Tình cờ hôm nay có hứng kể về chuyện xưa, năm nay là 2024, mời các bạn hãy cùng quay về mười tám năm về trước với người kể nhé!
***
Năm 2006
- Bé con, dậy đi, dậy chuẩn bị đi học nè, kẻo trễ giờ đó con.
Tiếng gọi nghe thật dịu dàng làm sao, nhưng cô bé vẫn chưa muốn thức dậy, vẫn còn cựa quậy trong chiếc mền bông ấm áp kia.
- Dậy thôi con, Như Ngọc. Con quên rồi sao, hôm nay là ngày đầu tiên con được gặp bạn bè, thầy cô. Chính thức là học sinh lớp Một rồi đó.
Giọng người phụ nữ vẫn rất hiền từ, kiên nhẫn thủ thỉ nhỏ nhẹ vào tai đứa bé. Đứa bé mở mắt, mè nheo, phụng phịu gọi "mẹ", tiếng gọi vẫn còn mang theo sự ngái ngủ...
- Con...không muốn...đi học đâu, con chỉ muốn ở nhà với mẹ thôi!
Người mẹ cười và xốc "con mèo nhỏ" dậy, để cô bé tự vệ sinh cá nhân. Sau đó, mẹ giúp cô chải tóc, vận đồng phục và gia đình ba người cùng nhau ăn sáng.
Từ nhà Như Ngọc đến trường không xa lắm, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ, nên mẹ cô thường hay dẫn cô đi bộ, coi như vận động buổi sáng, nâng cao thể lực. Thoát cái đã đến cổng trường, mẹ xoa đầu và hôn một cái lên trán cô bé,
- Vào lớp đi con, đến giờ mẹ đón về!
- Dạ, mẹ về!
Sau đó, Như Ngọc vào lớp, cô bé chọn bàn gần cuối ở dãy phía trong cùng, kế bên một cửa sổ lớn, có thể nhìn rõ mồn một mọi thứ bên ngoài. Ngoài đường, vẫn còn thưa thớt người, chắc có lẽ còn sớm, mới chỉ hơn sáu giờ một chút, nhiều hàng quán bắt đầu mở cửa, ánh sáng mặt trời cũng ngày một sáng hơn khiến cho mọi thứ trở nên rõ ràng và đầy sinh khí. Vậy là, một ngày mới đã bắt đầu!
- Mình...ngồi đây được không?
Tiếng nói trong trẻo của một cô bé đột ngột vang lên, Như Ngọc quay lại nhìn. Là một bé gái trắng trẻo, cột tóc hai sừng, đeo một chiếc gặp hồng có hình con thỏ trông rất đáng yêu. Như Ngọc gật đầu hai cái, dù sao cũng là lần đầu gặp gỡ nên Như Ngọc cảm thấy không được tự nhiên lắm hơi ngại ngùng, ít nói. Nhưng may mà cô bé mới tới là hướng ngoại, vô cùng thích nói, rất hoạt ngôn.
- Mình tên là Ngọc Khánh, rất vui được làm quen với cậu. À, cậu tên là gì?
- Mình tên Như Ngọc, Trần Như Ngọc!
- Quoa, trong tên bọn mình có cùng chung chữ Ngọc nè. Mẹ mình nói, "ngọc" thường rất quý và đẹp, nên ai mà trong tên mang chữ Ngọc, chắn chắn cũng đều rất thanh khiết, hahhaa... Như Ngọc không nói gì chỉ cười cười, bởi cô bé nghĩ đơn thuần đây chỉ là cách xả giao, giao tiếp giữa người với người mà thôi. Khen đại một thứ gì đó của một người chính là cách nhanh nhất nhất để chiếm lấy thiện cảm của người đó, bởi hầu như rất ít ai có thể bình tĩnh và tỉnh táo trước một lời nói ngọt ngào mà người đời hay nói "mật ngọt chết ruồi" đó sao.
- Bạn không tin rằng mình đẹp sao, Như Ngọc?
Bởi Ngọc Khánh thấy cô bé chẳng phản ứng gì mấy trước những lời nói đó. Khánh nheo mày, tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào Như Ngọc khiến cô bé càng ngượng hơn, muốn quay đi chỗ khác. Nhưng Khánh nắm tay cô bé lại và nghiêm túc nhận xét:
- Tớ thấy cậu cao hẳn hơn tớ nửa cái đầu, chiều cao phát triển tốt, da cũng trắng nữa. Mặc dù không phải mắt hai mí to tròn như thỏ, lấp la lấp lánh nhưng lại là mắt mí lót, nhìn rất đáng yêu. À, còn nữa nha, khi cậu nói chuyện, hai lúm đồng tiền thoát ẩn thoát hiện rất thiện cảm người đối diện đó. Cậu biết không?
Không ngờ Ngọc Khánh lại nói ra một tràng như vậy khiến Như Ngọc rất bất ngờ, và cũng như bao người khác, Như Ngọc cảm thấy rất vui. Thế là, hai cô bé nhanh chóng kết bạn và nói đủ thứ mọi chuyện trên đời. Thế giới của trẻ con là vậy, hồn nhiên lắm, đơn giản lắm, rất dễ có được niềm tin của nhau!
Nói chuyện được một lúc, tiếng chuông ổn định lớp đã vang lên. Tất cả các bạn học sinh ai nấy đều nhanh chóng chạy về chỗ, ổn định chỗ ngồi. Cô giáo bước vào lớp. Sau một màn chào hỏi, làm quen lẫn nhau giữa giáo viên và học sinh, bình bầu cán bộ lớp như lớp trưởng, lớp phó, tổ trưởng,...và đủ kiểu dặn dò tập vở, thời khoá biểu,... thì cũng là lúc đến giờ ra về. Bởi là ngày đầu tiên làm quen nên chúng tôi chỉ vào lớp có nửa buổi. Ngày mai chính thức là ngày chúng tôi học nguyên ngày.
- Ngày mai gặp lại nha. Chúng ta vẫn ngồi chung với nhau như ngày hôm nay nhé!
Ngọc Khánh vỗ vai Như Ngọc, đương nhiên Như Ngọc không có gì từ chối, cả hai vui vẻ chạy xuống tìm phụ huynh ra về!
Thế là một tháng học của các cô cậu học trò sáu tuổi cũng đã trôi qua. Các bạn nhỏ cũng dần quen hơn với trường lớp, thầy cô, bạn bè!
Tiếng chuông giờ ra chơi đánh thức "phần linh hồn" ồn ào, náo nhiệt của các bạn nhỏ. Ai đấy tủa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ, có bạn hướng tới thẳng canteen ăn vặt, các bạn nam thì chơi bắn bi, đập bài, còn những bạn nữ có người thì chơi nhảy dây, có bạn thì ngồi đọc truyện. Còn nhóm ba người hai nữ, một nam của Như Ngọc thì chạy ra tìm chú bảo vệ chơi. À quên, hai nữ thì chắc chắn là Như Ngọc và Ngọc Khánh, còn bạn nam kia tên là Hiếu Hưng. Hiếu Hưng khá gầy, nhìn hơi nhỏ con nhưng bù lại có một gương mặt thân thiện, tính cách lại hoà đồng, thích cười và đặc biệt là học rất giỏi môn Tiếng Việt và Toán, ngồi bàn cuối phía sau Ngọc và Khánh nên cả ba bắt đầu chơi chung sau một tuần học.
- Chú Anh ơi, vẽ cho bọn con đi!
Ngọc Khánh đưa giấy và bút chì cho chú Anh.
Chú Anh là bảo vệ của trường tiểu học X, chú năm nay chắc chỉ khoảng ba mươi mấy, bốn mươi tuổi thôi. Chú hiền lắm mà vẽ thì cực đẹp, tất nhiều đứa trẻ giờ ra chơi "đặt hàng" chú vẽ.
- Sao bọn con không ra sân sau chơi cầu tuột với mấy bạn?
Sân sau trường tiểu học X có một khu trò chơi nhỏ mà trường xây dựng, có hai ba cái cầu trượt, ghế đá và cây cối được trồng xung quanh. Là một góc sân "đắc giá" được học sinh các khối săn đón rất dữ dội.
- Dạ thôi, đông lắm chú ơi, không còn chỗ nào cho bọn con chen vào cả. Trường chuẩn bị thêm vài cái cầu trượt nữa được không ạ?
Như Ngọc chán nản phân trần.
Chú Anh cười khà khà và chú hứa sẽ báo lại với ban giám hiệu và bắt đầu vẽ những con vật mà các bé yêu cầu ra giấy.
Sau đó, vẫn như mọi khi, trường cho các bạn học sinh giải lao khoảng ba mươi phút và bắt đầu vào học lại. Nhưng hôm nay lại không giống như mọi ngày!
Khi chúng tôi đã lấy tập vở và sẵn sàng cho tiết của cô giáo chủ nhiệm tức là môn Tiếng Việt thì cô bước vào, nhưng cô không đi một một mình như mọi khi mà dẫn theo một cậu bé mập mạp, trắng trẻo, hơi nhút nhát, chiều cao thì có phần vượt trội, có lẽ là cao nhất trong lớp, hơn hẳn Như Ngọc hai cái đầu...hình như là con lai?
Cô giới thiệu, đây là học sinh mới của lớp, ba cậu ấy ở bên Pháp, đã về đây làm ăn, nên đã dẫn theo cậu ấy về học cho tiện chăm sóc. Cả lớp ồ lên kinh ngạc, các bạn bắt đầu bàn tán sôi nổi.
- Ê, nhìn cũng được ha, có thể kết nạp cậu ấy vào nhóm chúng ta đó. Vậy là cân bằng, hai nam hai nữ haha, lại có thêm bạn mới để chơi.
Ngọc Khánh vui vẻ hít vào vai Như Ngọc.
- Biết đâu chừng, cậu ấy không thích chơi với chúng ta thì sao? Cậu ấy nghe có hiểu tiếng Việt không nhỉ?
Như Ngọc tò mò.
Cô giáo tiếp tục giới thiệu đôi nét về người bạn mới này.
- Do là mới vừa về nước nên bạn vẫn chưa có tên tiếng Việt, mọi người cứ gọi bạn là Tom nhé. Các bạn hỗ trợ bạn nhiều vào nha!
Ở đâu đó trong lớp, nhiều bạn cất giọng hỏi cô giáo:
- Cô ơi, bạn có biết tiếng Việt không ạ?
- Đúng đó cô ơi, bạn hiểu bọn em nói gì không?
- Cô ơi, chúng em không biết nói tiếng Pháp, nhưng chúng em rất thích làm bạn với Tom.
...
Cô mỉm cười và giải đáp những thắc mắc của các bạn học sinh:
- Có chứ các em, mẹ bạn là người Việt mà, nên ngay từ nhỏ bạn đã được mẹ dạy tiếng Việt. Bạn có thể hiểu và giao tiếp lưu loát hai ngôn ngữ.
Cả lớp ồ lên, vào cái thời của khoảng hai mươi năm trước, tuy ngoại ngữ đã phát triển, nhưng cũng chưa thông dụng như hiện nay. Nên khi nghe có người sử dụng được hai hay vài ngôn ngữ trở lên, thì trong mắt đám trẻ con sáu tuổi này rất ngầu.
- Tom, em xuống chỗ trống đó ngồi đi, kế bên bạn Hưng đi, bạn là tổ trưởng tổ bốn. Các em ngồi kế bên nhớ giúp đỡ bạn nha. Còn Hiếu Hưng có chỗ nào trong bài học bạn thắc mắc, em giải đáp cho bạn ấy nhé!
Cô dặn dò và cả đám người Như Ngọc rất háo hức...vì có thêm một bạn mới! Đầu óc non nớt của những đứa trẻ lớp một hồi đấy chỉ có vậy thôi, đi học hay nói cách khác là đi tụ họp, gặp mặt bạn bè haha...
- Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, cả lớp khẩn trương vào bài mới, học được bao nhiêu thì học, tiết sau chúng ta lại tiếp tục!
Và rồi, không khí sôi nổi vừa rồi chấm dứt nhường chỗ cho một tiết học bình thường như bao ngày.
Ai nói học sinh lớp một thì sẽ không biết "crush"? Thật ra, đây là bản năng tự nhiên của một con người, khi gặp đúng người đúng thời điểm thì tự nhiên nó sẽ trỗi dậy thôi mọi người ạ!
Rất nhanh chóng, trường vừa thi kết thúc học kì một. Phải nói những ngày này vô lớp học rất sướng, chủ yếu học sinh vô để gặp nhau nói chuyện còn giáo viên thì sẽ chấm bài thi, nhập điểm vô sổ. Người đời thường nói "nhàn cư vi bất thiện", hiểu một cách đơn giản thì khi rảnh rỗi con người không có chuyện gì làm thì sẽ làm ra những chuyện trời ơi và ba chấm.
Ví dụ điển hình là, đi tỏ tình nhưng bị từ chối thì sẽ như thế nào?
Chuyện là Tâm Như, cô nàng là con nhà giàu, tính cách rất tiểu thư nhưng cô bé học rất giỏi, nên cô bé là "con cưng" trong mắt giáo viên. Cô bé muốn làm gì thì làm, rất nhiều bạn bè vây quanh là "bề tôi" cho cô nàng. Cô nàng đỏng đảnh lắm nhưng xinh xắn nên được chọn là hoa khôi của khối một. Nam sinh của bốn lớp còn lại rất hay mang bánh, kẹo, cột tóc, truyện tranh,...tặng cô bé! Còn chàng dễ thương, học giỏi, hiền lành... Nói bây giờ chúng ta hay dùng cụm từ "hào quang nam chính" để diễn tả đó. Nếu như nàng được nam sinh trong khối theo đuổi thì chàng được nữ sinh trong khối thầm thương trộm nhớ. Ta nói xứng đôi vừa lứa, vỗ tay, vỗ tay...
Khi Như Ngọc và Ngọc Khánh bước vào lớp vì cả hai vừa mới đi vệ sinh xong thì cảnh tượng trong lớp khá là hỗn loạn. Tâm Như thì đang cầm một bức thư nhàu nát, ánh mắt tức giận nhìn về phía Tom. Các bạn nữ "bề tôi" đang vây quanh Tâm Như, có lẽ là đang an ủi.
Bởi do giáo viên đã được ban giám hiệu họp nhằm triển khai một vài kế hoạch chấm dứt học kì cũ, chuyển giao học kì mới nên cách mười lăm hai mươi phút sẽ có một vài giám thị đi ngang, nhắc lớp giữ trật tự.
- Ê, có chuyện gì vậy?
- Mới đi vệ sinh xíu mà có biến rồi à?
Như Ngọc và Ngọc Khánh hướng mắt về phía Hiếu Hưng tò mò.
Hiếu Hưng nhìn về phía Tâm Như, ghi thư giải thích tình hình "chiến sự" cho hai cô bé. Đây là cách giao tiếp thông thường của nhóm khi không tiện nói lớn điều gì đó.
Trong thư cuộc trao đổi của Hiếu Hưng và Như Ngọc như sau:
- Hoa khôi tỏ tình, thất bại rồi, bị người ta từ chối:)))
- Hả, hoa khôi mà cũng bị từ chối, hoàng tử nào vậy?
- Còn ai khác nữa ngoài người ấy?
- Aiiiiii?
Hiếu Hưng cạn lời luôn, làm động tác bảo Như Ngọc hỏi Ngọc Khánh đi. Thế là Như Ngọc quay qua nhìn Ngọc Khánh.
- Đừng nói là bà không biết nha?
Ngọc Khánh mờ mịt nhìn Như Ngọc.
Như Ngọc chỉ chớp mắt mơ hồ. Thực ra, Như Ngọc là cô bé có tính cách hồn nhiên nhưng lâu lâu lại hay hướng nội, ừm...hướng nội nửa mùa là để chỉ Như Ngọc đó. Cô bé hâm mộ những người học giỏi, nên mục tiêu đi học của cô chính là học. Ngoài thông tin ai sẽ được lên bảng vàng, ai điểm cao môn nào thì cô bé chẳng còn để tâm cái mô tê gì sất.
Như Ngọc vẻ mặt đáng thương, tội nghiệp cầu mong Ngọc Khánh "phổ cập thêm kiến thức" cho mình. Ngọc Khánh cũng thua luôn, không ngờ có đứa bạn ngáo ngơ đến vậy. Ngọc Khánh kéo sát Như Ngọc, thỏ thẻ bên tai:
- Tâm Như tỏ tình với Tom, bị Tom từ chối rồi. Chắc đang điên lắm đó. Tốt nhất là bà đừng đụng vào nó!
- Hả? Tại sao vậy, sao không được đụng vào? Mọi khi nhóm tụi mình vẫn nói chuyện bình thường với nhóm bên đó mà?
- Trời! Có vậy mà bà cũng không nghĩ ra nữa à? Tom nằm trong nhóm tụi mình mà, bây giờ tỏ tình người ta không thích thì đương nhiên thấy ngứa mắt luôn nhóm của tụi mình rồi. Tui hay nghe ba tui nói "Yêu ai yêu cả đường đi lối về; ghét thì ghét cả tông ti họ hàng". Nên là tụi mình cứ né nhóm Tâm Như ra đi. Với...
- Với gì?
- Không có gì!
Như Ngọc quay xuống nhìn Tom, bắt gặp ánh mắt cậu bé đang nhìn lại. Cô bé mỉm cười, thực sự tò mò muốn chết, rốt cuộc cô bé muốn biết lý do tại sao người bạn xuất chúng này của mình lại không vừa mắt với hoa khôi. Cô thầm thì nhỏ to:
- Tại sao dợ?
- Cái gì mà tại sao?
Tom hỏi.
- Sao ông lại từ chối hoa khôi? Tâm Như học giỏi lắm đó, nhìn cũng xinh phết! Nghe nói tuần này được lên bảng vàng và...
Tom ngắt lời, cậu bé quá mệt với cô bạn này, nếu không dừng, chắc lát nữa cô bé sẽ lôi ra từng con điểm chi tiết các môn của Tâm Như nói cho cậu nghe.
- Tui thích người khác rồi! Không thích bạn ấy!
- ??? Bạn nào? Sao chưa nghe ông nói bao giờ? Tui có biết bạn đó không?
- Hình như là không!
- Bữa nào giới thiệu bạn ấy cho tụi tui đi? Bạn là người Pháp luôn à? Có biết nói tiếng Việt không? Hơn nữa, học giỏi như ông không? Chắc có nhỉ? Đẹp không ta? Tụi tui có thể làm quen với bạn ấy không? Bạn ấy tên gì vậy? Jerry à? Tom và Jerry đó? ...
-...
- Sao ông không nói gì nữa vậy?
- Hôm nay, tui bị đau họng!
- Ồ.
Như Ngọc bỉu môi quay lên!
Hiếu Hưng nhìn qua Tom, làm vẻ mặt thấu hiểu cho sự bất lực về ngôn ngữ của Tom lúc nãy. Nhưng quả thật, Hiếu Hưng cũng muốn biết người Tom thích là ai! Chơi với nhau cũng gần hết học kì một rồi, Hưng chưa bao giờ nghe Tom nói về người con gái mà cậu để ý, mặc dù hằng ngày có khá nhiều bạn nữ tới bắt chuyện với Tom. Nhưng đành chịu thôi, Hưng là người lịch sự, cậu bé được ba mẹ dặn, nếu là chuyện người khác không thích thì không bao giờ được phép đụng vào!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play