Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bi Kịch Hay Hài Kịch

Chương 1Hôn lễ

Tại một lễ đường hôn lễ được tổ chức rất là xa hoa và long trọng

Một cô gái có thân hình nhỏ nhắn khoác trên người một bộ váy cưới lộng lẫy và kiêu sa, tay cầm bó hoa hồng đỏ thẩm bước vào lễ đường

Gương mặt cô gái nhỏ được trang điểm rất là xinh đẹp, đôi mắt to tròn hàng mi dài cong vút và đôi môi màu đỏ thẩm mái tóc đen óng được chải chuốt rất tỉ mỉ, bộ váy cưới màu trắng sang trọng làm nổi bật và tôn lên làn da trắng như tuyết

Tôi vừa bước vào lễ đường, đã nhìn thấy bóng người đang đứng bên trong lễ đường chờ đợi, trên tay cầm bó hoa từng bước đi đến chỗ chàng trai đang đứng đợi

 Tôi cùng chàng trai nhanh chóng tiến hành nghi thức tuyên thệ và trao nhẫn cho nhau, dưới ánh nhìn và sự chúc mừng của rất nhiều người.

Rõ ràng hôm nay là ngày vui trọng đại nhất của tôi, nhưng trên gương mặt lại không có một chút biểu cảm vui mừng nào.

Tôi nhìn chàng trai đang đeo nhẫn vào ngón tay áp út của bản thân mà trong lòng nặng trĩu, vô thức muốn rút tay về.

Bỗng có một người từ bên ngoài đi đến, trên tay cầm một bó hoa và một hộp quà nhỏ, đi đến trước mặt tôi, những người có mặt trong hôn lễ đều sững sờ khi nhìn thấy người vừa bước vào.

Họ sững sờ kinh ngạc không phải vì người xuất hiện trước mặt, mà là vì bộ quần áo trên người anh ta đang mặc.

 "Tôi đến chuyển đồ thay cho bạn của mình" anh ta nói rồi đặt vội vào tay tôi, rồi sau đó vội vàng rời đi.

Tôi kinh ngạc nhìn người trước mặt, muốn hỏi anh ta một chút chuyện nhưng nghĩ lại thôi, tôi nhìn vào bó hoa hồng màu xanh trong tay, thấy một bức thư được đặt ở bên trong thì cầm bức thư lên mở ra xem.

Chữ viết bên trong bức thư rất đẹp, ngay ngắn sạch sẽ và chỉnh tề còn có chút mùi hoa oải hương nhè nhẹ thoang thoảng tỏa ra.

"Hạ Hạ chúc mừng em, hôm nay là ngày vui của em tôi lại không thể đến chúc mừng được thật xin lỗi, lúc trước em từng nói em thích hoa hồng nhưng lại không thích màu đỏ, nên tôi đã nhờ người mang một bó hoa hồng xanh đến, mong em sẽ thích"

Giả dối. đó là suy nghĩ của tôi khi chỉ đọc vài dòng đầu của bức thư.

Tôi đọc đến đây trong lòng dâng lên cảm giác rất khó chịu, sau đó tôi định xé bức thư đi nhưng tay lại không làm được, tôi lại tiếp tục đọc tiếp những dòng chữ còn sót lại trên bức thư

"Món quà kia là quà xin lỗi cũng như là lời hứa của tôi lúc trước với em, tôi hy vọng em sẽ mãi vui vẻ và hồn nhiên vô tư như trước đây và lần cuối cùng tôi chúc em hạnh phúc, chúc mừng em vì đã tìm được người như ý và cũng xin lỗi em Cô Gái Nhỏ của tôi"

Tôi đọc đến những dòng chữ cuối cùng trong bức thư, trong lòng không khỏi dâng lên sự tức giận.

Nếu thật sự muốn chúc mừng người khác thì ít ra cũng phải đến gặp mặt đối phương, chị hèn nhát đến vậy sao? chỉ biết trốn tránh hay chị đã chết rồi nên mới không đến?

Những dòng suy nghĩ mắng chửi đầy cay độc trong đầu tôi không ngừng tuông ra, tôi thật sự rất giận dữ nhưng sâu trong tim lại đau đớn tột cùng, cảm giác trống trải và như có một thứ gì đó rất quan trọng đã mất đi

Tôi cầm bó hoa và hộp quà nhỏ đi đến thùng rác định vứt đi, nhưng trong lòng lại không nỡ.

Dù đã cố gắng dặn lòng là phải vứt bỏ tất cả mọi thứ liên quan đến người kia, nhưng sao trong lòng lại không muốn, dù cho bản thân đã cố gắng quên nhưng tại sao lại càng không quên được

"Tiểu Hạ đến đây chào hỏi một chút đi" mẹ tôi nhìn tôi đang đứng trước thùng rác ngây ngốc khá lâu thì gọi tôi đến

Tôi hồi thần lại sau tiếng gọi của bà ấy, tôi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình cũng như cảm xúc của bản thân rồi đi đến chỗ bà ấy

Những người có mặt trong hôn lễ nhìn thấy tôi sau đó nhìn ba mẹ tôi cười nói, chàng trai vừa tuyên thệ với tôi trong lễ đường cũng bước đến nắm lấy tay tôi

Tôi khó chịu muốn rút tay ra khỏi tay chàng trai kia, nhưng xung quanh lại có rất nhiều người đang nhìn nên tôi đành nhẫn nhịn chịu đựng.

Hôn lễ của tôi được cử hành rất nhanh, và chàng trai kia cũng là từ một người bạn của mẹ tôi giới thiệu.

Ba mẹ tôi hài lòng với chàng trai trước mặt này, vì ngoại hình, xuất thân của chàng trai này môn đăng hộ đối với gia đình tôi.

Họ bàn luận với nhau, nhưng lại không hỏi xem tôi có bằng lòng muốn kết hôn với anh ta hay không? họ ép tôi...không, họ không ép tôi vì họ đã hỏi qua tôi như một hình thức, tôi nhìn những người khách trong hôn lễ, tôi cảm thấy họ thật giả tạo

Sau khi hôn lễ kết thúc, tôi và chàng trai kia đã đến ngôi nhà mà ba mẹ tôi đã cho từ trước.

Tôi mệt mỏi nằm xuống giường và nhớ đến tất cả mọi chuyện hôm nay đã xảy ra, hôm nay thật sự là một ngày rất dài, mệt mỏi đến mức tôi vừa nhắm mắt lại, thì đã ngủ quên từ lúc nào không hay, khi tôi tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.

Chương 2 Luân thường đạo lý

Đã hai tháng trôi qua kể từ sau khi hôn lễ của tôi, và cũng là lần cuối cùng tôi nhận được những món quà do người bạn của chị ấy mang đến.

Hình như đã rất lâu rồi, tôi chưa nhìn thấy chị ấy, hai tháng? hay năm tháng? hay là đã một năm? tôi thật sự không còn nhớ rõ nữa.

Tôi chỉ nhớ là lần cuối cùng tôi gặp chị ấy, là ngày tôi tốt nghiệp, tôi tưởng chừng hôm đó là ngày vui của bản thân, nhưng không ngờ ngày đó lại là ngày buồn nhất trong đời tôi.

Tôi nhớ rất rõ ngày hôm đó, cái ngày mà khiến tôi đau đớn như tan nát hết cả cõi lòng, tôi trên tay cầm cái bằng tốt nghiệp vừa được trao, vui vẻ mà đi tìm chị ấy để chia sẻ niềm vui, nhưng khi tìm thấy chị ấy cũng là lúc chị ấy đang tay trong tay vui vẻ chúc mừng người khác.

Tôi lúc đó không suy nghĩ gì mà đi đến, theo cảm xúc nhất thời mà thẳng tay đánh vào mặt chị ấy, đồng thời tuôn ra những lời trách cứ.

Mọi người có mặt lúc đó vô cùng sửng sốt cùng kinh ngạc, có lẽ họ không ngờ đến, một giáo viên lại bị một học sinh đánh, hơn nữa họ còn đang yêu nhau.

Bỗng những tiếng bàn tán xì xào to nhỏ cùng những ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn tôi và chị ấy.

Trái với sự tức giận của tôi, biểu cảm trên gương mặt chị ấy vẫn không thay đổi, lạnh lùng mà nói ra những lời nói tổn thương tôi "Lam Tư Hạ chúng ta chia tay đi, tôi không còn thích em nữa"

Tôi hơi sửng sốt, cố kìm nén cảm xúc của bản thân để không phải rơi nước mắt trước mặt chị ấy, nhưng có lẽ là do quá đau lòng nên tôi vẫn không thể nào kìm chế được.

Cảm giác khóe mắt tôi hơi cay, sau đó là những giọt nước mắt trông vô thức mà rơi xuống lăn dài trên má, tôi nghẹn ngào cố gắng lên tiếng nói "Sơ Tình chị không có quyền nói chia tay, chị nên nhớ rõ, chị là người đã phản bội tôi, là tôi vứt bỏ không cần chị"

Tay Sơ Tình nắm một góc áo của bản thân siết chặt, mím chặt môi sau đó mở miệng hờ hững nói "Tùy em"

Tôi nghe được những lời hờ hững vô cảm, không mảy may quan tâm của chị ấy, trong lòng càng thêm tức giận "chị là một kẻ khốn nạn, tôi đúng là mắt mù nên mới yêu chị"

"Tôi có nên chúc mừng em vì đã sáng mắt trở lại không?" Sơ Tình nhìn tôi vẻ mặt vẫn bình thản, giọng nói đầy giễu cợt pha lẫn chút khinh thường.

Tôi không nhịn được khi nghe thấy những lời giễu cợt và khinh thường ấy, mà một cái tát thứ hai được giáng xuống mặt chị ấy "Tôi hận chị, đời này tôi sẽ không bao giờ muốn gặp lại chị"

Tôi nhìn người trước mặt, gương mặt đã sưng đỏ vì bị tôi đánh, nhưng chị ấy vẫn đứng yên đó không tránh né hay đánh trả, chỉ đơn giản là đứng đó chịu đựng mọi phẫn nộ từ tôi.

Tôi sau khi nói ra những lời nói đầy gai góc, cay nghiệt, sau đó liền quay người rời đi, bỏ mặc chị ấy vẫn còn đang đứng yên ở đó.

Tôi rời đi mang theo một trái tim vỡ vụn tan nát, ngày hôm đó tôi đã khóc rất nhiều, tôi tự nhốt mình trong phòng cả tuần để suy nghĩ về những gì đã xảy ra, tôi tự hỏi chính mình đã làm gì để chị ấy đối với tôi như vậy, ba mẹ tôi đã lo lắng rất nhiều, họ sợ tôi sẽ làm chuyện dại dột, mà mỗi ngày họ đều dùng chìa khóa dự phòng mở cửa đi vào phòng an ủi động viên tôi.

Đến khi tôi suy nghĩ thông suốt và mở cửa bước ra ngoài, ba mẹ nhìn thấy tôi thì giật mình, mẹ tôi ôm lấy tôi an ủi nói "mọi chuyện đã qua, người đó không phù hợp với con, con là con gái nên yêu con trai, con và người kia đã định sẵn là không thể yêu nhau, hai đứa con gái yêu nhau đã là trái với luân thường đạo lý"

Gia đình tôi cũng được xem là người có tiếng nói trong xã hội, việc họ có một người con gái yêu một người con gái khác đã làm họ rất mất mặt, họ im lặng không nói gì hay cấm cản tôi qua lại với chị ấy, nhưng linh cảm của tôi luôn mách bảo rằng, họ sẽ không chấp nhận tôi và chị ấy yêu nhau.

Tôi im lặng không trả lời bà ấy, những lời bà ấy nói như cố muốn cho tôi hiểu rõ thế nào là luân thường đạo lý, bà ấy nhìn tôi tóc tai bù xù và phờ phạc, và gầy đi rất nhiều so với tuần trước, liền gọi người làm một bàn đồ ăn mà tôi thích.

Trong suốt quá trình dùng bữa, ba mẹ tôi không ngừng liên thuyên bên tai tôi, họ tìm cho tôi một ngôi trường mới cách xa trường cũ tận mấy thành phố, cứ như họ sợ tôi và chị ấy sẽ gặp lại nhau vậy.

Chương 3 Trở lại trường cũ

Từ sau ngày hôm đó, tôi đã nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ mình mà đến một ngôi trường mới, và bắt đầu lại mọi thứ.

Tôi che giấu mọi cảm xúc và những vết thương vào sâu bên trong, vào tạo cho mình bằng những vỏ bọc hoàn hảo, dường như mọi thứ đã xảy ra đối với tôi chẳng là gì cả, cho đến khi tôi tình cờ nhìn thấy một bóng lưng rất giống chị ấy, tôi mới chợt nhận ra.

Hóa ra những vỏ bọc mà tôi luôn tự hào, lại dễ dàng bị phá vỡ bởi chị ấy.

Thời gian dần trôi, thay vì mãi suy nghĩ và đắm chìm trong đau khổ tuyệt vọng, tôi lại tự chọn con đường cho riêng mình, ba mẹ tôi muốn tôi trở thành một người có tiếng nói trong xã hội như họ, nhưng tôi lại không đồng ý, kiên quyết muốn trở thành một giáo viên.

Họ khi nghe được tôi muốn trở thành một giáo viên, họ đã quyết liệt không đồng ý với quyết định của tôi, một ngày, hai ngày, họ đã cố gắng khuyên ngăn tôi, nhưng đều không có tác dụng, có lẽ là vì tôi được họ nuông chiều từ bé, hơn nữa còn là đứa con gái duy nhất của họ, nên họ không muốn làm tổn thương tôi.

Đó là suy nghĩ của tôi khi vừa chuyển đến ngôi trường mới, cuộc sống ở ngôi trường mới cứ như vậy mà trôi qua, mãi đến khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, vốn chuẩn bị đến một ngôi trường làm giáo viên thực tập, thì lại nghe thấy những lời nói của ba mẹ tôi làm tôi sửng người.

Họ bảo tôi nếu muốn đi dạy học ở ngôi trường đó thì phải kết hôn theo sự sắp xếp của họ, họ dường như biết được ý định của tôi khi quay lại ngôi trường đó, nên đã ép buộc tôi phải kết hôn.

Tôi nghiến răng không đồng ý, ba mẹ tôi lần này rất cứng rắn và quyết không nhượng bộ, họ khóa chặt mọi cửa ra vào, đến cửa sổ họ cũng đóng chặt, phòng trường hợp tôi sẽ bỏ trốn ra ngoài.

Tôi lúc nào cũng trong tầm mắt của họ, đến cả người làm trong nhà cũng được theo chỉ thị mà luôn để mắt đến tôi, tôi cảm giác như mình bị giam lỏng và luôn bị giám sát, tôi tự hỏi tôi là tội phạm giết người? hay là một kẻ bị tâm thần mà luôn bị họ giám sát như thế.

Tôi thật sự đã từng có suy nghĩ rằng, hay từ bỏ mọi thứ và để được tự do không bị gò bó hay sắp đặt từ cuộc hôn nhân mà họ đã ép buộc.

Nhưng sâu trong tâm trí tôi có một sự khao khát mãnh liệt, muốn trở lại ngôi trường đó và gặp lại người ấy một lần, những năm qua tôi dường như đã cố gắng để quên đi mọi thứ về người đó, nhưng mỗi lần muốn quên đi thi thì lại nhìn thấy một bóng lưng giống hệt người đó, khơi lại cho tôi những ký ức vui buồn của cả hai, tôi lại không kìm được mà đau lòng, sâu thẳm trong tim tôi vẫn muốn gặp lại chị ấy và giải bày hết tất cả nổi lòng cũng như chấm dứt tất cả, và tôi không muốn day dứt mãi vương vấn không quên được chị ấy.

Tôi cuối cùng cũng nhượng bộ mà đồng ý yêu cầu của ba mẹ mình, đối với tôi mà nói thì dù kết hôn với ai cũng chẳng quan trọng, vì tim tôi vốn đã chết từ cái ngày hôm đó.

Sau khi tôi đồng ý với họ, ba mẹ tôi lập tức chuẩn bị hôn lễ và mọi thứ nhanh nhất, cứ như họ sợ tôi sẽ đổi ý, hay sợ tôi biết một chuyện gì đó, nên họ đã chuẩn bị tất cả nhanh nhất có thể chỉ sau nửa tháng, đó là lý do tại sao hôn lễ của tôi lại được diễn ra nhanh chóng và thuận lợi như vậy.

Tôi mặc trên người bộ váy màu trắng tinh khiết, khoác trên người chiếc áo khoác màu nâu nhạt, mái tóc màu đen xoăn nhẹ được buông xõa, chân mang đôi giày cao gót màu trắng, tôn lên dáng người hoàn hảo và cuốn hút.

Tôi đứng trước cổng trường trong giây lát, những ký ức thời còn đi học lại bất chợt ùa về, cảm giác hồi hộp như ngày đầu tiên đi học, nhưng hiện tại lại có chút khác so với cảm giác lúc đó, vui mừng hồi hộp lo lắng cùng bất an khi sắp phải gặp lại người đó, tôi vốn có thể quay trở lại đây ngày sau khi hôn lễ kết thúc, nhưng có một số chuyện cần tôi phải giải quyết trước khi đến đây.

Tôi bước vào trường, đi vào trong sân và nhìn thấy cây cổ thụ to lớn già nua vẫn sừng sững đứng đó và che bóng mát mỗi khi trời nắng nóng, tôi đi ngang qua từng lớp học, mỗi một cái bàn cái ghế đều giống hệt như trong ký ức của tôi.

Tôi nhanh chóng đến phòng giáo viên, chào hỏi những người giáo viên có mặt tại đây, gương mặt quen thuộc của những giáo viên đã từng dạy tôi và cũng có những người giáo viên mới, họ chào mừng tôi rất nồng nhiệt, có lẽ họ đã quên tôi cũng từng là học sinh của ngôi trường này, hay là họ không hề quên chỉ là chào mừng tôi vì là học sinh giỏi quay lại với tấm bằng xuất sắc trên tay nên họ mới nồng nhiệt như vậy?

Tôi nhìn quanh lại một lượt cuối cùng vẫn không nhìn thấy thân ảnh mà bản thân muốn gặp, tôi muốn hỏi họ về người ấy, nhưng tôi lại không có cách nào mở miệng, đành ngồi chỗ làm việc của bản thân, trong lòng thầm nghĩ có lẽ chị ấy hôm nay không đi dạy, vì chị ấy từng nói với tôi rằng chị ấy sẽ cống hiến hết mình cho ngôi trường này.

Những dòng suy nghĩ của tôi bỗng nhiên bị cắt ngang sau những lời bàn tán thì thầm từ những giáo viên "hôm nay vừa tròn bốn mươi chín ngày, chúng ta có nên đến đó?"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play