[LingOrm] • Thiên Thần Kỳ Bí
Chương 1
Khu rừng nhiệt đới ở Thái Lan
Lingling và Lookmhee đang thám hiểm trong khu rừng. Bầu trời tối đen, tiếng côn trùng rả rích xen lẫn tiếng lá cây xào xạc. Lingling cầm máy ảnh chụp không ngừng, trong khi Lookmhee ngồi bên cạnh, nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác.
Lookmhee Punyapat
Lingling, cậu thấy gì chưa? Tớ thì chẳng thấy gì ngoài bóng tối cả *nói khẽ*
LingLing Kwong [Cô]
*nhìn vào máy ảnh*
LingLing Kwong [Cô]
Khoan đã, hình như... Có gì đó! Đợi tớ phóng to hình
Lookmhee Punyapat
Là cái gì? Đừng nói là động vật hoang dã nhé, tớ không muốn đụng độ với chúng đâu! *nghiên người nhìn*
LingLing Kwong [Cô]
Nhìn này, chỗ kia... cậu không thấy ánh sáng kia sao? Giống như một cánh cổng đang mở ra *chỉ vào màn hình máy ảnh*
Lookmhee Punyapat
Ánh sáng gì? *hoảng hốt*
Lookmhee Punyapat
Tớ chẳng thấy gì cả, máy ảnh của cậu chắc bị lỗi rồi
LingLing Kwong [Cô]
Không, tớ chắc chắn là không, đây nhìn kĩ vào hình này *chỉ vào màn hình cho LM xem*
LingLing Kwong [Cô]
Đó là một cánh cổng không gian, có thứ gì đó sắp xảy ra
Lookmhee Punyapat
Đừng đùa nữa! Trời bắt đầu có sấm chớp rồi, tớ không muốn bị dính mưa đâu
Lookmhee Punyapat
Mau quay về lều thôi *kéo tay LL*
Bỗng nhiên, một vệt sáng mạnh từ cánh cổng lóe ra, xé toạc cả bầu trời đen. Tiếng sấm rền vang khắp khu rừng, mưa bắt đầu trút xuống như thác đổ.
LingLing Kwong [Cô]
*giật mình*
LingLing Kwong [Cô]
Nhìn kìa! Có thứ gì đó bay ra từ cánh cổng!
Lookmhee Punyapat
Mau chạy đi! Đừng đứng đây nữa! *hoảng sợ*
Lookmhee Punyapat
Nhanh lên! *kéo tay LL*
LingLing Kwong [Cô]
Nhưng... Nhưng... tớ cần xem chuyện gì đã xảy ra!
Lookmhee Punyapat
Không phải lúc để tò mò đâu! Mưa lớn quá rồi, về lều thôi!
Cả hai chạy thục mạng về lều dưới cơn mưa xối xả.
Lookmhee Punyapat
*thức dậy trong lều, nhìn quanh nhưng không thấy LL đâu*
Lookmhee Punyapat
Lingling, cậu đi đâu rồi? *lẩm bẩm*
Lookmhee Punyapat
Thôi kệ, chắc lại chạy đi nghiên cứu gì đó *nhìn ra ngoài*
Trong khi đó, Lingling đã đi sâu vào khu rừng, nơi vệt sáng tối qua xuất hiện. Cô cẩn thận dò từng bước, mắt nhìn xung quanh, tay cầm máy ảnh ghi lại mọi thứ.
LingLing Kwong [Cô]
Cánh cổng ở đâu nhỉ? Không lẽ tớ nhìn nhầm... không đúng, rõ ràng tối qua có thứ gì đó *tự nói với mình*
Bỗng nhiên Lingling dừng lại. Trước mắt cô là một cánh đồng nhỏ phủ đầy cỏ xanh và những bông hoa trắng. Ở giữa cánh đồng, một cô gái nằm bất đọng, tóc đen dài xõa xuống nền cỏ.
LingLing Kwong [Cô]
Chuyện gì thế này? Cô ấy là ai? *thì thầm*
Limgling tiếng lại gần, nhìn rõ hơn. Cô gái mặc một bộ váy trắng, trên lưng lộ ra hai chiếc cánh ánh kim nhè nhẹ rung động dưới ánh nắng.
LingLing Kwong [Cô]
Cánh? Không thể nào... *ngạc nhiên*
LingLing Kwong [Cô]
*cúi xuống chạm nhẹ vào vai cô gái*
LingLing Kwong [Cô]
Này, cô có nghe thấy tôi không? Cô ổn chứ?
Cô gái khẽ mở mắt. Một đôi mắt xanh biếc như bầu trời nhìn thẳng vào Lingling.
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi... ở đâu? *yếu ớt hỏi*
LingLing Kwong [Cô]
Cô đang ở một khu rừng. Cô từ đâu tới? Cô có nhớ chuyênn gì đã xảy ra không? *giọng dịu dàng*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi... Không nhớ... Tôi chỉ biết rằng tôi không thuộc về nơi này *mơ hồ*
LingLing Kwong [Cô]
Không thuộc về nơi này? Ý cô là gì? *ngạc nhiên*
Cô gái im lặng, ánh mắt thoáng nét buồn. Lingling nhìn cô, trong lòng tràn ngập sự tò mò lẫn lo lắng.
LingLing Kwong [Cô]
Được rồi, trước mắt tôi sẽ đưa cô về lều của tôi. Cô cần nghỉ ngơi đã
Orm Kornnaphat [nàng]
*khẽ gật đầu*
Orm Kornnaphat [nàng]
Cảm ơn cô...
LingLing Kwong [Cô]
Gọi tôi là Lingling, còn cô, cô tên là gì?
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi... Orm *ngập ngừng đáp*
LingLing Kwong [Cô]
*mỉm cười, đỡ nàng đứng dậy*
LingLing Kwong [Cô]
Giờ mình đi thôi
Orm Kornnaphat [nàng]
*nhẹ gật đầu*
Lingling dìu Orm qua những bụi cây và con đường mòn ngoằn ngoèo. Ánh nắng xuyên qua tán lá rừng, tạo nên một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa huyền bí. Orm bước chậm rãi, đôi cánh của cô khẽ rung nhẹ mỗi khi gió thổi qua.
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi... chưa bao giờ thấy nơi nào như thế nào. Mọi thứ đều lạ lẫm *giọng yếu ớt*
LingLing Kwong [Cô]
Đây là khu rừng nhiệt đới ở Thái Lan. Cô chưa từng đến đây sao? *cười nhẹ*
Orm Kornnaphat [nàng]
*khẽ lắc đầu*
Orm Kornnaphat [nàng]
Không, tôi chưa từng đặt châ xuống... trái đất
LingLing Kwong [Cô]
*dừng bước*
LingLing Kwong [Cô]
Cô nói gì? Cô không phải con người sao? *ngạc nhiên*
Orm Kornnaphat [nàng]
*nhìn cô với ánh mắt chân thành*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi không giống như cô. Tôi đến từ một nơi mà cô có lẽ không tin là tồn tại...
LingLing Kwong [Cô]
*thở dài*
LingLing Kwong [Cô]
Thật ra, với những gì tôi thấy tối qua, tôi nghĩ tôi có thể tin bất cứ điều gì. Nhưng cô phải kể rõ hơn thì tôi mới hiểu được
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi... là một thiên thần *nhìn xa xăm*
LingLing Kwong [Cô]
Thiên thần? *tròn mắt*
LingLing Kwong [Cô]
Ý cô là những sinh vật trên đời với cánh và ánh sáng thần thánh sao?
Orm Kornnaphat [nàng]
Đúng vậy *gật đầu khẽ*
Orm Kornnaphat [nàng]
Nhưng tôi không phải thiên thần hoàn hảo. Có những kẻ... *dừng nói*
Orm Kornnaphat [nàng]
Họ đẩy tôi xuống đây *giọng đầy nỗi đau*
LingLing Kwong [Cô]
Vì sao? Họ muốn gì ở cô? *cẩn thận dò hỏi*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi không biết. Chỉ biết rằng họ ganh ghét và tranh giành sức mạnh mà tôi mang
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi đã cố trốn thoát qua cánh cổng không gian, nhưng cuối cùng lại rơi xuống nơi này
LingLing Kwong [Cô]
Tôi không biết phải nói gì. Nhưng nếu cô cần giúp đỡ, tôi sẽ cố hết sức *nhìn nàng đầy cảm thông*
Orm khẽ gật đầu, đôi môi nhếch lên một nụ cười mờ nhạt. Họ tiếp tục bước đi, không ai nói thêm lời nào, để lại tiéng lá cây xào xạc và tiếng xhim hót vang vọng trong không gian.
Lookmhee đang ngồi trong lều, vừa ăn sáng vừa nhìn ra ngoài với vẻ chán nản. Khi thấy Lingling xuất hiện, cô liền đứng dậy.
Lookmhee Punyapat
Lingling! Cậu đi đâu cả buổi sáng mà không nói gì với tớ? Tớ đã định bỏ lại cậu và đi một mình rồi đấy! *nổi giận*
LingLing Kwong [Cô]
Bình tĩnh nào, Lookmhee. Tớ tìm thấy một người... *cười trừ*
Lookmhee Punyapat
Người? Ai? *nhướn mày*
Lingling bước qua, để lộ Orm đang đứng phía sau cô. Lookmhee tròn mắt nhìn, ngạc nhiên khi thấy Orm với đôi cánh lấp lánh trên lưng.
Lookmhee Punyapat
Cô ấy là ai? Và... Đôi cánh kia... Thật không? *kinh ngạc*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi là Orm *cố gắng mỉm cười*
Lookmhee Punyapat
Đây không phải trò đùa của cậu đấy chứ? *nhìn LL đầy nghi ngờ*
LingLing Kwong [Cô]
Không đâu *lắc đầu*
LingLing Kwong [Cô]
Đây là sự thật. Tớ nghĩ cô ấy cần sự giúp đỡ của chúng ta
Lookmhee Punyapat
Giúp? Giúp kiểu gì? Nhìn cô ấy không giống người bình thường chút nào *nhìn Orm từ đầu đến chân*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi không muốn làm phiền hai người. Nếu không muốn, tôi sẽ tự tìm cách trở về *giọng dịu dàng*
LingLing Kwong [Cô]
Không, cô sẽ không đi đâu cả *ngắt lời*
LingLing Kwong [Cô]
Tôi sẽ tìm cách giúp cô, dù là phải tìm hiểu qua những dữ liệu khoa học hay bất cứ điều gì
Lookmhee Punyapat
Lingling, cậu điên thật rồi. Nhưng nếu cậu đã quyết, tớ sẽ theo *thở dài*
Lookmhee Punyapat
Nhưng nhớ đây, nếu có gì xảy ra, đừng trách tớ không cảnh báo
Lingling mỉm cười cảm ơn Lookmhee, trong khi Orm nhìn cô với ánh mắt biết ơi sâu sắc. Họ bắt đầu bàn kế hoạch tìm hiểu thêm về cánh cổng không gian và cách giúp Orm trở về thiên đường.
Lingling ngồi bên đống lửa, chăm chú xem lại những hình ảnh và video quay được tối qua. Orm ngồi đối diện, yên lặng nhìn ngọn lửa bập bùng. Lookmhee thì đã đi vào lều ngủ từ bao giờ rồi.
Orm Kornnaphat [nàng]
Tại sao cô lại tin tôi? *khẽ nói*
LingLing Kwong [Cô]
Tôi không biết. Có lẽ vì ánh mắt của cô. Nó không giống như ánh mắt của một kẻ nói dối *ngẩng lên nhìn nàng*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi đã nghĩ mình sẽ cô độc mãi mãi khi rơi xuống đây. Nhưng cô đã cho tôi hy vọng *mỉm cười nhẹ*
LingLing Kwong [Cô]
Chúng ta chưa biết sẽ phải làm gì tiếp theo. Nhưng tôi tin rằng, mọi chuyện rồi sẽ ổn *cười nhẹ*
Orm nhìn Lingling, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng lẫn lòng biết ơn. Trong lòng cả hai, một cảm giác moe hồ nhưng ấm áp dần hình thành, như một hạt mầm nhỏ nhoi giữa những thử thách sắp tới.
Chương 2
Ánh nắng sớm xuyên qua các khe lá, mang theo sự tươi mát của khu rừng. Lookmhee, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Orm, ngồi khoanh tay gần đống lửa đã tàn. Lingling cẩn thận kiểm tra lại các dụng cụ trong ba lô, còn Orm đứng bên bìa Lều, ánh mắt lướt qua khung cảnh rừng rậm với vẻ hoài niệm.
Lookmhee Punyapat
*ngáp dài*
Lookmhee Punyapat
Này, Lingling, kế hoạch của cậu là gì? Mình khônh thể kéo dài mãi thế này đâu
LingLing Kwong [Cô]
Tớ đang nghĩ cách. Chúng ta cần tìm hiểu thêm về khu rừng này. Có thể đâu đó quanh đây có dấu vết của cánh cổng không gian mà Orm nói *Bình thản*
Lookmhee Punyapat
Thật sự là cậu tin toàn bộ câu nói của cô ấy sao? *bĩu môi*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi không mong một người tin ngay lập tức. Nhưng tôi có thể chứng minh *giọng nhẹ nhàng*
Orm bước ra khỏi lều, dang rộng đôi cánh trắng lấp lánh. Một luồng gió nhẹ thoảng qua, làm các chiếc lông vũ khẽ lay động. Ánh sáng mặt trời chiếu vào, phản chiếu lên đôi cánh một màu sắc rực rỡ, khiến Lookmhee tròn mắt.
Lookmhee Punyapat
*há hốc mồm*
Lookmhee Punyapat
Được rồi, được rồi. Chắc tôi không nằm mơ
LingLing Kwong [Cô]
Vậy giờ cậu chịu hợp tác chưa? *mỉm cười*
Lookmhee Punyapat
Được rồi. Nhưng tụi mình cần thêm thông tin. Orm, cô có nhớ gì về nơi cánh cổng xuất hiện không? *thở dài*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi không chắc, nhưng có một luồng sáng phát ra từ một nơi rất cao... Giống như trên đỉnh núi
LingLing Kwong [Cô]
Rừng này có một ngọn núi nhỏ. Có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ đó
Lookmhee Punyapat
Leo núi sao? Cậu chắc không? *nhăn nhó*
LingLing Kwong [Cô]
Cô có thể bay lên xem xét không? *quay sang nàng*
Orm Kornnaphat [nàng]
*lắc đầu*
Orm Kornnaphat [nàng]
Đôi cánh của tôi... không thể hoạt động hết công suất ở đây. Có lẽ là do không khí
Lookmhee Punyapat
Thế thì leo núi thôi. Tôi không muốn chết già trong khu rừng này đâu *nhín vai*
Ba người bắt đầu di chuyển qua những con đường dóc đứng lên ngọn núi. Tiếng chim rừng và côn trùng tạo nên một bản hòa âm không ngừng nghỉ. Orm cố gắng giữ sức, nhưng đôi lúc cô vẫn dừng lại thở dốc.
LingLing Kwong [Cô]
Cô ổn không? *quan tâm*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi ổn *gật đầu*
Orm Kornnaphat [nàng]
Chỉ là... môi trường này khác khác biệt so với nơi tôi từng sống
Lookmhee Punyapat
Nếu cô là thiên thần, lẽ ra phải khỏe hơn chứ *lầm bầm*
Orm Kornnaphat [nàng]
Thiên thần cũng có những giới hạn, đặc biệt khi khônh còn ở thiên đường *cười nhẹ*
Họ tiếp tục leo lên, mỗi người đều mamg trong mình những suy nghĩ riêng. Lingling, với ánh mắt cương nghị, không ngừng để ý từng chi tiết xung quanh. Orm, tuy mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tia hy vọng. Lookmhee, dù vẻ ngoài lắm lời, lại luôn để ý đến sự an toàn của cả nhóm.
Khi cả nhóm lên đến đỉnh núi, họ phát hiện một khu vực kỳ lạ với các phiến đá lớn sắp xếp theo hình vòng tròn. Ở giữa là một hố sâu phát sáng yếu ớt, tỏa ra luồng khí lạnh.
Orm Kornnaphat [nàng]
Đây... đây là nơi tôi đã rơi xuống *ngạc nhiên*
LingLing Kwong [Cô]
Vậy đây là cánh cổng không gian mà cô nói? *bước tới gần*
Orm Kornnaphat [nàng]
Đúng vậy *gật đầu*
Orm Kornnaphat [nàng]
Nhưng nks đã bị hỏng...
Lookmhee Punyapat
Có dấu hiệu nào về cách sửa chữa không? *nhìn quanh*
Orm Kornnaphat [nàng]
*lắc đầu*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi cần một loại năng lượng đặt biệt để kích hoạt lại nó. Nhưng năng lượng đó chỉ có thể được tìm thấy trong một thiên thạch cổ đại
LingLing Kwong [Cô]
Thiên thạch? *trầm tư*
LingLing Kwong [Cô]
Ý cô là thứ gì đó rơi từ vũ trụ xuống sao?
Orm Kornnaphat [nàng]
Đúng vậy *gật đầu*
Orm Kornnaphat [nàng]
Nhưng nếu không có, tôi sẽ không thể quay về...
Cả ba người nhìn nhau, hiểu rằng họ vừa bước vào một nhiệm vụ đầy khó khăn và thử thách. Lingling siết chặt nắm tay, quyết tâm tìm cách giúp Orm, bất kể điều đó đòi hỏi gì.
Đêm buông xuống nhanh chóng trên đỉnh núi, để lại bầu trời đầy sao như một tấm thảm lấp lánh. Cả ba người ngồi quây quần bên đống lửa nhỏ, ánh lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt mỗi người, tạo nên một không khí vừa trầm lặng vừa căng thẳng.
LingLing Kwong [Cô]
Thiên thạch cổ đại... làm sao chúng ta biết được nơi tìm thấy nó? *trầm tư*
Orm Kornnaphat [nàng]
Ở thế giới của tôi, nó được gọi là Tinh Thạch Ánh Sáng. Loại đá này có khả năng tích trữ năng lượng tinh khiết. Nhưng ở đây... tôi không chắc *giọng nhỏ*
Lookmhee Punyapat
Cô không chắc? Ý cô là chúng ta phải mò mẫm khắp nơi để tùm một thứ mà có khi còn không tồn tại ở đây? *vẻ nghi hoặc*
LingLing Kwong [Cô]
Không có cách nào khác. Nếu không tìm được, Orm sẽ không bao giờ có thể trở về *nhìn LM*
Lookmhee Punyapat
Tôi biết... nhưng cũng phải có một manh mối nào đó chứ *thở dài*
Orm Kornnaphat [nàng]
Có một cách. Tinh Thạch Ánh Sáng phát ra ánh sáng mà chỉ có những thiên thần như tôi mới có thể cảm nhận được
Orm Kornnaphat [nàng]
Nếu chúng ta di chuyển qua những khu vực tiềm năng, tôi sẽ cảm nhận được khi đến gần
LingLing Kwong [Cô]
Tốt *gật đầu*
LingLing Kwong [Cô]
Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ khu vực gần đây nhất vào sáng mai
Lookmhee Punyapat
Nếu khu vực này quá rộng lớn thì sao? Chúng ta không có đủ năng lượng thực để lang thang mãi đâu *khẽ cau mày*
LingLing Kwong [Cô]
Vậy cậu có ý tưởng gì không? *nhìn Lookmhee*
Lookmhee Punyapat
Cảm ơn cái gì chứ... *quay đi, lầm bầm*
LingLing Kwong [Cô]
Orm, cô có nghĩ chúng ta sẽ thành công không? *nhẹ giọng*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi tin tưởng vào cô. Dù khó khăn thế nào, tôi biết chúng ta có thể vượt qua *nhìn cô, ánh mắt sáng lên*
LingLing Kwong [Cô]
Nếu cô tin, tôi cũng sẽ tin *nhẹ nhàng đáp*
Cả nhóm chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng lửa lách tách và gió rừng xào xạc. Trong lòng mỗi người là những suy tư khác nhau về con đường phía trước, nhưng cùng chia sẻ một niềm hy vọng le lói.
Ánh bình minh nhuộm hồng bầu trời, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Lingling, Lookmhee và Orm chuẩn bị hành lý, kiểm tra lại các dụng cụ trước khi rời khỏi đỉnh núi.
LingLing Kwong [Cô]
Dựa trên hướng đi, chúng ta sẽ xuống phía thung lũng. Có một hanh động ở đó, nơi có thể chứa những tàn tích cổ đại *nhìn bản đồ tự chế*
Lookmhee Punyapat
Thung lũng à? Nghe có vẻ không quá tệ, miễn là không có mấy con thú kỳ quái như hôm trước *cầm gậy*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi sẽ cố gắng hỗ trợ hết sức có thể *khẽ cười*
Lookmhee Punyapat
Hy vọng cô không làm vướng chân tụi tôi *liếc nhìn Orm*
LingLing Kwong [Cô]
Đi thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian *nghiêm túc*
Họ bắt đầu tiến vào thung lũng, nơi cây cối trở nên dày đặc và ánh sáng mặt trời chỉ le lói qua những tán lá rậm rạp. Không khí trở nên ẩm ướt hơn, mang theo mùi đất và rêu xanh.
Orm Kornnaphat [nàng]
Đợi đã *đột nhiên dừng lại*
Lookmhee Punyapat
Gì thế? Co nguy hiểm à? *cảm giác*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi... cảm nhận được thứ gì đó. Không chắc lắm, nhưng nó ở hướng kia *nhắm mắt cảm nhận*
LingLing Kwong [Cô]
*nhìn theo tay nàng chỉ*
LingLing Kwong [Cô]
Hướng đông bắc? Được, chúng ta sẽ đi theo hướng đó
Lookmhee Punyapat
Lại đi sâu vào rừng à? Thật là... *than thở*
Dù vậy, cô vẫn bước theo hai người kia, lòng đầy lo lắng về những gì đang chờ đợi họ phía trước.
Chương 3
Cả ba người tiến sâu vào rừng, cây cối ngày càng dày đặc và bóng tối bao trùm dù trời vẫn đang là ban ngày. Cuối cùng họ cũng đến được một hang động ẩn sau lớp dây leo dày đặc miệng hang đen ngòm, tỏa ra luồng khí lạnh khiến cả ba khựng lại.
Lookmhee Punyapat
Nơi này... Không ổn chút nào *rùng mình sao*
LingLing Kwong [Cô]
Nhưng nếu Orm cảm nhận được gì đó, chúng ta phải kiểm tra *bình tĩnh*
Orm Kornnaphat [nàng]
Tôi chắc chắn hơn rồi. Nguồn năng lượng ở rất gần *nhẹ giọng*
Lingling gạt dây leo sang một bên, soi đèn pin vào hang động. Ánh sáng chỉ chiếu được một đoạn ngắn trước khi bị bóng tối nuốt chửng. Không gian bên trong âm u và im lặng đến đáng sợ.
LingLing Kwong [Cô]
Đi sát nhau, không ai được tách nhóm *ra lệnh*
Họ bước vào hang động, tiếng bước chân vang vọng trong không gian chật hẹp. Các bức tường đá lạnh lẽo phủ đầy rêu xanh, thỉnh thoảng có những vết khắc kỳ lạ khiến Lookmhee không khỏi cảnh giác.
Lookmhee Punyapat
Đây là dấu hiệu gì vậy? Có vẻ cổ xưa *liếc quanh*
Orm Kornnaphat [nàng]
Là ký hiệu của thiên giới. Nhưng chúng đã bị biến dạng *nhìn chăm chú*
Lookmhee Punyapat
Thiên giới? Nghe cứ như trong truyện thần thoại *hoài nghi*
LingLing Kwong [Cô]
Tập trung. Nếu ở đây thực sưn có thứ chúng ta cần, thì cũng có thể có thứ khác đang bảo vệ nó *nghiêm giọng*
Orm dẫn đầu, ánh mắt cô sáng lên mỗi khi tiến gần hơn đến nguồn năng lượng. Đột nhiên, cô dừng lại, ánh sáng mờ nhạt phát ra từ một góc hang động.
Orm Kornnaphat [nàng]
Đó là nó *thì thầm*
Lingling và Lookmhee nhìn theo hướng tay Orm chỉ. Một viên đá lớn, phát ra ánh sáng nhè nhẹ màu xanh lam, nằm lặng lẽ trên một bệ đá. Xung quanh là những vết khắc hình tròn giống như trận đồ.
Lookmhee Punyapat
Đừng bảo tớ phải chạm vào thứ đó *khẽ lùi lại*
LingLing Kwong [Cô]
Tớ sẽ làm *bước lên trước*
Orm Kornnaphat [nàng]
Khoan đã! *vội vàng nói*
Orm Kornnaphat [nàng]
Đừng chạm tay trực tiếp. Nếu nó thực sự là Tinh Thạch Ánh Sáng, có thể gây nguy hiểm cho người phàm
Lingling gật đầu, lấy một mảnh vải dày trong túi và cẩn thận bao quanh viên đá trước khi nhấc nó lên. Khi viên đá rời khỏi bệ, cả hang động rung chuyển dữ dội.
Lookmhee Punyapat
Chuyện gì vậy?! *hoảng loạn*
Orm Kornnaphat [nàng]
Hệ thống bảo vệ đã được kích hoạt! Mau chạy ra ngoài! *hét lớn*
Đá từ trần hang bắt đầu rơi xuống, những tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi. Lingling giữ chặt viên đá trong tay, dẫn đầu chạy về phía cửa hang. Lookmhee và Orm bám sát phía sau, cố gắng tránh những tảng đá đang rơi.
LingLing Kwong [Cô]
Nhanh lên! *quát lớn*
Khi họ vừa lao ra khỏi cửa hang, một tảng đá khổng lồ rơi xuống, chặn kín lối vào. Ba người ngã xuống đất, thở hổn hển, mồ hôi túa ra trên trán.
Lookmhee Punyapat
Tôi ghét chỗ này! *thở dốc*
Orm Kornnaphat [nàng]
Lingling, viên đá... vẫn ổn chứ? *lo lắng*
Lingling mở tay, để lộ viên Tinh Thạch Ánh Sáng đang phát ra ánh sáng yếu ớt qua lớp vải.
LingLing Kwong [Cô]
Nó ở đây. Chúng ta đã thành công *mỉm cười nhẹ*
Orm Kornnaphat [nàng]
Cảm ơn cô *ánh mắt đầy cảm kích*
Ba người vừa thoát khỏi hang động, chưa kịp hoàn hồn thì một cơn gió lạnh buốt thổi qua, mang theo tiếng thì thầm kỳ quái. Không khí xung quanh như bị đè nén, khiến họ cảm thấy khó thở.
Lookmhee Punyapat
Này, hai người có nghe thấy gì không? *rùng mình*
Lookmhee Punyapat
Im lặng. Có gì đó... không ổn *cảm giác, nhìn quanh*
Orm Kornnaphat [nàng]
Là bóng tối... *khẽ cau mày*
Orm Kornnaphat [nàng]
Chúng đã phát hiện ra chúng ta
Lookmhee Punyapat
Bóng tối? Ý cô là cái gì cơ? *hoảng hốt*
Orm Kornnaphat [nàng]
Những sinh vật của Hắc Giới. Việc lấy Tinh Thạch Ánh Sáng đã phá vỡ cân bằng nơi này. Chúng sẽ không để chúng ta rời đi dễ dàng *giọng gấp gáp*
LingLing Kwong [Cô]
Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Orm, có cách nào ngăn chúng không? *nắm chặt viên đá*
Orm Kornnaphat [nàng]
*lắc đầu*
Orm Kornnaphat [nàng]
Chỉ có thể chạy. Chúng ta phải đến môt nơi an toàn trước khi nghĩ cách tiếp theo
Lookmhee Punyapat
Lại chạy? Cô đùa tôi đấy à?! *gắt gỏng*
Orm Kornnaphat [nàng]
Nếu không chạy, chúng ta sẽ chết. Cô chọn đi *nhìn LM, nghiêm túc*
Lookmhee định phản bác, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Orm khiến cô im lặng. Lingling nhanh chống đứng dậy, kiểm tra lại hành Lý.
LingLing Kwong [Cô]
Đi thôi hướng về phía nam, nơi có ngôi làng mà tôi nhìn thấy trên bản đồ. Có thể chúng ta sẽ tìm được nơi trú ẩn *quyết đoán*
Orm Kornnaphat [nàng]
Đi nhanh. Bóng tối đang đến gần
Họ bắt đầu chạy, băng qua những lùm cây rậm rạp. Tiếng gió rít ngày càng lớn, hòa lẫn với những tiếng thét chói tai như đến từ cõi âm. Đằng sau, bóng tối bắt đầu cuộn trào, như một cơn sóng dữ nuốt chửng mọi thứ trên đường đi.
Lookmhee Punyapat
Cái quái gì thế này?! *hoảng loạn*
Orm Kornnaphat [nàng]
Đừng quay lại! Cứ chạy! *thở gấp*
Sau một đoạn đường dài, cuối cùng họ cũng đến được ngôi làng nằm khuất trong rừng sâu. Nhưng không khí ở đây lại yên tĩnh đến kỳ lạ. Những ngôi nhà gỗ cũ kỹ phủ đầy rêu xanh, không một ánh đèn, không một bóng người.
Lookmhee Punyapat
Đây là nơi an toàn mà cậu nói sao? Trong còn đáng sợ hơn cái hang kia *nhìn quanh, nghi hoặc*
LingLing Kwong [Cô]
Có lẽ... dân làng đã rời đi *ngập ngừng*
Orm Kornnaphat [nàng]
Không, họ vẫn ở đây. Nhưng bị phong ấn *nhìn chầm chầm vào một ngôi nhà*
Lookmhee Punyapat
Phong ấn? Ý cô là sao? *nhíu mày*
Orm bước đến gần một ngôi nhà, vạch lớp bụi bám trên cửa sổ. Bên trong, một gia đình vẫn ngồi yên lặng, nhưng đôi mắt trống rỗng và không có dấu hiệu của sự sống.
Orm Kornnaphat [nàng]
Họ bị bóng tối xâm chiếm. Đây chính là hậu quả khi Tinh Thạch Ánh Sáng rời khỏi nơi nó thuộc về *trầm giọng*
LingLing Kwong [Cô]
Vậy chúng ta phải làm gì? Không thể để họ mãi như thế này
Orm Kornnaphat [nàng]
Chúng ta phải kích hoạt Tinh Thạch Để thanh tẩy bóng tối *nhìn cô*
Orm Kornnaphat [nàng]
Nhưng điều đó rất nguy hiểm. Nếu làm sai, bóng tối có thể nuốt chửng tất cả
Lookmhee Punyapat
Nguy hiểm thế thì làm sao mà thử? Còn có cách nào khác không? *lùi lại*
Orm Kornnaphat [nàng]
Không có. Đây là con đường duy nhất *quay lại, ánh mắt kiên định*
LingLing Kwong [Cô]
Tôi tin cô, Orm. Dù khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ giúp cô *gật đầu*
Lookmhee Punyapat
Lần này mà sống sót, tôi thề sẽ không bao giờ dính dáng mấy thứ này nữa *thở dài, nhăn nhó*
Orm mỉm cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt cô vẫn đầy lo âu. Bóng tối ngoài kia vẫn đang rình rập, và thời gian không còn nhiều. Họ quyết định tiến vào trung tâm làng, nơi có một quảng trường lớn, để chuẩn bị thực hiện nghi lễ kích hoạt Tinh Thạch.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play