[Đam Mỹ/Song Tính/CaoH] Bị Ăn Sạch Rồi!
Chương 1:
Lan An vừa đến trường, cậu vừa thi đỗ trường cấp ba này
Lan An
(Mong rằng cuộc sống cấp ba của mình không gặp phải thứ gì bất thường)
Lan An vừa đi vừa thầm nghĩ, hai tay siết lấy quai cặp hai bên vì hồi hộp
Do vừa đi vừa nhìn mũi chân, cậu va vào lưng của một nam nhân cao lớn, khi ngước lên, cậu có cảm giác như nhìn thấy ngọn núi khổng lồ
Bóng dáng nam nhân kia thẳng tắp, hai tay hắn đút hai bên túi quần
Phong Từ
Cậu có sao không?
Giọng nói cậu học sinh kia trầm thấp đến đáng sợ, cả người lạnh lẽo như tảng băng
Hắn đưa tay ra với Lan An, ý định kéo cậu đứng lên
Lan An
Á... tôi không sao..
Cậu cầm lấy tay hắn đứng lên. Khi chạm vào tay nam nhân, cảm giác lành lạnh khiến Lan An hơi giật mình
Mắt cậu vô tình liếc phải bảng tên gắn trên ngực áo của nam nhân - <Phong Từ Lớp 12-7>
Cậu lẩm nhẩm tên của Phong Từ
Khi đứng lên, cậu chỉ cao ngang ngực Phong Từ
Tiếng chuông báo vào học vang lên
Lan An
Ôi... mình muộn học mất!
Lan An vội vàng bỏ chạy, lao nhanh như gió lên lớp học của mình, bỏ lại Phong Từ chưa kịp nói xin lỗi, còn đang đứng đơ người nhìn bàn tay của chính mình
Phong Từ
Mềm quá... còn có mùi...
Hắn lặng lẽ siết tay lại cho vào túi quần, chậm rãi đi về lớp
Lan An
May quá đi, giáo viên chủ nhiệm còn chưa tới
Du Thanh
Sao hôm nay tới muộn vậy, cô giáo sắp vào rồi kìa, cậu mà chậm chút nữa là bị cô chủ nhiệm ghim luôn đó
Du Thanh
Nghe nói giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta nghiêm khắc lắm
Du Thanh là bạn ngồi bàn trên của Lan An, cậu mới lên cấp ba nên chưa quen được nhiều người, chỉ mới nói chuyện với vài người xung quanh
Lan An
Do gặp chút trục trặc thôi... haha
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm mở cửa bước vào
Cô đi tới bàn giáo viên ở giữa, cầm phấn viết tên mình lên trên bảng - <Gia Hứa>
Kỳ Gia Hứa (Cô chủ nhiệm)
Chào cả lớp! Cô tên Gia Hứa, day môn văn, năm nay cô vô cùng vinh hạnh được chủ nhiệm lớp 10-2 chúng ta.
Kỳ Gia Hứa (Cô chủ nhiệm)
Tuy lớp ta không phải lớp chọn, nhưng cũng là lớp đứng hạng 2, cô mong rằng trong 3 năm cô chủ nhiệm các em sẽ nghiêm túc học tập chăm chỉ
Kỳ Gia Hứa (Cô chủ nhiệm)
Giới thiệu sơ qua như vậy là đủ rồi, chúng ta học bài đầu tiên luôn nhé
Sau tiết văn là 4 tiết của 4 thầy cô khác nhau nữa
Một buổi sáng dài đằng đẵng, tiếng chuông nghỉ vừa vang lên, học sinh các lớp đã ùa ra vội vàng chạy tới căng tin
Lan An và Du Thanh cũng đi cùng nhau tới căng tin mua đồ ăn trưa
Đến 5 giờ chiều Lan An mới về tới trọ
Do nhà ở khá xa, ba mẹ Lan An đã thuê cho cậu căn nhà trọ nhỏ, giá rẻ ở gần trường
Tuy điều kiện không tốt lắm nhưng vẫn ở được, chỉ là thỉnh thoảng bị cúp điện vào buổi tối
Lan An
Hôm nay lại bị cúp điện rồi
Lan An
Mong sẽ sớm có điện
Lan An
Mình còn bài tập chưa làm nữa
Trong lúc cậu đang ăn tối, ngoài cửa sổ kính bỗng vang lên tiếng gõ cửa
Ánh trăng mờ ảo, không thể thấy rõ có thứ gì bên ngoài cả
Lan An đơn giản nghĩ là có đứa trẻ ở ngoài ném đá đùa nghịch, vô tính ném trúng cửa sổ nhà mình, dù sao nhà trọ này cũng gần công viên
Tiếng gõ nhẹ nhàng lại vang lên lần nữa
Lan An hơi lo lắng mà đi tới gần cửa sổ, phòng cậu ở ngay tầng 1, nếu có ai trêu đùa gõ cửa thì đi ra sẽ thấy ngay, nhưng khi cậu tới gần lại chẳng thấy gì cả
Tiếng gõ kia không giống tiếng đá ném vào cửa sổ lắm, bên ngoài Lan An cũng không thấy có trẻ em gần đây, điều này làm cậu hơi sợ
Cậu vội vàng khóa hết tất cả loại cửa có trong nhà, rồi mới yên tâm quay lại ăn nốt bát mì còn dở
Lan An
Tối nay lạ quá... mình thấy hơi sợ
Xử lí xong bữa tối, ngoài cửa cũng không còn âm thanh kì lạ nào nữa Lan An mới thầm nhẹ nhõm một chút
Trọ nhỏ cuối cùng cũng có điện, cậu nhanh nhẹn bật điện lên, không gian sáng trưng cho cậu cảm giác ăn toàn hơn hẳn
Lan An
Rửa bát xong rồi, đi vứt rác thôi
Nhìn thùng rác đầy như sắp tràn ra ngoài, Lan An thu dọn, mặc thêm áo khoác cho bớt lạnh mới ra ngoài vứt rác
Cậu rụt người vào áo khoác len, vứt rác xong liền chạy nhanh lên phòng trọ
Nhưng ngay khi vừa tra chìa khóa vào ổ, bất ngờ có người xông tới từ phía sau đè mạnh cậu lên tường, gã nhanh chóng xoay người cậu lại, đút cậu uống viên thuốc gì đó
Lan An
Ưm.. ưm... thả... ư....
Miệng cậu bị bịt chặt, viên thuốc bị ép nuốt xuống cổ họng, tới khi gã đàn ông kia chắc chắn cậu đã nuốt xuống mới thả tay ra, dùng vải bịt miệng cậu và trói chặt tay cậu lại
Sức lực cậu yếu ớt, dù có cố gắng thế nào cũng không chống trả được tên kia, nhà trọ này khá vắng vẻ, người thuê trọ ở đây chủ yếu là người làm công ăn lương nên thường xuyên về rất muộn
Giờ cậu có hét lên cũng chưa chắc có ai nghe thấy mà chạy tới cứu
Lan An
(Mình... sẽ bị giết hay sao?)
Cậu nghĩ tới tất cả tình huống xấu nhất có thể xảy đến với mình
Bị giết, bắt cóc tống tiền, bị bán nội tạng...
Lan An
(Cơ thể mình mệt quá, do vừa uống viên thuốc kia sao?)
Chân cậu bắt đầu nhũn ra, đứng không vững nữa, cậu ngã chúi người về phía trước, ngã vào lòng gã đàn ông, gã lập tức ôm lấy cậu
Tên biến thái
Haha, thuốc bắt đầu ngấm rồi sao? Em có thấy cơ thể nóng lên không?
Tên biến thái
Đêm nay em sẽ thuộc về anh, anh theo dõi em lâu lắm rồi đấy có biết không?
Tên biến thái
Từ khi em vừa tới đây anh đã thích em rồi!
Tên biến thái che kín mặt mũi, Lan An không thấy được mặt của hắn
Đèn hành lang tối tăm chập chờn, thỉnh thoảng lại chớp tắt, nếu có người đi qua chắc cũng chỉ nghĩ là đôi tình nhân nào đó đang ôm nhau
Lan An
(Là biến thái? Mình tiêu rồi! Có ai cứu tôi với, làm ơn!!)
Ngay lúc cậu nhắm chặt mắt vì nghĩ mình sắp tiêu đời, bỗng có tiếng ai đó bị đánh vang lên, kèm theo là tiếng quát của tên biến thái
Tên biến thái
Đm! Ai dám đánh tao vậy hả!?
Tên biến thái
Áaa, đau quá!
Lại có tiếng ném người vang lên, Lan An cảm giác được tên biến thái đã buông mình ra, cơ thể cậu lập tức đổ rạp về phía trước
Nhưng tạm thời vẫn còn ý thức, cậu cố ngẩng đầu mở mắt nhìn người đã cứu mình
Chương 5:
Lan An bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức inh ỏi
Cậu lập tức vươn tay lên đầu giường muốn tắt đi
Bỗng bàn tay to lớn của ai đó đã với lên trước, vươn ra tắt chuông hộ cậu
Lan An ngạc nhiên ngoảnh đầu ra phía sau
Trước mắt cậu là đàn anh lạnh lùng hôm qua, cơ thể anh trần truồng đang dán sát lấy cậu
Mà điều kinh thiên động địa hơn là cậu cũng đang không mặc chiếc quần áo nào
Lan An
Sao anh lại ở đây?!
Lan An
Còn em nữa, sao chúng ta lại... thế này..?
Khi cậu nói chuyện mới phát hiện ra giọng mình khàn đặc
Cậu vốn muốn chống tay ngồi dậy, nhưng cơn đau kinh khủng ở eo đã làm cậu trượt tay sụp xuống ngay lập tức
Phong Từ
Em có sao không? Cẩn thận một chút.
Nói rồi, hắn đưa tay đỡ lưng cậu lên, để cậu dựa vào thành giường
Phong Từ
Em không nhớ chuyện hôm qua sao?
Lan An nhíu mày suy nghĩ, như đang lục lại kí ức từ sâu trong não bộ
Chợt hình ảnh tối qua như thước phim hành động sống động nhất lướt qua trong đầu cậu
Trước mắt cậu như là bầu trời sụp đổ
Cậu và đàn anh đã "làm" rồi??!!!
Lan An
A... A... em... anh... chúng ta...
Cậu há hốc miệng, mặt tối đen xuống, như không dám tin vào kí ức của mình
Giờ cậu chỉ mong rằng đàn anh nói không phải, nhưng hiện trường hoang tàn quanh giường và cơ thể nhức mỏi, đặc biệt là h***t nhỏ của cậu, cảm giác như sắp tách ra tới nơi rồi vậy
Phong Từ
Em đừng lo, anh sẽ chịu trách nhiệm
Lan An
Hu hu hu, cũng không phải lỗi của anh, em không trách anh, là do.. là do em... trước mà...
Cậu lau nước mắt, cố nén tiếng nấc nở nói với Phong Từ
Phong Từ
Vậy cơ thể em có ổn không?
Phong Từ
Đêm qua anh có chút không kiềm chế được
Lan An
Em... hức, không sao ạ...
Ngay khi Lan An vừa bước chân xuống khỏi giường, chân cậu run rẩy không thể đứng vững, làm cậu ngã nhoài xuống sàn
Cuối cùng tay chân cậu bủn rủn không thể đứng vững, Phong Từ liền nhất quyết đi tắm cùng cậu
Lan An ngồi trên ghế nhỏ trong phòng tắm, nước nóng từ vòi hoa sen rào rào chảy xuống, bốc hơi nóng lên hun cho khuôn mặt trắng nõn của cậu một tầng hồng nhạt
Bên dưới, hai chân cậu banh ra, rơi run rẩy, bươm bướm nhỏ của cậu sưng tấy đỏ chót, còn đang nhoe nhoét chảy nước và t*nh d*ch ra không ngừng
Lan An
Ưm... hưm... áhhh...
Lan An
Nhẹ... nhẹ thôi anh...
Hơi thở Lan An có chút gấp gáp
Ngón tay thon dài của Phong Từ moi móc bên trong h***t nhỏ, hòng muốn lấy hết t*nh d*ch còn sót lại từ đêm qua ra
Nhưng hắn làm có chút mạnh bạo, thỉnh thoảng lại như vô tình cố tình mà móc trúng điểm gồ lên trong bươm bướm nhỏ của Lan An
Phong Từ
Anh xin lỗi, anh sẽ chậm lại chút..
Phong Từ hơi thở mạnh một chút, giờ cả cậu và hắn đều đang khỏa thân dưới vòi sen, bươm bướm nhỏ bị chơi sưng tấy, nhưng vẫn cố nuốt ra vào ngón tay đang móc t*nh của hắn
Lan An đang trong cơn sướng tê dại từ bươm bướm nhỏ, bỗng cậu liếc mắt xuống dưới thấy cây gậy thô to của Phong Từ đang có xu hướng ngẩng đầu lên, cậu lập tức tròn mắt gọi hắn
Chương 6:
Cuối cùng, Phong Từ và Lan An làm thêm một lần trong nhà tắm, tới khi ra khởi nhà tắm, cậu đã không còn đứng vững nữa, phải nhờ Phong Từ dìu mới ra được đến phòng khách
Hắn vừa dìu cậu đi ra vừa nói
Lan An
Dạ, không sao đâu anh..
Lan An
Chắc là hôm nay em không đi học được rồi
Phong Từ
Vậy hôm nay anh cũng nghỉ, dù sao cũng là do anh nên em mới không đi học được
Phong Từ
Anh ở đây chăm sóc cho em
Lan An
Dạ? Không sao đâu anh, em tự chăm sóc mình được mà
Giọng cậu có hơi mềm mại, lọt vào tai Phong Từ lại thành ủy khuất nhẫn nhịn
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Lan An cũng không từ chối được nam nhân
Cậu nằm dài trên sofa, trên người đắp chăn mỏng, eo lưng nhức mỏi không thôi
Phong Từ ngồi dưới sàn trải thảm, bóc quýt cho cậu ăn, hai người cùng ngồi xem tivi cho tới trưa
Lan An có chút mệt mỏi muốn ngủ
Phong Từ
Vậy em ngủ đi, anh làm bữa trưa
Phong Từ gật đầu, xoa nhẹ đầu cậu một cái rồi đứng lên đi vào bếp
Lan An thoải mái nằm ngủ trên sofa ấm áp, vài lọn tóc con rơi xuống khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cậu
Hơi thở cậu dần đều, chìm vào giấc ngủ ngon
Tới khi cậu tỉnh lại, mùi thức ăn đã lan ra tới phòng khách, khiến cậu không thể không chống tay ngồi dậy
Phong Từ
Đúng lúc anh vừa nấu xong
Phong Từ đeo tạp dề ngang eo, một tay còn cầm muôi nấu ăn, nói chuyện với Lan An
Lan An
Dạ, vậy để em giúp anh bê đồ ra bàn
Phong Từ
Không cần đâu, em cứ ngồi đó đi, anh đang chăm sóc em mà
Download MangaToon APP on App Store and Google Play