Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ta Đứng Đầu Nhân Sinh, Dọc Ngang Tam Giới

Chương 1: Đại náo Linh Khê Sơn

Chương 1: Đại náo núi Linh Khê

​“Đứng lại... ngươi đứng lại cho ta.”

​“Ta...ta có ngốc mới dừng lại. Phụ thân, cha... cứu con, sư huynh ám sát hài nhi... cứu Tiểu Vũ”

​Trên vách núi đầy cây đào có hai nam hài đang đuổi bắt nhau, không ai nhường ai. Tiểu hài tử phía trước chỉ tầm khoảng chín, mười tuổi, gương mặt phấn điêu ngọc mài, chưa trưởng thành mà đã mang nét ngọc thụ lâm phong vì bị đuổi chạy nhanh mà mặt mày hồng thuận đến đáng yêu. Nam nhân phía sau cũng đang dùng hết sức để bắt được tiểu tử phía trước mà thở hồng hộc.

​“Bạch Tiểu Vũ, ngươi trả A Hoa lại cho ta, hôm nay không trả ta sẽ không cho ngươi đùi gà.”

​Bạch Tiểu Vũ nghe vậy hụt mất mấy nhịp, vẻ mặt đau khổ nhăn nhó từ từ chạy chậm lại.

​Thật đáng ghét, sư huynh dám lấy đùi gà ra uy hiếp Tiểu Vũ. Tiểu Vũ thích nhất là ăn đùi gà do sư huynh làm.

​Lý An Hòa từ phía sau chạy tới bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của Tiểu Vũ rồi dùng sức hít mấy ngụm không khí để hòa hoãn hơi thở.

​“Tiểu... Tiểu Vũ, ngươi... ngươi trả A Hoa lại cho ta, ta... ta cho ngươi 2 cái đùi gà.”

​A Hoa chính là con cáo nhỏ mà Lý An Hòa cứu được trên lúc đi hái thuốc. Con cáo nhỏ lông đỏ rực như lửa, tính tình cũng lại dịu ngoan bất ngờ trái ngược hoàn toàn với chủ nhân nó, tuy nhiên con cáo này lại xảo hoạt vô cùng không ai đụng được ngoại trừ Bạch Tiểu Vũ.

Tiểu gia hỏa này đã gây họa cho không ít sinh linh trên núi Linh khê. Lúc 5 tuổi đã bức trụi lông đuôi hoàng tước của đại sư huynh, khiến huy ấy tức gần như hộc máu tại chỗ. Bạch Tiểu vũ từng dẫn đầu đám Linh Hầu đi ném hoa quả những linh thú khác đã bị thú vương đi mách phụ thân cùng cha cậu, hôm đó cậu bị phạt bổng lộc là năm cái đùi gà siêu to.

Mang ấm ức trong lòng, tiểu gia hỏa muốn báo thù liền tạo dược cho đám linh tước ăn, sau đó ba ngày kế tiếp núi Linh Khê đều nhận được một trận mưa phân từ đám linh tước ngay cả khu vực nhà đã được Phụ thân làm kết giới cũng không thể tránh khỏi. Không cần đợi thú vương đi mách, Tiểu Vũ bị phụ thân xách ngang đi. Hôm ấy trời buồn đỗ mưa... phân, Tiểu Vũ buồn vừa bị tét đít vừa phải làm giải dược để ngày mai đem đi tạ tội thú vương.

Tóm lại, tiểu gia hỏa này là một nhân vật nguy hiểm nhất Linh Khê sơn.

“Đệ... đệ...”

“Đệ như thế nào? Mau trả A Hoa lại cho ta... nếu không, nếu không ta đi mách đại sư phụ, ta không làm gà cho đệ ăn.”

Lý An Hòa gắp sắp không thở nỗi rồi, A Hoa của hắn bị tiểu tử này nhấm tới do hắn dám trộm đùi gà của cậu. Mặc dù đã được sư huynh bù lại 3 cái, tuy nhiên mối thù trộm đùi gà quyết không đội trời chung. Mới hôm qua, Lý An Hòa vừa đi hái linh dược để A Hoa ở nhà canh đan lô, lúc hắn đang hái dược liền cảm nhận được A Hoa kêu cứu thông qua khế ước. Lúc hắn chạy về đã không thấy A Hoa xinh đẹp của hắn đâu, chỉ còn mỗi dấu chân của thủ phạm có khắc tên của Bạch Tiểu Vũ.

“Đệ mang hắn đặt ở chỗ đám cẩu tử sau núi, hắn không bị gì hết, đệ... đệ chỉ vừa mới để được một canh giờ thôi.”

“Đám cẩu tử? Chẳng phải mùa này bọn chúng bắt đầu xuân kỳ sao? Đệ mang A Hoa qua đó làm gì?” Lý An Hòa nghi hoặc hỏi tiểu gia hỏa đang còn ngay ngô gãi gãi mặt.

“Chẳng phải là... là xuân kỳ sao, A Hoa cũng lớn rồi, đem qua cho hắn cùng đám ấy vui đùa xíu.”

“Cái gì? Đệ nói lại ta nghe... cho A Hoa chơi đùa với bọn chúng? Lúc xuân kỳ?” Lý An Hòa hai mắt trợn trừng cả lên, xuân kỳ là thời điểm giao phối của bọn cẩu tử sau núi, đem A Hoa qua đó chẳng khác nào đem tiểu khả ái của hắn dâng cho bọn nó à?

“Vì... vì đệ thấy tới xuân kỳ bọn cẩn tử thường có hội họp gia đình ăn uống này kia, đệ chỉ muốn đem nó qua để cho chơi xíu, với lại chỉ muốn giấu huynh thôi, mai đệ sẽ đem về ngay ấy mà”

Bạch Tiểu Vũ ngại ngùng nói mấy lời, vì năm nào cậu cũng thấy bọn cẩu tử thường nằm đè lên nhau vật lộn, cậu nghĩ thảy A Hoa vào đó cho nó cùng bọn cẩu tử vật lộn cho bỏ ghét, ai dè....

“Bạch Tiểu Vũ, A Hoa mà bị gì ta liền thẻo cái mông của đệ.” Vừa nói Lý An Hòa vừa phi kiếm như bay ra sau núi.

Bạch Tiểu Vũ nhìn theo trong lòng suy nghĩ miên man. Sư huynh gấp như vậy làm gì, chỉ là vật lộn thôi mà, A Hoa là linh thú cấp năm chẳng lẻ không vật lại bọn cẩn tử cấp ba sao.

Nhưng Tiểu Vũ không biết xuân kỳ là thời gian phát dục của cẩu tử, bọn chúng sẽ tăng mạnh thực lực vào thời gian này, lại số lượng đông đủ để A Hoa chật vật trở về.

Tiểu Vũ thấy Lý An Hòa đã khuất bóng liền trở về nhà. Nhà của cậu cũng là nhà của tất cả các sư huynh, sư tỷ ở đây vì tất cả hơn mười người bọn họ đều là được cha và phụ thân nhặt về. Tuy nhiên chỉ có cậu là được hai người họ nhận làm con vì bản chất ốm yếu từ nhỏ và lúc đó cậu là người duy nhất được nhặt ngay khi chưa tròn một tháng tuổi.

Bạch Tiểu Vũ là tiểu công tử của núi Linh Khê, cậu được phụ thân nhặt về từ bãi tha ma phía tây thành vào một ngày tuyết rơi. Chắc do mạng lớn nên có thể cầm cự đến lúc được người cứu về. Tuy nhiên từ đó sức khỏe của Bạch Tiểu Vũ liền ở dưới đáy xã hội. Phụ thân đã cứu cậu tên Bạch Nhiên là cao thủ trên núi, cùng với cha Mặc Vân là một đan sư. Lúc cậu được đem về thì hai người họ đã có mười ba người đệ tử và cậu là người cuối cùng nhập bọn.

Nhà cậu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Lúc đầu do chỉ có cha và phụ thân nên chỉ là căn nhà gỗ đơn sơ, sau này có thêm các sư huynh, sư tỷ và cậu nên căn nhà được phụ thân nâng cấp.

Đi một lúc thì xuất hiện trước mắt cậu là một tứ hợp viện to lớn, đối diện của chính là một viện ba lầu, đây là khu vực được phụ thân gọi nghị sự đường, thường là để phụ thân tiếp thú vương mỗi khi đến mách lẻo cậu, ở viện chính còn là nơi cha và phụ thân dạy bọn họ. Hai bên viện chính là hai viện nhỏ hơn, mỗi viện hai tầng là chỗ ngủ của mọi người, tuy nhiên hiện tại các sư huynh sư tỷ đều xuống núi tu luyện, còn mỗi cậu và tứ sư huynh Lý An Hòa và thất sư tỷ Triệu Vy là còn ở lại.

Bạch Tiểu Vũ vừa định trốn tứ sư huynh về phòng thì chân chợt cứng lại.

Cậu đang bị thất sư tỷ chặn lại a. Tỷ ấy còn mang theo Tử Sa đứng đó không biết chờ cậu bao lâu rồi nữa.

Trong đầu Bạch Tiểu Vũ xoay nhanh liên tục. Cậu đã làm gì đắc tội thất sư tỷ rồi sao? Hay hôm qua cậu chế đan dược gây ảnh hưởng cho Tử Sa nhện?

Năm Tiểu Vũ 8 tuổi đã đi nhầm động của nhện Tử Sa, không biết dùng cách nào mà thoát ra an toàn còn mang về cho thất sư tỷ một con Tử Sa biến dị. Vốn nhện Tử Sa có 8 chân màu tím và một lớp lông dày như nhung màu tím trên cổ, mà con Tử Sa này lại là sọc đỏ tím, mắt màu vàng kim, có khứu giác kinh người. Tử Sa được cậu mang về có vẻ thiếu thức ăn trầm trọng, tám cái nhân ngay cả giáp còn mềm như tơ chứ huống chi là tự vệ.

Cậu vừa lê lết thân tàn về tới trước cửa nhà thì đã bị phụ thân xách đi ngâm dược vì trên người cậu toàn là độc của Tử Sa nhện. Còn con Tử Sa biến dị được cậu mang về thì được thất sư tỷ chiếm làm của riêng mà nuôi lớn và không đòi lại được, mà vốn dĩ cũng chả ưa cậu để mà về bên cậu. Thật đáng ghét.

Mắt cậu láo lia, nhìn về phía nữ tử đang đứng kế bên con nhện thật to rụt rè lên tiếng.

“Thất tỷ tỷ, đệ làm gì sai với tỷ sao?”

“Không có” nữ tử hắc y lạnh lùng lên tiếng.

“Tử Sa xinh đẹp, ta có làm gì sao?” Cậu chuyển mắt đến con nhện màu tím vân đỏ phía sau nữ tử.

“Xì xì” Nhện lắc đầu.

“Vậy... vậy vì sao chủ tử các người lại chặn đường ta aaaaa?”

“Thú vương tìm đệ, Đại sư phụ đang chờ đệ ở nghị sự đường, nhị sư phụ nói sau khi xong việc ở nghị sự đường thì bảo đệ ra sân sau gặp người.”

Càng nói, sắc mặt nữ tử lại xấu đi một phần.

Bạch Tiểu Vũ chấn động. Lại là lão già thú vương ngày ngày rãnh rỗi đi mách lẽo cậu với phụ thân, cha còn hẹn gặp cậu nữa. Đây là trận địa muốn cậu mất hết đùi gà trong năm nay hả?

Chương 2: Tiểu tâm cơ

Chương 2: Tiểu tâm cơ

​Bạch Tiểu Vũ lo lắng xoay người bước đi, chương đi được mấy bước đã bị người gọi lại.

​“Tiểu Vũ” Triệu Vy phía sau vuốt ve Tử Sa nhện nói.

​“Thất sư tỷ gọi đệ có chuyện gì sao?”

​“Đan thực hôm trước đệ điều chế cho Linh thú còn không? Tiểu Sa Sa nhà ta sắp hết rồi.”

​“Thất sư tỷ a... đan thực đã hết rồi. Vài hôm trước đệ vừa gửi đan thực cho đại sư huynh và nhị sư huynh, ngay cả tam sư huynh và ngũ sư tỷ cũng đang ép ta gửi cho bọn họ.”

​Bạch Tiểu Vũ đau lòng nói, cậu thật sự rất bất lực. Đám linh thú mà sư huynh, sư tỷ thu nhận đều sợ cậu, à không là tất cả linh thú trên Linh Khê sơn này đều sợ cậu, ngoại trừ thú vương. Tuy nhiên bọn linh thú này lại đặc biệt thích đan thực mà cậu luyện, ngay cả các sư huynh sư tỷ có luyện đan cho bọn nó thì bọn nó cũng chờ ê chê. Từ đó trở về sau Bạch Tiểu Vũ là nhân vật vừa yêu vừa hận trong lòng của các linh thú trên Linh Khê sơn.

​Bạch Tiểu Vũ bị cường quyền ức hiếp phải luyện đan thực cho đám linh thú của người nhà đã được hơn một năm nay, không ngày nào cậu không bị người nhà làm phiền. Thật sự cậu rất là mệt mỏi, thiên a...

​“Khi nào có đợt tiếp theo?” Triệu Vy vờ như không thấy ánh mắt đau khổ của Bạch Tiểu Vũ, vô tình đáp lời.

​“Sư tỷ... nữ tử xinh đẹp của lòng ta ơi, đệ thật sự sức cùng lực kiệt, hức hức đệ không luyện nỗi nữa” Bạch Tiểu Vũ lau lau mắt giả vờ khóc lóc than thở nói.

​“Năm cái đùi gà, ba gốc Tử Lạc Tiên trăm năm, hai phần Tứ Tượng quả, hai phần Sinh Địa Hoàng và mười phần linh dược để luyện chế đan thực cho Sa Sa.”

​Bạch Tiểu Vũ trong đầu xoay chuyển. Tử Lạc Tiên, Tứ Tượng Qủa, Sinh Địa Hoàng đều là những loại linh dược chính dùng để luyện dưỡng nhan đan mà không phải sao? Ta là nam nhân không sử dụng, phụ thân và cha không sử dụng, các vị sư huynh càng không sử dụng vậy chẳng phải đều vào tay của các sư tỷ sao? Hơn nữa hiện tại mọi người đều đi hết, chỉ còn mỗi thất sư tỷ vậy nàng đưa ta chẳng khác nào ta còn làm không công cho nàng? Tuy 5 cái đùi gà rất hấp dẫn nhưng Bạch Tiểu Vũ quyết không bán mình.

​Bạch Tiểu Vũ đảo mắt, ôm bụng la lớn.

​“Aaaa... sư tỷ a, bụng ta đau quá, ta trúng độc rồi, ta phải nhanh tìm phụ thân thôi...” Bạch Tiểu Vũ ôm bụng chạy nhanh về phía nghị sự đường.

​Triệu Vy phía sau nhìn bóng hình khuất bóng ở ngã rẽ đành thở dài. Nàng vô pháp với tiểu tử này, từ tài năng, tố chất tới vẻ ngoài cái gì cũng tốt ngoại trừ tính tình. Vô pháp vô thiên, ngay cả đại sư phụ cũng bất lực với cậu.

​Nghị sự đường, hai nam tử một thanh lãnh, lạnh lùng, một người yêu mị bất tuân ngồi đối diện nhau, bầu không khí ngột ngạt trầm trọng do năm tử lạnh lùng tạo ra khiến nam tử yêu mị phải nhíu mi vài cái.

​“Bạch Nhiên, ta nói ngươi thu lại cái khí tức đáng chết này lại cho ta, khó chịu chết đi được.”

​“Có gì mau nói.” Nam tử lạnh lùng thu lại khí tức nhấp một ngụm trà.

​“Có gì ngoài tiểu nhi tử nhà ngươi, hắn làm đám cẩu tử phía sau núi đến tìm ta đòi công đạo.”

​Nam tử yêu mị bất bình đập bàn lên tiếng, Bạch Nhiên khẽ nhếch mày ở trong lòng thở dài một phen.

​“Hồ Cảnh Nghi, ngươi đường đường là một vương thú lại rãnh rỗi ngày ngày đi mách nhi tử của ta sao? Huống hồ Tiểu Vũ chỉ là đứa trẻ chưa được mười tuổi, ngươi mấy trăm tuổi lại đi chấp nhặt với đứa bé?”

​Hồ Cảnh Nghi tức tới mức đuôi hồ ly lộ ra, chín cái đuôi đẹp đẽ màu trắng thuần quơ qua quơ lại.

​“Bạch Nhiên, ta tối ngày rãnh rỗi như vậy không phải vì tiểu nhi tử đó của ngươi ngày ngày lượn vòng quanh núi tìm linh thú để chọc ghẹo khiến chúng nó ngay cả ra ngoài cũng không dám sao? Còn có đôi phu phu nhà ngươi bao che nó như vậy.”

​“Là do bọn nó quá yếu, ngay cả nhi tử ta cũng đánh không lại. Ngươi còn bao che nó hơn chúng ta không phải sao?” Bạch Nhiên điềm đạm uống trà, không quan tâm đến sự ức chế của người đối diện.

​Hắn thừa biết nhi tử hắn quậy phá cỡ nào, nhưng trước mặt người ngoài hắn cũng không hạ thấp nhi tử mình được. Haiz làm phụ thân của tiểu quỷ này mệt tâm quá.

​“Ngươi... ngươi....”

​“Hồ bá bá, phụ thân. Tiểu Vũ về rồi ạ.”

​Chưa đợi Hồ Cảnh Nghi lên tiếng thì Bạch Tiểu Vũ thân hình nhỏ nhắn trắng trẻo bước vào. Hai mắt cậu ngây thơ vừa vô tội vừa đáng yêu nhìn hai người. Vốn Hồ Cảnh Nghi đang tức giận đập bàn cũng liều dịu xuống đáp lời cậu.

​“Ây, tiểu Vũ à. Lại đây bá bá ôm”

​“Hồ Cảnh Nghi!”

​Bàn tay vốn đưa ra của Hồ Cảnh Nghi rụt lại, không phải lỗi do hắn là do tiểu tử này quá mức đáng yêu, khuôn mặt bánh báo bún ra sữa, hai mắt này, cái mũi này quá mức đáng yêu xinh đẹp. Đối với hồ ly lấy cái đẹp làm đầu như bọn hắn thật sự là lấy mạng a.

​Bạch Tiểu Vũ đưa mắt nhìn qua lại giữa phụ thân và Hồ bá bá mách lẻo. Sau khi phân tích tình hình thì liền lạch bạch chạy đến phía Hồ Cảnh Nghi. Cánh tay nhỏ nhắn thò vào trong túi nhỏ trữ vật bên hông lấy ra một bình đan thực tuyệt phẩm cấp ba, bình này là bình quý nhất của cậu rồi, chuyên dùng để dụ dỗ thú vương.

​“Hồ bá bá, Tiểu Vũ vừa mới tấng thăng đan cấp lên cấp ba, này là bình đan thực Tiểu Vũ quý nhất, Tiểu Vũ tặng Hồ bá bá nha. Hồ bá bá đừng giận Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ham chơi lần này nhất định sẽ không có lần sau.”

​Hồ Cảnh Nghi nhìn nhóc tâm cơ trước mắt, hắn là hồ ly đương nhiên tâm tư sẽ hơn người, nhưng tiểu tâm cơ này mới có bấy nhiêu tuổi đã biết lấy lòng hắn như vậy, muốn mạng hắn mà.

​Bạch Nhiên bên đây im lặng nhìn tiểu nhi tử mình phát huy, trong lòng tấm tắc, Vân Nhi nhà hắn dạy được một nhi tử tâm cơ y hệt.

​“Lấy đi, nhi tử nhà ta khó khăn lắm mới giấu được bình đan thực này.”

​“Ây, vậy Hồ bá bá nhận của Tiểu Vũ, con phải hứa với Hồ bá bá tha cho đám linh thú này đi, bọn chúng đã khó khăn lắm rồi.”

​Hồ Cảnh Nghi nhận lấy bình đan thực, hắn mở nắp bình ra xem hai mắt liền sáng lên. Là đan thực tuyệt phẩm, vừa thơm vừa ngon, khiến hắn không kiềm được mà nuốt một viên mãng nguyện mà thở dài.

​“Xong chuyện thì ngươi về lo cho đám thú nhà ngươi đi, ta còn phải đi bồi Vân Nhi nhà ta.

​Hồ Cảnh Nghi khó chịu liếc nhìn tên lạnh lùng đối diện rồi xoa đầu Tiểu Vũ vài cái hài lòng ra về.

​Thấy Hồ Cảnh Nghi đã đi xa, Bạch Nhiên lạnh mặt nhìn tiểu nhi tử nhà mình.

​“Bạch Tiểu Vũ! Về đứng phạt cho ta, tối nay không có đùi gà.”

​Bạch Tiểu Vũ như sét đánh ngang tai, hai mắt ứa lệ ôm chân phụ thân gào khóc.

​“Đừng mà phụ thân... phụ thân kính yêu ơi... tha cho Tiểu Vũ lần này... Tiểu Vũ hứa không có lần sau đâu....Phụ thân ơi”

​“Con còn dám nói không có lần sau? Con hứa với ta trên dưới trăm lần có lần nào con bỏ thối quậy phá đi không? Không cần nhiều lời nữa, ta dẫn con đi gặp cha của con.”

​Bạch Tiểu Vũ bị Bạch Nhiên vác trên vai khóc không ra nước mắt, khổ không tài nào diễn tả được.

​Huhuhu Tiểu Vũ thất đáng thương, Tiểu Vũ là một đứa trẻ tội nghiệp aaaaa.

Chương 3: Tin dữ

Bạch Nhiên ôm Tiểu Vũ ra phía sân sau, đây là nơi ở của phụ thân và cha. Cha Mặc Vân của cậu thích yên tĩnh, đặc biệt cha rất thích trồng linh dược, ở đây cũng là nơi cha dùng để trồng số linh dược quý hiếm cung cấp cho việc luyện chế đan dược của đại gia đình.

​Hậu viện có hồ nước to ơi là to được cha sử dụng để trồng Dạ Cẩm Liên là linh dược cấp tám và Lục Liên cấp bảy. Phía dưới hồ có mấy con linh thú được nuôi để trông chừng linh dược cho cha.

​Đừng hỏi cậu cấp bậc của cha và phụ thân hiện tại, cậu còn không biết, ngay cả đại sư huynh theo phụ thân lâu nhất cũng không biết. Cậu từng hỏi thử Hồ bá bá nhưng ông ấy từ chối trả lời, còn bảo gì là “Thiên cơ bất khả lộ” với cậu.

​“Vân nhi, em xem dạy dỗ lại tiểu nhi tử của mình, đừng để nhóc con này suốt ngày đi quậy phá khắp nơi.” Bạch Nhiên vỗ mông cậu vài cái rồi lên tiếng nói với người đang cấm cúi với hoa cỏ phía xa.

​“Là nhi tử của một mình ta sao? Phụ tử hai người tự giải quyết đi đừng lôi ta vào.” Nam nhân mặc bạch y trả lời, mắt vẫn không rời khỏi linh dược trên tay.

​Bạch Tiểu Vũ vùng vẫy vài cái, bất lực nói với phụ thân: “Phụ thân ơi, hài nhi đã bị phụ thân phạt rồi phụ thân còn đi mách cha. Con còn chưa nói hôm trước phụ thân lấy đan...ưm...ưm....”

​“Com im miệng cho ta, chuyện đó sống để trong lòng, chết mang theo, cha con mà biết được ta sẽ tét mông con trước mặt các sư huynh sư tỷ.”

​Bạch Nhiên trừng mắt với Bạch Tiểu Vũ. Tiểu gia hoa liền ngậm miệng không dám nói nữa, phụ thân thật đáng sợ.

​Tiểu Vũ vỗ nhẹ tay phụ thân sau đó đưa 3 ngón tay lên trời ý bảo phụ thân buông cậu ra, cậu thề với trời là không nói với cha là phụ thân nhân lúc cha không chú ý mà chuốc thuốc cha đâu.

​Bạch Nhiên nhìn cảnh cáo cậu một lần nữa rồi thả cậu xuống đất. Bạch Tiểu Vũ thấy có thể thoát thân liền phi nhanh tới chỗ cha nhỏ. Chỗ của cha nhỏ là an toàn nhất.

​Bạch Tiểu Vũ ôm đùi nam nhân bạch y, y hai mắt chứa ý cười và nghiệm túc nhìn cậu. Mặc Vân có vẻ ngoài tuấn tú, ôn nhuận như ngọc khiến cho người khác cảm thấy cha nhỏ rất là nhân từ. Nhưng đừng thấy cha nhỏ nhìn trông gần gũi mà lầm tưởng, cha nhỏ rất mưu mô, cậu chính là do cha nhỏ dạy ra đó.

​“Cha nhỏ, phụ thân ức hiếp con, phụ thân đánh mông Tiểu Vũ, phụ thân không cho Tiểu Vũ ăn đùi gà.” Bạch Tiểu Vũ hai mắt rưng rưng nói.

​“Tiểu tử thối, con còn dám đi kiện ngược lại phụ thân? Con quậy như nào mà Tứ sư huynh của con đến đây cầu cứu ta? Hồ bá bá ngươi cũng tìm đến đây cáo trạng?” Mặc Vân gõ gõ đầu Bạch Tiểu Vũ vài cái yêu chiều đủ biết đối với cậu y yêu thương như nào.

​“Tiểu Vũ chỉ sơ suất thôi, cha nhỏ đừng trách Tiểu Vũ, phụ thân đã phạt Tiểu Vũ không được ăn đùi gà rồi hu hu hu.”

​Bạch Tiểu Vũ đang bán thảm thì một bàn tay to lớn đặt lên đầu cậu, tay còn lại choàn qua eo cha nhỏ. Cậu ngước mắt nhìn phụ thân, phụ thân không nói gì kéo cậu và cha nhỏ vào nhà.

​Phụ thân để cha nhỏ ngồi lên chiếc ghế tựa duy nhất trong sân, còn phụ thân thì ngồi trên cái ghế bé tẹo kế bên và cậu không có chỗ ngồi. Thật đáng ghét.

​Tiểu Vũ lên xích đu cách đó không xa ngồi, trên tay cầm linh quả mà phụ thân chuẩn bị trên bàn cho cha nhỏ. Miệng cậu vừa không ngừng nhai vừa nghe lén phụ thân và cha nhỏ trò chuyện.

​“Ta vừa nhận được thư của Thụy Tiêu gửi về, nó nói phía Bắc có bệnh dịch lớn vừa xuất hiện.” Bạch Nhiên lột quả quýt đút cho Mặc Vân rồi nói tiếp.

​“Thụy Tiêu trong thư nói loại dịch bệnh này nó chưa từng thấy qua, nó vô phương cứu giúp dân chúng tại đó, không biết em có cách nào giúp nó không.” Bạch Nhiên đưa tay tới dưới cần Mặc Vân ý bảo nhổ hạt quýt vào tay hắn rồi lại đút miếng mới cho y.

​Mặc Vân như đã hình thành bản năng mà tự động nhận lấy chăm sóc của Bạch Nhiên, y ung dung nói “Chàng đưa ta thư của Tiểu Tiêu, ta xem triệu chứng như nào đã, phía Bắc những năm gần đây không yên. Triều đình, yêu tộc, ma tộc, và đám người tự xưng chính đạo hoành hành. Dân chúng lầm than, để Tiểu Tiêu đi phía Bắc ta không an lòng.”

​“Thư của em đây, Vân Nhi có muốn ăn lê không?” Bạch Nhiên đưa phong thư đến trước Mặc Vân.

​“Không, ta muốn uống quả Thiên Thủy, chàng gọt giúp ta, ta dọc thư của Tiểu Tiêu đã.”

​“Thụy Tiêu là đại đệ tử của ta và em, nó bản lĩnh như nào chẳng lẻ em không biết. Đừng lo lắng ta có cho nó ngọc bội hộ thân.”

​Bạch Nhiên vướt nhẹ má vợ yêu rồi thong dong đến phía sau vườn hái quả Thiên Thủy. Mặc Vân được phu quân an ủi tuy nhiên vẫn lo lắng vô cùng, y đọc bức thư một cách cẩn thận.

​Bạch Tiểu Vũ thấy thế liền chạy lại đưa mắt đọc thư cùng với cha nhỏ. Trong thư Thụy Tiêu ghi rất rõ ràng cách triệu chứng của dịch bệnh, ban đầu người bệnh sẽ có triệu chứng như bị cảm lạnh, sốt cao liên tục sau đó là các triệu chứng khó thở, tinh thần không ổn định, tay chân bắt đầu tím bầm xuất hiện hoại tử và chết. Đại sư huynh còn ghi rất rõ khi bắt mạch cho người bệnh thì có đưa linh khí vào kiểm tra, bên trong bắt đầu từ phổi có sương đen khuếch tác đến lục phủ ngũ tạng rồi khi ăn mòn hết bên trong.

​Mặc Vân suy tư nhìn bức thư, y đã gặp dịch bệnh tương tự như này một lần tuy nhiên loại mà y gặp lại có thời gian phác tán chậm hơn, triệu chứng cũng nhẹ hơn và khả năng chữa khỏi cũng cao hơn. Theo như y nhớ loại này là do một tác phẩm do ma tộc luyện chế ra, đây cũng không phải bản hoàn chỉnh nhưng có thể giết chết gần năm phần của một đại lục đủ biết nó độc cỡ nào huống chi so với lúc trước thì hiện tại tình hình phía Bắc nguy cấp hơn nhiều.

​“Cha nhỏ, cái này giống với Ma cổ dịch bệnh cha từng dạy con.”

​“Đúng vậy, nhưng so với loại đó thì thứ này khó nhằn hơn nhiều.” Mặc Vân xoa xoa mí mắt. “Ta phải đi nghiên cứu một số đan dược mới được.”

​Nói rồi Mặc Vân xoay người ra phía sau vườn, trước khi đi còn vò loạn đầu cậu một hồi “Tiểu Vũ a, đừng quậy phá đám linh thú nữa, nếu không phụ thân con sẽ tét đít con đấy.”

​“Vâng, nhi tử biết rồi ạ.” Bạch Tiểu Vũ nhìn hình ảnh đã đi khuất của Mặc Vân, trong lòng thầm nghĩ chắc đã đi tìm phụ thân làm nũng rồi.

​Đừng nhìn cha nhỏ của cậu đạm nhiên như vậy mà lầm, trình độ làm nũng là đệ nhất thiên hạ a.

​Bạch Tiểu Vũ ra khỏi hậu viện trở về phòng của mình, cậu muốn luyện một số đan được cấp 3 giúp cậu tấng thăng cảnh giới. Hiện tại cậu đã là Linh cảnh cấp 10, theo thực lực trong nhà thì đương nhiên cậu là bét nhất nhưng theo như phụ thân, cha và các sư huynh sư tỷ khác nói thì tốc độ vượt cảnh giới của cậu đã rất nghịch thiên rồi.

​Bạch Tiểu Vũ đâm chiêu, cậu phải nhanh nhanh vượt cấp mới được, nếu không thì đám linh thú sẽ ăn hiếp cậu, sư huynh sư tỷ sẽ ăn hiếp cậu. Tiểu Vũ thật đáng thương.

​“Tiểu Vũ Nhi, có nhớ nhị sư huynh không?”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play