[RhyCap] THẾ THÂN
Làm lại từ đầu
Khuya hè nóng nực, xe cứu thương lao vùn vụt giữa dòng xe cộ đông nghịt, còi xe inh ỏi, cố gắng chạy đua với Diêm Vương.
Y tá
Cử động rồi, mắt cậu ấy vừa mới động!
Mí mắt Chu Thanh Lạc còn chưa nâng lên, một giọng nữ trẻ tuổi mừng rỡ đập vào màng nhĩ cậu.
Cậu muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại như bị Diêm Vương giữ lại.
Nghe được tiếng của xe cứu thương, Hoàng Đức Duy có phần an lòng.
Cậu bị bệnh tim, là kẻ thù đã lâu của Diêm Vương, lần này PK với Diêm Vương, xem ra phần thắng lại thuộc về cậu.
Cậu vốn là một tác giả manhua có chút tiếng tăm, thỉnh thoảng sáng tác những truyện tranh hài hước và viết vài câu chuyện đùa ngốc nghếch. Không ngờ rằng những tác phẩm đó lại được yêu thích, giúp cậu trở thành một tác giả manhua và blogger hài hước nổi tiếng, đồng thời trở thành một người đàn ông thành đạt.
Một nhà xuất bản manhua không ngại cậu bị bệnh tim, cho cậu đi làm.
Hoàng Đức Duy vốn dĩ không muốn đi, thu tiền bản quyền manhua và độ hot trên mạng xã hội đã có thể giúp cho cậu cả đời không lo chuyện cơm áo.
Tuy nhiên, bản tính con người vốn dĩ có phần hiếu kì, cậu lại muốn nếm trải cảm giác phải gánh năm loại bảo hiểm và bị thực tế phũ phàng vùi dập.
Chỉ là cậu không ngờ, đi làm không chỉ có năm loại bảo hiểm mà còn có làm thêm giờ, còn có sếp không bình thường mất dây thần kinh hài hước, thích bắt người khác sửa bản thảo.
Vì vậy, lúc cậu viết những câu chuyện hài hước chạy deadline thêm giờ, tim không thoải mái, trước mắt tối đen, bất tỉnh nhân sự.
Hoàng Đức Duy
Hài ghê, hoá ra là mình làm việc tới mức mất mạng.* cười hahahaaa*
Hoàng Đức Duy
Lần này tỉnh lại, tôi nhất định sẽ đập đơn xin nghỉ việc vào mặt sếp, sau đó học dáng vẻ chỉ vào mũi mắng chửi người của ông ta. * cười độc ác*
Cảm ơn
Hoàng Đức Duy
“Ông tự mà sửa bản thảo đi! Bố mày không làm nữa! Ghê tởm! Ngu ngốc! Lòn!” * chửi thầm trong suy nghĩ*
Hoàng Đức Duy
“Dù sao thì cũng kiếm được tiền thay tim rồi, cho dù không thay được tim nữa thì số tiền này cũng đủ cho tôi sống cả đời.”* mắng tiếp*
Dù sao thì Hoàng Đức Duy cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, cuộc sống một người ăn cả nhà no đã quá tự tại rồi.
Chỉ cần sống thôi thì sẽ có hi vọng.
Hoàng Đức Duy suy nghĩ bậy bạ, gia tăng ý chí sống sót của bản thân.
Y tá
Cười rồi, cậu ta cười rồi!* la lên*
Bác sĩ
Bệnh nhân này hài hước thật đấy, giờ mà còn cười được.* cảm thấy thật lạ lùng*
Lúc này, mí mắt Hoàng Đức Duy bị Diêm Vương giữ lại được người khác vén lên, một tia sáng mạnh rọi vào con ngươi của cậu, trước mắt sáng bừng lên, những địa ngục tối tăm hỗn độn trong đầu bỗng nhiên biến mất.
Bác sĩ
Tạm thời không có việc gì làm rồi.
Giọng bad sĩ còn chưa dứt, Hoàng Đức Duy đã nghe được tất cả mọi người như trút được gánh nặng, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí nhất thời thả lỏng hơn rất nhiều, âm thanh bên tay vẫn còn tiếp tục.
Bác sĩ
Tuổi trẻ bây giờ không thương tiếc thân thể mình, bản thân mình dị ứng với đồ uống có cồn mà còn dám uống rượu thành cái dạng này. * vỗ tay vào trán bất lực*
Y tá
Đúng vậy, đang sống khoẻ mạnh không tốt hả? Tự nhiên muốn đi chết, thật tiếc mà, đẹp trai thế kia. * cảm thán*
Nghe được mấy chữ "sống khoẻ mạnh", Hoàng Đức Duy vận động mưu cầu sống sót của bản thân, đột nhiên mở mắt ra.
Hoàng Đức Duy
*tay giật giật*
Sống khoẻ mạnh đương nhiên là tốt rồi.
Mở mắt chỉ theo bản năng, trước mắt Hoàng Đức Duy vẫn là một màu trắng xoá.
Hoàng Đức Duy
*Chớp chớp mắt*
Tầm nhìn mới dần dần rõ ràng, lúc này cậu mới phát hiện ra bác sĩ vây quanh bên cạnh mặc áo choàng trắng.
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn bác sĩ nhé! Thật cảm ơn! * hăng hái*
Hơi thở quá ngắn, hai chữ "bác sĩ" chỉ có thể dựa vào khẩu hình để nói ra.
Đi rồi sao?
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn bác sĩ nhé! Thật cảm ơn! * hăng hái*
Hơi thở quá ngắn, hai chữ "bác sĩ" chỉ có thể dựa vào khẩu hình để nói ra.
Bác sĩ
Ham muốn sống sót của chàng trai này thật mãnh liệt.* thở phào nhẹ nhõm*
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn ạ, về sẽ biếu quà cho bác sĩ * thều thào*
Bác sĩ
Được rồi, đừng cảm ơn nữa, giữ sức đi, đến bệnh viện còn phải chữa trị.
Hoàng Đức Duy
Dạ.* ngoan ngoãn nằm xuống giường nghỉ ngơi*
Bị bệnh nhiều năm như vậy, Hoàng Đức Duy nghe lời bác sĩ nhất, cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tạm thời không thèm nghĩ xem ai đã nhanh chóng phát hiện ra cậu suýt chết, còn tốt bụng gọi 120 giúp cậu.
Xe cứu thương gào thét thuận lợi cả chặng đường, chỉ chốc lát đã đến bệnh viện.Xe dừng hẳn lại.
Nguyễn Quang Anh
Cậu ta chưa chết hả, vậy tôi đi đây.
Hoàng Đức Duy
*giật mình hoảng sợ*
giọng nói trầm thấp này giống như phát ra từ địa ngục u ám, mục nát vậy.
Hoàng Đức Duy
“Chẳng lẽ là đại ca Hắc Bạch Vô Thường?” * suy nghĩ lo sợ*
Hoàng Đức Duy
“Vậy thì nhanh đi đi, không tiễn.” * thầm nghĩ*
Bác sĩ
Anh không phải là bạn của cậu ấy sao? Anh...( gì đó ơi?)
Nguyễn Quang Anh
Người nhà cậu ta sẽ đến thôi.* lạnh nhạt*
Hoàng Đức Duy hiểu ra, không phải Hắc Bạch Vô Thường gì cả mà là ân nhân cứu mạng.
Hoàng Đức Duy
*mở mắt ra nắm bừa một cánh tay*
Hoàng Đức Duy
“ Trời ơi! Tay gì mà cứng ngắt vậy?”* nghĩ*
Da người này rất lạnh, bắp thịt rắn chắc.
Người này không ai khác là Nguyễn Quang Anh!
Người kia chuẩn bị quay mặt đi, Hoàng Đức Duy mơ hồ nhìn thấy yết hầu của anh ta nhô lên, bên cạnh yết hầu có một hình xăm, nhìn vô cùng nổi bật trên nước da trắng của anh ta, nổi bật đến mức mắt cậu đang không nhìn rõ nhưng vẫn có thể nhận ra, đó là một hình xăm.
Nguyễn Quang Anh
*hất tay*
Nhưng người kia lại hất tay cậu ra, có cảm giác vừa không lưu tình lại vừa ghét bỏ.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh, về tôi mời anh ăn cơm nhé.* Giọng hấp hối rất là chân thành*
Hoàng Đức Duy được khiêng xuống xe, cậu quay đầu đi, thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng càng lúc càng xa.
Hoàng Đức Duy
Đi…đi rồi sao?*nhìn theo*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play