[GenshinImpact/Neuvithesley/Neuvillette X Wriothesley]Dưới Ánh Mưa Fontain
1: Lần gặp đầu tiên
Do đu Neuvithesley thay vì Wrio///llette nên tự tạo hàng tự bú
Viết vì sở thích cá nhân,nên ngắn
Và đừng mong đợi ở một đứa văn phong ngang phè như tôi
Fontaine, thành phố của nước và luật pháp, luôn tấp nập và nhộn nhịp. Ở đây, mỗi gia đình quý tộc đều cạnh tranh nhau không chỉ bằng của cải mà còn qua thành tích của con cái họ. Gia đình Wriothesley là một trong số đó. Tuy nhiên, trái ngược với kỳ vọng, Wriothesley - cậu con trai duy nhất của gia đình - lại được xem là nỗi thất vọng lớn nhất.
Wriothesley là một chàng trai trẻ đầy cá tính, nhưng cái cá tính ấy lại đi kèm với sự nổi loạn. Cậu không thích theo bất kỳ quy tắc nào, thường xuyên bỏ học, gây gổ với bạn bè và hờ hững với tất cả những gì cha mẹ cậu áp đặt. Sau hàng loạt gia sư bị cậu làm cho chán nản mà bỏ đi, gia đình Wriothesley quyết định thuê Neuvillette, một gia sư danh tiếng với khả năng "thuần hóa" những học sinh khó bảo nhất.
Khi Neuvillette đến dinh thự của gia đình Wriothesley, ánh mắt anh đọng lại trên cánh cửa lớn được trang trí hoa văn tinh xảo. Anh gõ cửa, và một quản gia già dẫn anh vào phòng học.
Wriothesley đang ngồi đó. Mái tóc đen bồng bềnh rũ xuống, ánh mắt xám như mây bão nhìn chằm chằm vào anh với vẻ chán nản. Cậu ngồi ngửa ra ghế, chân gác lên bàn, nụ cười nửa miệng đầy thách thức hiện rõ trên gương mặt.
Wriothesley
Anh là gia sư mới à?
Cậu nhướn mày, giọng nói pha chút trêu chọc.
Wriothesley
Anh không thấy chán khi nhận dạy mấy đứa học sinh vô vọng như tôi sao?
Neuvillette dừng lại một giây, ánh mắt màu xanh dương sâu thẳm như chứa đựng cả đại dương nhìn thẳng vào cậu. Anh không tỏ vẻ bực bội hay tức giận. Thay vào đó, anh mỉm cười nhẹ, giọng nói trầm ấm và điềm đạm
Neuvillette
Tôi không nghĩ cậu là vô vọng. Nhưng có lẽ cậu cần ai đó giúp cậu nhận ra điều đó
Wriothesley hơi khựng lại. Cậu không ngờ câu trả lời của anh lại bình tĩnh đến vậy. Những gia sư trước đây thường nổi nóng hoặc cố gắng áp đặt quyền uy ngay từ đầu. Nhưng Neuvillette thì khác. Điều đó khiến cậu có chút tò mò, nhưng cậu không để lộ ra
Wriothesley nhún vai, tay gõ nhịp trên mặt bàn.
Wriothesley
Xem thử anh trụ được bao lâu
Buổi học bắt đầu trong sự im lặng căng thẳng. Neuvillette mở sách, bắt đầu giảng giải về các nguyên lý của luật pháp và công lý - một chủ đề quan trọng ở Fontaine. Nhưng Wriothesley hầu như không để tâm. Cậu chống cằm nhìn ra cửa sổ, thi thoảng lại lật sách một cách lơ đãng.
Neuvillette
Cậu không hứng thú với bài học sao?
Neuvillette đột ngột hỏi, giọng anh không có chút trách móc nào, chỉ là một câu hỏi thẳng thắn.
Wriothesley
Hứng thú à? Chẳng ai hứng thú với những thứ nhàm chán như thế này đâu.
Neuvillette không đáp ngay. Anh đóng sách lại, rồi đứng lên bước tới gần cửa sổ, nơi ánh sáng dịu nhẹ của buổi chiều chiếu vào.
Neuvillette
Vậy cậu hứng thú với điều gì?
Anh hỏi, vẫn giữ giọng trầm ấm.
Câu hỏi bất ngờ khiến Wriothesley hơi giật mình. Không ai từng hỏi cậu điều này trước đây. Cậu luôn bị áp đặt rằng cậu nên làm gì, nên trở thành người như thế nào. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy có ai đó thực sự muốn lắng nghe mình.
Wriothesley
Tôi không biết..
Cậu đáp, giọng nhỏ hơn hẳn.
Wriothesley
Có lẽ là tự do...
Neuvillette quay lại, ánh mắt anh trở nên mềm mại hơn
Neuvillette
Tự do không phải là trốn tránh mọi thứ, Wriothesley. Tự do thật sự là khi cậu hiểu được bản thân mình muốn gì và đủ khả năng để đạt được điều đó
Wriothesley nhìn anh, không biết phải đáp lại thế nào. Những lời nói đó, dù đơn giản, lại chạm đến một góc sâu kín trong lòng cậu. Nhưng thay vì thể hiện sự bối rối, cậu chỉ quay mặt đi, tỏ vẻ bực bội.
Wriothesley
Anh nói nghe cao siêu quá. Chúng ta học tiếp đi, gia sư
Neuvillette mỉm cười nhẹ. Anh không ép buộc cậu, chỉ đơn giản quay lại bàn và tiếp tục bài học. Nhưng trong lòng anh biết, bức tường mà Wriothesley xây lên đã bắt đầu xuất hiện một vết nứt nhỏ
Ngày hôm sau, khi Neuvillette đến, Wriothesley đã chờ sẵn trong phòng học. Nhưng thay vì sách vở, cậu đặt lên bàn một bộ cờ chiến thuật - một trò chơi nổi tiếng ở Fontaine yêu cầu sự phân tích và tư duy sắc bén.
Wriothesley
Anh giỏi luật pháp, đúng không?
Wriothesley
Vậy thử xem anh có giỏi trò này không
Neuvillette hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh đáp
Neuvillette
Nếu cậu muốn. Nhưng chúng ta sẽ học song song trong khi chơi.
Trò chơi bắt đầu. Wriothesley, vốn tự tin vào kỹ năng của mình, cố tình tạo ra những nước cờ phức tạp để làm khó Neuvillette. Nhưng anh không chỉ dễ dàng đối phó mà còn tranh thủ giảng dạy các nguyên tắc luật pháp thông qua từng nước đi của mình.
Neuvillette
Cậu thấy không, Wriothesley? Mỗi nước đi trong trò chơi này đều cần có sự cân nhắc, giống như luật pháp. Nếu cậu chỉ làm theo cảm xúc, cậu sẽ dễ dàng bị dẫn vào bẫy
Wriothesley
Vậy còn anh?Anh không sợ bị tôi lừa sao?
Neuvillette
Cậu rất thông minh, Wriothesley. Nhưng sự thông minh của cậu sẽ phát huy tốt hơn nếu cậu dùng nó vào đúng mục đích
Lần này, Wriothesley không thể giấu được vẻ ngạc nhiên. Dù thua trong trò chơi, cậu bắt đầu nhìn Neuvillette bằng ánh mắt khác. Người đàn ông này không chỉ giỏi, mà còn thật sự quan tâm đến việc giúp cậu trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Neuvillette không vội vàng ép buộc Wriothesley phải thay đổi. Anh kiên nhẫn từng bước, mở ra cho cậu những góc nhìn mới mẻ mà cậu chưa từng nghĩ tới. Và dần dần, Wriothesley cảm thấy trái tim mình rung động, không chỉ vì sự ngưỡng mộ mà còn vì một thứ cảm xúc lạ lẫm, sâu sắc hơn.
Nhưng liệu điều đó có đủ để thay đổi cậu? Và liệu Neuvillette có thể giữ được sự điềm tĩnh khi những cảm xúc riêng bắt đầu nảy sinh?
2:Cảm xúc không tên
Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa Neuvillette và Wriothesley dần thay đổi. Buổi học không còn là cuộc chiến căng thẳng giữa sự bất cần của học sinh và sự nghiêm túc của gia sư. Thay vào đó, nó trở thành một cuộc đối thoại, nơi cả hai khám phá ra nhiều điều hơn về nhau.
Wriothesley bắt đầu tham gia vào các bài học một cách chủ động hơn, mặc dù cậu vẫn không từ bỏ thói quen thách thức Neuvillette bằng những câu hỏi hóc búa hay những trò chơi bất ngờ. Nhưng thay vì né tránh, Neuvillette luôn đối mặt với chúng một cách bình tĩnh, biến mọi thử thách thành cơ hội để dạy cậu một bài học mới.
Một buổi chiều nọ, khi cả hai đang thảo luận về một vụ án giả định để luyện tập tư duy pháp lý, Wriothesley đột nhiên hỏi
Wriothesley
Neuvillette, anh nghĩ mọi người đều đáng được tha thứ không?
Câu hỏi bất ngờ khiến Neuvillette khựng lại trong giây lát. Anh nhìn thẳng vào Wriothesley, ánh mắt anh như lướt qua lớp vỏ ngoài cứng rắn của cậu để chạm đến một điều gì đó sâu thẳm hơn.
Neuvillette
Tha thứ không phải là điều ai cũng có thể trao đi dễ dàng
Anh đáp, giọng nói chậm rãi và chắc chắn
Neuvillette
Nhưng tôi tin rằng, nếu một người thật sự hối lỗi và muốn sửa sai, họ xứng đáng có cơ hội
Wriothesley im lặng, ánh mắt cậu ánh lên sự do dự. Nhưng thay vì tiếp tục, cậu chỉ cười nhạt và nói
Wriothesley
Nghe triết lý quá nhỉ. Nhưng tôi đoán đó là lý do anh luôn kiên nhẫn với tôi
Neuvillette
Không phải kiên nhẫn. Tôi chỉ tin rằng cậu có khả năng làm tốt hơn
Những lời nói đơn giản ấy lại một lần nữa khiến Wriothesley cảm thấy trái tim mình rung động. Nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc đó, tự nhủ rằng đó chỉ là sự ngưỡng mộ dành cho một người hoàn hảo như Neuvillette.
Một ngày nọ, Neuvillette nhận được lời mời từ gia đình Wriothesley dự một bữa tiệc nhỏ trong dinh thự. Đây là dịp hiếm hoi anh có cơ hội chứng kiến cách Wriothesley tương tác với cha mẹ mình – và những gì anh thấy khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
Trong bữa tiệc, Wriothesley giữ thái độ lạnh nhạt và thờ ơ, không hề che giấu sự bất mãn. Khi cha mẹ cậu cố gắng khoe khoang về những tiến bộ gần đây mà cậu đạt được, Wriothesley chỉ cười nhạt, buông một câu đầy mỉa mai:
Wriothesley
Phải rồi, tất cả là nhờ Neuvillette. Chứ tôi thì nào có giá trị gì trong mắt hai người.
Căn phòng im bặt. Cha mẹ Wriothesley trừng mắt nhìn cậu, nhưng không nói gì. Neuvillette cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và sự cô đơn ẩn sau những lời nói ấy. Sau bữa tiệc, khi mọi người đã rời đi, anh tìm thấy Wriothesley một mình ngoài vườn, ánh mắt cậu hướng lên bầu trời đầy sao.
Neuvillette hỏi, giọng anh nhẹ nhàng.
Wriothesley không quay lại, chỉ nhún vai
Wriothesley
Tôi quen rồi. Họ chỉ quan tâm đến danh tiếng của gia đình. Tôi chỉ là một công cụ để họ phô trương
Neuvillette bước tới, đứng bên cạnh cậu. Anh không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Wriothesley
Anh có biết tại sao tôi nổi loạn không?
Wriothesley tiếp tục, giọng cậu đầy chua chát.
Wriothesley
Không phải vì tôi muốn gây rắc rối. Tôi chỉ muốn xem liệu họ có quan tâm đến tôi thật sự hay không. Nhưng cuối cùng, tất cả những gì họ làm là thuê hết người này đến người khác để ‘sửa chữa’ tôi, như thể tôi là một cỗ máy bị hỏng.
Neuvillette
Cậu không phải là cỗ máy, Wriothesley
Neuvillette nói, ánh mắt anh dịu dàng nhưng kiên định.
Neuvillette
Và cậu không cần phải chứng minh giá trị của mình qua cách người khác nhìn nhận. Giá trị của cậu nằm ở chính con người cậu.
Wriothesley quay lại, đôi mắt cậu ánh lên một cảm xúc phức tạp.
Wriothesley
Vậy còn anh? Tại sao anh lại quan tâm đến tôi? Tôi chỉ là một đứa học sinh khó bảo, đâu có gì đáng để anh phải phí thời gian.
Neuvillette
Bởi vì tôi nhìn thấy tiềm năng trong cậu
Neuvillette đáp, không chút do dự.
Neuvillette
Và bởi vì tôi tin rằng, nếu cậu cho phép mình, cậu có thể trở thành một người tuyệt vời
Lời nói ấy như phá vỡ một bức tường trong lòng Wriothesley. Cậu nhìn Neuvillette, cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Nhưng thay vì nói ra những cảm xúc đang dâng trào, cậu chỉ mỉm cười nhạt và lảng tránh
Wriothesley
Anh đúng là giỏi nói mấy lời đẹp đẽ
Kể từ hôm đó, Wriothesley bắt đầu thay đổi rõ rệt. Cậu không còn tỏ ra chống đối hay bất cần như trước. Thay vào đó, cậu thực sự lắng nghe Neuvillette, thậm chí chủ động đặt câu hỏi về những chủ đề mà trước đây cậu từng coi là “nhàm chán."
Nhưng đồng thời, cậu cũng bắt đầu nhận ra những cảm xúc kỳ lạ đang lớn dần trong lòng mình. Mỗi khi Neuvillette khen ngợi cậu, cậu cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Mỗi khi anh mỉm cười, cậu không thể rời mắt khỏi anh.
Wriothesley tự nhủ rằng đây chỉ là sự ngưỡng mộ dành cho một người hoàn hảo như Neuvillette. Nhưng càng cố gắng phủ nhận, cậu càng nhận ra rằng cảm xúc này không chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ.
Về phía Neuvillette, anh cũng bắt đầu nhận ra những thay đổi trong cách anh nhìn Wriothesley. Anh không còn chỉ coi cậu là một học sinh cần được hướng dẫn. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Wriothesley, anh cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ, một điều mà trước đây anh chưa từng trải qua.
Nhưng Neuvillette hiểu rõ vai trò của mình. Anh tự nhắc nhở bản thân rằng mối quan hệ này phải luôn giữ trong giới hạn của gia sư và học sinh.
Tuy nhiên, cả hai đều biết rằng những cảm xúc không tên ấy sẽ sớm đòi hỏi một lời giải thích.
3:Trận Mưa Đầu Mùa
Fontaine bước vào mùa mưa, và không khí ẩm ướt len lỏi khắp thành phố. Những buổi học của Neuvillette và Wriothesley cũng trở nên tĩnh lặng hơn, như thể cả hai đều bị nhấn chìm trong một dòng chảy cảm xúc mà không ai dám thừa nhận.
Wriothesley giờ đây không còn tìm cách thách thức Neuvillette. Thay vào đó, cậu lắng nghe anh giảng bài với một sự tập trung hiếm thấy, thi thoảng lại nhìn trộm anh, ánh mắt chứa đầy những cảm xúc không thể gọi tên. Nhưng đồng thời, sự im lặng giữa hai người cũng ngày càng dài hơn, như thể mỗi người đều sợ phá vỡ sự cân bằng mong manh này.
Một ngày nọ, khi buổi học vừa kết thúc, Neuvillette chuẩn bị rời đi thì Wriothesley đột ngột lên tiếng:
Giọng cậu vang lên, nhưng rồi lại chững lại. Neuvillette quay lại, ánh mắt anh dịu dàng như mọi khi.
Neuvillette
Cậu muốn nói gì sao?
Wriothesley cắn môi, ánh mắt lảng tránh. Cậu không biết bắt đầu từ đâu, không biết phải diễn đạt những cảm xúc này như thế nào. Sau một lúc lâu, cậu chỉ thở dài, lắc đầu:
Wriothesley
Không… không có gì. Chúc anh về an toàn
Neuvillette nhìn cậu một lúc, như muốn hỏi thêm điều gì, nhưng rồi anh chỉ mỉm cười nhẹ và rời đi. Khi cánh cửa đóng lại, Wriothesley ngồi xuống ghế, tay ôm lấy đầu, lòng ngổn ngang những cảm xúc hỗn loạn.
Chiều hôm đó, trời đổ mưa lớn. Neuvillette rời dinh thự, nhưng chưa kịp đi xa thì nhận ra mình để quên tập tài liệu quan trọng trong phòng học. Anh quay lại, định nhờ quản gia giúp mình lấy nó, nhưng cửa chính mở ra, và Wriothesley đang đứng đó, trên tay cầm tập tài liệu đã được bọc cẩn thận để tránh mưa.
Wriothesley
Anh để quên cái này
Wriothesley nói, giọng cậu không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt cậu lại ánh lên một sự lo lắng khó che giấu.
Neuvillette ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười cảm ơn
Neuvillette
Cảm ơn cậu. Nhưng trời mưa thế này, cậu không cần phải tự mình mang ra
Wriothesley
Tôi chỉ không muốn anh quay lại lần nữa thôi. Sẽ phiền phức.
Dù nói thế, nhưng ánh mắt cậu lại lảng tránh, như thể đang cố giấu đi điều gì đó. Neuvillette cầm tập tài liệu từ tay cậu, nhưng không vội rời đi.
Neuvillette
Cậu có vẻ đang muốn nói điều gì
Neuvillette nhận xét, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Neuvillette
Nếu cậu muốn, tôi có thể lắng nghe
Wriothesley đứng im dưới hiên nhà, nhìn ra màn mưa trắng xóa trước mặt. Cậu không biết điều gì thúc đẩy mình, nhưng những lời cậu luôn giấu kín cuối cùng cũng thoát ra khỏi môi:
Wriothesley
Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?
Neuvillette khựng lại. Đó là một câu hỏi đơn giản, nhưng nó chứa đựng quá nhiều cảm xúc – sự ngờ vực, bối rối, và một chút gì đó giống như hy vọng.
Neuvillette
Cậu nghĩ tôi tốt với cậu vì lý do gì?
Neuvillette hỏi lại, giọng anh trầm ấm.
Wriothesley
...Tôi không biết
Wriothesley đáp, giọng cậu run lên
Wriothesley
Nhưng tôi không nghĩ mình xứng đáng. Tôi là một đứa hỗn láo, khó bảo, lúc nào cũng gây rắc rối… Vậy mà anh vẫn kiên nhẫn. Anh vẫn tin tưởng tôi, ngay cả khi tôi không tin vào chính mình
Neuvillette im lặng lắng nghe, đôi mắt anh ánh lên một sự dịu dàng mà Wriothesley chưa từng thấy trước đây. Anh bước tới gần cậu, tay đặt nhẹ lên vai cậu, như một sự trấn an.
Neuvillette
Wriothesley, cậu không cần phải hoàn hảo để xứng đáng được đối xử tử tế. Tôi tin vào cậu, vì tôi thấy được một người mà chính cậu chưa nhận ra – một người thông minh, mạnh mẽ, và có tiềm năng lớn lao. Cậu chỉ cần cho phép bản thân tin vào điều đó
Wriothesley nhìn anh, và lần đầu tiên, cậu cảm thấy đôi mắt mình nóng lên. Dưới cơn mưa lạnh giá, những lời nói của Neuvillette như một ánh sáng ấm áp, xua tan mọi bóng tối trong lòng cậu.
Wriothesley
Anh… thật sự nghĩ vậy sao?
Cậu thì thầm, giọng nói gần như tan biến trong tiếng mưa.
Neuvillette
Tôi luôn nghĩ vậy
Wriothesley không biết điều gì đã thôi thúc mình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu muốn xóa bỏ mọi khoảng cách giữa họ. Nhưng trước khi cậu kịp làm gì, Neuvillette nhẹ nhàng buông vai cậu ra, như để nhắc nhở cả hai rằng họ vẫn đang đứng ở hai vị trí khác nhau.
Neuvillette
Vào trong thôi,cậu sẽ bị cảm nếu đứng ngoài này quá lâu
Wriothesley gật đầu, nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi Neuvillette. Dù anh đã quay đi, nhưng cậu biết rằng những cảm xúc trong lòng mình không thể lừa dối
Cơn mưa ấy, dù chỉ là một buổi chiều bình thường, nhưng đã đánh dấu một bước ngoặt trong mối quan hệ của họ.
Kể từ hôm đó, cả hai dường như càng hiểu nhau hơn. Wriothesley bắt đầu chủ động hơn trong các buổi học, không chỉ vì muốn làm hài lòng Neuvillette, mà còn vì cậu muốn chứng minh cho chính mình rằng cậu có thể trở thành người mà Neuvillette tin tưởng.
Còn Neuvillette, anh cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cách Wriothesley nhìn anh. Đôi mắt cậu không còn chỉ chứa sự thách thức hay tò mò. Thay vào đó, nó ánh lên một thứ tình cảm mà anh biết mình không nên khơi gợi. Nhưng mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, anh lại cảm thấy trái tim mình dao động.
Cả hai đều biết rằng những cảm xúc ấy không thể mãi bị giấu kín. Nhưng liệu họ có dám bước qua ranh giới mỏng manh này? Hay họ sẽ tiếp tục giữ mọi thứ trong im lặng, chờ đợi một cơn mưa khác đến để gột rửa tất cả?
T/g đz simp Tingyun lẫn Fugue👽
Mng muốn ngược khum👽
T/g đz simp Tingyun lẫn Fugue👽
Ngược nhẹ thui chứ vẫn HE
T/g đz simp Tingyun lẫn Fugue👽
Chứ bình yên thì hơi chán
T/g đz simp Tingyun lẫn Fugue👽
Like với cmt đi,tui đói like với cmt quá^^
Download MangaToon APP on App Store and Google Play