Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[CP ATSH/ONESHOT] Mình Sẽ Yêu Nhau Vào Một Ngày Nắng

JsolNicky: Lá Thư Cuối Cùng

‼️THỂ LOẠI BÌNH THƯỜNG‼️
Tôi là Jsol
Nếu có một điều mà tôi có thể làm lại trong đời, thì đó là giữ lấy tay Nicky thật chặt và không bao giờ buông
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã quá muộn, và đây là câu chuyện cuối cùng tôi muốn kể
----
Chúng tôi gặp nhau vào một ngày mưa
Tôi còn nhớ rõ, hôm đó trời xám xịt, từng cơn mưa như muốn cuốn trôi mọi thứ
Nicky bước vào quán cafe nơi tôi làm thêm, tay run run vì lạnh, nhưng đôi mắt cậu ấy lại sáng đến lạ
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
này, cho tớ xin một ly latte nóng
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
và… một chút nụ cười của cậu nữa, được không?
Tôi ngẩng lên, ngạc nhiên
Chưa từng có ai nói chuyện với tôi như thế
Đó là lần đầu tiên tôi bật cười thật lòng sau bao ngày sống trong vỏ bọc ngột ngạt
Và từ hôm ấy, cậu ấy cứ ghé quán đều đặn, ngày nào cũng mang theo nụ cười, những câu chuyện ngốc nghếch, và cả một trái tim ấm áp
Chúng tôi bắt đầu yêu nhau một cách tự nhiên như hơi thở
Nicky như ánh sáng soi rọi vào cuộc đời tôi, đưa tôi thoát khỏi những góc tối mà tôi từng bị giam cầm
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Jsol, chúng ta sẽ cùng nhau đi khắp thế giới
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
em thích biển hay núi?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
cả hai "cười"
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
nhưng em thích ở bên anh hơn
Cậu ấy cười, và tôi nghĩ, nếu có thể giữ mãi khoảnh khắc này, tôi sẽ đánh đổi tất cả.
Nhưng đời không bao giờ dễ dàng như thế
Khi gia đình tôi biết về chúng tôi, mọi thứ đột ngột sụp đổ
Ba tôi, người luôn nghiêm khắc, không ngừng chỉ trích
Mẹ tôi thì chỉ im lặng, nhưng ánh mắt bà đầy thất vọng
nhiều nv
nhiều nv
Jsol, mày nghĩ mày đang làm cái gì?
nhiều nv
nhiều nv
mày có biết gia đình này sẽ bị người ta cười nhạo ra sao không?!
Ba quát vào mặt tôi, tay đập mạnh xuống bàn
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
con chỉ muốn sống thật với chính mình… "run rẩy trả lời"
nhiều nv
nhiều nv
sống thật? thật để làm gì? mày nghĩ cái thằng đó sẽ ở bên mày mãi sao?
nhiều nv
nhiều nv
nó sẽ bỏ mày, và mày sẽ mất tất cả!
Tôi không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy như có hàng nghìn mũi dao đâm vào
Tôi yêu Nicky, nhưng áp lực từ gia đình khiến tôi dần kiệt sức
Nicky không hề hay biết tôi đã phải chịu đựng những gì
Cậu ấy luôn tin rằng chỉ cần chúng tôi ở bên nhau, mọi chuyện sẽ ổn
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Jsol, chúng ta sẽ vượt qua
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
tin anh đi
cậu ấy ôm tôi, giọng nói dịu dàng như muốn xoa dịu mọi nỗi đau
Tôi gật đầu, nhưng sâu trong lòng, tôi biết mình đang dần buông tay
Tôi không còn đủ sức để chống chọi
Một đêm đông, tôi viết lá thư cuối cùng, để lại trên bàn, rồi rời đi khi trời còn chưa sáng
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nicky, em xin lỗi. Em không đủ mạnh mẽ để tiếp tục. Em yêu anh, nhưng tình yêu này đã trở thành gánh nặng. Em hy vọng anh sẽ sống tốt, hạnh phúc hơn khi không có em. Tạm biệt
Tôi chọn sân thượng của tòa nhà nơi chúng tôi từng ngồi ngắm sao
Đêm đó, gió lạnh buốt như cắt vào da thịt, nhưng tôi không thấy đau
Tôi đứng đó, nhớ lại nụ cười của cậu ấy, nhớ những lời hứa mà tôi không thể thực hiện
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
JSOL!
Giọng cậu ấy vang lên
Tôi quay lại, và thấy Nicky đang chạy đến, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên gương mặt
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
em nghĩ anh sẽ để em đi như thế sao?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
đừng làm thế, Jsol, anh xin em!
Tôi mím môi, cố giữ cho giọng mình không run
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nicky… anh không hiểu
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
em đã mệt mỏi… em chỉ là gánh nặng cho anh
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Gánh nặng? em là tất cả của anh mà
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Jsol! không có em, anh chẳng còn gì cả!
Cậu ấy nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy tuyệt vọng
Tôi lắc đầu, nước mắt trào ra, nhưng tôi đã quyết định
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
anh sẽ ổn thôi, Nicky
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
anh mạnh mẽ hơn em nhiều
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
em yêu anh
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay cậu ấy ra, bước về phía không trung
Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng hét xé lòng của cậu ấy
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
THÁI SƠN! ĐỪNG MÀ....
---
Ngày hôm sau, người ta tìm thấy thi thể tôi bên bờ sông
Nicky ngồi đó, ôm lá thư tôi để lại, đôi mắt vô hồn
Một tuần sau, cậu ấy cũng rời bỏ thế giới này, chọn cùng tôi đi đến nơi mà không ai có thể chia cắt chúng tôi nữa
Họ tìm thấy cậu ấy trong căn phòng cũ, với dòng chữ cuối cùng được viết trên giấy
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Nếu tình yêu này là sai, anh sẽ sai cùng em, Jsol. Anh yêu em
Gió đông vẫn lạnh, nhưng giờ đây, ở một nơi nào đó, tôi và Nicky có lẽ đã được tự do yêu nhau, không còn gì có thể chia cắt nữa
End
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
helu
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
oneshot các cặp đôi ATSH nhá các ty
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
lưu ý truyện chỉ có SE BE OE không có HE

CapRhy: Bóng Mây Sau Cơn Mưa

‼️THỂ LOẠI ABO‼️
Quang Anh là một Omega bình thường như bao người khác, nhưng trái tim của cậu lại chẳng thể bình thường như thế
Bởi lẽ, tình yêu cậu dành cho Đức Duy là một thứ tình cảm không được đáp lại, thậm chí là bị ghét bỏ
Đức Duy là Alpha – một người luôn tự tin, mạnh mẽ và luôn là trung tâm của sự chú ý
Mọi người đều quý mến cậu ấy, nhưng Quang Anh lại không thể chiếm được sự quan tâm từ Đức Duy
Đức Duy ghét Quang Anh
Cái sự ghét này không phải chỉ là một vài lời nói nhẹ nhàng, mà là sự hành hạ, bắt nạt và những lời lẽ cay nghiệt mà hắn dành cho cậu
Mỗi lần nhìn thấy Quang Anh, hắn không ngần ngại trêu chọc, bắt nạt, khiến Quang Anh cảm thấy mình như một kẻ không có giá trị
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ê
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
nhìn mày yếu đuối và tội nghiệp vậy mà cứ nghĩ có thể bước vào thế giới của tao sao?
Hắn nói với giọng đầy khinh miệt, trong khi Quang Anh chỉ có thể im lặng, mắt đỏ hoe vì những lời đó cứ như những vết dao đâm vào tim
Quang Anh không hiểu vì sao hắn lại đối xử với mình như vậy
Cậu chỉ là một Omega, yếu đuối, ngây thơ, luôn cố gắng giúp đỡ người khác
Thế nhưng hắn lại luôn là người làm tổn thương cậu nhiều nhất
Cậu không biết rằng những lời nói của Đức Duy, những hành động tàn nhẫn ấy lại dần dần ăn mòn tâm hồn của mình, khiến cậu ngày càng cảm thấy bế tắc và mất mát
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"đập phá đồ đạc trong phòng" BIẾN HẾT ĐI
Một ngày, Quang Anh không thể chịu đựng thêm được nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
à đúng rồi, nên chết đi thì hơn
Cậu cảm thấy như thế giới này quá tàn nhẫn, và chỉ có cách giải thoát là ra đi
Cậu đã mắc phải một căn bệnh rối loạn tâm thần, và càng ngày, những suy nghĩ tiêu cực trong đầu càng khiến cậu không thể kiểm soát được mình
Trong một cơn cuồng loạn, Quang Anh bỏ đi, không để lại lời nào
Mọi người tìm kiếm cậu, nhưng chẳng ai thấy đâu, cho đến khi… cậu được tìm thấy trong một ngôi mộ hoang vắng, nơi những ký ức đau buồn của cậu đã chìm vào quên lãng
Đức Duy, nghe tin, đã không khỏi đau lòng khi biết rằng Quang Anh đã rời xa cậu mãi mãi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
không phải sự thật
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
IM HẾT ĐI
Hắn không thể thừa nhận, nhưng trong lòng, sự hối hận bắt đầu len lỏi
Nhiều năm sau, Đức Duy quay lại thăm mộ bà của mình
Hôm đó là một ngày lạnh lẽo, trời mù mịt, và hắn cảm thấy một nỗi buồn lạ kỳ trong lòng
Hắn vẫn nhớ rất rõ những lần hắn bắt nạt Quang Anh, những lúc hắn không chịu nhìn vào trái tim dịu dàng của cậu ấy
Hắn đã làm tổn thương Quang Anh quá nhiều, đến nỗi không thể cứu vãn.
Khi hắn đến nghĩa trang, hắn đứng bên mộ bà, đặt một bó hoa tươi lên đó
Ánh mắt Đức Duy lướt qua xung quanh, và rồi, bất ngờ, hắn nhìn thấy một ngôi mộ khác không xa mộ bà mình
Một ngôi mộ nhỏ, đơn giản, với tấm bia khắc tên Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
kh-không thể nào...
Trái tim hắn như ngừng đập
Hắn bước lại gần mộ của Quang Anh, đôi chân nặng trĩu, và khi hắn nhìn vào tấm bia, ký ức ùa về
Hắn nhớ những lần mình đã làm Quang Anh tổn thương, nhớ những giọt nước mắt mà Quang Anh không thể nói ra
Mọi thứ trong lòng hắn chợt vỡ vụn
Đức Duy quỳ xuống bên mộ Quang Anh, mắt nhòa lệ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tao xin lỗi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tao đã quá tệ với em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
nếu có thể quay lại, tao sẽ không bao giờ làm vậy đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
thật ra... tao yêu em lắm, nhưng chỉ khi em đã không còn nữa, tao mới dám thừa nhận điều đó
Mặt trời lặn dần phía chân trời, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống mộ của Quang Anh, như một lời tạm biệt, như một sự kết thúc
Hắn ngồi đó lâu, không nói gì, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua
Mọi thứ im lặng, chỉ còn lại những tiếng thở dài từ một người Alpha đã mất đi cơ hội yêu một Omega
---
Đức Duy không biết rằng, trong cơn đau đớn này, Quang Anh đã tìm thấy một sự bình yên, dù đó là sự ra đi vĩnh viễn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
em cũng yêu anh Đức Duy
Cậu đã không còn phải chịu đựng những tổn thương, không còn phải sống trong bóng tối của sự ghét bỏ
Và Đức Duy, giờ đây, phải đối mặt với cái giá của những sai lầm mà hắn đã từng gây ra
Cuối cùng, trong một thế giới không còn Quang Anh, Đức Duy học được rằng tình yêu đôi khi đến quá muộn, và những điều đã mất sẽ không bao giờ quay lại
End
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
hú le
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
le hù
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
năn nỉ á, ai đọc rồi thì giới thiệu giúp tg nhá
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
tại mấy cái oneshot này một phần cũng là ý tưởng mạnh liệt của tui
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
mọi ng có thể lấy ý tưởng oneshot rồi biến nó ra thành một đồng cũng dc :)))
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
hihi viết tiếp lên chương đi nào
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
còn nhiều lắm
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
nhưng kh biết đưa vào cặp nào hết á
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
hihi
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
chọn cặp đi nhá các bạn iu

WeanKng: Gương Kính

‼️THỂ LOẠI BÌNH THƯỜNG‼️
NovelToon
Trong không gian triển lãm tĩnh lặng, Lê Thượng Long đứng trước bức ảnh lớn của Phạm Bảo Khang
Anh ngửa mặt, đưa đôi tay lên như muốn chạm vào người trong khung kính, nhưng không bao giờ có thể chạm tới
Hình ảnh Khang trong bức tranh thật sống động
Đôi mắt nhắm hờ, tựa như đang ngủ say giữa một cơn mơ chẳng bao giờ tỉnh lại
Ánh sáng nhạt hắt lên cánh tay gầy guộc của cậu, nơi vẫn còn vết xăm một bông hồng nhỏ — một ký ức không thể xóa nhòa
Lê Thượng Long
Lê Thượng Long
em ở đây… mà cũng chẳng còn ở đây nữa "thì thầm"
Ngày còn bên nhau, Khang là ánh sáng dịu dàng trong cuộc đời Long, dù cả hai sống trong những góc tối của định kiến
Khang là một nhiếp ảnh gia lặng lẽ, người thích ẩn mình sau ống kính, còn Long là chàng trai đầy kiêu hãnh, luôn nói mình không sợ bất kỳ điều gì
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
anh làm gì mà cứ chụp ảnh em hoài dạ?
Khang từng hỏi, đôi mắt sâu thẳm nhìn Long trong nắng chiều
Lê Thượng Long
Lê Thượng Long
vì em sẽ biến mất "đáp, không chút đắn đo"
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
nè nè anh đừng nói những chuyện như thế nữa, nghe không?
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
nhưng chẳng phải mọi bức ảnh đều là thứ còn lại khi con người rời đi sao?
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
ít nhất em cũng muốn mình còn một dấu vết nào đó… trên thế giới này
Long khi ấy không nghĩ rằng câu nói bâng quơ lại trở thành điềm báo
Khang mất vào một ngày hè, không mưa, cũng chẳng nắng — chỉ là một khoảng trời âm u, trống rỗng như chính tâm hồn Long lúc ấy
Khang ra đi đột ngột trong một vụ tai nạn
Khi người ta đưa Long đến nhận thi thể, anh đứng lặng rất lâu trước cơ thể bất động của cậu
Đôi bàn tay vẫn còn vương vết xước từ những lần cầm máy ảnh, bông hồng nhỏ nơi cánh tay đã lặng im ngủ vùi
Long đổ gục sau sự ra đi của Khang
Anh mang những bức ảnh của cậu đi khắp nơi, mở một triển lãm chỉ để treo lại tất cả ký ức còn sót lại
Nhưng thực chất, triển lãm này không phải cho mọi người, nó chỉ là một cái cớ để Long có thể gặp lại Khang, dù chỉ là qua những khung hình
Bây giờ, đứng trước bức ảnh này, Long đưa tay lên chạm vào cái bóng của mình, in trên tường
Lê Thượng Long
Lê Thượng Long
anh nói đúng… em biến mất thật rồi
Giọng anh nghẹn lại. Bàn tay anh run run khi chạm vào bông hồng xăm trên tay của chính mình — thứ Long đã xăm lại để giống Khang, để không bao giờ quên
Buổi triển lãm kết thúc, Long là người cuối cùng rời đi
Anh quay đầu nhìn lại lần cuối. Trong không gian vắng lặng, bức ảnh của Khang như đang mỉm cười dịu dàng với anh
Một tiếng thì thầm như vọng lại từ xa
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
đừng giữ em lại nữa
Long rời đi. Trái tim anh giờ đã bỏ lại nơi căn phòng ấy — cùng với Phạm Bảo Khang
Giữa hai thế giới, anh và em, mãi mãi chỉ là một khoảng cách không thể lấp đầy
End
tg kuti lắm đó nha
tg kuti lắm đó nha
hihi cảm hứng từ ảnh của anh Wean và 2K

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play