[Chaelisa] Giả Dối Đổi Lấy Hạnh Phúc.
chapter 1
Không gian phòng trà ngập tràn giai điệu piano êm dịu, những ngón tay nhỏ nhắn của Lalisa lướt nhẹ trên phím đàn, từng nốt nhạc như cuốn lấy cảm xúc người nghe. Nhưng đối với nàng, màn sương mờ mịt của đôi mắt khuyết thị là điều duy nhất nàng cảm nhận rõ nhất. Nàng đã quen với những ánh mắt thương hại, đôi lúc là sự coi thường từ khách hàng, nhưng hôm nay có lẽ là ngày tệ nhất
...
Ê, cô mù mà cũng bày đặt đàn à? Lại sai nốt rồi kìa!
Một người đàn ông lớn tiếng, tiếng cười chế giễu theo sau khiến nàng sững lại.
Lalisa Manobal
Xin lỗi.. *khẽ run tay, nói lí nhí*
...
Tôi nói đúng mà. Loại như cô chỉ làm khách tụt hứng thôi!
Bất chợt, một giọng nói trầm tĩnh nhưng mang đầy uy nghi vang lên từ phía sau
Park Chaeyoung
Thưa ông, cô ấy đàn rất hay. Có vẻ ông không đủ tinh tế để nhận ra điều đó
Cả phòng trà im bặt. Lalisa ngẩng đầu, không thể nhìn được người vừa lên tiếng, nhưng giọng nói ấy đủ để nàng cảm nhận sự mạnh mẽ và an toàn.
...
Cô là ai mà dám xen vào chuyện của tôi? *gằn giọng*
Park Chaeyoung
Tôi chỉ là người bình thường đến quán nghe hưởng thức âm nhạc thôi *bước lại gần hắn*
Park Chaeyoung
Nhưng nếu ông không biết cách tôn trọng nghệ sĩ, tôi nghĩ ông nên rời đi trước khi gây thêm phiền phức
Người đàn ông tỏ vẻ khó chịu nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng bỏ đi. Chaeyoung quay sang Lalisa, lúc này nàng đang cúi đầu, đôi vai khẽ run.
Park Chaeyoung
Cô ổn không? *hạ giọng, dịu hơn lúc nảy, nhìn nàng*
Lalisa Manobal
c-cảm ơn..*giọng có hơi run sợ*
Park Chaeyoung
Cô không cần phải cảm ơn. Những kẻ như thế không đáng để bận tâm
Chaeyoung ngồi xuống ghế bên cạnh, giữ khoảng cách vừa phải để nàng không cảm thấy bị áp lực.
Park Chaeyoung
Tôi là Chaeyoung, làm việc gần đây. Tôi mới ghé quán này lần đầu, thật không ngờ lại gặp một nghệ sĩ tài năng như cô
Cô rất thích tiếng đàn piano, bạn của cô đã nói ở đây có người đàn rất cảm nhạc nên cô đến thử, đúng thật nàng đàn rất chuyên tâm và cảm nhận từng nốt nhạc
Lalisa thoáng đỏ mặt, đôi tay vẫn đang nắm chặt vào nhau.
Lalisa Manobal
Tôi… không tài năng như cô nói đâu. Chỉ là sở thích thôi…
Chaeyoung khẽ cười, ánh mắt thoáng chút dịu dàng
Park Chaeyoung
Khi cô đàn, tôi cảm nhận được cảm xúc. Điều đó chứng tỏ cô rất đặc biệt
Cuộc trò chuyện ban đầu chỉ dừng lại ở những lời chào hỏi ngắn gọn, nhưng với Lalisa, sự hiện diện của Chaeyoung như ánh sáng len lỏi vào góc tối cuộc đời nàng. Còn với Chaeyoung, cô không thể ngờ rằng khoảnh khắc đó sẽ là bước khởi đầu cho những thay đổi lớn trong cuộc sống của cả hai.
vài ngày sau, cách 1, 2 ngày là cô đến phòng trà, lần nào đến cô cũng trò chuyện với nàng, quan sát theo nàng về âm thầm phía sau nàng vì lo lắng nàng sẽ có chuyện vì nàng đi bộ, con gái con đứa đi một mình giữa đêm nghĩ sao không lo cho được
Đêm khuya, thành phố vắng lặng chỉ còn những ánh đèn đường mờ nhạt. Chaeyoung vừa kết thúc cuộc gặp với đối tác và bước ra khỏi tòa nhà. Cô thở dài một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn đầy sự tập trung, dù đã rất mệt mỏi. Cô đưa tay lên chỉnh lại chiếc cổ áo, chuẩn bị về nhà. Nhưng đột nhiên, một tiếng la hét yếu ớt cắt ngang bầu không khí yên tĩnh.
Lalisa Manobal
Cứu..cứu tôi!
Chaeyoung quay lại ngay lập tức, giọng nói đầy hoảng loạn từ phía xa. Bước chân cô vội vã tiến về phía âm thanh đó, và cô nhận ra hình dáng Lalisa, người con gái mà cô thường nói chuyện tại phòng trà. Lalisa đang bị ba người đàn ông vây quanh, họ rõ ràng không có ý định tốt. Họ nói chuyện với giọng thô lỗ, cười nhạo sự bất lực của nàng
Park Chaeyoung
Buông cô ấy ra!
chapter 2
Cô quả quyết lớn tiếng nói lên khiến 3 tên đó quay người lại nhìn cô
Park Chaeyoung
Cô ấy không muốn các người làm vậy, Tốt nhất là các người biến đi ngay lập tức *sắc lạnh, ánh mắt như viên đạn nhìn bọn người thối tha đó*
Cô không đợi thêm câu trả lời, lao vào giữa nhóm người, sử dụng sức mạnh và kỹ năng của mình để đẩy lùi bọn chúng.
Khi tên kia định phản kháng, Chaeyoung không cho hắn cơ hội, tung cú đấm mạnh mẽ vào mặt hắn. Tên đó ngã ra đất trong sự bất ngờ. Tuy nhiên, hai tên còn lại nhanh chóng lao vào, tấn công cô. Cả ba người này mạnh mẽ hơn cô tưởng, và dù Chaeyoung có kỹ năng tự vệ, cô cũng không tránh khỏi bị thương. Một cú đấm vào bụng khiến cô khụy xuống, nhưng ánh mắt cô vẫn hướng về Lalisa, bảo vệ nàng không một chút do dự.
Lalisa, dù không thể nhìn thấy, nhưng cảm nhận được sự bảo vệ mạnh mẽ từ Chaeyoung. Nàng không biết phải làm sao, nhưng tiếng bước chân cảnh sát đang đến khiến ba tên kia cuối cùng bỏ chạy.
Chaeyoung đứng dậy, hơi loạng choạng, bặm môi lại để không phát ra tiếng kêu đau. Nàng đến gần, lo lắng, giọng hơi run rẩy hỏi cô
Lalisa Manobal
chị..có sao không?
Nàng đưa đưa tay tới tìm kiếm cách tay cô
Chaeyoung cười nhạt, cố gắng đứng thẳng
Park Chaeyoung
Không sao, xước cho chút thôi
Lalisa Manobal
Nhưng đó..vẫn là bị thương *bất an, đôi tay vẫn luôn tìm kiếm cô ở phía trước*
Park Chaeyoung
*bước tới nàng, nắm lấy tay nàng để nàng biết mình ở gần nàng*
Lalisa Manobal
Em..có thể giúp chị..gì đó được không?
Chaeyoung nhìn vào đôi mắt nàng, dù không thể nhìn thấy, nhưng sự chân thành và lo lắng trong giọng nói ấy khiến lòng cô thắt lại.
Park Chaeyoung
cô đưa tôi về nhà đi..
cô không định như thế nhưng..nàng thấy lòng trắc ẩn của nàng quá cao với lại cũng muốn được cạnh nàng lâu chút
Dù không thể thấy đường, Lalisa vẫn quyết định dẫn Chaeyoung về nhà mình, tay nàng vươn ra, khẽ chạm vào vai Chaeyoung. Dù không thể nhìn rõ, nàng vẫn lo lắng không ngừng.
cô phụ nàng nhặt gậy chỉ đường lên để nàng cầm, nhẹ nhàng hỏi nàng
Park Chaeyoung
cô nhớ đường chứ hay để tôi chỉ ra đường lớn
Lalisa Manobal
Em..em nhớ mà, hẻm..hẻm này thì đi thẳng ra là được
Lalisa ngồi xuống ghế bên cạnh Chaeyoung, nàng lấy bộ sơ cứu ra và bắt đầu băng bó những vết thương cho cô. Mỗi động tác của nàng rất cẩn thận, những ngón tay run rẩy nhưng không hề thiếu sự ân cần. Nàng biết rõ mình không thể nhìn thấy, nhưng sự quan tâm dành cho Chaeyoung là điều mà nàng không thể bỏ qua. Vết thương ở tay cô nhỏ xíu nhưng mà nàng lại rất lo lắng làm cô cảm thấy có chút ấm lòng
Chaeyoung yên lặng quan sát Lalisa, nhìn vào gương mặt lo lắng đó của nàng, khiến trái tim cô thật sự rung động
Lalisa Manobal
Cảm ơn chị..đã cứu em
Park Chaeyoung
*khẽ cười, nắm nhẹ tay nàng*
Park Chaeyoung
Cô không cần cảm ơn tôi. Cứu một người là điều tôi phải làm, chẳng qua là tôi chỉ làm đúng những gì mình nên làm
Lalisa Manobal
*khẽ cười, rút nhẹ tay lại, ngại ngùng hơi xiếc tay lại với nhau*
Park Chaeyoung
*khẽ bật cười*
Cả hai im lặng, gượng ngùng, nàng muốn nói gì đó rồi lại thôi
Nhưng một tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Chaeyoung nhìn vào màn hình, là một cuộc gọi từ trợ lý của cô. Cô nhíu mày, có chút bất an khi thấy thông báo khẩn cấp từ công ty.
Park Chaeyoung
Xin lỗi, tôi phải đi ngay
Lalisa Manobal
Ch..chị đang bị thương..
Park Chaeyoung
sếp tôi bảo có việc gấp, vết thương nhỏ không tổn hại mấy đâu
cô nói giọng điệu gấp gáp, Lisa cảm nhận được thật sự cô đang rất bồn chồn muốn đi giải quyết công chuyện, nên liền khẽ cười
Lalisa Manobal
Vậy chị nhớ cẩn thân, đừng để vết thương bị rách ra
Park Chaeyoung
ùm tôi biết rồi
Chaeyoung quay lưng bước đi, nhưng khi đến cửa, cô lại dừng lại, quay lại nhìn Lalisa một lần nữa. Cảm giác này thật lạ, như có một thứ gì đó níu kéo cô lại.
Park Chaeyoung
Chúc cô ngủ ngon
Giọng cô nhẹ nhàng, không phải là sự lạnh lùng thường ngày.
Lalisa mỉm cười nhẹ, dù không thể nhìn thấy, nhưng nàng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Chaeyoung.
Lalisa Manobal
Chị cũng thế..
Park Chaeyoung
*khẽ cười rời khỏi nhà nàng*
Đêm tối bao trùm lấy cô khi bước vào chiếc xe, ánh đèn từ công ty dần trở nên mờ nhạt khi cô rời đi. Mặc dù công việc đang chờ đón, nhưng tâm trí Chaeyoung không thể ngừng nghĩ về Lalisa. Sự chăm sóc của nàng, ánh mắt ấm áp dù không thể thấy, tất cả những điều đó khiến cô cảm thấy như có một thứ gì đó đang thay đổi trong lòng mình.
chapter 3
Khi bước vào văn phòng, Chaeyoung lại vội vàng xử lý công việc, nhưng tâm trí cô không thể hoàn toàn tập trung. Những hình ảnh về Lalisa, về sự nhẹ nhàng, chân thành của nàng cứ lướt qua trong đầu cô, khiến trái tim cô không thể ngừng lo lắng
Lalisa, ở lại căn phòng vắng lặng, cũng không thể không nghĩ về Chaeyoung. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng nàng cảm nhận được sự gần gũi và tình cảm mà cô dành cho mình, và đó là thứ cảm giác mà nàng chưa bao giờ có trước đây
Sáng hôm sau, Lalisa thức dậy, cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng qua từng hơi thở. Mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng nàng đã quen với từng nhịp sống của mình. Những âm thanh của cuộc sống ngoài kia, từ tiếng chim hót đến tiếng xe cộ qua lại, đều là những tín hiệu giúp nàng cảm nhận được nhịp sống đang trôi qua.
Sau khi ăn sáng, Lalisa quyết định sẽ đi bách hóa mua một số đồ dùng cần thiết. Nàng không thể nhìn thấy rõ mọi thứ, nhưng thói quen vẫn giúp nàng tự tin bước đi, dù mỗi chuyến đi là một thử thách nhỏ.
Khi nàng bước ra khỏi cửa, âm thanh của chiếc xe đạp gần đó khiến nàng dừng lại. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.
Park Chaeyoung
Cô đi đâu vậy?
Lalisa nhận ra ngay đó là Chaeyoung, dù không thể thấy, nhưng giọng nói dịu dàng ấy khiến nàng cảm thấy an tâm.
Lalisa Manobal
em định đi bách hóa mua ít đồ
Chaeyoung mỉm cười nhẹ, giọng điệu vẫn bình thản như mọi khi
Park Chaeyoung
Để tôi đưa cô đi. Tôi chạy xe đạp lòng vòng chạy ngang qua đây
Lalisa Manobal
Nhà chị gần sao ạ?
Thật ra nhà cô ở tít ngoài thành phố đông ngột nghẹt lận
Park Chaeyoung
để tôi chở cô đi mua đồ cho
Lalisa ngập ngừng một chút, nhưng rồi nàng cũng gật đầu đồng ý
Lalisa Manobal
Cảm ơn chị, nhưng em thật sự không muốn làm phiền chị…
Park Chaeyoung
Không có gì phiền phức đâu. Cô đừng lo lắng. Để tôi đưa cô đi, sẽ nhanh hơn
Nàng không còn cách nào khác, đành gật đầu đồng ý. Chaeyoung nhẹ nhàng đưa chiếc xe đạp, giúp nàng lên xe, rồi khéo léo đạp đi. Dù không thể nhìn thấy, nhưng Lalisa cảm nhận được sự chăm sóc từ từng cử động của Chaeyoung, từng nhịp đạp xe ổn định và nhẹ nhàng.
Khi đến bách hóa, Chaeyoung dừng lại và giúp Lalisa xuống xe
Park Chaeyoung
để tôi vào giúp cô lựa đồ, cầm giúp đồ cho cô
Park Chaeyoung
cô cần mua gì?
Lalisa hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng cảm thấy dễ chịu trước sự chăm sóc của Chaeyoung.
Lalisa Manobal
Cảm ơn chị, em chỉ cần mua vài thứ thôi. Nhưng em… không chắc sẽ chọn gì.
Park Chaeyoung
Không sao đâu, tôi sẽ giúp cô chọn. Cứ để tôi lo phần này *cười cười*
Tiếng cười nhỏ nhẹ của cô nàng cũng có thể nghe được mà cười theo cô
Chaeyoung dẫn Lalisa vào trong bách hóa. Cô giúp nàng chọn những món đồ cần thiết, từ thực phẩm đến các vật dụng khác. Dù không thể nhìn thấy, nhưng Lalisa cảm nhận được sự chu đáo và kiên nhẫn trong từng cử chỉ của Chaeyoung. Cô ấy luôn giúp nàng lựa chọn đúng thứ mình cần và hướng dẫn nàng qua từng khu vực trong bách hóa một cách nhẹ nhàng.
Khi đến quầy thanh toán, Lalisa lúng túng lấy ví ra để thanh toán nhân viên nhìn nàng đúng kiểu kì thị vì nàng khiếm thị, cô có chút bực nhìn cách cô nhân viên khinh người đó, Chaeyoung đã nhanh chóng lấy thẻ đen ra
Park Chaeyoung
Để tôi thanh toán!
Lalisa Manobal
Thôi..chị, đồ của em mà
Lalisa Manobal
Em tự thanh toán được
Park Chaeyoung
Tôi muốn bao em! để tôi trả, cái này đủ trả mà đúng không?
Bà cô nhân viên lúng túng gật gật đầu, thái độ khác hẵn lúc họ bước vào bách hoá
Park Chaeyoung
"chuẩn bị bị đuổi là vừa.."
Lalisa Manobal
E..em cảm ơn chị..*nắm cổ tay áo cô*
Park Chaeyoung
có gì đâu chứ *cầm túi đồ*
thanh toán xong cả cô dùng tay không cầm túi đồ đỡ nàng đi xuống bậc thang của chỗ bách hoá
Nàng chợt nhớ ra tay cô bị thương liền lo lắng hỏi
Lalisa Manobal
tay chị..đỡ hơn chưa ạ
Park Chaeyoung
cảm ơn em đã quan tâm, tôi không sao, vết thương nhẹ thôi, không ảnh hưởng gì
Lalisa Manobal
Vậy công việc lúc tối, thuận lợi không ạ?
Park Chaeyoung
à..tôi..bị sếp la một chút may là không bị trừ lương
Park Chaeyoung
Haha ổn, đừng hỏi linh tinh nữa, nào em cầm đi xe tôi không có rổ xe
Lalisa Manobal
Vâng *cầm túi đồ bằng hai tay*
Chaeyoung đỡ nàng lên xe đạp và đưa nàng về nhà, từng nhịp đạp xe đều đặn, gió khẽ thỏi ngang qua tóc nàng, dịu nhẹ, yên bình tay nàng khẽ vòng qua mà ôm lấy eo cô, giữ lấy, môi cô cong lên mỉm cười vì cái ôm đó, vòng quay bánh xe cứ lăn lăn nhẹ nhàng, cô đạp chậm để được bên cạnh nàng được nàng ôm lâu một chút
Download MangaToon APP on App Store and Google Play