Điếu Thuốc Tàn.
[1] start.
[Ju: hi, cảm ơn bạn đã đón đọc tác phẩm đầu tay của mình.]
[Ju: tác phẩm chỉ dựa trên giả tưởng. nếu có góp ý cứ ý kiến nhé.]
[Ju: sơ lược thì đây chỉ đơn thuần là câu chuyện ngắn kể về cuộc tình chóng vánh của hai người thôi. Yêu nhau trong âm thầm, bị gia đình ngăn cấm, sau đó họ vẫn vượt qua tất cả nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể có nhau.]
[Ju: nàng nào thích ngược thì cứ thoải mái, nàng nào thích ngọt thì cứ chuẩn bị sẵn mũ bảo hiểm nhó.]
Tư Tuấn
Bé iu của anh đến rồi nè.
*bé Tư quàng tay ôm chầm lấy cổ của ông chú già đang ngồi chễm chệ trên bộ sofa*
Trịnh Phong
Lại muốn gì đây?
*Trịnh Phong đón lấy cái ôm đấy của bé Tư, tiện tay còn véo cái má đào*
Trịnh Phong
*cười khẩy, nói với vẻ mỉa mai*
Ô, thế thì em là dê con rồi.
*Bé Tư tỏ vẻ phụng phịu, chốc sau lại kéo tay Trịnh Phong*
Trịnh Phong
Muốn gì nói luôn?
Tư Tuấn
Anh có iu em không?
*Bé Tư vùng vằng, nhìn Trịnh Phong bằng nửa con mắt*
Tư Tuấn
Anh nhớ đấy, mai em đi lấy chồng luôn.
Trịnh Phong
Em là con trai đấy.
Tư Tuấn
Hứ. Thế thì em lấy vợ.
Trịnh Phong
Vậy em bỏ anh à?
Trịnh Phong cười khẩy, véo má bé Tư. Chiêu này chẳng bao giờ thất bại, bé Tư gục ngã trước vẻ mặt bảnh trai có chút đê hèn mà Trịnh Phong trưng ra.
Tư Tuấn
Anh bảo anh không iu em mò.
Tư Tuấn
Ơ, thế em đi về. Em không đến tìm anh nữa.
*Tư Tuấn toan đứng dậy thì bị Trịnh Phong tóm gọn từ phía sau*
Trịnh Phong
Úi chà, con cá to thế này lại định chạy mất, phải tóm lại thôi.
Tư Tuấn
Anh đừng có mà quá đáng đến trêu ngươi như thế nhé!
Trịnh Phong
Đã làm gì đâu?
Tư Tuấn
Anh chả iu em, em đi thì anh níu.
*bé Tư phụng phịu*
Trịnh Phong
Nhìn em kìa, đừng bĩu môi nữa.
Tư Tuấn
*Bé Tư từ bĩu môi sang trề môi*
Trịnh Phong
*Ông tổ cơ hội, chóp thời cơ mà hôn bé Tư*
[Trịnh Phong khẽ cười khi nhớ lại]
[đó là một trong những mảnh kí ức nhỏ nhoi mà gã còn giữ mãi.]
[nhưng có lẽ em đã quên từ lâu rồi.]
Tuổi 17 và nụ hôn khi chiều tàn
[Chiều tàn, về lại trên cánh đồng dã quỳ vàng cả một góc trời thương nhớ. Tuấn thả mình theo từng cơn gió hạ bỏng rát da, ngân nga đôi ba lời ca lượm nhặt.]
Trịnh Phong
Em hát gì đấy?
[Phong ngồi xuống, để Tuấn gối đầu lên đùi. Tay gã trượt qua vân vê gương mặt của người gã thương.]
Tư Tuấn
Không biết nữa, em chỉ hát thôi.
Tư Tuấn
Anh thích nghe em hát không?
[Tuấn lại khẽ ngân nga, còn Phong thì chìm dần vào cơn để mê của thực tại này - thứ mà gã biết rồi một mai sẽ mang theo em của tuổi 17 dại khờ mờ nhoà theo năm tháng.]
[Rồi khi Tuấn dứt lời ca, mọi thứ như chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thì thầm bên tai như những lời hẹn thề.]
Trịnh Phong
Anh muốn hôn em.
Tư Tuấn
Gì vậy, ai dựa anh hả? Sao nay sến súa dữ.
[Phong cốc đầu Tuấn một cái. Rồi khẽ hôn em]
[khoảng cách giũa cả hai như vỡ tan ngay khi cái hôn chạm môi mà gã trao vội. Nhẹ nhàng mà vội vã như một cái chớp mắt hững hờ.]
Tư Tuấn
Anh hôn em thật à?
[Tuấn nhìn Phong, đôi mắt long lanh ấy của em là thứ làm Phong mê say mê đắm. Cái đôi mắt biếc thơ ngây của tuổi đời non trẻ chưa một lần bị vấy đục làm Phong khó kiềm lòng.]
Tư Tuấn
Lỡ có ai thấy thì sao?
[Tuấn choàng ngồi dậy, dáo dác nhìn quanh.]
Trịnh Phong
Thì có làm sao?
[Phong ôm ghì lấy Tuấn vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu em mà hít hà cái hương tóc mai ẩm mùi cỏ dại.]
[Tuấn đơ người, ngồi thơ thẩn một chốc rồi ngẩng đầu lên nhìn Phong, cười toe toét.]
Tư Tuấn
Hôm nay anh lạ thế? Có phải bị em mê hoặc rồi không?
Trịnh Phong
Chắc Tuấn chơi bùa anh rồi.
[Tuấn cười phì, xoay người lại, mặt đối mặt với Phong.]
[Lần này em lên tiếng, nhưng chỉ nghe như tiếng gió thoảng nhẹ qua tai]
Tư Tuấn
Thế anh có yêu em không?
[Tuấn cười xoà, em đưa tay xoa đôi gò má thô lạnh của gã. Gió hây hây, đưa hương dã quỳ nhạt nhoà rũ lên làn tóc.]
[Khoảnh khắc môi kề môi sát gần, Tuấn không kiềm được mà rướn người lại gần hơn.]
[Em trao gã cái hôn nhẹ nhàng, nhưng không còn vội vã. Gã đáp lại cũng thật nhẹ nhàng, nhưng nụ hôn lại lâu thật lâu, sâu thật sâu như muốn trút hết nỗi lòng vào đấy.]
[Nụ hôn vỡ đôi, hai con người vừa quyện vào nhau giờ đây lại phải tách biệt.]
Một đêm say. [1]
[Đã 23:00 đêm mà Phong vẫn chưa trở về, Tuấn ngồi co ro trên chiếc ghế đẩu chờ đợi.]
[Tiếng mở cửa phá tan không gian tĩnh lặng, Tuấn ngồi bật dậy, chạy ùa ra đón gã trở về.]
[Trịnh Phong không nói gì, gục đầu vào bờ vai hao gầy của đối phương.]
[Tuấn nhăn mặt khi nghe thấy mùi cồn đậm đặc trên người Phong, em cố dìu gã vào phòng, vừa đi vừa cố hỏi khi gã cứ bám dính lấy mình.]
[Phải khó khăn lắm Tuấn mới gỡ được con sam to đùng này, em thở hắt ra, chống nạnh nhìn Phong nằm sõng soài trên giường, chăn gối nhăn nheo
Tư Tuấn
Tiên sư nhà anh. Uống gì mà uống lắm!
[Miệng chửi nhưng tay làm, Tuấn vẫn ân cần đun nước lau mặt cho gã, pha thêm thuốc giải rượu mang vào rồi dìu gã ngồi dậy.]
Tư Tuấn
May cho anh là còn biết đường trở về!
[Phong ôm ghì lấy Tuấn khi em ghé sát mặt vào, thể lực cả hai có sự chênh lệch lớn, suýt chút nữa gã làm Tuấn mất thở.]
[Trịnh Phong mặt dày, nay có hơi men mặt như được cấy thêm xi măng, gã quàng tay qua vai em, rồi vật ngược em nằm xuống giường, bên dưới người gã.]
[Tuấn hốt hoảng, vỗ bạch bạch mấy cái liền vào má hắn.]
Tư Tuấn
Tỉnh lại đi đồ già!
Tư Tuấn
Đừng có mà lấy cớ xàm sỡ tôi!
[Trịnh Phong như chìm vào thế giới riêng mình, gã cúi xuống, hít hà cái cổ trắng nõn của Tuấn miệng lầm bầm.]
[Tuấn cố đẩy Phong ra xa, nhưng chưa được bao lâu thì đành buông xuôi, mặc cho người kia hôn hít tới tấp.]
Download MangaToon APP on App Store and Google Play