Tại một ngôi làng, ở cô nhi viện. Một đứa bé nằm ở cánh cửa lớn khóc lóc ỉ ôi.
- Oe oe~~"
Sau một tràng khóc dài đột nhiên tiếng khóc im bặt, đứa bé khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu, nhưng đôi mắt đang mở to không phù hợp với độ tuổi đó. Đôi mắt mở to láo liên nhìn xung quanh.
" Ta..ta như vậy là xuyên không? Thật không thể tin nổi! "
" Ta là Lưu Thanh một cái người hiện đại, Sau nhiều năm ta khổ sở chống đỡ bệnh tật. Vốn đang nằm trên giường bệnh, cớ sao lại nơi này. "
" Mà hình như vừa nãy ta mới thấy tiếng trẻ khóc quấy động ở đâu đó, mà đây là nơi quái nào? "
" Chờ đã sau tay ta lại nhỏ thế này? Cũng không thể nói được..."
Lưu Thanh dùng bàn tay ngắn ngủn xoa xoa khuôn mặt, một tia điện xẹt qua. Lưu Thanh tựa hồ đã hiểu được điều gì.
" Ta đây là xuyên không? Lẽ nào lại là thật. "
Vốn là một người suốt ngày loanh quanh phòng bệnh không có gì làm, Lưu Thanh tìm đến các loại tiểu thuyết nhằm xua tan nhàm chán và quên đi bệnh tình.
Các loại tiểu thuyết Lưu Thanh cũng đã đọc qua, điển hình là mấy loại xuyên không gần như là rất nhiều.
Không biết nghĩ đến điều gì, bàn tay nhỏ dơ lên. Một tiếng hét lớn trong lòng của Lưu Thanh.
" Hệ thống! Đại gia tới đây..."
Mấy phút sau vẫn không phản ứng.
" Hệ thống! Hệ thống đâu..."
Gọi mãi Lưu Thanh không thấy phản ứng gì, anh cũng thử hết mọi cách gọi khác nhau nhưng đều không có phản ứng. Khuôn mặt hậm hực nhăn lại.
" Lừa đảo, tất cả đều là lừa đảo. Vốn không có hệ thống gì. "
Đúng lúc này cánh cửa lớn được mở ra, theo bản năng Lưu Thanh cố liếc mắt lên nhìn.
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, ở tầm nhìn này, không biết sao Lưu Thanh cảm thấy hơi sợ. Sợ bị dẫm bẹp.
" Ai? Đứa nào không có não, bỏ lão tử ở bậc thềm thấp này? "
Vị trí hiện giờ của Lưu Thanh là ở bậc thềm thấp nhất, nơi này bị khuất tầm nhìn. Lưu Thanh bỗng hoảng loạn chỉ thấy bàn chân đã nhấc lên gần như sắp đâm xuống.
" Cứu Cứu! "
- Oe Oe ~
Một tiếng khóc lại vang lên, bàn chân cũng nhanh chóng được rút lại.
Người phụ nữ trung niên cũng giật mình, phát hiện là một đứa bé. Nhẹ nhàng cúi xuống bế lên.
Lưu Thanh vừa thở phào khi vừa thoát được một kiếp nạn, nhưng lại cảm thấy mát mát ở phía dưới.
" Biến thái! Biến thái kìa mọi người ơi, dù ta là một đứa trẻ cũng không cần phải xem xét như kia chứ..."
Đúng lúc này Lưu Thanh nghe một âm thanh kinh ngạc nhưng pha nặng nề của người phụ nữ.
- Là một bé trai.
Nhìn khuôn mắt đó Lưu Thanh có chút hoảng.
" Không lẽ ta xuyên phải một cái thế giới có Vua, sẽ phải làm thái dám đấy chứ..."
" Ta không muốn!... Thả ta ra.."
Lưu Thanh hết sức dãy dụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi người phụ nữ.
- Không ngờ một bé trai đáng yêu đầy sức sống lại bị vứt bỏ, có lẽ là nỗi khổ riêng.
Nghe được câu nói này Lưu Thanh mới nhìn lên chạm mắt với ánh mắt hiền hậu của người phụ nữ.
- Dì tên Lý Mai, từ này về sau dì sẽ chăm sóc cho con
Lưu Thanh.
Vừa nói Lý Mai vừa dùng đầu ngón tay chọc vào má phúng phính của Lưu Thanh.
" Ta biết ngay mà, một người như vậy sao có thể là người xấu được... Chờ đã, sao dì ấy lại biết tên ta ? "
Đúng lúc Lưu Thanh đang hoảng hốt, thì Lý Mai có cầm một tấm vải. Lưu Thanh nhìn thấy bên trên có trữ, tuy không hiểu nhưng anh cũng biết nhất định là tên anh.
Được đưa vào trong Lưu Thanh phát hiện, đây vốn là một cái cô nhi viện. Cô nhi viện nhìn qua khá bình thường, nhưng lại có cảm giác rất ấm áp.
" Không biết đây là cái thế giới như thế nào, không có hệ thống cũng chẳng vấn đề gì. Là một người có kí ức hiện đại, ta sẽ tự tạo bản Hack cho mình"
- Đứa trẻ này từ đâu ra vậy.
Một người phụ nữ khác tiến đến, Lý Mai không giấu giếm nói lại.
- Tôi sẽ tự nuôi nó.
Lý mai nói.
- Được, nhưng sao đứa bé này cứ cười từ nãy tới giờ vậy.
Nghe vậy Lưu Thanh mới bừng tỉnh, sau đó giả vờ ngủ.
Cuộc sống của Lưu Thanh bắt đầu khá bình thường, anh đã có nhận định đây chỉ là một thế giới bình thường.
Một ngày khi gần 6 tuổi, Lưu Thanh tìm đến Lý Mai và hỏi.
- Dì Mai, con có thể đến trường không?
Lý Mai nghe vậy, Sững sờ một hồi lâu mới nói.
- Trường là gì?, Ý con là tông môn.
Nghe Lý Mai nói vậy, Lưu Thanh thầm nghĩ.
" Vậy thế giới này không phải là lạc hậu, lẽ nào là một thế giới rất phát triển về ngành tiểu thuyết. Đây là câu nói đùa của dì ấy để nói với trẻ con sao? Tông môn ở đây chắc là trường học."
Nghĩ vậy Lưu Thanh gật đầu.
- Vâng ạ!
Lý Mai xoa đầu Lưu Thanh cười nói.
- Con vẫn chưa đủ tuổi.
Sau chuyện ấy Lưu Thanh không tiếp về vấn đề này nữa cho đến năm bảy tuổi.
Lúc này cô nhi viện xuất hiện một thành viên mới, là một cậu trai. Gặp mặt người này Lưu Thanh cảm giác rất quen nhưng không nhớ đến đã gặp ở đâu, Lưu Thanh tiến đến chào hỏi.
- Xin chào! Tôi là Lưu Thanh, rất vui được gặp cậu.
Ánh mắt người này mang một tia sợ sệt nhưng nhiều nhất là thù hận, Lưu Thanh không quan tâm điều đó. một đứa trẻ mồ côi, điều đó là bình thường.
Chần chừ một lúc cậu trai nói.
- Ta là Diệp Phàm...
Câu nói rất nhẹ, Nhưng giống như một con dao phóng thẳng qua lớp phòng vệ của Lưu Thanh. Nụ cười bị đông cứng, phản ứng lại là một tiếng hét.
- Hả!
Động thái này của Lưu Thanh khiến người người phản ứng, nhiều nhất là giật mình. Lưu Thanh không quan tâm đến điều đó, anh nắm chặt hai vai của Diệp Phàm mặc sức lay.
- Cái... Cái gì? Cậu nói cậu tên gì cơ?
Diệp phàm càng sợ bộ dáng này của Lưu Thanh ấp a ấp úng nói.
- Tôi... là Diệp phàm.
Lưu Thanh như chết lặng, rất nhanh lại tự trấn an bản thân.
" Trùng hợp! Nhất định là trùng hợp. Nếu trên đời không có sự trùng hợp, nào có kẻ nghiện lô đề cơ chứ."
Theo suy nghĩ này Lưu Thanh Bình tĩnh hơn chút ít. Đúng lúc này một giọng nói cắt ngang Lưu Thanh.
- Cậu bạn này, không sao chứ.
Bây giờ Lưu Thanh không dám hỏi người trước mặt, Vì người phụ trách cho Diệp phàm cũng chính là Hạ Quan. Truyện Lưu Thanh đọc là tiểu thuyết, chỉ có một số ít nhân vật chính là có hình minh họa. Lấy hết mọi can đảm, anh nói.
- Dạ, con không sao? Dì là...
Người phụ nữ mỉm cười.
- Dì tên là Hạ Quan
Một tiếng sét đánh ngang tai, Lưu Thanh hoàn toàn chao đảo lùi về sau.
" Xuyên không? Đúng là xuyên không. Nhưng xuyên vào tiểu thuyết! Trời ơi!"
" Ước mơ làm giàu của ta."
Lúc này Lưu Thanh mới hoàn toàn chấp nhận, anh chính là xuyên vào tiểu thuyết mà bản thân đã đọc qua 8,9 lần. Thông thường ai mà tin vào chuyện xuyên vào tiểu thuyết này chứ, nhưng anh thật là xuyên không.
Từ đầu Lưu Thanh đã thấy kì lạ bởi vì cô nhi viện này rất quen thuộc, Lưu Thanh cũng chỉ nghĩ là đã sống quen cho tới nhìn thấy Diệp Phàm, nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết Lưu Thanh đã đọc.
Điều khiến Lưu Thanh tuyệt vọng là anh chỉ là một nhân vật viết cho có, chuẩn chỉnh là nhân vật qua đường. Một nhân vật thường dùng để làm nền cho các tình huống tàn khốc và nguy hiểm.
Mà thế giới cuốn tiểu thuyết là một thế giới huyền huyễn tu tiên, nhưng bối cảnh lại không chỉ thiên về tu tiên. Nam chính là Diệp Phàm, Năm 16 tuổi. Cậu ta bước vào một tông môn, sau đó được sư tỷ, sư muội và ngay cả sư tôn đều yêu thích.
Trong 3 người này bề ngoài rất bình thường nhưng ẩn chứa bên trong là một tính chiếm hữu rất đáng sợ, đó chỉ là đối với nam chính mà thôi.
Trong 3 người đó, ai nấy đều khuynh quốc khuynh thành, nhan sắc đẹp không thể tả. Nhưng 3 người lại không phải là nữ chính, nữ chính là một người khác.
Diệp Phàm bỏ qua tình cảm của 3 người, kiên quyết theo đuổi nữ chính. Từ đó 3 người kia liên tiếp tổn thương, cuối cùng là hắc hóa. Thực lực của 3 người này không phải dạng vừa, không biết bằng cách nào họ có thể hủy diệt gần như hết cả thế giới. Tới đây đã hết chương, điều này cũng khiến Lưu Thanh cay cú vô cùng.
Không biết bằng cách nào Lưu Thanh đã lết tới phòng mình, tâm chí vẫn ở trên mây. Ban đầu anh còn thấy nó giải trí, giờ thì sao? Cuộc đời anh còn giải trí hơn.
Một cuộc đời thì toàn chiến đấu bệnh tình, may mắn xuyên qua gần như làm lại cuộc đời, lại là một cuốn tiểu thuyết. Cứ nghĩ bản thân chỉ là một nhân vật qua đường, Lưu Thanh lại càng thấy buồn cười.
Thẫn thờ cả nửa ngày đột nhiên Lưu Thanh nghĩ thông.
" Không đúng! Trong nguyên tác đúng là có xuất hiện một người tên Lưu Thanh, nhưng hắn ta không phải mình, vốn sự xuất hiện của mình đã không hợp lý. "
" Một kẻ ngu không đáng sợ, đáng sợ là kẻ không biết vị trí của mình! Bản thân mình đã biết chỉ là nhân vật qua đường, biết đến tình tiết cốt truyện. Đây chính là chìa khóa cứu mạng a."
" Mình sẽ thử bẻ lệch đi tuyến cột truyện, chỉ một ít thôi."
" Bản thân hiện giờ là một con bướm, chỉ cần vỗ cánh một cái sẽ tạo thay đổi lớn. Nó gọi là hiệu ứng cánh bướm "
" Không phải là nam chính không tiếp lấy tình cảm của 3 người kia thôi sao? Vậy thì đơn giản mình cũng sẽ theo nam chính bái nhập tông môn, ngay sau đó bồi dưỡng tình cảm cho họ. "
" Nếu thiết lập đã mạnh đến mức không thể phá vỡ, bản thân mình sẽ cố gắng tu luyện ở trong tông môn này. Lúc đó bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, chẳng sợ điều gì."
" Hiện giờ biết được đây chính là cuốn tiểu thuyết, cứ thấy mọi thứ giả tạo làm sao."
" Mình sẽ quyết định, chờ đến khi tu luyện đến cảnh giới có thể phá không, đi qua thế giới. Đến lúc đó mình sẽ trở về thế giới hiện đại của mình."
" Một thế giới hiện đại bình thường, mà tôi là cường giả tu luyện. Nghĩ thôi đã thấy sướng... hahahaha..."
Lý Mai thấy khóe miệng Lưu Thanh cười như muốn rách ra cũng thấy yên tâm, từ lúc đó sắc mặt anh ỉu xìu khiến Lý Mai lo lắng vô cùng. Hiện giờ Lưu Thanh cũng trở về dáng vẻ thường ngày.
- Dì Mai để con giúp!
Lưu Thanh chạy đến bê chậu quần áo ra ngoài phơi, Lý Mai cười. Lưu Thanh là người mà cô rất tự hào, một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện và rất trưởng thành. Thỉnh thoảng hơi kỳ lạ một ít.
Hiện giờ Lưu Thanh đang rất vui mừng bởi vì đây là thế giới tu chân, Mỗi một cậu trai đều mơ ước một kiếm phá núi, ngự kiếm phi hành, chưởng pháp vô địch. Lưu Thanh cũng mơ ước như vậy, nhất là khi anh chỉ loanh quanh phòng bệnh.
- Nhân vật qua đường thì sao? Ta vẫn muốn tu tiên!
Từ sau khi biết đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, Lưu Thanh nhìn vào ai cũng chỉ thấy khuôn mặt họ viết lên một dòng chữ. Nhân vật qua đường.
Tuy rất khó chịu nhưng không cản trở Lưu Thanh vạch ra con đường cho mình. Bây giờ Lưu Thanh sẽ phải kết thân với Diệp Phàm, chuyện này trong cốt truyện không hề có. Lưu Thanh cũng cực kỳ hồi hộp, nhưng về thời gian lâu dài lại không có ảnh hưởng gì.
Lưu Thanh đoán bước đầu đã thành công, có thể do nó không phải đánh vào cốt truyện chính nên mới an toàn.
Lưu Thanh ra khoảng sân nhỏ chỉ trời hét lớn.
" Hôm nay phải thay đổi bản thân! "
- Đầu tiên là một nghìn cái hít đất.
Lưu Thanh vô cùng tự tin nói.
Là một nhân vật qua đường, Lưu Thanh không biết sẽ có những nguy hiểm gì đang trực chờ. Tuy đã nắm cốt truyện nhưng có thể sẽ có một số cái lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
- 1,2,3,4,5,6..7..8...9....10.
Được 10 cái hít đất Lưu Thanh cảm giác cánh tay thân yêu của mình đã bị liệt, anh nằm trên đất lạnh thở hồng hộc.
- Thôi thì làm người nên khiêm tốn, cây cao đón gió. Một nghìn cái thì hơi lố, 10 cái là được.
Nói xong Lưu Thanh chuyển qua squats, lần này được nhiều hơn khoảng 50 cái và sau cùng là gập bụng.
Lưu Thanh bắt đầu giữ thói quen này hàng ngày, ban đầu còn không thích ứng kịp cơn đau âm ỉ khắp người. Với ý chí bền bỉ anh đã tạo được thói quen này.
Ngoài những cuộc sống thường ngày có thêm các bài tập, Lưu Thanh cũng phải kết thân với Diệp Phàm.
Điều này khá dễ dàng vì Diệp Phàm là nam chính, tính tình khá tốt.
Hai người thường xuyên rủ nhau đi chơi, nếu Diệp Phàm là nữ chính. Lưu Thanh chắc chắn sẽ cưới luôn khỏi phải mệt nhọc như vậy.
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn cho đến một buổi sáng năm 16 tuổi. Một thiếu niên với nhóm cơ săn chắc được tôi luyện hoàn hảo chính là Lưu Thanh, thiếu niên còn lại là Diệp Phàm cơ thể không được đẹp như Lưu Thanh.
Trong suốt buổi luyện tập của mình, Lưu Thanh có ngỏ ý mời Diệp Phàm tập cùng. Nhưng cậu ta lại không thích tập luyện kiểu này, cậu ta nghĩ tập luyện cơ thể là vô ích. Lưu Thanh cũng không ép, vì Diệp Phàm là nam chính đâu có chuyện gì được.
Lúc này hai người đang thi bơi trong một cái hồ lớn, bơi chán chê rồi cũng dừng lại. Đột nhiên Lưu Thanh để ý đến Diệp Phàm dường như mang tâm sự, Lưu Thanh tiến đến trêu đùa.
- Gì đây, người đào hoa như cậu mà cũng có lúc phải buồn phiền sao?. Chẳng lẽ nghĩ xem phải chọn em nào à?.
Lưu Thanh nói vậy cũng không phải hoàn toàn là trêu đùa, trong cô nhi viện có khá nhiều bạn nữ thầm mến Diệp Phàm.
Nghe Lưu Thanh nói vậy, Diệp Phàm nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
- Đừng có trêu chọc tôi!
Nghe vậy Lưu Thanh xua xua tay.
Suy tư một lúc Diệp Phàm nghiêm túc nói.
" Có chuyện này! "
Nhìn biểu hiện của Diệp Phàm ,Lưu Thanh đoán được đại khái nhưng vẫn tỏ vẻ không hiểu gì.
- Cái gì cơ?
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Tôi quyết định sẽ rời khỏi cô nhi viện, bái nhập tông môn cầu tu luyện.
Lưu Thanh cũng ngạc nhiên khi cậu ta nói thẳng vậy.
" Ngày này cũng đến! Cậu ta nói vậy là muốn có người đồng hành, nhưng điều này cũng khá là nguy hiểm. Nhân vật qua đường như mình có thể trở thành vật tế để miêu tả con đường gian nan của nhân vật chính không chừng."
Mặc dù đây là thời khắc mà Lưu Thanh mong chờ, Nhưng đồng thời anh cũng rất sợ.
Thấy Lưu Thanh trầm ngâm, Diệp Phàm lại tưởng Lưu Thanh không hiểu tu luyện là gì. Cậu vốn muốn đưa ra lời hứa đại khái như : Tôi hứa chúng ta sẽ an toàn đến đó!.
- Tôi hứa....
Chưa kịp nói Lưu Thanh đã cắt ngang, bởi lời hứa này cũng giống như án tử vậy.
- Tôi sẽ đi cùng cậu.
Diệp Phàm Nghe vậy vui mừng.
Mất mấy ngày để hai người chuẩn bị lên đường, Lưu Thanh và Diệp Phàm được đưa tiễn giống như anh hùng lập được thành tựu lớn vậy.
" Quả là hào quang nam chính! "
Lưu Thanh nghĩ.
Lý Mai tiến đến tự tay đeo nải cho Lưu Thanh , nước mắt rưng rưng nói.
- Nhớ phải tự chăm sóc cho mình, ăn uống phải lành mạnh nhe con.
Nghe những lời này Lưu Thanh thật sự xúc động, ở thế giới cũ của mình. Lưu Thanh không có người thân, một mình mưu sinh, lao động mệt nhọc cuối cùng sinh ra bệnh. Lại phải một mình trống đỡ.
- Dì yên tâm, con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.
- Dì phải nhớ, đừng ra sức mệt nhọc quá! Nếu có thời gian con sẽ gửi thư cho Dì.
Cuối cùng sau cuộc chia tay, hai người cũng lên xe ngựa tạm biệt cô nhi viện, tiến đến tông môn.
Con đường này không phải chỉ có mỗi Lưu Thanh và Diệp Phàm đi, còn có rất nhiều người. Mọi loại tính khí đều có đủ, nhưng nhìn vào cơ bắp rắn chắc của Lưu Thanh họ cũng e dè mà ngoan ngoãn.
Lưu Thanh cũng thủ sẵn một con dao trong người, sẵn sàng cho mọi tình huống. Cũng không thể nói chỉ là một cái mã được.
Con đường họ đi vốn rất thuận lợi, đột nhiên xe ngựa dừng lại. Lưu Thanh trực tiếp rơi vào trạng thái căng thẳng dù biết thể nào tình huống này cũng đến.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play