Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Liệu Cậu Có Thích Tớ? [ Molly Thanh ]

Chap 1: Chúng Ta Đã Thay Đổi

Lý Hân bước vào quán cà phê quen thuộc, nơi cô và Trương Hiểu thường xuyên đến những ngày còn học trung học. Quán cà phê nhỏ này dường như chẳng thay đổi gì cả. Những chiếc bàn gỗ cổ điển, những cốc cà phê nóng bốc hơi nghi ngút, và không khí yên tĩnh như vẫn vậy. Chỉ có điều, hôm nay, cảm giác trong cô lại không giống như những lần trước.
Cô ngồi xuống một bàn cạnh cửa sổ, lặng lẽ lấy ra cuốn sổ tay của mình, bắt đầu ghi lại những dòng chữ không đầu không cuối. Công việc làm phóng viên tự do khiến cô phải tìm cảm hứng ở mọi nơi, mọi lúc. Nhưng hôm nay, cô lại chẳng thể tập trung vào bài viết của mình.
Lý Hân đã gặp lại Trương Hiểu vào hôm qua, sau mấy năm xa cách kể từ khi mỗi người một nơi. Cô đã nghĩ rằng những kỷ niệm thuở nhỏ, những lần họ cãi nhau rồi lại làm hòa, sẽ mãi mãi là phần quá khứ xa vời. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào mắt anh, những cảm xúc đó lại ùa về. Mối quan hệ của họ bây giờ đã khác rất nhiều. Cả hai đã trưởng thành, thay đổi, và những thứ tưởng như không thể thay đổi lại đang dần biến mất.
Cô giật mình khi nghe tiếng bước chân quen thuộc. Cánh cửa quán cà phê mở ra, và trong làn khói mờ ảo của buổi sáng, Trương Hiểu bước vào. Anh vẫn như ngày xưa, chỉ có điều khuôn mặt đó giờ đây không còn ngây thơ như trước, ánh mắt sáng ngời nhưng lại có chút gì đó lạnh lùng.
Trương Hiểu nhìn quanh một vòng, và rồi dừng lại khi thấy cô đang ngồi ở góc phòng. Anh mỉm cười, cái nụ cười quen thuộc mà trước đây, Lý Hân có thể nhận ra ngay cả khi không nhìn thấy anh. Họ vẫn là bạn cũ, nhưng lại như hai người xa lạ trong một khoảnh khắc dài đằng đẵng.
Anh bước đến bàn cô, kéo ghế ngồi xuống đối diện.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Lâu rồi không gặp.
Giọng anh trầm hơn, không còn là kiểu nói đùa, trêu chọc như ngày xưa.
Lý Hân mỉm cười yếu ớt, gật đầu.
Lý Hân
Lý Hân
Ừ, lâu rồi.
Cô cảm thấy không khí giữa họ bỗng trở nên ngượng ngùng. Đây không phải là lần đầu họ gặp lại nhau, nhưng lần này lại khác.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Sao rồi? Cuộc sống thế nào?
Trương Hiểu hỏi, ánh mắt anh không giấu được sự tò mò, nhưng lại chứa đựng một chút gì đó không thể hiểu được.
Lý Hân ngập ngừng một chút rồi đáp:
Lý Hân
Lý Hân
Cũng bình thường, vẫn viết lách thôi. Còn cậu thì sao? Công ty mới thế nào?
Anh không trả lời ngay lập tức mà lại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt có phần dịu dàng, nhưng cũng khó nói rõ.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Cũng ổn, mọi thứ đều ổn.
Khoảng lặng lại xuất hiện, dường như cả hai đều cảm nhận được sự khác biệt trong mối quan hệ của họ. Họ không còn là hai đứa trẻ bướng bỉnh chạy khắp phố phường cùng nhau nữa, mà là hai người trưởng thành với những vết sẹo trong lòng.
Lý Hân chợt nhớ đến một câu hỏi mà cô đã tự hỏi mình suốt mấy ngày qua: "Chúng ta là gì của nhau?" Cô không biết trả lời thế nào. Là bạn, là người thân, hay chỉ là những người bạn cũ vô tình gặp lại nhau trong một quán cà phê nhỏ giữa thành phố đông đúc?
Câu hỏi ấy lại tiếp tục xoay vần trong tâm trí cô, không có lời đáp. Nhưng ngay lúc này, khi đối diện với Trương Hiểu, Lý Hân nhận ra rằng mối quan hệ của họ, dù có thay đổi thế nào, vẫn có một sợi dây vô hình nối kết hai người.
Cô mỉm cười, đưa tay lên quệt nhẹ vết cà phê vương trên môi.
Lý Hân
Lý Hân
Cậu có muốn nghe tôi kể về một câu chuyện không?
Trương Hiểu ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên sự quan tâm.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Câu chuyện gì?
Lý Hân
Lý Hân
Chuyện tình yêu, tình bạn, hay là... một thứ gì đó giữa chúng?
Lý Hân nói, lòng tự hỏi liệu có ai hiểu được câu chuyện của họ không.
Cả hai nhìn nhau một lúc lâu, không nói gì thêm. Nhưng cả hai đều biết rằng cuộc trò chuyện này, dù không có lời đáp ngay, lại là khởi đầu của một điều gì đó mà cả hai đều chưa thể định nghĩa được.
Lý Hân
Lý Hân
(10:05 AM): Quán cà phê này vẫn như cũ nhỉ? ☕️
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(10:07 AM): Ừ, chẳng thay đổi gì cả. Nhưng cậu vẫn thích những nơi thế này sao?
Lý Hân
Lý Hân
(10:08 AM):Tớ đã từng rất thích nơi này... Hồi xưa, chúng ta đã cùng đến đây nhiều lần.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(10:10 AM): Ừ, đúng vậy. Chắc là lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau như thế này.
Lý Hân
Lý Hân
(10:12 AM): Thực ra, tớ cũng không nghĩ là cậu sẽ đến đâu. Mấy năm qua, có vẻ cậu đã thay đổi nhiều.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(10:15 AM): Thay đổi sao? Có gì khác đâu. Cậu thì sao? Còn nhớ mình đã từng là bạn thân không?
Lý Hân
Lý Hân
(10:18 AM): Tớ nhớ chứ. Nhưng... có lẽ chúng ta không còn giống như trước nữa.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(10:20 AM): Cậu cảm thấy sao?
Lý Hân
Lý Hân
(10:22 AM): Khó nói lắm... Cảm giác này thật lạ. Cậu biết đấy, khi gặp lại cậu, tớ không còn cảm thấy gần gũi như trước. Tớ nghĩ có lẽ vì chúng ta đã thay đổi quá nhiều...
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(10:25 AM): Cậu nghĩ vậy sao? Có lẽ chỉ là chúng ta đang quá lo lắng thôi. Dù sao thì tớ cũng vẫn là người bạn cũ của cậu, đúng không?
Lý Hân
Lý Hân
(10:28 AM): Đúng vậy... Nhưng tớ không biết có phải chỉ là bạn bè nữa không. Cậu biết không, tớ vẫn luôn tự hỏi, giữa chúng ta là gì?
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(10:30 AM): Cậu đã hỏi mình câu này nhiều lần rồi. Nhưng tớ nghĩ, đôi khi không cần phải trả lời. Dù sao, chúng ta vẫn có một mối liên kết nào đó. Dù là bạn cũ hay một thứ gì đó khác, chẳng phải vậy sao?
Lý Hân
Lý Hân
(10:33 AM): Tớ chỉ sợ... sợ rằng mối quan hệ này sẽ khiến chúng ta xa nhau hơn.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(10:35 AM): Đừng lo. Dù sao, chúng ta đều có thể tìm lại cảm giác thân quen mà không cần phải nghĩ quá nhiều về chuyện đó.
Lý Hân
Lý Hân
(10:38 AM): Vậy sao? Thật ra, khi nhìn thấy cậu, tớ cũng cảm thấy một cái gì đó... không phải là bạn bè, nhưng cũng không phải là tình yêu. Cứ mơ hồ thế này khiến tớ chẳng hiểu gì cả.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(10:40 AM): Có lẽ vậy. Nhưng tớ nghĩ, nếu chúng ta cứ suy nghĩ quá nhiều, mọi thứ sẽ chẳng bao giờ rõ ràng được. Chỉ cần để mọi thứ tự nhiên thôi.
Lý Hân
Lý Hân
(10:42 AM): Cậu nói đúng... Có lẽ chúng ta chỉ cần sống với những gì đang có. Cảm giác này... dù sao thì cũng vẫn dễ chịu hơn nhiều.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(10:45 AM): Vậy thì, dù là gì đi nữa, chúng ta vẫn là người quan trọng với nhau, phải không?
Lý Hân
Lý Hân
(10:47 AM): Ừ, có lẽ là vậy...
Kết thúc Chap 1

Ngoại Truyện

Lý Hân ngả người trên chiếc ghế sofa trong căn phòng nhỏ của mình, tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại. Cuộc trò chuyện ngắn với Trương Hiểu vào buổi sáng vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô. Anh đã nói "chúng ta vẫn là người quan trọng với nhau", nhưng điều đó thực sự có ý nghĩa gì?
Cô thở dài, bật một bản nhạc quen thuộc. Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, kéo cô về những ngày tháng cũ khi cả hai còn là học sinh trung học. Khi ấy, Trương Hiểu luôn là người kéo cô khỏi những rắc rối, là người lặng lẽ đứng sau những giấc mơ của cô. Nhưng giờ đây, anh lại như một người khác, xa cách và lạnh lùng.
Điện thoại cô rung lên.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Cậu có muốn ra ngoài đi dạo không? Tớ biết một chỗ mà cậu sẽ thích
Lý Hân ngập ngừng nhìn tin nhắn. Cô không biết liệu mình có nên đồng ý hay không. Nhưng trái tim cô lại thúc giục cô trả lời.
Lý Hân
Lý Hân
Được thôi. Gặp nhau ở đâu?
Chiều muộn, Lý Hân đứng dưới tán cây cổ thụ bên cạnh dòng sông nhỏ. Trương Hiểu đã chọn nơi này, một góc yên bình của thành phố mà cô chưa từng biết đến. Anh xuất hiện không lâu sau đó, tay cầm hai lon nước ngọt.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Cậu đến sớm hơn tớ tưởng.
Anh nói, đưa cho cô một lon.
Lý Hân
Lý Hân
Không nghĩ là cậu sẽ chọn một nơi thế này.
Cô nhận lon nước, mở nắp, ánh mắt lướt qua dòng sông lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Vì tớ nghĩ cậu sẽ thích. Hồi xưa cậu hay kể về những nơi yên tĩnh như thế này.
Lý Hân bật cười khẽ.
Lý Hân
Lý Hân
Cậu vẫn nhớ sao? Tớ cứ nghĩ cậu đã quên hết rồi.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Không có gì là quên được đâu, chỉ là tớ không thường nhắc đến thôi.
Anh ngồi xuống bãi cỏ, ánh mắt nhìn xa xăm.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Cậu có bao giờ nghĩ về quá khứ không?
Lý Hân
Lý Hân
Thỉnh thoảng. Nhưng càng nghĩ, tớ lại càng thấy mọi thứ xa vời quá.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Xa vời... hay là cậu đang cố ý tạo khoảng cách?
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt có chút nghiêm túc.
Câu hỏi của Trương Hiểu khiến Lý Hân lặng người. Cô không biết phải trả lời sao, bởi lẽ đó cũng là điều cô luôn tự hỏi mình. Cô có đang sợ hãi việc đối mặt với cảm xúc thật sự của mình không?
Lý Hân
Lý Hân
Không phải tớ muốn xa cậu.
Cô thì thầm.
Lý Hân
Lý Hân
Chỉ là... tớ không biết chúng ta có còn giống như xưa không.
Trương Hiểu im lặng một lúc lâu, trước khi khẽ cười.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Có lẽ cậu nói đúng. Chúng ta đã thay đổi. Nhưng không phải mọi thay đổi đều xấu. Đôi khi, nó chỉ làm chúng ta hiểu rõ bản thân mình hơn
Lý Hân
Lý Hân
Hiểu rõ bản thân mình hơn... nhưng còn cậu? Cậu hiểu rõ về tớ đến mức nào?
Trương Hiểu
Trương Hiểu
Cậu nghĩ sao?
Anh nhướng mày.
Lý Hân
Lý Hân
Không biết nữa
Cô cười, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác lạ lùng.
Ánh hoàng hôn trải dài, nhuộm vàng cả dòng sông. Bản nhạc của những kỷ niệm năm xưa dường như lại ngân lên trong không khí tĩnh lặng giữa hai người.
Họ ngồi đó, chẳng nói gì thêm, nhưng khoảng cách giữa họ dường như gần lại, dù vẫn còn những điều chưa thể nói thành lời.

Chap 2: Bản Nhạc Năm Xưa

Lý Hân
Lý Hân
(2:15 PM): Cậu rảnh không? Tớ đang nghe lại một bản nhạc cũ… nhớ chuyện xưa ghê.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(2:18 PM): Lại hoài niệm hả? Để tớ đoán, chắc là bài “Dòng Sông Bình Yên” chứ gì.
Lý Hân
Lý Hân
(2:20 PM): Đúng rồi. Cậu vẫn nhớ à? Tớ tưởng cậu quên hết rồi.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(2:22 PM): Cái gì liên quan đến cậu thì làm sao tớ quên được. 😌
Lý Hân
Lý Hân
(2:23 PM): Cậu nói chuyện ngọt quá, nhưng nghe cứ giả giả thế nào ấy.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(2:25 PM): Tớ đang nghiêm túc đấy. Mà này, chiều nay ra ngoài chút không? Tớ biết một chỗ thú vị lắm.
Lý Hân
Lý Hân
(2:27 PM): Chỗ nào? Cậu lại định kéo tớ đi ăn mấy món kỳ lạ chứ gì?
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(2:29 PM): Không phải đồ ăn, là một chỗ yên tĩnh, hợp với tâm trạng mơ mộng của cậu. Đi không?
Lý Hân
Lý Hân
(2:30 PM): Được thôi. Mấy giờ và ở đâu?
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(2:32 PM): 5h nhé, chỗ cây cổ thụ gần dòng sông ở phía Tây thành phố. Tớ đảm bảo cậu sẽ thích.
_____________________________________
5:10 PM
Lý Hân
Lý Hân
(5:11 PM): Tớ đến rồi. Chỗ này đúng là đẹp thật.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(5:12 PM): Tớ vừa thấy cậu. Đợi tí, tớ mang đồ đến đây.
(5 phút sau)
Lý Hân
Lý Hân
(5:17 PM): Cậu mang hai lon nước ngọt thật hả? Sao không phải trà sữa như mọi lần?
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(5:18 PM): Bớt đòi hỏi đi. Đồ ngọt uống nhiều không tốt cho sức khỏe.
Lý Hân
Lý Hân
(5:19 PM): Lần đầu thấy cậu quan tâm đến sức khỏe thế này.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(5:21 PM): Cậu không biết thôi, tớ đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Lý Hân
Lý Hân
(5:22 PM): Cậu đang nói về bản thân hay ám chỉ gì đấy?
Cả hai 😉
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(5:24 PM): Mà này, ngồi đây cậu có thấy nhớ hồi xưa không?
Lý Hân
Lý Hân
(5:25 PM): Tớ nhớ chứ. Nhưng... cảm giác khác quá. Giữa chúng ta, có lẽ không còn giống như trước nữa.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(5:27 PM): Không giống cũng chẳng sao. Tớ thấy thay đổi cũng là một điều tốt. Nó giúp chúng ta hiểu nhau hơn.
Lý Hân
Lý Hân
(5:29 PM): Cậu hiểu tớ đến mức nào rồi?
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(5:31 PM): Tớ nghĩ đủ để biết rằng cậu đang lo lắng điều gì đó, nhưng không dám nói ra.
Lý Hân
Lý Hân
(5:33 PM): ...Cậu thật sự vẫn hiểu tớ. Nhưng điều tớ lo là... chúng ta liệu có thể quay lại như xưa không? Hay là phải chấp nhận rằng mọi thứ đã khác?
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(5:35 PM): Cậu không cần phải lo lắng. Chỉ cần chúng ta vẫn ở đây, vẫn nói chuyện như thế này, thì dù là bạn bè hay thứ gì khác, tớ nghĩ nó vẫn đáng trân trọng.
Lý Hân
Lý Hân
(5:37 PM): Ừ... có lẽ cậu nói đúng. Nhưng đôi khi tớ vẫn muốn biết rõ, chúng ta rốt cuộc là gì của nhau?
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(5:39 PM): Thay vì tìm câu trả lời, sao chúng ta không để thời gian trả lời giúp?
Lý Hân
Lý Hân
(5:41 PM): Cũng được. Miễn là cậu không biến mất, tớ nghĩ tớ sẽ chờ.
Trương Hiểu
Trương Hiểu
(5:42 PM): Tớ sẽ không biến mất đâu. Dù là bạn cũ, hay thứ gì khác, tớ vẫn muốn ở đây vì cậu.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play