cô đã dặn ba mẹ không cần đợi cơm. Chờ đến lúc tan ca, cô cùng mọi người đến nhà hàng ăn tối.
Đây vốn là nơi quen thuộc khi ăn liên khoan của khoa bọn họ. Trong lúc ngồi chờ phục vụ lên món , họ tám chuyện với nhau một lúc về cuộc sống , công việc và gia đình. Một nam bác sĩ bỗng hỏi:
" Ngọc Tâm, cô không định kiếm một người chồng cho bố mẹ an lòng thật sao? Thật sự sẽ ở vậy đến hết đời?"
Ngọc Tâm thoáng nghĩ rồi vừa cười nhẹ vừa trả lời:
" Thật ra em cũng đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng hiện tại em vãn chưa có kế hoạch cụ thể, em thấy như hiện tại cũng tốt."
Nữ bác sĩ ngồi đối diện nhìn Ngọc Tâm rồi lại nhìn sang bàn bên trái nói:
" Em thấy mấy anh chàng bàn bên thế nào, nếu được thì thử làm quen một chút xem. Em xem, trong khoa mình chỉ còn em là chồng con chưa thấy, người yêu cũng không luôn. Chị thực sự là sốt ruột thay cho bố mẹ em."- nói rồi nữ bác sĩ lại quay mặt tiếp tục cười cười nói nói câu chuyện còn dang dở với người bên cạnh.
Ngọc Tâm nhìn theo hướng sang bàn bên cạnh. Trông vẻ ngoài bàn của họ chỉ có hai người, có vẻ là bạn bè rủ nhau đi ăn. Nhìn kĩ quả thực cả hai người đều rất có khí chất. Một người ngũ quan tinh tế, trên người mặc một chiếc áo len cổ lọ phối quần tây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô đen ,đôi mắt trông có vẻ tĩnh lặng không rõ đang nghĩ gì, có vẻ là một người trầm tính, ít nói, mang vẻ khó gần nhưng thật sự rất đẹp trai đến nỗi cô cũng phải cảm thán trong lòng. Người còn lại trông cũng có vẻ thâm trầm, tóc hơi ngả màu nâu nhẹ, trông có vẻ là con lai, nếu nhìn vẻ ngoài để đánh giá thì anh ta không khó gần như người kia.Anh ta cũng khoác một chiếc áo măng tô màu nâu đậm, bên trong mặc một chiếc áo thun trắng, tùy tiện dựa lưng vào ghế, nói chuyện với người đối diện. Hình như là bàn công việc.
So với bàn họ mang sự trầm lắng, bàn cô lại nhộn nhịp hơn cả. Người đàn ông mặc áo khoác măng tô màu đen như cảm nhận được có ánh nhìn đang hướng về phía mình mà quay sang phía cô. Đột nhiên Hứa Ngọc Tâm cảm thấy có chút chột dạ, cô là đang nhìn lén thì bị bắt tại trận sao? Với tình huống thế này một nụ cười thân thiện chắc có thể cứu cô hỏi sự ngượng ngùng. Nghĩ rồi Hứa Ngọc Tâm nở một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn, gật đầu nhẹ một cái rồi quay về phía ngược lại trốn cái nhìn của người đàn ông đó.
Phía bên này, thấy người đối diện nhìn sang hướng khác Dương Thiên Vũ- người mặc áo măng tô màu nâu dừng câu chuyện lại, lên tiếng hỏi:
" Sao vậy?"
Người đối diện chỉ lắc đầu sau đó tiếp tục đáp lời:
" Không có gì, tiếp tục đi."
________
Sau khi ăn xong, cô cùng đồng nghiệp đến quầy thanh toán tính tiền, lúc đi qua bàn ăn của hai người vừa nãy, không thấy có người, bàn ăn cũng đã được dọn sạch, chắc họ đã rời đi từ lâu- Hứa Ngọc Tâm thầm nghĩ. Thông thường khi đi ăn liên khoan bọn họ sẽ chia đều nhưng mấy nam bác sĩ lại muốn bao lần này. Sau cùng họ cũng để mấy nam bác sĩ trả.
Tạm biệt mọi người thì cũng đã khoảng 8h30 tối. Hứa Ngọc Tâm bước ra khỏi nhà hàng, cô quyết định đi bộ về nhà, coi như hít thở không khi buổi tối, tiện thể rèn luyện sức khỏe. Khí trời đầu thu hơi se se lạnh, may mà trước đó cô có mang theo một chiếc khăn quàng, thêm vào đó chiếc áo khoán măng tô màu sức cũng đủ để những cơn gió không làm cô lạnh. Mái tóc dài hơi xoăn nhẹ tùy tiện để xõa qua vai bay nhẹ trong gió. Dưới ánh đèn đường, có một bóng dáng cô gái đang đi bộ chầm chậm cảm nhận gió trời. Từ trong cửa sổ của một chiếc xe nào đó, có một ánh mắt vô tình lướt qua người con gái đó.
__________
Giữa mùa thu, không khí có vẻ dễ chịu hơn, không còn những cơn mưa đầu mùa. Hứa Ngọc Tâm nghĩ rằng lên đưa bố mẹ đến thành cổ Đại lý- một trong những nơi có cổ trấn đẹp đến siêu lòng người, mang lại cảm giác yên bình, thanh thản trong lòng mỗi người khi đến đây. Cô nghĩ rằng bố mẹ cũng đã đến độ tuổi trung niên, muốn để ông bà cảm nhận được sự thư giãn, nghỉ ngơi và dưỡng sức. Ba cô làm giáo viên cho một trường trung học đã nhiều năm, ông vốn yêu thích sách và những nơi có phong cảnh đẹp, quả thực thành cổ Đại Lý là một địa điểm không tồi, biết đâu lại gặp được tác giả cuốn sách" Hơi thở của nhân gian" mà ông đang tâm đắc. Mẹ cô từng là quân y, đã nghỉ hưu được 3 năm, hiện đang ở nhà chăm lo cho gia đình. Bà vốn cũng là người yêu thiên nhiên, nên cô nghĩ rằng địa điểm sắp tới rất phù hợp với cả nhà cô.
Suy đi tính lại, cuối tuần Hứa Ngọc tâm quyết định ngỏ ý với ba mẹ về việc đến thành cổ Đại Lý. Hai ông bà cũng tán thành, hơn nữa còn rất hào hứng. Gia đình họ từng đến đây một lần rồi, từ khi Hứa Ngọc Tâm mới 10 tuổi. Giờ đây quay lại, họ vô cùng tò mò xem nó có thay đổi gì hay không.
Giữa tháng tám, Hứa Ngọc Tâm cùng ba mẹ xuất phát đến thành cổ Đại Lý. Cô lái xe đưa ba mẹ đến và thuê một homestay gần cổng trấn. Homestay ngoài gia đình họ ra thì còn vài gia đình khác nữa. Ba mẹ cô vốn là người thân thiện nên họ nhanh chóng làm quen được với những người khác, cô không quan tâm lắm, chỉ chào hỏi xã giao, sau đó xin phép về phòng.
Homestay mà cô thuê cũng mang nét đẹp cổ điển, pha trộn ít hiện đại, là vẻ đẹp đặc trưng của thành cổ. Vật dụng trong phòng đều đa số được làm bằng gỗ sơn một lớp bóng, có một ô cửa sổ không quá lớn, được mắc rèm màu sữa, có họa tiết hoa nhí. Nhìn chung, căn phòng rất ấm cúng, trên kệ cửa sổ có vài chậu cây nhỏ, đặc biệt là xương rồng, trông rất dễ thương.
Chuyến đi này dự định sẽ kéo dài một tuần, đủ để bọn họ khám phá các địa điểm nổi tiếng và thưởng thức phong cảnh cũng như các món ăn địa phương. Hứa Ngọc Tâm dùng hai ngày đầu đưa bố mẹ đi khám phá các địa điểm của thành cổ và thưởng thức các món ăn nổi tiếng. Mọi việc đều thuận lợi, đến ngày thứ ba cô chợt nhớ đến tác giả của cuốn sách " Hơi thở của nhân gian" hình như cũng đang ẩn cư tại trấn này. Nhớ rằng ba mình rất thích văn phong của tác giả này, thêm vào đó cô cũng thừa hưởng sở thích đọc sách từ ba và đã từng đọc qua tác phẩm của tác giả này, thật sự rất hay. Cô luôn tò mò về tác giả của cuốn sách có một cuộc sống như thế nào mà có thể viết nên những cuốn sách chạm đến lòng người đọc, mang lại sự yên bình như thế. Nếu lần này đã đến, có lẽ lên thử diện kiến một lần.
Ngày thứ ba, Hứa Ngọc Tâm ngỏ ý cùng ba tìm đến nhà tác giả của cuốn sách. Ba cô nghe được thì rất hào hứng, ông đồng ý ngay lập tức. Để hai ba con đi với nhau, mẹ cô cũng rất yên tâm, bà không đi cùng họ mà ở lại tham gia làm đồ thủ công với những người bạn già mới quen.
Nghe được dẫn đường đến nhà nhà văn Trình Vũ Ngọc từ những người dân địa phương. Hứa Ngọc Tâm cùng ba đi dọc theo một con kênh, hai bên là những ngôi nhà mang nét đẹp hoài cổ, có lịch sử lâu đời, lâu lâu lại bắt gặp những người già ngồi trên đường bán những mặt hàng thủ công, đậm nét truyền thống.
Gần cuối trấn, họ tìm được nhà của tác giả đó. Cổng của ngôi nhà được làm bằng gỗ, ba cô tiến lên gõ cửa. Chờ một lúc, trong nhà có người ra mở cửa, là một dì giúp việc, thoạt nhìn có vẻ khoảng 40 tuổi. Dì ấy gật đầu nhẹ:
" Hai vị tìm ai ạ?"
" Chúng tôi mạo muội đến không báo trước, muốn được gặp nhà văn Trình Vũ Ngọc ạ. Cho hỏi đây có phải nhà ông ấy không?"- Ba cô hỏi người giúp việc.
#Thành cổ Đại Lý: ở tỉnh Vân Nam của Trung Quốc.
" Dạ đúng rồi, hai vị đợi một chút, tôi vào thông báo cho ông chủ."- Bà ấy trả lời.
Chờ một chút, dì giúp việc quay lại, bà ấy mời hai người vào nhà. Vừa bước chân vào cổng, họ đã bị thu hút bởi phong cách của ngôi nhà. Ngôi nhà trông có vẻ mới được xây trong những năm gần đây, nhưng lại được xây theo phong cách cổ điển pha chút hiện đại. Nhìn chung nó như một cái phủ của các vị quan thời xưa nhưng được thu nhỏ. Xung quanh khuân viên được trồng các loại cây cảnh, có thảm cỏ xanh mướt. Từ cổng đến nhà chính có một cây cầu nhỏ bắc ngang một dòng suối nhân tạo. Khung cảnh thật sự rất ấn tượng.
Cô cùng ba vào đến nhà chính, nơi để tiếp khách. Dì giúp việc để họ ngồi uống trà một lúc trong khi đợi vị tác giả đó xuất hiện. Thời gian đợi không lâu, khoảng hai phút sau, bước vào cửa là một ông cụ, có lẽ hơn 70 tuổi, đi theo sau còn thêm một cặp vợ chồng trung niên. Người đàn ông trung niên nhìn rất có khí chất, có lẽ là người làm kinh doanh, người phụ nữ lại mang vẻ dịu dàng hơn cả, mặc một bộ váy màu xanh ngọc dài qua đầu gối.
Cả ba người họ tiến vào cùng lúc. Hai ba con cô đứng dậy nở nụ cười, cúi đầu nhẹ chào hỏi. Ông lão cười tươi gật đâu, hai vợ chồng theo sau cũng chào hỏi bằng nụ cười và gật đầu nhẹ. Sau cùng ông cụ mời mọi người ngồi xuống. Ba cô giới thiệu qua một chút, sau đó tỏ rõ mục đích đến đây. Ông cụ nghe xong gật gù, khá vui vì có người thích tác phẩm của ông. Sau một hồi nói chuyện, họ cũng biết hai vợ chồng trung niên kia là con trai và con dâu ông cụ, đợt này về thăm ông cụ tiện thể dưỡng sức một thời gian. Mọi người nói chuyện rất hợp nhau. Trò chuyện hết nửa tiếng, ông cụ ngỏ lời dẫn ba cô đi xem một tác phẩm khác ông mới viết. Nghe vậy ba cô đồng ý ngay, ông cùng ông cụ và con trai ông ấy đến thư phòng, để lại cô và người phụ nữ trung niên ở lại trò chuyện.
Tuy mới gặp nhưng cô và bà ấy nói chuyện khá hợp nhau. Bà ấy ngỏ ý dẫn cô ra khu vườn phía sau tham quan, để tránh phật ý, cô cũng gật đầu. Sau một hồi tham quan và trò chuyện cô cũng biết được rằng, bà ấy có một đứa con trai và một đứa con gái hiện không có mặt ở đây. Nhắc đến hai đứa con bà lại sốt ruột, đứa con trai ngày ngày chỉ có công việc, bận đến nỗi người làm mẹ như bà còn không thấy mặt đâu. Đứa con gái đi du học nhiều năm, giờ đang ở nước ngoài thực tập, một năm chắc gặp không đến ba lần. Trông bà sốt ruột, cô cũng cười cười an ủi.
Sau buổi sáng, ông cụ ngỏ ý mời họ ở lại ăn cơm, vì lâu lắm rồi ông mới có khách. Trông họ có lòng tuy hơi ngại nhưng cuối cùng ông cụ giữ khách quá nên hai ba con cô quyết định ở lại dùng bữa, cô gọi điện báo cho mẹ sau bữa trưa họ sẽ về.
Bữa ăn diễn ra xuân sẻ, mọi người đều nói nói cười cười. Sau bữa trưa, cô giúp bác gái và dì giúp việc dọn dẹp. Trong lúc đợi cô, ba cô cùng ông cụ và bác trai tiếp tục trò chuyện. Xong xuôi mọi thứ cũng gần 1h chiều, họ xin phép ra về. Bước ra cửa, để ý trời có hơi âm u, cô có dự cảm không tốt lắm, ngỏ ý mượn 2 cây dù của ông cụ rồi sẽ trả lại sau. Quả nhiên vừa ra cổng họ đã gặp mưa, nhưng mưa không nặng hạt, đi bộ về đến homestay vẫn ổn. Ra khỏi cổng được hai bước từ xa có bóng dáng một người đàn ông đang tiến đến ngôi nhà, anh ta không mang ô, dưới cơn mưa nhỏ đôi vai bị những hạt mưa thấm ướt. Mái tóc còn vương vài giọt nước mưa nhỏ. Nhưng không thể phủ nhận thật sự rất đẹp trai. Khuân mặt tinh tế như được tạc tượng, dáng người khá tiêu chuẩn, cao khoảng 1m85 hoặc có thể hơn. Từ trong nhà bác gái vội che ô bước ra tiến đến đón anh ta, còn mang theo vẻ trách móc:
"Sao con biết lựa lúc đến thế? Còn không mang theo ô?"
Anh chỉ cười bất lực nhìn mẹ mình, đưa tay đón lấy cán ô từ tay mẹ mình, che cho cả hai người cùng tiến vào trong cổng. Lúc đi ngang qua, bác gái nhìn hai ba con cười mỉm, gật đầu nhẹ thay lời chào. Anh cũng gật đầu nhẹ một cái.
Trên đường cùng ba đi về, cô cảm thấy hình như mình đã gặp anh ta ở đâu rồi, nhưng thật sự không nhớ ra.
#
#
#
Thoáng chốc đã sắp hết một tuần, vào ngày thứ 6, Hứa Ngọc Tâm cùng ba quay lại nhà ông cụ vì lời hẹn trước đó hứa sẽ tạm biệt trước khi đi, tiện thể trả lại hai cây dù lần trước đã mượn và lần này do không có gì làm nên mẹ cô cũng đi cùng. Có lẽ ba cô cùng ông cụ và bác trai rất hợp nhau, nên họ vừa gặp đã thân thiết, như trở thành những người bạn thân.
Vẫn là con đường đó, đi dọc một con kênh nhỏ, đường được lát bằng những phiến đá phẳng, mang phong cách cổ điển. Trên đường đi cô cùng ba mẹ dừng chân lại vài lần để check-in bên những sạp hàng thủ công.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play