Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vô Tình Gặp Thành Nhân Duyên

Chap 1: Người lãnh đạo

Tập đoàn Lâm Việt

Không khí tại sảnh tập đoàn căng thẳng và bận rộn. Các nhân viên khẩn trương đi lại, từng bước chân đều gấp gáp

Đội ngũ nhân viên, từ nam đến nữ, đứng thẳng hàng hai bên cửa, áo quần chỉnh tề

Giữa họ là một chàng trai trẻ với mái tóc xoăn nhẹ, diện bộ vest đen lịch lãm, tay cầm chiếc iPad

Bất ngờ, một chiếc BMW M4 mui trần đỏ rực, phiên bản giới hạn, từ từ dừng trước cửa tập đoàn

Như một phản xạ quen thuộc, bảo vệ nhanh nhẹn tiến tới, mở cửa xe

Một đôi chân dài, thân hình mảnh mai bước xuống, vẻ uy nghiêm khiến toàn bộ nhân viên cùng cúi đầu, đồng thanh:

“Lâm Tổng!”

“Lâm Tổng!”

Người vừa xuất hiện chính là Lâm Hân Nghiên – nữ tổng tài trẻ tuổi, người thừa kế tương lai và linh hồn của Tập đoàn Lâm Việt

Cô bước xuống với khí chất mạnh mẽ, uy quyền nhưng không kém phần quyến rũ. Cô mặc bộ vest màu đen được may đo tinh xảo, kết hợp với đôi giày cao gót sắc nét

Mái tóc xoăn sóng nâu trầm xoã nhẹ sau lưng, làm nổi bật gương mặt với đôi mắt hạnh nhân sắc sảo, sống mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng đầy quyền lực.

Trong vòng hai năm ngắn ngủi, Lâm Hân Nghiên đã đưa Lâm Việt trở thành một trong những tập đoàn hàng đầu cả nước trong lĩnh vực may mặc, với lợi nhuận liên tục tăng trưởng vượt bậc

Tuy nhiên, thành công của cô không phải không đi kèm với những ánh mắt hoài nghi và ganh ghét

Cô tháo kính râm, ngước mắt nhìn tòa cao ốc sừng sững mang dấu ấn của cả một đế chế

Không nói lời nào, cô sải bước thẳng vào sảnh chính, nơi được thiết kế hiện đại với vật liệu thủy tinh sang trọng

Bàn tiếp tân hiện rõ logo và tên tập đoàn

Nhân viên cúi đầu chào, nhưng Lâm Hân Nghiên dường như không chú ý

Cô đi thẳng về phía thang máy, ánh mắt thoáng lia qua hai bên, chỉ trong tích tắc đã quan sát được mọi thứ

Phía sau cô, trợ lý Chu Bách theo sát, giọng điềm tĩnh

“Lâm Tổng, giá cổ phiếu hôm nay tăng đáng kể, vượt cả dự báo hôm qua. Lợi nhuận tháng này đã tăng 30%, dẫn đầu ngành. Nếu tình hình này tiếp tục, doanh thu cuối năm dự kiến sẽ gấp bốn lần năm ngoái"

Anh ngừng lại, liếc nhìn phản ứng của cô, sau đó tiếp tục báo cáo:

“9 giờ sáng, cô có cuộc họp online. 19 giờ, cô có hẹn thảo luận hợp đồng với công ty Thống Nhất tại nhà hàng The Look"

“Ừ,” cô gật nhẹ

Chu Bách ngập ngừng rồi nói thêm:

“Lâm Tổng… Chủ tịch hỏi tuần này cô rảnh ngày nào để đi xem mắt"

Bước chân của Lâm Hân Nghiên dừng lại, ánh mắt sắc bén xoáy thẳng vào Chu Bách khiến anh thoáng giật mình

“Cậu sắp xếp được lịch trình cho tôi, vậy cậu có nắm rõ tình hình công ty không?”

Chu Bách hơi bối rối, không hiểu ý cô:

“Phòng thiết kế hôm nay chưa trưng bày mẫu trang phục nào mới"

“Tôi sẽ báo ngay cho người phụ trách"

“Còn phòng D09 tầng 2 thì sao?” Lâm Hân Nghiên cất giọng lạnh lùng

 “Trên kệ tạp chí lại để lẫn mẫu của năm ngoái?”

Chu Bách đứng hình, kinh ngạc vì sự quan sát tinh tường của cô

“Tôi sẽ xử lý ngay!”

“Nhân viên nữ phòng marketing tùy tiện ăn uống trong giờ làm việc?”

“Tôi sẽ báo phòng nhân sự xử lý thôi việc, đồng thời yêu cầu phòng marketing chịu trách nhiệm"

Hài lòng, Lâm Hân Nghiên chìa tay. Chu Bách lập tức đưa iPad cho cô

 Cô lướt nhìn lịch trình dày đặc trên màn hình, rồi nhàn nhạt nói:

“Lịch trình kín. Tôi không có thời gian đi xem mắt"

Dứt lời, cô bước thẳng vào phòng làm việc, để lại Chu Bách với gương mặt méo mó

Anh thầm thở dài, nghĩ đến lần thứ N phải thay cô chịu trận từ Chủ tịch

__________

Bệnh viện Đông Hoa

Lục Phong vừa kết thúc ca phẫu thuật. Anh thay đồ rồi bước ra khỏi khu khoa ngoại thần kinh

“Lục Phong! Lục Phong!”

Tiếng gọi phía sau khiến anh dừng lại

Người gọi anh là Ngô Nhất, đồng nghiệp thân thiết nhất của anh, đang vừa chạy vừa thở hổn hển:

“Cậu làm gì đi nhanh vậy? Tôi đuổi mãi!”

“Có chuyện gì?”

“Tối nay bệnh viện tổ chức liên hoan giao lưu. Mọi người nhờ tôi mời cậu nhất định phải đến.”

Lục Phong im lặng, đôi mắt bình thản nhìn người bạn thân

“Đừng từ chối nữa!” Ngô Nhất nài nỉ. “Cậu lúc nào cũng lầm lì, cả bệnh viện chỉ có tôi nói chuyện được với cậu thôi đấy!”

“…Ừ, tôi sẽ đến.”

Ngô Nhất háo hức:

“Tuyệt vời! Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu. 6 giờ nhé!”

Lục Phong gật đầu, không nói thêm gì, rồi đi về phía xe. Ngô Nhất vui vẻ lấy điện thoại, nhắn vào nhóm:

“Cậu ấy đồng ý rồi!”

Chiếc xe đen của Lục Phong từ từ lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.

\#Yio

Chap 2: Cuộc họp bất ngờ

Phòng làm việc

Lâm Hân Nghiên đứng trước cửa sổ kính lớn, ánh mắt xa xăm hướng về khung cảnh tấp nập của Thượng Hải

Cả thành phố như thu nhỏ lại trong ánh nhìn sắc lạnh của cô

Cánh cửa phòng làm việc bất ngờ mở ra, Chu Bách bước vào với vẻ nghiêm túc thường ngày

“Lâm tổng"

Giọng nói trầm ấm của anh kéo cô trở về thực tại

Lâm Hân Nghiên chậm rãi quay lại, gật đầu nhẹ, sau đó cùng anh rời khỏi phòng

Chu Bách vẫn không thể hiểu, vì lý do gì mà cô lại đột ngột triệu tập cuộc họp cổ đông

Khi thông báo được đưa ra, tất cả cổ đông đều có mặt đầy đủ, dù trong lòng mỗi người một cảm xúc

Một số người không hài lòng với việc cô kế thừa vị trí tổng giám đốc, nhưng trước sự uy nghiêm của Lâm Hải – bố cô, không ai dám lên tiếng phản đối công khai

Trong số đó, Hà Bắc – cổ đông lớn thứ tư của tập đoàn, là người tỏ thái độ bất mãn rõ rệt nhất

Ông ta luôn tìm cách loại bỏ cô khỏi chiếc ghế này, dù trước mặt Lâm Hải vẫn phải duy trì bộ dạng hòa nhã

“Này, mọi người đoán xem, con bé đó lại định làm trò gì nữa đây?” – Hà Bắc lên tiếng, ánh mắt đầy khinh miệt

Một cổ đông khác phụ họa, nửa đùa nửa thật:

“Chủ tịch Lâm cũng sắp nghỉ hưu rồi. Chẳng phải sớm muộn gì con bé cũng ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hay sao?”

Lâm Hào – em trai ruột của Lâm Hải, cổ đông lớn thứ ba của tập đoàn, vốn là người điềm đạm, hết mực yêu thương cháu gái mình

Nghe những lời bóng gió, ông không thể ngồi yên:

“Mọi người nên chú ý lời nói một chút. Dù trẻ tuổi, nhưng Hân Nghiên đã điều hành tập đoàn rất tốt. Lợi nhuận tăng trưởng đáng kể, chẳng phải đó là nhờ tài năng của con bé sao?”

Hà Bắc cười nhạt, không chịu thua:

“Anh Lâm à, anh coi trọng nó, nhưng liệu nó có coi trọng anh không? Thật nực cười khi giao cả tập đoàn lớn cho một đứa con gái mới hai mấy tuổi, đã vậy còn đầy tính hiếu thắng. Tôi e rằng, Lâm Việt sẽ sớm xuống dốc không phanh mất thôi"

Một cổ đông khác tiếp lời:

“Đúng thế! Nó chẳng qua là được chủ tịch Lâm chống lưng, có gì mà đáng gớm chứ"

Lâm Hào định phản bác, nhưng đúng lúc đó, cửa phòng họp bật mở

Lâm Hân Nghiên bước vào, ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người

Phía sau cô, Chu Bách lặng lẽ kéo chiếc ghế lớn chính giữa bàn họp cho cô ngồi

“Các vị nói xong chưa?” – Giọng nói lạnh lùng của cô vang lên, khiến cả phòng họp chìm trong im lặng

Những người vừa lên tiếng chỉ trích đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô.

Lâm Hân Nghiên ngồi xuống, đôi mắt quét qua từng người:

“Các vị nghĩ, ngồi lên chiếc ghế chủ tịch là dễ dàng sao? Phải có bản lĩnh và một cái đầu lạnh mới làm được điều đó"

Cô nhếch môi, ném tập tài liệu lên bàn, giọng đầy thách thức:

“Tầm nhìn hạn hẹp? Vậy xin mời xem qua báo cáo tài chính. Lợi nhuận năm ngoái của Lâm Việt so với hiện tại đã tăng 269%. Đây là kết quả của ai? Tôi hay là các vị?”

Sự nhấn mạnh của cô như một cái tát vào mặt những kẻ lên tiếng vừa nãy

Không ai dám lên tiếng phản bác, chỉ có Hà Bắc là tức giận đứng lên:

“Lâm Hân Nghiên, cô nên nhớ, những người ở đây đã góp công sức cho Lâm Việt từ những ngày đầu. Cô không được phép ăn nói như vậy!”

Cô cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta:

“Chính vì vậy, tôi mới mở cuộc họp này"

Mọi người ngạc nhiên, không hiểu cô định làm gì

Lâm Hân Nghiên đứng dậy, khoanh tay trước ngực, giọng nói cứng rắn:

“Nể tình các vị là người từng giúp đỡ cha tôi, tôi không làm khó. Nhưng nếu ai không muốn tiếp tục làm việc dưới sự lãnh đạo của tôi, cứ việc mang cổ phần rời khỏi đây. Lâm Việt không giữ chân kẻ vô dụng"

Cả phòng họp chết lặng. Không ai ngờ, cô gái trẻ này lại dám nói những lời táo bạo như vậy

Một số người cúi mặt, một số khác đỏ bừng vì tức giận nhưng không dám phản bác. Lâm Hân Nghiên nở nụ cười lạnh:

“Tôi không cần chứng minh bản thân. Các vị cũng không cần phí sức chỉ trích tôi. Hãy dùng thời gian đó để làm việc hiệu quả hơn. Chỉ cần thế, Lâm Việt sẽ không dừng lại"

\#Yio

Chap 3: Cổ đông

Lâm Hân Nghiên ngả người dựa vào ghế, ánh mắt sắc lạnh đảo qua từng gương mặt đang im lặng

Cô biết rõ, dù bất mãn nhưng bọn họ cũng chẳng dám chống đối công khai

"Tôi mong các vị hiểu rõ tình thế hiện tại"

Giọng cô vang lên, trầm ổn nhưng đủ lực

 "Hãy cân nhắc điều gì có lợi nhất cho bản thân... và cho cả Lâm Việt"

Cô mỉm cười, một nụ cười khó đoán, rồi thêm vào:

"Nếu các vị ủng hộ tôi trong đợt bỏ phiếu tới, tôi đảm bảo sẽ không ai trong số các vị phải chịu thiệt"

Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Hà Bắc bức bối thở dài, trong khi những người còn lại chìm vào trầm tư

Lâm Hào mỉm cười đầy ẩn ý, Lâm Hân Nghiên cũng đáp lại bằng nụ cười nhạt, nhưng rất nhanh, gương mặt cô lạnh tanh, giọng nói sắc bén vang lên

"Tan họp"

Cô đứng dậy, cầm tài liệu rời khỏi phòng họp. Sau khi cánh cửa khép lại, tiếng xì xào mới râm ran

"Cô ta nghĩ mình là ai mà dám nói như thế?"

"Chỉ là một con nhóc, đừng tưởng leo lên được vị trí ấy là muốn làm gì cũng được!"

_________

Ra khỏi phòng họp, Lâm Hân Nghiên lẩm bẩm, giọng hạ thấp nhưng đầy mỉa mai

"Một lũ lão già cạn nghĩ, thích diễn trò thì cứ diễn đi"

Tay cô lấy từ túi áo vest một hộp kẹo, rút một viên bỏ vào miệng

Mỗi khi tức giận, cô luôn dùng cách này để kiềm chế bản thân – một thói quen khó bỏ

Chu Bách, trợ lý của cô, bước nhanh tới, ánh mắt lo lắng:

"Lâm tổng, cô nói thế liệu có sợ họ tìm cách gây khó dễ không?"

Lâm Hân Nghiên dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn anh:

"Chu Bách, bọn họ chẳng dám đâu. Với số cổ phần ít ỏi đó, tôi xem ai sẽ hợp tác với những kẻ vô dụng này"

Chu Bách bật cười. Đúng thật, vị Lâm tổng trẻ tuổi này luôn khiến anh không thể không khâm phục

__________

Tại nhà hàng The Look

Phòng VIP lộng lẫy tràn ngập tiếng cười nói. Một đối tác lớn giơ ly rượu lên, tán thưởng:

"Lâm tổng, tuổi trẻ tài cao, thật đáng nể!"

Lâm Hân Nghiên nở nụ cười, khéo léo nâng ly đáp lại:

"Bành tổng quá lời"

Sau vài câu xã giao, cô lấy iPad ra, nhẹ nhàng lướt qua hợp đồng:

"Tôi tin rằng sự hợp tác lần này sẽ mang lại lợi ích lớn cho cả hai bên. Ông nghĩ sao?"

Bành tổng gật đầu hài lòng. Hợp đồng này chính là bước đệm quan trọng để củng cố vị trí của cô trong mắt các cổ đông

Trên đường đi vệ sinh, Lâm Hân Nghiên vô tình va vào một người đàn ông. Một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô, ánh mắt họ chạm nhau

"Cô không sao chứ?" Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự quan tâm

Lâm Hân Nghiên giật mình, cố giữ bình tĩnh:

"Tôi không sao, cảm ơn anh"

Lục Phong chỉ gật đầu rồi rời đi. Cô đứng đó, nhìn theo bóng lưng anh, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.

________

Trở về Lâm gia đã 8 giờ tối, chiếc MWB M4 đỗ ngay trong sân biệt thự Lâm gia

Ánh đèn sân vườn rực rỡ phản chiếu lên sắc trắng chủ đạo của căn biệt thự.

Bước xuống xe, cô đối mặt với người quản gia lớn tuổi, ông cung kính chào:

"Cô chủ đã về."

"Vâng, chào ông."

Cô bước vào nhà, nơi Lâm Hải đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt trầm tư nhìn ra biển

"Bố"

Nghe tiếng cô, ông quay lại, ánh mắt nghiêm nghị:

"Con càng ngày càng quá đáng. Con nghĩ cái ghế chủ tịch dễ ngồi vậy sao?

Cách con đối xử với cổ đông, liệu họ có chịu bỏ phiếu cho con không?"

"Bố hỏi con phép lịch sự lễ phép của con đều biến đi đâu hết rồi?

Con có coi ai ra gì không?"

Lâm Hải trừng mắt nhìn cô, trong khi trên cầu thang, La Bích Ngọc - người vợ sau của ông, thập thò nghe lén.

"Yio

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play