Đêm lạnh giá tại tiểu bang Alaska, America.
Với tuyết trời của mùa đông, dòng người qua lại đông đúc ai cũng muốn trở về nhà nhanh nhất có thể...
Một cô gái 20 tuổi với ước nguyện thoát khỏi cái nghèo khổ mà nơi cô sinh ra. Ánh mắt ấy đang mong chờ ai, hy vọng vì ai?
"Mẹ, mẹ đừng như thế mà,...Con đã lựa chọn con đường này cho chính mình, con không muốn ở lại nơi không giúp con phát triển tương lai. Mẹ hiểu con chứ?"
"Ha ha... mày đi vì cha mày thôi chứ mày có muốn ở cùng tao đâu, vốn dĩ tao không nên nuôi mày đến bây giờ."
"Tốn cơm tốn gạo!"
...
"Thầy tin em có thể làm được, em đã từng trải qua rất nhiều khó khăn để đạt được kết quả này."
"Em hiểu ý thầy ạ, em đã chuẩn bị cho kết quả này rồi ạ."
"Lúc đầu sẽ rất khó khăn với em, nhưng hãy cố gắng em nhé. Quyết định đi du học của em thầy cũng rất mừng vì em không từ bỏ cơ hội."
"Em cảm ơn thầy vì đã giúp đỡ em trong thời gian qua."
"Thầy chúc em thành công trên con đường mình đi!"
...
Cô muốn giải thích cho mẹ mình biết rằng cô nhận được suất học bổng sang Hoa Kỳ để du học và sẽ có cơ hội tiến xa hơn là làm việc tại đó và mang đến tự hào cho mẹ mình.
Còn về người cha, người không nhìn mặt cô từ khi sinh ra thì ông ta không xứng đáng để cho cô nhớ.
Ngày cô lên đường sang nước ngoài học tập mẹ cô đã không tiễn cô.
Cô còn bị chủ nhà lừa gạt cho thuê nhà giá rẻ, cuối cùng bị đuổi ra và mất hết số tiền đã để dành, những ngày đầu tiên thật tệ đối với cô gái 20 tuổi không có được sự yêu thương, không có gia đình người thân bên cạnh.
Với số tiền hỗ trợ ít ỏi cô phải tự mình làm hai công việc cùng một lúc, buổi sáng khi học xong cô liền phải chạy đi làm nhân viên bán hàng tại một mini shop, tối đến cô hoàn thành công việc thiết kế tại công ty truyền thông.
Có rất nhiều khó khăn khi mới bắt đầu, rất may mắn rằng công ty truyền thông đã chấp nhận cô làm nhân viên part-time, nhân viên ở đó cũng không khiến cho cô khó hòa nhập.
Mỗi ngày cô đều đi qua một con đường sầm uất, đông người qua lại nhưng lại không nhìn thấy sự ấm áp từ nơi này.
Cô vẫn luôn cố gắng liên lạc với người mẹ của mình. Nhưng bà ấy chưa từng phản hồi với cô.
- Bà ấy thật sự không quan tâm đến mình.
Ngồi trên xe bus, nhìn thấy cảnh về đêm của thành phố này cũng được xen như là điều an ủi nhất trong khoảng thời gian này của cô.
Bởi vì cô quá bận, không có thời gian để kết bạn và nói chuyện nên thời gian cô rảnh sẽ tập trung cho việc học tập và trao dồi kỹ năng của mình.
Nhưng mà cô luôn có cảm giác rằng đang có ai đó đang theo dõi mình, mỗi buổi sáng cô đến lớp đều có sữa tươi ở bàn học của mình, lúc đầu cô nghĩ là sẽ có ai đó nhầm lẫn, nhưng suốt 2 tuần qua đều có hộp sữa và giấy note có tên cô rõ ràng. Chủ yếu cô sẽ không uống mà sẽ tặng cho bạn cạnh bàn.
Một ngày vừa làm việc vừa học tập thì đã rút kiệt sức lực của cô. Khi trở về nhà, cô cảm thấy cô thật cô đơn, muốn có một bữa ăn nóng hổi đặt trên bàn, một ngôi nhà sáng đèn khi mình trở về nhà.
- Thật tệ, thật cô đơn.
- Số điện thoại hiện tại không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Một khoảng không yên lặng, một đôi vai gầy phải đối đầu với những khó khăn giữ nơi diễm lệ, xa hoa này.
- Phải thật tỉnh táo, không buồn nữa, sau này sẽ làm việc một mình rất nhiều, nên phải học cách chấp nhận, chẳng phải suốt 20 năm nay mình luôn tự làm hết mà.
#Chap này sẽ khá buồn và tiêu cực vì nữ chính chỉ mới bắt đầu chuỗi ngày khó khăn!
Này! Claura cô xem này chúng ta sắp có đơn hàng do ông chủ gửi đến này, ông ta thật phiền phức.
- Soạn hàng đóng gói thôi, ông ấy đến lại trừ lương đấy!.
Tiếng la hét bên ngoài vọng vào:
- Bọn này chán sống à!, dám bán hàng hỏng cho ông đây.
Người đàn ông mở cửa đi vào đập phá chậu hoa cạnh cửa bể toang:
- Một lũ nhân viên vô dụng.
Ông ấy dùng những từ ngữ khó nghe và thô tục để đổ lỗi.
- Thưa ngài! Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?
Người đàn ông không nói gì đến tát vào má của Claura một cái kèm với những tiếng chửi khiến cô sợ hãi.
- Cảnh sát đến, cảnh sát đến!
- Mong anh hợp tác, chúng ta mời anh về cơ quan trào đổi
- Chúng tôi đã trích xuất camera và nhìn thấy ông đang có hành vi thô lỗ, xúc phạm người khác. Và tôi cũng biết nguyên nhân lý do vì sao ngài làm như thế. Chúng ta có thể giải quyết bằng cách thương lượng như vậy mà ông lại dùng hành động như thế với nhân viên cửa hàng. Ông cần đến đó xin lỗi và bồi thường về tổn thất tinh thần và vật chất cho nhân viên ấy và cửa hàng.
- Tôi nói rồi, tôi sẽ không bồi thường.
- Tôi không cần! Bán đồ hư hỏng cho tôi, tôi không thể chấp nhận được.
...
- Đúng là người đàn ông thô lỗ mà, cô có bị sao không Claura?
Cô chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu.
- Hay cô về sớm nghỉ ngơi đi, tôi đã báo với ông chủ rồi. Cô yên tâm! Cô vẫn có lương cho ngày này.
- Vậy nhờ cô làm giúp tôi.
Ngồi trên xe bus, dù đã ở tiểu bang này đã lâu nhưng lần đầu tiên cô nhìn thấy sự nhộn nhịp của buổi chiều hoàng hôn tại nơi đây.
“ Này người Châu Á!”
“Nhìn cô ta thật đáng ghét! haha"
“Tôi nhìn thấy cô như thế mà vẫn có người thích lạ thật đấy. Haha”
Những lời nói ấy luôn hiện hình trong đầu của cô, cô thấy cũng rất bình thường. Mục tiêu của cô không phải đến đây để làm nghe những lời dè biểu ấy mà là tập trung học tập và có học bổng cho năm tiếp theo.
Vì cô đang du học nên có rất nhiều nguồn văn hóa và tư tưởng khác nhau cộng hưởng nên cô cho đó là điều bình thường của một lớp học.
Cô vẫn nhìn thấy được cũng có rất nhiều người muốn làm thân với cô, nhưng có lẽ là do sự ít nói của cô nên vẫn chưa có bạn bè.
- Ở chỗ kia có chuyện gì vậy, gọi cảnh sát đi.
Cô đến chỗ đông người ấy.
- Hình như có người bị đâm kìa.-sợ quá đi mất, về nhà thôi....
Tiếng người bàn tán vô cùng ồn ào.
Nhìn thấy ở đám đông có một chàng trai trẻ khoảng tầm 23 tuổi đang bị đâm và vẫn chưa có xe cấp cứu đến, còn nhìn thấy kẻ đâm người khác đang bị tóm lại bởi một người đi đường.
- Anh không sao chứ!: Claura
May mắn cô mới đi mua một ít thuốc khử trùng do vết thương của ông chú kia tạo ra.
- Tôi sơ cứu tạm thời cho anh
- Cảm...cảm ơn...cô!
Hàng động sơ cứu của cô khá là vụng về, vì đây là lần đầu tiên gặp tình trạng như này, cô chỉ nhớ một chút về sơ cứu thông qua bài học trên mạng về cầm m*u.
Cô vừa băng bó cho anh ta xong là xe cấp cứu vừa đến.
Trong đám người có một chàng trai nhìn cô với biểu hiện rất ngưỡng mộ, anh ta nhìn cô không rời mắt, không nhìn rõ ánh mắt ấy thể hiện là gì, nhưng anh ấy nhìn rồi lại cười.
- Này, Paul!...nhìn gì mà chăm chú vậy, cậu có nhớ ông Mark không? Ông ấy có vẻ rất thích bài trình bày về chủ đề của cậu, ông ta còn muốn gặp cậu nữa kìa.
- Ông ấy nói vậy sao.
- Ừm, ông ấy muốn lên kế hoạch để thực hiện dự án đó luôn đấy.
- Tôi biết rồi, đi thôi!
Chi tiêu bên này cao ngất nên cô phải kiềm chế bản thân không ăn ở ngoài mà phải tiết kiệm chi phí, hai tuần trước cô bị đau dạ dày nên phải ăn uống cẩn thận hơn.
Hàng xóm của cô, Misthy cô ấy cũng là một người mẹ đơn thân sống một mình nuôi con, cô ấy là người luôn giúp đỡ cô khi mới chuyển tới đây.
- Chị Misthy cuối tuần này chị có muốn đi chợ với em không, phiên chợ này diễn ra một tháng một lần đấy ạ.
- Để chị sắp xếp, vì nhà cũng sắp hết dưa chuột muối chua rồi.
Hai người nhìn nhau cười, đối với cô có thể Misthy là người thân với cô nhất suốt một năm qua, con của Misthy cũng rất mến cô, mỗi lần cô đi học về sớm đều làm bánh bông lan dâu tây mang sang cho thằng bé.
Thằng bé luôn dẫn cô đi dạo khắp nơi ở khu vực này.
Một người đàn ông với phong thái làm việc vô cùng nghiêm túc và tập trung, vì việc điều hành công ty còn khá mới mẻ đối với anh nên phải nâng cao chất lượng gấp nhiều lần để mang công ty đi xa hơn, anh cũng biết rằng công ty chỉ mới đi vào hoạt động được 2 năm còn nhiều thiếu sót.
- Có Giám Đốc trong đó không?
- Giám Đốc ở trong đó đấy ạ!
- Cảm ơn cô.
Cốc cốc
- Vào đi!
Người đàn ông bước vào với khí thế tương đương với phong cách làm việc của anh.
- Tôi đã gửi báo cáo cho cậu, đó là thông số kỹ thuật mà tôi đã khai thác được.
- Eric, cậu có cảm nhận được rằng năm nay công ty chúng ta đã bị hụt một lượng khách hàng không.
- Bởi vì chúng ta có đối thủ cạnh tranh, cậu xem các kế hoạch của họ tung ra thị trường không? Rất có lợi cho khách hàng. Chúng ta mất một lượng khách hàng là đúng rồi.
Hai người nhìn nhau như ngầm hiểu ý tưởng của nhau.
-Hay là...
Ngôi trường cô theo học cũng được xem là ngôi trường nổi tiếng University of Alaska Anchorage là trường đại học có số lượng tuyển sinh lớn nhất trong toàn bộ hệ thống. Có rất nhiều du học sinh đến đây...
- Này, Claura qua kỳ thi này là sinh nhật của tôi cậu có muốn tham gia không?
Linda một cô gái người Hà Lan nước da trắng, là người giúp đỡ cô trong lớp học.
Cô ấy nhìn thấy sự phân vân trong cô.
- Nếu cậu bận thì khi nào có dịp thì tham gia cũng không sao.
- Mình sẽ tham gia.
- Thật sao! Yaaa, okay hôm ấy mình sẽ đón cậu nhé.
Cô chỉ nhìn cô và cười nhẹ vì sự trẻ con của cô ấy, đôi lúc cô ấy luôn là người hỗ trợ cô trong học tập, là một hoa khôi xinh đẹp và giỏi giang nên cô ấy có học bổng rất dễ dàng.
Nhưng khi biết cô khó khăn và nhờ vào học bổng để giảm chi phí thì cô ấy luôn chủ động lặng lẽ nhường thành tích lại cho cô. Nhờ vào một người bạn của cô ấy kể, lúc đầu nhìn thấy
Linda thì có chút ghen tỵ vì cô quá xuất sắc và lo sợ sẽ không có cơ hội để hoàn thành việc học, nhưng không ngờ cô ấy lại tốt đến vậy.
Một chàng trai lặng lẽ ở góc lớp luôn hướng ánh mắt theo dõi hai người nói chuyện.
- Chị Claura ơi! Hôm nay chị có làm bánh bông lan dâu tây cho em không?
- Nhà chị hết trứng rồi,... Em có muốn đi mua trứng với chị không?
- Thật hả chị! Aaaa Yêu chị nhất
- Đi thôi
- Chị ơi, chị có muốn ăn kẹo không? Về nhà em có nhiều kẹo lắm.
- Ăn kẹo nhiều sẽ sâu răng lắm. Em không được ăn nhiều nhé.
- Dạ chị, chị như mẹ em vậy. Hic
Cậu bé thể hiện khuôn mặt khiến cô phải bật cười vì quá dễ thương.
Đang đi trên đường bỗng dưng bị chạm bả vai vào ai đó, cô hoảng hốt .
- Xin lỗi cô! Tôi không cẩn thận.
Người đàn ông nhìn cô đầy vẻ bất ngờ.
- À, không sao ạ!
Cô xem như không có gì lặng lẽ rời đi mua trứng để về làm bánh cho cậu bé.
Cô lướt qua anh, khiến Charlotte khá bất ngờ, vì sao cô lại không nhận ra anh dù gì thì cũng gần một năm anh gặp cô và học chung lớp mà cô lại không nhận ra anh, buồn thật chứ.
“Thôi thì ít hôm nữa chúng ta sẽ làm quen nhau sau”.
Thời gian rảnh ngoài việc đi chơi cùng với cậu bé, thì cô tập trung tạo dựng nội dung lên kế hoạch cho công việc, nhờ vào đó cô chỉ mới năm nhất đại học đã có khá nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực truyền thông.
Bà ngoại thường nói với cô rằng là:
“Là phụ nữ thì đến tuổi phải cưới chồng sinh con, sống vì chồng, mày chỉ toàn mơ mộng, sống thỏa mái không chịu cứ thích chật vật ngoài xã hội”.
Lúc ấy cô hoang mang lắm cô sợ phải bị ép buộc nên cô lựa chọn lên thành phố học, tránh phải nghe những câu nói của bà ngoại mình.
“Mình sẽ không bị khuất phục trước những cạm bẫy đâu!”.
Kỳ thi cũng sắp diễn ra, cô phải cận lực để ôn bài để có kết quả tốt, thế giới của cô lại như một vòng lặp đi làm đi học ngày này qua ngày kia, đôi lúc cô nhìn thấy nó cũng vô cùng nhàm chán, nhưng cô phải hoàn thành mục tiêu của mình trước khi mọi thức quá trễ.
Sáng nay cô xém chút nữa bị trễ thi, thời tiết mùa hè này khá mát mẻ giấc ngủ của cô cũng được cải thiện rõ ràng và đến mức tiếng báo thức của điện thoại reo lên mà cô đã bỏ qua nó.
Sau khi thi xong cô nghĩ “May quá kịp buổi thi cuối cùng”
Một người bỗng dưng phía sau choàng tay qua vai của cô, giọng nói vô cùng ngọt ngào và trong sáng.
- Hey! Claura ngày mai nhớ ăn mặc thật đẹp đấy nhé, đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của mình nhé.
- Oke, mình sẽ ăn mặc thật đẹp mà.
- Nàng cứ ở nhà đợi tôi, tôi sẽ qua rước nàng đến bữa tiệc.
Cô chỉ biết cười với sự trẻ con của cô ấy, vì điều đó nên có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô ấy nhưng toàn bị Linda từ chối.
Không muốn cho Linda thất vọng nên cô đã ghé vào trung tâm thương mại để xem qua một số chiếc váy, khi đi qua một cửa hàng thì thấy một chiếc váy được trưng bày cô muốn vào thử nó, đã lâu chưa thấy chiếc váy nào lại phù hợp với cô. Nhìn vào gương cô nhìn thấy một con người khác, cô nhân viên đi đến:
- Chiếc váy này rất hợp với cô đấy, cô trang điểm thêm nữa thì sẽ rất xinh đẹp.
Cô nhìn vào gương với một sự ngạc nhiên và ngẩn người nhìn hình dáng của mình trong gương và đỏ mặt với lời khen của chị nhân viên.
- Này...Này! Paul cậu nhìn gì mà thẩn thờ thế, mấy hôm nay tôi thấy cậu hơi mất tập trung đấy.
- À, không có gì, Đi thôi.
Eric nhìn theo hướng của anh nhìn mà không nhìn thấy gì, thầm nghĩ “Có gì mà nhìn lâu thế nhỉ”.
- Paul! Đợi tôi với.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play