Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bông Hoa Dại Không Tên[DomicMaster][SinhTus][DươngHùng]

Chap 1: Cánh đồng nắng nóng

Ayann
Ayann
ehehe
Ayann
Ayann
Truyện xưa👽
Ayann
Ayann
Dương Domic × Quang Hùng
Ayann
Ayann
Song Luân × Anh Tú Atus
_____
Buổi trưa oi ả, nắng chói chang rải khắp cánh đồng. Đăng Dương và Trường Sinh bước trên đường, tay cầm giấy tờ. Dù trời nắng gắt, cả hai vẫn bình thản, không lo nghĩ về lao động. Họ là người của gia đình giàu có, không phải động tay động chân vào các công việc nặng nhọc như Hùng và Anh Tú.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//nhìn ra ngoài cánh đồng//Nhìn tụi nó làm từ sáng đến giờ mà thấy thương quá..thật không công bằng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Công bằng gì?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đó là số phận của tụi nó.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chúng ta có thể làm gì được sao?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//khẽ thở dài, liếc nhìn Hùng và Tú ngoài đồng//Nhưng mà..anh thấy tụi nó khổ quá.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Em không cảm thấy ấy nấy sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nhún vai, thờ ơ//Em không cảm thấy gì cả.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em và anh cũng không phải lo những chuyện đó.
Bên ngoài cánh đồng, Hùng và Anh Tú đang làm việc vất vả dưới cái nắng khủng khiếp. Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, nhưng cả hai vẫn cố nở nụ cười. Họ biết mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm việc cực nhọc mỗi ngày. Dù có mệt mỏi, họ vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ, như thể không có gì làm họ gục ngã.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//nhìn về phía Dương và Sinh//Cậu hai với cậu ba kìa..
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đừng có làm ồn, sợ họ thấy mình đang giỡn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười tinh nghịch//Sợ gì chứ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cũng đâu có làm gì sai đâu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Giỡn một chút cho đỡ căng thẳng thôi mà.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Cậu không sợ sao?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Hai cậu hai Trường Sinh ấy, lạnh lùng lắm luôn, chỉ cần nói một lời thôi cũng đủ làm mình buồn cả ngày.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không sao đâu, tụi mình đâu có làm gì sai.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Giỡn một chút cho đỡ mệt thôi mà, chắc không sao đâu.
Đăng Dương và Trường Sinh đứng ở xa quan sát Hùng và Anh Tú. Họ nhìn thấy hai người đang đùa giỡn dưới cái nắng gắt. Một cảnh tượng mà không ai nhìn vào cũng dễ dàng nhận ra là không hề quan tâm đến sự mệt mỏi của công việc. Đăng Dương hơi nhướn mày, trông khi Trường Sinh lại cảm thấy có chút gì đó tiếc nuối.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//nhìn về phía Hùng và Tú, thắc mắc//Nhìn tụi nó giỡn vui vậy, sao nắng mà không mệt?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Hay tụi nó quen rồi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//không quan tâm, lạnh lùng//Chắc vậy.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng nhìn vậy mà cũng thấy thương sao?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//thở dài, nhìn xa xăm//Thật ra, anh cũng hơi cảm thấy thương tụi nó.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Không phải ai cũng có thể sống mạnh mẽ như vậy, nhưng bên trong họ chắc chắn cũng buồn lắm.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nhún vai, tiếp tục đi//Tụ nó tự chọn con đường của riêng mình thôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chúng ta không có quyên can thiệp.
Hùng và Anh Tú tiếp tục làm việc, không chú ý đến ánh mắt của hai cậu chủ. Mặc dù bên ngoài, họ luôn cố tỏ ra mạnh mẽ và vui vẻ, nhưng bên trong, cả hai đều có những nỗi đau riêng mà không ai biết. Chỉ có những giây phút thế này, khi không có ai xung quanh, họ mới có thể thả lỏng và vui đùa một chút để quen đi sự mệt mỏi và tổn thương họ đã mang trong lòng.
____
Chiều hôm đó.
Bên trong nhà của Đăng Dương và Trường Sinh, không khí trở nên căng thẳng. Ba mẹ của Dương và Trường Sinh đang đứng cạnh cửa, hai tay chắp sau lưng, giọng quát lớn. Hùng và Anh Tú đứng bên ngoài cổng, quần áo lấm lem đất cát, mắt nhìn xuống đất không dám phán ứng gì.
Tía Trường Sinh-Dương
Tía Trường Sinh-Dương
//quát lớn//: Tụi mày làm việc kiểu gì vậy hả?
Tía Trường Sinh-Dương
Tía Trường Sinh-Dương
Cánh đồng đâu phải chỗ để tụi mày giỡn!
Tía Trường Sinh-Dương
Tía Trường Sinh-Dương
Mệt một chút thì làm ít đi, chứ không phải ở đó mà cười nói!
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
Tụi mày không làm được thì đi về!
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
Sao không biết làm việc nghiêm túc, cứ đứng đó tán gẫu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cúi đầu, giọng run rẩy//Da..tụi con..chỉ là..
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//cố kìm nén nước mắt//Dạ..tụi con chỉ muốn xả stress một chút thôi, không cố ý làm phiền..
Cả Quang Hùng và Anh Tú đều im lặng, không dám cãi lại. Dù trong lòng họ đầy tuổi nhục, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đúng lúc đấy, Đăng Dương và Trường Sinh từ ngoài cổng bước vào. Họ nghe thấy tiếng quát mắng từ xa và dù không muốn can thiệp, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cả hai đều không khỏi cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//nhìn Hùng và Tú//Tụi nó chỉ giỡn một chút thôi mà, đâu có sao đâu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nhìn Sinh rồi nhìn ba mẹ//Đủ rồi, Tía má.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng la tụi nó nữa.
Tía Trường Sinh-Dương
Tía Trường Sinh-Dương
//ngạc nhiên, giọng bực bội//Dương, sao con lại bênh tụi nó?
Tía Trường Sinh-Dương
Tía Trường Sinh-Dương
Mấy đứa này chỉ làm thuê cho nhà mình thôi mà?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không ai muốn làm việc dưới cái nắng như vậy cả.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tụi nó cũng mệt mỏi, chỉ là tìm chút niềm vui thôi mà
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng làm quá lên.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Dương nói đúng đấy, không ai muốn làm vất vả cả ngày.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Giỡn giỡn chút cho đỡ căng thẳng thôi mà.
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
Nhưng làm việc cứ giỡn giỡn như thế này sao được.
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
Làm vậy chẳng nghiêm túc gì cả.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Giỡn không có nghĩa là không nghiêm túc.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tụi nó làm cả ngày suốt dưới cái nắng gắt, sao không cho tụi nó chút thời gian nghỉ ngơi hay vui vẻ?
Bầu không khí trong nhà bỗng trở nên im lặng. Ba mẹ Dương và Trường Sinh không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của họ không mấy vui vẻ. Dương và Trường Sinh đứng đó, không có ai phản đối nữa.
Bên ngoài, Quang Hùng và Anh Tú vẫn đứng đó, ánh mắt đầy tủi nhục. Họ không dám nhìn vào Dương và Trường Sinh, chỉ biết đứng yên chịu đựng. Nhưng khi thấy Dương và Trường Sinh lên tiếng bênh vực mình, trong lòng họ có chút nhẹ nhõm.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//khẽ nói//Cảm ơn..cậu hai..cậu ba..
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//mỉm cười//Tụi con làm vậy quen rồi, cảm ơn cậu hai cậu ba..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//gật đầu//Tụi mày phải cẩn thận, đừng để làm chuyện gì sai.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//vỗ vai Anh Tú//Đừng quá lo, có chuyện gì cứ nói với tôi.
_____
Ayann
Ayann
biết sao Ayan cho Sinh và Dương là anh em mà khác họ không??
Ayann
Ayann
Tại nếu trùng họ với Dương thì Ayan biết mỗi Híuu
Ayann
Ayann
mà nếu Híu thì Ayan sẽ ship với Lê Thành Dương(Ngô Kiến Huy)
Ayann
Ayann
nhưng Ayan muốn kiểu cậu chủ×người làm=))
Ayann
Ayann
mà đối với Híu Ayan có cái chấp niệm "HieuThuHai nằm dưới" nên thôi=))
Ayann
Ayann
với đang lụy SinhTus nên chơi luôn=)))
Ayann
Ayann
cũng cũng, đại đại đi
Ayann
Ayann
mà SinhTus cũng dễ thương👽
Ayann
Ayann
flop quá là drop nha=))
Ayann
Ayann
lần đầu viết truyện xưa nên có sai thì nhắc Ayan nhá
Ayann
Ayann
paiiii

Chap 2: Đêm dài trăn trở

___
Sau khi bị mắng, Quang Hùng và Anh Tú nhanh chóng thu gọn công việc, rón rén trở về căn phòng nhỏ cuối dãy. Trong căn phòng chặt hẹp, ánh đèn dầu loe lét chiếu lên giường đầy mồ hôi và vẻ uể oải của cả hai.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//thở dài, ngồi xuống//Tú à..sao lúc nào mình cũng bị mắng vậy?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mình có làm gì sai đâu?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//vỗ vai Hùng//Chắc tại tụi mình không phải con của cái nhà này.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Làm thuê thì phải chịu thôi..
Hùng cắn môi, mắt ươn ướt nhưng cố kìm lại. Cậu không muốn để người khác thấy cảnh mình yếu đuối, nhất là Anh Tú. Cả hai đều mồ côi, cùng cảnh ngộ, nhưng Anh Tú dường như mạnh mẽ hơn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//ngẩng đầu//Cậu hai..cậu ba lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, chắc cũng chẳng quan tâm tụi mình đâu.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//lắc đầu//Không đâu.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Lúc nảy cậu hai với cậu ba cũng lên tiếng giúp mình mà.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Dù lạnh lùng, nhưng chắc họ không phải người xấu.
Hùng im lặng, ánh mắt hơi dịu lại. Nhưng sâu trong lòng, anh vẫn có chút ngờ vực. Những ánh nhìn lạnh lẽo của Đăng Dương và Trường Sinh mỗi lần lướt qua khiến cậu luôn cảm thấy sợ hãi.
___
Tối đó, trong phòng riêng Dương và Trường Sinh ngồi ở gian nhà lớn, bàn bạc công việc. Trường Sinh hơn Dương vài tuổi, luôn có tác phong điềm tĩnh nhưng không kém phần nghiêm nghị.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//nhấp ngụm trà//Hôm nay nắng gắt như thế mà tụi nhỏ vẫn ngoài đồng.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Tía má la như vậy, em thấy sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//dựa lưng vào ghế, thờ ơ//Mệt thì mệt, nhưng chúng nó cũng đâu có dám nói gì.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thấy vậy thôi, chứ chắc tụi nó quen rồi.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//nhíu mày//Em nghĩ vậy à?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Anh thấy Quang Hùng và Anh Tú luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thật ra cả hai đều dễ bị tổn thương.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cười nhạt//Anh bênh tụi nó à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh không thấy tụi nó giỡn giữa trời nắng sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Rõ ràng là tựa mình không biết giữa sức.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Vậy chứ nếu là em, em có chịu được việc làm công từ sáng đến tối không?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Tụi nó mồ côi, không chỗ dựa, làm sao dám kêu ca?
Dương im lặng, ánh mắt thoáng chút suy nghĩ. Tuy vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng tận sâu bên trong, anh không hoàn toàn vô tâm như lời mình nói.
___
Sáng sớm hôm sau, khi Quang Hùng và Anh Tú dọn dẹp sân, Đăng và Trường Sinh chuẩn bị đi làm. Cả hai bước ra cửa lớn, bóng dáng cao lớn trong bộ đồ chỉnh tề khiến Quang Hùng và Anh Tú lấm lét cuối đầu, nép sang một bên.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hôm nay trời nắng, nhớ làm xong công việc trước khi trời tối đấy.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//không dám nhìn thẳng, nhỏ giọng//Dạ..tụi con biết rồi, thưa cậu.
Trường Sinh đứng kế bên, ánh mắt dịu hơn. Anh liếc nhìn hai bóng dáng nhỏ bé, gầy gò đang cúi đầu trước mặt mình.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//nhẹ nhàng//Làm từ từ thôi, đừng có quá sức.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Có gì thiếu sót, cứ báo với tôi.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//ngẩng mặt lên, lấp bắp//Dạ..con cảm ơn cậu hai.
Đăng Dương nhìn sang Trường Sinh, hơi nhíu mày nhưng không nói gì. Hai người lên xe ngựa và rời đi, để lại Quang Hùng và Anh Tú đứng đó, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//thì thầm với Tú//Hai cậu hôm nay lạ ghê.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lại nói chuyện nhẹ nhàng với mình.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ít nhất không phải ai trong nhà này cũng ghét mình.
Cánh đồng lại rộn ràng tiếng làm việc. Nhưng trong lòng Quang Hùng và Anh Tú, những lời nói nhẹ nhàng kia vẫn khiến họ có chút ấm áp. Tuy nhiên, bóng dáng hai người kia vẫn là thứ khiến họ vừa sợ vừa kính nể.
____
Ayann
Ayann
dài ngắn thất thường =))
Ayann
Ayann
nên đừng hỏi Ayan sao có chap dài, có chap ngắn nha
Ayann
Ayann
paiii

Chap 3: Cơn mưa bất chợt

___
Buổi trưa hôm đó, trời nắng gắt. Quang Hùng và Anh Tú đang lom khom ngoài đồng nhổ cỏ, trên vai còn vết hằn đỏ do buổi sáng cuốc đất. Mồ hôi nhễ nhại, cả hai vừa làm vừa nói chuyện để quên đi cái nóng oi bức.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Hùng, cậu có thấy làm mấy kiểu người ta gọi là gì không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//thở hổn hển//Gì nữa?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Là làm trâu bò thay người đó!
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Này, nắng vậy cậu không mệt sao?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//lau mồ hôi, cười mệt//Mệt chứ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng không làm thì ai nuôi?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thôi ráng đi, cậu hai, cậu ba mà thấy tụi mình lười là lại ăn mắng nữa.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//thở dài//Biết vậy.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Nhưng tớ ghét lắm, cứ sợ hai cậu.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Nhìn thôi cũng đã rén rồi.
Trong khi đó, Trường Sinh và Đăng Dương đang đi từ huyện trở về nhà. Họ lại dừng lại ở ven đường cạnh cánh đồng. Cả hai liếc qua, ánh mắt rơi vào hình ảnh Quang Hùng và Anh Tú đang cặm cụi làm việc.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hai đứa đó..trời nắng thế mà còn đùa giỡn được.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//nhìn chăm chú//Giỡn vậy, nhưng chắc trong lòng có vui không?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Anh thấy chúng nó chỉ đang cố quên đi mệt mỏi thôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bâng quơ//Thật khó hiểu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu là em, trời nắng thế này chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Thì chúng ta đâu có như chúng nó.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Kiếp làm thuê, dù khổ cũng không dám ngừng.
Đăng Dương không đáp, ánh mắt vẫn nhìn theo hai bóng người nhỏ bé giữa cánh đồng cháy nắng.
Chiều tối, mưa lớn bất trợt trút xuống. Quang Hùng và Anh Tú vội vàng thu dọn nông cụ, chạy về trong bộ dạng ướt sũng. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, tiếng mẹ của Sinh và Dương đã văng vẳng khắp nhà.
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
//quát lớn//Hai đứa bây làm cái gì mà giờ mới về?
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
Trời mưa mà cũng không biết đường về trước à?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//cuống quýt, cúi đầu//Dạ..tụi con xin lỗi..tại tụi con đang dở việc ngoài đồng..
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
Dở thì mai làm tiếp!
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
Lỡ bệnh ra đó rồi sao?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dạ..tụi con không dám đâu ạ...
Cả hai đứng cúi gầm mặt, ướt từ đầu đến chân, người đầy bùn đất.
Từ trong nhà, Trường Sinh và Đăng Dương đi ra, nhìn thấy cảnh tượng đó. Trường Sinh nhíu mày, ánh nhìn nghiêm nghị nhưng không nói gì, Dương khẽ lắc đầu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Má, thôi đi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chúng nó làm cả ngày ngoài đồng, mưa lớn vẫn cố làm, má còn trách gì nữa?
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
//quay lại, khó chịu//Con bênh chúng nó?
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
Làm thuê thì phải làm, không làm thì cho ăn cơm nhà tao chắc?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng má cũng phải nghĩ xem, cả ngày đội nắng đội mưa mà còn bị mắng thì ai chịu được?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chúng nó cũng là con người, đâu phải trâu bò.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Má, tụi nó còn nhỏ, có sai thì nhắc nhở, mắng nhiều cũng không làm việc tốt hơn được đâu.
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
//lườn Sinh và Dương//
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
//phẩy tay ra hiệu cho Hùng và Tú//Thôi, đi thay đồ đi.
Má Trường Sinh-Dương
Má Trường Sinh-Dương
Làm gì thì làm, mai làm tiếp.
Quang Hùng và Anh Tú líu ríu cúi đầu, cảm thấy bất ngờ trước lời bênh vực của hai cậu chủ.
Trong phòng nhỏ, Hùng vừa thay đồ vừa thở dài. Anh Tú bên cạnh, nhìn cậu bạn mình một lúc rồi nói.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Hùng, tớ không ngờ cậu hai với cậu ba lại bênh tụi mình.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//khẽ cười, đôi mắt đỏ hoe//Ừ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng tớ thấy sợ họ lắm.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//trầm ngâm//Tớ nghĩ..họ không xấu đâu.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Chỉ là..họ chưa hiểu hết nổi khổ của mình.
Quang Hùng không đáp, chỉ quay mặt đi, cố giấu giọt nước mắt vừa trào ra. Trong lòng, cậu vẫn cảm thấy bất an, không biết những ngày tới sẽ ra sao.
____

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play