Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Xuyên Nhanh] Tác Giả Nghịch Tập

Chương 1: Nghiệt duyên

Lạch cạch lạch cạch...

Tinh!

Chuông đồng hồ điểm 2 giờ sáng.

Dạ Lan ngồi co lại trên ghế, cả người cúi sát màn hình máy tính, đôi mắt híp lại buồn ngủ nhưng hai tay vẫn không ngừng gõ bàn phím.

Trong phòng thoang thoảng mùi thức ăn. Trên bàn bừa bộn, không nhìn ra đâu là vỏ bánh, đâu là thức ăn.

Dạ Lan vươn tay lấy túi nước cam, không cẩn thận gạt cốc cafe đã cạn rơi xuống đất, vỡ tan. Không có thời gian dọn dẹp, cô phải nhanh tay hoàn thành bản thảo, đã muộn 2 ngày rồi, biên tập viên thúc tới điếc cả tai.

Điện thoại trên giường rung lên liên hồi, Dạ Lan đã quen, cũng không buồn bắt máy. Điện thoại rung một hồi rồi trở về yên lặng.

Hai tay tê liệt, Dạ Lan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong. Thật là mệt!

Trên màn hình hiển thị thông báo: Bạn đã đăng truyện thành công.

Rất nhanh bên dưới liền một tràng bình luận liên tiếp đến nghẽn mạng. Giữa đêm, tác giả có thể khiến dân mạng xôn xao cũng chỉ có Đấng cứu thế - Dạ Lan này.

[ Đấng cứu thế lấp hố rồi]

[Có lấp hay không thì có khác nhau à]

[Nhưng cái kết này lại cẩu huyết hơn những cái kết trước, thật là làm người ta mở rộng tầm mắt]

[Đấng cứu thế, ngươi ăn gì mà có thể viết ra thứ truyện rác rưởi này]

[Tuy truyện có hơi xàm, nhưng ta lại thấy thích]

[Lầu trên não bị úng nước à, cái này không phải hơi xàm mà là đỉnh cao của xàm]

[Sau khi nghiên cứu tất cả tác phẩm của Đấng cứu thế, ta rút ra một kết luận: Đấng cứu thế là người ngoài hành tinh. Không thể có con người nào nghĩ ra cái ý tưởng rác rưởi mà vẫn hiên ngang hoàn thành tác phẩm như này]

[Nếu có giải Nobel cho nhà văn dở nhất thế giới, ta xin dơ hai tay hai chân bình chọn cho Đấng cứu thế]

[ Đấng cứu thế, ta chờ mong tác phẩm tiếp theo của ngươi]

[ Chờ mong! Chờ mong cẩu huyết phun trào]

...

Bên dưới còn nhiều bình luận ác ý hơn, Dạ Lan cũng không buồn đọc. Cô buồn ngủ, thật sự buồn ngủ.

Dạ Lan nằm vật ra giường, chăn không kịp đắp, kính không kịp cởi đã lăn ra ngủ.

3 giờ chiều.

Dạ Lan đói bụng đến không chịu được, đành phải lồm cồm bò dậy, lục lọi trong tủ lạnh lấy một lát bánh mì và hai hộp sữa chua. Điện thoại tiếp tục rung lên, Dạ Lan mệt mọi bắt máy.

Tiếng thét của biên tập viên khiến cô tỉnh cả ngủ:

- Sao tôi gọi cô cả trăm cuộc mà cô không bắt máy. Đấng cứu thế\, tôi đã bảo cô bao nhiêu lần rồi. Làm ơn viết lách ổn ổn một chút. Một tối hôm qua\, antifan của cô suýt đánh sập web của chúng tôi. Cô không lo danh tiếng của mình cũng nên nghĩ cho manh áo bát gạo của chúng tôi chứ!

Mới thức dậy, cả thân thể đều mệt mỏi, lại bị người khác mắng chửi xối xả, Dạ Lan chán nản trả lời:

- Tôi không làm được.

Biên tập viên tức đến hộc máu:

- Cô đến công ty đi\, chúng ta cần suy xét lại hợp đồng.

Nhắc đến hợp đồng, thần sắc Dạ Lan có chút thay đổi. Hợp đồng là cơm ăn áo mặc của cô, không thể để người ta hủy được. Cô đã phải rất lâu mới tìm được một nơi chịu đăng truyện cô viết, còn lại đều sợ antifan đánh sập web, không web nào dám nhận. Dạ Lan có chút luống cuống:

- Chị bình tĩnh một chút. Tôi liền đến công ty.

Dạ Lan vội vàng thay bộ quần áo được xem là hẳn hoi, vơ vội mấy thứ đồ dùng cá nhân cho vào túi xách chạy đi. Lâu lâu mới ra ngoài, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt khiến cô nheo mắt lại, lập tức lùi vào mái hiên, không khác gì ma cà rồng trong tiểu thuyết. Có nên suy xét viết thể loại ma cồng rồng không nhỉ?

Không kịp nữa rồi, Dạ Lan đội nắng chạy ra đường cái, vẫy một cái taxi đi đến công ty.

Bảo vệ nhận được chỉ thị của cấp trên, hỏi qua tên Dạ Lan liền cho cô vào.

Công ty này cũng không gọi là quá lớn, nhưng bên trong cũng khá đầy đủ tiện nghi, nhân viên đi lại bận rộn, đúng chất văn phòng chính hiệu. Có nên viết truyện tổng tài bá đạo sở hữu hàng dài nhân viên ưu tú không ta?

Dạ Lan còn đang ngẩn ngơ đã có người đến hỏi thăm đưa cô đến gặp biên tập viên của mình.

Biên tập viên đang họp, nữ nhân viên liền để Dạ Lan đứng đợi bên ngoài.

Qua một lúc lâu, cửu phòng họp mới mở ra. Đi đầu là người đàn ông cao lớn, cả người mặc vest đen, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.

Lúc người đàn ông đi qua Dạ Lan, vì mải bấm điện thoải mà cô không để ý, lúc ngửi thấy mùi hương trên người hắn toát ra thì hắn đã đi qua rồi. Dạ Lan dõi mắt nhìn theo, một người đàn ông thơm như vậy, thật hiếm thấy. Hắn có khi nào là cong không?

Biên tập viên chạy tới kéo tay Dạ Lan mới khiến cô hoàn hồn:

- Đấng cứu thế\, cuối cùng cô cũng chịu tới.

Giọng biên tập viên có hơi to, làm mọi người đều nhìn về phía này. Ngay cả vị nam nhân cao lãnh vừa rồi cũng hơi dừng bước.

Thật không ngờ Đấng cứu thế mà họ vừa phải vắt óc thảo luận trong phòng kia lại là một cô gái trẻ đẹp thế này.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Mấy câu truyện điên rồ kia không phù hợp với hình tượng của cô lúc này một chút nào.

Dạ Lan gượng cười. Không ngờ mình lại nổi tiếng đến thế.

Biên tập viên nhanh chóng kéo Dạ Lan vào phòng họp ban nãy.

Dạ Lan thoải mái ngồi xuống ghế, nhân thể bật nắp chai nước uống một ngụm. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, được ăn chùa dĩ nhiên là phải ăn rồi.

Biên tập viên chỉ nhíu mày, nhưng chuyện quan trọng hơn không phải chai nước này.

Biên tập viên lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, đặt xuống trước mặt Dạ Lan.

Hai chữ " Hợp đồng" to tướng đập vào mắt khiến Dạ Lan suýt chút nữa phun cả ngụm nước ra ngoài:

- Chị à\, dù gì chúng ta cũng hợp tác với nhau lâu như vậy\, cũng nên từ từ nói chuyện chứ!

Biên tập viên nhăn mặt, nhìn dữ dằn biết bao:

- Bên công ty đã quyết định rồi\, chúng tôi sẽ hủy hợp đồng. Tiền hủy hợp đồng chúng tôi sẽ trả đầy đủ cho cô.

Dạ Lan bật dậy:

- Không được. Chị à\, đây là của cải cả đời của em\, không thể nói hủy liền hủy như vậy chứ.

Biên tập viên lắc đầu:

- Chúng tôi không thể làm gì khác. Truyện của cô đã ảnh hưởng tới toàn bộ trang web. Không tính đến lượt dislike cao cỡ nào\, chỉ một tối hôm qua\, cư dân mạng ném đá trang web đến suýt sập. Chúng tôi không thể nào để cô đăng truyện nữa. Tổn hại của trang web chúng tôi sẽ không bắt cô chi trả\, chỉ mong chúng ta hòa bình hủy hợp đồng.

Dạ Lan biết thương lượng thế nào cũng chỉ nhận về một kết quả như này. Cô nhếch môi cười nhạt:

- Đừng tưởng tôi không biết. Ở chỗ các người\, lượt đọc truyện của tôi là cao nhất\, tính ra tiền lời cũng không ít. Vậy mà nói như tôi làm sai tất cả\, mấy người là thánh mẫu không muốn tôi đền bù thiệt hại vậy.

Biên tập viên đen mặt. Không ngờ cô lại nói đúng như vậy. Nhưng cấp trên đã có lệnh, phải hủy hợp đồng:

- Chúng tôi không thể làm gì khác. Hợp đồng này không hủy không được.

Dạ Lan cầm túi xách lên, trên mặt lộ ra nét chán ghét.

Lúc đi tới cửa liền quay đầu lại hỏi:

- Người đàn ông ra đầu tiên\, là ai vậy?

Biên tập viên không biết cô hỏi vậy là có ý gì. Chẳng lẽ muốn đu bám sếp tổng của bọn họ. Nhưng sếp tổng này, người ta muốn tránh cũng không kịp mà cô lại muốn lại gần. Đúng là tuổi trẻ không hiểu sự đời.

- Là sếp tổng của chúng tôi.

Dạ Lan nhìn lại cái công ty bé xíu, sếp tổng một chỗ như này mà ra oai thấy gớm.

Biên tập viên thấy Dạ Lan tỏ ý khinh bỉ, biết ngay là cô đang nghĩ gì. Dù bọn họ có không thích sếp tổng cũng không muốn người khác nghĩ xấu về sếp tổng nhà mình:

- Đây là công ty trực thuộc một tập đoàn lớn hơn. Sếp tổng là sếp tổng tận trên kia .

- A.

Dạ Lan như đã hiểu, xoay người đi thẳng.

Hôm nay nhận được tiền đền bù hợp đồng, trong lòng có chút bực bội liền tìm một nhà hàng gần đấy đánh chén để xả cơn tức.

Thật là trùng hợp! Bàn đối diện Dạ Lan là sếp tổng trong lời biên tập viên. Bây giờ mới nhìn rõ mặt người đàn ông kia. Khuôn mặt góc cạnh thật là đẹp. Khí chất cao lãnh làm người ta có chút khó gần. Người đàn ông này là công hay là thụ đây!

Một người đàn ông khác đi đến bàn của sếp tổng, mỉm cười đưa bàn tay ra:

- Giám đốc Hồ Anh Tùng\, rất hân hạnh được gặp mặt.

Sếp tổng đứng lên bắt tay với người đàn ông.

Đồ ăn đã dọn lên bàn, Dạ Lan cũng không quan tâm họ nữa, chăm chú thưởng thức mĩ thực đắt tiền.

Đúng là giàu có, tiền đền bù hợp đồng này cũng thật nhiều. Dạ Lan no bụng bước ra khỏi nhà hàng, vô tình nhặt được một chiếc chìa khóa ô tô. Trả hay không trả?

Đã tốn công nhặt lên thôi thì lái một vòng rồi trả lại người ta cũng được. Dạ Lan bấm chìa khóa, một chiếc ô tô liền sáng đèn kêu lên. Nhà giàu a! Nhìn ô tô đen bóng, vẫn còn mới, Dạ Lan vui vẻ ngồi vào ghế lái.

Nhà nghèo ấy mà, hiếm khi được lái xe sang, Dạ Lan vui đến nở nụ cười tươi rói.

Trên xe để một cốc cafe đang uống dở, một hộp đựng danh thiếp: Hồ Tùng Anh.

Dạ Lan bất ngờ tới phanh xe kít lại. Cô nuốt nước bọt. Vừa hủy hợp đồng với họ liền nhặt xe của họ lái đi. Thế này có phải là đắc tội quá không!

Trong lòng thấp thỏm, Dạ Lan cố an ủi bản thân. Sau đó lái xe đi thật xa.

Trời bắt đầu đổ mưa. Mưa càng ngày càng lớn, mưa làm mờ tầm mắt Dạ Lan. Một tay lái xe gà mờ lại gặp phải tình huống này, bên đường không có nhà dân hay cửa hàng, chỉ toàn đồng cỏ hoang vu, không thể dừng xe. Dạ Lan cũng không biết mình đi đến đâu.

Phía trước có ánh sáng, sau đó lại vụt mất.

Tài xế lái xe nói với Hồ Anh Tùng:

- Sếp tổng\, mưa lớn quá. Bên đường không có nhà dân\, không dừng xe được. Đèn xe chúng ta bị hỏng rồi. Hừ. Thật không biết tên khốn nào dám ăn trộm xe\, để mình phải đi cái xe cũ này\, đến đèn cũng hỏng\, lúc sáng lúc không.

Dạ Lan lần nữa thấy ánh sáng kia, cố nhấn ga đuổi đến. Ánh sáng lại vụt mất. Dạ Lan càng nhấn ga mạnh hơn.

Rầm.

Trong màn mưa, khói bốc lên. Đầu hai xe lõm lại, người bên trong không biết sống hay chết, chỉ thấy máu chảy đầm đìa. Có lẽ sau vụ tai nạn này, người chết, xe thành phế liệu.

Chương 2: Song sinh nghịch nữ xấu xí (1)

Dạ Lan lấy hai tay ôm đầu đau nhức.

Không ngờ ánh sáng mà cô không ngừng theo đuổi kia lại là đèn xe của người ta. Lần sau ít xem tiểu thuyết viễn tưởng đi.

Dạ Lan lấy lại tinh thần, khó khăn mở mắt. Phía trước là một thiết bị màn hình rộng lớn, ánh sáng cả căn phòng đều do nó phát ra. Xung quanh được bao bởi tường sắt, âm u khó tả. Trên mặt đất được lát kính trong suốt, có thể nhìn thấy mạch điện bên dưới.

Dạ Lan khó khăn nuốt nước bọt. Chắc chắn là bị đụng xe tới hỏng não rồi.

Màn hình chớp nhoáng một chút khiến Dạ Lan giật mình. Lại bị dọa ma rồi. Trên màn hình hiện ra một dòng chữ: [Oan có đầu nợ có chủ]

Đây là có ý gì?

Màn hình lại chuyển thành dòng chữ khác [Đấng cứu thế khiến chúng sinh đảo loạn, dân chúng không yên, mọi thế giới rơi vào hoảng loạn, mất cân bằng, phải chịu sự trừng phạt của thiên lôi vạn trượng.]

Dạ Lan tháo guốc, mạnh mẽ ném vào màn hình. Khốn kiếp! Dọa ai chứ.

Màn hình không hề hấn gì, tiếp tục hiện chữ: [Để yên lòng dân, an lòng người. Tạm miễn thiên lôi vạn trượng, đày Đấng cứu thế vào 14 thế giới, sửa lại cốt truyện, thay đổi kết truyện, cân bằng thế giới. Hình phạt ép buộc.]

Dạ Lan nhếch môi, thật là khôi hài. Nghĩ bà đây thần kinh sao mà dọa dẫm kinh vậy.

Màn hình hiện lên kim cương óng ánh. Sau đó kim cương vỡ vụn, phía sau là một dòng chữ chói mắt: Phá hoại tình duyên của nam nữ chính.

Phá, phá ông nội nó mà phá. Bà đây là người có nhân phẩm, nam nữ chính ta cưng còn không hết, hà cớ chi đi phá hoại tình duyên của bọn họ.

Không phá.

Nghỉ chơi.

Đi về.

Trong đầu Dạ Lan liền nổi lên âm thanh inh ỏi, không biết là ai mài dao, nghe thật rợn người.

Được rồi, phá thì phá.

Lúc này âm thanh mới biến mất.

Dạ Lan trước giờ là tác giả mẹ ruột chính hiệu. Nam nữ chính lúc nào cũng được buff đến ngọc hoàng đại đế cũng không đánh lại được. Chính vì vậy mà nhân vật phụ trong truyện của cô luôn nhận cái kết thê thảm. Hơn nữa, phong cách văn của Dạ Lan lại càng hiện rõ cô thiên vị nam nữ chính. Khiến nhiều đọc giả phẫn nộ, thường nói truyện của cô máu chó, xàm... Họ có thể không thương nhân vật phụ, nhưng luôn ghét nhân vật chính của cô. Tại sao? Cô chỉ muốn làm một bà mẹ yêu con thôi mà!

Tổng cộng Dạ Lan có 14 tác phẩm, càng là tác phẩm sau càng máu chó hơn tác phẩm trước. Dân mạng đầu tiên là mắng chửi truyện của cô, sau đó mắng chửi cô, rồi sinh ra hâm mộ. Một mặt mong cô mau ra truyện, một mặt liền chửi rủa chê bai truyện của cô đến không dám nhìn.

Tìm fan như tìm kim dưới đáy biển. Antifan thì như cây mọc trên rừng, vừa đông, vừa cao to, khủng bố.

Dạ Lan cũng mệt lòng lắm, nhưng xem như họ là niềm vui. Vẫn hàng ngày ra truyện kích thích tinh thần dân mạng.

Dạ Lan cũng một phần hiểu được hàm ý của hệ thống. 14 thế giới kia là ám chỉ 14 tác phẩm của cô.Chúng sinh đảo loạn, dân chúng không yên có lẽ là chỉ dân mạng. Thế giới hoảng loạn, mất cân bằng là cô đã quá thiên vị nam nữ chính đi. Nhưng thiên lôi vạn trượng là cái mẹ gì! Sao lại bắt cô chịu thiên lôi vạn trượng. Hệ thống này bị tẩu hỏa nhập ma rồi.

Hệ thống phát ra tiếng động nhẹ, máy móc bắt đầu khởi động, mạch điện dưới chân Dạ Lan phát ra tia lửa điện khiến cô kinh hoàng. Đứng đây có hơi nguy hiểm không!

Màn hình hiện lên một dòng chữ: [Bắt đầu dịch chuyển]

Dạ Lan còn chưa chuẩn bị gì đã bị hộ tống đi.

Lúc cô tỉnh lại, cả người mất cân bằng rơi từ trên cây xuống đất.

Dạ Lan cười nhạt. Đúng là đen đủi.

Cô đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Lúc này mới phát hiện ra, bản thân lại đang mặc một thứ váy áo lạ lẫm. Bên trong là yếm màu vàng, bên ngoài khoác áo giao lĩnh màu xám tro, phía dưới mặc váy quây màu đen. Cái gam màu này cũng quê quá đi.

Không ngờ, câu truyện đầu tiên Dạ Lan xuyên vào là câu truyện vừa hoàn thành tối hôm qua "Mỹ nhân Như Ý".

Nhìn cách ăn mặc này, chắc chắn không phải nữ chính Như Ý rồi. Đa phần nhân vật còn lại đều bị hành đến thê thảm. Đây là tự mình hại mình, gậy ông đập lưng ông.

Dạ Lan hít sâu một hơi ổn định tâm tình. Còn nước còn tát, huống gì cô là tác giả, sao lại không thay đổi được cốt truyện cơ chứ.

Dạ Lan chạy đến ao nhỏ ngay bên cạnh, vừa nhìn vào trong nước liền giật mình đến ngã ngồi ra sau.

Cô từ từ đưa tay sờ lên mặt. Là thật. Trên mặt đeo mặt nạ. Hóa thân thành nhân vật gì không hóa, lại hóa thân thành nữ phụ phản diện Thập Tam.

Như Ý và Thập Tam là chị em song sinh. Như Ý được sinh ra trước, lúc nàng sinh ra, ngoài trời ngàn sao lấp lánh, chim chóc hót vang vui mừng, hoa nở thơm ngát. Ai cũng nói đó là điềm mừng.

Cứ tưởng phu nhân chỉ sinh hạ Như Ý. Nhưng phu nhân vẫn luôn kêu đau, trong bụng như còn vật gì. Bà đỡ phải cố gắng mãi mới đưa được Thập Tam ra, lúc đó cũng đã sang rạng sáng hôm sau, ngày 13. Ngoài trời liền nổi sấm sét, mưa rơi rào rào. Mọi người đều nhăn mặt chán ghét. Chính vì chán ghét, bà đỡ vô tình đánh rơi Thập Tam, cả nửa bên mặt đứa bé dí sát vào ấm nước nóng vừa đun.

Về sau hình thành sẹo lớn, khiến cả mặt Thập Tam xấu xí, không ai dám nhìn. Người nhà cũng sợ bẩn mắt, nên mua cho Thập Tam một chiếc mặt nạ đeo tạm.

Từ nhỏ đến lớn, Như Ý đi đến đâu cũng đều mang niềm vui, may mắn. Còn Thập Tam chỉ đem điều xui rủi, ai cũng tránh né.

Thập Tam thích thầm nam chính Diệp Chính Nghĩa. Nhưng Diệp Chính Nghĩa đã được định hôn cho nữ chính, giữa hai người họ còn có lần đầu gặp mặt khó quên.

Thập Tam không chịu cuộc sống bị xua đuổi như vậy, không chịu nổi người mình thích bị cướp mất, bắt đầu đi trên con đường chống lại nữ chính. Nhưng Thập Tam có làm bao nhiêu trò xấu, nữ chính cũng may mắn thoát nạn. Thập Tam trở thành bàn đạp lớn nhất cho nữ chính tỏa sáng.

Thập Tam bị người nhà phát hiện tính kế nữ chính liền bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ, sau đó chết vì đói.

Thập Tam này nói ra cũng không xấu, chỉ là trên người mang theo vận xui. Sau đó rơi vào tay Đấng cứu thế, cả cuộc đời coi như bỏ.

Lúc này Dạ Lan đang cảm thán cho chính cuộc đời của mình. Ôn hòa mà sống, bình thường mà sống giờ chỉ còn là một giấc mơ xa xỉ.

Chương 3: Song sinh nghịch nữ xấu xí (2)

Trang phục trên người không biết mặc từ bao giờ, cả người đều bốc mùi khó chịu, Dạ Lan nhăn mày ghét bỏ.

Theo trí nhớ của bản thân tìm đường về nhà.

"Mỹ nhân Như Ý" lấy bối cảnh cổ trang Việt Nam. Nhưng cả câu truyện đều không nhắc đến bối cảnh lịch sử, chỉ là lấy bối cảnh khác lạ, tạo không gian cho Đấng cứu thế đổ máu chó.

Dạ Lan vừa bước đến cổng nhà họ Lý, hai tên lính gác liền dơ gậy ra chắn.

Chuyện gì đây! Không lẽ xuyên không làm hỏng dung nhan của Thập Tam rồi chứ.Họ không nhận ra mình sao. Nhị tiểu thư nhà họ Lý lại bị chặn trước cửa nhà mình là có ý gì.

Dạ Lan nhăn mày:

- Sao không để ta vào. Ta là Thập Tam\, con gái cụ Lý đấy.

Hai tên lính nghe vậy càng mạnh mẽ chặn ở cửa. Tên lính Ất mở miệng nói:

- Cô Thập Tam\, cụ Lý đã dặn cô không được đi đường này.

Dạ Lan lúc này mới nhớ. Vì để hành nhân vật phụ, Dạ Lan có viết: "Thập Tam mang vận xui rủi, cụ Lý không muốn gặp phải vận đen nên bắt Thập Tam ra vào bằng lỗ chó ở sân sau"

Đúng là tự mình tạo nghiệp mà.

Dạ Lan thay Thập Tam trải qua kiếp này, mục đích là để phá rối nam nữ chính nhưng cũng để mở đường sống cho mình.

Dạ Lan ưỡn thẳng lưng:

- Nhưng hôm nay\, cô muốn đi đường này.

Tên lính Giáp có ý định đánh Dạ Lan liền bị tên lính Ất ngăn lại, chúng thì thầm với nhau, nhưng lời nào lời nấy đều lọt vào tai Dạ Lan: Mày ngốc à, không biết cô Thập Tam mang vận xui sao, giờ máy đánh cô ấy, chính là tự rước vận xui cho mình đấy.

Tên lính Giáp lúc này mới gật gù hiểu ra.

Dạ Lan đứng khoanh tay trước cửa:

- Giờ tự mình tránh ra hay để cô động vào. Xui xẻo đến đâu cô không biết\, gãy tay\, què chân hay sấm sét đánh cũng phải tùy đó nha.

Tên lính Ất nuốt nước bọt, trên mặt đầy sợ hãi và dè chừng, hắn liền bỏ lại đồng bạn chạy vào báo cho cụ Lý.

Cụ Lý rất nhanh đã đi ra cửa, phía sau còn đem thêm mấy tên hầu, bên cạnh còn có bà Lý thịt nở mông cong bước ra.

Cụ Lý chống cái gậy xuống đất kêu cộp một cái:

- Thập Tam\, cha đã bảo con không được đi đường này.

Bình thường Thập Tam cũng khá nghe lời, cốt truyện vẫn chưa đến đoạn hãm hại nữ chính nên cụ Lý vẫn nói năng có chừng mực với cô.

Dạ Lan nhướn lông mày:

- Nhà này có một cái cổng\, cha không cho con đi đường này thì cho con đi đường nào? Nếu có đường khác\, cha đi thử cho con xem đi.

Ý tứ trong lời Dạ Lan ai cũng hiểu rõ, cô là đang ép cụ Lý phải chui lỗ chó.

Cụ Lý không ngờ con gái xấu xí lại biết ăn nói đến thế, cả người liền tức giận:

- Mày không đi được đường này\, không tìm được đường khác thì đừng có vào nhà.

Dạ Lan nhún vai:

- Cha không cho con vào. Vậy con sẽ đứng đây\, xem ai còn dám đến nhà cụ Lý.

Một cục xui rủi ngồi ngay ở cổng, thật không ai dám lại gần.

Cụ Lý tức tới thở dốc, bà Lý phải chạy lên vuốt ngực cho chồng. Bà Lý cũng không hài lòng vì thái độ hôm nay của Thập Tam, mở miệng mắng:

- Thập Tam\, hôm nay mày ăn phải cái gì mà dám cãi cha mày như vậy hả? Mày\, nhất định tao phải gả mày cho tên bán đầu heo ở cuối làng.

Bà Lý tuy là mẹ ruột ,nhưng lại căm ghét Thập Tam vô cùng. Có lẽ vì ngày sinh ra Thập Tam thân thể đã quá mệt mỏi, cộng thêm nét xấu xí của con gái, vận xui bị người người chê đuổi, bà Lý lại càng ghét Thập Tam hơn.

Dạ Lan ồ một tiếng:

- Chắc là ăn phải... sữa mẹ.

Bà Lý tức tới run tay. Ngày trước nên giết chết con bé này đi, cả người xấu xí thì thôi đi, lại mang theo vận rủi, bây giờ còn láo lếu, vô kỉ luật như vậy.

Bên cạnh kèn trống đi tới. Phía sau còn có nhiều rương lớn được buộc vải đỏ. Đi đầu là một nam nhân anh tuấn, khí khái bất phàm. Đến ánh dương cũng thiên vị cho hắn, đều đem thứ ánh sáng tinh khôi nhất chiếu rọi cho hắn. Cả người hắn đều sáng lên. Ai ai cũng phải ngước nhìn.

Dạ Lan đông cứng nụ cười.

Nam chính đại nhân.

Đúng là thiên vị, sao hắn lại có nhiều ánh sáng chói lóa như vậy.

Ngẫm lại, cũng là tự mình cho hắn chứ sao, đúng là đào hố chôn mình.

Diệp Chính Nghĩa dừng lại trước cổng nhà cụ Lý, kèn trống cũng ngừng kêu, kẻ hầu mặt đầy hân hoan, bê đồ nặng nhọc cũng không giảm bớt một phần niềm vui.

Diệp Chính Nghĩa cúi người chào hỏi cụ Lý và bà Lý. Khi hắn nhìn sang Dạ Lan, lúng túng không biết xưng hô thế nào.

Ta là mẹ ruột của ngươi đấy. Lại không thể chào ta một tiếng.

Dạ Lan định mở miệng giới thiệu bản thân. Cụ Lý lại nhanh miệng cướp lời:

- Chính Nghĩa\, con tới thật đúng lúc. Trong nhà đã chuẩn bị sẵn cỗ bàn\, mau vào trong.

Dạ Lan đưa chân ngáng đường, Diệp Chính Nghĩa không cẩn thận té úp mặt xuống đất.

Cụ Lý quay lại vừa thấy Dạ Lan thu chân về, biết ngay là sao chổi này dở trò.

Cụ đỡ Diệp Chính Nghĩa lên, cất giọng mắng chửi:

- Thập Tam\, mày muốn chết hả?

Dạ Lan gật đầu:

- Đúng vậy. Nhưng sợ cha thương tâm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nên cha mau chết trước rồi dẫn con theo.

Cụ Lý tức tới suýt hộc máu:

- Bất hiếu. Mày cút đi cho tao.

Dạ Lan xoay người, vẫy vẫy tay:

- Đi đây\, không cần tiễn. Diệp Chính Nghĩa\, khuyên anh nên đi chích ngừa\, nhà cụ Lý có chó lớn chặn cổng.

Chích ngừa là cái gì?

Nhưng nghịch tử kia. Không chỉ rủa cha nó chết còn coi cha nó là chó. Đúng là gia môn bất hạnh.

Bà Lý gượng cười:

- Để Chính Nghĩa chê cười rồi.

Diệp Chính Nghĩa nhìn theo bóng thiếu nữ dời khỏi. Đây là? Cô hai nhà cụ Lý - Thập Tam. Sao chổi này lại có thù hằn gì với hắn, phải ngáng chân chắn đường hắn như vậy.

Dạ Lan nghênh ngang dời đi. Nhanh tay lật dở một rương quà mà Diệp Chính Nghĩa đem tới, ôm vài cục vàng chạy biến.

Cụ Lý hét lên:

- Thập Tam.

Nhưng Dạ Lan đã chạy xa quá rồi.

Cụ Lý vừa giận vừa xấu hổ, hết lời xin lỗi Diệp Chính Nghĩa.

Dạ Lan tung hứng mấy cục vàng trong tay. Đuổi ta đi mà không cho ta tiền sinh hoạt ,khác nào đoạt quyền sống của ta. Lão già này, sau này phải dạy dỗ lại.

Dạ Lan nhanh chóng cất mấy thỏi vàng đi. Không thể hớ hênh, mất thì chỉ có chết đói, cạp đất mà ăn à.

Quần áo mới, đồ ăn ngon, đợi ta!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play