Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tướng Quân Gia Tiểu Hãn Thê

Chương 1 : Sự Thật Tàn Khốc

Diệp Vân Khê là bị đói tỉnh, nàng cảm giác bụng và lưng gần như đã dính vào nhau.

Nhìn nhà cửa rách nát quên thuộc, Diệp Vân Khê khoé miệng run rẩy.

Rốt cuộc cũng chịu thừa nhận sự thật chính mình đã xuyên qua.

Đường đường là thiên tài y học ở thế kỷ 21, đáng ra nên có một tương lai rộng mở, ai mà ngờ.....

Diệp Vân Khê thở hắc ra, nàng dịch bước xuống giường đi đến bên cái sọt, chuẩn bị đi tìm chút gì lót bụng trước.

Trong rổ ngoài vài căn thảo khô cằn ra không còn gì hết, Diệp Vân Khê khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc ta đã tạo cái gì nghiệp a!!

Người ta xuyên không người thì vương phi công chúa cao quý, nàng đâu?

Vừa xuyên không đã phải chịu cảnh đói khát, có cần bất công vậy không?

Nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp trước kia, Diệp Vân Khê chỉ cảm thấy vô cùng uất ức.

Nguyên chủ thân chủ tại Hạ Hà Thôn, là nhị nữ nhi của Diệp gia ở trong thôn, chỉ vì sinh ra có một vết bớt trên mặt, cho nên luôn bị người trong thôn kỳ thị. mới đầu cha mẹ nguyên chủ còn không để ý, nhưng dần dà thấy vết bớt trên mặt nàng không những không thiên giản, mà ngược lại có xu hướng lớn lên. lại bị người trong thôn sau lưng xúi giục, rốt cuộc ngày càng chán ghét nguyên chủ. cuối cùng bắt nguyên chủ phải phân gia đi, dù nàng chỉ là một nữ nhi chưa có xuất giá.

Biết Phụ mẫu cùng tỷ đệ không ưu gì mình, Nguyên chủ dù đau lòng đến đâu vẫn phải cắn răng thu dọn quần áo ít ỏi của bản thân, dọn đến lão trạch trước kia của Diệp gia ở trong thôn. trước khi đi Diệp phu nhân cảm thấy nàng nói thế nào cũng là bà thân sinh, vì thế liền lén lút đưa cho nàng hai lượng bạc, tiểu đệ Diệp Mặc từ nhỏ đã đi theo sau lưng nhị tỷ, thấy nàng phải rời đi cũng khóc rất nhiều, thấy vậy Diệp phu nhân liền dùng roi đánh cậu một trận, hù dọa nếu cậu còn khóc nữa sẽ bán cậu đi.

Diệp mặc sợ bị bán chỉ có thể im lặng rớt nước mắt, A ly của Thẩm gia chỉ vì không nghe lời đã bị hắn mẫu thân bán đi cho bọn buôn người, Diệp mặc cũng rất lo lắng một ngày nào đó sẽ bị bán đi.

Cố gia lão trạch qua mấy năm không có người ở, xung quanh đã bị bao phủ bởi cây cỏ cùng với dây leo, tạo cho người ta cảm giác vừa u ám lại còn tịch mịch.

Diệp Vân Khê tuy là con gái nhưng sức lực lại rất lớn, nàng dùng hơn nữa ngày đã thu dọn xong nhà ở, lại chỉnh đốn một chút tường viện, tránh cho lang xuống núi lại vào được nhà vậy thì không tốt.

Cứ như thế, Nguyên thân ở đây tính đến nay đã được ba năm, do là con gái, cho nên cũng không có ai nguyện ý thuê nàng làm việc, mặc dù nàng sức khỏe rất lớn, làm việc cũng mau.

Nguyên thân sống quá khổ cực, ngày ngày ăn rau dại sống qua ngày, lại không bỏ được tiêu hai lượng mà nương nàng đã cấp cho nàng trước đó, cho dù có bị phong hàn cũng không chịu đi xem đại phu, chỉ vì vết bớt xấu xí trên mặt, nàng vẫn luôn tự ti khi gặp người, cho dù bị tên lưu manh trong thôn đùa bỡn cũng không dám nói với ai, lâu ngày tên đó liền càng thêm quá phận, trực tiếp đến trước cửa nhà nàng giả tiếng sói tru, dọa cho nàng cả đêm không dám ngủ.

Đêm đã sợ hãi lại thêm phong hàn chưa khỏi, nguyên chủ liền như vậy đi rồi (Chết).

Sau lại Diệp Vân Khê liền xuyên qua.

Đang ngây ngốc suy nghĩ, bên ngoài lại bất ngờ truyền ra một tiếng sói tru.

Chương 2 : Giáo Huấn

Lương Đại Cẩu ngồi xổm sau tường viện nhà Diệp Vân Khê, miệng không ngừng phát ra những tiếng tru ghe rợn.

Diệp Vân Khê đi đến bên cửa nhìn ra bên ngoài, mặt trăng đêm nay rất sáng, có thể thấy được toàn bộ sân viện một mảnh sáng trong.

Diệp Vân Khê nghe nghe, biết được lại là tên lưu manh trong thôn lại đến nữa. nàng tìm xung quanh thấy một thân gậy gỗ trông có vẻ chắc chắn, bèn đi ra khỏi nhà.

Lương Đại Cẩu vừa hú hí vừa cắn hạt dưa, một bộ xem trò vui bộ dáng.

Không biết sau lưng gã đã đứng một người.

Diệp Vân Khê nắm gậy gỗ chọc chọc lên bả vai Lương Đại cẩu, Lương Đại Cẩu dùng tay đẩy ra hai lần, phát hiện thứ đồ đang chọc lên người mình kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại, liền tức giận quay sang đang định nhìn xem rốt cuộc là thứ gì, lại chỉ bắt gặp một dáng người thẳng tắp đang đứng sau lưng gã từ lúc nào, đầu tóc người nọ rối tung, nương theo ánh trăng chiếu xuống gương mặt nhợt nhạt càng tăng thêm vẻ quỷ dị.

Lương Đại Cẩu hô hấp như đình trệ, ngón tay run rẩy chỉ lên người nàng, đột nhiên la lên đầy thất kinh.

“QUỶ!!!!! có quỷ a!!”

Diệp Vân Khê "....."

Mắt thấy Lương Đại Cẩu đang muốn chạy trốn nàng liền rảo bước theo sau.

Phát hiện con nữ quỷ kia chạy theo mình, Lương Đại Cẩu càng thêm hoảng không chọn lộ, vừa la vừa chạy vào trong thôn

“ Cứu mạng a!! có quỷ... cứu mạng!!”

Mọi người phần đông đã ngủ, chỉ còn vài hộ gia đình là còn thức, nghe thấy có người kêu cứu mạng đều đồng loạt ngồi dậy.

“ Xảy ra chuyện gì vậy!”

“ Không biết nữa! nghe giống như có người kêu cứu mạng, chẳng lẽ có người rớt xuống sông sao?”

“ Sao ta nghe giọng nói quên như vậy! giống như đã từng nghe ở đâu đó rồi!”

“ Đừng nói nữa, cùng nhau đi xem một chút, lỡ xảy ra chuyện gì không hay vậy thì không tốt "

Mọi người gật đầu, cầm theo đuốc liền hướng đầu thôn chạy đi.

Lương Đại Cẩu chạy được một lúc liền bị chặn lại, Diệp Vân Khê đạp cho gã một cước ngã chổng vó. Lương Đại Cẩu thở hồng hộc, vừa sợ vừa nhịn đau nhìn Diệp Vân Khê.

Diệp Vân Khê đôi mắt hung ác trừng gã “ Lương Đại Cẩu, ngươi hôm nay đừng hòng chạy trốn!”

“ Con quỷ nhà ngươi, sao lại chạy nhanh như vậy chứ!!”

Từ từ!

Gã chợt ngẩn đầu, cái giọng nói này hình như từng nghe qua ở đâu rồi thì phải...

“ Diệp Vân Khê?”

Gã Hoảng hốt nhìn Diệp Vân Khê “ Ngươi ngươi là Diệp Vân Khê?”

Diệp Vân Khê từng bước áp sát “ Đúng thì thế nào, Lương Đại Cẩu, ta nhịn ngươi quá lâu rồi, hôm nay không đánh gãy chân ngươi ta liền không bỏ qua"

Lương Đại Cẩu vốn còn đang sợ hãi, thấy không phải nữ quỷ mà là Diệp Vân Khê, người mà gã vẫn thường trêu ghẹo bèn ngồi dậy, hoàn toàn không sợ chết nói “ dọa ta nãy giờ, ta còn nghĩ gặp phải nữ quỷ rồi ni!”

Lương Đại Cẩu lắc lư đứng lên, định giở thói cũ với Diệp Vân Khê lại bị Nàng lần nữa đạp cho một cước.

Lương Đại Cẩu ai u một tiếng, gã lúc này đã hơi tức giận, đang định dạy cho Diệp Vân Khê một bài học lại cảm giác lòng ngực đau nhói.

Một bàn chân của Diệp Vân Khê đạp lên bụng gã, tay cầm gậy gỗ nhắm vào chân gã ta hung hăng đánh xuống.

“ Á-"

Tiếng kêu xé toạc trời xanh vang lên trong đêm, thôn dân dừng bước, ngơ ngác nhìn Diệp Vân Khê đang dùng gậy gỗ đánh vào chân Lương Đại Cẩu.

Có thôn dân nuốt nước miếng nói.

" Này..người Này còn là Diệp Vân Khê nhút nhát thường ngày sao?"

Xem nàng ra tay không chút lưu tình, cả đám trố mắt.

Quá đáng sợ rồi!!

Chương 3 : Còn Có Thể Xui Xẻo Hơn Nữa Không?

Mắt thấy Lương Đại Cẩu sắp bị nàng đánh chết, đám người lúc này mới hoàn hồn vội chạy tới can ngăn.

“ Diệp Vân Khê ngươi làm gì, còn không mau dừng tay lại!”

Tiếng quát tháo cũng không khiến Diệp Vân Khê thu tay, Thấy vậy một đám thôn dân chỉ có thể đi lên chắn trước hai người.

“ Vân Khê ngươi nghe ta nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao ngươi lại đánh đập Lương Đại Cẩu như vậy?"

Diệp Vân Khê lúc này mới dừng tay, nàng vứt bỏ gậy gỗ trên tay, đôi mắt không cảm xúc nhìn Lương Đại Cẩu đang nằm nửa chết nửa sống trên đất.

Âm thanh âm lãnh vang lên“ Hắn nửa đến trèo tường nhà ta, chẳng lẽ không nên đánh? "

Một phụ nhân chỉ tay lên mặt nàng mắng.

“ Chỉ trèo tường mà thôi, ngươi sao lại chắc chắn hắn sẽ làm gì ngươi à? cũng không xem lại chính mình bộ dáng, ngươi lớn lên như vậy, ai còn sẽ để ý ngươi chứ?”

Lời trong ý ngoài đều án chỉ nàng dung mạo xấu xí, không được người thích, Lương Đại Cẩu càng sẽ không lẻn vào nhà nàng giở trò đồi bại.

“ Đúng đó, cho dù trèo tường nhà ngươi thật, cũng không nên đánh người ta thành cái dạng này, ngươi xem, người mặt mũi bầm dập thành như thế, nếu để người nhà hắn biết chuyện chắc chắn không bỏ qua cho ngươi."

“ Chính là, chính là, Vân Khê, không phải thím muốn nói ngươi, nhưng ngươi sinh ra thành như vậy, có thể được người để ý đã quá tốt rồi, ngươi làm vậy, sau này ai còn dám cưới ngươi nữa? ngươi xem ngươi đánh Lương Đại Cẩu thành như vậy, đáng hay không?”

Một nhóm người cùng nhau phụ họa, chính là không có một ai bênh vực nàng.

Nếu là con gái các nàng bị như vậy, các nàng sẽ bỏ qua sao?

Diệp Vân Khê không biết, tuy trong lòng có không thoải mái, nhưng nàng cũng biết ở trong cái thế giới này sẽ không có ai lên tiếng bảo vệ nàng nếu nàng không tự bảo vệ chính mình.

Vì thế Diệp Vân Khê nhàn nhạt hỏi.

"Cứ phải để khi mọi chuyện không thể cứu vãn rồi, các ngươi mới tính hắn đáng tội đúng không?”

Đám người lặng thinh, ngơ ngác nhìn nàng.

Diệp Vân Khê nhìn Lương Đại Cẩu phi một tiếng “ Còn để ta thấy ngươi một lần liên đánh một lần, nói cho ngươi biết, Diệp Vân Khê ta không phải Diệp Vân Khê trước kia tùy ý các ngươi khi dễ, nếu còn dám làm loạn, đừng trách ta đánh gãy chân ngươi thật "

Lương Đại Cẩu sợ hãi núp sau lưng một hán tử, toàn thân run rẩy liên hồi.

Chờ Diệp Vân Khê đi rồi đáng người lúc này mới tỉnh táo, vội vàng quan sát vết thương trên người Lương Đại Cẩu, phát hiện không làm hại đến tính mạng mới thở ra

Nếu thật sự như nàng nói, Lương Đại Cẩu trèo tường nhà nàng, vậy gã cho dù có bị đánh cũng là lẽ đương nhiên.

Lương Đại Cẩu này ở trong thôn thanh danh cũng không tốt, phần lớn người đều không thích gã, thấy gã bị đánh cũng chỉ cảm thấy xứng đáng vì vậy.

Còn âm thầm tán thưởng Diệp Vân Khê đánh hay lắm.

Diệp Vân Khê trở lại trong nhà, bụng nàng lúc này đói lợi hại, đầu lại choáng, chỉ có thể uống một chút nước giếng, chờ ngày mai trời sáng lại đi kiếm gì đó ăn sau.

Nằm trên giường ván gỗ cứng nhắc, Diệp Vân Khê cứ như vậy trợn mắt nhìn trầm nhà một đêm.

Trời vừa sáng, Diệp Vân Khê đã kéo lê thân thể mệt nhọc của bản thân ngồi dậy, cõng theo cái sọt chịu đựng trong người không khỏe từng bước lên núi đi.

Rừng sâu rậm rạp, xung quanh lại rất bằng phẳng, Diệp Vân Khê tìm kiếm một hồi, chẳng biết nàng đã đi bao lâu, phát hiện không có gì có thể lót bụng, nàng tuyệt vọng ngồi xuống trên một tảng đá, cả người ngã lăn sau, chờ đợi cái chết đến.

Sống như vậy, thà rằng chết quách đi cho rồi....

Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ kéo theo sự chú ý của Diệp Vân Khê.

Nàng nghiêng đầu, liền đối diện một vật thể màu vàng có sọc đen.

Diệp Vân Khê chớp mắt, chờ nhìn đến là gì khi, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong cảnh báo.

Một con đại trùng với thân hình cao lớn ước chừng một mét hơn đang nhe răng hằm hè nhìn nàng, Diệp Vân Khê có thể thấy rõ nét đói khát của nó khi xem nàng.

Nệu ơi...

Còn có thể xui xẻo hơn nữa không?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play