Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Em Là Sinh Mệnh Của Anh

Episode 1

 

 

- Nhiên chạy nhanh đi con\, nhanh lên!

 

 

Trên con đường mòn ven cánh rừng, người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi vừa khóc vừa nói với đứa bé bên cạnh mình, bàn chân chị ta nhuốm đầy bùn bẩn, gai đâm rách toạc cả gấu quần. Bầu trời đêm lạnh buốt, trên trời không có nổi một ngôi sao chỉ có những ánh đèn le lói phía bên kia con đường. Có tiếng bước chân dồn dập phía sau, người phụ nữ không còn giữ được bình tĩnh kéo đứa bé chạy thẳng vào cánh rừng nhưng dù có chạy thế nào chị ta cũng biết mình sẽ không thắng nổi mấy gã đàn ông liền kéo con bé vào một tảng đá. Gió thốc từng cơn vào mặt, mấy giọt nước mắt chưa kịp khô đã tiếp tục lăn xuống trên gò má trắng hồng. Chị ta nhắm nghiền mắt quỳ xuống cạnh đứa bé rồi nói:

 

 

- Nhiên\, con chạy sâu vào trong rừng\, cứ thẳng đường này chạy sẽ thấy một ngôi nhà. Ở đó có hai người chờ con sẽ đưa con đến nơi an toàn\, chạy nhanh lên!

 

 

Đứa bé mặc bộ váy trắng, chân đi đôi giày búp bê, khuôn mặt tựa như một cô công chúa thút thít khóc giọng như lạc đi:

 

 

- Mẹ\, con không muốn xa mẹ\, mẹ đi cùng con đi mẹ. Còn ba nữa\, mẹ bảo ba sẽ đón mẹ con mình mà.

 

 

Người phụ nữ không kìm được bật khóc nức nở:

 

 

- Ba con....ba con bị....ba con không còn nữa rồi…

 

 

Chị ta cố giữ chút bình tĩnh cuối cùng, đẩy đứa bé rồi nói tiếp:

 

 

- Nhanh đi\, con phải sống\, con phải sống để trả thù cho ba mẹ. Chạy thẳng vào con đường này\, nghe lời mẹ đi con. Con hãy nhớ những kẻ đã hại ba và mẹ\, mẹ cầu xin con hãy nghe lời mẹ đi\, con phải tiếp tục sống cho bằng được.

 

 

Đứa bé níu tay người phụ nữ, những giọt nước mắt mặn chát chảy xuống, “Ba con không còn nữa rồi” đủ khiến một đứa bé mười ba tuổi hiểu thế nào là đau đớn tột cùng.

 

 

- Tại sao vậy mẹ? Tại sao lại hại chúng ta vậy mẹ? Chẳng phải mấy ngày trước chúng ta còn sống hạnh phúc sao mẹ? Tại sao họ lại làm vậy với chúng ta?

 

 

Chị ta kéo tay đứa bé khỏi tay mình, đưa cho nó một cặp da rồi nói:

 

 

- Không còn thời gian nữa đâu Nhiên\, con chạy đi\, nhanh lên\, có người sẽ giúp con. Nhanh lên Nhiên\, chạy đi. Mẹ cầu xin con đấy\, vì ba vì mẹ chạy đi con. Mẹ biết con gái của mẹ mạnh mẽ lắm mà. Chạy đi con!

 

 

Nói rồi chị ta đẩy đứa bé rồi chạy thẳng về phía những ánh đèn đang tới gần, đứa bé không dám nhìn lại, ôm chiếc cặp da chạy thẳng về phía trước. Nó cứ cắm đầu chạy mải miết, ánh đèn pin cũng khuất dần phía xa.

"Đoàng, đoàng.." Tiếng súng nổ từ xa khiến nó giật mình ngoảnh lại chỉ kịp nhìn thấy từ nơi ánh sáng hắt lại, bóng dáng quen thuộc mờ nhạt gục xuống, có tiếng hét lớn dù ở khoảng cách xa vẫn đủ nó nghe được loáng thoáng:

 

 

- Còn đứa bé\, phải bắt bằng được nó!

 

 

Nó nhìn về phía sau, đau đớn nấc lên. Bàn chân nhỏ bé muốn quay lại ôm chặt người mẹ đáng thương vừa nằm xuống nhưng nó hiểu rằng giây phút này quay lại là tự đâm đầu vào chỗ chết chỉ còn biết chạy về phía trước. Ở ngay phía sau có tiếng hét yếu ớt trong tuyệt vọng:

 

 

- Chạy đi Nhiên\, nhất định phải trả thù cho ba mẹ.

 

 

Đứa bé bấu chặt hai tay vào nhau, xoay người chạy rất nhanh, không còn tiếng dồn dập phía sau nhưng nó biết những kẻ áo đen vẫn đang lùng sục tìm nó, những giọt nước mắt vẫn mặn đắng trên gương mặt xinh xắn. Nó không còn nghĩ được gì chỉ cắm đầu chạy, mắt đã nhoà đi, trong lòng vẫn đang không ngừng gọi tên người mẹ đáng thương. Đột nhiên có ánh đèn chiếu rọi thẳng vào mặt, nó sợ hãi giật mình, tim đập thình thịch, tiếng thở phát ra rất mạnh, nó không còn giữ được bình tĩnh liền hét lên:

 

 

- Cút đi!

 

 

Ánh đèn pin hơi khựng lại, bất chợt tiến lại gần hơn bịt miệng nó rồi kéo ra một góc. Có lẽ chính bản thân nó cũng cho rằng cái sự sống mỏng manh này chẳng còn giữ được trong chốc lát, liền ra sức cắn chặt vào bàn tay đang giữ miệng mình. Chẳng biết nó đã dùng sức lực thế nào chỉ biết đến khi có mùi tanh ngập trong miệng nó mới buông ra, có thứ gì đó ướt át đang chảy trên khoé môi. Là máu! Từng giọt máu chảy xuống ướt cả chiếc váy trắng qua ánh đèn pin trở nên kinh hãi đến đáng sợ, nó chưa kịp định thần lại tiếp tục bị lôi đi.

 

 

- Lên xe đi\, nhanh lên không bọn chúng sắp đến rồi.

 

 

Giọng nói ồm ồm phía sau mà từ ban nãy vẫn im lặng khiến nó giật mình, lúc này nó mới để ý kỹ người vừa bị nó cắn là một chàng trai khoảng mười tám hai mươi tuổi, dưới ánh đèn mờ nhạt chỉ thấy đôi mắt cậu ta rất sáng. Đứa bé thở hồng hộc, vẫn chưa hết bàng hoàng hỏi lại:

 

 

- Anh là ai? Không phải do bọn kia sai đến sao?

 

 

- Không\, anh đến để giúp em\, mau trèo lên xe anh đưa em đi. Bọn đó sắp đến rồi\, nhanh lên!

 

 

Nó nhìn lên, chiếc xe dream cũ kỹ đang được chàng trai dựng, trên tay vẫn còn vết thương vừa bị cắn máu đang rỉ ra, không còn nghĩ được gì nó liền vội vã trèo lên phía sau xe máy, lúc này đây là sự lựa chọn duy nhất. Chiếc xe nổ máy giòn tan, đứa bé một tay ôm chặt chiếc cặp da, một tay bám chặt vào cậu thanh niên lạ lẫm phó mặc số phận cho ông trời. Phía sau không gian yên tĩnh đến lạ thường, chiếc xe cứ thế tiến về phía trước. "Rầm" một tiếng động lớn phát ra, chiếc xe máy vừa lao thẳng vào một tảng đá không giữ được thăng bằng đổ xuống nền đất, đứa con gái vẫn ôm chiếc cặp, chưa kịp định thần điều gì đang xảy ra chỉ thấy cánh tay đau nhức, nó mở to đôi mắt nhìn, chiếc đèn pin văng ra xa, phía dưới thân nó ấm áp lạ kỳ. Một cánh tay to lớn đang ôm chặt phía bụng nó, cánh tay còn lại che phía trên đầu. Lúc này nó mới phát hiện ra chàng trai vừa nãy lại thêm một lần nữa cứu nó, bất chợt nó thấy một dòng đỏ chảy từ rất nhiều ở chỗ bàn tay vừa bị cắn, ngay tại vết cắn một hòn đá cắm thẳng vào sâu hoắm, vết máu cũ chưa khô vết máu mới lại chảy. Trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, nó giương mắt nhìn bàn tay cậu ta hốt hoảng không biết phải làm gì lúc này cúi gằm xuống hỏi một câu thật vô nghĩa:

 

 

- Anh có sao không?

 

 

- Em có băng gạc không?

 

 

Nó ngước đôi mắt to tròn, vẫn ướt long lanh lắc đầu. Cậu ta thở dài nhìn đứa con gái trước mặt hỏi lại một câu không liên quan:

 

 

- Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

 

 

- Em…em…mười ba tuổi.

 

 

Cậu ta ôm chặt bàn tay rồi nói:

 

 

- Em cứ đi thẳng về phía trước một đoạn nữa là ra khỏi cánh rừng\, chắc bọn đó tạm thời chưa đuổi theo em được nữa vì đường này rất khó tìm. Em đi trước đi!

 

 

Đứa bé cậu thanh niên trẻ, bất chợt oà lên khóc, lúc này khi bình tĩnh lại nó mới thấy nỗi đau đớn đang gào xé tâm can mình. Cậu ta nhìn nó bối rối hỏi:

 

 

- Em không sao chứ?

 

 

- Em…em không còn ai bên cạnh mình nữa rồi. Tất cả đều bỏ em đi…ba em\, mẹ em không còn ai nữa…

 

 

Cậu ta nhìn đứa bé trước mặt, chiếc váy trắng đã nhuốm đầy bùn bẩn, khuôn mặt lấm lem mấy sợi tóc lơ thơ dính lên cả bờ môi nhỏ bé lòng chợt dấy lên nỗi xót xa vô hạn. Phải rồi một đứa trẻ mới mười mấy tuổi vài ngày trước còn đang hạnh phúc bất chợt phải chứng kiến cảnh cả nhà bị truy sát, mẹ bị bắn ngay trước mặt thì làm sao có thể bình tĩnh được? Đột nhiên đứa bé dừng lại, nó lấy miếng băng đô trên đầu rồi nói:

 

 

- Anh đưa tay đây.

 

 

Nói rồi đứa bé gái kéo tay cậu thanh niên đặt tấm băng đô lên tay cậu ta cuộn mấy vòng rồi buộc lại, vết thương trên bàn tay đã được băng bó xong, nó liền đứng dậy quệt nước mắt ôm chiếc cặp rồi hỏi:

 

 

- Bây giờ anh đi đâu?

 

 

Cậu ta không trả lời mà hỏi lại:

 

 

- Em định đi đâu?

 

 

Đứa bé chỉ tay về một góc rồi nói:

 

 

- Mẹ em bảo em đến ngôi nhà kia\, sẽ có người đón em\, anh đi cùng em chứ?

 

 

- Anh không đi được\, nhưng đến đây là khá an toàn rồi. Em đi về đó đi\, mau lên đi!

 

 

Đứa bé cắn chặt môi, cúi gằm mặt hỏi lại:

 

 

- Anh là ai? Tại sao anh lại giúp em vậy?

 

 

Cậu ta đưa bàn tay còn lại vuốt mấy sợi tóc trên mặt nó rồi nói:

- Anh chỉ là người qua đường\, thấy em gặp chuyện thì giúp thôi\, em đi mau đi\, không lại không kịp. Nhanh lên\, bay giờ chỉ tạm an toàn thôi bọn nó có thể đến bất cứ lúc nào.

 

 

- Nhưng sao anh lại giúp em bất chấp cả nguy hiểm? Bọn chúng cũng có thể giết anh mà!

 

 

- Không sao đâu\, chúng không dám giết anh đâu. Em đừng hỏi nhiều nữa\, mau đi đi\, tìm người em cần có thể giúp em đi\, anh chỉ giúp em được thế này thôi.

 

 

Đứa bé nhìn cậu ta, xoay người bước đi từng giọt nước mắt đau đớn bắt đầu lăn xuống. Có lẽ khi càng bình tĩnh lại, nỗi đau bị giết cả nhà lại càng lớn hơn trong lòng:

 

 

- Em hãy mạnh mẽ lên nhé\, cô gái!

 

 

Tiếng nói phía sau của cậu làm nó sững lại, nó ngoảnh mặt lại, đôi mắt đỏ hoe mím chặt môi gật đầu:

 

 

- Cảm ơn anh\, nhất định anh sẽ gặp mọi điều tốt lành nhất\, em cảm ơn anh rất nhiều!

 

 

Chàng trai ngập ngừng một lúc rồi hỏi tiếp:

 

 

- Em có thể cho anh biết tên em không?

 

 

Nó lấy tay quệt mấy giọt nước mắt rồi trả lời:

 

 

- Em là Nhiên\, Lưu Diệp An Nhiên!

 

 

Nói rồi nó xoay người lại chạy về phía trước, không kịp nghe câu nói phía sau:

 

 

- Còn anh tên là Văn\, Nguyễn Đình Văn!

 

 

***

 

 

Hà Nội, cuối tháng 4 năm 2016!

 

 

Trời Hà Nội mới vào dịp đầu hè mà oi bức đến ngột ngạt. Tám giờ sáng, trời đã nắng lên đỉnh đầu, Nhiên cầm tập hồ sơ ngán ngẩm đến tột cùng. Mấy người ngồi xung quanh đang đọc tài liệu chuẩn bị phỏng vấn còn cô lấy bút vẽ vẽ lên tờ giấy trước mặt. Nhiên nhìn cô bé mặc chiếc áo trắng bên cạnh mình, có lẽ cô bé này ít hơn cô một hai tuổi, vẻ mặt non nớt nhưng đầy háo hức. Hơn một năm trước cô cũng từng có nhiều ước mơ, nhiều hoài bão như những người này nhưng đến giờ có lẽ đã quá rã rời mệt mỏi. Không biết cô đã chụp bao nhiêu cái ảnh, làm bao nhiêu hồ sơ, đến bao nhiêu công ty để phỏng vấn nhưng cuối cùng nếu không phải người ta không nhận thì cũng là chưa kịp thử việc xong cũng đã bị đè ép đến mức bỏ việc. Đến giờ phút này chẳng còn chút hứng thú nào với những lần xin việc thế này. Cô thở dài, nếu không phải Quân giục cô đi phỏng vấn ở đây có lẽ cô cũng không thèm đi dẫu biết rằng công ty này là mục tiêu mà bản thân cô đặt ra từ năm ấy. Nhiên chán nản vào nhà vệ sinh, chỉnh lại chút quần áo rồi tô son, nhìn bản thân trong gương bất chợt bật cười.

 

 

- Này\, nghe nói hôm nay Giám đốc đích thân phỏng vấn đấy\, anh ta mà phỏng vấn thì…

 

 

Nhiên nhìn ra ngoài, hai người phụ nữ trạc tuổi cô đang nói chuyện. Người phụ nữ mặc váy đỏ ôm trọn thân hình thanh mảnh tô son bình thản đáp lại:

 

 

- Thì sao? Đàn ông suy cho cùng cũng là đàn ông\, gặp người phụ nữ xinh đẹp thì cũng mềm lòng\, huống hồ chúng ta có kinh nghiệm kiểu gì chẳng được vào.

 

 

Người phụ nữ còn lại mặc bộ đồ công sở, chiếc váy ngắn khoe trọn đôi chân nõn nà lắc đầu đáp:

 

 

- Thế thì cậu nhầm rồi\, tôi được biết giám đốc này cực kỳ khó tính chưa bao giờ vì đối phương là phụ nữ kể cả có đẹp thế nào mà thiên vị đâu. Anh ta rất lạnh lùng và thậm chí trong công việc còn có thể gọi là tàn nhẫn thế nên đến nay đã gần ba mươi tuổi còn chưa có vợ.

 

 

- Sao cậu biết?

 

 

- Tôi có bạn làm ở công ty này\, cậu ta thường than vãn với tôi mức lương ở đây rất hấp dẫn nhưng công việc rất áp lực vì giám đốc khó tính. Nhưng thật sự tôi rất muốn làm ở môi trường này nên mới rủ cậu đi phỏng vấn vì tôi được biết làm ở đây chỉ cần có năng lực thì đảm bảo sẽ không bị bạc đãi\, ở đây rất công bằng không có chuyện cậu là cháu ông này\, con ông kia mà sẽ được nhận đâu.

 

 

Điện thoại của Nhiên bất chợt rung lên tắt ngang cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ. Nhiên không dám ngẩng cao mặt cúi xuống ấn nút nghe, là Quân. Cô thở dài bắt máy:

 

 

- Alo em đây.

 

 

Đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi:

 

 

- Em sắp phỏng vấn chưa? Mấy giờ em về anh chờ cơm?

 

 

- Sắp đến lượt em rồi\, chắc em về sớm thôi.

 

 

- Vậy anh chờ cơm em nhé. Cố lên nhé\, anh tin em sẽ làm được\, anh yêu em!

 

 

Nhiên không dám thở dài, đoạn hội thoại cô vừa nghe lại càng khiến tâm trạng cô tệ hơn bao giờ nhưng lại không dám nói ra vì sợ Quân thất vọng. Anh đã cùng cô tìm việc suốt hơn một năm nay nhưng cuối cùng cũng chỉ là con số không tròn trĩnh. Cô tắt máy ra ngoài phòng chờ ngồi.

Episode 2

- Số sáu mươi tám An Nhiên!

 

 

Tiếng gọi vọng ra khiến cô có chút giật mình, cô kéo tập tài liệu đi vào bên trong.

 

 

- Tôi không chấp nhận cô\, công ty tôi cần người có năng lực tốt hơn cô.

 

 

Nhiên ghé mắt nhìn vào trong, một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi giữa căn phòng đang lạnh nhạt nói. Phía dưới một người phụ nữ rất xinh đẹp đang cúi gằm mặt nhặt tập tài liệu bước ra ngoài khi chị ta đi qua cô liếc mắt thấy tập hồ sơ của chị ta có ghi đại học ngoại thương bỗng dưng trong lòng lại càng cảm thấy hoang mang vô cùng.

 

 

- Đến lượt cô chưa?

 

 

Giọng nói vừa rồi lại cất lên, cô ngẩng đầu bặm môi đáp lại:

 

 

- Dạ\, tôi vừa được gọi.

 

 

Nói rồi cô nhìn thẳng vào người vừa quát mình, dẫu sao cô cũng chẳng được vào công ty, dù tiên đoán thế nào cô cũng nắm chắc thất bại nên có lẽ giờ đành liều. Đột nhiên cô cảm thấy gương mặt người đàn ông đầy vẻ kinh ngạc nhìn cô sững người mất mấy giây. Cô hơi run rẩy, cố nở nụ cười gượng gạo lắp bắp nói:

 

 

- Tôi...tôi đến phỏng vấn.

 

 

Anh ta nhắm nghiền mắt một chút sau đó mở ra gật đầu nói:

 

 

- Cô ngồi đi.

 

 

Người đàn ông bên cạnh anh ta lên tiếng giới thiệu:

 

 

- Chào cô\, xin giới thiệu với cô đây là Giám đốc công ty Nguyễn Đình Văn\, bên cạnh là Phó Giám đốc Bùi Minh Luân\, tôi là thư ký Phạm Thanh Trà. Cô hãy giới thiệu chút về mình.

 

 

- Tôi tên là Lưu Diệp An Nhiên\, hai mươi tư tuổi\, đã tốt nghiệp trường Đại học thương mại.

 

 

- Chào cô\, tôi có thể xem hồ sơ của cô không?

 

 

Người đàn ông được giới thiệu là giám đốc lên tiếng, Nhiên gật đầu đưa tập hồ sơ rồi trở về vị trí cũ.

 

 

- Cô ra trường được gần hai năm?

 

 

- Vâng\, tôi ra trường được gần hai năm rồi ạ.

 

 

- Thế cô đã từng đi làm ở đâu? Có những kinh nghiệm gì? Tôi không thấy cô ghi trong này.

 

 

Nhiên thở dài, cúi mặt cười trừ rồi trả lời:

 

 

- Tôi không có kinh nghiệm chuyên môn gì cả…

 

 

Vị phó Giám đốc bên cạnh tròn mắt hỏi lại:

 

 

- Cô ra trường hai năm mà chưa có chút kinh nghiệm gì sao?

 

 

Cô không biết trả lời thế nào, đành hít một hơi thật dài rồi nói:

 

 

- Đúng vậy thưa anh\, tôi bị rất nhiều công ty từ chối\, việc làm lâu dài nhất là gần hai tháng tuy nhiên mức lương ở đó quá thấp\, công việc lại chỉ giống như làm chân sai vặt nên đã xin nghỉ việc. Nhưng tôi cho rằng việc một số công ty từ chối tôi không phải tôi không đủ năng lực.

 

 

- Vậy cô bị từ chối vì lý do gì?

 

 

- Thưa anh\, bởi vì rất nhiều lý do\, có công ty vì họ đã nhận sẵn con em họ\, có công ty họ đòi kinh nghiệm\, đấy là yêu cầu ưu tiên chung của các công ty thì phải. Công ty nào cũng đòi kinh nghiệm không nhận người mới vậy rốt cuộc thì dù mười năm hai mươi năm nữa nhưng sinh viên tốt nghiệp ra trường như tôi chẳng lẽ lại mãi không có việc làm sao ạ?

 

 

- Cô tốt nghiệp bằng loại gì?

 

 

- Tôi tốt nghiệp loại khá thưa anh.

 

 

Vị Phó giám đốc không hỏi nữa mà thì thầm gì đó vào tai Giám đốc Văn, lúc này Nhiên mới để ý kỹ Văn còn rất trẻ, vô cùng trẻ. Nhiên bấu chặt đôi tay thầm nghĩ cô chỉ tốt nghiệp loại khá của một trường đại học bình thường, trong khi ở đây có đến bao nhiêu người tốt nghiệp xuất sắc những trường số một của cả nước còn bị loại thì mình liệu có mấy cơ hội được vào. Cô lơ đãng nhìn ra bên ngoài ô cửa kính, nắng bắt đầu lên đỉnh đầu, mấy cây bằng lăng cũng lặng yên trước cái nắng của mùa hè. Phía trên những tán lá, một màu hoa tím nhàn nhạt tuy đẹp đến nao lòng, nhưng lại mang vẻ đượm buồn man mác. Có lẽ giờ này ở nhà Quân đang đợi cơm, nghĩ đến anh cô lại thấy có chút xót xa. Quân vừa nghỉ việc ở công ty cũ, ngày mai mới bắt đầu công việc mới nên tiền lương chưa nhận, cô cảm thấy có chút tiếc nuối, giá như không phải vì cô đòi bám trụ ở cái đât Hà Nội này, có thể anh đã có thể có nhiều cơ hội hơn. Dưới quê anh còn phải nuôi thêm đứa em nên số tiền anh đi làm về đều gửi về cho mẹ nuôi em lại phải cùng cô trang trải sinh hoạt phí trên này, cô di di tay trên chiếc váy đen, ngay cả đến giây phút này cuộc sống của cô còn chẳng đủ ăn đủ mặc thì những hoài bão, nhưng ước mơ hay cả những thứ bí mật cô từng thề phải tìm cho ra cũng chẳng thể nào thực hiện nổi.

 

 

- Cô Nhiên\, Giám đốc Văn của chúng tôi và vài điều muốn hỏi cô.

 

 

Tiếng người thư ký gọi kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, cô ngước đôi mắt lên nhìn vị Giám đốc chờ đợi.

 

 

- Cô chỉ tốt nghiệp loại khá một trường bình thường\, vậy động lực nào khiến cô xin vào đây?

 

 

- Công ty này lương cao như vậy\, sức ảnh hưởng lớn như vậy\, môi trường chuyên nghiệp như vậy ai mà chẳng muốn được vào\, tuy rằng tôi chỉ học trường bình thường nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi sẽ không thể làm việc\, tôi tin rằng tôi có thể học hỏi được.

 

 

Vị Phó giám đốc ngồi bên cạnh nhìn cô lắc đầu đáp:

 

 

- Chúng tôi tuyển những người giỏi để phục vụ cho công ty chứ không phải tuyển người vào để đào tạo.

 

 

Cô định nói gì đó thì Giám đốc lại lên tiếng:

 

 

- Hai năm qua cô không làm việc lâu dài cho bất cứ công ty nào thì cô làm gì để trang trải cuộc sống?

 

 

Cô mím môi chậm rãi trả lời:

 

 

- Thật ra tôi phải trang trải cuộc sống từ khi còn là sinh viên\, làm phục vụ nhà hàng\, bán hàng online nói chung tôi từng làm rất nhiều việc. Ngoài ra vốn tiếng Anh của tôi khá tốt\, tôi từng làm gia sư cho các bạn học sinh...

 

 

Anh ta nhìn cô, vẻ mặt cương nghị:

 

 

- Được\, công ty tôi sẽ nhận cô!

 

 

Nhiên há hốc mồm ngạc nhiên, nhưng không phải chỉ cô mà hai người ngồi cạnh cũng lộ rõ vẻ sửng sốt. Cô lắp bắp hỏi lại:

 

 

- Giám đốc...anh nói sao cơ?

 

 

Anh ta không thèm liếc mắt nhìn cô, quay sang Phó giám đốc nói:

 

 

- Chẳng phải chúng ta thiếu một thư ký Giám đốc sao? Dù sao cô ta cũng có kinh nghiệm đi phục vụ một thời gian\, chúng ta có thể nhận\, huống hồ những người trẻ thì thường có nhiều hoài bão\, thế nên tôi nghĩ dù không đúng chuyên môn thì xếp cô ta ở vị trí này hoàn toàn hợp lý\, vốn tiếng Anh cô ta cũng khá tốt mà.

 

 

Phó giám đốc hơi chau mày hỏi lại:

 

 

- Chẳng phải từ trước đến nay cậu không hề cần thư ký cho riêng mình sao? Tôi đã tuyển bao nhiêu người nhưng cậu chưa bao giờ chấp nhận bất cứ ai?

 

 

- Nhưng bây giờ tôi cần! Cô ta đủ yêu cầu với riêng tôi.

 

 

Anh ta cắt ngang câu nói của Phó giám đốc, tất nhiên yêu cầu này của anh ta quá hợp lý nên cả hai người ngồi cạnh đều không nói thêm được gì nữa. Cô vẫn chưa hết sửng sốt hỏi lại:

 

 

- Vậy là tôi được tuyển sao?

 

 

Thư ký Trà miễn cưỡng gật đầu đáp:

 

 

- Đúng vậy\, mai cô đến công ty ký hợp đồng nhé. Nhưng là làm thư ký cho Giám đốc\, không đúng chuyên ngành của cô đâu.

 

 

Nhiên lắc đầu rốt rít nói:

 

 

- Dạ vâng! Ngày mai đi làm luôn đúng không ạ\, dạ tôi cảm ơn ạ!

 

 

Nói đến đâu cô cúi đầu đến đấy, phải rồi giờ phút này với cô thật sự quá bất ngờ, đừng nói là thư ký mà ngay cả chân sai vặt ở cái công ty này có thể cô cũng chấp nhận bởi theo cô được biết mức lương ở đây rất cao. Thư ký Trà không thèm liếc mắt, xua xua tay tỏ ý cô ra ngoài. Nhiên gật đầu, chào họ rồi vội vã bước đi như thể sợ rằng nếu còn ở lại một giây nữa là sẽ bị thay đổi quyết định, đến ngay cả trong mơ cô cũng không thể nào nghĩ rằng mình được nhận vào công ty này một cách nhanh chóng và dễ dàng đến thế. Phải rồi, cô phải cảm ơn tên Giám đốc, có lẽ chính vì cái tính cách khác thường của anh ta nên mới nhận cô vào làm việc. Cô lấy máy điện thoại, gọi cho Quân, đầu dây bên kia nghe xong cũng bất ngờ không kém. Anh dặn cô ở lại công ty chờ mình đến đón, trong lòng đột nhiên cũng như có tia nắng ấm áp. Nhiên tắt máy, vẫn chưa hết bất ngờ, tay cầm điện thoại mà lòng vẫn chưa thể tin được sự thật này. Ở ngoài kia, hàng bằng lăng tím bỗng khẽ rung rinh, hai tay cô đan chặt vào nhau gánh nặng trên vai khẽ nhẹ đi một chút. Cô khẽ dựa vào bức tường bên cánh cổng chờ Quân.

 

 

- Nhiên!

 

 

Tiếng gọi quen thuộc cất lên, Nhiên nhìn xuống dưới Quân đang đứng bên cạnh chiếc xe máy cũ kỹ tươi cười gọi cô. Cô vội vàng đi xuống mấy bậc cầu thang, nhìn thấy anh niềm vui lại bỗng như nhân đôi. Anh cũng chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy cô mặc kệ bao anh mắt đang nhìn, đã rất rất lâu rồi cuộc sống của cả hai người mới có chút khởi sắc thế này, cô ôm chặt anh thì thầm:

 

 

- Em vui quá\, thật sự em không thể tin được rằng mình lại được nhận vào thế này\, thật sự quá bất ngờ.

 

 

Anh nhìn cô, vuốt mấy sợi tóc trên khuôn mặt cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn định nói gì đó.

"Bíp…bíp..."

Tiếng còi xe dài khiến cô và anh giật mình liền tránh lại một bên, chiếc xe Camry đen chạm gần sát đến chiếc xe máy cũ kỹ của Quân. Nhiên nhìn qua tấm kính phía trước, người ngồi trong xe là Giám đốc Văn, cô hơi xấu hổ buông tay Quân để anh dắt xe ra chỗ khác rồi cúi đầu chào. Người đàn ông trong xe nhìn về phía cô, đôi mắt tinh anh bỗng trở nên u ám lạ thường. Cô lùi lại phía sau vài mét, chiếc xe lướt qua người cô tiến về phía trước. Quân dắt xe lại phía sau rồi nói:

 

 

- Người em vừa cúi đầu chào là ai thế?

 

 

- Giám đốc công ty em\, hôm nay đích thân anh ta phỏng vấn em.

 

 

- Ồ\, vậy sao? Trẻ quá mà đã làm Giám đốc\, đúng là tuổi trẻ tài cao.

 

 

- Đúng là như vậy\, em nghe nói anh ta từng đi du học bên Mỹ về\, bằng tốt nghiệp xuất sắc luôn. Công ty này là công ty con của tập đoàn Bình Minh thôi\, nhưng dù sao được làm giám đốc công ty con này cũng quá xuất sắc rồi. Em nghe nói mức lương ở đây rất cao\, vì vậy tuyển vào đây đều là những người có thực lực vậy mà không hiểu may mắn thế nào em lại được vào.

 

 

Quân nhìn cô cười dịu dàng:

 

 

- Em đang tự đánh giá thấp mình đấy Nhiên! Thật sự anh thấy em rất có năng lực\, chỉ có điều mấy năm đại học vì không có điều kiện nên em mới tốt nghiệp loại khá thôi. Hai năm nay đúng là vì anh\, vì anh mà làm khổ lây em\, nhưng bây giờ anh cũng sắp chuyển được việc mới\, em cũng có công việc tốt rồi\, nên có lẽ cuộc sống của chúng ta không còn tệ như trước. Anh chỉ mong có thể chăm chỉ làm việc có thể bù đắp lại cho em những thiệt thòi thôi!

 

 

- Anh đừng nói vậy\, cả hai chúng ta đều là tự mình cố gắng đến hôm nay\, trong chuyện tình cảm anh đừng nói bù đắp hay không\, chẳng phải anh cũng vì em mà không về quê làm việc sao? Thôi mình đi ăn đi đừng nói những chuyện thế này nữa.

 

 

Quân gật đầu, nổ máy xe rồi chở cô đến một quán ăn vỉa hè, lâu lắm rồi cô và anh mới có điều kiện đi ăn ngoài thế này, thứ hạnh phúc này quả thực không dễ dàng có được.

Episode 3

Ăn xong Nhiên và Quân trở về nhà sau một ngày bận rộn, nhưng cái bận rộn mang theo những điều tốt lành cho cô lúc này. Về đến nhà Quân liền đi tắm còn cô mở máy đọc tài liệu. Cô khẽ nhìn về phía nhà tắm, Quân vẫn đang xối nước dội lên người chợt cảm thấy cay sống mũi, yêu nhau đã gần hai năm nhưng chưa bao giờ cô và anh có được cảm giác thảnh thơi, cô gặp anh ở thời điểm cả hai người đều không có gì trong tay. Nhiều lúc cô cảm thấy rất tiếc cho anh, anh không phải người không có ý chí, ngược lại còn là một người vô cùng xuất sắc nhưng điều duy nhất anh thiếu chính là may mắn. Vài ngày trước mẹ anh có ý định mong muốn anh về quê, mặc dù mức lương thấp hơn một chút nhưng không phải chi những khoản sinh hoạt như trên này nhưng anh lại không đồng ý. Anh vừa đổi công việc mới với mức lương cao hơn nhưng phải đến mai mới bắt đầu công việc, vả lại suy cho cùng vừa phải nuôi gia đình ở quê lại phải lo cho bản thân trên này đúng là vẫn rất khó khăn. Tháng trước là anh đề nghị cô về cùng một nhà ở để có thể tiết kiệm một khoản, cũng may cô cũng vừa tìm thấy một công việc cho mình, nếu không cô không biết rằng cái cuộc sống bế tắc này kéo dài đến bao giờ. Nghĩ đến mẹ anh, cô lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không dưới năm lần bà gặp cô chỉ để ngăn cản cô và anh yêu nhau. Bà cho rằng cô chính là nguyên nhân cản trở sự nghiệp của anh khiến đến giờ phút này anh vẫn chưa thể có một công việc hoàn hảo như bà mong muốn. Nhưng tất nhiên cô hiểu, một người con trai tốt nghiệp loại xuất sắc của trường Bách Khoa như anh mà lại phải đi làm với mức lương như vậy thì đúng là ngay cả cô còn thấy tiếc huống hồ mẹ anh. Có điều bà không hiểu rằng giữa cái thời buổi này hầu hết các công ty đều yêu cầu kinh nghiệm, mà những người mới ra trường cũng chỉ học nền kiến thức trong nhà trường chứ chưa va chạm nhiều với xã hội thì cái yêu cầu đó đúng bằng con số không! Cũng may anh còn có ý chí, chấp nhận làm để lấy kinh nghiệm và có lẽ bây giờ là sự đền đáp xứng đáng cho anh khi được đổi công việc mới sau hơn ba năm ra trường.

 

 

- Em đang nghĩ gì vậy?

 

 

Tiếng Quân phía sau khiến cô giật mình, cô nhìn anh lắc đầu đáp:

 

 

- Em nghĩ linh tinh thôi\, anh tắm xong rồi sao?

 

 

- Nhiên này\, anh có vài chuyện muốn hỏi em!

 

 

- Có chuyện gì vậy anh hỏi đi?

 

 

- Em có thích đi Canada không?

 

 

Nhiên không lấy gì làm ngạc nhiên, đây không phải lần đầu anh hỏi cô câu này, rất nhiều lần anh đã đưa ra đề nghị này, cô bấu chặt hai tay vào nhau, trước màn hình máy tính là hình ảnh tập đoàn Bình Minh đồ sộ và to lớn, cô không trả lời mà hỏi lại anh:

 

 

- Chẳng phải anh biết câu trả lời rồi sao? Chẳng phải anh tìm được công việc mới em cũng tìm được công việc mới rồi sao? Anh vẫn muốn đi sao?

 

 

- Vì nguyên nhân gì mà em cứ phải bám lại ở cái đất này vậy Nhiên? Gần hai năm qua dù phải bươn trải làm những công việc mà em không thích nhưng em vẫn không muốn đi là tại sao? Em cũng không hề có người thân ở đây\, vì lý do gì mà lại không muốn đi cùng anh?

 

 

Cô ngước mắt nhìn anh, trong lòng cô đã có câu trả lời nhưng lại không thể nói ra chỉ im lặng trước những câu hỏi của Quân. Quân thở dài rồi nói tiếp:

 

 

- Được rồi Nhiên\, anh xin lỗi là tại thời gian này anh quá bế tắc nên mới hỏi em vậy thôi. Anh không có ý gì đâu\, anh sẽ bên em dù khó khăn thế nào.

 

 

Cô nở nụ cười gượng gạo đáp lại:

 

 

- Không phải em không muốn đi\, nhưng mà đây chưa phải thời điểm thích hợp. Với chẳng phải cơ hội được đi cũng rất khó khăn sao? Bây giờ đi nước ngoài cũng đâu phải dễ dàng? Đi bằng cách nào\, bằng con đường nào để chắc chắn được chứ? Anh hỏi em như vậy nhưng lòng anh cũng thừa biết rõ mà.

 

 

Cô ngừng lại, chỉ vì anh tiếc nuối cái suất học bổng khi còn ngồi trên ghế nhà trường mà đến bây giờ anh vẫn mong muốn được đi. Nhưng bản thân cô hiểu dù cô có muốn đi thì cũng rất khó khăn. Anh nhìn cô, thở dài nói:

 

 

- Nhiên\, anh cũng là chỉ hỏi em vậy thôi\, chỉ muốn biết em có nguyện đi theo anh không thôi\, anh không hề có ý gì cả.

 

 

Cô gật đầu, đứng dậy đi về phía anh, vòng tay ôm anh dịu giọng nói:

 

 

- Em yêu anh\, thật sự em rất yêu anh\, giờ chúng ta cũng có công việc rồi thì đừng hỏi những điều vô nghĩa ấy nữa được không anh? Bây giờ điều em mong muốn nhất là mẹ anh có thể chấp nhận em\, và công việc của hai đứa có thể ổn định.

 

 

Quân xoay người lại ôm cô gật đầu, anh nhìn cô, vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô rồi cúi xuống hôn lên trán cô thì thầm:

 

 

- Anh yêu em!

 

 

Nhiên kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn rồi cười bí hiểm, thấy điệu bộ cô như thế anh không kìm được mà kéo sát cô lại gần hơn nữa, lưỡi anh bắt đầu tiến vào phía trong, một nụ hôn sâu đầy kích thích. Đôi tay anh bắt đầu di từ trên lưng xuống dưới, cô thở mạnh một hơi, cảm thấy toàn thân nóng rực. Cô nhắm mắt đôi tay vòng lên phía trên ngực cởi từng nút áo sơ mi của anh, bờ vai to lớn vẫn còn chút nước vừa tắm dính vào, anh hôn lên cổ cô, đôi tay di chuyển lên trên vòng tay về phía sau kéo khoá chiếc váy, chiếc váy lụa trơn tuột trên xuống nền nhà để lộ tấm thân thể nõn nà. Bất chợt bế thốc cô lên giường, đặt mạnh xuống giường, đôi môi đặt lên núm hoa hồng xinh xắn rồi trườn lên hôn đôi môi ngọt dịu, hai tấm thân ôm trọn hoà quyện vào nhau cùng tiếng hơi thở gấp gáp. Cho đến khi xong việc anh liền xoay qua ôm chặt, tiện kéo cô nằm lên tay anh rồi hỏi:

 

 

- Em vẫn uống thuốc đúng không?

 

 

- Vâng\, em vẫn uống đều đặn\, hình như vỉ đó cũng sắp hết rồi mai anh nhớ nhắc em đi mua nhé.

 

 

- Để mai anh mua cho nhé\, anh yêu em

 

 

Cô gật đầu rúc vào người anh, mùi thơm trên cơ thể khiến cô cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Bầu trời ngoài kia vẫn xanh, lòng cô cũng bình yên đến lạ có lẽ từ mai thôi cuộc sống của hai người cũng thay đổi theo chiều hướng tích cực. Ngày hôm sau, sáng sớm cô dậy đã thấy Quân chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, cô ăn vội vàng rồi nói với anh:

 

 

- Em phải chạy ra bắt xe bus đây\, hôm nay buổi làm đầu tiên đến sớm một chút.

 

 

Anh đưa cô cốc sữa đậu nành đáp lại:

 

 

- Hôm nay để anh đưa em đi làm.

 

 

- Không phải hôm nay anh cũng phải đến công ty mới sao?

 

 

- Bên anh hẹn tám giờ cơ\, anh đưa em đi rồi đến công ty là hợp lý. Ngày đầu em đi làm ngồi xe bus mệt mỏi lắm. Em lấy mũ đi\, anh dắt xe rồi chở em đi

 

 

Nhiên không từ chối được nữa chạy vào lấy mũ rồi lên xe cùng Quân. Con xe máy tuy cũ kỹ nhưng vẫn chạy rất ngon phóng băng băng trên đường. Trời hôm nay mát mẻ hơn một chút nhưng vẫn rất nắng, xe dừng lại bên cạnh cánh cổng công ty Bình Minh A, cô tháo mũ đưa cho anh rồi nói:

 

 

- Anh về đi\, không muộn đấy.

 

 

Anh nhìn cô, cười tươi vẫy vẫy tay:

 

 

- Lại gần đây anh bảo đã.

 

 

Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đứng sát về phía anh hỏi lại:

 

 

- Có chuyện gì sao anh?

 

 

Anh không nói, kéo cô lại gần rồi bất chợt hôn lên trán cô, cô có chút xấu hổ nhưng đầy hạnh phúc mỉm cười.

 

 

- Chúc em có ngày đầu làm việc thuận lợi nhé\, chiều anh đón em.

 

 

Nhiên gật đầu, vẫy tay chào anh rồi xoay người bước đi, đột nhiên cô ngước mặt lên bỗng nhìn thấy một ánh mắt nhìn mình, là Giám đốc Văn anh ta vừa hay cũng đang bước vào sảnh. Cô ngượng ngùng cúi đầu chào, có lẽ anh ta cũng vừa chứng kiến cảnh làm trò ân ái của cô và Quân. Thế nhưng anh ta dường như không để ý chỉ khẽ liếc cô rồi đi vào thang máy, cô liền nhanh chóng đến tìm thư ký Trà để nhận công việc. Chỗ ngồi của cô là trên phòng giám đốc Văn, căn phòng bên ngoài nhìn rất kín mít khó mà biết có người bên trong hay không nhưng bên trong lại ngăn thành hai gian bằng tấm kính trong suốt. Nhiên nhận lấy tài liệu theo lời dặn của thư ký Trà ngồi bên ngoài đọc không được làm phiền Văn nếu anh ta không gọi. Cô nhìn qua tấm kính, Văn đang ngồi trước máy tính làm việc, khuôn mặt anh ta lãnh đạm thờ ơ vô cùng chợt thầm nghĩ không biết phía sau khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng kia là thứ gì? Nhưng suy cho cùng điều đó không hề quan trọng với cô liền lấy tập tài liệu ra đọc, nhưng đúng thật nó quá vô nghĩa bởi những thông tin này cô nhớ mình đã đọc đến hàng ngàn lần. Nhiên lén nhìn về cửa kính, Văn vẫn giữ nguyên tư thế mắt hướng về màn hình máy tính chợt thấy chán nản, không hiểu thứ công việc cô làm có ý nghĩa gì liền gục mặt xuống bàn, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến.

 

 

- Nhiên\, mẹ cháu đâu?

 

 

Nhiên mở to mắt, chợt thấy mình đang đứng trong cánh rừng, một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi vừa cất tiếng hỏi cô. Người phụ nữ có gương mặt rất phúc hậu, đôi mắt tinh anh có phần cương nghị, chỉ cần nhìn cũng đủ thấy sang trọng vô cùng. Nhiên hướng đôi mắt to long lanh đẫm nước về phía người phụ nữ, chợt có cảm giác quen thuộc như đã từng thấy ở đâu, phía sau bà là một người đàn ông khoảng trên bốn mươi tuổi. Cô nhắm nghiền mắt, hình ảnh mẹ cô bị súng bắn đột nhiên hiện lại rõ mồn một nhìn hai ngươi không kìm được oà khóc nức nở.

 

 

- Mẹ cháu bị bắn chết rồi\, mẹ cháu giục cháu đến tìm hai người.

 

 

Người phụ nữ nhắm nghiên mắt không dám nhìn cô bé trước mặt, chợt có tiếng động phía sau, người đàn ông vội vã bế cô bé rồi nói:

 

 

- Đi thôi\, nhanh lên chúng nó tìm đến đây rồi!

 

 

"Đoàng" một tiếng súng nổ lại đến, người phụ nữ đáp lại valy một tay nắm lấy vạt áo người đàn ông chạy về phía trước.

"Đoàng, đoàng" tiếng súng nổ liên hồi, cô sợ hãi, nhắm mắt gục xuống vai người đàn ông, bất chợt có tiếng kêu lên đầy đau đớn. Nhiên mở to mắt, người phụ nữ ngã quỵ xuống, chân bà ta vướng vào hòn đá, phía sau tiếng bước chân mỗi lúc một gần, người đàn ông không còn sự lựa chọn bế cô chạy để lại người phụ nữ ngã quỵ ở phía sau. Ở về phía trước, nhưng ngôi nhà bắt đầu hiện lên, ông ta dừng lại đẩy cô về phía trước rồi nói:

 

 

- Nhiên\, chạy đi\, bác ở đây ngăn chân chúng nó\, chạy về phía trước đi mau lên

 

 

Cô không nghĩ được gì, ôm chặt cặp da chạy về phía trước, bỗng nhiên cô thấy toàn thân như rơi ra khỏi không trung liền lên đầy sợ hãi.

 

 

- Cứu tôi với!

 

 

Lúc này Nhiên mới biết mình vừa bị ngã xuống một con dốc, xung quanh những căn nhà đã hiện lên rõ ràng, cô chạy thục mạng lên con đường lớn đột nhiên cảm nhận thấy có ai đó như đang nhìn mình, cô xoay người lại phía sau, mở to đôi mắt nhìn lên Một ánh mắt sáng tinh anh rất sáng, khuôn mặt đẹp trai đẹp trai toát lên vẻ thông minh đang nhìn xuống cô, xung quanh là một màu trắng, cô bất chợt sợ hãi ngồi bật dậy lắp bắp nói:

 

 

- Giám đốc Văn!

 

 

Hoá ra là cô vừa ngủ mơ, cô nhìn anh ta xấu hổ cúi gằm mặt vừa hay nhìn thấy sự bối rối trong mắt Văn. Anh ta xoay người lại đằng sau rồi nói:

 

 

- Pha cho tôi một cốc cà phê.

 

 

Cô vội vàng ra khỏi ghế, gật đầu đáp:

 

 

- Vâng ạ!

 

 

Nói rồi Nhiên nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc, cô không đến thẳng chỗ pha cà phê mà đến nhà vệ sinh, xối nước thẳng vào mặt cho tỉnh táo rồi tự trách mình ngày đầu làm việc mà đã ngủ quên. Nhiên pha xong cà phê trở lại phòng làm việc mở tấm cửa kính đi thẳng vào bên trong nhưng không thấy Văn đâu, cô đặt cốc cà phê lên bàn, định quay ra bàn làm việc của mình, bất chợt cô thấy một quyển tài liệu trên bàn, cô mở to mắt nhìn vào dòng chữ "Hồ sơ tập đoàn Bình Minh từ năm 2002-2005". Cô tò mò giơ tay với quyển tài liệu, đây là khoảng thời gian cô cần tìm. Đột nhiên tiếng ho phía sau khiến cô giật mình, cô buông tay xoay người lại thì Văn đang tiến vào. Anh ta nhìn cô rồi nói:

 

 

- Cô pha xong cà phê rồi chứ?

 

 

Nhiên đỏ mặt, gật đầu đáp:

 

 

- Vâng ạ.

 

 

Anh ta trở về bàn làm việc rồi nói:

 

 

- Cô quay lại đây rồi ngẩng cao mặt lên.

 

 

Cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo, anh ta nhìn cô ánh mắt chợt có chút xót xa. Hai tay anh ta đan vào nhau, không dám nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp:

 

 

- Cô Nhiên\, cô biết đấy cô là người không được đánh giá cao cho lắm. Thế nhưng tôi vẫn chọn cô vì muốn thử một lần\, vậy nên tôi đã tuyển cô vào đây tôi muốn đó là cô hãy thật sự tập trung vào công việc\, đừng vì những chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công việc\, nhất là chuyện yêu đương trai gái.

 

 

Nhiên hừ lạnh trong lòng một tiếng, tên Giám đốc này bị điên sao? Chuyện yêu đương của cô liên quan quái gì đến anh ta? Nhưng cô không dám nói ra những suy nghĩ trong lòng, nghĩ đến chuyện có lẽ sáng nay anh ta thấy Quân hôn cô trước cổng lại thấy xấu hổ chỉ khẽ gật đầu đáp:

 

 

- Vâng thưa Giám đốc.

 

 

Anh ta mở quyển tài liệu rồi nói tiếp:

 

 

- Cũng đừng thể hiện tình yêu của mình ở công ty này\, đến đây là để làm việc chứ không phải cho mọi người thấy cô đang yêu ai.

 

 

- Tôi xin lỗi vì khiến anh khó chịu vì điều đó\, tôi sẽ rút kinh nghiệm.

 

 

- Tôi không khó chịu\, đấy là tôi nhắc nhở cô. Cô xem tài liệu đi\, rồi thông báo cho tất cả nhân viên tối nay tăng ca đến tám giờ tối.

 

 

Nhiên nhìn anh ta, gật đầu thở dài đi ra ngoài.

See Less

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play