Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cố Chấp Theo Đuổi Em Đến Tận Cùng

Tập 0: Hình minh hoạ nhân vật

Thế giới thứ nhất.

Mở đầu: Đây là một thế giới hiện đại tuy nhiên cũng có những con người mang trong mình gen khác loại, có năng lực mạnh mẽ khác xa so với người thường.

Có thị huyết ma tộc, có người sói ăn người, có sinh vật lạ không rõ nguồn gốc, có yêu thú, có tinh linh cũng có thần.

Gia tộc đứng đầu quyền lực nhất là Bạch gia: Huyết mạch truyền thừa không giống ai lại mang một sức mạnh mạnh mẽ hơn bất cứ một gia tộc nào, trời không sợ đất không sợ, sừng sững như vậy qua hàng thế kỉ.

Gia Chủ đời đầu Bạch gia: Bạch Sắc.

Kí khế ước với sinh vật lạ, sản sinh ra đời con cháu biến dị.

Dòng máu con lai diện mạo có cả vẻ đẹp phương đông lẫn phương tây, là mỹ nhân thời đó.

Ghi chú trong lịch sử gia tộc không nhiều lắm, chỉ biết gia chủ đời đầu rất đẹp trai.

Gia chủ đời đầu và sinh vật lạ, sau khi kí khế ước.

Gia chủ hiện tại: Bạch Quân.

Bề ngoài: 20 tuổi - tuổi thật ngoài 50.

Tiếp nhận làm gia chủ khi 24 tuổi.

Sơ lược: Làm một gia chủ rất cực khổ nên khi sinh ra hai đứa con trai liền lập tức an bài cho người dạy học nối nghiệp, một đời chỉ muốn sống an nhàn với lão bà.

Nhưng phát hiện hai thằng con trai không chịu làm gia chủ, cho dù cả hai điều là thiên chi kiêu tử, xém bị tức chết.

Con trai cả Bạch gia: Bạch Tô

Tuổi 29, cẩu độc thân, cuồng công việc.

Sơ lực: Suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc, rãnh rỗi sẽ về thăm cha mẹ, em trai.

Giống với con cháu trong Bạch gia, mắt là màu xanh dương.

Tiểu thiếu gia Bạch gia: Bạch Vũ.

Tuổi vừa tròn 18 mới lớn.

Sơ lược: thân thể là tự tay thần xoa nắn mà thành, linh hồn cũng là thần.

Vừa đẹp vừa mạnh.

Phu nhân của Bạch gia - vợ Bạch Quân: Mẫu Thị

Bề ngoài: 20 tuổi - tuổi thật 50 hơn.

Sơ lược: Tình yêu của Mẫu Thị & Bạch Quân giống như chuyện không thể tưởng tượng.

Thường xuyên có lời đồn không hay về nó, nhưng điều bị Bạch gia gia chủ cắp lạn rớt.

Bà là người dịu dàng hiền thục nhưng đừng bị vẻ đẹp đó lừa gạt bởi vì Mẫu Thị cũng mang trong mình huyết mạch biến đổi gen.

Rất thương chồng và con trai.

Trợ lý tiểu thiếu gia Bạch Tô: Tiêu Trần.

Tuổi 21.

Sơ lược: Năm sáu tuổi đi theo tiểu thiếu gia vào cánh cổng không gian với nhiệm vụ là bảo hộ thiếu chủ.

Nhưng ai biết bề ngoài là như vậy sau lưng lại là chuyện khác, bị nhà mình thiếu chủ hố thảm.

Lớn lên vẫn còn ám ảnh.

Thường không muốn nhớ về khoảng thời gian đó, gọi đó là huấn luyện địa ngục.

Ảnh Tiêu Trần áo đỏ là lúc "cuồng bạo" hoá sói.

Trợ lý đại thiếu gia Bạch gia: Tiêu Dương.

Tuổi 21.

Sơ lược: Cùng là anh em song sinh nhưng theo hầu khác chủ cho nên tính cách, môi trường lớn lên không tương đồng.

Khuôn mặt quá mức yêu nghiệt nên thường xuyên bị hiểu lầm là đào hoa đa tình.

Ảnh minh họa là trạng thái " cuồng hoá. Hoá sói.

Đệ tử Bạch Vũ: Tiêu Kỳ

6 tuổi - ảnh minh hoạ là khi trưởng thành.

Sơ lược: Khi còn nhỏ sống cùng với cha mẹ gia đình cực kỳ hạnh phúc, nhưng sau đó cha mẹ song vong qua đời một mình phải sống khổ sở.

Khi đó chỉ mới là đứa trẻ 4 tuổi.

Lúc Tiêu gia tìm đến Tiêu Kỳ rất vui vẻ, nhưng khi đo ra Tiêu Kỳ chỉ là một người bình thường Tiêu gia liền vứt bỏ.

Một đứa trẻ 4 tuổi lại bị vứt bỏ, còn bị vứt ở chỗ tha ma.

Lần thứ hai đón về Tiêu gia, Tiêu Kỳ đã sinh ra thù hận.

Lúc này cậu đã 6 tuổi, đủ trải nghiệm tình cảm ấm lạnh của con người.

Nhưng vào tay Bạch người nào đó, liền đi khác lộ tuyến không trả thù Tiêu gia nữa.

...****************...

Tiêu gia: Tiêu gia là gia tộc kí khế ước thiên địa với Bạch gia từ đời này qua đời khác.

Lý do là gì thì chỉ có hai gia chủ đời đầu mới biết rõ.

Bạch gia sẽ cho tiền tài.

Tiêu gia sẽ cho sự trung thành.

...****************...

Gia tộc họ Minh: Là người nhân tạo, từ phòng thí nghiệm sinh ra phục phụ cho lợi ích của chính phủ.

Là người nhân tạo kí khế ước với sinh vật nữa người nữa cá.

Là gia tộc theo phe chính phủ nên bình thường gia tộc không dám chọc vào Minh gia.

Con cháu dòng chính họ Minh: Anh Lê

Lúc bình thường, hình dạng con người.

Trạng thái "cuồng bạo" của Anh Lê.

Hình dạng nhân ngư.

Tuổi 20.

Sơ lược: Tìm bạn gái nhưng mãi mãi vẫn là cẩu FA.

...****************...

Cùng với các gia tộc khác - nhân vật khác.

Kỷ Hồ - Đổng Chi : Gia tộc hồ ly - quỷ tộc.

...... End❤️

Chương 1: mở đầu

Hiện đại nước M.

Một cô gái trẻ đang trò chuyện hàng huyên với một cô gái bán chuối chiên.

Cả hai trò chuyện rất vui vẻ, Bạch Vũ lấy ra album ảnh khi còn bé của hai người ra.

Album còn có ảnh của những người khác trai có gái có, ảnh bên dưới của bọn họ còn để lại cách liên lạc như số điện thoại, số thẻ card, chứng nhận ..v.v.. khi nhìn vào nó cả hai cô gái đều cười rộ lên rất tươi tắn.

Cả hai trò chuyện rất nhập thần nên không hay biết bên cạnh còn ngồi một người, người nọ nhìn thấy album này bên trong đều là CosP, CosP là một nhóm người bí ẩn bọn họ rất nổi tiếng cho dù là ai đều sẽ hâm mộ một trong số bọn họ.

Cho nên người lạ mặt khi nhìn thấy album ảnh, ánh mắt loé loé tâm trạng trở nên rất kích động, hỏi:" Đây là. Album ảnh CosP đúng không ?"

Bạch Vũ thấy người lạ mặt cô cũng không sợ hãi, cười ngâm ngâm trả lời:" phải, tất cả đều là CosP, nếu anh hứng thú có thể cầm lấy nhìn xem một chút."

Người lạ mặt kinh hỉ, không ngờ lại còn là tất cả CosP.

Hào hứng cầm lấy album ảnh.

Cô gái bán bánh chuối chiên còn rất ngạc nhiên, vì sao Bạch Vũ sẽ đưa album cho người nọ ?

Rõ ràng album này rất quý giá, tích góp lại và rất chỉnh chu, từng trang ảnh đều là tự tay Bạch Vũ trang trí.

Thế nhưng cô ấy cũng không có ngăn cảnh Bạch Vũ, vẫn cười tươi sau đó tiếp tục trò chuyện.

Vẫn may chỉ là một cái album ảnh mà thôi, người lạ mặt xem xong rồi trả lại không có gì khác thường xảy ra.

Người lạ mặt sau đó liền rời đi.

Hai cô gái lại trò chuyện qua một canh giờ sau.

Cô gái bán chuối chiên có khách đến mua hàng, cô vội vàng đứng lên chiên chuối nóng cho khách.

Nhưng mấy người đàn ông này cũng không phải đến để mua chuối chiên giòn, mà là vì bắt cóc buôn người.

Cô gái bán chuối chiên giờ này khắc này rất sợ hãi, bởi vì tầm giờ này hẻm nhỏ không có ai.

Hơn nữa hai cô gái đang ở nước M, chứ không phải nước S.

Mà nước M này thường xuyên không an toàn, bọn họ lại là người ngoại lai đến đây kiếm tiền.

Sẽ không một ai giúp đỡ bọn họ cho dù đang có người ở đây.

Những người đàn ông cao to hầm hố, khuôn mặt dữ tợn liếm liếm môi, ra tay không chút thương hương nào một cái tát chụp cái trán cô gái bán chuối chiên giòn làm cô nàng ngất đi ngay lập tức.

Sức lực của một cô gái sẽ không bao giờ làm lại một người đàn ông, huống hồ bây giờ có khoảng mười người đàn ông xấu đang quay quanh con hẻm vắng vẻ này.

Người đàn ông cao to đã đạt được mục đích liền vác cô gái bán chuối chiên lên vai mang đi, Bạch Vũ chỉ thấy hắn vác cô nàng vào bên trong căn nhà phía sau.

Bạch Vũ nhíu nhíu mày.

Bọn chúng đã tàng bao lâu ? Vì sao hai cô gái không phát hiện đằng sau căn nhà mà cô gái bán chuối chiên hàng ngày bán lại có cả một ổ buôn người như vậy.

Bạch Vũ cũng không phải cô gái yếu đuối, cô ra tay vài chiêu đã làm hai trong số bọn chúng gãy tay gãy chân, làm hai người la to vì đau đớn sau đó ngã lăn ra mặt đất.

Thấy thế mấy người còn lại cũng nóng nảy, hùm hổ xông lên.

Tuy nhiên một mình Bạch Vũ nào là đối thủ với cả một nhóm người.

Rất nhanh cô nàng kiệt lực, nhưng dưới tay cô nàng mấy người đàn ông này cũng ăn rất nhiều mệt.

Người thì bị vã mặt đến sưng đau, người thì chân què, người thì sợ hãi chần chờ không dám tiến gần.

Bạch Vũ cắn cánh môi trấn tĩnh, cảm xúc cô phập phồng.

Chưa bao giờ Bạch Vũ sợ hãi đến như vậy, cô sợ hãi bạn mình bên trong có vấn đề gì.

Trái tim Bạch Vũ đập mạnh liên tục, lại còn phải đối phó mấy người đàn ông bên ngoài.

Cảm thấy con mồi mà bọn họ ngắm trúng đã lâu lại còn nhảy nhót lợi hại, một tên chạy đi kêu thêm người đến.

May mắn là thời gian này còn có người có lương tâm, có hai người đàn ông vội vàng chạy đến tiếp sức cho Bạch Vũ.

Họ ra chiêu cũng rất độc, nhân cơ hội này Bạch Vũ nghỉ tay một lúc.

Nhưng mà tiếp viện của bọn buôn người đã đến, lần này đến rất đông người.

Chỉ có ba người Bạch Vũ đối phó họ như là chuyện trò đùa trẻ con.

Nên một trong số hai người đàn ông có lương tâm kia đã bị bọn buôn người đánh gục ngã.

Người còn lại sợ hãi chạy đi gọi cảnh sát.

Cục diện lại trở lại vài giây lúc trước, một mình Bạch Vũ phải đấu với cả đống người.

Nhưng mà thể lực cô đã không đủ, ngay lúc hai mắt cô mê ly sắp phải vào tay bọn buôn người thì cảnh sát mới khoang thai đến muộn.

Nhân lúc hai bên nhao nhau, Bạch Vũ cố gắng mở đôi mắt chạy ngay vào bên trong tìm kiếm thân ảnh của cô bạn.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Bạch Vũ tìm được cô bạn thì cô nàng đang thoi thóp hấp hối.

Bạch Vũ sợ hãi không thôi, cô như mất đi chi giác vài giây, nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra.

Ôm lấy cô bạn thân.

Ở bên trong còn có người gác, cho nên thấy người xâm nhập vào lại còn là một đứa con gái, người đàn ông cười lạnh, hùng hổ lao lên định kích cho Bạch Vũ một cú.

Bạch Vũ bây giờ cảm thấy rất hối hận, nhưng còn cách nào đâu ?

Cô cắn cánh môi, máu tươi chảy xuống cầm, giữa cảnh âm u đêm đen tối, Bạch Vũ mĩm cười.

Nụ cười chua chát.

Ánh mắt Bạch Vũ trở nên sắc bén, một luồng năng lượng lạ lùng tràn lan đầy bên trong nhà.

Cơ thể Bạch Vũ dần dần biến đổi, chở thành một thiếu niên.

Thiếu niên đẹp đến mức không chân thật, trong vòng tay còn ôm một cô gái.

Ánh mắt sắc bén có thể giết người, làm người đàn ông gác con mồi phải cảm thấy ớn lạnh.

Lông gà nổi lên lạnh câm câm, ngay sau đó vài giây hắn đứng đó bất động rồi ngã xuống đất.

Thiếu niên chỉ đứng đó nhìn xuống xác chết, bên trong đôi mắt là một mãnh cô tịch xa cách lạnh nhạt, không phải con người.

Thiếu niên nhìn cô bạn thân không biết nghĩ đến cái gì, nhân lúc hai bên còn giao tranh hắn bèn bay lên không trung trên bầu trời cao.

Một đôi cánh trông suốt phía sau hiện ra, che lấp đi hai người.

Cô nàng vẫn là trạng thái thoi thóp đó, thiếu niên xinh đẹp thở dài.

Tiếc nối, đau xót, thương cảm.

Bạch Vũ không biết phải làm sao, con người nên đến bệnh viện nhưng cả hai vốn dĩ không phải con người.

Thiếu niên chỉ còn có thể nhìn sinh mệnh dần dần trôi đi sau đó không còn nữa.

Bạch Vũ rũ xuống đôi mắt, cô gái đã không còn.

Bạch Vũ cứ thế ngây ngốc ở đó, trên trời cao.

Chương 2: Trả thù

Trong đêm, một toà biệt thự nằm ẩn sâu trong khu rừng, ánh trăng len lỏi từ cửa sổ chiếu vào bên trong ngôi nhà làm ngôi biệt thự rộng lớn ẩn hiện một mặt âm trầm quỷ dị.

" Tha. Xin tha. Xin hãy tha cho ta." Một lão trung niên trên mặt rất nhiều xẹo nằm quỳ trên mặt đất, trên mặt trên thân người toàn là huyết.

Xung quanh người cũng đều là thế này.

Trên người, trên mặt, làn da không có chỗ nào là không có vết thương, không có chỗ nào là lành lặn, cả người bọn họ đều là huyết.

Nếu giết người là cách giải quyết nhanh gọn nhất, thì tra tấn chính là đau đớn thống khổ nhất.

Mà bọn họ ai không phải là người tắm trong máu bước ra, đêm nay lại bị một cái thiếu niên nhìn chưa đến mười tám tuổi bức sợ hãi.

Thiếu niên ăn mặc một bộ vét màu trắng, ngồi lười biếng trên sofa, ngồi dựa sofa như không có xương cốt, lại tảng mạn ra cao quý lãnh diễm như vương công quý tộc.

Cho dù là ở chỗ âm u nhất thiếu niên vẫn như cũ là một thái dương nhỏ sáng lên, bởi vì hắn quá đẹp.

Tựa như một vị thần, tùy thời tùy chỗ đều có thể tự mình phát ra quang.

Tựa như một bức thủy mặc, nếu...trên bộ áo trắng của thiếu niên không có máu.

Đây đều là máu bị bắng lên người hắn.

Mà hắn lại như không có việc gì nhìn đám người, trong mắt thiếu niên tựa như là một đầm nước không chút gợn sóng nhưng nếu bị hắn nhìn sẽ chỉ cảm thấy sợ hãi.

Loại sợ hãi từ sâu bên trong, có cái gì sợ đều sẽ bị túm lại kéo ra hết, rồi bị sự sợ hãi đó khống chế mà vô pháp thoát khỏi.

"Thiếu gia, nên trở về." thanh âm trầm tính vang vọng bên trong biệt thự.

Biệt thự vốn là an tĩnh, đột ngột lại có âm thanh vang lên trầm trầm nháy mắt càng trở nên càng quỷ dị.

Bạch Vũ cười, nhìn lên trần nhà phất phất tay.

Ý bảo chủ nhân thanh âm đó chờ bên ngoài, cái bóng nói xong cũng không dám nhiều lời thêm một câu, yên lặng mà lui ra.

Còn mấy người nằm trên mặt đất sớm đã không còn hơi thở.

Bạch Vũ lười biếng đứng dậy đi ra bên ngoài, ngoài cổng đã có một chiếc xe đợi ở đó hồi lâu.

Mà Bạch Vũ vừa bước ra cửa hai bên trái phải liền có hai người đi theo sau.

Trái tên Tiêu Dương, anh tuấn tú mỹ, đôi mắt cong cong tựa hồ ly, thân hình đĩnh bạc.

Phải tên Tiêu Trần, là chủ nhân của thanh âm vừa rồi, cũng là một nam nhân cực độ mỹ, đôi môi mỏng lương bạc, chân dài cao gầy thẳng tấp, cả người điều lộ ra khí tràn lạnh băng băng.

Tiêu Dương và Tiêu Trần là anh em sinh đôi, thế nhưng từ bé là nuôi dạy ở hai nơi khác nhau cho nên lớn lên có chút không tương đồng, tính cách cũng không tương đồng như các đôi song sinh khác.

Chỉ có một cái giống đó là cả hai đều rất đẹp trai, anh tuấn.

Nếu nhìn kỹ càng thì mới nhận ra hai người là song sinh.

Ba người đi ra cổng, không nhanh không chậm.

Đặc biệt là Bạch Vũ cả người điều tảng mạng ra lười nhát, đi cũng có chút chậm rì rì.

Thế nhưng theo phía sau hai người Tiêu Dương cùng Tiêu Trần tựa như là thói quen, quen rồi cũng lười đi thúc dục thiếu gia đi nhanh.

Bởi vì nếu ngươi càng thúc dục, hắn lại càng chậm rì rì.

Mãi lúc sau Bạch Vũ mới đến được chiếc xe, Tiêu Trần đi nhanh chút mở ra cửa xe cho Bạch Vũ.

Bạch Vũ đã lên xe Tiêu Trần cũng lên ngồi vào ghế lái, còn ghế lái phụ thì là Tiêu Dương.

Lên xe sau Bạch Vũ nhắm mắt lại dưỡng thần, nhớ đến cảnh cô gái dần dần mất đi hơi thở.

Thôi, dù sao cũng trả thù rồi, liền không muốn nghĩ đến nữa.

Nếu nhớ đến sẽ chỉ càng khó chịu.

Liền nhàng nhạt mà mở miệng, nói: " Khi nào đến nói " sau đó lại im lặng tĩnh khí dưỡng thần.

Tiêu Trần trả lời:" vâng"

Tiêu Dương thì nhìn vào kính chiếu hậu, chớp chớp mắt, đôi mắt lại cong cong tựa như cười mà không cười nhìn thiếu gia đằng sau.

Thiếu niên đôi chân dài một mét tám bắt chéo, mặc một bộ vét màu trắng, lười biếng mà tựa lưng vào ghế ngồi, an tĩnh dưỡng thần ở đó.

Cao quý lãnh diễm, hờ hững.

Khiến cho người khác không tự chủ được mà sinh ra lòng kính trọng không dung khinh thường.

Nhưng... Với điều kiện là không thấy trên bộ quần áo có vệt máu.

Luôn sẽ cho người ta có ảo giác hắn đang phát quang, một bộ lười biếng cứ như thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng lại vô pháp ráng ghép hình tượng đó trên người thiếu niên.

Nào có như hắn, vừa nhìn đã bị người ta cho là đa tình hào hoa trong khi hắn rất sạch sẽ.

Đáng tiếc sẽ không ai tin hắn.

Nghĩ đến đây Tiêu Dương nhìn sang anh trai của mình, Tiêu Trần là cùng thiếu gia cùng nhau lớn lên, cho nên dù có mắt đào hoa như hắn, thì cũng không ai sẽ gán ghép hình tượng đào hoa lên trên người Tiêu Trần.

Có lẽ gần đèn thì sáng ha, Tiêu Dương nho nhỏ thở dài.

Tiêu Trần nhìn Tiêu Dương thở dài cũng không hiểu ra sao, nhíu nhíu mày.

Nhưng lại nghĩ đến thiếu gia ít khi sẽ liên lạc về gia tộc, nay lại gọi về hỏi thăm về tin tức của một bang hội nào đó.

Gia chủ còn cho là có chuyện gì đại sự phát sinh, lập tức điều động hắn và em trai song sinh của hắn đi.

Nào biết bang hội nào đó cũng chỉ là một cái bang hội nhỏ, mà Bạch Vũ biết tình báo sau liền đi đến tận ổ tiêu diệt tất cả người trong bang kia, không sót một ai.

Tiêu Trần nhớ Bạch Vũ chỉ là liếc mắt một cái liền nhớ rõ.

Trong lòng cảm thán, đây chính là thiếu gia nhà hắn.

Cũng không biết vì sao thiếu gia nay lại ngoan ngoãn đồng ý trở về Bạch gia.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play