Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Không? Lại Nữa À.

Chương 1: Sự sống và Cái chết

'Mau nhìn kìa, có người nhảy lầu. Mau mau đến xem đi!!'

'Ở đây, ở đâu. Để tôi đi xem nào.'

'Ở tòa nhà Cao ốc ở Trung tâm thương mại ý. Chạy nhanh đi, nhiều người chạy đến đó rồi.'

Âm thanh nhóm nháo của những người bên dưới như những âm thanh đã ám ảnh tôi trong suốt cả cuộc đời 26 năm ngắn ngủi. Những âm thanh dò xét, xúi giục, nghi ngờ, trách móc, chửi rủa vang lên một cách chói tai, khiến tôi cảm giác buồn nôn. Những người bên dưới không khác con ếch ngồi đáy giếng trong các câu truyện ngụ ngôn vậy. Họ không cần biết chuyện gì xảy ra cả, họ chỉ nhìn vào những gì họ muốn, những gì họ thích nhìn. Giống như bố mẹ tôi vậy, họ chỉ quan tâm cái lợi ích mà tôi mang lại, khi không có thì đó là sự ghét bỏ, là nỗi oan hận vì những gì họ đã không thể lấy được thêm từ tôi.

'HAHA THẬT NỰC CƯỜI. THẾ GIỚI NÀY THẬT ĐEN TỐI, THẬT BẤT CÔNG.' Nhìn vào bầu trời xanh thẫm thẩm trên cao, tôi tự giễu cợt bản thân mình. Có lẽ nhảy từ đây xuống là một ý hay, giống như em gái trà xanh của tôi hay nói.

'Anh chỉ có giá trị khi anh nổi tiếng mà thôi, anh sẽ mất đi giá trị lợi dụng khi không còn gì nữa đâu, anh trai yêu quý của em. Nên hãy chết đi nhé, hãy sử dụng cái chết của anh đem lại lợi ích lớn hơn cho đứa em gái quý giá này. Anh nhé.' Có lẽ con bé nói đúng, giá trị tồn tại duy nhất của tôi đã mất, bây giờ tôi chỉ còn là còn búp bê xinh đẹp bị vứt bỏ.

Tôi bước vào không trung trước sự chứng kiến vô vàn người đang hóng hớt. Nhìn gương mặt hốt hoảng của họ kìa trông thật thú vị. Tôi đã nghĩ ra tiên đề bài báo ngày mai rồi, là gì ta. Đúng rồi minh tinh Bùi Nhật Ánh nhảy lầu tự sát tạ tội với em gái Bùi Nguyệt Linh. Đây nhé em gái yêu quý anh đã sử dụng cái chết của mình để mang lại lợi ích cho em, từ này mỗi khi nói về anh người ta sẽ nghĩ đến em, người em gái đã bức tử anh trai mình.

'NHẬT ÁNH, KHÔNG!!!!' Đó là âm thanh của ai vậy, nghe thật quen thuộc cùng thật xa lạ. Nhìn gương mặt của người đàn ông xa lạ đang gào thét tên tôi trên ban công mà tôi cảm thấy ấm áp. À hóa ra đó là cảm giác được người quan tâm sao. Ít nhất là trước khi chết tôi cũng biết rằng có người vẫn nhớ đến tôi. Cảm ơn người xa lạ, những cũng xin lỗi vì đã để cuộc gặp mặt của chúng ta diễn ra như vậy. Xin lỗi đã để cuộc gặp mặt đầu tiên thành cuộc gặp mặt cuối cùng. Bịch đó là âm thanh cơ thể tôi rơi xuống giống như khi người ta ném đồ xuống vậy.

'AAAAA NHẢY XUỐNG RỒI, NGƯỜI ĐÓ NHẢY XUỐNG RỒI!!!'

'Đây không phải là Bùi Nhật Ánh sao.'

'Mau mau kêu người đưa tin có minh tinh nhảy lầu. Chạy nhanh đưa tin.'

Những âm thanh ổn ào đã ám ảnh tôi suốt cuộc đời lại là âm thanh tiễn đưa tôi đi vào cái chết. Vậy cũng tốt, cứ như vậy là được. Dần dần tôi đã không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, mọi thứ trở nên thật xa lạ. Trong bóng tối, bỗng xuất hiện những đốm sáng đầy màu sắc, chúng có vẻ như tính đưa tôi theo, theo bản năng tôi đã đi theo chúng. Tôi cứ bước tiếp theo chúng trong không gian yên tĩnh này, càng đi theo tôi có cảm giác có vẻ như ngày càng sáng hơn thì phải. Có lẽ đã đến nơi muốn đưa tôi đến rồi, chúng lùi lại đẩy tôi về phía trước nơi có cánh cửa giống những cánh cửa thời Trung âu cổ, với những đường nét trang trí chòm sao trên tông nền xanh đậm điểm thêm các họa tiết giống với những đốm sáng đưa tôi đến. Tôi không kìm được tò mò mà chạm vào cách cửa, bỗng một tiếng két, cánh cửa mở ra, tôi chỉ kịp che mắt lại không kịp tránh ra. Bên tai tôi xuất hiện tiếng nói nhẹ nhàng của phụ nữ.

'Chào mừng con đến thế giới này, ánh dương nhỏ của ta.'

Khi tôi tỉnh táo lại âm thanh đó đã biến mất, nơi tôi đứng đã là một cánh đồng hoa tuyệt đẹp với đủ màu sắc đang tỏa hương dưới bầu trời sao. Nơi xa có thể thấy được những ngọn núi tuyết trắng xóa. Tôi nhìn xung quanh và nhận thấy có vẻ như không có ai xung quanh cả. Có lẽ, à không tôi có thể chắc chắn là mình đã xuyên không rồi. Thật là một trò đùa mà, tôi cười mỉa mai bản thân. Vậy cũng tốt, đến một thế giới khác làm một con người khác, một cuộc đời mới. Có lẽ đây sẽ là khởi đầu mới dành cho tôi. Giống như sự sống và cái chết vậy, chỉ có khi chết đi ta mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Rạp hát nhỏ:

Nhật Ánh: xin tự giới thiệu, tôi nhân vật chính trong câu truyện này. Tên tôi là Nhất Ánh, những mà đã muốn làm con người mới rồi thì phải có tên khác nhỉ. Để nghĩ xem nào, hmm à nghĩ ra rồi là Xuyên đi. Dù gì tôi cũng xuyên không mà. Mong mọi người đón đọc nhé

Chương 2: Thị trấn Sunpha

Kể từ khi đến thế giới này đã hơn ba tháng rồi, tôi phát hiện đầy có lẽ là một thế giới kỳ ảo. Trong một tuần đầu tiên, tôi đã đi theo hướng mặt trời và phát hiện một ngôi làng ở ngoại ô cánh đồng nơi tôi xuất hiện đầu tiên trên thế giới này, Khi tôi đến họ chỉ nhìn tôi và không hỏi gì, khiến tôi rất ngạc nhiên. Không phải trong các tiểu thuyết hay đồng nhân xuyên không đều khi đến thị trấn lần đầu tiên đều được hỏi là sao đến hay vì sao lại xuất hiện sao. Sao không hỏi gì vậy, trên đường đến đây tôi đã nghĩ ra đủ lý do trả lời khi được hỏi, có vẻ như không cần nữa rồi. Những người gác cổng trấn đã đưa tôi đến tòa thị chính, khi nhìn thấy tôi nhân viên phụ trách chỉ hỏi muốn làm hồ sơ đúng không, họ hỗ trợ tạo hồ sơ miễn phí. Sau khi ở lại tòa thị chính cả tiếng để làm hồ sơ, tôi đã hỏi Fery chính là nhân viên phụ trách rằng không thấy tôi khả nghi sao. Fery đã nói với tôi như thế này:

'Anh Xuyên không thấy những nguyên tố vây quanh anh sao. Bình thường những người như anh là người được thế giới bảo vệ. Nên chúng tôi sẽ không nói gì nhiều, chỉ hỗ trợ thôi. Vậy nên chúc anh có một ngày tốt lành.'

Nhớ Fery mà tôi biết được rằng khi tôi đến thế giới này đã được thế giới chấp nhận. Những đốm sáng mà tôi thấy là nguyên tố, sinh linh hỗ trợ ĐẤNG SÁNG THẾ tạo ra thế giới. À quên mất tên tôi bây giờ là Xuyên. Tôi không nghĩ ra được tên gì cả vậy nên tôi lấy Xuyên từ xuyên không, coi như kỉ niệm vậy. Nó sẽ nhắc tôi vì sao lại đến thế giới này, và những gì tôi trải qua ở thế giới trước. Thị trấn Sunpha này sẽ là khởi đầu cho người tên Xuyên, không phải là Bùi Nhật Ánh. Từ khi bắt đầu cuộc sống ở Sunpha, tôi đã được những mạo hiểm giả và những người dân ở đây giúp đỡ rất nhiều. Những pháp sư trong hội mạo hiểm còn dạy cho tôi ma pháp nữa chứ. Mà hóa ra, tôi thực sự có năng khiếu ma pháp rất mạnh, không giống với những pháp sư khác đã dạy, họ phải đọc thần chú mới có thể điều động được nguyên tố xung quanh thì tôi chỉ cần trong lòng suy nghĩ hay tưởng tượng là được. Vì thế mà lúc mới học mọi người nhìn tôi như quái vật vậy, thật khiến tôi lo nghĩ mà. Những kẻ ra ma pháp thật sự rất tiện lợi đặc biệt là các ma pháp gia dụng, nó đã giúp người không giỏi làm việc nhà như tôi sống qua ngày.

Thị trấn Sunpha là một thị trấn đằng trước là cánh đồng hoa Violan cũng chính là cánh đồng nơi tôi đến đầu tiên, đằng sau là rừng nguyên sinh Ranfali. Nghe mọi người nói là trong rừng còn có tộc tinh linh đang sinh sống ở đó. Bình thường chỉ có những người đặc biệt may mắn là có thể gặp được họ vào đêm trăng tròn. Khi nghe về điều này, tôi đã nghĩ không biết mình có thể trở thành người may mắn đó không. Lúc đó tôi chỉ nghĩ vậy thôi, những thật không ngờ, tuần trước lúc đi dạo gần khu rừng tôi đã gặp được tinh linh trong lời đồn. Trước khi gặp được tinh linh tôi đã nghĩ họ giống với những tinh linh hay được kể trong những câu chuyện fantasy thường thấy. Lạnh lùng, không có cảm xúc, không hiểu về cảm xúc và tuổi thọ lâu dài là những gì tôi ấn tượng về tinh linh trong kiếp trước. Những có lẽ tôi đã nhầm, họ chỉ vì tuổi thọ lâu dài đã khiến những cảm xúc như buồn, vui, oán, hận bị bào mòn, họ chỉ giỏi về chờ đợi mà thôi. Họ đã quen với việc chờ đợi trong vô vọng giống như tinh linh tên Shuffle mà tôi đã gấp, anh ấy đã đợi người anh hùng tên Lance trong hơn 300 năm rồi. Lúc nghe kể, giọng anh ấy rất nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình vậy. Tôi đoán 300 năm đã mài mòn nỗi nhớ trong lòng anh. Có lẽ Shuffle chỉ muốn có người lắng nghe mà thôi. Tôi đã lắng nghe câu chuyện của anh cả đêm, với tâm trạng là một người bạn. Sau đó anh đã tặng tôi sợi dây chuyền bạc ở giữa treo hoạ tiết lông vũ trắng tinh, Shuffle nói đó là lông của loài chim Selena, chú chim ánh trăng trong truyền thuyết. Đó thực sự là một vật phẩm quý giá, tôi đã từ chối nhận nó và mong Shuffle sẽ thường xuyên đến nhà tôi làm khách. Anh ấy đã đồng ý, những anh sẽ không lấy lại sợi dây chuyền, anh mong tôi coi đó là biểu tượng tượng trưng cho mối quan hệ của chúng tôi. Thật là một tinh linh dịu dàng mà. Từ đó Shuffle hay đến nhà tôi chơi, nhiều đến mức trong thị trấn truyền rằng trong thị trấn có tinh linh đang sinh sống ở phía Đông thị trấn, chính là nhà tôi đó.

Nhà hát nhỏ:

Chuyện thường ngày

Xuyên: Shuffle anh nghĩ sao về món bánh này. Tôi đã làm theo công thức của quý cô Anna ở đầu trấn đó.

Shuffle: Tôi nghĩ nó hơi khô so với món bánh của Anna.

Xuyên: Thật sao. (Ăn thử một miếng) Đúng thật này. Có lẽ tôi phải xem lại thôi.

Shuffle: Không sao, cũng ngon mà.

Xuyên: Anh nói đúng. Vậy lần sau hay thử lại nhé.

Shuffle: Lần sau hãy cùng nhau thử lại.

Trong khi đó ở một nơi xa lạ

???: Nhật Ánh à, rốt cuộc linh hồn em đã đi đâu.

????: Đội trưởng hãy bình tĩnh, chúng ta sẽ tìm được Nhất Ánh ca thôi.

?????: Chị???? Nói đúng đó. Đội trưởng chúng ta sẽ tìm được thôi.

???: Hai người ra ngoài đi tôi muốn nghỉ ngơi.

?????: Chị nghĩ đội trưởng sẽ ổn không.

????: Không những mong là sẽ bình tĩnh được.

Chương 3: Giấc mộng xa xưa

'Nhật Ánh em tỉnh lại đi xin em đó mở mắt ra nhìn anh đi. Nào mở mắt ra, đừng lừa anh, em chỉ đang ngủ thôi đúng không. Mở mắt ra đi xin em đó.'

'Nhật Ánh ca, anh tỉnh lại đi em tiểu ????? nè. Em dẫn đội trưởng và mọi người tới rồi. Không phải anh đã hứa với em, là sẽ cùng nhau đi đến cổng mà. Anh mở mắt đi nào.'

'Nhật Ánh ca......'

Tiếng khóc nức nở của người đàn ông và tiếng than khóc của những người tôi không nhìn rõ vang lên trong giấc mơ của tôi, gọi tôi bằng một cái tên quen thuộc mà ở thế giới này không ai biết cả. Giọng của người này rất quen giống với giọng của người đã gọi tôi khi tôi nhảy xuống vậy. Có lẽ thật sự tôi biết người đàn ông đó, và người đó có mỗi quan hệ thân thiết với tôi, nên khi thấy tôi nhảy xuống mới tuyệt vọng như vậy. Những người đó là ai, tên gì tôi lại không thể nhớ được. Có lẽ tôi nên hỏi Shuffle xem có câu thần chú nào có thể xem hay lưu trữ giấc mơ không. Tôi thực sự muốn nhìn rõ người đó cũng như những người đã khóc xung quanh tôi trong giấc mơ.

'Các người là ai vậy, và quan trọng nhất anh là ai đây, chàng trai đã khóc vì tôi, vì người đã bị vứt bỏ này.'

Sáng hôm sau, khi nhìn thấy tôi Shuffle đã rất ngạc nhiên khi thấy đôi mắt thâm quầng của tôi.

'Làm sao vậy Xuyên, cậu không ngủ được à.'

'Ừm Shuffle, hôm qua tôi đã mơ một giấc mơ rất quen thuộc nhưng không nhớ được.'

'Mơ sao, tôi cũng hay mơ về những ngày xưa khi đi cùng Lance, tôi nhớ là hồi đó cậu ta hay chạy nhanh khắp nơi, bất cứ ai cần là cậu ta chạy tới liền. Làm ta gặp rất nhiều rắc rối đó.'

'Vậy sao, tôi không ngờ là anh hùng trong truyền thuyết lại trẻ con như vậy.'

'Đúng vậy, vì tính tình trẻ con đó đã khiến tôi động lòng. Nghĩ lại thì chúng tôi chỉ ở bên nhau có 30 năm ngắn ngủi thôi. Có lẽ trong cảm nhận của Lance đó là cả cuộc đời những đối với tôi đó chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.'

'Có lẽ cuộc sống dài lâu không phải phước lành mà là lời nguyền dành cho người ở lại.'

'Có lẽ cậu đúng Xuyên, đó là lời nguyền dành cho người ở lại.'

'Thôi Shuffle, chúng ta cùng nhau đi ăn nhé. Hôm nay Anna nói sẽ là món bò hầm với canh cá chua với nấm.'

'Ừm cùng nhau đi thôi. Tôi thực sự muốn thử món ăn của Anna hôm nay.'

Tôi đã cùng Shuffle đi ăn ở quán trọ nhà Anna ở đầu thị trấn. Quán trọ của Anna là quán trọ có tiếng trong trấn, nổi tiếng với đồ ăn ngon, nhà tắm có cả suối nước nóng nữa. Hơn nữa với mức phí thấp chỉ 10 bạc cho một buổi tối nên rất được các nhà mạo hiểm ưa thích, và là nơi mà có thể thấy được cảnh tượng hóa thuận giữa những mạo hiểm giả và người thường. Khi thấy chúng tôi đến, Anna đã niềm nở chào đón chúng tôi, đưa chúng tôi đến bàn cạnh cửa sổ mà chúng tôi hay ngồi, cô bé nhỏ 16 tuổi này chính là đầu bếp nhỏ mà tất cả những người đến đây đều không muốn trêu ghẹo, ai cũng muốn được thưởng thức đồ ăn ngon mà, vì sao lại phải chọc giận đầu bếp chứ. Đúng không.

'Anh Xuyên, anh Shuffle, hai anh đến rồi. Hôm nay em đã chuẩn bị nào là bò hầm, canh nấm cà chua, bánh táo và nước ép quả Deri.'

Deri: loại quả hình tròn, nhỏ tầm ba ngón tay, có màu trắng trước khi chín và màu nâu đỏ khi chín, trước khi chín có vị chua nhẹ hay được sử dụng làm gia vị, khi chín có vị ngọt thanh hay được sử dụng làm mứt hay nước ép, rất được nhiều người ưa dùng.

'Cảm ơn nha Anna, em là vị cứu tinh cho chiếc bụng đói của anh đó.'

'Không có gì đâu anh Xuyên. À anh Shuffle, anh ăn thử món bánh táo này đi, hôm nay em đã dùng công thức mới đó.'

'Anh cảm ơn, Anna.'

'VÂNG, em vào bếp trước đây. Có gì mấy anh đi làm nhiệm vụ nhớ mang cho em quà đó.'

'Ừm, anh hứa mà Anna. Em có thấy anh thất hứa bao giờ chưa.'

'Anh hứa rồi đó nha, Xuyên. Em đi đây, chúc mấy anh ngon miệng.'

Anna ngay khi vừa nói xong đã chạy thẳng vào phòng bếp. Tôi vừa cười vừa bảo con bé cẩn thận không ngã. Nhìn con bé năng nổ như vậy tôi cũng mừng, ai chẳng thích một thiên thần nhỏ luôn vui vẻ chứ. Một lúc sau, phần ăn của chúng tôi đã đến, đúng như mong đợi từ tay nghề của Anna. Món hầm đậm đà, không quá nhừ cũng không quá cứng, mến mại mà không quá dài, canh nấm cà chua thì thanh thanh có vị chua nhẹ của cà chua và vị ngọt thanh của nấm. Bánh táo và nước ép Deri cũng rất tuyệt, Shuffle có vẻ rất thích món ăn hôm nay, không hổ là Anna, người giữ danh hiệu vua đầu bếp của thị trấn Sunpha. Sau khi ăn xong, chúng tôi đến hiệp hội mạo hiểm giả để nhận nhiệm vụ. Để xem nào, hôm nay có hái hoa Fira, hoa Dolce và cỏ Linh ngư, ngoài ra còn có nhiệm vụ săn bắt chim Desrt, Orc, và đàn sói Wigan ở rừng Ranfali. Chúng tôi đã nhận nhiệm vụ đi săn chim Desrt và hái hoa Dolce. Anna sẽ rất vui khi thấy hoa Dolce, tôi nhớ con bé rất thích loài hoa này.

Nhà hát nhỏ

Khi trên đường đến rừng Ranfali

Shuffle: Xuyên cậu có biết là hoa Fira ngoài để làm thuốc hồi phục ra thì còn có thể làm thành bùa bảo hộ đó.

Xuyên: Thật sao, tôi cứ nghĩ là nó chỉ có thể làm thuốc hồi phục thôi. Không nghĩ là có thể làm bùa, vậy chúng ta một ít về làm bùa cho Anna.

Shuffle: Ngoài ra hoa Dolce có thể làm thành boom nếu kết hợp với cỏ Hoả Minh. Cỏ Linh ngư có thể tạo thuốc thuần hóa thú.

Xuyên: Đúng là Shuffle, hiểu biết thật sau rộng. Vậy nhờ Shuffle chỉ bảo.

Shuffle: Tôi rất sẵn lòng chỉ bảo cậu, Xuyên thân mếm. Nhìn cậu nhớ tôi chỉ bảo làm tôi nhớ hồi còn đi mạo hiểm với Lance. Câu biết không câu ta..........

Cả hai đã nói chuyện với nhau suốt chặng đường đến rừng. Cùng lúc đó, ở trong một hang động rộng lớn.

?????: HẮT XÌ, ai đang nhắc đến mình sao. Là Shuffle đúng không, chắc chắc là Shuffle rồi. Shuffle đợi anh nhé, chỉ cần một chút nữa thôi là hai ta sẽ gặp lại nhau.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play