Thi Hành Án
Chap 1: Xin chào?
[...]: Hành động
"...": Suy nghĩ
Tiếng búa gõ của thẩm phán vang lên, tiếp đến là lời tuyên án với bị cáo trước mặt.
"Căn cứ theo ý kiến của bồi thẩm đoàn, góp ý từ hội thẩm cùng các chuyên gia, sau đây tòa xin tuyên bố."
"Bị cáo Phó Quách Phong, bị kết án với các tội danh: buôn bán chất cấm - 7 năm tù giam, buôn bán vũ khí - 6 năm tù giam, môi giới mại dâm - 15 năm tù giam, lừa đảo, chiếm đoạt tài sản lên tới 20 triệu$ - 8 năm tù, 1gi.ết người có mục đích - án chung thân. Tổng thời gian thi hành án là 36 năm không ân xá đối với các hành vi buôn bán và án chung thân cho tội danh gi.ết người có chủ ý."
Một thẩm phán trẻ ngồi trên chiếc bục cao nhất, tiếp theo là thư ký phiên tòa, đại diện Viện Kiểm sát, cuối cùng là bồi thẩm đoàn cùng bị cáo và luật sư của bị cáo.
Phiên tòa này không được phép có người dân được tham gia phiên tòa, thế nhưng từ sáng sớm cho đến tận bây giờ, người dân đứng ở bên ngoài biểu tình vẫn rất đông. Họ ngóng chờ việc kẻ thù đã khiến cho họ trở nên khốn khổ phải chịu sự hình phạt của pháp luật.
Lục Bạch An_[ 30 ]
Bị cáo có ý kiến gì với bản phán quyết này không?
Lục Bạch An_[ 30 ]
Nếu không có ý kiến, phán quyết sẽ được thực hiện sau khi phiên tòa kết thúc.
Ở bên ngoài, người dân biểu tình liên tục hưởng ứng bản án do tòa án đưa ra. Họ mong muốn kẻ thù của họ ch.ết đi, để họ cũng như người khác có được cuộc sống bình yên, không còn phải lo sợ.
Phiên tòa kết thúc, bị cáo được đưa vào tù giam để thực hiện bản án. Thẩm phán cùng mọi người bước ra khỏi tòa án, kết thúc một phiên tòa căng thẳng mà công lý đã được thực thi.
Người dân đều vui mừng, còn những người trong phiên tòa đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ riêng mình cậu, trong lòng cậu lại thấy nặng trĩu nỗi buồn.
Cậu chào tạm biệt mọi người rồi lên xe rời đi, thời tiết bây giờ là mùa đông, tuyết rơi dày đặc. Chiếc xe của cậu lái bon bon trên đường, khung cảnh quen thuộc ngày nào đã dần hiện ra.
Khóe mắt cậu ươn ướt, một nỗi nhớ trực trào trong lòng cậu khi cậu nhớ về người tử tù hôm nay. Hóa ra, cậu và người đó đã từng có một mối quan hệ sâu đậm, tình cảm phát triển vượt cả tình yêu thông thường.
Thế nhưng, một sự cố đã đánh mất tất cả, từ đó, cuộc sống của cậu chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Lục Bạch An_[ 30 ]
Hah...ch.ết tiệt...
Từng mảnh vụn ký ức khi ấy lại hiện về khi xe của cậu dừng lại ở một con ngõ nhỏ rất xa lạ nhưng cũng rất thân quen. Cậu đứng trầm ngâm rất lâu, nghĩ về ngày đầu cậu gặp hắn.
Cũng vào một ngày mùa đông, bầu trời hôm ấy mưa như trút nước. Một đứa nhóc mới chỉ 15 tuổi chạy nhanh trên đường, quần áo cậu ta rách rưới và ướt sũng, trên người chi chít vết sẹo, vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Gương mặt của cậu ta tuy đẹp nhưng lại hiện hữu một nỗi sợ hãi vô hình, đôi chân trần của cậu chạy qua những vũng nước mưa, cậu cố gắng chạy trốn, chạy cho đến khi kiệt sức vẫn cố gắng lết thêm một đoạn đường dài nữa.
Cậu chạy cho đến khi đôi chân cũng mất dần cảm giác, khi đã xác nhận an toàn, cậu lấy một mảnh bìa các tông rồi thu mình lại ở một góc khuất trong căn ngõ nhỏ. Nơi mà cậu nghĩ rằng sẽ chẳng ai thấy được cậu trong thời tiết này.
Cơ thể của cậu lạnh cóng, cái đói, cái rét khiến mắt cậu mờ đi. Tưởng chừng như cậu sẽ ch.ết trong tình cảnh này, thế nhưng lúc ấy, một bàn tay thô ráp vươn ra chạm nhẹ liên vai cậu. Tuy nó thô ráp, nhưng lại ấm áp và an toàn đến lạ thường, khiến cho cậu có cảm giác muốn được dựa vào.
Thế nhưng, ám ảnh tâm lý vẫn còn đó khiến cậu thu mình lại nhiều hơn, cậu gạt bàn tay đó ra, cuộn tròn người lại sâu hơn và không ngừng run rẩy, cậu sợ rằng đó là ông chủ đã tìm thấy cậu và muốn bắt cậu về để tiếp tục tr.a t.ấn cậu.
Lục Bạch An
[ Ôm chặt người ] "Làm ơn...tránh xa tôi ra."
Phó Quách Phong
[ Cẩn trọng chạm nhẹ vào tay cậu ] Xin chào?
Lục Bạch An
[ Cắn môi, không trả lời ]
Phó Quách Phong
[ Đặt một cái bánh ngọt vào lòng bàn tay cậu ] Này, đừng sợ, tôi không làm hại nhóc đâu.
Lục Bạch An
" Dù không muốn, nhưng sao lại cảm thấy an toàn đến vậy? "
Phó Quách Phong
[ Nghiêng ô sang một bên che mưa cho cậu ]
Lúc này, cậu mới chịu ngước mặt lên nhìn người đang quan tâm cậu. Trước mắt cậu là một người đàn ông cao lớn với ánh mắt đen tuyền bí ẩn nhưng không dấu được nét lo lắng cho cậu. Anh ta cầm một chiếc ô màu đen trùng màu với bộ vest trên người, bên cạnh còn có thêm một người khác nữa, có lẽ là vệ sĩ.
Lục Bạch An
[ Ngơ người ] " Đẹp quá... "
Phó Quách Phong
[ Chạm nhẹ tay lên má cậu, cười dịu ] Tiểu thiên thần, xinh đẹp như vậy, mà không có nhà để về sao?
Lục Bạch An
[ Ngập ngừng gật đầu ]
Phó Quách Phong
Vậy, tôi có thể đưa em về nhà không?
Lời nói của hắn vừa thoát ra, trong lòng của cậu đã hướng lên một ánh mắt nghi ngờ, cậu không tin rằng lại có người tốt với cậu đến vậy. Cậu căng thẳng đến mức quên mất rằng chiếc bánh trong tay sắp bị bóp nát.
Nhưng hắn nhìn thấy vậy thì không chùn bước, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt cậu, tay vẫn cầm chiếc ô che cho cậu bất chấp việc lưng hắn có thể bị ướt mưa.
Phó Quách Phong
Không sao hết, tôi sẽ không làm hại em, về ở với tôi nhé?
Lục Bạch An
[ Ngập ngừng ] Ừm...
Phó Quách Phong
[ Đặt tay em vào lòng bàn tay mình, bóp nhẹ ] Tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm hại em.
Phó Quách Phong
Ngược lại, có tôi ở đây, cũng sẽ không có ai làm hại em hết.
Ánh mắt của hắn chứa đầy sự hy vọng, hắn muốn được bao bọc, che chở đứa trẻ này, muốn được sưởi ấm trái tim cậu, để cậu thoát khỏi ám ảnh tâm lý và sống vui vẻ, hông nhiên. Chính những thứ đó đã sưởi ấm được một chút trái tim của cậu. Cậu cũng muốn đặt cược thử với bản thân, cũng muốn được một lần được yêu thương và chăm sóc, cũng muốn được sống hạnh phúc và được đi học giống như bao đứa trẻ khác.
Cái gật đầu của cậu khiến hắn cảm thấy mình đã chiến thắng. Nhìn bàn chân sưng lên, nhăn lại và đỏ rát vì phải chạy bằng chân trần trong thời gian dài dưới trời mưa của cậu khiến hắn cảm thấy đau lòng. Vậy là chẳng nói một lời, hắn bế cậu lên rồi bế cậu ra khỏi con ngõ tối để đến xe của hắn.
Hành động của hắn khiến cậu bối rối, cậu có phản kháng vì dù chân có đau nhưng cậu vẫn tự đi được. Nhưng có vẻ như sự phản kháng của cậu chẳng nhằm nhò gì so với hắn.
Dáng người của cậu gầy gò, cong lưng một chút cũng lộ xương sườn rõ mồn một, so với hắn, rõ ràng là một trời một vực.
Hắn bế cậu lên xe hắn, đặt cậu ngồi ở ghế sau, tên vệ sĩ kia cũng đi theo, anh ta ngồi vào ghế lái còn hắn ngồi cạnh cậu.
Ngồi trong xe, cơ thể của cậu run lên vì lạnh, hắn thấy vậy liền cởi áo vest ngoài khoác lên người cậu rồi ôm chặt cậu vào lòng, sưởi ấm cho cậu.
Chẳng mấy chốc đã về đến nhà hắn, tên vệ sĩ kìa bước xuống xe trước rồi vòng ra sau mở cửa xe cho cậu và hắn. Lúc này trời cũng đã tạnh mưa vì vậy hắn bế thẳng cậu vào "nhà".
Lục Bạch An
[ Không ngạc nhiên lắm với căn biệt thự của hắn ]
Phó Quách Phong
[ Đặt cậu xuống ghế ] Ngồi đợi ở đây một chút, tôi sẽ bảo người hầu chuẩn bị nước nóng và quần áo cho em.
Một lúc sau, hắn bế cậu đến trước cửa phòng tắm, ra lệnh cho người hầu phải tắm rửa cho cậu thật sạch sẽ và phải chú ý đến những vết thương trên người cậu.
Chap 2: Tên em là gì?
Sau khi tắm xong, cậu được hắn đích thân bế xuống nhà, vì cậu quá nhẹ nên hắn có thể bế được dễ dàng. Cho dù cậu có phản kháng, hắn cũng chỉ thờ ơ bảo một câu:
Phó Quách Phong
Chân em đang đau, đi không tiện.
Dưới bếp, đồ ăn đã được chuẩn bị xong, một mùi thơm ngào ngạt bốc lên xộc thẳng vào mũi cậu khiến bụng cậu sôi lên vì đói, đã lâu lắm rồi cậu không được ăn bữa nào tử tế.
Lục Bạch An
[ Nhìn vào thức ăn trên bàn ]
Phó Quách Phong
[ Đặt em ngồi xuống ghế ] Chắc là đã đói lắm rồi
Phó Quách Phong
[ Mỉm cười, xoa đầu em ] Những món này tất cả là nấu riêng cho em, em cứ ăn thoải mái nhé.
Cậu bối rối nhìn thức ăn trên bàn, tất cả đều dành cho cậu sao? Cậu ngỡ như đang mơ vậy, lần đầu tiền có người đối xử tốt với cậu như thế, dù thực sự chẳng có mối quan hệ thân thiết gì.
Chưa kịp để cậu suy nghĩ thêm thì hương vị đậm đà của thịt xuất hiện trong khoang miệng của cậu. Cậu giật mình ngẩng đầu lên, hóa ra hắn thấy cậu mãi không chịu ăn nên tự mình đút cho em, còn cậu vì không chú ý nên mơ hồ há miệng nhai thức ăn.
Phó Quách Phong
[ Nhìn cậu chăm chú ] Đừng nghĩ nhiều nữa, tập trung ăn đi đã.
Lục Bạch An
[ Gật đầu, bắt đầu gắp thức ăn ]
Có lẽ lâu ngày bị bỏ đói nên cậu ăn khá nhiều, bàn ăn hơn 13 món đã bị cậu ăn gần hết. Khi ăn cậu rất tập trung, không hề để ý đến Quách Phong đang nhìn cậu chằm chằm.
Đôi mắt hắn vẫn mang vẻ dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa một thứ gì đó bí ẩn, nguy hiểm và đầy tính toán. Hắn vẫn nở nụ cười dịu dàng giả tạo, chẳng lấy gì là thật lòng. Còn cậu, cho dù quá khứ của cậu có bị lạm dụng ra sao thì cậu vẫn chẳng thể nhận ra được sự thật đằng sau đó, cũng là vì hắn ta che giấu quá kĩ, khiến cậu mù mờ tin rằng hắn thực sự tốt với cậu.
Tuy rằng trước đó hắn có muốn đem cậu về để chăm sóc, nhưng sau khi nhìn thấy thân thể của cậu, hình như hắn đã nảy sinh một suy nghĩ khác.
Một suy nghĩ mà cả hắn và cậu cũng không bao giờ ngờ tới.
Nó đen tối và méo mó hơn bất cứ chuẩn mực xã hội nào. Bi thảm và tàn ác là hai từ duy nhất có thể miêu tả nó. Có lẽ bản chất tàn bạo đã ăn sâu vào trong máu, hắn chẳng thể nào bỏ được nữa.
Vĩnh viễn, nó sẽ theo hắn cả đời.
Ăn xong, Bạch An được hắn lau miệng rồi bế ra phòng khách ngồi, bát đũa và đồ ăn thừa trên bàn cũng được người hầu dọn dẹp.
Ở ngoài trời bây giờ mưa vẫn đang rơi rất lạnh, nhưng cậu vẫn chưa có quần áo đàng hoàng nên hắn đành mượn tạm đồ của hắn cho cậu mặc.
Hắn lấy một chiếc áo hoddie màu đen, khá rộng rồi mặc vào cho cậu. Sau đó quấn quanh cổ cậu một chiếc khăn kẻ caro để giữ ấm. Hắn cẩn thận đi tất cho cậu, cố gắng không chạm vào vết thương của cậu. Xong xuôi, hắn nhẹ nhàng đi cho cậu một đôi giày khá mềm để không làm cậu đau chân.
Khi mọi thứ đã hoàn hảo, hắn vẫn lấy lý do cậu đau chân mà bế cậu ra gara, hắn đợi vệ sĩ mở cửa rồi nhẹ nhàng đặt cậu vào trong xe rồi chui vào ngồi cạnh cậu.
Phó Quách Phong
Ngạc Dương, lái xe đến trung tâm thương mại ở thành phố.
Ngạc Dương
Tuân lệnh, sếp.
Ngồi trong xe, cậu bối rối không biết Quách Phong đưa cậu đi đâu. Ám ảnh tâm lý khiến cậu lo sợ hắn đem cậu đi bán cho người khác, cơ thể run rẩy nhẹ, cậu cấu ngón tay đến mức sắp chảy máu.
May mắn, hắn tinh tế nhận ra biểu hiện của cậu, hắn chỉ đơn giản là ôm cậu thật chặt, nhẹ nhàng xoa lưng cậu rồi dịu giọng dỗ dành.
Phó Quách Phong
Đừng lo, tôi đưa em đi mua quần áo.
Phó Quách Phong
Tôi đã hứa rồi mà, tôi sẽ không làm hại em
Phó Quách Phong
Vậy nên đừng lo lắng nữa, nhé?
Lục Bạch An
[ Ngập ngừng gật đầu ]
Phó Quách Phong
Quên chưa hỏi, em tên là gì?
Lục Bạch An
Bạch An...Lục Bạch An
Phó Quách Phong
[ Cười nhẹ ] Lục Bạch An, tên rất đẹp, giống như em vậy.
Lục Bạch An - Cái tên được gắn liền với sự thuần khiết và trong trắng, nó mang ý nghĩa "sự bình yên và thanh khiết" , có thể hiện một người ngay thẳng, trong sáng và luôn hướng đến sự an nhiên, thanh thản trong cuộc sống. Trong đó, Bạch (白) nghĩa là "trắng", biểu tượng cho sự sáng, minh khiết, ngay thẳng và minh bạch. Trong văn hóa hóa phương Đông, màu trắng cũng gắn liền với thanh cao, tinh khiết và giản dị.
Còn An (安) nghĩa là "bình an", thể hiện sự yên ổn, hạnh phúc và cuộc sống không lo âu.
Có lẽ khi sinh cậu ra, bố mẹ cậu luôn mong cậu sống một cuộc sống bình yên như cái tên cậu vậy, thế nhưng, số phận trớ trêu không cho cậu được như cái tên.
Cậu vốn sinh ra trong gia đình nghèo, nhưng đổi lại bố mẹ lại rất yêu thương cậu, cho dù nhà có rách nát thì họ cũng nhất định phải cho cậu đi học, cả tuổi thơ của cậu đều sống trong hạnh phúc và yêu thương từ gia đình.
13 tuổi bố mẹ cậu mất trong một vụ tai nạn nghiêm trọng, dù lúc phát hiện ra vụ tai nạn thì bố cậu vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, vẫn còn khả nắng cấp cứu, cậu lúc ấy vẫn còn một chút hy vọng bố sẽ ở lại.
Thế nhưng nhà cậu nghèo, không có đủ tiền chi trả phẫu thuật cho bố, vì vậy một đứa nhóc chưa học hết cấp 2 khi đó phải trơ mắt nhìn bố mình ra đi mà bất lực chẳng thể làm gì, cảm giác ấy đau đến nhường nào?
Đêm đó, cậu khóc đến mức kiệt sức mà ngất lịm đi, nhưng chẳng có ai ra tay cứu vớt lấy cuộc đời của cậu. Cậu chỉ biết rằng, khi cậu tỉnh lại thì đã ở nhà của dì, nhưng dì cũng chẳng yêu thương cậu đến vậy, cậu ở nhà họ cũng chẳng khác gì một con hầu, ngày ngày phục vụ gia đình họ.
Số phận lại tiếp tục trêu ghẹo cậu, năm cậu 14, gia đình dì phá sản nên bán cậu vào nhà thổ, chỉ vì cậu có nhan sắc xinh đẹp. Lúc đầu, bà chủ cũng yêu thương cậu lắm, lại khiến cậu tưởng bở rằng mình đã tìm được "nhà", nhưng đó chỉ là lúc bà ta chưa nhìn thấy tiền.
Cậu làm trong nhà thổ được nửa năm thì bị bán cho một tên nhà giàu, tên đó hơn cậu rất nhiều tuổi và cực kì đ.ê ti.ện. Hắn ta mua cậu về rồi nhốt cậu trong hầm, ngày ngày đ.ánh đ.ập và tr.a t.ấn, cuộc sống của cậu không khac gì địa ngục. May mắn cho cậu, hắn ta chưa nổi d.ục vọng, chưa c.ưỡng hi.ếp cậu lần nào.
Trong một lần hắn sơ hở, cậu nhanh chóng chạy trốn ra ngoài và gặp được Quách Phong, và bây giờ cậu đang ngồi trong lòng hắn.
Khi đang nhớ về quá khứ, cậu không để ý rằng hắn đang gọi cậu từ nãy đến giờ.
Phó Quách Phong
Bạch An à?
Phó Quách Phong
Lục Bạch An!?
Chap 3: 15
Phó Quách Phong
Lục Bạch An!?
Lục Bạch An
[ Giật mình ] A...t-tôi nghe...
Phó Quách Phong
[ Đặt tay lên má cậu, xoa nhẹ ] Suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?
Lục Bạch An
[ Lắc đầu ] Không có gì đâu...
Lục Bạch An
Chỉ là...chút chuyện quá khứ thôi...
Phó Quách Phong
Kể tôi nghe được không?
Lục Bạch An
[ Lắc đầu ] Không được...chuyện này...không kể được...
Phó Quách Phong
[ Bóp nhẹ má cậu ] Sao vậy?
Phó Quách Phong
[ Thở dài, buông má cậu ra ] Được rồi, không kể cũng được
Phó Quách Phong
Tôi tôn trọng quyết định của em
Hắn nói xong thì không gian xe lại rơi vào im lặng đến nghẹt thở, hắn không nói gì thêm thì cậu cũng không chủ động bắt chuyện.
Có thể nói, cậu vẫn còn cảnh giác với hắn lắm, cậu vẫn chưa sẵn sàng mở lòng chấp nhận thêm một người nữa bước vào thế giới của em.
Cuối cùng cũng đến trung tâm thương mại, hắn xuống xe trước rồi mở cửa xe cho cậu, hắn cẩn thận đỡ cậu xuống xe.
Hắn đưa cậu vào trong sau đó đưa em lên tầng hai, nơi bán quần áo cho trẻ con.
Phó Quách Phong
Được rồi, em thích gì thì chọn đi, tôi sẽ thanh toán cho em.
Hắn thì hào phóng, còn cậu thì bất ngờ, suốt cuộc đời của cậu, đây là lần đầu tiên cậu bước vào nơi rộng lớn như vậy, những biệt thự của chủ nhân cũ cũng không xa hoa như này.
Ngạc Dương đi đằng sau, khẽ thở dài, anh biết là lần này anh sẽ phải xách đồ hộ ông chủ rồi
Ngạc Dương
" Chẹp...chắc sắp gãy tay rồi "
Lục Bạch An
[ Ngước lên nhìn hắn ] Mua cho tôi hết? Thật sao?
Phó Quách Phong
[ Xoa đầu em ] Đúng rồi, em muốn gì là mua cho em hết.
Trong khi cậu vẫn còn do dự thì hắn đã nhanh chóng đưa những bộ đồ áp lên người cậu để áng chừng thử.
Lục Bạch An
Tôi tự chọn được mà...
Phó Quách Phong
Không sao, để tôi lo cho em, em thích thì lấy, không thích thì tôi tìm cho em bộ khác.
Phó Quách Phong
Hoặc là...tôi mua hết cả tiệm cho em cũng được.
Cậu bị lời nói của hắn làm cho ngơ ngác tại chỗ, hắn hào phóng đến vậy sao? Hắn sẵn sàng chi tiền cho một đứa nhóc mà hắn gặp chưa đến 5 tiếng sao?
Điều này làm cậu nổi lên nghi ngờ, cậu cúi đầu, giả vờ là xem qua quần áo nhưng thực chất trong đầu đang muôn vàn câu hỏi.
Phó Quách Phong
An An, cái áo này hợp với em này.
Lục Bạch An
[ Ngước lên ] ?
Cậu thực sự nghẹn lời, trong mắt hắn cậu trẻ con đến vậy sao? Hắn nhìn rõ cảnh cậu thảm hại ra sao trong ngõ nhỏ rồi, nhìn rõ cả những vết thương trên người cậu, mà hắn vẫn thấy cậu trẻ con như thế?
Đúng là người già thường có suy nghĩ kì lạ mà.
Phó Quách Phong
[ Bật cười ] Biểu cảm đó là sao vậy?
Phó Quách Phong
Em vẫn còn nhỏ mà, mặc cái này rất hợp.
Phó Quách Phong
Sao lại không hợp?
Phó Quách Phong
Em bao nhiêu tuổi rồi?
Phó Quách Phong
[ Nhướn mày ] Ừm...quả nhiên, cái áo này là dành cho em.
Cậu bị hắn làm cho không còn từ gì để nói, cậu chọn cách im lặng và tiếp tục chọn đồ, Ngạc Dương ở đằng sau cũng cạn lời với ông chủ của mình.
Ngạc Dương
" Đã gần 30 rồi mà cái tính trẻ con vẫn còn, trẩu "
Dạo thêm một lúc nữa thì cậu cũng chọn cho mình một bộ đồ vừa ý, nhưng khi vừa nhìn giá, cậu đành do dự mà không biết có nên bảo Quách Phong mua hay không.
Lục Bạch An
" Bộ này đẹp...mà tận hơn 800 "
Lục Bạch An
" Đắt quá, hay thôi không mua nữa nhỉ? "
Phó Quách Phong
[ Nhận ra, tiến đến gần cậu ] Không sao, cứ lấy đi, tôi mua được cho em mà.
Phó Quách Phong
Không cần ngại.
Lục Bạch An
[ Ngập ngừng ] Anh mua được đúng không?
Phó Quách Phong
Em nghĩ tôi là ai chứ?
Phó Quách Phong
Tôi mua được, tôi nói rồi mà, tôi mua cả tiệm cho em cũng được.
Lúc đầu, Bạch An chỉ nghĩ rằng Quách Phong đang lừa cậu, chỉ muốn nói vậy cho cậu yên tâm thôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Quách Phong, cậu đành gật đầu nghe theo, để bộ quần áo vào giỏ hàng.
Ngạc Dương
" Con m.ẹ nó, nặng vãi "
Hai người bọn họ đi quanh tầng 2 của trung tâm thương mại hơn 1 tiếng, cuối cùng mua một đống đồ ( Quách Phong ép cậu mua ) khiến Ngạc Dương cầm đồ muốn gãy cả tay.
Ngạc Dương
" Đệt, sếp l.ồn "
Ngạc Dương
" Cho tao nghỉ việc! Tao muốn nghỉ việc! "
Sau đó, họ đi khoảng 15 phút nữa thì cũng chịu đi về vì cậu đã buồn ngủ, đồ đạc mua được chất đầy cốp xe. Ngạc Dương nhìn vào, quyết tâm muốn nghỉ việc lại càng quyết tâm mạnh mẽ.
Ngạc Dương
" Mai tao nộp đơn nghỉ việc luôn, đ.éo làm nữa. "
Phó Quách Phong
Ngạc Dương.
Phó Quách Phong
[ Cúi xuống, nói nhỏ ] Ngày mai liên hệ luật sư, tôi muốn sang tên căn nhà ở bờ biển tỉnh X cho Bạch An.
Phó Quách Phong
Hơn nữa, cậu tìm gia sư cho Bạch An đi, bé con còn nhỏ, đang ở tuổi đi học.
Những lời nói của Quách Phong khiến Ngạc Dương ngỡ ngàng, anh hướng ánh mắt bối rối nhìn cậu đang ngủ ở xe rồi quay sang nhìn hắn, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Một tên nhóc hắn mới gặp chưa được một ngày, hắn không những đem về chăm sóc, thậm chí còn mua quần áo và đồ dùng cho. Anh tưởng sếp mình như vậy đã tốt lắm rồi, không ngờ bây giờ không những muốn tìm gia sư, hắn còn muốn giao tài sản của bản thân cho cậu.
Ngạc Dương
Sếp...không phải người nhận nuôi cậu ấy về để làm ấm giường sao...?
Phó Quách Phong
[ Trèo lên xe, ngồi cạnh cậu ] Lái xe đi.
Con xe Aston Martin lại một lần nữa lao bon chen trên đường, bây giờ đã là 9h50 nhưng đường vẫn rất đông, quả nhiên là thành phố sống về đêm.
Trên xe, mỗi người một suy nghĩ khác nhau, Ngạc Dương thì thắc mắc về lý do vì sao sếp lại đối xử tốt với Bạch An như vậy. Cậu thì mệt nên đang ngủ trong lòng hắn.
Còn hắn sao? Hắn vừa ôm em vừa suy nghĩ về thân thể cậu, hắn có thỏa mãn khi thấy cậu ngoan ngoãn như vậy không? Hắn có, lý do hắn đối tốt với cậu như vậy chính là muốn lấy lòng tin của cậu, muốn cảm nhận được việc cậu phụ thuộc vào hắn hoàn toàn.
Hắn muốn cho em học gia sư vì đến trường cậu sẽ giao du với nhiều người hơn, dễ dàng rời xa vòng tay của hắn hơn, lúc ấy hắn chẳng thể nào kiểm soát cậu được nữa.
Hắn giao tài sản cho cậu là vì muốn cậu biết ơn hắn, muốn cậu cảm thấy hắn đối xử với cậu quá tốt rồi nảy sinh tình cảm với hắn, như vậy hắn càng có cơ hội để tuyên bố cậu là của hắn.
Phó Quách Phong
" Chỉ 3 năm nữa thôi..."
Thứ hắn muốn chính là cơ thể cậu, quả thực không sai khi Ngạc Dương nói hắn đem cậu về chỉ để làm ấm giường cho hắn.
Nhưng cậu vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, hơn nữa, nhìn những vết thương chằng chịt trên cơ thể cậu, hắn biết cậu đã trải qua cú sốc lớn như thế nào.
Hắn sẽ lợi dụng điểm yếu đó, tạo ra cho cậu một thế giới ngọt ngào và chỉ xoay quanh hắn, chỉ một mình hắn thôi.
Để rồi khi hắn hoàn toàn thao túng được cậu, hắn sẽ lòi đuôi sói ra, hung hăng cuốn lấy cơ thể của cậu quanh hắn, hắn sẽ thỏa mãn ham muốn đen tối đối với đứa nhóc này, biến cậu thành người của hắn. Sau đó hắn sẽ giam cậu trong khu điền trang kia, buổi sáng hắn đi làm, buổi tối sẽ về quấn quýt bên cậu.
Một kế hoạch hoàn hảo, tuy mất thời gian nhưng tỉ lệ thành công lại rất cao, có thể là 80% hoặc thậm chí 100%
Phó Quách Phong
" Bạch An, sớm thôi, em sẽ khao khát được tôi chú ý, được tôi chạm vào. "
NThuyy
Ê tui mê card Ẩn Trong Hồn Lụa Mảnh Tình Nam Phương quá mà không ai pass
Download MangaToon APP on App Store and Google Play