Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nhân Duyên Hay Nghiệt Duyên

Chương 1.

Chẳng biết hai người gặp nhau là do nhân duyên hay nghiệt duyên.

Mặc Khanh Mộ luân hồi, từ một kĩ nam được Dụ Vương mua về làm nam thiếp, hưởng biết bao sự sủng ái, cho đến khi Dụ Vương ra trận, bị chính thất cho người hành hạ đến chết, y đã trở thành một đạo sĩ giang hồ.

Còn Dụ Vương Phong Mặc Kỳ....hắn chết trận, ngược lại không những không luân hồi mà ở lại thế gian, tích tụ âm khí từ một hồn ma vất vưởng trở thành quỷ, một quỷ vương.

Thật ra Mặc Khanh Mộ chẳng phải xuất thân kĩ nam, y vốn dĩ ngày nhỏ vẫn là thế tử Mặc phủ. Mặc phụ là Lễ Bộ Thượng Thư trong triều, Mặc mẫu là đích nữ phủ công chúa, về vai vế chính là biểu muội của hoàng đế đương triều.

Mặc Khanh Mộ từ nhỏ đã là thư đồng cho Phong Mặc Kỳ, hai người bọn họ chính là thanh mai trúc mã.

Năm Mặc Khanh Mộ mười ba tuổi, Mặc gia bị vu oan, Mặc phụ bị chém, Mặc gia bị đuổi khỏi Kinh Thành, tịch thu gia sản. Mặc mẫu không chịu nổi cú sốc mà qua đời ngay sau đó để lại y và muội muội mới năm tuổi Mặc Mộ Nhiên.

Muội muội bị nhìn trúng, nhưng không chỉ một mà cả hai, vì là gia thất của quan lại bị lưu đày, không có chỗ dựa chỉ có thể đồng ý bán mình đến thanh lâu, muội muội thành kĩ nữ, huynh trưởng thành kĩ nam.

Cả hai được dạy dỗ mọi thứ cần thiết, Mặc Khanh Mộ mười sáu tuổi, tức năm năm sau được đưa về Kinh Thành, trở thành đệ nhất kĩ nam của Thanh Nguyệt Bất Yển Lâu.

Năm đó Dụ Vương đã thành vương được một năm, hoàng đế đẩy cho Dụ Vương một nhiệm vụ đến phía Nam thị sát vào năm mười sáu tuổi, gần mười bảy tuổi mới quay về Kinh, sau đó đã thành Vương rồi.

Dụ Vương bị huynh trưởng đưa đến xem thử kĩ nam nức tiếng có tên là Khanh Mặc.

Phong Mặc Kỳ vừa nhìn đã nhận ra, hắn nghĩ thầm:”Đó....Mặc Khanh Mộ, y về rồi?”

Tú Bà phe phẩy chiếc khăn tay nói to:”Đêm nay là đêm đầu tiên Khanh Mặc bán thân, không biết là vị quan gia nào muốn mua không?”

Đám đông xôn xao, hét giá, muốn mua cho bằng được. Dù sao hiện tại chẳng còn là thế tử năm đó mà là kĩ nam, thân hình mảnh khảnh, vòng eo nhỏ gọn, yểu điệu như nữ tử, nhan sắc cũng không tồi.

Phong Mặc Kỳ hét to:”Một trăm vạn lượng bạc”

Giá cao nhất cũng chỉ đến năm trăm lượng bạc, Dụ Vương hét giá, hai huynh trưởng cũng phải sững sốt nhìn đệ đệ.

Đây có thực là đệ đệ của bọn họ không? Tam đệ từ khi nào lại có hứng thú với kĩ nam vậy? Cả ngày lầm lầm lì lì mặt lạnh như băng kể từ ngày Mặc phủ bị vu cáo, Mặc Thượng Thư bị chém.

Tú Bà nhanh chóng đưa Khanh Mặc vào phòng, cho người dẫn Phong Mặc Kỳ lên sau.

Khanh Mặc thấy hắn tiến vào liền đứng dậy hành lễ:”Nô gia....”

Lời còn chưa dứt, Phong Mặc Kỳ đã ôm chặt lấy y, hắn nói:”Khanh Mộ, ngươi về rồi”

Khanh Mặc sững người giây lát, cái tên này....đã năm năm không ai gọi y rồi, sau khi y đến thanh lâu, y được đổi tên thành Khanh Mặc, muội muội là Khanh Uyên, những ngày sau đó đều được gọi bằng tên mới.

Người này vậy mà gọi cái tên năm đó của y.

Khanh Mặc mơ hồ hỏi:”Ngài là điện hạ?”

Phong Mặc Kỳ trả lời:”Là ta Mặc Kỳ, Phong Mặc Kỳ”

Hắn khóc một trận, hai tay ôm chặt lấy y nói:”Ta cuối cùng cũng được gặp ngươi rồi, phụ hoàng hứa với ta, chỉ cần ta lập công có thể lật lại bản án của Mặc gia, ta lật lại rồi, vẫn luôn điều tra, Mặc gia trong sạch, phụ hoàng đã âm thầm chuẩn cho ta đưa ngươi quay về, ta kiếm ngươi nửa năm rồi....ta không tìm thấy ngươi, mấy năm rồi, ngươi vậy mà đến thanh lâu làm kĩ nam”

Khanh Mặc ôm lấy hắn, y nói:”Ta không có cách nào khác, không chỉ có mình ta, Khanh Nhiên cũng thành kĩ nữ rồi”

Phong Mặc Kỳ buông y ra, hắn nói:”Ta đi chuộc thân cho ngươi, ta sẽ đưa ngươi về Dụ Vương Phủ của ta, sau này ta chăm sóc ngươi”

Khanh Mặc túm lấy hắn, kéo kéo y phục hắn nói:”Nếu ngươi ra ngoài....bọn họ sẽ nghĩ ta không làm ngươi hài lòng mà đến cười nhạo ta....Mặc Kỳ, sáng sớm mai hẵn đi”

Mặc Kỳ mím môi, hắn xoay người, nhanh gọn ôm y vào lòng, hắn nói:”Khanh Mộ, ta không thích ngươi hạ thấp mình, ngươi là thư đồng của ta, ta là Dụ Vương rồi”

Khanh Mặc cười nhạt, y lắc đầu bảo:”Mặc Kỳ, ngươi quên rồi, đó là ta của nhiều năm trước, ta hiện tại chỉ là một kĩ nam không hơn không kém”

Mặc Kỳ nói với Khanh Mặc:”Được, không lấy thân phận thư đồng, ngươi lấy thân phận người trong lòng của Dụ Vương cũng được”

Hắn nói:”Mặc Khanh Mộ, ta tâm duyệt ngươi, ta tâm duyệt ngươi từ rất lâu rồi, từ lần đầu tiên ta thấy ngươi ta liền muốn ngươi trở thành hoàng tử phi của ta”

Khanh Mặc dụi nhẹ ở hõm cổ hắn, y nói:”Ta không dám nhận tấm chân tình này của ngươi, ta cũng tâm duyệt ngươi, nhưng ta không có tư cách nhận cũng không dám nhận nó”

Mặc Kỳ buông y ra, hắn nắm lấy vai y, nói:”Ngươi có tư cách, đợi ta rửa sạch oan khuất cho Mặc gia, ngươi liền có thể đường đường chính chính dùng thân phận Mặc đại thiếu gia quay về bên cạnh ta rồi”

Mặc Kỳ nhắc lại cho Khanh Mặc nghe:”Nghe kĩ đây Khanh Mộ, ngươi có tư cách”

Nói xong hắn hôn y, Khanh Mặc cũng không cản hắn lại, gương mặt có chút đỏ, đỏ đến tai, y sau đó không nhịn được vòng tay qua cổ hắn, giữ bản thân cho chân khỏi mềm xuống.

Lúc tách ra, Mặc Kỳ hỏi Khanh Mặc:”Khanh Mộ, ngươi nghe rõ chưa? Ta tâm duyệt ngươi, ta sẽ rửa oan khuất cho Mặc gia, để ngươi dùng thân phận Mặc đại thiếu gia đường đường chính chính bên cạnh ta, ta cũng sẽ kiệu đỏ tám người khiêng đưa ngươi về Dụ Vương Phủ làm vương phi của ta”

Khanh Mặc gật đầu đồng ý.

Chương 2.

Một tiếng hét vang lên:”Ngươi sao dám nằm ở đây hả? Mau cút đi”

Y mở vội mắt, nhanh chóng bật dậy, xách đồ bỏ chạy.

Đến khi rời khỏi thôn mới dừng lại, ngột bệt xuống gốc cây, thở dài một thời.

Y vận đạo bào của đạo sĩ, là đệ tử Thanh Hy Tông, đại đệ tử của chưởng môn Mặc Khanh Mộ, do y có chút xúi quẩy, điều này khiến sư phụ tức giận, dạy hai năm liền đuổi y xuống núi.

Khanh Mộ thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời nói:”Lại mơ thấy giấc mơ đó rồi, người tên Phong Mặc Kỳ kia là duyên tiền kiếp của mình trong lời sư phụ nói sao?”

Y nói:”Đáng tiếc ghê, không thấy được dung mạo của hắn, ta thực sự muốn xem hắn có dung mạo ra sao”

Một giọng nói vang lên bên tai y:”Ngươi muốn xem dung mạo của ta sao Khanh Mộ?”

Mặc Khanh Mộ hoảng hốt, giật nảy mình, giơ vội kiếm gỗ lên hỏi:”Ngươi là kẻ nào? Giả thần quỷ gì đấy hả?”

Một thiếu niên vận hắc y ngay tức thì xuất hiện trước mặt Mặc Khanh Mộ, hắn còn bay trên không trung nhẹ như một mây. Đối phương vươn tay chạm vào mặt y rồi nói:”Phong Mặc Kỳ là ta, ta là quỷ, đây là dung mạo của ta, đã hợp ý ngươi muốn chưa”

Mặc Khanh Mộ đang mê sắc đẹp của người trước mặt, sau khi nghe hắn là quỷ nhanh chóng lùi ra xa, đưa kiếm đến trước mặt đối phương bảo:”Ngươi là quỷ, ta phải giết ngươi”

Phong Mặc Kỳ vung tay một cái, cây kiếm gỗ đào trong tay Mặc Khanh Mộ nhanh chóng xuất hiện vết nứt, sau đó hoá thành tro bụi bị gió thổi bay đi.

Mặc Khanh Mộ hoảng hốt, kinh hãi hét to:”Gặp quỷ rồi sư phụ cứu con”

Phong Mặc Kỳ bay đến, ép sát y đến gốc cây phía sau, hắn nâng cằm y lên nói:”Khanh Mộ, là ta, ta là Phong Mặc Kỳ”

Mặc Khanh Mộ đang hét lập tức sững lại hỏi:”Phong Mặc Kỳ, ngươi chính là người trong giấc mơ của ta, nhân duyên tiền kiếp của ta?”

Phong Mặc Kỳ không trả lời, hắn cưỡng hôn y.

Mặc Khanh Mộ như bị rút toàn bộ sức lực, y không có sức đẩy kẻ mất nết trước mặt ra, kẻ chẳng nói hai lời đã cưỡng hôn y.

Mặc Khanh Mộ vỗ vỗ nhẹ lên ngực Phong Mặc Kỳ, hắn vội rời đi, Mặc Khanh Mộ vươn tay lau nước miếng trên khoé miệng rồi nói:”Ngươi không được hôn ta”

Phong Mặc Kỳ nói với y:”Ngươi không cấm ta, Khanh Mộ ngươi thích hôn nhất, thích ta ôm lấy ngươi vỗ về, thích được ta xoa đầu, chỉ cần là thứ liên quan đến ngươi....Phong Mặc Kỳ ta chưa từng quên”

Mặc Khanh Mộ túm lấy hắn, y nói:”Đó là Mặc Khanh Mộ đời trước, Mặc Khanh Mộ đời này cùng với ngươi đây là lần đầu gặp mặt, là lần đầu nói chuyện, ta và y không phải một”

Phong Mặc Kỳ gỡ tay y ra khỏi y phục hắn, bàn tay hắn đặt lên má y, gục xuống, tựa trán mình lên trán y, hắn nói:”Đúng vậy, nhưng linh hồn là một, Vong Tình Thuỷ có nhiều cách giải, Khanh Mộ, sẽ có ngày ngươi nhớ ra ta, nhớ ra chuyện chúng ta đã từng yêu nhau ra sao”

Mặc Khanh Mộ “hừ” lạnh một tiếng, y nói:”Giấc mơ của ta là ngươi làm đúng không?”

Phong Mặc Kỳ trả lời:”Cũng không hẳn do ta gây ra, mà là khi ngươi bên cạnh ta, ngươi sẽ mơ thấy, giấc mơ là bị ta tác động, bởi lẽ chính ta cũng mơ giống như ngươi”

Mặc Khanh Mộ “ồ” một tiếng hỏi:”Vậy ngươi sao cứ mơ thấy cảnh gặp lại ta trong kĩ viện thế hả?”

Phong Mặc Kỳ nghe xong gãi đầu bảo:”Là ta sai rồi, xin lỗi, nhưng ta không có khả năng điều chỉnh giấc mơ”

Mặc Khanh Mộ đến gần hắn, đưa mũi ngửi rồi nói:”Mùi quỷ khí thật nồng, sức mạnh cũng cao hơn những con quỷ khác”

Y hỏi:”Ngươi là...quỷ vương?”

Phong Mặc Kỳ cười trừ bảo:”Oan cho ta quá, ta chỉ là một con quỷ bình thường thôi, cho dù ta có là quỷ vương chăng nữa ta cũng sẽ không làm hại đến người”

Mặc Khanh Mộ hỏi hắn:”Sao ta lại xui xẻo vậy?”

Phong Mặc Kỳ trả lời:”Một nửa do mệnh ngươi xui, đó là vì sao ngươi ngày trước trên núi hay làm cháy bên, đi dạo cũng thể khiến bản thân suýt chút bị cây đè chết hoặc là bị viên gạch vỡ làm kẹt chân tại chỗ. Một nửa còn lại là do bản thân ngươi bị ám chút quỷ khí của ta khiến cơ thể trở nên lạnh lẽo nên bọn họ thường xuyên tưởng ngươi chết khi ngươi ngủ, cả khi ngươi đi trên đường, khí lạnh phát ra còn khiến người ta tưởng ngươi là hung thi”

Mặc Khanh Mộ “a” một tiếng sau đó hỏi:”Khoan đã, ngươi vì sao lại thành quỷ vậy?”

Phong Mặc Kỳ nghe đến câu hỏi này, sắc mặt hắn thay đổi, hắn ôm lấy y, gục đầu vào vai y, hắn nói:”Xin lỗi, ta không nên để ngươi lại Kinh Thành, ta không thể cưới ngươi làm chính thê do hoàng đệ còn tâu thêm một bản án thật của Mặc phụ, khiến ngươi tuy đã rửa được nỗi oan trước lại dính tội phía sau chỉ có thể thành nam thiếp của ta, sau này trong phủ ta có thêm chính thê và vô số thị thiếp do phụ hoàng chỉ định hôn sự và mẫu hậu chỉ điểm đưa đến, ngươi là....bị bọn họ hại chết, lúc ta quay về thì mọi thứ đã muộn rồi, ta trong cơn tức giận đã ngay lập tức cưỡi ngựa quay lại biên cương, điên cuồng chém giết sau đó tử trận ở đó, tích tụ oán khí của binh sĩ cả địch lẫn ta, xen lẫn việc ta không chịu đi đầu thai ở mãi ở đó ba năm nên ta trở thành quỷ, là ta không thể bảo vệ ngươi, là thất hứa, xin lỗi, đáng lẽ ta nên đưa ngươi đi theo, Khanh Mộ biết dùng kiếm, biết dùng thương, nhất định có thể sát cánh cùng ta đánh trận”

Chương 3.

Tầm mắt của Mặc Khanh Mộ dần dần mờ đi, đợi Phong Mặc Kỳ nói xong lời xin lỗi thì y đã lập tức ngất đi, bất tỉnh trong lòng đối phương rồi.

Phong Mặc Kỳ bị người trong lòng doạ một trận, nhanh chóng đỡ lấy, ôm y vào lòng.

Hắn đưa tay chạm nhẹ lên giữa trán y kiểm tra, xác nhận rằng y vẫn ổn hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Khanh Mộ mở mắt trong giấc mơ của bản thân, y thấy mình đang nằm trên giường, hơn nữa còn đang gác đầu lên tay người kia.

Mặc Khanh Mộ khẽ cựa mình, y nhấc người, trở mình nằm sấp xuống giường, ngẩng đầu, hai chân đung đưa, một tay chống cằm, tay còn lại vươn đến một ngón tay.

Ngón tay thon dài lại nhỏ nhắn, ngón tay ấy chạm nhẹ lên mặt Phong Mặc Kỳ, người nằm bên cạnh y.

Phong Mặc Kỳ trở mình, hắn chụp lấy ngón tay của người bên cạnh, kéo y vào lòng mình, ôm chặt lấy, hắn xoa xoa đầu y nói:”Khanh Mộ, nằm yên nào, chỉ một chút thôi, lát nữa ta sẽ đến chuộc thân cho ngươi, đưa ngươi về Dụ Vương Phủ sống cạnh ta”

Mặc Khanh Mộ hỏi y:”Mặc Kỳ”

Phong Mặc Kỳ khẽ đáp:”Ta đây”

Mặc Khanh Mộ vươn tay chạm đến sợi dây chuyền trên cổ đối phương rồi hỏi:”Sợi dây chuyền này...ngươi từ đâu mà có thế?”

Phong Mặc Kỳ hỏi:”Khanh Mộ, mặt dây chuyền là ngươi tặng cho ta, món đồ này quá quý giá, ta lại muốn mang nó đi bên cạnh, ta sợ bản thân làm mất nó, sợ bản thân làm nó trầy xước nên mới để nó làm thành mặt dây chuyền đeo lên cổ, chỉ cần như vậy nó vừa không hỏng vừa không xảy ra vấn đề gì”

Mặc Khanh Mộ nâng nó lên rồi nói:”Đây là...chiếc nhẫn ngọc ta tặng ngươi trước khi rời khỏi Kinh Thành”

Phong Mặc Kỳ đáp:”Phải, là nó đó”

Mặc Khanh Mộ cựa mình, y nói:”Nhẫn nãy...là nhẫn di truyền của Mặc gia, là nhẫn chỉ dành cho thế tử phi”

Phong Mặc Kỳ giật mình, hắn buông y ra, nhìn y chằm chằm hỏi:”Ngươi từ lúc đó đã nhận định ta là thế tử phi của ngươi rồi?”

Mặc Khanh Mộ lắc đầu, y nói:”Bởi vì bọn ta phải rời kinh, chiếc nhẫn gia truyền này có thuộc về ta chăng nữa ta cũng không có tư cách lập gia thất nữa, mà có lập gia thất chiếc nhẫn đó cũng không thể giao cho ta thê tử, ngươi là người trong lòng của ta, thay vì giữ nó, ta nghĩ ta nên tặng cho ngươi như món quà cuối cùng giữa chúng ta”

Phong Mặc Kỳ ôm chặt lấy Mặc Khanh Mộ, hắn nói:”Ngươi hiện tại chính là của ta rồi, nó là vật đính ước của chúng ta, ngươi tặng vật đính ước trước, ta cũng sẽ tặng ngươi chiếc trâm ngọc mẫu phi đã đưa ta trước khi qua đời, đó là món quà người muốn tặng cho người sẽ làm chính thê của ta sau này, đợi đưa ngươi về vương phủ, ta liền mang nó đến, tự tay ta sẽ chải tóc cho ngươi, tự tay ta sẽ cài nó lên tóc ngươi”

Mặc Khanh Mộ mỉm cười đáp:”Được, ta ở lại kĩ viện đợi ngươi đến chuộc thân cho ta”

Buổi sáng Phong Mặc Kỳ rời đi, Mặc Khanh Mộ ngồi thở dài bên cửa sổ.

Đến buổi chiều, Phong Mặc Kỳ đã cho người mang bạc đến, những bảy ngàn lượng bạc.

Phong Mặc Kỳ cũng đến đón Mặc Khanh Mộ, hắn ngồi trên xe ngựa, quản gia đưa y đến, vén rèm xe ngựa lên nói nói:”Khanh Mặc công tử, mời”

Mặc Khanh Mộ bước lên, y để ý đến nét mặt của Phong Mặc Kỳ, vẻ mặt hắn có chút không vui, lạnh băng không chút cảm xúc.

Đợi rèm xe ngựa được thả xuống, Mặc Khanh lên tiếng, y gọi:”Mặc Kỳ”

Phong Mặc Kỳ vươn tay, kéo Mặc Khanh Mộ về phía mình, kéo đầu y đến tựa lên vai mình sau đó dời tay xuống đặt lên eo y.

Mặc Khanh Mộ vươn tay chạm vào mặt hắn, y hỏi:”Mặc Kỳ, sao thế?”

Phong Mặc Kỳ trả lời:”Ngươi ra chậm, có phải Tú Bà kia lại gây chuyện gì không?”

Mặc Khanh Mộ lắc đầu, y nói:”Là ta biết tin muộn, hơn nữa phải thay y phục xong mới xuống, có chút chậm, ngươi giận sao?”

Phong Mặc Kỳ trả lời y:”Ta không giận”

Hắn sau đó vùi mặt vào cổ y, hắn nói:”Ta nhớ mùi hương trên người ngươi nên có chút không vui thôi”

Mặc Khanh Mộ xoa xoa đầu hắn, y nói:”Ta đã là của ngươi rồi, sau này chỉ có thể bên cạnh ngươi đến chết thôi”

Tầm mắt Mặc Khanh Mộ tối dần, khi y mở mắt lần nữa đã thấy mình đang nằm gọn trong lòng Phong Mặc Kỳ bên dưới gốc cây ban nãy ngồi nghỉ.

Mặc Khanh Mộ ngồi dậy, y day ấn đường hỏi:”Mặc Kỳ....ta ngủ bao lâu rồi?”

Phong Mặc Kỳ hơi chút ngạc nhiên, nhưng hắn sau đó vẫn trả lời:”Mới một canh giờ thôi, ngủ có ngon không?”

Mặc Khanh Mộ tựa đầu vào lồng ngực của hắn, không hiểu vì sao y lại có chút tin tưởng người này, không chút nghi ngờ như lúc đó, chẳng lẽ là do sự an toàn người kia mang lại sao? Hay chính là vì y đã nhớ ra một số chuyện về tiền kiếp liên quan đến cả hai, sự tin tưởng theo đó mà tăng lên sao?

Phong Mặc Kỳ hỏi Mặc Khanh Mộ:”Khanh Mộ, ngươi nhớ đến chỗ nào rồi?”

Mặc Khanh Mộ trả lời:”Đến khúc ngươi đến đón ta sau khi chuộc thân cho ta khỏi kĩ viện”

Phong Mặc Kỳ gật đầu bảo:”Có chút chậm, ta thực sự muốn ngươi nhớ nhanh một chút”

Mặc Khanh Mộ mỉm cười bảo:”Chuyện này không thể cưỡng cầu được”

Y sau đó lại đột ngột hỏi hắn:”Nếu kiếp này ta lần nữa chết đi, ngươi sẽ ra sao?”

Phong Mặc Kỳ im lặng một lút, gương mặt trầm xuống, hắn trả lời:”Nếu thật sự có ngày đó, Mặc Khanh Mộ ngươi không cần để tâm đâu, bởi vì Phong Mặc Kỳ ta không thể yêu người khác, chỉ có thể yêu một mình ngươi, ta đợi ngươi bốn trăm năm mới đợi được ngày gặp lại ngươi, kiếp sau đợi thêm cũng không sao, nếu sau khi ngươi chết lần nữa luân hồi, đợi ta một chút, có thể sẽ chậm nhưng ta nhất định sẽ đến tìm ngươi, ở bên cạnh ngươi đến khi ngươi lần nữa chết đi”

Hắn nói:”Ta vĩnh viễn sẽ bên cạnh ngươi, vĩnh viễn không rời đi nửa bước, sẽ mãi mãi bên cạnh ngươi mặc kệ là bao nhiêu kiếp chăng nữa, làm quỷ cũng được, không sao hết”

Khanh Mộ túm lấy hắn, y nói:”Ngươi không sợ bản thân sau này hồn phi phách tán không thể siêu sinh sao?”

Phong Mặc Kỳ lắc đầu, hắn nói:”Ta không sợ, hơn nữa ta cũng chưa từng giết người sau khi ta chết, ta chỉ tích tụ oán khí trên chiến trường thôi, mấy năm trước có một vị thần nhìn trúng ta, nàng cảm thấy ta là kẻ si tình đến cực điểm, nên nói với ta rằng nếu như có chuyện gì có thể đến tìm nàng một chuyến, nếu giúp được sẽ giúp”

Khanh Mộ “hể?” Một tiếng, thần mà lại nhìn trúng một quỷ vương, y hỏi hắn:”Nàng nhìn trúng ngươi là nhìn trúng phương diện nào?”

Phong Mặc Kỳ trả lời:”Nàng nói nàng cảm động trước sự si tình của ta”

Khanh Mộ hỏi hắn:”Nàng là vị thần nào vậy?”

Phong Mặc Kỳ trả lời:”Không biết, nàng xưng Thánh Đế, bảo ta gọi tỷ tỷ là được”

Khanh Mộ sững người, y nói:”Phong Mặc Kỳ, người mà ngươi gặp chính là nữ đế đứng đầu lục giới, nhan sắc người gặp người mê, nhưng lại chỉ thích nữ tử đó”

Phong Mặc Kỳ hỏi ngay:”Là ai cơ?”

Mặc Khanh Mộ nghiêm giọng, y nói:”Thánh Đế Cố Cảnh Dương chính là nữ tử ấy”

Phong Mặc Kỳ chỉ à một tiếng, rồi bảo:”Ta chỉ biết y giờ là tỷ tỷ ta”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play