[AjawxKinich] Theo Dõi
Chap 1 Lá thư
Kinich vừa mới bước chân ra khỏi cửa chưa kịp định hình thì đột nhiên có một lá thư rơi xuống ngay trước mặt, như thể nó đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Nhưng điều kỳ lạ ở chỗ lá thư này nhuốm đầy một thứ chất lỏng kỳ lạ màu đỏ sẫm tựa như máu, thấm đẫm trong từng mép giấy để lại những vệt loang lổ sẫm màu.
Kinich cúi người xuống đưa mắt xem xét, em nhận ra những vết nhăn nhó trên bề mặt thư như thể nó đã từng bị ai đó nhàu nát trong cơn điên loạn rồi sau đó lại nâng niu mà vuốt phẳng lại.
Lòng hiếu kì lấn át tâm trí, em tò mò nhặt lá thư lên. Khi đầu ngón tay vừa mới tiếp xúc vào lớp giấy mỏng ướt đẫm, cảm giác lạnh lẽo và nhớp nháp từ nó mang lại khiến em rùng mình.
Đồng thời một mùi kim loại tanh tưởi phảng phất trong không khí lập tức xông thẳng vào mũi làm em khó chịu nhăn mày, hơi lùi lại một chút.
Dù vậy, bị sự tò mò chiếm đoạt tâm trí nên em vẫn không thể dừng lại việc hiếu kỳ với lá thư kì lạ này. Bỏ qua cảm giác ghê tởm từ bức thư mang lại, em dùng đôi tay run rẩy chậm rãi mở lá thư ra.
Cuối cùng khi cố gắng kiên trì với sự kiên nhẫn, Kinich cũng bóc thành công lá thư, để lộ nội dung được ẩn chứa bên trong.
Những nét chữ ngoằn ngoèo có lẽ được viết bằng máu, những vệt đỏ sẫm loang lổ trên nền giấy nhăn nhúm. Nội dung liền hiện ra trước mắt em:
"Tôi luôn dõi theo em
em mãi mãi là của tôi"
Kinich đưa mắt đọc lướt qua nội dung của bức thư, đôi lông mày hơi nhíu lại. Nhưng trái ngược với cảm giác sợ hãi dành cho từng câu chữ rùng rợn ấy, khuôn mặt thanh tú chỉ khẽ nhăn lại, em bực bội khó chịu lẩm bẩm:
Kinich
Tên nào rảnh háng bày trò phá mình vậy?
Nói xong, Kinich hời hợt vò nát lá thư trong tay thành một cục giấy tròn vo không một chút chần chừ rồi em dứt khoát quăng thẳng nó vào sọt rác song rời đi chẳng buồn nhìn lại.
Kinich bước nhanh vào nhà, vội vã rửa sạch những vết bẩn làm ô uế trên đôi tay thon dài dưới dòng nước mát lạnh, như muốn gột bỏ hoàn toàn cảm giác nhớp nháp khó chịu và mùi kim loại tanh tưởi còn vương vấn trong không khí từ dư âm của lá thư đem lại.
Đến khi đã nhận thấy không còn cảm giác dính nhớp ở trên đôi tay mình, em chỉnh trang lại quần áo rồi bước ra khỏi cửa quay người đi làm thêm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tới chỗ làm, em nhanh chóng hòa mình vào không khí bận rộn của quán. Em lật đật di chuyển qua lại giữa các bàn, đầu óc liên tục ghi nhớ và cố gắng không phụ lòng khách hàng, đưa thành quả như mong đợi bằng các món ăn được gọi theo yêu cầu đem ra cho khách.
Tuy công việc khá vất vả nhưng Kinich vẫn giữ vững vẻ điềm tĩnh thường ngày trên gương mặt, không hề biểu lộ ra sự mệt mỏi.
Sở hữu một khuôn mặt với ngũ quan xinh đẹp không một chút tì vết, đi cùng với vẻ ngoài điển trai đúng chất chuẩn hồng hài nhi khiến em trở thành tâm điểm làm quán lúc nào cũng trở nên đông nghịt khách.
Nhiều chị em phụ nữ, cô dì ghé đến đây không chỉ để thưởng thức những món ăn đặc sắc mà còn với mục đích ngắm nhìn em
Khi giờ giải lao đến, Kinich người rã rời ngồi xuống tâm sự với anh đồng nghiệp Kazuha, người đã làm ở quán lâu hơn và là một người ra đáng đàn anh đáng tin cậy khi anh mang trong mình những tiếp thu mới lạ và luôn sẵn sàng chia sẻ những lời khuyên bổ ích dành cho mọi người.
Kinich
Nay quán cũng đông khách quá à...
Kazuha chỉ dịu dàng mỉm cười, miệng nhấp một ngụm nước rồi buông lời trêu chọc:
Kazuha
Chắc là nhờ cậu đấy, mấy quý cô hay đến đa phần cũng chỉ để ngắm cậu thôi
Như nhớ lại sự việc sáng nay, Kinich đặt chai nước xuống bàn, ánh mắt tỏ vẻ ngập ngừng nhìn sang Kazuha rồi dựa vào những ấn tượng từ góc nhìn về vụ việc mà trầm ngâm kể lại:
Kinich
Sáng nay em gặp một chuyện khá quái lạ
Kinich
Vừa bước ra khỏi nhà thì có một lá thư rơi xuống trước mặt
Kinich
Mà nó ướt đẫm với mùi nó hôi kinh khủng
Kazuha
Thật à? Rồi trong đó viết gì?
Kinich
Nội dung toàn những câu vớ vẩn kiểu "Tôi luôn dõi theo em, em mãi mãi là của tôi"
Kinich
Nghe kỳ quái thật anh nhỉ?
Kinich
Em thấy nhảm quá nên quăng thẳng vào thùng rác rồi đi luôn
Kazuha
Ưm...Cậu không thấy sợ à?
Kazuha
Có khi nào là ai đó cố tình theo dõi cậu không?
Nghe những lời anh nói, Kinich chỉ cười nhạt như thể sự việc quái dị kia chẳng hề đem lo ngại tới em, em thả mình dựa lưng vào ghế, giọng nói thản nhiên đến lạ:
Kinich
Chỉ là mấy trò đùa vớ vẩn thôi
Kinich
Chắc là có tên điên nào đó rảnh rỗi bày trò
Từ trước tới nay em có gây thù chuốc oán với ai bao giờ đâu, chỉ có thể là mấy trò đùa nghịch của mấy tên rảnh rỗi không có gì làm nên sinh nông nỗi.
Mà chắc hẳn tên điên đó cũng chăm chỉ đọc ba cái tiểu thuyết ngôn tình dữ lắm mới viết được những câu sến súa như này.
Kazuha
Anh nghĩ cậu vẫn nên cẩn thận
Kazuha
Mấy chuyện kiểu này không đùa được đâu
Anh ra sức khuyên nhủ cậu đàn em của mình, gương mặt không giấu nỗi sự lo lắng. Kinich trầm lặng không đáp lại ngay mà chỉ im lặng như đang cân nhắc về những lời mà anh vừa nói.
Em biết Kazuha chỉ đang lo lắng cho sự an nguy của mình, vì đã tiếp xúc với anh trong công việc lẫn đời tư đủ lâu, trong ấn tượng của em anh luôn là một người hiền lành và quá đỗi tốt bụng. Em đáp lại sự lo lắng của anh:
Tối đó sau khi tan làm, Kinich rã rời trở về nhà với dáng vẻ mệt mỏi.
Vừa mới bước vào cửa, em liền đi thẳng vào phòng tắm, cởi bỏ toàn bộ quần áo để lộ cơ thể trắng mịn rồi gột rửa mọi bụi bặm bám víu trên cơ thể dưới dòng nước mát lạnh.
Xong xuôi, Kinich ngồi vào bàn tự chuẩn bị cho mình một bữa tối đơn giản, ăn xong em bước tới giường thả mình xuống tấm nệm mềm mại, nhẹ nhàng đắp chăn bao bọc bản thân
Ánh đèn ngủ mờ nhạt thắp sáng một góc nhỏ trong căn phòng mang lại cho em một cảm giác bình yên và ấm áp sau quãng thời gian mệt mỏi vì công việc.
Cơ thể Kinich bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi, em thả lỏng bản thân, mí mắt lim dim nhẹ nhàng nhắm lại rồi dần dần chìm vào giấc ngủ sâu, kết thúc một ngày dài mệt mỏi.
Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên hòa cùng với tiếng tích tắc liên hồi của chiếc đồng hồ treo tường trong không gian tĩnh lặng.
Kinich đang chìm trong giấc mộng bị tiếng động bí ẩn kia quấy rầy làm cho em giật mình tỉnh dậy.
Mí mắt hé mở, nhờ ánh đèn ảm đạm tỏa ra từ chiếc đèn ngủ soi sáng một phần giúp em có thể mơ hồ nhìn lướt qua xung quanh căn phòng.
Kinich lơ mơ suy ngẫm về tiếng động ấy, âm thanh vừa rồi chắc chắn không phải do em nghe nhầm, càng không phải do em mơ ngủ đến sảng.
Trộm à? Mà nhà em chỉ là một căn hộ bình thường thì có gì đáng giá để mà bị trộm chứ? Kinich đưa mắt liếc lên nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.
Em cố gắng tự trấn an bản thân, chắc hẳn là do con mèo hoang hay con chuột nào đó nửa đêm đi kiếm thức ăn rồi đột ngột phát ra tiếng động mà thôi
Cơn buồn ngủ chiếm lấy hoàn toàn đại não khiến Kinich chẳng buồn rời giường đi kiểm tra, lỡ mà gặp cái ấy ấy thật thì con người ai mà chả rén, em cũng vậy thôi.
Kinich mơ màng nằm trên giường với đầu óc nửa tỉnh nửa mơ, mí mắt nặng trĩu nhắm hờ tựa như lát sau sẽ hoàn toàn sụp xuống mà chìm vào giấc mộng.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ chiếc đèn ngủ ở bên cạnh giường, tầm mắt em vô tình lướt qua cuối góc tối trong căn phòng.
Ngay góc tường, một bóng đen cao lớn bất thình lình sừng sững đứng đó mà không phát ra một tiếng động nào, cặp mắt vô hình của nó như đang say mê thích thú mà nhìn chăm chú vào em đang nằm ngoan ngoãn trên giường.
minori :3
đọc lại xàm quá mấy ck
minori :3
nếu có người đọc thật thì t sẽ viết tiếp còn ko thì thôi hêh🥰🥰🥰
Chap 2 "Em lúc ngủ nhìn rất đáng yêu"
Khi cái bóng đen kì lạ kia vô tình lọt vào tầm mắt, Kinich giật mình con ngươi trợn to, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hồn vía tựa như thoát ra khỏi cơ thể, em hoang mang nhìn vào cái bóng to lớn ở phía trước.
Đó là bóng của quần áo đúng không?
Mà đù má sao nhìn như bóng người vậy???
Trong khoảnh khắc ấy, nhiệt độ trong phòng cứ như dần được hạ xuống, ngọn gió vu vi từ bên ngoài khẽ luồn vào khe cửa sượt qua làn da khiến Kinich rùng mình nổi da gà, lớp chăn mềm mại đang phủ lấy cơ thể cũng không thể lấn át đi cái lạnh buốt tê người.
Có cần phải dọa người tới vậy không?!
Điều gì quan trọng phải nhắc lại 3 lần, Kinich cố gắng lạc quan bằng cách tự dối lòng mình để xua tan đi sự sợ hãi đang từ từ dâng lên trong lòng.
Em tự trấn an với bản thân rằng cái bóng đen em vừa tận mắt chứng kiến chẳng qua là bóng của mấy bộ quần áo em treo và vô tình trùng hợp tới mức nó phản chiếu lên tường thành một hình bóng người.
Không có gì phải sợ hết mày ơi, em thản nhiên nhắm mắt lại cố gắng chèn ép sự sợ hãi lắng xuống, nhưng không hiểu sao cảm giác bất an vẫn còn canh cánh trong lòng.
Vừa mở mắt tỉnh dậy thấy đã 3 giờ sáng, lại còn có một cái bóng đen to lớn đột nhiên đập vào mắt thì không làm người ta sợ hãi tới chết thì cũng làm người ta hồn bay phách lạc.
Đù má quả là một trải nghiệm tuyệt cà là vời.
Dù trong lòng vẫn đang còn hoảng sợ khi vừa chứng kiến cảnh tượng kinh động tới những người yếu vía, nhưng Kinich là một người có lối đi riêng, em quyết định phớt lờ cái bóng kia và bản thân lựa chọn nằm xuống đi ngủ
Em bình thả thả mình xuống bề mặt mềm mại, để thân nhiệt lạnh lẽo được bao bọc bởi hơi ấm từ lớp chăn mang lại, cũng như làm dập tắt nỗi sợ vừa nãy hoàn toàn tan biến đi.
Mí mắt bắt đầu lim dim, sau đó hoàn toàn được khép lại, hơi thở trở nên đều dần. Chẳng mấy chốc Kinich an ổn chìm vào giấc mộng, như thể vụ việc khiếp vía ban nãy chưa từng diễn ra.
Cả căn phòng chìm trong sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc chậm chạp của đồng hồ treo tường vang vảng trong không gian yên ắng xen lẫn với tiếng thở đều đặn của em.
Thế nhưng ở nơi khuất trong góc phòng, nơi ánh sáng không thể chiếu tới, cái bóng đen quỷ dị đang lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối nọ dường như bắt đầu có sự chuyển biến.
Nó bắt đầu rục rịch, từng bước chậm rãi tiến lại gần tới chiếc giường nơi em đang an tĩnh chìm trong giấc ngủ.
Tiếng động bí ẩn lại một lần nữa vang lên giữa không gian tĩnh lặng, lần này thì nghe rõ ràng hơn.
Kinich vẫn an nhiên mà nằm trên giường chìm sâu vào thế giới riêng của bản thân, ngũ quan xinh đẹp với đôi đồng tử màu cam mang sắc xanh mĩ miều ấy giờ lại yên bình mà khép lại vô tư chìm trong giấc mộng nhìn trông thật yêu kiều, khiến người người nhìn vào cũng đem lại lòng tương tư đến với diện mạo thanh tao ấy của thiếu niên.
Dáng vẻ kiều diễm kia của em hệt như lời miêu tả về công chúa ngủ trong rừng, chỉ thiếu mỗi chàng hoàng tử đẹp trai cùng với một nụ hôn dịu dàng đánh thức mà thôi.
Nhưng vị công chúa xinh đẹp ấy vô tư đến nỗi hoàn toàn không hay biết rằng có một mối nguy hiểm đang tiến lại gần mình.
Bóng đen từng bước chậm rãi tiến lại gần như sợ đánh thức thân ảnh nhỏ bé đang nằm thiu thiu ở trên giường. Mỗi lần nó di chuyển thì âm thanh "sột soạt" quái dị kia lại khẽ vang lên.
Chẳng mấy chốc, bóng đen nọ đã hoàn toàn đứng bên cạnh giường.
Thân ảnh cao lớn, ánh sáng le lói từ ánh trăng bên ngoài không thể chiếu rọi tới gương mặt bí ẩn đang bị che khuất bởi bóng tối, bóng hình to lớn của nó phủ lên cơ thể nhỏ bé đang nằm yên tĩnh trong lớp chăn.
Kinich vẫn đang an nhiên chìm trong giấc mộng, hơi thở đều đều, ngây thơ đến mức hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện lạnh lẽo đang ở ngay bên cạnh mình.
Bóng đen nọ chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh giường, đưa ánh mắt chăm chú nhìn xuống em mà không có động tĩnh gì khác.
Nhiệt độ của căn phòng dường như được hạ xuống làm mọi nơi liền được bao trùm trong sự lạnh buốt, không khí xung quanh như được đông đặc lại.
Một lát sau, bóng đen nọ khẽ cúi xuống, đôi mắt sắc sảo như một loài muôn thú máu lạnh chăm chú quan sát dung mạo kiều diễm đang say ngủ của thiếu niên.
Ánh mắt không hề di dời khỏi đối phương, có lẽ hắn ta đã bị mê mẩn bởi vẻ đẹp tao nhã ấy đến mức hút hồn.
Bóng đen ấy nhếch miệng cười khẩy, đôi mắt sắc sảo híp lại, hai bầu má không kiềm được ửng hồng lên hệt như vô cùng phấn khích, giọng nói trầm ấm khẽ thoát ra khỏi khuôn miệng:
?
Kinich...em thật xinh đẹp...
Giọng nói u ám kia như thanh âm từ địa ngục vang vọng lên nhân gian, giọng nói ấy mang theo vẻ nuông chiều nhưng cũng chất chứa sự hứng thú mãnh liệt dành cho đối phương.
Thế nhưng con người nhỏ bé nọ thì lại chẳng thể nghe thấy, em chỉ vô thức trở mình đưa lưng về phía bóng đen, hoàn toàn không cảm nhận được có một ánh mắt đang dán chặt vào từng tất thảy trên cơ thể mình ở đằng sau lưng.
Giây sau, bóng đen nọ chỉ ầm thầm đứng nhìn ngắm thiếu niên xinh đẹp đang ngủ say với ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng nhưng cũng đầy sự biến thái, cứ thế mà thu mọi động tĩnh của em vào tầm mắt.
Kim đồng hồ vẫn cứ tiếp tục nhích lên, từng tiếng tích tắc vô hạn cứ thế vang lên không ngừng nghĩ.
🎵Bố mày là đàn em của Khá Bảnh...
Tiếng hét cất lên mang đầy sự bực tức, Kinich đột ngột bị đánh thức máu liền dồn thẳng lên não, em vớ lấy cái đồng hồ báo thức trên bàn rồi ngay tắp lự ném mạnh xuống sàn.
Em lờ đờ ngồi dậy, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù vì mới bị quấy rầy làm cho tỉnh giấc, đôi mắt trong trẻo còn dư âm của cơn buồn ngủ ánh lên vẻ khó chịu, chớp chớp vài lần nhìn quanh căn phòng, cố gắng thích nghi với ánh nắng ban mai đang chiếu rọi qua khe cửa sổ.
Nhưng khi tầm mắt tình cờ lướt qua góc phòng tối hôm qua, sống lưng em bắt đầu lạnh toát, tiêu cự thu nhỏ lại vì hoảng sợ nhìn về phía góc phòng.
Không hề có bộ quần áo nào được treo ở đó cả.
Kinich thoáng chốc khựng lại đôi lúc, đầu óc cố vặn lại ký ức về sự việc quái dị đêm qua.
Em nhớ rõ ràng bản thân đã tự lừa dối chính mình rằng cái bóng đen kỳ dị khi ấy chỉ là bóng phản chiếu của mấy bộ quần áo em treo hắt lên trên tường.
Nhưng lúc này không hiểu sao nơi ấy lại chẳng có gì cả, hoàn toàn trống không, như thể chưa từng có dấu vết của mấy bộ quần áo được treo sẵn ở đó cả.
Vậy cái bóng đen tối hôm qua..
Kinich
Chẳng lẽ do mình hoa mắt?
Một cơn ớn lạnh bắt đầu chạy dọc sống lưng, nhưng đáp lại em chỉ có một sự im ắng đến đáng sợ, không khí trong lành của buổi sáng đột nhiên trở nên thật ngột ngạt vô cùng.
Kinich lắc đầu cố gắng xua tan đi cảm giác sợ hãi đang dâng lên trong lòng, bước ra khỏi phòng rồi đi thẳng vào nhà bếp
Em rót cho mình một ly nước rồi nốc một hơi vào cuống họng một cách dứt khoác, hy vọng cái lạnh có thể giúp đầu óc bản thân được tỉnh táo hơn một chút, cơn rát bỏng ở cổ họng cũng được chữa cháy hoàn toàn.
Song em bước vào phòng khách thì có một vật liền đập vào tầm mắt khiến sự sợ hãi mới vừa lắng xuống liền bắt đầu trào ngược trở lại, em nhìn vào cái vật từ đâu đó xuất hiện được đặt ở trên bàn với ánh mắt bàng hoàng.
Trông vẫn là lá thư nhăn nhúm khi ấy, mép giấy vẫn còn lấm lem bởi những vệt máu khô kỳ lạ quen thuộc.
Giống hệt cái lá thư mà Kinich đã tình cờ nhận được vào sáng hôm qua nhưng sau đó đã bị em trón gọi trong sự yêu thương mà ném nó vào thùng rác một cách không thương tiếc.
Tim em khẽ nhói lên, đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, đôi chân vô lực mềm nhũn đến mức suýt khuỵu bệt xuống.
Kinich
Không-không thể nào...mình nhớ đã vứt nó đi rồi...
Hơi thở dần trở nên gấp gáp, cơ thể run lên không kiểm soát. Mặc cho nỗi sợ xâm chiếm đại não nhưng vì lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng lý trí, thôi thúc em chậm rãi tiến lại gần.
Một mùi kim loại tanh nồng quen thuộc bốc lên liền sộc thẳng vào mũi khiến dạ dày Kinich quặn thắt lại.
Cảm giác buồn nôn xông thẳng tới cuống họng, mọi thứ trong bụng như muốn trào ngược hết ra ngoài.
Và lần này có sự khác biệt lớn, nội dung trong thư đã được để lộ sẵn trên mặt bàn, từng nét chữ hiện rõ lên trước mắt em:
"Em lúc ngủ nhìn rất đáng yêu"
minori :3
t viết cái này là lúc 12h đêm..
minori :3
ahau này là vong r ko còn là người nữa
minori :3
kinich bị ma theo
minori :3
nên để ahau là người hay ma đây tr ơi
minori :3
mà nhìn này chắc vong mẹ r
minori :3
chả có ai giục đâu nên t chill lắm hì hì
Chap 3 "Bắt được cưng rồi nhé"
Cổ họng Kinich như bị nghẹn lại không thể thốt nên lời. Bầu không khí đột nhiên dần trở nên nặng nề, khiến từng thớ thịt trên da nổi hết cả lên.
Cơ thể run cầm cập lùi lại một bước với ánh mắt giờ đây chỉ có sự sợ hãi bao trùm không di dời khỏi nơi nào khác ngoài lá thư quỷ dị ở trên bàn.
Cảm giác bất an cùng hoảng sợ bắt đầu xâm chiếm toàn bộ tâm trí khiến đôi chân em như bị mềm nhũn hết ra.
Kinich
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy..?
Lần đầu tiên trong đời bắt gặp một sự kiện kỳ dị không thể giải thích được khiến em hết sức bàng hoàng, hơi thở dần trở nên gấp gáp, tấm lưng từ bao giờ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hàng vạn câu hỏi đặt ra trong đầu Kinich, cuối cùng em vẫn không thể chịu được nữa, tay cầm điện thoại lên và gọi cho Kazuha với ý định nhờ sự giúp đỡ từ y.
Nhưng ngay khi chỉ vừa mở nguồn, một thông báo tin nhắn không rõ người gửi bất ngờ hiện lên trong ánh mắt ngạc nhiên của em:
-> Tôi đã nói rồi mà, em là của tôi.
Kinich trợn to mắt nhìn xuống nội dung của dòng tin nhắn, biểu cảm gương mặt em giờ đây chỉ toàn sự hoang mang.
Vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi dính đẫm vào từng sợi tóc đen láy, căn phòng giờ đây chỉ còn bao trùm bởi sự im ắng đến đáng sợ, tới mức có thể nghe từng nhịp tim đập thình thịch của em một cách rõ ràng.
Nhưng mà ngay khi vừa đọc xong dòng tin nhắn kì lạ này, Kinich có thể âm thầm khẳng định rằng người đã gửi dòng tin nhắn ẩn danh này và tên thần kinh đã đặt lá thư đẫm máu trước cửa nhà em chính là cùng một người.
Hơn nữa, cái bóng đen cao to mà em đã bắt gặp vào đêm qua có thể chính là tên điên đó, và hắn ta chỉ lặng lẽ đứng ở góc phòng mà không làm động tĩnh gì khác, khiến Kinich thoáng chốc đã lầm tưởng rằng đó chỉ là bóng của bộ quần áo em treo hắt lên.
Nhưng điều này cũng chứng minh rằng chắc chắn cái lá thư được đặt trên bàn sáng nay là do đích thân hắn làm, lại còn có tâm bóc sẵn nội dung hộ em, sau đó chỉ cần đợi chờ con mồi là Kinich nhìn thấy.
Và khi em chỉ vừa mới đọc xong nội dung bức thư thì cũng cùng lúc đó một tin nhắn lạ lại xuất hiện.
Sao có thể trùng hợp tới mức vô lý như vậy được?!
Hắn ta biết em đang làm gì
Và hắn đang núp ở nơi khuất nào đó bên trong căn hộ này mà em không thể phát hiện...
Ở nơi khuất nào đó lặng lẽ thu mọi phản ứng của em vào mắt...
Hắn ta vẫn chưa rời khỏi căn hộ này
Tự bị dòng suy nghĩ rùng rợn thoáng qua làm chính mình phát sợ, Kinich đưa ánh mắt đa phần là cảnh giác nhưng cũng ánh lên sự sợ hãi nhìn lướt sơ qua căn hộ, hy vọng có thể tìm ra được một dấu hiệu về tên điên ấy dù chỉ là nhỏ nhất.
Mọi thứ vẫn yên tĩnh như vậy, chẳng có gì khác thường cả.
Nhưng khi biết được có một ánh mắt từ đâu đó đang dõi theo từng nhất cử nhất động của bản thân khiến da đầu Kinich tê rần, không kiềm được sự sợ hãi mà vô thức cắn môi đến bật máu, cơn đau rát ở môi cũng không khiến em có thể bình tĩnh trở lại
Nếu đêm đó... Kinich vì hiếu kỳ mà rời giường đi kiểm tra...
Nếu lúc ấy em bật đèn ngủ lên...
Đột nhiên, một âm thanh vang lên trong không gian tĩnh lặng làm phá vỡ dòng suy nghĩ đáng sợ đang chạy trong đầu khiến em chưa kịp phản ứng rồi giật mình.
Đó là tiếng động phát ra từ cửa phòng ngủ.
Kinich nhớ ban nãy rằng khi vừa bước ra khỏi phòng mình để cửa mở toang.
Nhưng lúc này, cánh cửa vốn dĩ nên mở đang từ từ khép lại mà không một bàn tay nào tác động đến.
Lần này Kinich chính thức bị dọa cho sợ đái ra máu thật rồi, toàn thân như bị đóng băng, đưa ánh mắt dè chừng hướng về phía phòng ngủ.
Toàn bộ căn hộ được bao trùm bởi sự im ắng đến đáng sợ, tới mức Kinich có thể nghe rõ ràng từng nhịp đập liên hồi trong lồng ngực mình.
Dù cho sự sợ hãi lấn át toàn bộ lý trí nhưng em vẫn cố gắng đè nén cảm giác ấy lại, từng bước đi tới phòng ngủ một cách cảnh giác, buộc phải mặt đối mặt với hắn ta.
Bàn tay run rẩy bẩy siết chặt lấy tay nắm cửa, em hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm rồi nhẹ nhàng xoay.
Cánh cửa phòng ngủ mượn một lực từ từ được mở ra, bản lề theo đó ngân nga một tiếng "két" dài đầy rợn người.
Ánh sáng ảm đạm từ bên ngoài phòng khách chiếu rọi qua một góc trong căn phòng, giúp thắp sáng một phần không gian đang bị bao trùm bởi một màu đen dày đặc.
Kinich vì sợ hãi nên không dám đi vào, ừ vì em rén mà. Em đứng trước ngưỡng cửa e dè thò đầu vào bên trong thử thăm dò, đưa ánh mắt đầy sự dè chừng dò quét khắp mọi nơi trong căn phòng, một chút sơ sót cũng không thể bỏ qua.
Mọi thứ vẫn bình thường như vậy, không có gì khác lạ.
Nhưng không hiểu sao Kinich vẫn phát giác được hơi lạnh và cảm giác ngột ngạt phảng phất trong không khí nhưng rõ ràng đây là mùa hè, nó không thể nào lạnh cóng tới vậy được.
Cứ như thể thật sự có một sự hiện diện nào đó đang ẩn nấp ở nơi khuất trong căn phòng này.
Đôi đồng tử xinh đẹp đảo lia lịa khắp phòng, hòng có thể tìm được một chút dấu vết kì lạ. Tầm mắt bất ngờ lia tới nơi góc tối đêm qua, nơi Kinich đã bắt gặp cái bóng đen kì lạ.
Và bây giờ ngay chính nơi ấy, lại xuất hiện một bóng đen cao to lờ mờ hư ảo đang ẩn mình ở trong màn đêm và chỉ bất động đứng yên mà không làm động tĩnh gì khác
Không một âm thanh đáp lại.
Bằng một thế lực nào đó thôi thúc khiến lòng can đảm của Kinich chưa bao giờ mãnh liệt đến mức này, đến mức chính em cũng thấy ngỡ ngàng với bản thân mình.
Em siết chặt bàn tay, quyết định bước thêm một bước vào phòng, đôi mắt vẫn không rời khỏi bóng đen nọ dù chỉ một giây, thì đột nhiên-
Cánh cửa phía sau lưng bất ngờ bị đóng sầm lại một cách đầy bạo lực, và Kinich bị nhốt lại bên trong căn phòng ngủ với gương mặt đầy kinh động.
Nguồn sáng duy nhất từ bên ngoài có thể thắp sáng một phần không gian tối om đã bị cắt đứt hoàn toàn, cả căn phòng lại một lần nữa chìm trong màn đêm dày đặc.
Kinich vội vàng quay người lại, nắm chặt nắm cửa cố gắng xoay xoay hòng có thể mở ra nhưng vô ích. Kỳ lạ rằng nắm cửa không thể nhúc nhích dù chỉ một li, tựa như nó đã bị khóa chặt từ bên ngoài.
Âm thanh quen thuộc lại một lần nữa vang vảng bên tai, chưa bao giờ tiếng động ấy nghe rõ ràng đến mức này, hắn đang ở ngay sau lưng em.
Cơ thể Kinich như bị đóng băng không thể di chuyển, mồ hôi ướt đẫm sống lưng, em không dám quay người lại đối diện với hắn.
Bất ngờ có một hơi thở lạnh lẽo phả ngay sau gáy khiến em rùng mình bởi hơi lạnh tê cóng đó, đồng thời một giọng nói trầm ấm nhưng cũng chất chứa sự phấn khích cất lên, hắn thì thầm bên cạnh tai em:
?
Bắt được cưng rồi nhéeee
minori :3
muốn cho anh ck xì gào dô ghê mà ko biết ảnh làm cái mẹ chi trong ni
minori :3
ban đầu định cho kazuha chếc mà thôi
minori :3
ra chap tùy theo tâm trạng
Download MangaToon APP on App Store and Google Play