[ AllTakemichi ] Hạnh Phúc
Chương 1
cái tên từng vô nghĩa, giờ đây trở thành nỗi ám ảnh trong những con hẻm tăm tối, nơi người ta biết đến cậu như một gã trai trẻ bán hoa, chìm trong ma túy và tuyệt vọng
Không phải vì cậu là con nhà giàu hay kẻ hưởng thụ xa hoa
Takemichi nổi tiếng bởi sự sa ngã, bởi cái cách mà cậu tự hủy hoại chính mình, từ thân xác đến tâm hồn
Nhưng… trước đây cậu không như thế..
Mọi thứ bắt đầu vào năm Takemichi vừa tốt nghiệp cấp 3
Đó là năm cha cậu một kẻ nghiện rượu và cờ bạc đã kết thúc cuộc đời mình bằng cách treo cổ trong căn nhà ọp ẹp, bỏ lại một đứa con trai và khoản nợ ngập đầu
Tin tức đến vào một buổi chiều mưa tầm tã, khi Takemichi còn đang cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp nhăn nhúm
Cậu đã nghĩ, dù cha cậu có tệ bạc thế nào, ít nhất ông ấy cũng sẽ ở đó
Ông ta biến mất, để lại cho cậu gánh nặng không cách nào thoát được
Takemichi đã không hề rơi một giọt nước mắt nào
Cậu đứng lặng trong con hẻm tối, nơi ánh đèn đường nhạt nhòa không đủ soi rõ gương mặt cậu
Trên tay cậu là điếu thuốc cháy dở một trong những thứ ít ỏi giúp cậu cảm thấy mình còn sống
Hanagaki Takemichi
“ Làm gì bây giờ..?”
Những công việc lương thiện như bốc vác, nhân viên cửa hàng…
Lương ba cọc ba đồng không đủ trả lãi, chứ đừng nói đến món nợ gốc
Cậu còn trẻ, quá trẻ để chết, nhưng cũng quá tuyệt vọng để sống một cuộc đời như trước
“Chỉ có ma túy mới khiến mình quên đi được”
cậu đã từng nghe ai đó nói như vậy
Lần đầu tiên, cậu thử, không phải vì tò mò, mà vì muốn trốn chạy
Và rồi cậu hiểu ma túy không chỉ làm cậu quên đi nỗi đau, nó còn khiến cậu quên đi chính mình
Từ một lần thành hai lần, từ một liều nhỏ thành những cơn nghiện ngập không hồi kết
Nhưng ma túy không miễn phí
Khi túi tiền cạn kiệt, Takemichi biết mình chỉ còn một lựa chọn
Ý nghĩ ấy không đến như một cú sốc, mà như một lời tuyên án cậu đã chờ đợi
Đêm đầu tiên cậu đứng trên góc phố đó, Takemichi không run sợ
Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi thở của một Tokyo hoa lệ, nơi những con người giàu có đi qua chẳng thèm nhìn đến kẻ như cậu
Cậu đứng im, bàn tay đút trong túi áo khoác rẻ tiền, ánh mắt trống rỗng dõi theo từng ánh đèn xe lướt qua
Và rồi, một người đàn ông dừng lại..
Giao dịch đầu tiên của cậu kết thúc trong sự tê liệt
Cậu không còn cảm giác gì nữa, không buồn, không nhục nhã
Chỉ có ma túy chờ đợi sau đó, như một phần thưởng cho sự hy sinh của cậu
Takemichi không biết mình đã sống như thế bao lâu
Những ngày, những đêm lặp đi lặp lại như một vòng xoáy không lối thoát
Cậu bán thân để có tiền, dùng tiền để mua ma túy, rồi lại bán thân để tiếp tục chu kỳ ấy
Gương mặt cậu ngày một hốc hác, đôi mắt từng sáng bừng của một thanh niên trẻ giờ đây chỉ còn là hai hố sâu trống rỗng, không chút hy vọng
Hanagaki Takemichi
Muốn chết quá…
Chương 2
Trong ánh đèn đỏ rực nhấp nháy, Takemichi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bọc nhung đã bạc màu, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt
Cậu đẹp, một vẻ đẹp cuốn hút đến mức người ta không thể không ngoái lại nhìn
Nhưng giờ đây, vẻ đẹp ấy bị tàn phá bởi những vết sẹo đã cũ và những vết bầm tím mới, chồng chất lên làn da từng mịn màng như sứ
Cánh cửa phòng bật mở với một cú đẩy mạnh
Người quản lý, một gã đàn ông trung niên với mái tóc được vuốt keo bóng loáng, bước vào, gương mặt cau có như muốn nổ tung
Trong tay hắn là một cọc tiền lớn, những tờ tiền được buộc chặt nhưng chẳng hề làm dịu đi cơn giận trong giọng nói
Hắn quăng cọc tiền xuống bàn, tiếng đập chát chúa vang vọng trong không gian ngột ngạt
| . . . |
Tao nhắc mày lần cuối đây, Takemichi !
hắn nghiến răng, ánh mắt đầy khó chịu lia qua thân hình gầy guộc của cậu
| . . . |
bớt chơi thuốc lại đi
| . . . |
Mày trông gớm thế này thì sau này ai mà dám tới đây nữa !?
Takemichi không trả lời ngay
Cậu chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ và tác động của ma túy nhìn thẳng vào hắn
Đôi mắt ấy từng trong trẻo, từng tràn đầy hy vọng, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng, như một chiếc gương phản chiếu những gì tồi tệ nhất của thế giới này
| . . . |
Mày nghe tao nói không, Takemichi !!!?
Hắn đập mạnh tay xuống bàn, làm cọc tiền xô lệch
Takemichi cười nhạt, một nụ cười méo mó như thể tự giễu chính mình
Hanagaki Takemichi
Ai thèm đến đây vì vẻ ngoài của tôi chứ ?
Hanagaki Takemichi
Họ chỉ cần một đêm, một chút vui vẻ…
Hanagaki Takemichi
đẹp hay không, quan trọng sao ?
| . . . |
Đừng có mà lý sự với tao!!
Gã quản lý quát lớn, ánh mắt đầy đe dọa
| . . . |
Đây là chổ chơi của mày hay gì ?
| . . . |
Đẹp là thứ duy nhất khiến mày đáng giá, hiểu chưa ?!
| . . . |
Nếu mà không có cái nhan sắc này thì mày đã sớm chết ở ngoài kia rồi thằng ngu ạ
| . . . |
Khôn hồn thì nghe lời chút đi !!
Lời đe dọa vang lên sắc lạnh, nhưng Takemichi chẳng bận tâm
Cậu gục đầu xuống, bàn tay gầy gò nhặt lấy cọc tiền trên bàn, những ngón tay run rẩy vì tác dụng của ma túy và sự mệt mỏi
Hanagaki Takemichi
Hiểu rồi..
Gã quản lý gằn giọng lần cuối trước khi rời khỏi phòng, để lại Takemichi một mình trong không gian nồng nặc mùi rượu và khói thuốc
Hanagaki Takemichi
Gớm ghiếc thì sao chứ… tao sắp chết đến nơi rồi mà..
ánh đèn đường mờ nhạt trải dài trên con hẻm bẩn thỉu, phủ lên bóng dáng mỏng manh của Takemichi
Cậu lê bước trở về nhà, đôi chân nặng trĩu sau một đêm dài tại khu phố đèn đỏ
Mùi rượu và thuốc lá còn vương trên áo, hòa lẫn với sự mệt mỏi bám chặt lấy cơ thể cậu
Căn nhà nơi Takemichi ở chẳng khác gì một bãi rác công cộng
Những túi nilon, đồ ăn thừa, và cả vỏ chai rỗng chất đống khắp nơi
Không khí hôi thối ngập tràn, như muốn nuốt chửng bất cứ ai bước vào
Nhưng với Takemichi, đây là nơi duy nhất mà cậu có thể gọi là “nhà”
Khi vừa bước đến trước cánh cửa sắt han gỉ, cậu khựng lại
Ánh mắt mệt mỏi ngay lập tức bị hút về phía một người đàn ông đang nằm sõng soài trước cổng nhà mình
Gã đàn ông đó mặc một bộ vest tối màu rất chỉnh tề, nhưng lại dính đầy máu
Khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, hơi thở yếu ớt, như thể đang giằng co với lằn ranh giữa sự sống và cái chết
Takemichi đứng yên một lúc, ánh mắt lướt qua từ đầu đến chân người đàn ông lạ mặt
Nếu bỏ qua những vệt máu bẩn và biểu cảm đau đớn, thì hắn quả thật rất điển trai
Đôi mắt nhắm nghiền, làn da tái nhợt nhưng vẫn giữ nét quý phái, mũi cao thẳng và đường nét góc cạnh
Hanagaki Takemichi
Ai đây…?
Cậu cúi xuống, ngồi xổm ngay cạnh người đàn ông
Mùi máu tanh xộc lên mũi, nhưng Takemichi đã quá quen với những thứ kinh tởm hơn cả thế
Đôi mắt cậu dừng lại ở bàn tay của người đàn ông thon dài và lạnh ngắt
Cậu vươn tay, chạm nhẹ lên khuôn mặt hấp hối ấy
Takemichi khẽ gọi, giọng trầm và hơi khàn sau một đêm dài
Hanagaki Takemichi
Có muốn tao cứu mày không ?
Người đàn ông chỉ khẽ cựa mình, đôi môi khô khốc mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng không thể
Máu từ vết thương trên người hắn chảy thấm xuống nền đất, loang ra thành một vệt lớn dưới ánh đèn mờ
Takemichi ngồi lặng vài giây, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ kia
Cậu tự hỏi liệu mình có nên quan tâm không
Một kẻ như cậu người mà cuộc đời chẳng còn gì để mất liệu có lý do gì để cứu một người đàn ông không quen biết, có thể là một tội phạm, một kẻ nguy hiểm?
Nhưng rồi cậu bật cười khẽ
Nguy hiểm ? Tội phạm ? Nếu đúng thật thì cứu xong giết quách cậu đi cũng được… sống cũng mệt quá rồi
Hanagaki Takemichi
Nhìn mày như sắp chết rồi, nhưng vẫn đẹp trai thật đấy
cậu lẩm bẩm, rồi đứng dậy
Hanagaki Takemichi
Được thôi tao sẽ cứu mày..
Hanagaki Takemichi
Mày nợ tao một mạng đấy nhé
Takemichi kéo cánh cửa sắt cũ kỹ, tiếng kẽo kẹt vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng
Cậu cúi xuống, kéo người đàn ông vào trong nhà
Bộ vest đắt tiền của hắn ngay lập tức bị bẩn bởi lớp rác thải vương vãi khắp sàn, nhưng cậu không quan tâm
Takemichi đặt hắn nằm xuống tấm chăn cũ rách, rồi nhanh chóng tìm một chai rượu cồn và vài mảnh vải sạch
Hanagaki Takemichi
Đừng có chết đấy…
Takemichi lẩm bẩm, bắt đầu lau sạch máu trên người hắn
Hanagaki Takemichi
Tao không muốn vác xác mày đi đâu…
Chương 3
Vết thương trên cơ thể người đàn ông khá nông nhưng lại rộng, và dù chẳng sâu đến mức nguy hiểm, nhưng nó vẫn khiến Takemichi tốn khá nhiều sức lực
Cậu không phải là bác sĩ, chỉ là một kẻ tự học qua những lần phải tự cứu lấy bản thân mình
Cơn mệt mỏi kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ khi Takemichi cẩn thận vệ sinh vết thương và khâu lại
Đôi tay cậu run rẩy, không phải vì sợ hãi mà vì thiếu thốn…
thiếu thốn về kỹ năng, thiếu thốn về công cụ, nhưng cũng thiếu thốn cả một sự quan tâm đúng mực
Takemichi đã quen với việc tự lo cho bản thân
Những vết sẹo lớn nhỏ khắp cơ thể cậu đều là dấu tích của những trận đòn roi, những trận đụng độ với cuộc đời mà không một ai khác ngoài cậu phải gánh chịu
Ngày nào cũng vậy, những vết thương chẳng bao giờ được lành hẳn, cứ luôn có thêm vết mới, khiến cơ thể cậu thành một đống thẹo xơ xác
Và mỗi lần như vậy, cậu chỉ biết nhắm mắt lại, cắn răng, rồi tự mình may lại chúng
Cậu không dám nghĩ đến bệnh viện, không dám nghĩ đến những điều tốt đẹp hơn…
Làm gì có tiền mà đi chứ ?
Mỗi đồng tiền trong tay cậu chỉ đủ cho những thứ cần thiết nhất là thuốc, ma túy và trả nợ..
Khi xong việc, Takemichi ngồi xuống, thở hổn hển, đôi mắt nâu lạnh lẽo nhìn vào vết khâu vừa hoàn thành
Cậu đứng dậy, quay lại nhìn người đàn ông vẫn nằm bất động trên giường
máu đã được lau sạch, vết thương giờ chỉ còn lại những mũi khâu đơn giản, nhưng chẳng thể chữa lành nỗi đau vô hình đang giằng xé trong lòng Takemichi
Hanagaki Takemichi
Sau này mày phải trả món nợ này cho tao đó…
Cậu quay lưng đi, để lại người đàn ông trong căn phòng u tối
Sáng sớm hôm sau… À không, giờ đã là trưa rồi
Gã đàn ông tỉnh dậy, một cơn đau nhói từ vết thương ở bụng lập tức xuyên thẳng vào tâm trí hắn
Cả người nặng trịch, khó khăn vô cùng, nhưng cuối cùng hắn cũng ngồi được dậy, cái đầu quay cuồng và cơ thể thì như muốn đổ sụp xuống
Hắn hổn hển một lúc, rồi nhìn xung quanh, mắt nheo lại trong bóng tối mờ mờ của căn phòng bừa bộn
Không gian tĩnh lặng đến mức hắn có thể nghe thấy cả tiếng thở của chính mình
Ngay khi ánh mắt hắn dừng lại ở tên nhóc đang ngồi chễm chệ bên bàn đối diện
cầm điếu thuốc cháy dở trên tay, Sanzu lập tức cảm thấy máu nóng bốc lên não
Sanzu Haruchiyo
Mày là ai !?
“ Sanzu Haruchiyo - Giám đốc chi nhánh 3 - Bonten”
Hắn gằn giọng, cố ngồi dậy dù cơn đau thốn tận óc
Sanzu Haruchiyo
Cái quái gì đây vậy !?
Sanzu Haruchiyo
Mày định làm gì tao thế hả thằng chó này !!!
Takemichi ngẩng đầu lên, không có vẻ gì bận tâm
Cậu phả một làn khói ra phía Sanzu, ánh mắt hờ hững như nhìn một thứ rác rưởi
Hanagaki Takemichi
Mày ngáp ngáp trước cửa nhà tao đấy..
Hanagaki Takemichi
Tao vác xác mày vào, không thì mày chết mẹ ngoài đường rồi..
Nghe vậy, Sanzu đấm tay xuống giường, nhưng cú đấm yếu ớt chỉ làm hắn thêm nhục
Sanzu Haruchiyo
Ai mượn mày hả !?
Sanzu Haruchiyo
Tao có chết cũng không cần mày động vào !
Takemichi đứng dậy, dụi điếu thuốc xuống bàn, rồi bước lại gần
Cậu cúi xuống, nhìn thẳng vào mặt Sanzu, giọng lạnh tanh
Hanagaki Takemichi
Thế thì đi chết đi
Hanagaki Takemichi
Tao thả mày ra ngay bây giờ, được không ?
Hanagaki Takemichi
Ra ngoài mà tự lo, chứ đừng có nằm đây gào lên như con chó đói
Sanzu gằn lên, tay run rẩy như muốn lao tới tóm cổ Takemichi, nhưng cơ thể hắn không cho phép
Hắn nghiến răng, hất ánh mắt đầy thù hận về phía cậu
Sanzu Haruchiyo
Mày biết tao là ai không hả !?
Sanzu Haruchiyo
Tao mà khỏe lại, tao giết mày ngay tại chỗ !
Takemichi bật cười khinh khỉnh, bước lui lại một bước, rồi tựa lưng vào bàn
Hanagaki Takemichi
Giết đi
Hanagaki Takemichi
Tao ngồi đây đợi
Giọng cậu đều đều, không hề có một chút sợ hãi
Hanagaki Takemichi
Nhưng trước hết, mày lo mà sống sót qua hôm nay đã
Hanagaki Takemichi
Nhìn mày chẳng khác gì đống rác dở hơi
Câu nói như thêm dầu vào lửa, Sanzu tức đến mức cổ họng nghẹn lại
Nhưng dù hắn muốn chửi tiếp, cơ thể kiệt sức không cho phép hắn làm gì hơn ngoài việc nằm bẹp một chỗ, ánh mắt vẫn tràn đầy căm phẫn
Takemichi nhặt một điếu thuốc khác từ bàn, châm lửa, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ
Hanagaki Takemichi
Còn nếu mày muốn bỏ đi, cứ tự nhiên
Hanagaki Takemichi
Nhưng tao chẳng rảnh mà vá thêm đâu
Hanagaki Takemichi
Lần này là tao nể cái bộ vest của mày đẹp thôi
Không khí trong phòng nặng nề, cả hai đều im lặng
Sanzu chỉ nằm đó, nhìn trừng trừng vào Takemichi, trong khi cậu nhả từng hơi khói, chẳng buồn quay lại
Download MangaToon APP on App Store and Google Play