( Ninh Dương) Ám Ảnh Pheromone
Chap 1:Gặp mặt
Ở một trường đại học, một cậu trai bước vào làm bao ánh mắt phải ngó nhìn , thân hình nóng bỏng,thon gọn với làn da trắng, gương mặt đẹp trai , mắt híp nụ cười xinh cùng với cách ăn mặt của cậu tạo nên sự nổi bật.
Cậu là Nguyễn Tùng Dương, 19 tuổi, cao 1m73 xuất thân từ một gia đình khá giả. Cậu là omega lặn vì đặc tính lặn và chiều cao có hơi nhích hơn các omega khác của cậu nên mùi pheromone mờ nhạt cậu thường bị hiểu lầm là beta .Đây là ngày đầu đi học lại sau khi trở về Hạ Long của cậu
Nguyễn Tùng Dương
Mấy năm trôi qua rồi mà trông vẫn không khác là bao nhỉ?
Nguyễn Tùng Dương
Mà thôi kệ , sau khi học vài năm nữa mình trở về Mỹ
Trên đường đến lớp ,do mãi nhìn vào điện thoại mà cậu không để ý đã va phải một người
Nguyễn Tùng Dương
Ah xin lỗi ạ
Cậu ngước mặt lên nhìn,một người đàn ông cao ráo, gương mặt đẹp trai , mặc trên mình chiếc áo len cao cổ
Nguyễn Tùng Dương
" Ôi trời đẹp trai thật đấy!"
Nguyễn Tùng Dương
À anh có sao không?
Nguyễn Tùng Dương
Cho em xin lỗi nha tại do không để ý.
Bùi Anh Ninh
Ừm,lần sau đi thì lo mà nhìn đường đi , chăm chăm vào điện thoại rồi đâm sầm vào người ta như thế có ngày té đấy , nhìn chăm chăm như vậy là cần google map đấy à?
Nguyễn Tùng Dương
Này...a...anh
Nói rồi anh quay người lại rời đi , cậu đứng một chỗ hoang mang cau mày nhìn anh
Nguyễn Tùng Dương
" Cho rút lại lời khen lúc nãy được không? Tên lỗ mãng gây chuyện!"
Nguyễn Tùng Dương
Haa mới sáng sớm đã gặp phải chuyện gì đâu không rồi t-ch
Cậu nhanh chóng đi đến lớp . Vào lớp cậu nhìn lên thấy còn chỗ trống liền ngồi vào rồi quay qua chào hỏi người bên cạnh , cậu vỗ vai người bạn đang ngồi , người đó xoay người lại cậu thấy thì liền đứng hình mất 5 giây
Bùi Anh Ninh
Hửm? Là cậu à?
Nguyễn Tùng Dương
C...câu này phải là tôi hỏi mới phải đấy! Anh cũng học lớp này à?
Anh nghe cậu nói thế thì bày ra vẻ mặt " bộ không thấy hay sao còn hỏi" rồi ngoảnh mặt đi, cậu thấy thế nổi cáu
Nguyễn Tùng Dương
"Nè người ta đang với chuyện với anh mà ngoảnh mặt đi như vậy là bất lịch sự đó , tên chết tiệt!"
Cậu cố gắng bình tĩnh rồi ngồi chống cằm sát lại anh, thấy cậu ngồi sát lại mình thì anh giật mình quay lại lại nhìn ,cậu nở nụ cười tư bản
Nguyễn Tùng Dương
Em tên Nguyễn Tùng Dương, sinh viên năm nhất rất vui được gặp anh!
Nguyễn Tùng Dương
" Tự nhiên im thin thít làm nhục nha cha nội"
Bùi Anh Ninh
Bùi Anh Ninh...
Nguyễn Tùng Dương
Tên anh đẹp thật đó!
Anh nghe xong thì ậm ừ cầm cặp mình đứng bật dậy
Nói rồi anh rời đi lên dãy ghế xa hơn ngồi, cậu nhìn thấy thì miệng giật giật, cậu cau mày nhìn anh rồi quay đi bĩu môi
Nguyễn Tùng Dương
" Người gì mà lạnh lùng"
Sau khi hết tiết, cậu đi dạo ngang qua hành lang thì thấy có bảng tuyển người cho hội học sinh , cậu thấy vậy thì mắt sáng rực , cậu liền chạy đi tìm phòng hội học sinh. Bước vào phòng cậu thấy có một cô gái đang ngồi chăm chú viết , cô nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mặt lên nhìn, cậu có hơi giật mình nhẹ
Nguyễn Tùng Dương
Ah t...tôi đến ứng tuyển vào hội học sinh ạ
Linh
Ah hình như cậu là người học lớp C ngồi đầu dãy 5 đúng không?
Nguyễn Tùng Dương
Ơ đ...đúng mà sao cậu biết?
Cô gái nghe xong thì háo hức chạy lại cầm tay cậu, cậu giật mình bởi chiều cao của cô
Nguyễn Tùng Dương
" Sao cao dữ vậy? Alpha sao?"
Linh
Tớ là Linh , chúng ta học chung lớp đó!
Nguyễn Tùng Dương
Hả? Vậy sao?
Linh
Đúng rồi! Từ lúc nãy tớ đã để ý đến cậu rồi từ style ăn mặc , đến gương mặt đáng yêu của cậu nữa!
Cô vừa nói vừa véo má cậu rồi ôm chặt lấy cậu, cậu bị ôm chặt vừa khó thở vừa hoang mang
Bùi Anh Ninh
Cậu ấy có thể bị tắt thở vì cậu đấy, thả cậu ấy ra đi
Linh nghe vậy thì giật mình thả cậu ra , cô bối rối liên tục cúi đầu xin lỗi cậu. Cậu ngó ra phía sau cô nhìn thì thấy anh đang đứng khoanh tay dựa vào tường,nhìn chằm chằm vào mình, cậu thấy vậy thì giật mình quay mặt đi chỗ khác
Linh
À đúng rồi cậu đến ứng tuyển vào hội học sinh mà đúng không?
Nói rồi Linh quay người đi vào trong . Cậu và anh cứ đứng nhìn nhau, bầu không khí ngượng ngùng,cậu quay mặt đi
Bùi Anh Ninh
Lí do gì mà cậu lại vào đây?
Bùi Anh Ninh
Cậu mà cũng muốn vào hội học sinh sao? Bất ngờ đấy
Nguyễn Tùng Dương
Nè ý anh là sao hả?
Bùi Anh Ninh
Lúc nãy trong tiết cậu thậm chí còn chả tập trung nỗi , cậu ngủ thiếp đi còn gì?
Nguyễn Tùng Dương
Cái đó thì liên quan gì đến việc tôi muốn vào hội học sinh?
Cậu cau mày nhìn anh, anh thở dài một cái, đúng lúc đó thì Linh bước ra cầm theo tờ giấy để điền thông tin, Linh mời cậu vào ngồi, anh thấy vậy thì liền rời đi.
Sau khi phỏng vấn cậu , cậu đã được duyệt làm người của hội học sinh
Linh
Được rồi, bây giờ cậu là người của hội học sinh hãy cùng giúp đỡ nhau nhé!
Nguyễn Tùng Dương
Ừm cảm ơn cậu
Cậu nở nụ cười với Linh, cô thấy thế thì rùng mình đỏ mặt che miệng lại, cậu thấy vậy thì bối rối
Nguyễn Tùng Dương
Ơ này cậu sao vậy? Cậu bị sốt hả mặt cậu đỏ lên hết rồi này
Linh
Tại trông cậu xinh đẹp quá nên t...tớ
Nguyễn Tùng Dương
Hả? Tớ xinh đẹp sao?
Linh
Lần đầu tiên tớ thấy một beta xinh đẹp như cậu đấy
Nguyễn Tùng Dương
Beta? Tớ là omega mà?
Chap 2: Ngất
Cô nghe xong thì đứng bật dậy, ngửi xung quanh, cậu thấy Linh làm vậy thì giật mình
Nguyễn Tùng Dương
C...có chuyện gì vậy?
Linh
S...sao tớ không cảm nhận được pheromone của cậu với cả chiều cao của cậu nữa, chiều cao của các omega nam trước đây tớ từng gặp cao nhất là 1m7 đó
Linh
Chả lẽ mũi mình không còn nhạy như trước nữa sao?
Cậu nghe thấy cô nói vậy thì phì cười giải thích
Nguyễn Tùng Dương
Tớ là omega lặn cho nên pheromone của tớ thường yếu và bị tiết chế hơn các omega khác
Nguyễn Tùng Dương
Còn chiều cao thì đó là việc bình thường mà chỉ do cậu chưa gặp thôi
Nguyễn Tùng Dương
Còn có những omega còn cao tận m8 lận đó
Linh
Mà cậu có hay bị hiểu lầm là beta không?
Nguyễn Tùng Dương
Hầu như là mọi người đều nghĩ tôi là beta
Linh
Cả những người bạn thân thiết luôn hả?
Nguyễn Tùng Dương
Lúc trước thì mọi người vẫn nghĩ tôi là beta nhưng mà hiện tại thì bạn tớ đều biết tớ là omega
Linh
Họ biết qua kì phát tình của cậu hả?
Nguyễn Tùng Dương
Không,là tớ nói thôi
Linh
Ơ? Vậy khi đến kì phát tình thì cậu làm gì?
Nguyễn Tùng Dương
Tớ sẽ dùng thuốc bởi vì tớ không muốn yếu đuối trước mặt mọi người nên hầu hết tớ sẽ dùng thuốc để kiềm chế pheromone lại
Linh
Cậu có thể kiếm alpha mà
Nguyễn Tùng Dương
Tớ không muốn
Nói rồi cậu nhìn vô đồng hồ đeo trên tay
Nguyễn Tùng Dương
Ah đến giờ tớ có tiết rồi tạm biệt cậu nha
Cậu đứng dậy rời khỏi phòng ,vừa mở cửa cậu thấy anh đứng trước cửa ,cậu nhìn anh một cái rồi chạy đi. Anh đứng nhìn cậu rồi mỉm cười
Bùi Anh Ninh
" Hoá ra là omega "
Sau khi vào hội ,cậu nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp nhưng khi cậu phát hiện ra anh là hội trưởng hội học sinh cậu đã rất sốc tuy vậy cậu vẫn phải làm việc
Bùi Anh Ninh
Làm lại , sai hết rồi
Lượng công việc anh giao cho cậu lúc nào cũng chất đống, đống tài liệu anh giao cho cậu ngày một nhiều . Hôm nay cũng vậy , anh lại giao cho cậu một sấp tài liệu
Bùi Anh Ninh
Tôi cần tài liệu này trong tuần này nên cậu lo mà hoàn thành đi.
Cậu bày ra vẻ mặt chán ghét, anh thấy thế thì nhìn một cái rồi rời đi . Cậu quay sang hỏi người bạn trong hội
Nguyễn Tùng Dương
Tài liệu tuần này cậu cần hoàn thành là bao nhiêu đấy?
Quân giơ ra đứng một tờ giấy, cậu thấy thì đơ người
Nguyễn Tùng Dương
"Nè giỡn mặt đó hả tên khốn này!"
Nguyễn Tùng Dương
Tên khốn muốn gây chuyện lắm hay gì?!
Cậu bịt miệng Quân lại , ghé sát lại nhắm nghiền mắt nhìn Quân cười
Nguyễn Tùng Dương
Nè làm gì có chứ!
Hai người đang đứng thì anh bước vào , anh đi lại tủ lấy ra một sấp tài liệu nhìn một hồi rồi cầm theo , anh đi tới chỗ cậu rồi dừng lại
Bùi Anh Ninh
Nếu làm không nổi thì cứ việc nói đi cậu sĩ diện làm gì cơ chứ?
Nói rồi anh rời đi, cậu nhìn anh đi ngang qua mình nắm chặt tay lại. Thấy cậu như muốn bốc lửa vậy , Quân bối rối lại vỗ vai an ủi cậu
Quân
À Dương này nếu cậu cần thì tớ có thể giúp cậu làm đó
Cậu nghe xong thì quay qua nhìn Quân , cậu ôm chặt lấy Quân, Quân khó thở gượng cười
Nguyễn Tùng Dương
Quân à cậu là thiên thần đó! Thật sự là thiên thần đó!
Quân
Rồi rồi cậu bỏ tớ ra được không? Tớ thở không được
Bùi Anh Ninh
/ Dựa vào tường/ Ngốc thật
Sau ngày hôm đó, đống tài liệu anh giao cho cậu lại chất đống, nên ngoài việc học cậu lúc nào cũng phải thức đêm để xử lí công việc của hội. Vào một hôm trong lúc cậu đang giải quyết sấp tài liệu , đang ngồi viết thì bỗng nhiên có hai giọt máu rơi lên tay cậu
Nguyễn Tùng Dương
Hửm? Gì đây?
Cậu đưa tay chạm lên mũi rồi đưa xuống nhìn
Nguyễn Tùng Dương
Sao tự nhiên lại chảy máu cam rồi? Bình thường mình có chảy máu cam bao giờ đâu? Kể cả mấy lúc thức đêm học bài cũng đâu bị đâu ?
Cậu xoay ghế lại nhìn lên đồng hồ treo trên tường
Nguyễn Tùng Dương
Ah 1 giờ sáng rồi à?
Cậu mở điện thoại lên xem lịch học rồi dọn sấp tài liệu lại, cậu leo lên giường
Nguyễn Tùng Dương
" Phải tranh thủ ngủ thôi ngày mai còn có tiết nữa"
Sáng hôm sau, sau khi tan lớp , cậu đã đến phòng hội học sinh để nộp tài liệu cho anh
Bùi Anh Ninh
Cái gì đây hả?
Nguyễn Tùng Dương
/ mím môi/
Bùi Anh Ninh
Có thật là cậu có thể làm không đấy ?
Bùi Anh Ninh
Tất cả đống này chỗ nào cũng đầy lỗi sai đây này? Bộ cậu nghĩ làm chơi chơi là xong hả?
Nguyễn Tùng Dương
" Hôm nay...lại nữa à?"
Cậu nghe anh chỉ trích mình , thì nắm chặt tay lại, đầu cậu bắt đầu choáng váng
Nguyễn Tùng Dương
" Chả phải anh ta chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy lỗi thôi sao?"
Nguyễn Tùng Dương
" Sao lúc nào cũng chỉ mình là người phải làm đống dày cộm đó? Anh ta đang kiếm chuyện đấy à?"
Cậu liếc lên nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn, anh vẫn liên tục mắng cậu. Cậu nghe tiếng xì xầm nhìn xung quanh không biết từ lúc nào mọi người đã bu quanh lại
Linh
Nè anh quá đáng với cậu ấy rồi đó
Bùi Anh Ninh
Quá đáng sao?
Bùi Anh Ninh
Công việc của hội học sinh từ khi nào lại trở thành đống nhảm nhí như thế này hả?
Bùi Anh Ninh
Trường mình có tiếng cũng một phần nhờ hội học sinh của mình đấy!
Bùi Anh Ninh
Em kêu anh quá đáng với cậu ta đó hả?
Cậu ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc liền nhìn xung quanh, xung quanh cậu hầu hết đều là alpha
Nguyễn Tùng Dương
" Gì vậy? Sao lại toả pheromone ra như vậy chứ! K...khó thở quá"
Cậu vừa nghe anh chỉ trích vừa phải chịu nhiều pheromone cùng một lúc , cậu không đứng thẳng được mà cứ loạng choạng
Bùi Anh Ninh
Này cậu có nghe tôi nói không đấy?
Anh rời khỏi ghế tiến lại gần cậu
Bùi Anh Ninh
Nếu cậu không làm được thì cứ việc rời đi, không ai cản
Cậu nắm chặt lấy áo anh, ngẩng đầu lên , anh thấy thì liền giật mình
Nguyễn Tùng Dương
Anh nói đủ chưa ? Vừa ph-
Cậu đưa tay lên sờ thử rồi ngửa tay xuống xem thì giật mình
Nguyễn Tùng Dương
" Sao...sao máu mình lại nhiều như vậy?"
Cậu ho liên tục rồi loạng choạng ngất đi , anh thấy vậy thì đỡ lấy ôm cậu vào lòng
Bùi Anh Ninh
C...chuyện gì thế này?
Chap 3: Xin lỗi
Nguyễn Tùng Dương
"Mấy giờ rồi nhỉ?"
Cậu từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh
Nguyễn Tùng Dương
"Sao mọi người lại ở đây?"
Linh
Ah! Dương cậu tỉnh rồi !
Linh chạy lại đứng kế bên cậu, cậu từ từ ngồi dậy
Linh
Ấy cậu không cần ngồi dậy đâu , cứ nằm nghỉ đi
Nguyễn Tùng Dương
Tớ không sao
Cậu ngồi dậy nhìn mọi người xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, cậu thở dài một cái, Linh thấy vậy thì liền nhận ra
Linh
À tiền bối Ninh không có ở đây đâu
Nguyễn Tùng Dương
Hả? Thì sao chứ ?
Nguyễn Tùng Dương
" Mình mong chờ điều gì vậy cơ chứ? Mong rằng nhận được một câu xin lỗi từ anh ta à? Haiz anh ta chắc còn không thèm nhìn mình nữa ấy chứ ở đó mà xin lỗi."
Linh
Tiền bối nói với mình là nếu cậu tỉnh dậy thì gọi cho tiền bối
Linh
Nhưng mà thành thật xin thay mặt tiền bối xin lỗi cậu nha
Linh
Đáng ra mình nên ngăn anh ấy lại và không để mọi người vào trong
Nguyễn Tùng Dương
Hửm? Tại sao lại không để mọi người vào?
Linh
Bác sĩ nói cậu bị sốc pheromone với lại bị căng thẳng do làm việc quá sức
Nghe Linh nói xong cậu liền nhớ ra gì đó
Nguyễn Tùng Dương
À đúng rồi tài liệu của m-
Linh vừa nghe cậu nhắc đến tài liệu thì nhăn mặt, lùi ra đứng với mọi người
Linh
Đến giờ mà cậu vẫn nghĩ đến làm việc được hả?
Nguyễn Tùng Dương
Nhưng mà tớ vẫn chưa sửa lỗi trên tài liệu mà
Mình nghe xong thì thở dài, day day sóng mũi
Linh
Bây giờ cậu vẫn chưa khỏi tớ không thể để cậu làm việc được, tớ xin lỗi đáng lẽ phải kêu tiền bối giảm bớt công việc cho cậu nhưng mà việc cậu nhập viện như vậy cũng gây khá nhiều tổn hại cho cậu ,vậy nên cậu sẽ không làm việc cho đến khi xuất viện
Linh đi lại đặt giỏ trái cây ở tủ kế bên , rồi chọt lên trán cậu một cái
Nguyễn Tùng Dương
Ừm / gật đầu/
Nói rồi Linh cùng mọi người vui vẻ chào tạm biệt cậu ,vui vẻ ra về. Cậu thấy mọi người ra về thì ngồi co người lại gục đâu xuống
Nguyễn Tùng Dương
" Haa cuối cùng mình lại là người thua anh ta "
Cậu ngồi nghĩ , nước mắt cậu không biết từ khi nào lại lăn dài trên má
Nguyễn Tùng Dương
" Mình mệt quá...cảm giác cứ như lúc trước phải học vậy"
Cậu lấy tay lau nước mắt , cậu càng lau không biết sao nước mắt lại càng rơi. Cậu cứ liên tục dụi mắt, đang dụi thì có một bàn tay nắm lây cánh tay của cậu
Bùi Anh Ninh
Đừng dụi mắt như vậy, đau mắt đấy
Nguyễn Tùng Dương
" chết dở rồi, bộ dạng xấu xí này của mình sao lại bị anh ta thấy thế này"
Cậu giật tay mình ra dùng áo nhanh chóng lau nước mắt rồi quay mặt đi chỗ khác. Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh giường của cậu
Bùi Anh Ninh
Cho tôi xin lỗi
Cậu nghe xong thì bất ngờ , quay qua nhìn anh một cái rồi lại quay đi
Nguyễn Tùng Dương
T...tại sao anh phải xin lỗi?
Bùi Anh Ninh
Vì tôi đã bắt cậu làm nhiều việc còn gì
Nguyễn Tùng Dương
Nhưng mà đó là nhiệm vụ của tôi mà
Bùi Anh Ninh
Phải nhưng mà cậu lại là người mới lượng công việc lại ngang hàng với bọn tôi nên cậu làm không nổi mới phải nhập viện là lỗi của tôi
Cậu nghe anh nói vậy thì nổi cáu quay qua nắm cổ áo anh
Nguyễn Tùng Dương
Làm không nổi? Anh khinh tôi đấy à? đến bây giờ coi bộ anh vẫn thích gây chuyện nhỉ? Anh đến để nói lời xin lỗi đúng không? Xong rồi thì biến dùm cái đi
Cậu siết chặt cổ áo anh, ghé sát mặt lại. Nói xong cậu mới giật mình do khoảng cách gần rồi lùi ra, anh thấy vậy thì thở dài một cái
Bùi Anh Ninh
Haa được rồi tôi xin lỗi , tôi không có ý khinh cậu đâu
Bùi Anh Ninh
Cậu muốn ăn táo không tôi gọt cho cậu
Nguyễn Tùng Dương
Không cần tôi tự gọt- Ức
Tay cậu tự nhiên đau nhói cậu nhìn lại thấy tay mình vẫn đang được truyền nước, anh thấy thế thì xoa đầu cậu đứng dậy lại gọt táo cho cậu
Nguyễn Tùng Dương
Tôi nói không cần rồi mà
Bùi Anh Ninh
Nhưng anh thì cần đó , đừng bướng nữa
Cậu mím môi lại quay đi chỗ khác. Anh gọt xong thì cắt ra, cầm đĩa táo lại ngồi cạnh cậu.
Bùi Anh Ninh
Quay lại đây nào
Nguyễn Tùng Dương
Không thích
Bùi Anh Ninh
Haa trẻ con quá đó
Cậu nghe thấy thì quay lại trừng mắt nhìn anh
Nguyễn Tùng Dương
Ai trẻ con cơ hả?
Bùi Anh Ninh
Nếu không phải thì lại đây ăn táo đi
Cậu cứ đảo mắt hết nhìn miếng táo anh đang đưa ra rồi lại liếc mắt lên nhìn anh
Nguyễn Tùng Dương
Lỡ anh bỏ độc vô thì sao?
Bùi Anh Ninh
Cậu nghĩ tôi là người như thế à?
Bùi Anh Ninh
Táo mẹ cậu đưa đấy không phải tôi mua đâu
Cậu nghe xong thì cầm lấy miếng táo chần chừ bỏ vào miệng , cậu quay sang nhìn anh
Nguyễn Tùng Dương
Lỡ dao có độc thì sao?
Anh nghe cậu nói thế thì chịu hết nổi cầm tay cậu đút miếng táo vào miệng mình ăn , cậu nhìn thấy thì đơ người
Bùi Anh Ninh
Đủ chứng minh không có độc chưa?
Anh cầm miếng táo khác nhét vào tay cậu, xoa đầu một cái rồi rời đi. Lúc này cậu định hình lại , vả vào mặt mình cái bép , mặt cậu đỏ ửng nóng bừng lên
Nguyễn Tùng Dương
Sao anh ta lại đẹp trai như vậy chứ ?
Cậu ngồi vò tóc rồi đưa miếng táo vào miệng. Lúc này , anh ở ngoài cửa nhìn vào bàn tay vừa xoa đầu cậu
Bùi Anh Ninh
" Tóc mềm thật..."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play