Andrea, được sinh ra trong một gia đình thuộc giai cấp tư sản ở miền bắc nước Ý. Họ có rất nhiều tài sản, của cải, mỏ khoáng vật,...nhưng lại không có chỗ đứng trong xã hội. Con người vốn dĩ tham lam có tiền rồi lại muốn có quyền lực, đó là lý do mà cha của Andrea ông Angelo tham gia vào phong trào phục hưng* của nước Ý lúc bấy giờ.
Andrea, 12 tuổi đang học tại ngôi trường có học phí lên đến hàng ngàn Lira*. Dù học ở ngôi trường có học phí cao ngất ngưởng nhưng cậu vẫn không được bạn học tôn trọng. Đa số theo học ngôi trường này là con cháu quý tộc, họ cho rằng Andrea là con buôn thấp kém.
Giờ giải lao, một cô bé có mái tóc vàng- Maria, con gái duy nhất của gia đình công tước Amalfi đến bên cạnh Andrea trao cho cậu một cái hôn má trước con mắt trầm trồ của những bạn học nam khác.
Thật ra ở Ý hôn má là hành động rất bình thường thể hiện sự thân thiện, nhưng bởi hai người thuộc hai giai cấp khác nhau nên mới tạo ra một làn sóng hiếu kỳ như vậy. Andrea có vẻ ngoài lãng tử, với mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh, đôi mắt xanh trong như pha lê sâu thẳm và xinh đẹp dường như có thể hút người khác và trong đôi mắt ấy. Nên Maria thích cậu ấy là điều dễ hiểu. Trong mắt cô bé Andrea mạnh mẽ và đàn ông nhất so với những bạn nam quý tộc khác cô từng tiếp xúc qua.
Đùng đùng...tiếng súng lục vang lên ngoài đường phố, cảnh sát đang trấn áp tội phạm có tổ chức.
Những tội phạm này vì một lí do nào đó họ bị cấm trở về thị trấn của mình và không được kiếm sống bằng việc buôn bán, nên họ không còn cách nào ngoài việc tấn công và cướp bóc, trừ khi họ phải thực sự giàu có và có ảnh hưởng.
Nhìn chung đây là thời kỳ khá hỗn loạn, là giai đoạn chuyển từ xã hội Trung Cổ sang Cận Đại, nên Andrea khá thành thạo việc dùng vũ khí và bạo lực. Trong một lần truy bắt tên cướp mỏ khoáng vật của gia đình mình cậu đã vô tình cứu được Maria, từ đó cô bé sinh lòng yêu thích Andrea.
Nước Ý xinh đẹp và huyền bí, là đất nước của tình yêu. Trên quốc gia này việc bán đi ngôi nhà của mình là bán đi kỷ niệm của gia đình. Cho nên thị trường bất động sản ở đây không sôi động như những nước khác. Cha của Andrea là người có tư tưởng tân tiến, ông xem việc mua bán bất động sản là một cách làm giàu nhanh chóng.
Ngoài Andrea, gia đình ông Angelo còn có 2 đứa con trai nhỏ và một cô con gái 1 tuổi nữa. Đương nhiên chúng còn quá nhỏ để hiểu được công việc kinh doanh của gia đình. Tất nhiên ông Angelo cũng không phải người tốt đẹp gì, Laura cô con gái nhỏ là kết quả của một vụ cưỡng hiếp, người mẹ đã tự tử ngay sau khi sinh ra Laura, gia đình Angelo đã giấu nhẹm chuyện này như một bí mật đến chết phải mang theo.
Trên dòng sông Venice, một cô bé 10 tuổi, đang cất giọng hát thánh thót và trong trẻo của mình để phục vụ du khách. Nơi đây là hòa quyện của vẻ đẹp thực tế và ước mơ, nơi mà nếu có cơ hội con người luôn muốn đặt chân đến một lần trong đời.
Thành phố Venice, Veneto đẹp nhất là vào lúc hoàng hôn, dòng sông uốn quanh những ngôi nhà cổ kính, dưới ánh hoàng hôn ở đây như xứ xở thần tiên. Cô bé Rosa thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, mẹ mất, cha nghiện rượu, nếu cô không cố gắng thì việc cô bị cưỡng hiếp và chết như mẹ mình là điều tất yếu. Cô bé tìm được công việc là hát cho du khách nghe khi họ ngồi thuyền ngắm quang cảnh xung quanh. Mỗi lần như vậy cô sẽ được 20 Lira. Andrea hôm nay đi giúp cha vài việc nhỏ ngang qua dòng sông, cậu đứng trên cầu và nhìn những con thuyền nhỏ đang trôi chầm chậm, ánh mắt rơi trên người Rosa cô gái nhỏ nhắn, có giọng hát cao vút, trên người là chiếc váy nâu sẫm đã sờn cũ, chiếc khăn cùng màu được quấn gọn lên tóc nhưng trong mắt cậu Rosa vẫn đẹp một cách kì lạ.
Rosa trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, cha của cô bé -Marco đang say xỉn bét nhè trong căn phòng ẩm mốc, lăn lóc những chai lọ, đồ ăn hôi thiu và quần áo bẩn. Hắn ta nheo mắt nhìn cô bé rồi cầm chai rượu đứng lên muốn đập vào đầu cô bé, Rosa theo bản năng né đi chỗ khác, chai rượu vỡ toang, hắn lại điên cuồng xé đi quần áo cô bé định cưỡng hiếp chính con gái ruột của mình.
Rosa khóc hai tay chà chà vào nhau cầu xin hắn dừng lại, hắn cười man rợ rồi luồn tay xuống váy cô bé, Rosa dãy giụa" con cầu xin cha, hãy tha cho con" cô bé nói trong tuyệt vọng. Marco không có ý định dừng lại, hắn tiếp tục giật đi quần lót của cô bé, định đưa hai ngón vào vùng thầm kín thì... một tiếng...choang, chai rượu đập vào đầu hắn, lực mạnh đến nỗi máu bắn tứ tung. Rosa sợ lùi về sau thì nhìn thấy một cậu bé cao lớn đang nhìn mình.
Tuy mới 12 tuổi, nhưng Andrea lại có dáng vóc gần như người trưởng thành, bắp tay được tập luyện cường độ cao nở nang và rắn chắc, vai rộng và vững chãi. Cậu kéo Rosa ra sau mình và cầm một con dao đâm vào tim người đàn ông đang ôm đầu vì mất máu quá nhiều. Một nhát, hai nhát hắn vẫn còn giãy giụa đến nhát thứ năm thì Marco chính thức tắt thở. Andrea không hề sợ hãi cậu lau đi máu văng trên mặt, ánh mắt như vừa giết một con chuột dơ bẩn. Cậu quay sang nói với Rosa" từ nay cuộc đời em chính thức bị vướng vào anh, nếu muốn em có thể báo cảnh sát"
Rosa lắc đầu, nước mắt giàn giụa không dám nói thêm lời nào, cô bé nghĩ người chết thì cũng chết rồi báo án cũng không ai quan tâm, cảnh sát họ chỉ quan tâm đến những vấn đề liên quan đến lợi ích của họ thôi, không cần kéo thêm người nào vào cuộc.
Andrea kéo xác Marco đi chôn, 5 phút sau cậu trở lại thêu trụi căn nhà, động tĩnh rất lớn khiến những người xung quanh chú ý. Nhưng khi cậu nhắc đến tên cha cậu Angelo thì mọi người đều tỏ ra không nhìn thấy gì. Cả con phố này không ít thì nhiều ai cũng nợ nhà cậu rất nhiều tiền. Cha cậu không phải không biết những việc cậu đang làm chỉ đơn giản là dung túng, ông ta coi những việc ấy chỉ để rèn luyện tính tàn nhẫn của cậu có lợi cho công việc kinh doanh của ông ta sau này, hơn nữa Andrea không giết người vô tội.
Andrea tỉnh dậy sau giấc ngủ dài mộng mị, cậu mơ thấy Rosa nói với cậu" ta không yêu chàng, Andrea!", 3 năm sau khi Marco chết, Andrea là người chăm lo cho Rosa cô bé thuộc tầng lớp thấp nhỏ hơn cậu 2 tuổi. Ở tuổi của cậu không thể mua nhà cho cô bé nên cậu đã lợi dụng những mối quan hệ của cha mình để thuê người đứng tên căn nhà. Rosa đã sống ở đó 3 năm và vẫn kiếm sống bằng giọng hát, và Andrea đã không ghé thăm cô bé một lần nào kể từ đêm hôm đó.
Sáng nay ở trường học Maria đã chạy theo Andrea và làm loạn" Andrea anh đang giấu một cô nhân tình nhỏ bé đúng không?", Andrea không quan tâm lời Maria nói mà đi tiếp, cô bé thẹn quá hóa giận" được rồi, anh sẽ phải kết hôn với em ở tuổi 18, em sẽ dùng quyền lực của cha em để ép buộc cha anh đồng ý".
Andrea cười khẩy" anh rất mong chờ, thưa tiểu thư Maria." Maria tức giận bỏ đi mái tóc vàng tung bay trong gió.
Năm nay Andrea đã 15 tuổi, giúp cha được vô số việc rồi nên cha rất ưu ái cậu ấy. Nhưng cậu cũng hiểu cậu cũng chỉ là con cờ của ông ta, hết giá trị lợi dụng rồi sẽ bị vứt đi như một con chó, nên Andrea phải học cách tự lớn mạnh hơn.
Thư phòng Angelo, ông ta đang ngồi trên chiếc ghế dát vàng lót bằng da cừu thật, nhăn mày vì doanh thu tháng này từ mỏ khoáng vật giảm đi 30%. Hàng đống hồ sơ ngổn ngang trên bàn, ông ta tức giận ném chúng xuống đất. Đúng lúc đó Andrea đẩy cửa bước vào" thưa cha, hãy cho con giúp cha về chuyện mỏ khoáng vật".Gia đình Angelo có truyền thống kinh doanh đã nhiều đời, ban đầu họ chỉ có một mỏ vàng, sau đó đã mở rộng mua thêm mỏ kim cương, titan, sắt, đồng của những thương chủ làm ăn thua lỗ khác. Họ đã thành lập một thương đoàn do Angelo đứng đầu, nhằm trao đổi thông tin về chính trị, xã hội cơ mật chớp lấy cơ hội kinh doanh. Mục tiêu của Andrea lần này là mỏ kim cương Larimar nằm ở vùng ngoại ô, cách thành phố Venice 50km, có một khu riêng biệt để công nhân làm việc, cường độ làm việc rất gian khổ, ai không kịp tiếp độ sẽ bị đánh rất dã man. Điều quan trọng là những người làm việc ở đây đã bị cắt lưỡi và họ không biết chữ nên cho dù họ có về thăm nhà cũng không có bí mật nào được tiết lộ.
Andrea luôn cho rằng cha cậu quá tàn ác, nên cậu muốn giành quyền quản lí khu vực hầm mỏ này, nhưng trước hết Andrea phải trải qua một cuộc kiểm tra về " năng lực". Năng lực ở đây chính là phép thuật. Đế chế cổ La Mã vẫn là một điều chưa thể lí giải được, người nhà Angelo có thể sống qua hàng thập kỷ là nhờ phép thuật. Có một nguồn từ trường xung quanh khu mỏ, người thường có đi ngang qua cũng không thể nhìn thấy nó. Người nào có thể nhìn thấy và đi vào được khu hầm mỏ là người có " năng lực" và là người được tổ tiên nhà Angelo bảo hộ.
Andrea đến hầm mỏ và bước vào không tốn một chút sức lực nào, nguồn Aurora tỏa ra xung quanh cậu cực mạnh là một màu vàng kim *. Angelo rất ngạc nhiên đã rất lâu trong gia tộc lại có một kẻ có hào quang màu vàng kim, được định nghĩa là" người được chọn" ông nở nụ cười quỷ dị, nguồn Aurora của ông đang dần suy yếu đi thì sự thịnh vượng của gia tộc cũng ngày một đi xuống thì lại có nguồn Aurora vô tận của Andrea lấp vào. Nó sẽ mạnh hơn khi Andrea dần lớn lên, ông ta sẽ tận dụng chúng thật tốt, nhưng ông ta đâu biết đây thực sự là mối nguy đối với ông ta.
Em gái cùng cha khác mẹ của Andrea, Laura năm nay tròn 4 tuổi.
"Thịch"!
...tiếng đồ vật rơi, thì ra là Laura làm rơi con búp bê yêu thích của cô bé, cô bé khóc toáng lên và tát vào mặt người giúp việc" đồ ngu, còn không giúp ta lấy lên". Cô hầu gái mặt sưng vù, vẫn phải cúi xuống nhặt con búp bê lên trong sự ấm ức. Nó là quà Andrea tặng Laura trong sinh nhật vừa qua. Từ nhỏ Laura đã nảy sinh lòng yêu thích khác lạ với Andrea tất nhiên đó không phải tình anh em đơn thuần.
Tiếng hát vang lên" con mèo nhỏ đi trong sân, lạc trong rừng, bị cắt cổ và lột da, hahaha...". Đêm nào cũng vậy, từ khi lên một tuổi Laura đều nghe thấy những âm thanh như vậy trong đầu mình. Angelo rất yêu quý cô bé, ông ta thuê nhũ mẫu ngủ cùng và ru Laura vào giấc ngủ, nhưng cô bé lại sợ hãi và đêm nào cũng đòi qua phòng Andrea ngủ. Đêm nay cũng vậy, Laura ngoan ngoãn nằm trên giường nhỏ cạnh giường Andrea ngắm nhìn anh trai đang yên tĩnh đọc sách. Cô bé biết nếu mình vòi vĩnh sẽ bị đuổi ra khỏi phòng ngay.
Andrea lên tiếng" Laura, ngủ đi" giọng ôn tồn, thật kì lạ cứ ở cạnh anh trai cô bé lại ngủ rất ngon giấc. Andrea thở dài cậu về nghĩ đến Rosa đã lâu rồi cậu không ghé thăm cô bé, nhưng trong lòng Andrea vẫn còn một chướng ngại nên không dám đối diện với Rosa.
Andrea mặc áo choàng đứng trước một quả cầu nhỏ thì thầm gì đó, bỗng nhiên cậu được dịch chuyển đến không gian khác.
Cốc cốc...
11g đêm, trước cửa nhà Rosa, Andrea đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa, cô bé thận trọng nhìn ra ống nhòm cửa, sau khi xác định người bên ngoài là Andrea cô mới nhẹ nhàng mở cửa" chào anh, Andrea...."
Andrea cúi đầu nhẹ ý chào hỏi rồi bước vào nhà, căn nhà thoang thoảng mùi gỗ ấm áp, bài trí trong nhà cũng rất đơn giản, phòng khách là bàn ghế gỗ, trên bàn là một bình hoa violet cùng một vài tách trà được úp gọn gàng, đối diện là lò sưởi than đang chán hừng hực rồi lại tắt rồi lại cháy.
Andrea kéo ghế nhích ra một chút rồi làm động tác tay ý bảo Rosa ngồi xuống, nãy giờ cô bé có vẻ hơi căng thẳng vì cô nghĩ Andrea mới là chủ nhà chứ không phải là mình. Rosa ngồi xuống rồi từ tốn lên tiếng" Anh đến đây có việc gì sao?"
Andrea cười, lần đầu tiên Rosa thấy Andrea cười. Nhìn khuôn mặt có vẻ hơi sợ sệt của Rosa cậu không thể nào không bật cười. Andrea nói:" Em yên tâm, anh không đến để đòi lại nhà, chỉ là đến xem em sống ổn không?"
" em vẫn ổn. Cảm ơn anh"
" không cần sợ anh như thế. Cứ nói chuyện thoải mái đi."
Làm sao cô bé dám nói chuyện thoải mái được khi chứng kiến Andrea giết chết cha mình, mặc dù ông ta đáng chết thật, ông ta là nỗi ám ảnh đối với cô bé nhưng Andrea lại là một nỗi ám ảnh khác, mông lung có, nhớ nhung có, khiếp sợ cũng có.
" em vẫn hát thuê trên sông Venice thôi ạ, đủ để nuôi sống bản thân..." Ngập ngừng một lát Rosa nói tiếp" chỉ là em muốn đi học thì không đủ tiền...". Con người khi ở hoàn cảnh khốn cùng nhất thì khát vọng vươn lên càng mãnh liệt, mặc dù sợ Andrea nhưng Rosa vẫn quyết tâm nói ra mong muốn của mình vì cô bé biết chỉ có Andrea mới giúp được cô.
" vậy đến trường anh học đi, thủ tục và học phí anh lo, nhưng ở trường đừng tỏ ra quen biết."
Rosa" vâng ạ, em biết ơn anh rất nhiều".
Andrea không muốn nhiều người biết đến mối quan hệ này vì sợ Rosa gặp rắc rối ở trường học, nhưng cô bé lại nghĩ Andrea sợ người khác soi mói khi quen biết với một cô bé ở tầng lớp thấp nhất xã hội. Mặc dù suy nghĩ khác nhau nhưng cả hai người đều thấy hợp lý với việc tỏ ra không quen biết thì tốt hơn.
" sắp tới anh sẽ rất bận, nên không thường xuyên đến thăm em được, anh được cha giao việc ở hầm mỏ và là " người được chọn".
Rosa đã được đi học trước đó bằng đồng tiền ít ỏi mình kiếm được ở những lớp bổ túc ở khu ổ chuột và cô hiểu" người được chọn" là người như thế nào, là người thừa kế của một gia tộc giàu có và sở hữu phép thuật cao cấp có sức ảnh hưởng lớn đến gia tộc.
Mặc dù sinh ra trong gia đình nghèo túng, khốn khổ nhưng cô bé cũng sở hữu một lượng Aurora màu bạc nhỏ và yếu và cô muốn giấu kín bí mật này, đây là vũ khí của cô để vươn lên sau này. Suy nghĩ hồi lâu Rosa lên tiếng" chúc mừng anh, người thừa kế tiếp theo của gia tộc Angelo."
" Anh biết, em có sở hữu một nguồn Aurora nhỏ, anh có thể cảm nhận được, sau này hãy phát triển bản thân theo nghệ thuật nguồn Aurora này sẽ mạnh lên."
Cô bé trố mắt ngạc nhiên, không hỏi lí do tại sao Andrea biết, chỉ cúi đầu nói cảm ơn Andrea có lẽ Andrea là đấng cứu thế của cuộc đời cô. Nhưng cô bé đâu biết ác mộng bây giờ mới thực sự bắt đầu. Năm nay Rosa 13 tuổi, cô bé đã trổ mã hơn trước rất nhiều, ngực nảy nở hơn, tay chân thon dài, da trắng hồng mềm mịn, bên là vẻ ngoài lem nhem luộm thuộm cũng không thể che đi được vẻ đẹp của cô bé. Andrea thực sự lo lắng khi Rosa lớn hơn chút nữa cô bé sẽ gặp phiền phức với đám đàn ông xung quanh.
Cậu hôn nhẹ lên má Rosa: " em rất đẹp, đây là chuông ám hiệu chỉ cần em lắc nhẹ chuông 3 cái, anh sẽ biết em đang gặp rắc rối và đến ngay".
Rosa đánh liều cũng hôn lên má Andrea một cái" em thích anh". Andrea đỏ mặt rồi nhanh chóng dịch chuyển lại về tòa lâu đài.
Tại phòng Andrea, Laura đã tỉnh giấc và bắt đầu đi tìm Andrea, cũng may có thuật xê dịch nên cậu đã về kịp lúc. Không thể để Laura biết chuyện cậu vừa ra ngoài, cô bé sẽ mách lẻo với cha và cậu sẽ không được cấp thêm đặc ân nào nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play