Vịnh Anlynk: Bão Tuyết Phủ Trong Tim
Thể Loại: Trả Thù, Mafia, Thù Gia Tộc, HE,..
Nam Chính: Trầm Phong Mặc ( 28 tuổi )_Trùm ma túy đứng đầu vịnh Anlynk
Nữ Chính: Huyền Tôn Đàm Đàm ( 20 tuổi )_Thiên kim đại tiểu thư gia tộc Huyền Tôn.
Một số nhân vật phụ:
- Hàn Ngọc ( trợ thủ ngầm của nữ chính )
- Vương Quỳ ( cánh tay phải của nam chính )
- Lão Xuân ( 1 trong 4 trợ thụ đắc lực của nam chính
- Lão Thu ( -------- )
- Lão Hạ ( --------- )
- Lão Đông ( ------- )
Văn Án
Năm 20 tuổi cô bị lừa bán đến vịnh Anlynk, vấn đề cô lại không biết ai là kẻ đứng sau chuyện này. Bị bán đến một nơi mà cô nghĩ đây không khác gì là địa ngục và nghĩ bản thân cô cũng đã chết đi từ khi nào. Nơi đây theo như cô biết là địa bàn của một ông trùm ma túy khét tiếng vùng tam giác vàng, có thể xem anh ta chính là vua trong thế giới ngầm, nguy hiểm này.
Người đàn ông mà cô chưa bao giờ gặp mặt kể từ lúc bị bán đến đây, nhưng điều đó không hề quan trọng. Quan trọng là cuộc sống của cô ngày ngày như sống trong địa ngục, cô bị bọn chúng hành hạ, đánh đập, bỏ đói,....Còn bị bọn họ ép dùng ma túy nhiều lần, cô vẫn chưa có dấu hiệu bị nghiện nhưng nếu cứ như vậy, cô sợ sẽ đánh mất bản thân mình. Đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát khỏi đây đến cả chuyện làm chủ bản thân cũng không thể.
Mùa đông nhanh chóng đến.
Chap 1: Địa Ngục Trần Gian.
Đàm Đàm hôm nay cũng như mọi ngày, cô bị những tên đàn ông kia sai vặt đến mức cứ nghĩ bản thân có 3 đầu 6 tay...không...3 đầu 6 tay cũng không đủ. Hôm nay, cô bị một tên đàn ông đánh dã man chỉ vì mang nước đến cho hắn chậm 5 giây. Thật đáng cười, chân của cô như thể bại liệt đến cả đứng cũng khó đừng nói đến chuyện phải chạy quanh căn biệt thự khổng lồ này. Cô thậm chí còn không kịp điều hòa hơi thở của mình. Đàm Đàm đã bị bán đến đây gần 2 tháng, cô cũng đã quen với sự khắc nghiệt và dã man của nơi này. Những ngày đầu đến đây cô còn nghĩ chỉ có bản thân là nữ nhưng thật ra có rất nhiều cô gái ở tuổi của cô cũng bị bán đến đây, không chỉ nữ kể cả đàn ông cũng không ngoại lệ, chỉ có cô chưa từng thấy người già hay trẻ nhỏ, xem như bọn họ còn có chút nhân tính.
“ Đàm Đàm, mày còn lề mề đến khi nào. Nhanh tay mang những nòng súng đó qua đây cho bọn tao. Lão Đông sắp đến kiểm tra rồi “
Tên đàn ông có thân hình to lớn, hắn ngày ngày chính là người quát tháo, sai khiến cô nhiều nhất. Nhìn bề ngoài hắn hung tợn với người khác như thế nhưng khi nhắc đến cái tên “ Lão Đông “, hắn sẽ lập tức biến thành con sóc nhỏ sợ hãi. Lão Đông mà hắn vừa nhắc đến là 1 trong 4 cánh tay đắt lực của ông trùm nơi này, cô đến đây gần hai tháng nhưng chưa bao giờ gặp ông trùm của họ, chỉ có Lão Đông là ngày nào cũng sẽ đến đây kiểm tra bọn họ làm việc thế nào. Lão Đông đó là một tên đàn ông hung ác, hắn có đôi mắt sắc lẹm như sói và trên mặt còn có hình xăm còn rắn dài, người ta thường nói nhìn một thứ gì đó mỗi ngày dù nó có đáng sợ cũng khiến chúng ta quen thuộc và mất cảm giác sợ hãi nhưng khi cô nhìn Lão Đông thì không như thế. Cô càng ngày càng sợ hắn hơn mỗi khi nhìn vào khuôn mặt đó của hắn.
Đàm Đàm cũng đã nhiều lần trực tiếp bị Lão Đông mắng chửi và đánh đập, cô biết rõ cơn điên của hắn đáng sợ đến mức nào, nói hắn là sói cũng không phải là sai. Hắn nghiền nát da thịt con người bằng bàn tay to lớn của hắn. Nếu nói về lực của tay, cô nghĩ không ai đánh cô mạnh như Lão Đông, lực tay của hắn, cô chưa gặp ai có thể sánh được.
Đàm Đàm nặng nề lê đôi chân tê rần của cô, hai tay bốn nòng súng cố gắng nhanh nhanh mang đến chỗ hắn. Người bị bán đến đây đều là những người nợ nần chồng chất hoặc là bị lừa hoặc là bị chính bố mẹ bán đến vì tiền,....đến bây giờ cô vẫn không nghĩ ra được kẻ nào đã bán cô đến đây. Huyền Tôn Đàm Đàm cô vốn dĩ là thiên kim đại tiểu thư danh giá của Huyền Tôn gia, vậy mà cô ở đây đã gần hai tháng nhưng Huyền Tôn gia không có chút động tĩnh nào, nếu bọn họ thật sự muốn tìm cô thì có lẽ cô đã được cứu ra từ lâu. Đàm Đàm khẽ nhếch khóe miệng.
“ Lão Đông đến rồi. Nhanh lên, chỉnh đốn lại đi “
Đàm Đàm nhẹ giật mình, cô không nghĩ hôm nay mình sẽ lại ăn phải những trận đòn no nê của Lão Đông đó, hôm nay cô thật sự phế rồi, cả người hoàn toàn mất hết cảm giác. Đàm Đàm cũng không còn quá sợ hãi mỗi khi nghe đến cái tên này, ở đây cũng chỉ có cô là dám quay lưng lại với hắn mỗi khi hắn đến đây, ai ai cũng sợ mà cúi mặt, còn cô thì không. Lão Đông cũng vì hành động này của cô mà chú ý, cũng là lí do khiến hắn luôn tức điên lên sau đó sẽ dùng những sai sót của cô để nhân cơ hội đánh đập cô. Lần này cũng như mọi ngày, Lão Đông đã đứng sừng sững ở cổng biệt thự lớn, tất cả mọi người hơn 2000 người ở đây trải dài từ dưới lên những tầng lầu, nghiêm chỉnh cúi đầu, có người run rẩy, có người còn chảy cả nước mắt,...mặc dù hắn còn chỉ nhìn lướt qua bọn họ.
Nghe nói, ông trùm nơi đây có 4 cánh tay đắt lực và 1 trợ thủ ruột thịt. Trong số 4 tên trợ thủ đó những người bị bán đến đây từ 6 năm trở xuống cũng chỉ gặp được Lão Đông, còn những ai đã bị bán đến đây làm việc lâu hơn thì đã gặp qa 3 tên còn lại. Chỉ có ông trùm là chưa từng ai có thể nhìn thấy mặt, cho dù họ đã nhiều lần nghe tin hắn đến đây. Nhưng cũng chỉ nghe mà chưa từng thấy người thật là thế nào.
“ Đàm Đàm, cô lại muốn bị đánh? Mau chào Lão Đông chủ đi “
Một tên đàn ông gằng giọng nói lên, ánh mắt hắn còn đánh qua đánh lại giữa Đàm Đàm cô và Lão Đông. Hắn biết rõ cô luôn như thế mỗi khi Lão Đông đến và hắn cũng biết lát nữa cô sẽ lại bị đánh, không thì cũng bị hành hạ đến mức người không ra người, ma không ra ma. Và hắn cảm thấy hả hê mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, không chỉ hắn mà tất cả người ở đây đều sẽ thấy vui khi chứng kiến cô bị hành hạ, bởi vì những tên đàn ông đó luôn nhòm ngó cô như môtk miếng bánh béo ngậy, chỉ là chúng không cách nào chạm được vào cô, vì nơi này ngoài sự tàn ác ra cũng còn có nhân tính đối với sự trong trắng của phụ nữ. Cô rõ điều đó vì thế ngoài bị đánh và hành hạ ra cô không sợ gì khác những tên đàn ông gây sự với cô một cách vô lí, cô sẽ không nhân nhượng hay cúi đầu. Điều này khiến cho các cô gái khác ở đây cũng ghét cô, vì cô xinh đẹp có làn da trắng mịn dù trải qua bao nhiêu sự giày vò, nó vẫn đẹp đến mức mê người. Thứ khiến cô trở nên quyến rũ nhất chính là mái tóc màu hạt dẻ dài, uốn lượn. Đó là tóc thật của cô.
Kết hợp với ngũ quan khiến bọn họ không tin nổi ở nơi địa ngục trần gian này còn có thiên thần.
“ Đàm Đàm “: Giọng người đàn ông đắng ngắt, vang lên đã như cơn sấm đánh ngàn tay khiến bọn họ rùng mình.
Người bình tĩnh cũng chỉ có thể là cô, Đàm Đàm chầm chậm quay về phía hắn, án mắt cô nhìn hắn không chút sợ sệt, không chút dè dặt mà là mang theo sự ngương bướng, có thể nói ánh mắt của hắn thế nào thì cô cũng như thế. Nhưng sự đáng sợ của hắn, trong đôi mắt của cô không thể có được.
Lão Đông trừng mắt, một bên mép miệng hắn nhếch lên, có cảm giác như đang nghiến răng rất mạnh....con thú ấy lại muốn ăn thịt người. Nhưng ai sợ thì sợ chỉ có cô là rất bình tĩnh đối mặt, thời gian qua có ngày nào cô không bị hắn hành hạ, bây giờ cô sợ hắn?....sợ gì???. Đàm Đàm không phải không nghĩ cho cơ thể này của cô chỉ là bây giờ cơ thể cô cũng đầy vết thương, có những vết thương còn đang ưng mủ, đang nhiễm trùng...dù bây giờ có thêm một vết thương, cũng chỉ để gãi ngứa.
Lão Đông sát khí đùng đùng tiến lại chỗ cô gái ương bướng, cô gái khiến hắn mỗi ngày đều không thể không động đến vũ khí. Lão Đông là người nhận cô từ tay người đã bán cô đến đây, hắn cũng biết rõ thân phận của cô. Nhưng dù có là thân phận gì nếu đã đến nơi này thì cũng chỉ là những kẻ xui xẻo.
Lão Đông mỗi ngày chỉ đến đây một lần nhưng những lần đến đây, hắn luôn tốn rất nhiều thời gian để dạy dỗ cô gái này, nhưng cô dù chỉ là một ánh mắt sợ hãi hắn cũng không có, ngược lại càng ngày càng trở nên ương ngạnh. Không hổ là thiên kim đại tiểu thư, bất cứ ai sinh ra trong anh gia vọng tộc cũng sẽ có loại tính khí khiến người khác chán ghét này.
“ Cô lại muốn bị đánh? “
Lão Đông nhìn cô, ánh mắt hắn rộ lên ý cười khinh.
Đàm Đàm nhẹ giọng, ngay cả hắn cũng phải cố gắng rất nhiều mỗi khi nghe thấy giọng nói này.
“ Cũng không phải là chưa từng. Không phải tôi muốn mà là tôi không hề quyết định “
Điều này trong mắt người ở đây quá đỗi bình thường nhưng cũng không thể không khiến họ ngừng ngạc nhiên, sự ngang ngạnh của cô, sự mạnh mẽ, dứt khoát đó. Không một ai trong số họ có thể làm được. Dù có là kẻ cứng đầu, mạnh miệng đến đâu nếu đã bước vào nơi này không quá ba ngày cũng sẽ biến thành thỏ, thành sóc,...
...****************...
Chap 2: Như Một Giấc Mơ
Đàm Đàm này càng ngày càng không xem hắn ra gì, hắn hiểu rõ bản thân hắn chưa từng bị một ai trừng mắt hay xem nhẹ sự hung dữ của hắn. Cô là người đầu tiên cũng là người khiến hắn phải đích thân xuống tay nhiều lần nhất. Từ trước đến nay bất kể ai dám đối đầu với hắn, chỉ cần một phát súng còn không thì cũng là bị hắn vứt xuống sông để cá sấu rỉa thịt đến chết. Đàm Đàm này hắn đã nhường nhịn cô rất nhiều, chỉ vì hắn nghĩ với thân phận này của cô sau này sẽ giúp ích rất nhiều cho ông trùm của hắn. Nhưng hôm nay hắn sự thật sự cô chọc đến điên, Lão Đông chỉ cười khẽ một tiếng rồi dứt khoát lôi cánh tay cô đi, Đàm Đàm lần này mới có chút sự run rẩy, cô bị hắn lôi đi như thể chân không chạm đất, ngay cả vết thương ở chân rỉ máu cô cũng không có cảm giác đau.
Trước sự chứng kiến của 2000 con người từ tầng lầu cao nhất đến thấp nhất, Đàm Đàm chớp mắt bị lôi đi ra cửa sau của biệt thự, nơi đây có một mảnh đất rộng khô cằn, trước mắt là một con sông lớn nước đục ngầu, thứ quan trọng khiến cô sợ hãi tột độ chính là đàn cá sấu đang bơi qua bơi lại như đang đùa giỡn với nhau. Có vẻ chúng cảm nhận được sắp có bữa ăn ngon nên mới hưng phấn đến thế.
“ Thả tôi ra. Anh muốn làm gì? “
Đàm Đàm run rẩy hét lên, cuộc đời cô sợ nhất là cá sấu và trăn. Chỉ cần nhìn thấy chúng qua hình ảnh thôi cô cũng muốn khóc lên vì sợ hãi, bây giờ lại có thể tận mắt chứng kiến, thậm chí có thể còn trở thành bữa ăn của chúng. Đàm Đàm không nghĩ Lão Đông thật sự vứt cô xuống sông nhưng hắn đang lôi cô đến gần hơn với lũ cá sấu đó. Đàm Đàm cuối cùng cũng khóc, đây là lần thứ 3 cô khóc sau khi bị bán đến đây.
“ Làm ơn, đừng... Tôi sai rồi “
Lão Đông ánh mắt không chút động tâm, hắn càng lúc càng trở nên hung ác, theo sau hai người còn có vài tên đàn ông là người của hắn còn những kẻ đó bọn họ không dám hóng hớt hay xen vào. Dù chỉ là một ánh mắt tò mò cũng không dám.
Đàm Đàm đứng bên mép sông, hai chân cô bây giờ mới có cảm giác đau đớn tột độ, máu càng lúc càng chảy nhiều hơn. Đàm Đàm, một lúc một khóc to, cô sợ cá sấu, sợ còn hơn nỗi sợ bị bỏ rơi hay bỏ đói... Nếu hắn thực sự vứt cô xuống đây, cô sẽ không còn mạng để hắn ngày ngày hành hạ. Lũ cá sấu bu lại bên dưới chân cô, những cái miệng lớn há to đợi mồi ngon, với những ánh mắt thèm khát. Nỗi sợ làm tan biết sự ngương bướng và lòng can đảm của cô khi đối diện với Lão Đông, cô bây giờ quỳ xuống chân hắn, cầu xin.
“ Làm ơn, tôi sai rồi. Tôi sợ cá sấu, sợ cá sấu...tha cho tôi “
Đàm Đàm có nỗi ám ảnh to lớn với cá sấu và nước, cô không chỉ sợ cá sấu mà còn mắc hội chứng sợ nước không gian lớn. Chưa nói đến chuyện bị hắn vứt xuống, chỉ cần để cô nhìn đàn cá sấu đó với con sông lớn này thêm vài phút, cô sẽ chết vì sợ.
Lão Đông nở nụ cười man rợ, cuối cùng hắn cũng thấy được sự sợ hãi trên gương mặt cô. Người phụ nữ này dám ngày ngày ương bướng đối đầu với hắn là vì nghĩ hắn chỉ đơn giản là đánh cô đến mệt rồi thôi. Nhưng cô vẫn chưan thể biết hết được sự man rợ, khủng khiếp của nơi này. Nó không đơn giản chỉ là vài trận đòn roi như cô từng trải qua hay từng thấy. Lão Đông, bóp lấy gương mặt cô thật mạnh khiến nó móp méo đáng sợ.
“ Cô nghĩ tôi không có cách trị cô? Đừng cho bản thân mình thông minh “
Lực càng lúc càng mạnh, Đàm Đàm đã đau đến độ không cảm nhận được hơi thở của bản thân nữa. Đàm Đàm sinh ra là cô gái mạnh mẽ, cô đương đầu với nhiều vấn đề ở gia tộc khiến nhiều người e dè khi đối mặt với cô nhưng khi bước chân ra khỏi sự che chở đó, cô như một con thỏ có thể bị thú dữ nuốt chửng bất cư skhi nào. Hai mươi năm qua, cô sống trong sự bao bọc của Huyền Tôn gia, cũng là người sau này kế thừa gia sạc khổng lồ này nhưng khi cô bị bán đến đây Huyển Tôn gia lại bất lực, cô không rõ họ có cho người tìm kiếm cô hay không...chỉ là cô không tin, nếu họ muốn tìm lại có chuyện không tìm ra cô...có thể không chỉ cô mà gia tộc của cô cũng đang có vấn đề.
Đàm Đàm không thể dựa vào ai ngoài bản thân những lúc thế này cô càng phải mạnh mẽ hơn bất cứ khi nào nhưng nỗi sợ trước mặt quá lớn, nó khiến sự can đảm của cô tan biến, không chút hy vọng. Cô không muốn bỏ mạng như thế, cô luôn hy vọng có một ngày có thể trốn thoát khỏi đây quay về nơi mà bản thân thuộc về. Cô còn nhiều hoài niệm và nhiều ước mơ vẫn chưa thực hiện, con có hôn ước của cô...chồng tương lai của cô, chắc chắn anh ấy đã rất đau khổ khi cô mất tích như thế.
Lão Đông không nói lời nào, hắn đẩy mạnh cô về phía những con cá sấu đó, Đàm Đàm hét toáng lên, cô gần như rơi vào miệng của đám cá dữ tợn kia, chợt Lão Đông hắn lại siết cánh tay cô kéo lại, sau đó cười lớn. Hắn luôn thích dày vò người khác như thế, thích đẩy họ vào giữa sự sống và cái chết như thế. Nơi này không tốt và người ở đây cũng không thể là người có nhân tính.
Lão Đông nhìn cô hắn cười tà một cái rồi thả tay, cơ thể Đàm Đàm rơi tự do đang dần dần chạm vào đàn cá sấu, cô hét to lên rồi ngất đi, cơ thể cũng rơi xuống sông. Đám cá sấu bâu lại nhưng chưa kịp nhăm nhi còn môi đã bị tiếng súng làm cho sợ hãi mà bơi đi tán loạn.
Lão Đông chỉ muốn đùa giỡn, chỉ muốn dọa một trận để sau này cô không dám ương bướng với hắn, hắn không thể để cô chết, vì sau này cô sẽ có lợi cho ông trùm của hắn.
...
Đàm Đàm mơ màn mở mắc, cơ thể cô ê ẩm, cứng ngắt, tay chân không cựa quậy dù chỉ là một chút, cô cảm nhận được vết thương khắp cơ thể đang chầm chậm tứa máu, nên nhà rất lạnh, thật sự lạnh đến mức đóng băng con người. Bên ngoài trời đã tối, Đàm Đàm chớp chớp mắt nhìn trần nhà, đây là phòng của cô, nơi có 7 cô gái cùng nhau cùng chung. Và bọn họ chỉ có thể ngủ dưới nền đất dù nhiệt độ có lạnh đến mức nào.
Cô chưa chết....phải...cô vẫn còn sống. Đàm Đàm nhớ lại những cái miệng to đang há ra đợi cô rơi vào mà khóc, nó hệt như một giấc mơ...
...****************...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play