[RhyCap] Trên Tình Bạn Dưới Tình Yêu
Khoảng cách vô hình
Quang Anh nhìn vào bức ảnh trên điện thoại, ánh sáng mờ ảo từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt anh, khiến đôi mắt trở nên trống rỗng. Đức Duy đứng bên cạnh, mỉm cười, cùng anh trải qua những tháng ngày không thể quên. Họ đã từng là bạn, nhưng càng ở gần nhau, Quang Anh càng nhận ra mình không thể chỉ dừng lại ở tình bạn.
Tối hôm ấy, Quang Anh và Duy ngồi cạnh nhau trên ban công, ánh trăng chiếu nhẹ lên mái tóc Duy, tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng mà Quang Anh chưa bao giờ nhận ra.
Duy lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Đức Duy
Anh có bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ mãi như thế này không?
Quang Anh im lặng một lúc, câu hỏi như một lời gián tiếp nói về mối quan hệ giữa họ. Anh chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách này. Từ trước đến nay, họ chỉ là những người bạn nhưng bây giờ, cảm giác này lại khiến anh phải suy nghĩ.
Quang Anh
Chúng ta chỉ là bạn thôi, Duy à..
Quang Anh cố gắng trả lời thật bình thản, dù trong lòng anh lại cảm thấy nghẹn ngào.
Đức Duy
//Duy cười nhẹ, nhưng đó là một nụ cười buồn// Đúng, ta chỉ là bạn..
Duy quay sang nhìn Quang Anh, đôi mắt thăm thẳm như đang tìm kiếm điều gì đó mà Quang Anh không thể đưa ra.
Đức Duy
Em..em biết là anh có thể không nghĩ vậy, nhưng...
Duy ngừng lại, như thể lời nói đó quá khó để thốt ra.
Đức Duy
Anh có bao giờ cảm thấy chúng ta gần nhau quá không? Hay là...
Đức Duy
//ngập ngừng// Hay là anh không thấy gì khác ngoài tình bạn?
Quang Anh quay mặt đi, lòng anh đột nhiên thắt lại. Câu hỏi của Duy như một con dao đâm vào trái tim anh, nhưng anh không thể trả lời, không thể thú nhận những gì anh đang cảm nhận. Anh không muốn mất đi tình bạn này, nhưng không thể phủ nhận cảm giác yêu thương đang dâng trào trong lòng.
Quang Anh mở miệng, nhưng không biết nên nói gì. Cảm xúc trong anh như một mớ hỗn độn, vừa là tình bạn, vừa là tình yêu, nhưng tất cả đều bị nhấn chìm trong sự sợ hãi.
Đức Duy
//Duy nhìn anh, và một khoảnh khắc im lặng kéo dài//
Em không muốn mất anh, Quang Anh. Dù là bạn, dù là gì đi nữa, em chỉ muốn bên anh..
Lời nói của Duy như một cú tát vào trái tim Quang Anh, và anh không biết phải làm gì với tất cả những gì đang tồn tại trong lòng mình. Anh nhìn vào mắt Duy, nhưng không thể nói ra những gì mình muốn.
Cuối cùng, anh chỉ có thể thở dài và nói
Quang Anh
Anh cũng không muốn mất em Duy..
Nhưng ngay khi câu nói ấy vừa thốt ra, anh biết, họ đã vượt qua một giới hạn mà không thể quay lại. Tình bạn đã không còn là đủ nữa, và tình yêu bắt đầu chen lấn vào giữa họ, tạo nên một khoảng cách vô hình mà cả hai đều không thể nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được.
chip
Tình bạn là thứ đẹp nhất trong cuộc đời, nhưng có những lúc, tình yêu lại cần được thừa nhận
Khi tình bạn không còn là đủ
Buổi sáng, khi ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, Quang Anh tỉnh dậy với một cảm giác trống rỗng. Cái cảm giác ấy đã theo anh suốt đêm qua, không thể nào ngủ ngon nổi. Lúc nào trong tâm trí anh cũng có hình bóng của Duy, những lời nói không dám thốt ra, những câu hỏi chẳng bao giờ có đáp án. Anh không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp đến vậy. Từ lúc nào, tình bạn giữa anh và Duy không còn đơn giản như trước nữa.
Quang Anh ngồi dậy, nhìn qua cửa sổ. Thành phố bên ngoài vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, nhưng trong lòng anh lại là một khoảng không yên tĩnh, lạnh lẽo. Anh thở dài, mệt mỏi với chính cảm xúc của mình.
Bỗng dưng, điện thoại Anh vang lên, đó là tin nhắn từ Duy
Đức Duy
Cùng đi ăn sáng nhé?
Quang Anh đọc tin nhắn, lòng bỗng dâng lên một cảm giác bối rối khó tả. Anh nhắn lại rất nhanh, cố gắng giữ giọng điệu bình thường
Quang Anh
Em đi ăn trước đi
Quang Anh
Anh có chút việc
Duy không nhắn lại ngay lập tức, nhưng Quang Anh biết, Duy đã đọc tin nhắn của anh. Chắc hẳn, Duy biết là có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra. Anh có thể cảm nhận được nỗi lo lắng trong ánh mắt Duy mỗi khi họ gặp nhau gần đây.
Khi cuộc gặp mặt sáng nay diễn ra, Quang Anh cố gắng duy trì nụ cười, nhưng nó chẳng còn tự nhiên như trước. Duy nhìn anh từ đối diện, ánh mắt có gì đó buồn bã, như thể đang tìm kiếm một sự thật mà anh không muốn thừa nhận.
Duy bỗng lên tiếng, giọng Duy trầm và đầy nặng nề.
Đức Duy
Anh tránh em phải không?
Quang Anh khẽ giật mình, không ngờ Duy lại nói thẳng như vậy. Anh đặt chiếc cốc xuống bàn, nhìn vào mắt Duy, cảm thấy trong lòng có một sự xáo trộn khủng khiếp.
Quang Anh
Anh không có tránh em
Quang Anh cố gắng trả lời, nhưng giọng anh lại có phần run rẩy
Quang Anh
Chỉ là... gần đây anh không thoải mái..
Duy nhìn anh, đôi mắt tràn ngập sự tổn thương, như thể cậu đã chờ đợi câu trả lời này từ lâu lắm rồi.
Đức Duy
Anh không thoải mái vì sao?
Đức Duy
Vì chúng ta là bạn? Hay..
Đức Duy
Là vì chúng ta không thể là gì hơn thế
//Duy hỏi, ánh mắt buồn bã nhưng đầy quyết đoán//
Đức Duy
Em không muốn làm bạn nữa
Đức Duy
Quang Anh, em muốn hơn thế
Đức Duy
Em đã luôn muốn như vậy..
Quang Anh ngỡ ngàng, mọi thứ như quay cuồng trong đầu anh. Anh nhìn Duy, nhưng không thể thốt lên lời. Anh muốn nói rằng anh cũng có cảm giác đó, nhưng lại sợ hãi khi nghĩ đến việc nếu thừa nhận, liệu tình bạn này sẽ ra sao?
Quang Anh cuối cùng chỉ có thể thốt lên một từ ngắn gọn
Quang Anh
Anh không biết phải làm sao..
Duy nhẹ nhàng cười, nhưng nụ cười ấy không trọn vẹn
Đức Duy
Tình bạn của chúng ta đã thay đổi từ lầu rồi, Quang Anh
Đức Duy
Từ lâu rồi, em không chỉ còn xem anh là bạn nữa
Quang Anh cảm thấy như có một cái gì đó thắt chặt trong lồng ngực, một cảm giác đau đớn mà anh không thể giải thích được. Duy đã thừa nhận điều đó rồi, nhưng Quang Anh lại không thể.
Quang Anh
Em.. //ngập ngừng//
Quang Anh
Anh cũng yêu em, nhưng..anh sợ
Đức Duy
Nhưng em đã mệt mỏi với sự im lặng của anh
Đức Duy
Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn
Đức Duy
Nhưng em không thể đứng nhìn anh đã yêu em mà không dám nói ra
Một khoảnh khắc im lặng bao trùm. Quang Anh nhìn Duy, nhưng không thể nói thêm gì nữa. Anh cảm thấy như toàn bộ thế giới xung quanh đã dừng lại. Mọi thứ đã thay đổi, và tình bạn này đã không còn như trước.
chip
Có những nỗi sợ không thể thốt ra, và cũng có những tình yêu không thể giấu mãi
Khi tình yêu bắt đầu lên tiếng
Cả buổi chiều hôm đó, Quang Anh cảm thấy như mình đang sống trong một cơn mơ. Cảm xúc của anh không còn rõ ràng nữa. Từng lời nói của Duy vẫn vang vọng trong đầu, như một vết thương không thể lành. Quang Anh không thể chấp nhận sự thật
Duy đã không còn muốn là bạn của anh nữa. Và ngay cả anh cũng không biết mình còn có thể là bạn của Duy hay không khi trái tim anh đã đập những nhịp không thể che giấu.
Duy không nhắn tin lại nữa, dù Quang Anh đã thử gọi cho anh vài lần, nhưng không có tín hiệu. Cảm giác mất mát và hụt hẫng bắt đầu chôn vùi trong lòng Quang Anh. Anh tự hỏi liệu đó có phải là quyết định đúng đắn không khi không dám đối diện với tình cảm của mình.
Buổi tối, Quang Anh ngồi một mình trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thành phố vẫn nhộn nhịp ánh đèn, nhưng anh lại cảm thấy rất cô đơn. Tình bạn của anh và Duy giờ chỉ còn là những kỷ niệm mơ hồ, những khoảnh khắc cười đùa, những câu chuyện mà giờ đây anh chẳng thể nào kể lại được nữa. Mọi thứ đã thay đổi. Chỉ có anh là chưa thể chấp nhận điều đó.
Điện thoại của Quang Anh bỗng rung lên. Anh nhìn vào màn hình, và trái tim anh như ngừng đập. Là tin nhắn của Duy.
Đức Duy
Anh có thể gặp em không?
Đức Duy
Em cần nói chuyện với anh.
Quang Anh không suy nghĩ nhiều, chỉ vội vàng nhấn vào nút trả lời
Ngay lập tức, Duy gửi địa chỉ và bảo anh đến. Quang Anh không cần thêm lời giải thích, anh lập tức mặc áo khoác và bước ra khỏi cửa. Trong lòng anh không biết có phải là sự lo lắng hay là sự hồi hộp, nhưng anh hiểu rằng cuộc gặp này sẽ thay đổi tất cả.
Khi Quang Anh đến nơi, Duy đã đợi sẵn. Duy ngồi một mình trên chiếc ghế dài, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt anh, khiến anh trông thật cô đơn. Quang Anh thấy lòng mình nhói lên. Anh bước lại gần, và cả hai im lặng nhìn nhau một lúc lâu. Quang Anh muốn nói gì đó, nhưng lời lại nghẹn ứ trong cổ họng.
Đức Duy
Anh vẫn còn giận em à?
Duy bỗng cất tiếng, giọng cậu lạc đi một chút, như thể có thứ gì đó nghẹn lại trong lòng
Quang Anh lắc đầu, nhưng sự thật thì anh không biết mình có giận Duy hay không. Anh chỉ cảm thấy mất mát, đau đớn. Anh không biết phải làm sao để mọi thứ trở lại như trước, như những ngày tháng hạnh phúc khi chỉ là bạn của nhau.
Quang Anh
Không anh không giận em
Quang Anh
Anh chỉ..không biết phải làm gì nữa
Duy quay lại nhìn anh, ánh mắt ẩn chứa một nỗi buồn vô tận.
Đức Duy
Em yêu anh, Quang Anh
Đức Duy
Em không thể giấu nữa
Đức Duy
Em đã cố gắng giấu nó đi, nhưng...
Đức Duy
Em không thể chỉ là bạn của anh được nữa
Quang Anh không thể thốt ra lời. Những cảm xúc lẫn lộn trong anh như cuốn lấy trái tim, bóp nghẹt nó. Anh muốn nói rằng anh cũng yêu Duy, nhưng anh lại sợ hãi sự thay đổi. Anh sợ rằng nếu anh thừa nhận tình yêu này, sẽ có điều gì đó mất đi mãi mãi. Và sợ rằng họ sẽ không thể quay lại làm bạn như trước
Quang Anh
Anh...anh yêu em, nhưng
//ngập ngừng//
Duy nhẹ nhàng đặt tay lên vai Quang Anh, nhìn vào mắt anh.
Đức Duy
Nhưng em không thể tiếp tục im lặng nữa, Quang Anh
Đức Duy
Anh không thể sống trong sự sợ hãi mãi được
Một khoảnh khắc dài trôi qua, và Quang Anh cảm thấy trong lòng mình có một sự tan vỡ mà anh không thể lý giải. Duy đã nói ra tất cả những gì em ấy cảm nhận, và giờ, Quang Anh phải đối mặt với sự thật đó. Duy yêu anh, và Quang Anh cũng yêu Duy. Nhưng liệu tình yêu này có thể cứu vãn được tình bạn đã bắt đầu vỡ nát?
Đức Duy
Em sợ sẽ mất anh.. //giọng nghẹn lại//
Đức Duy
Nếu như chúng ta không thử, thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được
Quang Anh im lặng, không biết phải làm gì. Anh muốn vươn tay ra, ôm Duy, nhưng nỗi sợ hãi lại giữ anh lại. Anh sợ sẽ mất đi tất cả những gì họ đã có.
chip
Có những lúc, sợ hãi không phải là lý do để từ bỏ, mà là lý do để dũng cảm bước tiếp
Download MangaToon APP on App Store and Google Play