[Văn Kỳ] Cái Giá Phải Trả Để Được Yêu Em...!?
Chap 1
* * : hành động
" " : suy nghĩ
' ' : nói nhỏ
❄️: giọng lạnh
💢: tức giận
📱: nhận cuộc gọi
📲: trả lời
🗨️: nhắn tin
Một quán bar nhỏ nằm trong hẻm khuất của thành phố, nơi có ánh sáng lờ mờ cùng tiếng nhạc điện tử dồn dập. Có một cô gái đang ngồi lặng kẽ ở góc tối của quầy bar
Từ Sở Văn_Cô
*ngồi dựa vào ghế, tay xoay nhẹ ly whisky*
Diệp Thư Kỳ_Nàng
*bước vào quầy bar, nói với bartender* một ly martini, nhẹ thôi❄️
Nàng liếc mắt qua góc quầy bar, nơi Từ Sở Văn đang ngồi. Quan sát cô một lúc, nhận ra dáng vẻ điềm tĩnh, bất động của cô ko phải sự vô hình cô chính là đang cảnh giác
Diệp Thư Kỳ_Nàng
*tiến đến chỗ cô* tôi có thể ngồi đây được chứ?
Từ Sở Văn_Cô
*nhìn nàng* tùy cô, đây không phải là quán của tôi❄️
Diệp Thư Kỳ_Nàng
*ngồi xuống cạnh cô, lên tiếng* một đêm yên tĩnh như thế này, cậu lại ngồi đây một mình?
Từ Sở Văn_Cô
Vậy cô ko biết rằng, yên tĩnh là thứ hiếm hoi trong cuộc đời này sao?❄️* nói nhưng mắt vẫn nhìn ly rượu*
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Cậu nói như thể từng trải qua những điều ko yên tĩnh lắm *cười nhẹ*
Từ Sở Văn_Cô
Còn cô? Lại gần một người lạ, hỏi chuyện một cách tùy tiện, cô muốn gì?❄️ *quay sang, nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng*
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều cảm nhận được sự nguy hiểm từ đối phương. Nhưng Diệp Thư Kỳ giấu đi sự căng thẳng bằng một nụ cười nhẹ
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Chỉ là hơi tò mò thôi, cô ko giống những người thường xuyên đến đây *nhún vai*
Từ Sở Văn_Cô
*nhấp thêm một ngụm whisky*
Từ Sở Văn_Cô
Nhìn cô cũng chẳng phải loại người vô hại, cô muốn gì từ tôi?❄️
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Vậy cô nghĩ tôi đến đây vì điều gì? *nhìn cô với vẻ đầy thách thức*
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Nói tôi nghe xem đi, cựu lính đặc công xuất sắc của quân đội
Từ Sở Văn_Cô
*hơi nghiêng đầu, nở nụ cười nhạt*
Từ Sở Văn_Cô
Cô biết tôi là ai, đúng không?❄️
Diệp Thư Kỳ_Nàng
*giả vở ngạc nhiên*
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Có nên không? Tôi chỉ nghe qua ở một vài câu chuyện thú vị thôi
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Chẳng hạn như là, một lính đặc công biến mất ko còn một dấu vết khỏi bản đồ sau khi hoàn thành nhiệm vụ mật cho quân đội. Cô nghĩ sao? *nhìn cô cười*
Từ Sở Văn_Cô
*ngồi thẳng, ánh mắt dần tối lại*
Từ Sở Văn_Cô
Nếu cô đã biết, chắc cô cũng hiểu❄️
Từ Sở Văn_Cô
Những kẻ tò mò về tôi thường không có kết cục mấy tốt đẹp❄️
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Thật trùng hợp, tôi lại thích những câu chuyện nguy hiểm *nhấp một ngụm martini, giọng đầy thách thức*
Không khí giữa hai người dần bắt đầu trở nên căng thẳng hơn, nàng nhẹ nhàng đẩy ly martini ra xa, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn. Tay nàng lặng lẽ rút từ trong áo ra một con dao găm nhỏ
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Cô biết tại sao tôi đến đây không?
Từ Sở Văn_Cô
*nhìn tay nàng* tôi đoán là không phải uống martini❄️
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Đúng là người thông minh đó nha, quả thật là vậy *hạ giọng*
Chỉ vừa dứt lời, nàng nhanh tay vung dao tới, hành động dứt khoát, nhanh và chuẩn sát.
Chap 2
Nhưng trước khi lưỡi dao chạm tới, Từ Sở Văn đã nhanh chóng đứng dậy, nghiêng người tránh, cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng bẻ ngược khiến con dao rơi xuống bàn
Từ Sở Văn_Cô
Quá dễ đoán. Cô cần phải nhanh hơn nếu muốn tôi không phản ứng❄️ *vẫn bình tĩnh, giọng hơi trầm*
Diệp Thư Kỳ_Nàng
*nhếch môi, xoay người tung cú đá vào hông cô*
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Cô chắc không?
Cú đá bất ngờ khiến cô buông tay. Nàng lùi lại, nhặt dao lên và thủ thế, đôi mắt loé lên sự quyết đoán. Từ Sở Văn mỉm cười nhạt, nhấc ly whisky lên uống nốt, như thể đây chỉ là một trò chơi
Từ Sở Văn_Cô
Cô giỏi đấy, nhưng nếu nhiêu đây là tất cả, thì tôi thất vọng rồi❄️ *nhếch môi cười*
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Đừng lo, tôi còn nhiều thứ để cô bất ngờ *cầm chắc con dao, thủ thế*
Nàng lao tới, tấn công liên tiếp với sự nhanh nhẹn và chính xác của một sát thủ chuyên nghiệp. Nhưng Từ Sở Văn không chỉ là một cựu lính đặc công, cô là người đã sống sót qua hàng loạt nhiệm vụ sinh tử. Cô chặn mọi đòn tấn công của nàng, phản công mạnh mẽ
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Không tệ, nhưng tôi không bỏ cuộc đâu *thở hổn hển, nhìn cô đầy thách thức*
Từ Sở Văn_Cô
Tôi cũng không. Nếu muốn giết tôi, cô phải giỏi hơn thế này ❄️ *lau vết máu trên môi, ánh mắt lạnh lùng*
Từ Sở Văn_Cô
Tôi cũng muốn biết, cô sẽ thắng tôi bằng cách nào❄️*nhếch mép*
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Cô không giống như những mục tiêu khác. Tôi phải thừa nhận, cô khó nhằn hơn tôi nghĩ *lùi lại, thở dốc*
Từ Sở Văn_Cô
Cô nghĩ sao nếu tôi nói điều tương tự? Cô không chỉ là một sát thủ bình thường, tôi thật tò mò ai đã huấn luyện cô❄️ *nhìn nàng, ánh mắt trở nên sắt lạnh hơn*
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Cô nghĩ tôi sẽ kể cho cô nghe sao? Chúng ta không có thời gian để làm quen
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa đã cắt ngang cuộc ẩu đả của hai người, cả hai đều biết rằng ko thể tiếp tục trận chiến ở đây
Từ Sở Văn_Cô
Đây chưa phải là kết thúc. Nếu cô muốn mạng tôi, thì cô cần phải cố gắng hơn nhiều❄️ *nhìn nàng, giọng chắc nịch*
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Yên tâm, tôi không bao giờ từ bỏ nhiệm vụ của mình đâu
Nàng quay người, nhanh chóng đi khỏi trước khi cảnh sát đến. Từ Sở Văn đứng lặng nhìn theo, nắm chặt bàn tay vẫn còn vương máu. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ, vừa cảnh giác, vừa tò mò về cô gái nguy hiểm này. Cô biết, họ sẽ còn gặp lại
Sau cuộc ẩu đả của cô và nàng khiến cho quán bar không còn nguyên vẹn. Bàn ghế bị hất tung, ly rượu vỡ tan tành, chưa kể đến uy tín của quán cũng bị giảm sút.
Và rồi, cô đã bị bế lên phường vì tội phá hoại tài sản người dân và làm mất an ninh trật tự nơi công cộng
Từ Sở Văn_Cô
Diệp Thư Kỳ, cô được lắm! Dám để tôi chịu trận một mình, để tôi bị bắt mà còn chẳng quay lại giúp. Lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ cho cô biết tay. Hừ, tức thật mà❄️😠 *lẩm bẩm trong miệng*
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn: 24 tuổi
Tính cách: lạnh nhạt, bướng, hay hơn thua, [nhây, lầy, vui vẻ (với bạn bè)]
Sở thích: sầu riêng, tập luyện,...
Ghét: bị phản bội, green tea,...
Nghề nghiệp: từng là lính đặc công trong quân đội, hiện tại là CEO của XCW.
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ: 23 tuổi
Tính cách: sáng nắng chiều mưa, nhây, vui, hoà đồng,...
Sở thích: bắn súng, đánh lộn,...
Ghét: sầu riêng, green tea,...
Nghề nghiệp: sát thủ tự do (ai thuê thì làm)
Chap 3
Trần Kha_Chị
Chào cán bộ, tôi tên là Trần Kha là người nhà của Từ Sở Văn, tôi đến là để bảo lãnh em tôi về❄️ *bước vào*
Từ Sở Văn_Cô
*im lặng nhìn Trần Kha*
Trần Kha_Chị
*giải thích với cảnh sát*
Cảnh sát (nhiều)
Cô Từ Sở Văn đã gây gỗ đánh nhau tại bar XX, làm mất an ninh và gây thiệt hại về tài sản, người nhà cần kí biên bản và đóng phạt theo quy định, sau đó người nhà có thể đưa cô Sở Văn đây về
Trần Kha_Chị
Ừm❄️ *đọc, kí tên*
Cảnh sát (nhiều)
Chúng tôi mong gia đình nhắc nhở và rút kinh nghiệm. Nếu còn tái diễn thì mức xử lý có thể sẽ nặng hơn. Cảm ơn người nhà đã hợp tác *chào, quay đi*
Trần Kha_Chị
Về thôi *nhìn Sở Văn, bước đi*
Từ Sở Văn_Cô
*đứng dậy, đi theo Kha*
Trần Kha_Chị
*mở cửa xe, bước vào*
Trần Kha đang lái xe trên con đường thành phố tấp nập nhưng không khí bên trong xe rất căng thẳng và ngột ngạt. Từ Sở Văn ngồi ghế phụ, trên áo cô vẫn còn vương lại một ít máu khô, tay chống cằm và ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả hai im lặng một lúc lâu.
Trần Kha_Chị
Em ko định nói gì sao? Vừa rồi ở đồn, chị đã phải giải thích rất nhiều để kéo em ra *lên tiếng, giọng pha chút lo lắng*
Từ Sở Văn_Cô
Cảm ơn❄️ *giọng trầm, dứt khoát*
Trần Kha_Chị
Chỉ vậy thôi? Em không thấy mọi chuyện đang dần trở nên nghiêm trọng sao? Cô gái đó, Diệp Thư Kỳ, không phải là người đơn giản *thở dài, liếc nhìn cô*
Từ Sở Văn_Cô
*quay lại nhìn Trần Kha, ánh mắt lạnh buốt*
Từ Sở Văn_Cô
Cô ta không giết được tôi, chỉ thế thôi. Nếu có lần sau, tôi sẽ kết thúc mọi chuyện trước khi cô ta có cơ hội❄️
Trần Kha_Chị
Nghe này, em có thể mạnh, nhưng không phải lúc nào cũng thắng. Cô ta có lí do để ngắm vào em, và điều đó nguy hiểm hơn em tưởng *chậm lại, giọng mềm hơn*
Từ Sở Văn_Cô
Việc của tôi, cứ để tôi tự giải quyết. Tôi không cần ai giúp, cũng chẳng cần chị lo cho tôi❄️ *ánh mắt trở lại nhìn phía trước, giọng trầm và kiên quyết*
Trần Kha_Chị
Em luôn như vậy, lúc nào cũng muốn tự mình gánh vác mọi thứ. Nhưng lần này không đơn giản đâu, Văn *cảm thấy bất lực, lắc đầu*
Từ Sở Văn_Cô
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản❄️ *ngắn gọn, dứt khoát*
Không gian trong xe lại chìm vào im lặng. Trần Kha tiếp tục lái xe, trong lòng đầy lo lắng, trong khi Sở Văn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, ánh mắt xa xăm nhưng rõ ràng đã có kế hoạch trong đầu
Vừa bước chân về đến nhà, không khí giữa hai cô và chị vẫn căng thẳng. Không ai nói với ai một lời, chỉ im lặng lặng lẽ đi thẳng lên phòng
Đêm khuya, căn phòng chìm trong bóng tối. Ánh sáng từ đèn đường hắt qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt trên tường. Từ Sở Văn đứng trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra màn đêm yên tĩnh. Cô khoanh tay trước ngực, dáng vẻ bình thản nhưng trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn loạn
Từ Sở Văn_Cô
Diệp Thư Kỳ...tại sao cô lại nhắm vào tôi? Một kể sát thủ như cô liệu có lí do gì đủ thuyết phục không?❄️
Cô bước chậm về phía bàn làm việc, bật đèn bàn lên. Lấy ra một tờ giấy trắng, cô ngồi xuống và bắt đầu viết những suy luận của mình. Tay cô di chuyển nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, từng dòng chữ hiện lên rõ ràng trên giấy
Từ Sở Văn_Cô
Cô không đủ mạnh để đe doạ tôi...nhưng cô cũng không phải kẻ liều lĩnh. Ai đã thuê cô? Và vì lí do gì?❄️ *lẩm bẩm khi viết*
Cứ thế, hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu cô khiến tâm trí cô lúc này trở nên rối bời
Cô dừng lại, đặt bút xuống và ngả người ra ghế. Đôi mắt hướng lên trần nhà, đầy sự tính toán
Từ Sở Văn_Cô
Nếu tôi là mục tiêu, vậy cô là con tốt. Người đứng sau mới thực sự đáng để tôi quan tâm. Nhưng trước tiên, tôi sẽ buộc cô phải nói ra tất cả❄️ *thì thầm*
Cô đứng dậy, đi lại gần cửa sổ. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm rèm cửa khẽ lay động. Ánh mắt cô như sắt dao, ánh lên sự quyết tâm, một kế hoạch mới đã dần được hình thành
Từ Sở Văn_Cô
Diệp Thư Kỳ...chúng ta sẽ gặp lại, và lần tới, cô sẽ không dễ dàng rời đi như vậy❄️ *nói khẽ như tự nhủ*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play