Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Qua: Ở Cổ Đại Khởi Nghiệp

Chương 1: Sốt Cao

 Thiếu phụ nhẹ nhàng đặt tay lên trán tiểu nữ nhi thân sinh, ánh mắt chứa đầy lo lắng. Hôm qua, tiểu nữ không may mắc phải cơn sốt lớn. Không biết có phải vì sốt cao quá chăng, mà tính tình nàng bỗng trở nên trầm lặng.

Kể từ khi tiểu nữ tỉnh dậy, gương mặt nàng phủ một vẻ u ám đến đáng sợ. Ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, như thể không nhận ra mọi thứ, rồi nàng lạnh lùng hỏi "Bà là ai? "Thiếu phụ nhớ lại, không kìm được nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Chỉ trách mình, làm phụ mẫu mà lại không thể bảo vệ, chăm lo cho nữ nhi được trọn vẹn.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu và đánh giá xung quanh, Cố Yên khó khăn chấp nhận hiện thực rằng nàng đã xuyên không. Lại còn xuyên về một thời đại không nằm trong lịch sử, chính mình biến thành một tiểu hài nữ nông thôn.

Nàng vốn là một nghiên cứu sinh chuyên ngành nông nghiệp. Sau khi tan làm về muộn, nàng xui xẻo gặp tai nạn giao thông. Khi tỉnh dậy, nàng đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Lúc này, nàng không còn cách nào khác ngoài chấp nhận sự thật này.

Ngước nhìn người phụ mẫu của nguyên thân, nàng chậm rãi gọi một tiếng.

"Mẫu thân, ta đói quá."

Từ lúc xuyên không đến giờ đã là nửa ngày. Cơ thể khi xuyên qua lên cơn sốt cao, trong bụng trống rỗng, ngay cả đôi môi cũng khô khốc, bong tróc.

Thiếu phụ luống cuống chân tay, vội vàng đi đến phòng bếp. "Con đợi ta một chút," bà nói, sao bà lại quên mất con gái mình còn chưa ăn gì.

Không bao lâu, thiếu phụ đã quay trở lại, trên tay cầm một cái chén nhỏ sẫm màu. Cố Yên nhận lấy chén, đói đến mức mắt hoa, liền trực tiếp uống sạch cháo chỉ trong một ngụm lớn.

Nàng lau khóe môi vẫn còn vương chút cháo, cảm giác đói bụng chỉ vừa được lót dạ đôi chút. Cố Yên thừa hưởng toàn bộ trí nhớ của nguyên thân, nàng biết ngôi nhà này thật sự rất nghèo. Chén cháo vừa rồi, không biết có thể đếm được bao nhiêu hạt gạo, phần lớn toàn là nước lã.

Lâm Thị đau lòng nhìn con gái. Nữ nhi của bà năm nay 8 tuổi, nhưng lại không khác gì một đứa trẻ 6 tuổi. Trượng phu của bà qua đời sớm, không may chết dưới vó ngựa khi từ trên thành trở về.

Cố gia cho rằng bà là người phụ nữ khắc phu, không nói hai lời liền đuổi ba mẫu tử bà ra khỏi nhà. Càng quá đáng hơn, họ còn gạch bỏ tên của bọn họ ra khỏi tộc nhà Cố gia.

Cố gia là đại gia đình đông người nhất thôn. Bỏ đi ba miệng ăn, chẳng phải nhà bọn họ sẽ dư dả hơn sao? Dù Lâm Thị có sinh được một đứa con trai, nhưng điều đó chẳng khiến nhà Cố gia hiếm lạ gì, vì họ vốn dĩ đã không thiếu cháu trai.

Ba mẫu tử được Cố gia chia cho ít ỏi. hai mẫu ruộng nước, một mẫu ruộng khô và một mẫu đất, cùng hai con gà mái. Trước kia, khi Cố Đại Lâm còn sống, gia đình họ sở hữu đến 4 mẫu ruộng cùng 3 mảnh đất đai. Nhưng Cố gia không chút lưu tình, đã lấy hết đi. Cố lão bà còn miệng chửi Lâm Thị là kẻ khắc phu, cho rằng chia cho mẹ con bà như vậy đã là quá hời.

Vương Ba, trưởng thôn, vốn trước đây từng nợ ân tình của Cố Đại Lâm, cũng không thể trơ mắt nhìn mẫu tử bà không có nơi nương tựa. Thôn làng này còn nhiều nhà hoang, bởi từ lâu, khi gặp phải lưu dân cướp bóc, không ít người dân đã buộc phải bỏ nhà đi tìm nơi khác sinh sống.

Là người duy nhất có sức lao động, ngày nào Lâm Thị cũng bận bịu đến mức mặt mày tối sầm vì mệt mỏi.

Trên Cố Yên là đại ca thân sinh, Cố Hiên. Từ nhỏ, y đã thích đọc sách, là một đứa trẻ thông minh, học một hiểu mười. Năm nay, Cố Hiên đã 11 tuổi, độ tuổi vàng để học tập ở thời đại này. Lâm Thị không muốn con trai mình phải bỏ lỡ việc học để làm những công việc nhà nông vất vả.

Dù vậy, Cố Hiên luôn cố gắng phụ giúp mẹ trong khả năng của mình, dù thường bị bà từ chối. Trong mắt Lâm Thị, người đọc sách phải giữ được sạch sẽ, không nên làm những việc chân tay nặng nhọc hay dơ bẩn. Với bà, việc học hành của con trai chính là hy vọng lớn nhất của cả gia đình.

Sau khi ăn cháo xong, cơ thể mệt mỏi của nàng như được bơm thêm một ít sức mạnh. Nàng muốn rời giường để ra ngoài, nhưng Lâm Thị nhanh chóng ngăn cản.

"Con không sao đâu, nương. Nằm suốt cũng thấy buồn chán, chi bằng con phụ người hái ít rau dại chuẩn bị cho bữa tối," nàng nhẹ nhàng nói.

Lâm Thị thở dài, vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn của nàng. " Hứa với nương, con đừng đi xa quá." Giọng bà đầy lo lắng.

"Vâng, nương."

Lâm Thị dặn dò xong, bà cũng không tiếp tục cản nàng. Những ngày qua, nữ nhi sốt cao, rất nhiều công việc bị trì hoãn, khiến bà càng thêm bận rộn.

Ra đến bên ngoài, không khí trong lành và mát mẻ khiến Cố Yên không khỏi cảm thấy dễ chịu. Sống ở một thế giới hiện đại đầy khói bụi như kiếp trước, nàng chưa từng trân trọng những khoảnh khắc yên bình như thế này. Nàng hít một hơi thật sâu, tận hưởng sự thoải mái hiếm hoi trong lòng.

Chương 2 : Ngưu Cân Thảo

Sắc trời dần ngả màu, ánh nắng nhạt dần chiếu vào trên các cánh đồng, Cố Yên cúi người hái rau dại ở gần mảnh ruộng gần nhà. Loại này mọc khắp nơi, trước kia chỉ dành cho gia súc. Nhưng nghèo đói nên những gì ăn được, bọn họ đều ăn. Chỉ có điều hương vị không được tốt lắm.

Trong lúc hăng say hái rau, nàng tình cờ nhìn thấy một khóm cỏ mọc chen lẫn giữa đám rau. Thân cỏ mềm mại, lá nhỏ mượt mà, trông giống như loại cỏ thường mọc hoang khắp nơi khi ở thế giới trước, nàng thường nhổ bỏ.

Là cỏ ngưu cân thảo, mọc ở khắp nơi, rất dễ sinh sống. Rễ cỏ cứng và khó nhổ ra khỏi đất ở những nơi đất cứng, nhổ khá đau tay.

Ngưu cân thảo được xem là một vị thuốc đông y, có nhiều tác dụng tốt và khá được các tiệm thuốc ưa chuộng, giá thành không cao. Chúng có vị ngọt nhẹ, hơi đắng, tính bình.

Nghĩ đến thứ này có thể nhổ đem bán, tuy không được bao nhiêu tiền, nhưng tiền ít thì cũng là tiền. Nàng còn đang nghèo, không thể kén chọn được.

Nàng ngừng tay, ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định hái một nắm mang về nhà. Trên đường trở về, trong đầu nàng đã nghĩ ra một kế hoạch. Nàng biết, nếu cứ nói rằng bản thân muốn bán cỏ này thì khó mà thuyết phục được nương và ca ca. Vì vậy, nàng quyết định tạo một cái cớ thích hợp để bán chúng.

Về đến nhà, thấy Lâm Thị đang ngồi vá áo trong góc bếp, còn Cố Hiên thì đang lom khom bỏ thêm củi vào trong bếp, Cố Yên nhanh chóng đặt nắm cỏ xuống và nói.

"Ca, nương, hôm nay muội phát hiện loại cỏ này ngoài ruộng. Muội chợt nhớ đến thứ này có thể bán, giá 6 văn tiền 1 cân."

Cố Hiên ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. "Muội nghe ai nói vậy?"

Cố Yên mỉm cười, gật đầu ra vẻ chắc chắn.

"Là hôm trước, muội nghe thấy một vị đại phu nhắc đến. Ông ta là người hay đến thôn chúng ta để chữa bệnh cho con trai của thôn trưởng. Muội nghĩ, nếu đúng thật thì chúng ta có thể thử hái nhiều hơn để bán."

Thôn trưởng có hai đứa con trai, trong đó đứa con thứ nhì của lão có sức khỏe yếu kém. Nên cứ cách một khoảng thời gian, sẽ có đại phu đến để xem tình trạng thân thể.

Lâm Thị đặt cây kim xuống, cầm lấy một cây cỏ trong giỏ, lật qua lật lại xem xét kỹ rồi nói.

"Nếu đúng như vậy thì tốt quá. Nhưng con chắc chứ? Đừng để mất công mà chẳng được gì."

Cố Yên vội vàng gật đầu, ánh mắt sáng rực đầy quyết tâm. "Nương, con chắc chắn mà! Dù sao, thứ này mọc đầy ngoài ruộng, không mất công trồng trọt. Chúng ta cứ thử xem sao."

Thấy nàng nói có lý, Lâm Thị và Cố Hiên cũng không phản đối. Dù sao, với hoàn cảnh hiện tại, chỉ cần có cơ hội kiếm thêm chút bạc, họ đều sẵn lòng thử.

Buổi sáng hôm sau, khi sương sớm còn chưa tan hết, Cố Yên và Cố Hiên đã dậy sớm, mang theo một cái giỏ lớn. Hai người đi dọc theo con đường đất dẫn ra cánh đồng phía sau làng.

"Cỏ này mọc đầy khắp nơi. Ca, nếu hái đủ nhiều, chắc chắn sẽ kiếm được chút bạc." Cố Yên vừa đi vừa nói, đôi mắt nàng lấp lánh ánh lên niềm hy vọng.

Cố Hiên bước chậm bên cạnh, tay xách một con dao nhỏ để phòng trường hợp cần dùng. Hắn mỉm cười nhìn muội muội, giọng nói ôn hòa.

"Ta hy vọng là như vậy, có thể giúp cho nương bớt đi chút gánh nặng. Tuy ta không chắc chắn họ sẽ thu mua loại cỏ này."

Cố Yên khẽ bĩu môi, cúi xuống nhổ một khóm cỏ ngưu cân thảo. "Có thử mới biết. Dù sao cũng không mất gì. Còn hơn là ngồi không."

Hai người ra sức hái cỏ, không để ý rằng đã có một vài người trong làng đứng từ xa quan sát. Một lát sau, tiếng cười chế nhạo bắt đầu vang lên. "Hai đứa nhóc nhà họ Cố đang làm chuyện kỳ quặc gì thế kia? Nhổ cỏ để bán?"

"Cỏ dại mà cũng đòi bán ư? Thứ đó chỉ để vứt cho trâu bò ăn thôi!"

Một bà lão trong làng chống gậy đi qua, nhìn họ với ánh mắt khinh thường, lắc đầu nói lớn.

"Nhà họ Cố nghèo đến mức mất trí như vậy sao? Thật mất mặt!"

Cố Hiên siết chặt con dao trong tay, ánh mắt thoáng qua một tia giận dữ. Hắn cúi xuống nhổ thêm một khóm cỏ, không thèm đáp lại. Nhưng Cố Yên thì khác, nàng đứng thẳng dậy, đôi mắt sáng rực.

"Nghèo thì sao? Nghèo mà biết cố gắng, cứ đợi đó mà xem. Ta mà bán được thì các đại bá, đại thẩm đừng có mà bắt chước ta!"

Những lời nói của nàng khiến nhóm người kia tức giận. Một đại thẩm lên tiếng. "Chúng ta không tin thứ đồ này có thể bán. Nếu có thể bán được, ta đây cam đoan không thèm bắt chước ngươi, kể cả là ca nhi của nhà ta!"

Ánh mắt nàng lóe lên một tia toan tính.

"Đó là lời các đại thẩm, đại bá nói đó nhé. Đừng để bản thân phải hối hận!"

Nghe nàng nói với giọng điệu chắc chắn như vậy, có một số người trong lòng cảm thấy chột dạ. Nếu lỡ bán được, bọn họ chẳng phải sẽ mất đi một khoản tiền sao?

Chương 3: Lên Trấn

"Bọn ta chỉ nói đùa thôi, các ngươi cứ tiếp tục," bọn họ cười với giọng đùa giỡn.

Cố Hiên liếc nhìn muội muội mình, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Hắn khẽ nói:

"Được lắm, Yên Nhi. Nhưng nhớ, chúng ta không cần tranh cãi với họ. Kết quả mới là câu trả lời tốt nhất."

Cố Yên gật đầu, ánh mắt kiên định. Hai người tiếp tục cúi xuống nhổ cỏ. Trong lòng họ, một niềm tin mãnh liệt đang dần nảy nở, giống như những khóm Ngưu Cân Thảo có sức sống mãnh liệt.

Bàn tay của nàng non nớt, lại nhổ cỏ liên tục gây đau rát không thôi. Nhưng nàng không hề vì thế mà buông bỏ việc nhổ cỏ.

Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời vào lúc giữa trưa, nắng nóng khiến cho hai huynh muội mồ hôi nhễ nhãi đầm đìa, chiếc bụng đã đói đến mức đều dán vào lưng. Cố Hiên lấy từ trong giỏ ra hai cái bánh bao cùng một ống nước. Bánh bao không có nhân. Lương thực khan hiếm, bánh bao có chút rau và gia vị đã được xem là mỹ vị rồi.

Cố Yên ngồi trên bãi cỏ, cả hai ăn bánh bao có chút khó nhọc. Nghẹn liền uống một ngụm nước từ trong ống tre, nàng nhìn giỏ cỏ mà hai huynh muội hái, rồi lại nhìn ca ca một cái. “Ca, muội sẽ mang mớ cỏ này lên trấn bán, rồi mua cho ca và nương mỗi người một cái bánh bao nhân thịt."

Thịt có giá có chút cao, 1 cân thịt heo có giá 40 văn. Số lần được ăn thịt chỉ có thể đếm trên một bàn tay, chỉ khi đón năm mới bọn họ mới được nếm thử. Còn các ngày còn lại có được ăn hay không, toàn bộ đều dựa vào may mắn. Các nhà trong thôn đều lựa chọn mua gạo thay vì thịt. Gạo có giá 9 văn 1 cân. Để có thể ăn được mỗi khoảng thời gian dài, gạo chỉ để nấu cháo. Nhà nào khá giả mới nấu thành cơm để ăn.

Cố Hiên đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc của nàng. "Vậy ta sẽ đợi muội mua bánh bao thịt." Muội muội của hắn thật đáng yêu, đã biết lo lắng và quan tâm đến hắn và nương rồi.

Bọn họ nỗ lực nhổ hái cỏ, đến khi sắc trời không còn sớm. Hắn và nàng mới cùng nhau trở về nhà, cả hai đều còn nhỏ, sức lực không có nhiều. Lượng cỏ hôm nay hái được không ít.

Sau khi dùng cơm xong, Cố Hiên và nàng kiểm tra đám cỏ. Lựa ra những thứ hỗn tạp trong cỏ, bọn họ quyết định ngày mai liền đem đến tiệm thuốc trên trấn để bán.

“Ca, ngày mai chúng ta cùng lên trấn nhé, muội rất ít khi lên trấn nên không rõ các tiệm thuốc ở trấn. Ca lại thường xuyên lên trấn, chắc hẳn rất rõ, trăm sự nhờ ca cả đó.” Cố Yên tinh nghịch cười.

Hắn bị lời nói của nàng chọc cười, tuy nhiên, chưa kịp để Cố Hiên lên tiếng, từ trong bếp, Lâm Thị đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai huynh muội. Bà bước ra, ánh mắt đầy lo âu : “Hai đứa muốn tự mình lên trấn sao? Nương không yên tâm, đặc biệt là Yên Nhi còn nhỏ tuổi. Nương sẽ đi cùng hai con, không thể để các con một mình lên đó được.”

Cố Yên hơi ngẩn người, nhưng không muốn khiến nương lo lắng, nàng vội vàng cười nói. “Nương, trên trấn cũng không xa, lại có ca ca đi cùng. Nương, người yên tâm đi."

Lâm Thị lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết. “Không được, ta không yên tâm. Nương phải đi cùng các con. Không thể để các con tự đi được.”

Sao bà không lo lắng? Lỡ gặp những kẻ có lòng dạ không tốt, thì hai con của bà phải làm sao? Trượng phu đã không còn, bà không muốn phải mất thêm ai.

Với quyết tâm của Lâm Thị, Cố Yên cùng ca ca cũng không ngăn cản bà nữa. Vì vậy, cả ba người quyết định lên đường vào sáng ngày mai.

Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa xong, Lâm Thị lấy thêm một vài văn tiền bỏ vào trong túi để phòng trường hợp cần dùng, rồi ba người bắt đầu đi lên trấn. Không khí trong làng yên ắng, từng bước chân của ba người vang lên trên con đường đất. Lâm Thị đi ở phía trước, mắt thỉnh thoảng liếc qua Cố Yên và Cố Hiên.

Cả ba cùng đi vào trấn, khác với nông thôn yên tĩnh. Trên trấn náo nhiệt vô cùng, các rạp hàng rêu rao mời người dân mua đồ của bọn họ. Không ít những kẻ ăn mặc giàu sang, phía sau là tùy tùng và nô tỳ đi theo để hầu hạ. Cố Yên thấy vậy thì càng nổi lên quyết tâm kiếm thật nhiều tiền.

Bọn họ rất quen thuộc với trấn, và cũng biết nên chọn tiệm thuốc nào để bán Ngưu Cân Thảo. Ba người dừng lại trước một tiệm thuốc nhỏ nằm ở góc phố. Cửa tiệm rộng mở, bên trong có mùi thuốc bốc lên thoang thoảng dễ chịu của các loài thảo dược. Cố Yên nhìn vào, cảm thấy có chút hồi hộp, nhưng nàng vẫn bước vào, cố gắng giữ vững tinh thần.

Lâm Thị đứng ngoài cửa, vẫn không rời mắt khỏi hai đứa con. Cố Hiên thì bình tĩnh hơn, lên tiếng. “Chúng ta thử xem có thể bán được cỏ này hay không, hy vọng lần này sẽ thuận lợi.”

Cố Yên gật đầu, trong lòng cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra, ít nhất mình đã cố gắng vì gia đình.

Người bán thảo dược là một nam nhân có dáng vẻ tầm 40 tuổi, gương mặt vô cùng phúc hậu.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play