Màn đêm đen kịt, mưa rơi rả rích ngoài hiên, từng cơn gió giận dữ đẩy những giọt mưa thêm nặng hạt.
Trong căn phòng màu hồng của tiểu thư nhà họ Phạm, một bé gái gương mặt xinh xắn đang say giấc ngủ trong hạnh phúc, cứ ngỡ cô bé là một người may mắn khi sinh ra là con gái duy nhất của một gia đình có tiếng tăm trong xã hội, cha cô là cục truởng cục trinh sát điều tra tội phạm của thành phố, được nâng niu chiều chuộng nhưng tính cách cô bé vô cùng hiền lành và yêu thương cha mẹ mình.
- Đoàng. - Tiếng súng vang lên.
Bảo My giật mình tỉnh giấc, trên tay ôm chú gấu bông yêu thích ngơ ngác ngồi dậy. Đèn điện tắt phụt, bóng tối che phủ khiến cô bé vô cùng sợ hãi chỉ biết co rúm lại nơi góc giường. Cô nghe tiếng hét của mẹ mình, Bảo My càng lo sợ hơn rồi cuối cùng lấy hết sự can đảm để bước ra khỏi phòng.
Ánh đèn đường le lói chiếu vào ô cửa sổ, mưa càng lúc càng nặng hạt.
- Ba\, mẹ… - Bảo My bước ra khỏi cửa phòng\, khẽ gọi.
Từ phía sau, bàn tay vươn tới ôm lấy cô bé, tay kia bịt miệng lại khiến Bảo My hoảng hốt dãy dụa.
- Là mẹ\, đừng sợ. - Mẹ cô bé khẽ nói.
Bảo My nhận ra mẹ liền không cựa quậy nữa, bàn tay từ miệng Bảo My buông ra. Cô bé ngửi được mùi tanh của máu, phía sau lưng mình ướt đẫm.
- Mẹ\, ba đâu rồi\, con nghe tiếng nổ rất lớn. - Bảo My lo sợ nói\, trong bóng tối cô bé không thể nhìn thấy nét mặt tái đi của mẹ mình.
- Bảo My\, nghe mẹ nói. - Giọng thều thào cùa mẹ cô bé khẽ nói. - Ba con đã chết rồi\, có lẽ mẹ cũng không thể sống để chăm sóc con được nữa. Con gái ngoan hãy nghe lời mẹ\, bọn họ sẽ giết nếu nhìn thấy con… hãy mau trốn đi.
Mẹ cô bé như ngã quỵ xuống, không còn sức lực mà ôm lấy cô. Bảo My quay lại đỡ mẹ cô đang gục xuống.
- Mẹ ơi\, đừng bỏ con\, con rất sợ\, huhu… mẹ ơi. - Bảo My ôm lấy mẹ mình gục xuống khóc nức nở.
Bàn tay mẹ cô đưa lên che miệng cô lại. - Không được khóc, bọn chúng sẽ nghe thấy.
- Con… con sẽ nín… vì vậy mẹ đừng bỏ con\, mẹ nhé. - Nước mắt lưng tròng\, cùng tiếng nấc của cô bé.
- Nghe mẹ nói\, quay về phòng con\, bên dưới bàn học của con là tầng hầm bí mật của ngôi nhà này. Con phải nhanh chống xuống đó để trốn bọn chúng\, và trong két sắt đó là tài liệu quan trọng của cha con\, con mau chóng cất giữ kĩ không được phép đưa cho bất kì người nào dù là người con tin tưởng nhất. - Mẹ cô bé dù đã mất rất nhiều máu nhưng gắng gượng mà nói.
- Không\, con muốn ở bên cạnh mẹ\, con sẽ gọi cho bệnh viện\, mẹ ơi…
- Bảo My\, nhanh chóng đi mau. - Giọng nói ngày một yếu đi.
- Mẹ\, con phải làm sao khi không có ba mẹ bên cạnh\, con rất sợ…
Nét mặt tái nhợt, bàn tay đầy máu tươi của người mẹ nắm lấy tay cô bé, giọt nước mắt từ khóe mi rơi xuống, tội nghiệp đứa con gái của họ phải mất đi cha mẹ từ khi còn chưa kịp trưởng thành.
- Con gái của mẹ lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp\, nhưng hãy nhớ lời mẹ… con càng xinh đẹp số phận của con càng bi thương\, hãy biết che giấu mình\, che giấu thân phận và che giấu bí mật nằm trong két sắt kia… Mẹ… rất yêu thương con. - Hơi thở cuối cùng bà vẫn lo cho con gái.
Tiếng bước chân càng lúc càng tiến gần. Bảo My hoảng hốt, trên tay đầy máu của mẹ. Bảo My núp vào bên trong căn phòng mình, nhìn thấy bọn người bịt mặt kia đang kéo thi thể mẹ cô đi, trong lòng đứa trẻ non nớt kia đã có một sự thay đổi lớn trong cuộc đời.
*****************************
Sáng sớm, ánh nắng chang hòa khắp mọi nơi, tiếng xe cảnh sát, cứu thương và xe cứu hỏa chạy đến nhà họ Phạm. Thi thể của vợ chồng cục truởng Phạm được tìm thấy, Bảo My thì đã mất tích.
***************************
- Bảo My\, em ở đâu… - Giọng nói một thanh niên tuấn tú gọi.
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Bảo My nằm dưới tầng hầm choang tỉnh lại, giọng nói này không phải là của anh Thiên Ân sao, anh ấy vì sao lại đến nơi này… cô ngồi dậy theo lối đi lên mà rời khỏi tầng hầm với xấp tài liệu khó hiểu kia được ôm trọn trong người. Cô nhanh chóng giấu nó vào trong chú gấu teddy yêu thích mà ôm trọn vào lòng.
- Anh Thiên Ân\, em ở đây. - Bảo My khẽ gọi.
- Bảo My\, em có sao không hả? - Thiên Ân nhanh chóng chạy đến ôm cô bé vào lòng.
- Em… không sao… nhưng ba mẹ em… huhu… anh Thiên Ân\, vì sao anh lại đến đây giờ này chứ. - Bảo My khóc trong lòng Thiên Ân.
- Anh có việc gấp cần tìm cục truởng\, khi đến nhà lại thấy nhà không khóa cửa thì cảm thấy rất kì lạ. Anh bước vào thì thấy cha mẹ em đã… anh nhanh chóng đi tìm em… em vẫn bình an vô sự\, thật là cảm ơn trời phật. Em biết bọn chúng là ai hay không? Vì sao chúng ra tay tàn nhẫn như vậy. - Thiên Ân buồn rầu nói.
- Em không biết bọn chúng\, cũng không biết mục đích bọn chúng… em rất sợ… ba mẹ em đã ra đi… em phải làm sao đây?
- Nếu bọn chúng biết em còn sống sẽ không tha cho em đâu… - Thiên Ân lo lắng nói\, nhìn căn phòng bị lục tung. - Mau chóng theo anh\, anh sẽ đưa em trốn đi.
Thiên Ân nắm tay Bảo My kéo đi, Bảo My đau đớn nhìn xác cha mẹ mình duới nhà. Cô thoát khỏi tay Thiên Ân đến bên cạnh thi thể cha mẹ khóc lớn.
- Chúng ta phải mau chóng rời đi thôi\, nơi này rất nguy hiểm.
Thiên Ân cố gắng ôm Bảo My rời khỏi căn biệt thự, sau đó bật lửa đốt tấm màn cửa.
- Anh… anh làm gì vậy? Sao lại đốt. - Bảo My rưng rưng thét lên. - Ba mẹ em đang ở bên trong mà\, không đựoc không được.
- Đốt nơi này đi\, bọn chúng sẽ nghĩ em đã chết cháy nơi này mà không cho nguời truy tìm em nữa. Vả lại\, ba mẹ em đã bị giết thảm như vậy… em không muốn tiếp tục sống để trả thù sao?
Bảo My đưa đôi mắt đầy nứoc nhìn Thiên Ân, miệng mấp máy:” Trả… thù?”
Hôm sau, báo chí đưa tin vợ chồng cục truởng Phạm đã bị thảm sát, ngôi nhà bị phóng hỏa và không tìm thấy thi thế của cô con gái duy nhất muời tuổi, tuy nhiên tỷ lệ sống sót của cô bé là rất thấp vì đêm hôm đó vài nguời đã xác nhận rằng nhìn thấy cô ấy ở nhà.
***************************
10 năm sau…
Tại sân bay, một cô gái kéo chiếc valy bứoc ra. Cô gái nhìn xung quanh, đã muời năm rồi cô mới quay về lại nơi này, bao nhiêu kỉ niệm đau thuơng, bao nhiêu việc trứoc mắt phải thực hiện… Hiện tại, cô không còn là con bé muời tuổi năm nào, đã là một thiếu nữ xinh đẹp vô ngần đằng sau lớp hóa trang kia… và cũng mang một thân phận khác.
- Bảo My\, anh ở đây. - Một giọng nói quen thuộc đã thay đổi cuộc đời cô năm nào vang lên.
Cô quay lại mỉm cuời, tháo mắt kính đen xuống khẽ nói:” Gọi em là Kelly.”
- Em thay đổi nhiều quá. - Thiên Ân nhìn không ra cô bé năm nào.
- Em đã không còn là con bé khờ khạo năm nào nữa\, chẳng phải mục tiêu anh gửi em sang Mỹ là muốn em thay đổi. - Kelly đáp.
- Chào mừng em đã quay về VN. - Thiên Ân đưa tay về phía Kelly.
- Cảm ơn đã ra đón em. - Kelly đưa tay bắt tay với Thiên Ân.
Trên chiếc xe màu đen bóng nhoáng, Kelly nhìn mọi thứ xung quanh đã thay đổi rất nhiều, lại nhìn nguời đàn ông lái xe bên cạnh.
- Nhưng sao guơng mặt anh sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi nhiều\, anh đã gần 35t rồi\, anh vẫn không nói em biết rằng anh đã có gia đình hay chưa\, cô gái bên cạnh anh là nguời ra sao?
- Phụ nữ đối với anh không có ý nghĩa. - Thiên Ân nhàn nhạt đáp.
Kelly nhìn Thiên Ân cảm thấy lạ lẫm, một nguời đàn ông như anh lại không nghĩ đến phụ nữ sao, anh ấy lại muốn lừa cô. Nhưng một khi Thiên Ân đã không muốn nói, Kelly cũng không muốn hỏi thêm nhiều.
- Muời năm qua\, em đã hòan thành tốt nhiệm vụ của em… và anh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của anh. - Thiên Ân khẽ nói.
- Ý anh là… - Đôi mắt Kelly sáng lên.
- Kẻ đã giết hại cha mẹ em. - Thiên Ân đáp. - Tuy nhiên\, còn một chút khuất mắt.
Kelly chau mày, đưa ánh mắt nhìn Thiên Ân, đợi anh nói tiếp.
- Theo như anh điều tra từ những mối quen biết trứoc kia\, cha em nắm giữ bảng danh sách bọn buôn ma túy và vũ khí. Bọn chúng muốn giết nguời diệt khấu\, nếu như chúng ta tìm thấy đựoc bảng danh sách đó thì chắc chắn sẽ tìm ra được bọn chúng.
- Danh sách sao? - Kelly đưa ánh mắt nhìn về phía trước.
- Em thử nhớ lại xem\, em đã từng nhìn qua thứ gì đó giống như vậy trong nhà hay không? - Thiên Ân quay sang nhìn Kelly nói.
Kelly thu lại ánh mắt xa xôi đáp lời:” Anh nghĩ thứ quan trọng như vậy, cha em lại cho một đứa trẻ muời tuổi động đến sao?”
Thiên Ân gật gù:” Anh sẽ cố gắng tìm ra bọn chúng.”
Chiếc xe dừng trứoc căn biệt thự rộng lớn, Kelly bước xuống không khỏi nhạc nhiên.
- Nếu em nhớ không nhầm\, trước kia anh là một thuộc cấp duới quyền cha em… một trung sĩ không thể giáu đến mức này.
- Sau khi cha em qua đời\, anh đã từ chức và kế nghiệp cha anh…
- Không ngờ anh lại trung thành với ông ấy như vậy\, nếu hôm đó anh không đến có lẽ em không còn giữ đựoc mạng sống.
- Cha của em đã cứu anh trong một lần truy bắt tội phạm\, anh tất nhiên phải giúp em trả thù những kẽ giết ông ấy.
- Em nhất định… trả món nợ máu này. - Kelly vừa nói vừa hằn lên nỗi căm phẫn đã chôn giấu muời năm qua. - Muời năm qua\, nhờ anh em đã học được nhiều thứ\, một tay súng chuyên nghiệp\, cửu đẳng huyền đai karatedo\, lại là một vũ công múa\, và em đã tốt nghiệp truờng đại học danh tiếng. Nhưng em cảm thấy vẫn chưa đủ cho mọi việc sau này.
- Yên tâm\, anh sẽ luôn bên cạnh em. - Thiên Ân nắm tay Kelly nói.
Kelly nhìn vào ánh mắt Thiên Ân, ánh mắt sáng lên long lanh mà gật đầu.
Thiên Ân đã chuẩn bị sẵn căn phòng rộng lớn bên trong căn biệt thự của anh, theo thói quen khi bứoc vào bên trong, Kelly nhanh chong khóa trái cửa lại luôn nhìn xung quanh để kiểm tra xem có camera theo dõi hay không, lại tìm mọi ngóch ngách có thiết bị nghe lén hay không. Không phải cô không tin Thiên Ân, đây chỉ là một trong những thứ cô học đựoc, và mẹ cô đã căn dặn… không đựoc tin bất cứ nguời nào.
Kelly lấy từ trong vali chứ gấu teddy năm nào, tuy nó đã cũ kỉ nhưng nó chính là món qua sinh nhật cuối cùng mà cha mẹ dành tặng cô, KElly từ phía sau chú gấu kéo khóa tìm thứ mà đã theo cô bao nhiêu năm qua không rời. Kelly đã hàng ngàn lần thử đọc, hàng ngàn lần muốn biết nó viết gì nhưng những kí tự này cô không thể nào hiểu nỗi, Thiên Ân nói rằng đây chính là danh sách mà bọn nguời kia múôn sao, chỉ cần đọc đựoc danh sách này thì sẽ biết kẻ thù của cô là ai… Đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Kelly nhanh chóng cất bảng danh sách kia về vị trí cũ.
- Có chuyện gì sao? - Kelly mở cửa nói.
- Tiểu thư\, thiếu gia dặn tôi lên phụ giúp cô sắp xếp quần áo. - Một cô gái trả mặc bộ tạp dề nguời làm cúi đầu nói.
- Không cần đâu\, tôi rất ghét nguời khác động vào đồ đạc của tôi. Vì vậy\, cô hãy nói với mọi nguời cấm tuyệt đối không đựoc bứoc vào căn phòng này.
- Dạ\, tôi hiểu thưa tiểu thư.
- Không còn chuyện gì nữa\, cô đi làm việc của mình đi. - Kelly nói xong nhanh chóng đong` cửa lại.
Cô gái nguời làm đi xuống phía sau với nét mặt khó chịu.
- Cô gái đó là ai vậy nhỉ\, đã xấu xí lại còn ra vẻ kiêu căng… thiếu gia lại là lần đầu tiên mang phụ nữ về nhà\, lại là một nguời xấu xí quá mức\, trong khi thiếu gia của chúng ta thật là đẹp trai mà.
- Con im miệng lại đi\, không lại rứoc họa vào thân. - Một phụ nữ lớn tuổi đang chuẩn bị bữa ăn đáp. - Rãnh rỗi thì nhanh chóng phụ ta làm bữa tối\, hôm nay thiếu gia đã dặn dò phải chuẩn bị thật kĩ luỡng.
- Con chỉ nói sự thật mà thôi\, mẹ nhìn thấy cô ta sẽ hiểu. - Mai Xuân trề môi nói.
Nguời phụ nữ lớn tuổi lắc đầu, đúng là con gái mình thật không biết thân biết phận, không khéo thì bị đuổi ra khỏi nơi này. Bà sống tại nơi này mấy chục năm nay, từ khi thiếu gia còn bé nên rất hiểu tính nết thiếu gia, nguời mà đựoc thiếu gia mang về quả thật là rất quan trọng với cậu ấy, không nên nói ra nói vào sẽ phật ý thiếu gia.
- Tốt nhất là con nghe lời ta nói\, không đựoc phép nói lung tung.
Mai Xuân tỏ ra không vui ngoe ngẫy bỏ về phòng, mẹ cô làm việc ở nơi này khá lâu, từ bé cô cũng đựoc sinh ra và lớn lên trong căn biệt thư xa hoa này. Mẹ cô chính là nguời mà thiếu gia Thiên Ân kính trọng, nên cô cũng đựoc đối đãi rất tốt, không như những nguời làm khác trong nhà. Tuy vậy, thân phận Tiểu Xuân cũng chỉ là một con gái của nguời giúp việc.
Trong bữa tối, Kelly dùng bữa cùng Thiên Ân, tuy nhiên cô và Thiên Ân đều không nói lời nào. Cô từ một cô bé vui vẻ trở thành một nguời kiệm lời.
- Dự định của em sắp tới là gì? - Thiên Ân mở lời.
- Em muốn nhanh chóng tìm ra bí mật phía sau\, từng giây từng phút trôi qua em đều thấy khó chịu.
- Không vội\, em đã đợi đựoc muời năm rồi mà. Khi nào chưa xác định chắc chắn chúng ta không nên hành động.
Kelly không đáp, cho rằng lời của Thiên Ân nói không sai…
- Trước tiên\, anh nghĩ em nên đến công ty anh làm việc để bọn chúng không nghi ngờ về thân phận của em. Từ ngày cục trưởng mất\, anh cũng từ chức quay về kế nghiệp gia đình\, bọn chúng đã có hơn một lần đột nhập vào nhà để lục lọi tìm kiếm điều gì đó từ anh.
- Gia đình em đã liên lụy anh rồi. - Kelly cảm thấy bản thân vô dụng và có lỗi với anh Thiên Ân\, vì chuyện cá nhân của cô khiến anh phải lo lắng cho cô như vậy. - Nhưng em không nghĩ sẽ đến công ty của anh\, em muốn trở thành một giáo viên...Đó là ước mơ từ nhỏ của em\, em đã nghĩ rằng… trong việc trả thù kia rất nguy hiểm có thể hy sinh cả mạng sống nên em muốn tranh thủ đễ thực hiện mong ước của mình.
- Giáo viên sao? - Thiên Ân hơi kinh ngạc. - Anh sẽ sắp xếp. - Thiên Ân nghĩ ngợi một chút rồi khẽ nói.
- Cảm ơn. - Kelly cảm thấy một chút vui vẻ trong lòng\, ít nhất trước khi chết cô có thể thực hiện một mong ước nhỏ nhoi.
***********************************
- Tổng giám đốc\, bên nhà trường gọi đến nói nếu như lần này anh không đến thì họ sẽ giao thiếu gia cho cảnh sát. - Thư kí của tổng giám đốc xanh mặt bước vào phòng tổng giám đốc nói.
- Cô gọi cho Tuấn Anh\, kêu cậu ta đến trường giải quyết. - Hàn tổng giám đốc không nhìn cô thư kí mà nói.
- Nhưng… họ nói lần này nhất định tổng giám đốc phải đến\, họ cần gặp người thân của thiếu gia.
Hàn Thế Bảo nhắm mắt lại, sau đó nhướng đôi mắt cuốn hút của mình nhìn thư kí riêng.
- Gọi lại với nhà trường\, tôi sẽ đến. - Anh ta đóng chiếc laptop lại\, đứng lên khoác chiếc áo vest phía sau chỉnh tề.
- Vâng\, thưa tổng giám. - Cô thư kí nhỏ bé cúi đầu nhanh chóng thoái lui\, sợ nhất là Hàn tổng tức giận sẽ không thể nghĩ chuyện gì xãy ra.
Thế Bảo bước ra khỏi tập đoàn The Win, một chiếc xe hơi bóng loáng không một tỳ vết cũng vừa lái tới phía trước, một thanh niên tuấn tứ bước xuống mở cửa cho anh.
- Hàn tổng\, mời anh.
Thế Bảo bước lên xe, chiếc xe nhanh chóng lái vụt đi.
- Tổng giám đốc\, nghe nói thiếu gia lại gây chuyện nữa sao? - Tuấn Anh lên tiếng hỏi.
- Cậu ấy lúc nào cũng gây phiền phức. - Tú Anh cũng lắc đầu nói.
Thế Bảo nhìn cặp anh em song sinh cũng ngán ngẩm lắc đầu, bọn họ chẳng một chút nể sợ sự uy nghiêm của anh, dám nói con trai của Hàn gia như vậy.
- Hai cậu im miệng lại\, tính toán sẽ mất bao nhiêu thời gian cho việc này.
- Chúng ta bắt đầu đi từ 2p trước\, đoạn đường đi đến trường sẽ là 10p\, đi đến phòng hiệu trưởng mất 5p\, cho ông ấy 10p trình bày\, về lại công ty thêm 15p nữa… nghĩa là anh sẽ mất thêm 38p để giải quyết chuyện này. - Tú Anh tính toán. - Đó là chưa tính đến việc chúng ta có gặp một giáo viên xinh đẹp nào hay không? - Tú Anh phấn khởi nói
Khác với Tú Anh, Tuấn Anh có vẻ không thích thú với những giáo viên trẻ đẹp của trường quý tộc King, Tuấn Anh chăm chú lái xe lên tiếng:” Trong vòng 40p, tổng giám đốc có thể kí kết hàng chục hợp đồng kiếm không ít tiền.”
- Anh chỉ biết có tiền\, tổng giám đốc chúng ta đã 32 tuổi rồi đó\, hiện tại anh ấy vẫn độc thân và chẳng có một người phụ nữ nào bên cạnh. Một giáo viên cũng tốt\, giáo viên là nghề cao quý và dành cho những người có tri thức\, thật hợp với tổng giám vì anh ấy đã có con rồi. Đối với những cô gái tươi trẻ bên ngoài\, thật khó khăn nếu kết hôn cùng Hàn tổng.
Tú Anh triết lý nói, sau đó quay lưng lại nhìn Thế Bảo đang ngồi phía sau:” Đúng không Hàn tổng.”
Thế Bảo đang chú tâm đọc một hợp đồng từ phía Thái Lan, tập trung vào bản hợp đồng kia không đáp lời Tú Anh.
- Anh ấy vẫn không thể thay đổi\, lại công việc. - Tú Anh lắc đầu quay lên.
Xe đậu trước sân trường King, Thế Bảo đang ung dung ngồi trước vị hiệu trưởng, vẻ oai nghiêm của anh khiến hiệu trưởng cũng phải khép nép.
- Hàn tổng\, mời cậu dùng trà. - Vị hiệu trưởng rót trà nói.
Thế Bảo đưa l trà lên miệng hớp một ngụm nhỏ, đôi mắt anh nhìn xoáy về phía hiệu trưởng.
- Ngài biết đó\, The Win rất bận nên mong ngài trình bày ngắn ngọn\, tôi chỉ có thể ngồi đây trong vòng 10 phút.
- À\, vâng… Chuyện là con trai của Hàn tổng lần này đã gây ra chuyện lớn rồi. Cậu ấy đánh bạn học đến nhập viện rồi\, gia đình họ nhất quyết không thỏa hiệp mà đòi kiện thằng bé.
Thế Bảo đặt ly trà xuống bàn nghe một tiếng keng, hành động nhỏ đã khiến hiệu trưởng giật mình.
- Chuyện này không lạ… những lần trước đều giải quyết rất nhanh mà… lần này lại gọi đích thân tôi sao?
- Thật sự tôi cũng hết cách… nên mới mời Hàn tổng đến. Em học sinh mà Win đánh\, lại là con của chủ tịch tập đoàn Hoàng Thị.
- Hoàng Thị của Hoàng Hoa sao? - Thế Bảo nhíu mày.
- Đúng vậy.
Thế Bảo nhìn sang Tuấn Anh, Tuấn Anh liền hiểu ý, đưa điện thoại của mình đang ở chế độ đang gọi cho Thế Bảo.
- Alo\, là Hoàng phu nhân sao? - Thế Bảo nói.
- Tôi biết thế nào cậu cũng sẽ gọi đến mà. - Phu nhân Hoàng Hoa nhoẻn cười đáp.
- Đã lâu rồi không gặp bà\, hôm nay gọi đến lại muốn nhờ vả\, quả thật Hàn Thế Bảo tôi cũng lấy làm e ngại. - Hoàng Hoa là một hồ ly tinh khó đối phó nên anh phải dùng những từ hoa mỹ để nói.
- Là chuyện bọn trẻ sao?
- Bọn trẻ chơi với nhau\, có va chạm là chuyện không đáng\, Hoàng phu nhân mong đừng chấp thằng bé.
- Nghe đâu con trai của Hàn tổng cậu rất là ngạo mạn\, tôi chỉ muốn trừng trị kẻ ngạo mạn một chút\, không ngờ quả thật con trai có ô dù quá lớn.
- Bật làm cha\, tôi tất nhiên phải quan tâm đến con cái. Lầnnày là Win sai\, tôi thay mặt xin lỗi Hoàng phu nhân\, mong bà bỏ qua cho thằng bé.
- Được thôi\, The Win hãy nhường dự án bên Thái Lan cho Hoàng Thị\, tôi sẽ suy nghĩ lại. - Hoàng Hoa lộ rõ mưu đồ.
- Haha\, xem ra thật sự không phải vì những đứa trẻ rồi… Được\, tôi đồng ý. - Thế Bảo nói.
- Không ngờ tình cha của Hàn tổng bao la như vậy\, haha.
Hoàng Hoa cúp máy, xem ra lần này làm lớn chuyện này lại được lợi cho Hoàng Thị. Điểm yếu lớn nhất của Hàn Thề Bảo chính là đứa con trái cứng đầu bất trị kia.
Thế Bảo tuy trong lòng tức giận nhưng nét mặt vẫn giữ nguyên như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt anh nhìn hiệu trưởng trở nên ôn hòa.
- Mọi việc đã được giải quyết. - Thế Bảo nói xong đứng lên định ra về.
- Hàn tổng\, vẫn còn một chuyện tôi cần nói. - Hiệu trưởng rút trong tập hồ sơ trên bàn một tờ giấy đưa về phía Thế Bảo.
Thế Bảo nhỉn tờ giấy không hiểu liền nhìn hiệu trưởng:” Đây là gì?”
- Đây là bảng xếp hạng của lớp mà Win đang học\, học lực cậu ấy đứng cuối cùng trong lớp… và đứng thứ 499/500 học sinh toàn khối.
Anh Tú không kìm chế đựoc mà bật cuời, nhận đựoc cái nhìn từ Thế Bảo liền im bặt, quả thật con trai của một tổng giám độc tài giỏi mưu lượt có học lực kém như vậy, thiên hạ biết được chắn hẳn sẽ chê cuời.
- Chuyện giáo dục học sinh\, không phải là nhiệm vụ của nhà truờng sao? - Thế Bảo đáp.
- Nhưng chúng tôi hy vọng gia đình sẽ hổ trợ cùng nhà trường để nâng cao kết quả học tập của Win.
- Hiệu truởng có ý kiến thế nào để thay đổi thằng bé.
- Nên cho Win học thêm gia sư tại nhà\, điều đó hy vọng cậu ấy tiến bộ hơn.
Anh Tú lần này không nhịn đựoc cười lại nói:” Ông nghĩ Hàn tổng không mời gia sư cho Win sao? Đã có rất nhiều nguời đến và cao nhất là 1 buổi học thấp nhất là 15 phút đầu tiên, đều từ chối đến Hàn gia thêm lần thứ 2.”
- Vì sao? - Hiệu truởng đưa đôi mắt kinh ngạc hỏi.
- Thầy giáo thì Win dùng bạo lực\, cô giáo thì cậu ấy dùng….- Anh Tú không nói thêm.
- Tôi có một cao kiến thế này\, truờng chúng tôi vừa nhận một thực tập viên nhưng trình độ cô ấy thật đáng khâm phục\, cô ấy có đủ trình độ để làm gia sư của Win.
- Rồi Win sẽ dở trò cùng cô ta\, cũng như bao nhiêu nữ giáo viên khác… - Tú Anh lắc đầu với cái kế hoạch cao kiến ngu ngốc kia.
- Có điều vẻ bề ngoài của cô gái đó khá tệ. - Hiệu trưởng mỉm cười nói.
- Win không quan tâm đến nhan sắc cô ta đâu\, điều cậu ấy là đuổi hết gia sư đi.
Ánh mắt Thế Bảo nheo lại, nhìn tấm hình trong hồ sơ của Kelly, nhìn qua trình độ đáng khâm phục kia. Sau đó hướng mắt về phía hiệu trưởng:” Để cô ta thử.”
7
Kelly nhận được lời đề nghị từ hiệu trưởng, cô được vào nơi này vìThiên Bảo nhờ quen biết giới thiệu nên cũng không tiện từ chối.
Kelly đứng trước căn biệt thự Hàn gia, cô cũng thật không ngờ tên nhóc cá biệt mà hiệu trưởng nói tới lại sống tại nơi nguy nga tráng lệ như thế này, nó còn rộng và đẹp hơn cả biệt thự của Thiên Ân.
- Xin chào\, cô có phải là gia sư của thiếu gia? - Tuấn Anh mở cửa đón Kelly vào bên trong.
Kelly khẽ gật đầu, đánh giá nguời đàn ông trứoc mắt. Dáng nguời cao, guơng mặt sáng láng thanh tú, cặp mắt kính tri thức, xem ta anh ta có vai trò không nhỏ trong ngôi nhà này.
- Trước khi cô vào bên trong\, tôi muốn nói trước với cô vài điều. - Tuấn Anh quay lại đứng ngay trứoc mặt Kelly.
- Tôi vẫn đang nghe. - Kelly đáp.
- Trước tiên xin thay mặt Hàn tổng cảm ơn cô đã nhận lời tới nơi này giúp thiếu gia chúng tôi. - Tuấn Anh khẽ gật đầu. - Sau đó\, tôi muốn nói rằng trứoc cô đã có rất nhiều nguời đã từng đến mà đều không ai có thể trụ quá một buổi dạy.
- Anh hãy nói thẳng vào vấn đề. - Kelly không thích dài dòng.
- Vâng\, chính là tôi muốn tránh mất thời gian cả hai bên\, cô nghĩ mình có thể làm đựoc hay không?
Kelly nghe xong, mở bảng điểm và lí lịch của Win ra nhìn qua một chút.
- Thứ hạng 499/500\, học sinh cá biệt\, đã có nhiều lần đánh bạn học. - Kelly mỉm cuời tỏ ra thú vị\, lần đầu tiên đi dạy lại gặp một cậu bé khá đặc biệt. - Tôi nhận.
Tuấn Anh nhìn Kelly bằng ánh mắt kì lạ, trước đây những người khác đều ái ngại khi xem qua bảng thành tích của thiếu gia. Cô ta, lại không thể hiện ra một chút biểu cảm nào, cô gái này… có chút không an toàn.
Kelly bước vào trong phòng cùa Win. Nơi này rất rộng và đầy đủ mọi thứ hệt như một căn nhà nhỏ trong một căn nhà lớn. Kelly rời khỏi nơi này đã khá lâu, chẳng nhẽ đây chính là phong cách mới hiện tại.
- Cô là ai? - Win mặc một chiếc áo phong rộng màu trắng\, chiếc quần dài rộng\, dáng vẻ lười biếng ngước mắt nhìn một người xa lạ bước vào thế giới riêng của mình.
- Xin chào\, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là gia sư của em. - Kelly đáp. - Bàn học ở đâu.
Win nhìn qua Kelly, một cô gái có gương mặt khó nhìn, cặp mắt kinh dày như đít chai càng khiến cô ta trong tệ hại hơn… không hiểu ông ta kiếm đâu ra người ngoài hành tinh này đến.
- Phía trong. - Win hất đầu đến hướng cánh cửa đang đóng.
- Chúng ta bắt đầu thôi. - Kelly mỉm cười mở cánh cửa kia ra\, ánh mắt vẫn nhìn sang Win ý muốn cậu theo cô vào bên trong.
Ầm. - Tiếng động lạ vang lên.
Sách từ bên trong cánh cửa đổ nhào lên người cô. Kelly bất ngờ té ngã, rất nhiều sách đang đè lên người cô.
Win nhoẻn miệng cười bước tới:” Hoan nghênh cô đã bước vào thế giới của tôi.” - Win nhéch mếp cười, sau đó bước vào phòng học.
Kelly có một chút tức giận, đẩy những quyển sách trên cơ thể mình xuống đất, sau đó đứng lên bước phía sau Win.
- Màn chào hõi của cậu thật ấy tượng\, cảm ơn đã dày công như vậy. - Kelly từ phía sau nói đến.
Win khựng người lại, quay đầu lại nhìn Kelly với ánh mắt khó hiểu sau đó lại nhoẻn miệng cười đểu:” - Sẽ còn rất nhiều trò vui, hy vọng cô giáo sẽ thích.”
- Tôi lấy làm tò mò và mong đợi. - Kelly trừng mắt nói\, miệng hơi mím lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Kelly cảm thấy sẽ khó khăn để thu phục đứa trẻ này, Win lại hứng thú với gia sư mới liệu cô ta có thể chịu đựng được bao lâu.
- Chúng ta sẽ làm quen nhau trước. - Kelly ngồi gần bên Win nói. - Tôi là Kelly\, là giáo viên thực tập của trường King nơi mà em đang học\, từ hôm nay tôi sẽ đảm nhiệm vai trò gia sư của em\, mong chúng ta hợp tác tốt đẹp.
Win im lặng không đáp.
- Tôi đã hứa với hiệu trưởng sẽ khắc phục thứ hạng của em\, nói cho tôi biết em tệ nhất môn nào? - Kelly nhìn Win nói\, nhận đước cái nhìn từ ánh mắt sáng và đầy nét quyến rũ.
- Có ai nói với cô rằng\, cô rất xấu xí không? - Win trêu chọc.
Kelly quay mặt nhìn về phía tủ sách trước mắt, khẽ cuối đầu nhắm mắt lại nén sự tức giận. Mặc dù cô hoá trang thành một cô gái xấu xí, nhưng khi bị chê xấu trước mặt như vậy liền cảm thấy tâm trạng không được tốt cho lắm.
Win nghĩ Kelly xấu hổ nên nói tiếp:” Cô xấu đến mức chỉ cần nhìn thấy cô tôi đều không còn một chút hứng thú với phụ nữ.”
- Như vậy là tốt\, em có thể tập trung vào bài dạy của tôi? - Kelly đưa mắt trừng nhìn Win. - Cảm ơn em\, hôm nay em đã cho tôi nhận thấy được tác dụng to lớn của gương mặt mình.
Kelly nhếch cười nhìn Win. Win tức giận nhìn Kelly. Bốn mắt nhìn nhau, trong đó là sự hả hê của cô gái tuổi hai mươi và sự ức chế của cậu bé học sinh trung học.
Kết thúc buổi học đầu tiên hoàn toàn thắng lại vẻ vang, Win đã không thể làm gì được cô giáo này, hoặc là cậu không muốn tiếp tục cuộc chiến kia, vì lại sợ mình sẽ thua thảm hại.
Cô bước ra khỏi phòng Win trong ánh mắt ngưỡng mộ của người đàn ông phía trước, là người khi sáng cô đã gặp khi bước vào ngôi nhà này.
- Cô có bị làm sao không? - Người đàn ông kia bước tới.
Kelly lắc đầu:” Tôi phải bị làm sao sao?”
- À không. - Tú Anh cười đáp. - Cô sẽ đến đây tiếp tục chứ.
- Tất nhiên\, đây là trách nhiệm tôi đã nhận thì tôi sẽ làm. - Kelly mỉm cười nói.
- Cô giáo vất vả rồi\, tôi sẽ đưa cô về. - Tú Anh nhanh nhẩu đáp.
Từ bên trong, giọng nói vang ra.
- Cậu mang tập tài liệu này đến công ty cho Hàn tổng\, tôi có chuyện bàn bạc với cô giáo của Win. - Tuấn Anh bước ra\, nét mặt nghiêm nghị.
- Vâng\, thưa anh trai. - Tú Anh nhận lấy tuy nhiên không hài lòng.
Kelly nhìn hai người đàn ông trước mặt mình, họ thật sự giống nhau như hai giọt nước, chỉ là trên nét mặt của người anh trai là sự nghiêm nghị và lanh băng đến đáng sợ khác với nét mặt đầy sự hài hước của người em. Hai người bọn họ tuy giống nhau nhưng nếu nhìn kĩ sẽ tìm được đặc điểm nhận diện.
- Cô giáo\, mời cô theo tôi. - Tuấn Anh nói rồi quay lứng bước đi.
Cô bước chân theo Tuấn Anh đi vào phòng khách, nơi này lộng lẫy hệt như một cung điện, tuy nhiên nó lại khiến người ta lạnh hết cả người hơn là cảm giác ấm áp.
Tuấn Anh đặt một tập hồ sơ về phía Kelly nói:” Đây là hợp đồng giữa chúng tôi và cô.”
Kelly nhìn về phía tập hồ sơ kia, từ khi nào đi làm gia sư thôi mà, phải có hợp đồng sao?
- Tôi chưa hiểu ý của anh?
- Cô đã biết Win là con trai của Hàn tổng\, Hàn tổng được xem là người quyền lực bật nhất trong thị trường tài chính. Chúng tôi cần phải đảm bảo an toàn cho thiếu gia\, tất nhiên đây chỉ là hình thức bắt buộc thôi. - Tuấn Anh nói tiếp. - Cô cứ đọc kĩ rồi quyết định sau cũng được. Nhìn qua thì rất nhiều nhưng chủ yếu chỉ nêu ra những vấn đề quan trọng.
1, Cô không được tiết lộ cho người khác biết cô lá gia sư của thiếu gia.
2, Cô và thiếu gia không được phép đi quá giới hạn giữa gia sư và học sinh.
3, Cô nhất định phải làm cho thiếu gia lên hạng
4, Ngoài việc đến đây vào phòng thiếu gia dạy học, cô không đươc phép đi lung tung hay vàchạm vào bất cứ đồ vật nào bên trong căn biệt thự này.
5, Thời hạn kết thúc hợp đồng là đến khi Win hoàn thành xong chương trình trung học.
Kelly cầm lên đọc sơ qua, quả thật cũng không có gì quá đáng… cô kí vào bảng hợp đồng không một chút suy nghĩ, cô nào biết từ khi cô đặt bút kí vào tờ giấy tưởng chừng như vô hại kia, cuộc đời cô chuyển sang trang giấy mới.
Tuấn Anh tiễn Kelly ra cửa.
- Tôi đưa cô về. - Tuấn Anh nói.
- Không cần đâu\, tôi sẽ đi taxi về. - Kelly từ chối.
- Vậy tạm biệt\, ngày mai cô mang hành lý đến đây\, tôi sẽ đưa cô đến chổ ở mới. - Tuấn Anh chào tạm biệt.
Kelly khẽ gật đầu tạm biệt rồi lại giật mình, anh ta nói hành lý rồi chổ ở mới là sao?
- Này\, anh nói gì? Tôi không hiểu? - Kelly hỏi lại.
- Thật sự cô chưa đọc hết hợp đồng sao? - Tuấn Anh nhíu mày. - Trong mục lợi ích\, chúng tôi sẽ cấp cho cô một ngôi nhà gần biệt thự Hàn gia và một chiếc xe để tiện đi lại. Khi kết thúc hợp đồng\, chúng cũng sẽ thuộc về cô. Đó là lợi ích của việc cô bước vào Hàn gia làm việc.
Kelly tròn mắt, bọn họ thật sự giàu có đến mức ấy sao? Cô chưa kịp hỏi tiếp thì Tuấn Anh có điện thoại, sau đó anh bỏ vào bên trong mặc kệ Kelly với nhiều thắc mắc trong lòng. Cô lôi bảng hợp đồng ra đọc lại, quả thật bọn họ vì cô là gia sư mà cho rất nhiều lợi ích như vậy. Nhưng hiện tại, cô đang sống rất tốt tại nhà của anh Thiên Ân, nếu đột nhiên rời đi như vậy chỉ sợ anh ấy không vui. Ngày mai cô sẽ nói chuyện lại với người đàn ông kia, cô sẽ từ chối quyền lời từ Han gia.
Cô về lại biệt thự của Thiên Ân, vừa bước vào bên trong đã nhìn thấy Thiên Ân đang ngồi trong phòng bếp, trên tay cầm tờ báo chăm chú đọc.
- Tiểu thư về rồi\, thiếu gia đang đợi cô về dùng cơm. - Mai Xuân bước đến nói.
- Cảm ơn. - Kelly gật đầu.
Trong bữa cơm, vẫn là thói quen của hai người đều im lặng, vẫn là Kelly không mở lởi trước nếu như Thiên Ân không hỏi.
- Công việc của em tốt chứ.
- Rất tốt. - Kelly đáp.
- Công việc này cũng không phải là đơn giản\, nếu quá vất vả thì hãy dừng lại.
- Cảm ơn anh\, nhưng mọi chuyện vẫn ổn.
- Anh có một việc muốn hỏi em? - Thiên Ân nhìn Kelly nói.
- Có việc gì quan trọng sao? - Kelly nhận ra ánh mắt kia có chút vấn đề.
- Năm đó khi cảnh sát điều tra về cái chết của cha mẹ em\, phát hiện bên trong phòng em có một căn hầm bí mật. Tuy nhiên bên trong căn phòng kia chỉ còn lại một chiếc két sắt đã bị mở khoá\, không có thứ gì quan trọng. Em có biết gì về căn phòng kia không?
- Em không biết. - Kelly lắc đầu\, gương mặt không một chút bối rối.
- Anh chỉ sợ bảng danh sách kia đã lọt vào tay bọn chúng. - Thiên Ân rầu rĩ nói. - Nhưng lúc bọn chúng lụt soát phòng em\, em đã trốn ở đâu vậy?
- Chuyện đã xảy ra hơn mười năm qua\, lúc đó em lại rất hoảng sợ nên thật sự em không nhớ gì cả. Điều quan trọng hiện tại là em muốn tìm kẻ đã chủ mưu giết chết ba mẹ em.
- Nếu chúng ta có bảng danh sách đó sẽ tìm ra bọn chúng dễ dàng\, anh cũng đang rất nóng lòng tìm ra nó.
Kelly hơi nắm chặt đôi bàn tay mình lại khẽ giấu đi dưới lớp khăn trải bàn, quả thật cô rất tin tưởng vào Thiên Ân vì anh đã che chở cô suốt mười năm qua. Nhưng những lời sau cùng của mẹ, làm sao cô có thể quên đi được. Bảng danh sách kia đang trong tay cô, anh lại đang tìm kiếm nó cực khổ như vậy, ước gì cô không giữ nó thì không phải cảm thấy khó khăn như vậy.
- Thiên Ân\, em muốn nói với anh điều này. - Kelly khẽ nói.
- Ừ\, em nói đi.
- Em nghĩ em đã lớn rồi\, em sẽ tự mình tìm kiếm bọn chúng. Em không muốn anh vì em mà hy sinh nhiều thứ như vậy. Anh hãy tìm kiếm người phụ nữ thích hợp rồi kết hôn và sinh con đi\, chuyện gia đình em đã khiến anh lo nghĩ suốt bao nhiêu năm như vậy là rất đủ \, ân tình cũng đã trả quá đủ rồi.
- Anh làm sao có thể bỏ mặc em được chứ. - Thiên Ân nhìn thẳng vào mắt Kelly. - Anh sẽ cùng em trả thù cho cục trưởng\, đó là quyết định của anh từ mười năm trước.
Kelly đứng dậy, đập hai tay xuống bàn.
- Em nói là em sẽ tự mình trả thù\, không cần anh phải quan tâm đến nữa. Anh cũng chỉ là người ngoài thôi\, không có liên quan gì đến mối thù này. Em sẽ rời khỏi nơi này\, từ nay anh đừng tìm hiểu gì về bảng danh sách kia nữa. - Nói xong liền bỏ lên lầu\, ánh mắt cụp xuống.
- Em có thể đi đâu được ngoài nơi này ra chứ\, anh sẽ càng lo lắng hơn thôi. - Thiên Ân bước theo kéo tay cô lại.
- Em sẽ đến Hàn gia\, em đang làm việc cho họ. - Kelly đáp\, cô không nhắc đến chuyện mình là gia sư của Win.
- Hàn gia sao? - Thiên Ân khựng người lại. - Không phải em nói sẽ là giáo viên? Em làm gì ở Hàn gia?
- Đây là chuyện riêng của em không thể nói anh biết được. - Kelly kéo tay mình ra khỏi tay Thiên Ân bỏ lên phòng thu xếp quần áo.
Thiên Ân không ngăn cản cô, cứ thế nhìn bóng người phụ nữ nhỏ bé kia bước đi...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play