Hắn tra tấn tôi mỗi đêm. Hắn đặt một tay lên vai tôi, ôm tôi từ phía sau và cơ thể trần truồng của hắn bao phủ toàn bộ cơ thể tôi.
“ kêu lên đi”
tôi cắn chặt môi lại cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh nào. Tay tôi cầm chặt cạnh giường cầu mong mọi thứ sẽ kết thúc một cách nhanh chóng.
Hắn cắn mạnh vào tai tôi thì thầm
“Chị à, em Yêu chị !”
Sau một hồi nán lại, anh hài lòng rời khỏi cơ thể tôi, tôi toàn thân bủn rủng không còn chút sức lực, tôi nhìn hắn như một cái xác vô hồn.
Sau khi hắn mặc quần áo xong, hắn quay người rời đi, tôi nhặt quần áo rơi trên mặt đất.
Khi nhìn thấy chiếc ba lô của mình trên bàn, tôi như nhìn thấy tia hi vọng, tôi lập tức nhảy ra khỏi giường và đưa tay móc cái ba lô, Bên trong có chiếc điện thoại di động, tôi có thể gọi về nhà cầu cứu.
Sợi dây xích quanh cổ tôi đã hạn chế phạm vi di chuyển của tôi, do cố gắng chòm tới nên da thịt trên cổ bị trầy xước nhiều chỗ.
Tôi vẫn không quan tâm và chỉ muốn tìm cách thoát khỏi nơi này. Tôi không muốn ở lại đây, tôi không muốn bị giam cầm cả đời, tôi không muốn đối mặt với hắn cả đời, anh là Vũ Sang , là cơn ác mộng trong cuộc đời tôi.
———————————
Tôi tên Cố Nhiễm Nhiễm là một tác giả dỏm, tôi bắt đầu học viết tiểu thuyết từ năm mười lăm tuổi. Sau năm năm viết tiểu thuyết mà vẫn không có tiến triển gì.
Khi lên Dung Thành học đại học, bạn cùng phòng tôi tên là Giang Mộng Hoàn, cô ấy là người dân tộc thiểu số, là người Làng Trại.
Làng Trại nổi tiếng nuôi những cổ trùng và bùa ngãi, bạn chung phòng luôn né tránh cô ấy, riêng tôi thì cảm thấy Giang Mộng Hoàn rất tốt bụng,lại ngây thơ nên tôi đã thành bạn thân của cô ấy.
Cha mẹ cô đã gửi cô đến trường ở Dung Thành. Sau khi học xong đại học, Giang Mộng Hoàn có thể ở lại Dung Thành hoặc quay lại Làng Trại để kết hôn theo truyền thống dân tộc.
Nhân lúc nghỉ hè, tôi theo cô ấy đến Làng Trại để tìm cảm hứng, hi vọng có thể viết được một cuốn sách hay, tôi mang tâm hồn đầy hứng khởi đi đến làng trại.
Một hương thơm tươi mát, thanh khiết mang mùi thơm hoa dại thổi qua từng khe tóc của tôi. núi xanh và nước cũng trong xanh, không khí tươi mát dể chịu vô cùng, không giống như thành phố đầy khói bụi.
Giang Mộng Hoàn đưa tôi qua hai ngọn núi. Tình cờ hôm nay là “Lễ leo núi” của Làng Trại.
Là lễ hội lớn của họ, tôi là một người luôn yêu thích sự nhộn nhịp , tất nhiên tôi cũng rất vui và muốn tận dụng lễ hội này để tìm cảm hứng cho câu chuyện tiếp theo của mình.
Giang Mộng Hoàn cho tôi mặc bộ quần áo Làng Trại và cài một bông hoa xinh đẹp lên đầu tôi.
“Hôm nay bạn phải bảo vệ bông hoa này thật cẩn thận. Nếu có một chàng trai trẻ tuổi nào giật nó khỏi đầu bạn, bạn sẽ trở thành vợ của hắn. Hoặc nếu gặp được người mình thích, bạn có thể chủ động đưa cho hắn.” Giang Mộng Hoàn nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi sẽ không mang nó theo nữa. Lỡ bị cướp thì sao? Tôi không muốn rời xa gia đình sớm như vậy!” Tôi lập tức cởi nó ra và đưa lại cho cô ấy. “Đeo cho vui, bạn là người thành phố, mọi người đều biết điều mà. Tôi đã nói với tộc trưởng, bọn họ sẽ không dám làm loạn.” Giang Mộng đeo lại cho tôi, giọng nói vui vẻ.
Tôi lo lắng bước ra ngoài và nhìn thấy những thanh niên và cô gái Làng Trại đang tụ tập ở đây. Các cô gái ăn mặc rất đẹp, cài nhiều loại hoa khác nhau trên tóc.
Tôi che đầu lại, ôm chặt bông hoa sau đầu. Giang Mộng Hoàn nhìn phản ứng của tôi rồi cừoi nhạo.
“Nếu bạn không muốn, thiếu niên có đoạt hoa cũng không thể ép bạn. Tộc trưởng sẽ bảo vệ bạn” Giang Mộng Hoàn vỗ nhẹ tay tôi, bảo tôi yên tâm.
Nghe xong, tôi bình tĩnh lại rất nhiều. Khi mọi người đang làm lễ, trai gái trong Làng xúm nhau nhảy múa bên đống lửa, điệu múa của họ rất đẹp, khiến tôi không thể rời mắt khỏi họ.
Tôi thấy không có thanh niên nào chủ động giật lấy bông hoa trên đầu cô gái, tôi thở phào nhẹ nhõm , trong lòng yên tâm rất nhiều.
Lúc này, các cô gái ngừng múa và mang ra một chậu gạo nếp.
“Đến giờ cơm rồi à?” Tôi tò mò hỏi.
“Không, bữa ăn này là dành cho thiếu niên, ý nghĩa muốn cảm ơn họ một năm vất vả.” Giang Mộng Hoàn đưa cho tôi một bát cơm nếp.
Tôi cầm bát cơm nếp đứng đó nhìn, mới đến ngày đầu tiên, tôi biết cảm ơn ai bây giờ.
Giang Mộng Hoàn bảo tôi không được ăn nên tôi chỉ có thể đứng bưng bát cơm nếp. Tôi thấy các cô gái chọn người thanh niên họ yêu thích để phục vụ đồ ăn cho họ.
Có thanh niên ôm bát bỏ chạy, cô gái đuổi theo phía sau, có thanh niên nhận lấy bát cơm ăn uống vui vẻ.
“Xin chào! Bạn có thể cho tôi một ít cơm nếp không?” Giọng nói của chàng trai trẻ lọt vào tai tôi.
Tôi quay lại và nhìn thấy anh ta mặc bộ đồ Làng Trại với những chiếc chuông bạc trên người. Anh cầm bát, ngượng ngùng cúi đầu.
Lúc này mọi ánh mắt trong đám đông đều đổ dồn vào tôi. Tôi cảm thấy ngượng ngùng khi thấy nhiều người nhìn mình. Tôi có chút đói định cầm một lát rồi ăn, nhưng thanh niên lại chủ động không cho cũng ngại, dù gì chỉ là một bát cơm tạ ơn. Tôi đã đưa cho thanh niên đó bát cơm nếp của mình.
Mọi người lập tức reo hò, tôi không hiểu gì cả , chỉ ngơ ngác nhìn họ và họ nhìn tôi với vẻ mặt rất vui vẻ.
Chàng trai mừng rỡ ăn hết bát cơm nếp trong chốc lát , dùng bữa xong đưa cho tôi chiếc chuông bạc treo trên thắt lưng.
"Cái này là cho nàng, cám ơn nàng đã đưa ta bát cơm nếp.” Thiếu niên mỉm cười nói.
“Không có gì, chỉ là một bát cơm thôi. Hơn nữa gạo cũng không phải của tôi.” Tôi xấu hổ nhận lấy và từ chối.
Sắc mặt chàng trai tối sầm, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Tôi ngạc nhiên không biết có phải tôi đã vi phạm quy tắc gì không, sao ai cũng căng thẳng nhìn tôi, tôi nhìn sang Giang Mộng Hoàn, cô ấy gật đầu với tôi, xác nhận an toàn, tôi đưa tay nhận lấy chiếc chuông bạc.
“Cảm ơn”
tôi rời đi ngay lập tức Chàng trai chợt nắm lấy tay tôi
“Nàng có gì để đưa cho ta không?” Chàng trai lo lắng hỏi.
Có chuyện gì vậy? Chàng trai muốn cho tôi thứ gì? tôi đang định lắc đầu, thì chàng trai nhìn bông hoa trên đầu tôi vì sợ chàng trai cướp mất nên tôi lập tức gật đầu .
“Có” Tôi lấy ra một cây kẹo mút từ trong túi đơn giản là đưa cho hắn để chàng trai bỏ đi.
Chàng trai vui mừng như một đứa trẻ, mọi ngừoi ai cũng reo hò vui mừng
Chàng trai bỗng ôm lấy tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tộc trưởng tuyên bố kết thúc. Chàng trai vác tôi lên vai, tôi giãy giụa không ngừng , tôi nhìn Giang Mộng Hoàn hét lên cầu cứu. Nhưng Giang Mộng Hoàn quay người bỏ đi,lúc này tôi nghe thấy nhiều người đang thảo luận, tuy không thông thạo về tiếng Làng Trại, nhưng tôi có thể hiểu được họ đang nói gì
“ không ngờ Mộng Hoàn đến thành phố mang về một cô dâu xinh đẹp như vậy! Tôi muốn cô ấy mang một đứa cho con trai tôi”
“Nghe nói nó lần này rời đi sẽ không trở về, đây là nó cùng tộc trưởng trao đổi điều kiện.”
“Nếu biết sớm hơn, tôi đã kêu tộc trưởng bắt nó dẫn thêm vài cô gái về”
“ thằng Vũ Sang tốt số thật.”
Lúc này tôi mới nhận ra Giang Mộng Hoàn đã phản bội tôi. Bông hoa trên đầu chẳng có ý nghĩa gì cả, cái lễ hội này, chủ yếu là nồi gạo nếp và... và... chuông bạc... kẹo mút...
Vô tình, tôi đã trao đổi vật hôn ước với chàng trai tên Vũ Sang này.
Tôi đã tìm hiểu phong tục của Làng Trại và trao đổi đồ vật giống như lễ cưới, trao đổi nhẫn cưới vậy, và giờ tôi là vợ của hắn
Giang Mộng Hoàn biết tôi có chút hiểu biết về người Làng Trại, nên ngay từ đầu cô ấy đã đánh lạc hướng tôi bằng một bông hoa. Cô ấy đã dùng lòng tin của tôi để thuyết phục tôi nhận chiếc chuông bạc của Vũ Sang . Điều quan trọng nhất là cô ấy chọn hôm nay dẫn tôi về Làng Trại,ngày đầu tiên đến đây mọi thứ điều hiếu kỳ, là lúc dể ra tay nhất.
Vũ Sang vác tôi về nhà, Hắn rất mạnh, dù tôi có vùng vẫy cả đoạn đường, tôi cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt của hắn.
Hắn đặt tôi lên giường, tôi lập tức nhảy dựng lên, quỳ xuống đất khóc.
“Làm ơn để tôi đi, vừa rồi là hiểu lầm. Tôi mới đến đây, không hiểu gì cả. Hãy để tôi đi. Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho bạn. Ở nhà tôi có tiền, tôi sẽ cho anh rất nhiều tiền, mười triệu, hai mươi triệu, năm mươi triệu, anh muốn bao nhiêu? Tôi sẽ cho anh” Tôi dường như không thể làm gì khác ngoài cầu xin. .
“ nàng cho ta một bữa cơm đính hôn, bây giờ nàng muốn nuốt lời à?” Vũ Sáng nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi có thể bồi thường cho anh, anh muốn gì tôi cũng cho, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho bố tôi, tiền sẽ thu xếp ngay, tôi sẽ đưa cho anh.”Tôi run rẩy lấy điện thoại ra.
Vũ Sang một tay bóp cổ tôi, tay kia giật lấy điện thoại của tôi và ném xuống đất. Anh ta thò tay vào chiếc túi đeo trên người, anh lấy ra một con sâu, thân hình mỏng và dài, Hàng chục đôi chân được bao phủ bởi những sợi lông nhỏ, nhìn rất đáng sợ.
“Ăn đi” Vũ Sang bóp lấy miệng tôi, tôi cắn chặt môi không dám buông ra.
“Đừng sợ. Nếu nàng ăn nó, nàng sẽ là của ta. Nàng sẽ không bao giờ rời xa ta được, ngoan nào.” Vũ Sang nhếch miệng cười và nhìn tôi với ánh mắt đầy hưng phấn.
Con côn trùng bò từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay anh, đầu hướng về phía môi tôi. Nó chờ đợi khoảnh khắc môi tôi mở ra và lập tức chui vào. Tôi cắn chặt miệng, Vũ Sang càng ngày càng mất kiên nhẫn. Anh buông con bọ ra và đứng dậy, nhặt sợi dây gần mình nhất. Tôi biết hắn đang muốn gì, tôi vội quỳ xuống cầu xin lần này tôi không cầu xin hắn tha cho tôi
“Tôi sẽ ngoan ngoãn, xin đừng cho tôi ăn con sâu đó, tôi sẽ ngoan, sẽ làm việc nhà, sẽ nghe lời, tôi sẽ nấu cơm, làm tất cả , đừng cho tôi ăn nó, tôi xin anh” Tôi biết rằng chỉ cần tôi ăn con sâu đó, kiếp này tôi chỉ có thể ở lại đây.
Tôi biết đôi điều về Làng Trại. Họ giỏi nhất là sử dụng cổ trùng và bùa yêu, thẩm chí có những loài cổ trùng có thể khống chế người khác, nếu tôi đoán không sai, con sâu trên tay Vũ Sang là một loài cổ trùng dùng để khống chế người khác.
Vũ Sang không trả lời hay phản ứng gì cả, anh ấy đứng bất động và nhìn xuống tôi. Ánh mắt hắn nhìn xuống bên dưới cổ tôi, hắn quỳ một chân xuống đưa tay nâng Cằm tôi lên, ngón tay hắn sờ qua môi tôi, rồi di chuyển xuống cổ, ngón tay thon dài, sờ nhẹ vào tai tôi, đôi mắt như dã thú nhìn về phía xương quai xanh. Thân hình tôi hơi ốm nên xương quai xanh tôi lõm vào, Vũ Sang đặt con sâu nằm gọn trên xương quai xanh của tôi. Toàn thân tôi nổi da gà, ngón tay hắn lại bắt đầu đi xuống, ngón tay Vũ Sang dừng lại ngay cổ áo tôi, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía tôi.
Tôi hiểu hắn đang muốn gì, tôi càng hiểu rõ bản thân tôi đang trong tình huống nào, tôi không thể phán kháng. Tay tôi run rẩy khi cởi quần áo, ánh mắt Vũ Sang dịu lại. Hắn cừoi nhếch miệng xem từng động tác của tôi, trông có vẻ rất thích thú,
Hắn đưa tay sờ lên mặt tôi
“Còn gì nữa?” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, như thể nhìn thấu tâm trí tôi.
“Em..em sẽ ở lại làm vợ anh, nhưng anh không được cho em ăn con sâu đó, và em muốn tự do đi lại.” Tôi ngay lập tức nói ra điều kiện của mình.
Nghe vậy, Vũ Sang cau mày và đôi mắt trở nên sắc bén.
“Ngươi muốn tìm cơ hội trốn thoát?” Giọng nói của Vũ Sang như đang cảnh cáo tôi.
“ Tôi thích tự do, nếu anh giam cầm tôi hoặc cho tôi ăn con sâu, tôi sẽ cố gắng hết sức để rời xa anh, kể cả cái chết” tôi đương nhiên sẽ không để bản thân chết một cách vô lí như thế , nhưng tôi biết rằng chỉ cần tôi nghe lời hắn, một ngày nào đó hắn sẽ mất cảnh giác, và tôi sẽ thành công rời khỏi.
“Thật là một con bé bướng bỉnh!” Vũ Sang nhéo cằm tôi, nhìn tôi như một món đồ chơi. “ phải xem, nàng có làm ta hài lòng không?”
Tôi hiểu, tôi đưa tay cởi áo Vũ Sang ra, rồi chủ động hôn hắn, hắn ôm chặt lấy tôi, lưỡi hắn điên cuồng đưa vào miệng tôi.
Tôi sợ hãi, tôi ghét hắn, tôi muốn chạy trốn, nhưng tôi biết bên ngoài sẽ có người canh giữ.
Rời khỏi ngôi nhà này thật khó, nhưng muốn rời khỏi Làng Trại càng khó hơn.
Vũ Sang bế tôi lên bước nhanh về phía giường,
Nụ hôn của hắn như muốn lấy hết oxy trong cơ thể tôi, tôi rất khó thở, muốn đẩy hắn ra nhưng lại sợ làm hắn bực bội, đành phải cắn răng chịu đựng, hắn chiếm hữu tôi, hắn rất khỏe mạnh, tôi đã cầu xin nhiều lần nhưng khi trời sáng hắn mới rời khỏi cơ thể tôi.
Nghĩ đến thôi tôi đã cảm thấy ghê tởm, tôi thật sự muốn giết hắn, nhưng hiện giờ tôi chỉ còn cách lấy lòng hắn. Vũ Sang mặc quần áo xong rồi quăng cho tôi một bộ đồ mới mà hắn chuẩn bị.
“ đói chưa?” Vũ Sang giọng nói lạnh lùng
Tôi gật đầu, hắn hai tay khoanh trước ngực nhìn tôi chằm chằm “ nàng không định mặc quần áo sao?”
Tôi nghe xong đỏ cả mặt, trên ngừoi tôi chỉ có cái chăn đang che trước ngực.
“ anh đứng đây, em…” tôi thật sự ngại ngùng
Vũ Sang không phản ứng tiếp tục nhìn tôi, thật gã một gả bệnh hoạn, tôi đành phải trốn trong chăn mặc quần áo, Vũ Sang cảm thấy tôi khá chậm chạp, chạy đến kéo chăn ra, một tay bồng tôi lên, tôi hốt hoảng hét lên.
“ còn muốn tiếp tục à?” Vũ Sang nhếch miệng nói
tộ vội vàng lắc đầu, hắn đặt tôi xuống rồi mặc quần áo cho tôi, nói đúng hơn là quần áo Làng Trại thật sự rất phức tạp, lúc đến đây cũng là Giang Mộng Hoàn mặc giúp tôi. Tôi chăm chú nhìn từng động tác của Vũ Sang, hắn phát hiện ánh mắt của tôi, nâng cầm tôi lên hôn nhẹ vào môi tôi
“ đừng nhìn, sau này ta mỗi ngày đều mặc quần áo cho nàng!”
Một tên biến thái, thật sự quá bệnh hoạn, tôi không dám tin vào tai mình, vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú như thế nhưng lại bệnh hoạn đến thế. Mặc quần áo xong, Vũ Sang cột vào eo tôi một cái chuông bạc, đi từng bước cứ phát ra tiếng leng keng, hắn cột dây theo cách người Làng Trại, nút thắt phức tạp, tôi dừng như không biết cách gỡ nó.
hắn đang giám sát tôi, muốn biết tôi đang ở đâu.
“ ta khuyên nàng đừng bao giờ có ý định bỏ trốn” Vũ Sang nâng cầm tôi lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
“ một cái chuông bạc, có thể phát ra âm thanh đến đâu mà anh đeo cho tôi? Anh có thuận phong nhĩ à?” Tối nhếch miệng cười
Vũ Sang không trả lời, lắc mạnh chuông bạc, ngay lúc này, sân vườn vọng đến âm thanh kỳ lạ, ngay cả trên trần nhà, chỉ trong chốc lát, một đàn nhện latrodectus mactans ( còn được gọi là nhện goá phụ đen) vay quanh tôi.
“ khi nàng bỏ chạy, âm thanh tiếng chuông bạc sẽ thu hút chúng, nàng đừng bao giờ làm chuyện khờ dại đó, nếu không, ta sẽ cho nàng ăn con sâu đó” Vũ Sang ôm chặt eo tôi, hôn nhẹ vào môi tôi. Hắn nhìn tôi với ánh mắt điên dại.
“ Giang Mộng Hoàn thật tốt, dẫn một cô gái xinh như nàng tới đây, ta đi ăn sáng nào” Vũ Sang hôn trán tôi rồi kéo tôi rời khỏi nhà.
Giang Mộng Hoàn, nghe đến cái tên này, tôi như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy, một cô gái đáng chết.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play