Mùa xuân ấm áp, những tia nắng len lỏi qua từng tán cây, vương trên cánh hoa còn đọng sương sớm. Cả thành phố như bừng tỉnh trong sắc xuân, nhưng giữa khung cảnh rực rỡ ấy, Linh Noãn Hạ lại đứng lặng giữa vườn hoa trên đồi, đôi mắt xa xăm.
Hương hoa cỏ dại thoang thoảng trong không khí, hòa cùng tiếng chim hót ríu rít, như một bản giao hưởng thiên nhiên nhẹ nhàng mà sâu lắng. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, để mặc gió xuân vuốt ve gò má.
Bỗng, từ xa, trong làn sương mờ ảo, Noãn Hạ thấy một dáng người quen thuộc một người phụ nữ tóc xõa dài óng ả, đôi mắt dịu dàng, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai.
"Hạ... Hạ lại đây với mẹ."
Giọng nói dịu dàng ấy khiến tim cô run lên. Noãn Hạ sững sờ, ánh mắt dần đỏ hoe. Cô bước về phía trước, giọng nói nghẹn ngào:
"Mẹ... mẹ đến thăm con sao? Con nhớ mẹ lắm..."
Người phụ nữ dang tay về phía cô, nụ cười như muốn ôm trọn cô vào lòng. Noãn Hạ chạy đến, nhưng khi gần chạm vào bàn tay ấy, hình bóng kia bỗng tan biến như một làn khói mỏng.
Cô hoảng hốt đưa tay quờ quạng trong không trung. "Mẹ ơi... mẹ!"
Tiếng gọi nghẹn ngào vang lên giữa cánh đồng hoa.
…
Noãn Hạ choàng tỉnh, hơi thở gấp gáp, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh. Đôi mắt cô ầng ậc nước, khóe miệng run rẩy thì thầm:
"Mẹ ơi... Con muốn gặp mẹ một lần nữa... được không?"
Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt chưa kịp khô. Cảm giác trống trải lại dâng lên trong lòng.
Mẹ cô đã mất ngay khi sinh cô ra. Suốt những năm tháng qua, Noãn Hạ chỉ biết đến mẹ qua những bức ảnh cũ, những câu chuyện mà ba cô từng kể. Ba là tất cả những gì cô có, là chỗ dựa duy nhất trên thế gian này.
Cô siết chặt tấm chăn trong tay, đôi mắt rơi vào khoảng không vô định. Giấc mơ kia dù chỉ là ảo ảnh vẫn khiến lòng cô quặn đau.
Ngoài cửa sổ, mùa xuân vẫn ngập tràn. Nhưng trong lòng cô, vẫn là những khoảng trống không thể lấp đầy.
Ba Noãn Hạ là một cảnh sát chuyên bắt những tội phạm lẩn trốn, ba cô có một người bạn thân là chú Lâm từ lúc luôn nhỏ giúp đỡ lẫn nhau. Chú Lâm đã lập hôn ước con trai của chú là Lâm Thời An với Linh Noãn Hạ sinh ra.
Vào Lâm Thời An 5 tuổi ba mẹ của Thời An đã mất do tai nạn xe trong lúc gia đình Thời An lái xe về quê, qua một con đèo thì mất thắng tông vào đuôi xe tải phía trước.
Mẹ anh vì bảo vệ anh đã ôm Lâm Thời An vào lòng. Cú va chạm mạnh khiến ba mẹ Thời An ch** tại chỗ.
Lâm Thời An nhìn thấy mẹ mình đầu toàn máu, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, mẹ Thời An cố ngắn quay sang Lâm Thời An bàn tay run rẩy chạm vào mặt Thời An.
Như trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng một cú sốc quá lớn đối với một đứa trẻ. Cảnh tượng máu me vương vãi, tiếng va chạm chói tai, tiếng hét thất thanh của mẹ cậu vẫn còn ám ảnh trong từng giấc mơ.
"Con hãy sống thật tốt nhé... mẹ yêu con rất nhiều... mẹ luôn bên cạnh con..."
Đó là những lời cuối cùng của mẹ cậu trước khi bàn tay bà rơi xuống, để lại một khoảng trống sâu hoắm trong lòng Thời An.
Tay mẹ Thời An rơi xuống, Lâm Thời An cầm tay mẹ mình khóc nức nở miệng luôn gọi
"Mẹ...Mẹ đừng bỏ con."
Cú sốc quá lớn khiến Lâm Thời An ngất xỉu.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, điều đầu tiên cậu nhìn thấy không phải là cha mẹ mà là một người đàn ông mặc cảnh phục ba của Linh Noãn Hạ. Ông dịu dàng xoa đầu cậu, giọng nói trầm ấm nhưng chất chứa nỗi buồn:
"Từ nay bác sẽ thay ba con chăm sóc con."
Thời An chớp chớp mắt, đôi môi run rẩy:
"Ba mẹ con đâu rồi chú?"
Người đàn ông trầm mặc hồi lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
"Ba mẹ con đã gửi con lại cho chú."
Chỉ một câu nói, nhưng Lâm Thời An hiểu rằng mình đã mất tất cả. Cậu lao vào lòng người đàn ông ấy, khóc nức nở như thể muốn trút hết đau thương.
"Con không còn ai bên cạnh con nữa… ba mẹ bỏ con rồi, phải không chú?"
Ba của Noãn Hạ ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lưng, giọng nói trầm ấm đầy kiên định:
"Đồ ngốc, không ai bỏ con cả. Ba mẹ con sẽ luôn dõi theo con, và còn chú ở đây nữa. Chú sẽ không để con cô đơn."
Mẹ Thời An đã ch** tại vụ tai nạn khi ba Noãn Hạ đến chú Lâm đã nhờ chú chăm sóc Lâm Thời An.
Gia đình Lâm Thời An có khối tài sản khủng, khi Lâm Thời An tròn 18 tuổi thì sẽ thừa hưởng quyền tài sản theo pháp.
Từ ngày đó, Lâm Thời An sống một mình căn căn biệt thự với những cô giúp việc và quản gia thân cận của cha cậu.
Cuộc sống tưởng chừng đã bình yên, cho đến một ngày, khi Noãn Hạ sáu tuổi và Thời An mười tuổi, một sự kiện kinh hoàng lại xảy ra.
Lâm Thời An bị bắt cóc.
Những kẻ buôn người đã nhắm vào cậu từ lâu. Khi biết cậu đang sống trong căn biệt thự, được báo chí đưa tin rầm rộ.
Vì không có bảo vệ chặt chẽ, bọn chúng lên kế hoạch ra tay. Một buổi chiều, khi Thời An vừa tan học, trên đường về nhà, cậu đã bị chặn lại và lôi lên một chiếc xe tải nhỏ.
Khi cô giúp việc phát hiện cậu mất tích, ba của Noãn Hạ lập tức vào cuộc. Với kinh nghiệm và trực giác nhạy bén của một cảnh sát truy bắt tội phạm, ông nhanh chóng lần ra dấu vết bọn bắt cóc.
Cuộc giải cứu diễn ra vào đêm muộn, tại một căn nhà hoang giữa rừng. Khi ập vào hiện trường, cảnh sát đối mặt với một nhóm tội phạm có vũ khí.
Tiếng súng nổ vang lên, bóng người chạy tán loạn. Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, ba của Noãn Hạ đã dùng thân mình che chắn cho Thời An, nhận một viên đạn vào vai.
Thời An sững sờ, đôi mắt mở lớn khi thấy máu thấm ướt áo chú.
"Chú ơi! Chú có sao không?"
Ba Noãn Hạ nghiến răng chịu đau, nở một nụ cười trấn an:
"Không sao... Chỉ là một vết thương nhỏ."
Sau cuộc đấu súng, bọn buôn người bị bắt, năm đứa trẻ khác cũng được giải cứu. Trong lúc rời đi, ba của Noãn Hạ phát hiện một bé gái chừng bảy tuổi, gương mặt lem luốc, ánh mắt tràn ngập hoang mang. Nhưng khi ông tiến đến, cô bé ấy liền bỏ chạy vào màn đêm.
Đêm hôm đó, Thời An đã không ngủ. Cậu ngồi bên cạnh ba của Noãn Hạ, nhìn ông băng bó vết thương mà lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.
Cậu nhận ra rằng, trên đời này vẫn còn người sẵn sàng bảo vệ cậu, không để cậu cô đơn.
Mặc dù cậu có quyền thừa kế khối tài sản khổng lồ khi tròn mười tám tuổi, nhưng ba của Noãn Hạ vẫn muốn cậu sống một cuộc đời bình thường, được yêu thương như một đứa trẻ bình thường.
Thời gian trôi qua, Thời An dần khép mình hơn, cậu ít cười, ít nói, lúc nào cũng như đang trầm tư. Nhưng có một người không để cậu yên Linh Noãn Hạ.
Cô bé nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn long lanh như chứa cả bầu trời xanh, lúc nào cũng ríu rít như chim non bên cạnh cậu.
"Anh Thời An, anh đừng buồn nữa nha! Em sẽ chơi với anh cả đời luôn!"
"Anh có biết không? Ba em nói nếu ai buồn thì chỉ cần ôm người mình thương là sẽ vui lên đó!"
Nói rồi, cô bé dang hai tay nhỏ xíu ôm chặt lấy cậu. Cái ôm ấy tuy vụng về, nhưng lại ấm áp đến lạ.
Những ngày tháng sau đó, Thời An dần quen với sự hiện diện của Noãn Hạ. Cô bé như ánh nắng len lỏi vào những góc tối trong trái tim cậu, làm nó bớt lạnh lẽo hơn một chút.
Những năm tháng sau đó, Thời An sống trong sự bảo bọc của ba Noãn Hạ, được ông nuôi dạy như con ruột. Dần dần, cậu cũng quen với sự tồn tại của Linh Noãn Hạ bên cạnh mình.
Từ khi còn nhỏ, Noãn Hạ đã bám riết lấy Thời An. Cô bé lanh lợi, ngây thơ, luôn tìm cách kéo Thời An ra khỏi vỏ bọc trầm lặng của mình.
Mỗi sáng, Noãn Hạ chạy vào phòng kéo tay anh:
"Anh Thời An, dậy đi! Hôm nay trời đẹp lắm!"
Lúc ăn cơm, cô bé cố tình gắp thức ăn vào bát anh:
"Anh phải ăn nhiều vào! Không là em méc ba đó!"
Cứ thế, năm tháng trôi qua, bóng dáng Linh Noãn Hạ dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời Lâm Thời An.
Anh không còn là cậu bé năm tuổi khóc nấc vì mất đi cha mẹ nữa. Anh đã trưởng thành, nhưng trái tim anh vẫn giữ một góc mềm yếu dành cho một cô gái nhỏ người luôn dùng nụ cười trong trẻo của mình sưởi ấm anh.
Dù anh không nói ra, nhưng trong lòng anh luôn biết…
Tuổi thanh xuân của anh, chưa bao giờ thiếu đi bóng hình cô.
Em mãi là đứa trẻ không chịu lớn
Lâm Thời An từ nhỏ đã mang vẻ đẹp trời ban, đường nét sắc sảo đến mức hoàn hảo, như một tác phẩm nghệ thuật không góc chết. Sự lạnh lùng, điềm tĩnh cùng thành tích học tập xuất sắc khiến hắn trở thành hình tượng trong mơ của vô số nữ sinh. Trong mắt mọi người, hắn vừa giàu có, vừa giỏi giang, lại còn đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Thế nhưng, trong mắt hắn, có một cô gái mãi mãi không chịu lớn Linh Noãn Hạ.
Từ bé, cô đã bám dính lấy hắn như một cái đuôi nhỏ, luôn líu ríu gọi:
"Anh Thời An, anh đợi em với!"
"Anh Thời An, em muốn ăn cái này!"
Cô thích anh. Điều này tất cả mọi người đều biết.
Nhưng hắn chỉ xem cô như một đứa trẻ—một cô công chúa nhỏ được hắn và ba cô bảo bọc trong lòng bàn tay.
Hắn cưng chiều cô đến mức ai cũng phải ghen tị. Cô khóc, hắn dỗ. Cô gây chuyện, hắn dẹp loạn. Cô buồn, hắn luôn là người đầu tiên xuất hiện để lắng nghe.
Các nữ sinh trong trường đều ao ước có thể được hắn đối xử dịu dàng như vậy, nhưng chỉ có Linh Noãn Hạ mới có thể vô tư kéo tay hắn giữa sân trường, làm nũng mà không sợ bị đẩy ra.
Cô gái ấy, dù có lớn lên, vẫn là đứa trẻ không chịu lớn trong mắt hắn.
Ngày hôm đó, em ngất đi giữa lớp học
Hôm ấy, trong tiết Văn, Noãn Hạ đột nhiên cảm thấy bụng quặn đau, sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi. Mồ hôi túa ra trên trán, tầm nhìn dần trở nên mờ mịt.
Cô cố gắng cắn môi chịu đựng, nhưng cơn đau ngày một dữ dội, đến mức cô không còn nghe rõ lời giảng của giáo viên nữa. Mọi thứ trước mắt dần trở thành một màn sương trắng xóa.
Cô lảo đảo đứng dậy, nhưng chưa kịp bước ra ngoài thì cả người đã mềm nhũn, ngã xuống.
Khi mở mắt ra lần nữa, điều đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt đầy tức giận của Lâm Thời An.
Chân mày hắn nhíu chặt, giọng nói mang theo sự trách móc lẫn lo lắng:
"Em lại bỏ bữa sáng?"
Linh Noãn Hạ chưa kịp mở miệng giải thích, đã bị hắn dùng giọng điệu hờn dỗi hiếm có mà nói tiếp:
"Em bao giờ mới coi trọng sức khỏe của mình đây?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay nhéo nhẹ tai cô.
"Đau... đau... Anh nhẹ tay thôi!" Noãn Hạ lập tức kêu lên, giãy giụa giữ lấy tay hắn.
Lâm Thời An nghe cô than đau thì nhanh chóng buông ra, rồi nhẹ nhàng xoa xoa tai cô, động tác dịu dàng đến mức khiến Noãn Hạ chớp mắt ngạc nhiên.
Hắn... đang dỗ cô sao?
Bảo bối của anh, sao anh có thể mặc kệ?
Từ ngày đó, trong cặp sách của Lâm Thời An luôn có bánh và sữa mà cô thích.
Mỗi sáng, dù hắn đã ăn sáng xong, nhưng vẫn luôn mang theo đồ ăn cho cô.
"Noãn Hạ, ăn đi. Anh không muốn lại thấy em ngất lần nữa."
Cô vừa ngậm bánh, vừa lúng túng đáp: "Anh cứ như bà cụ non ấy..."
Hắn lườm cô một cái, nhưng vẫn không quên lấy thêm một hộp sữa đặt vào tay cô.
Sáng nào cũng vậy, dù bận rộn đến đâu, hắn vẫn dành thời gian mua đồ ăn sáng cho cô. Thậm chí có những ngày cô dậy muộn, đến mức đã trễ giờ học, hắn vẫn đứng trước cửa cô.
Sáng hôm ấy, Linh Noãn Hạ lại ngủ quên, đến khi cô hớt hải chạy đến cổng trường thì cửa đã đóng lại.
Cô nhìn sang Lâm Thời An đang đứng bên cạnh, vẻ mặt điềm tĩnh như thể không hề có chút lo lắng nào.
Cô kéo tay hắn, nũng nịu nói: "Anh Thời An, giờ sao đây? Không lẽ lại đứng đây chịu phạt à?"
Hắn bình thản đáp: "Em nghĩ sao?"
Linh Noãn Hạ đảo mắt một vòng rồi bỗng nhiên sáng rực lên, chỉ tay về phía bức tường rào phía sau trường:
"Trèo tường đi!"
Lâm Thời An khẽ nhíu mày, nhưng trước ánh mắt chờ mong của cô, hắn chỉ thở dài, không từ chối.
"Cẩn thận một chút, đừng có mà ngã đấy."
Hai người nhanh chóng trèo qua bức tường. Nhưng đúng lúc Noãn Hạ sắp nhảy xuống thì váy cô bị mắc vào một thanh sắt nhọn.
"Xoẹt!"
Một đường rách xẹt qua váy, kèm theo đó là một vết thương trên đùi.
Máu chảy ra.
Lâm Thời An vốn đã nhảy xuống trước, khi nhìn thấy vết thương của cô, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Ầm!
Một cơn nhức đầu dữ dội ập đến, như một bóng ma từ quá khứ kéo hắn vào màn ký ức u tối. Những hình ảnh chồng chéo lên nhau máu, gương mặt mẹ hắn, mùi tanh nồng nặc len lỏi vào từng giác quan.
Hắn khựng lại, đôi mắt tràn ngập sự hoảng loạn.
Linh Noãn Hạ thấy vậy vội vàng quên đi đau đớn, cô luống cuống đưa tay lau đi vết máu trên chân, giọng đầy lo lắng:
"Anh sao vậy? Đừng nhìn nữa!"
Lâm Thời An như bừng tỉnh, nỗi sợ hãi trong mắt lập tức bị hắn che giấu. Nhìn thấy cô vẫn đang dùng tay lau vết thương của mình, hắn lập tức cầm tay cô lại, giọng có chút hoảng hốt:
"Em muốn làm rách vết thương ra thêm sao?"
Hắn nhanh chóng xé một mảnh vải từ áo sơ mi của mình, quấn tạm vào vết thương của cô để cầm máu.
"Sau này đừng tùy tiện trèo tường nữa!"
Lời trách móc nhưng mang theo lo lắng rõ ràng.
Không để cô phản bác, hắn trực tiếp cõng cô lên, bước thẳng về phía phòng y tế.
Sau khi được y tá băng bó, Noãn Hạ tưởng mọi chuyện đã xong, ai ngờ vừa ra khỏi cửa thì đã thấy thầy Tạ đứng ngay đó.
Tay thầy cầm một cây thước gỗ dài, dày và cứng. Đám học sinh nhìn thấy liền rén sợ, bởi vì thầy nổi tiếng nghiêm khắc, ai vi phạm nội quy chắc chắn không tránh khỏi hình phạt.
Thầy Tạ nhìn chằm chằm hai người, giọng khàn khàn:
"Xòe tay ra."
Lâm Thời An không nói gì, chỉ im lặng đưa tay ra trước.
"Chát!"
Một cái đánh vang dội rơi xuống bàn tay thon dài của hắn. Lòng bàn tay lập tức đỏ lên.
Linh Noãn Hạ đứng bên cạnh giật bắn người, nước mắt chực trào, cô vội vàng xin tha:
"Thầy ơi, lần sau tụi em không dám nữa đâu ạ!"
Thầy Tạ không động lòng, vẫn nghiêm khắc giơ thước lên.
Noãn Hạ nhắm mắt lại, co rụt người lại, chuẩn bị chịu phạt.
"Chát!"
Nhưng không có cảm giác đau đớn.
Cô mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện Lâm Thời An đã che tay cô lại, dùng tay mình chịu thay cô.
Bàn tay vốn đã đỏ lại càng sưng lên.
Thầy Tạ thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu, nghiêm giọng nói:
"Nếu còn tái phạm, thầy sẽ mời phụ huynh lên làm việc!"
Lâm Thời An và Noãn Hạ cùng gật đầu: "Vâng ạ!"
Sau khi thầy rời đi, Noãn Hạ liền cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng xoa xoa, rồi thổi hơi vào vết đỏ:
"Anh còn đau không? Em xin lỗi..."
Lâm Thời An chỉ gõ nhẹ đầu cô, giọng bất đắc dĩ:
"Đồ ngốc."
Hắn khom người xuống, lại cõng cô lên.
Lúc đi ngang qua sân trường, không ít học sinh nhìn thấy cảnh này. Nhưng tất cả chỉ lặng lẽ thở dài.
Đối với những người khác, Lâm Thời An là chàng trai lạnh lùng không ai dám đến gần.
Nhưng đối với Linh Noãn Hạ, hắn mãi mãi là người cưng chiều cô vô điều kiện.
Lâm Thời An luôn xem cô là em gái luôn chiều chuộng cô những lúc cô buồn.
Mùa hè cùng nhau nắm tay đi dạo trên đồi đầy hoa phía sau thành phố. những bông hoa nở rộ lung linh dưới ánh mặt trời, đường đi lát đát những lá cây khô, những cây cỏ mọc dạy quen đường dẫn đến vườn hoa thơ mộng.
Trên ngọn đồi đầy hoa, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng nhuộm vàng cảnh vật. Gió thổi qua, mang theo hương hoa thoang thoảng trong không khí.
Linh Noãn Hạ: "Thời An, anh có thấy không? Hoa năm nay nở rực rỡ hơn hẳn mọi năm."
Lâm Thời An nhìn cô, mỉm cười nhẹ: "Ừ, đẹp thật. Nhưng anh vẫn thấy có thứ còn đẹp hơn cả hoa."
Cô quay sang, chớp mắt ngạc nhiên: "Là gì thế?"
Lâm Thời An khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt cô: "Là em."
Cô bất ngờ, mặt thoáng ửng hồng, quay đi tránh ánh mắt hắn: "Anh lại trêu em rồi."
Lâm Thời An cười nhẹ, đưa tay gạt một cánh hoa rơi trên tóc cô: "Anh chưa bao giờ trêu em cả. Thật đấy, Noãn Hạ."
Linh Noãn Hạ khẽ siết chặt vạt váy, nhìn xa xăm về phía chân trời: "Nếu có thể, em muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, mãi mãi."
Lâm Thời An giọng trầm ấm, khẽ đáp: "Nếu em muốn, anh sẽ luôn ở bên em, bất kể bao lâu."
Mùi thương thơm ngát từ các bông hoa hòa quyện vào không khí se lạnh. Tiếng chim ríu tít, tiếng gió làm lay động những cánh hoa. Vào chiều Lâm Thời An dẫn cô đi ngắm hoàng hôn giữa biển đông hay bình minh chiếu lên những dãy núi.
Vào mùa đông Lâm Thời An còn dẫn cô đi ngắm tuyết rơi đầu mùa, lớp tuyết trắng mịn màng phủ những ngôi nhà hàng cây, ánh mặt trời phản chiếu qua lớp tuyết tia lấp lánh như kim cương.
Cái lạnh bao chùm thành phố, thơi thở có thể nhìn thấy không trung, cô cùng Lâm Thời An nhau đi trượt băng, xây người tuyết, chơi ném tuyết hòa vào tiếng cười gây ngô như những đứa trẻ.
Một mùa qua đi Lâm Thời An và Linh Noãn Hạ luôn để lại những ký ức trong thanh xuân tươi đẹp.
Lâm Thời An vẫn một cảm xúc với Noãn Hạ, nhưng cô thì không như vậy nữa.
................
"Reng reng..."
Giờ ra chơi cô quay xuống thấy Lâm Thời An đang ngủ. Ánh nắng chiều tà vàng nhạt chiếu vào mặt Lâm Thời An, cô dùng tay nhỏ bé của mình che cho hắn nhưng có vẻ không tác dụng.
Linh Noãn Hạ nhìn Lâm Thời An, tóc để mái thưa trong đen nhánh mượt, sóng mũi cao rất đẹp.
Gương mặt thanh tú như một mỹ nam xé truyện bước ra.
Dưới mắt Lâm Thời An có một nốt ruồi lệ trong rất đẹp, cô đưa mặt sát vào đưa tay sờ vào thì bất ngờ Lâm Thời An mở mắt ra nhìn Noãn Hạ.
Tay cô dừng lại nhìn hồi lâu thì bị Lâm Thời An cất giọng hỏi: "Em làm gì đó."
Linh Noãn Hạ giật mình bất ngờ ngã ra sau tay Lâm Thời An nắm cổ tay cô lại kịp.
Linh Noãn Hạ giọng lắp bắp nói:
" Em...em định che nắng cho anh."
Linh Noãn Hạ lãng tránh nói đi ra ngoài để mua gì ăn.
Không biết từ lúc nào Linh Noãn Hạ đã bắt đầu yêu Lâm Thời An, không còn xem Thời An là anh trai nữa.
…
Năm lớp 12 Noãn Hạ đi qua con hẻm nhỏ thấy một nhóm ba người học sinh trong rất phá phách bắt nạt một bạn nữ, cô không thể đứng nhìn liền chạy lại đứng trước bạn nữ yếu ớt la lên:
“ Muốn bắt nạt người à.”
Ba người kia vẻ mặt rất thiêu thích dùng tay đẩy vai cô giọng giễu cợt nói:
"Đừng lo chuyện bao đồng, nếu không muốn bị chung."
Một trong ba đã thấy cặp của cô định lấy đi nhưng cô thất tay ra. Ba người kia định giơ tay đánh Noãn Hạ nhưng bị cô chụp lại được,ba người đó chưa chịu thua định lên đánh cô.
Linh Noãn Hạ chống trả lên đánh túm tóc bọn bắt nạt đánh một trận, ba người kia cũng phản kháng đánh trả.
Không lâu sau nghe tiếng ồn ào trong ngõ người đi đường thấy và la lên ngăn Linh Noãn Hạ và những người đó lại.
Ba người kia tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch nhìn cô rồi bỏ đi với vẻ mặt tức giận ánh mắt tôi nhìn có thể nuốt chửng cô.
Mặt cô có vài dấu tác động của ba người đó nhưng tôi đã đã quen vì ba cô là cảnh sát đã dạy tôi vài động tác phòng thân.
Bỗng Linh Noãn Hạ nghe: "Cậu không sao chứ”
Linh Noãn Hạ quay lại thấy một cô gái dáng người mảnh mai trong rất yếu ớt đứng nép vào một bên trong vẻ rất sợ hỏi tôi cô quay lại thấy một cô gái dáng người mảnh mai trong rất yếu ớt.
“ Không sau.”
Rồi bạn đỡ Noãn Hạ đi ra vừa đi vừa hỏi:
“ Cậu tên gì?”
"Tôi tên Linh Noãn Hạ”
Còn cậu tên gì?
" Tôi là Tô Linh”
Ra tới đầu ngõ tôi thấy anh Lâm Thời An chạy lại thấy Noãn Hạ tóc tai rối mù, trên mặt còn hiện mờ nhạt những vết bầm vẻ mặt hốt hoảng hỏi cô:
"Em…em bị làm sao thế?” hỏi liên tục khiến Noãn Hạ không kịp trả lời.
Cô chưa kịp trả lời thì Tô Linh giọng nhẹ nhàng nói:
“ Noãn Hạ vì cứu em mà bị thương, em xin lỗi.”
Noãn Hạ cười ngây ngô nói: “ Không sao, không sao.”
Linh Noãn Hạ vừa quay qua
" Cốc" Lâm Thời An gõ đầu cô Noãn Hạ kêu lên:
"Đau." rồi dùng tay xoa xoa đầu mình.
Anh quay lại nhìn tôi nói: “ Đồ ngốc."
Lâm Thời An khom người bế cô lên hắn mạnh mẽ nhưng ánh mắt lại dịu dàng luôn nuông chiều cô như muốn bảo vệ thế giới nhỏ bé trong vòng tay của hắn.
Khi Lâm Thời An bế cô lên khiến Tô Linh có chút bất ngờ.
Ba người trở nên thân thiết hơn, thành bạn thân luôn như hình với bóng. Tô Linh tính tình ôn nhu, nhã nhặn, khiến các nam sinh khác phải ngước mắt nhìn khi đi qua.
Noãn Hạ đi đâu cũng dẫn Tô Linh đi chung, đi xem phim, đi dạo khắp thành phố, sự xuất hiện Tô Linh khiến Noãn Hạ rất vui khi có một người bạn thân như Tô Linh.
......................
Download MangaToon APP on App Store and Google Play