Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Rơi Vào Tầm Ngắm

Chương 1: Ngoan chút đi!

“Anh đừng tới đây! Không… không tôi la lên đó!!!”

“Anh làm gì vậy? Anh… như vậy là vi phạm pháp luật…”

Nguyên Bách nhìn cô gái khắp người toàn thương tích, co rúm trong một góc, sợ đến run lên bần bật mà thấy cũng tội.

Cái đám đầu trâu mặt ngựa này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, đánh con gái người ta đến nông nỗi này cơ à?

“Có đau không?”

Anh đưa tay, sờ lên đôi chân đã sưng vù, tím ngắt của cô, dịu dàng hỏi han. Thanh Thanh khóc nấc lên, chắp tay dập đầu: “Tôi cầu xin anh. Anh thả tôi về nhà đi! Dù có bán nhà bán cửa, ba mẹ tôi cũng sẽ đưa tiền cho anh mà!!!”

“Tôi hỏi em có đau không, em nói cái mẹ gì đấy?”

Bàn tay anh chuyển qua siết lấy chiếc cằm nhỏ nhắn kia, ép cô ngửa mặt lên nhìn mình. Thanh Thanh vẫn cứ khóc không ngừng, mắt đỏ quạch, chỉ biết lẩm bẩm: “Làm ơn tha cho tôi…. làm ơn…”

“Rốt cuộc anh muốn bao nhiêu tiền mới thả tôi đi? Làm ơn…” Thanh Thanh khóc khản cả giọng, người cô như muốn lả đi.

“Em nhìn nhà tôi xem, có giống thiếu chút tiền lẻ của nhà em không hả?”

Nguyên Bách thở dài.

Gương mặt giống nhưng tính cách khác quá. Em ấy đâu có yếu đuối vậy? Nếu ai dám chạm vào, em ấy sẽ cho người đó một đấm vào ngay giữa mũi.

Anh thu dây xích nhằm giữ chặt mắt cá chân của Thanh Thanh, nhìn cô đầy ẩn ý rồi ung dung đi ra ngoài. Ngày tháng còn dài, anh tin mình sẽ “huấn luyện” được cô gái này thành dáng vẻ mà anh mong muốn nhất.

“Các cô vào trong thay quần áo, bôi thuốc cho cô ấy đi.”

“Vâng, ông chủ.”

Nguyên Bách lên tầng, về phòng mình mà trong đầu vẫn miên man nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi của Thanh Thanh. Anh vừa ghét mà cũng vừa thấy hài lòng.

Ghét là bởi chúng nó đánh đập Thanh Thanh đến mức gãy chân, toàn thân đầy vết thương.

Hài lòng vì nếu chúng không bắt cóc buôn phụ nữ qua biên giới thì anh sẽ chẳng bao giờ gặp được cô gái giống Ngọc Hà đến vậy.

***

Trong phòng im lặng, tối mịt. Thanh Thanh chìm vào giấc ngủ, cô đã quá mệt, không còn đủ sức để nghĩ ngợi hay khóc lóc nữa. Nhưng cô lại mơ thấy cơn ác mộng, có thể nói là đáng sợ nhất trong mười chín năm cuộc đời cô.

“Con này cũng ghê gớm phết nhỉ? Dám lừa bọn tao à?”

Chát.

“Á!!!”

“Mày định trốn đi đâu?! Khu này nằm trong lòng bàn tay chúng tao, mày có mọc cánh cũng không thoát nổi đâu con.”

Nhát roi tiếp theo lại rơi xuống, Thanh Thanh choáng váng, chưa kịp kêu lên thì bị đạp vào bụng đau đến lăn quay. Cô cắn răng muốn gượng dậy thì lại bị ăn thêm bốn cái tát.

“Ngoan ngoãn nghe lời bớt khổ thì không chịu, mày muốn ăn đòn mới nhớ chứ gì!”

“A! Đừng mà!”

Khoang miệng mặn chát, thoang thoảng mùi máu. Thanh Thanh ngậm miệng, không dám thốt thêm lời nào. Đầu óc cô tối sầm, tự nhủ chắc hôm nay sẽ là ngày cuối cùng trong đời mình.

“Ba, mẹ… con xin lỗi…”

Thanh Thanh chợt bừng tỉnh, đèn trong phòng sáng choang từ bao giờ không hay. Ở góc phòng, Nguyên Bách mặc đồ ở nhà thoải mái, ngồi trên sofa lướt máy tính bảng.

“Dậy rồi?”

“Anh… sao anh ở đây?”

“Đây là nhà tôi. Tôi đi đâu có phải xin phép em chắc.”

Thanh Thanh đuối lý, ngậm miệng không nói gì nữa. Cô nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, không dám đối mặt với Nguyên Bách.

Người đàn ông này có vẻ nguy hiểm quá. Cô phải làm sao mới thuyết phục anh đồng ý thả cô đi đây?!

“Trùm như vậy không ngạt à?”

Nguyên Bách lật chăn của cô ra, ánh mắt lộ vẻ không vui. Cô ở trong nhà anh, còn muốn trốn tránh anh sao?

“Tôi… tôi quen rồi.”

“Em tên gì?”

“...”

Cô ngờ vực, không biết có nên nói không? Hay khai tên giả nhỉ?

Nguyên Bách nắm lấy cổ tay cô, dùng siết khiến cô đau nhói vội vã chồm dậy: “Tôi tên Thanh Thanh, Thanh Thanh.”

Đau chết đi được!

“Họ?”

“... Diệp Thanh Thanh.”

Thật là một cái tên dịu dàng và ngọt ngào làm sao. Có điều, người thì hơi bướng!

“Thanh Thanh à.” Anh chợt đổi giọng, đưa tay vuốt tóc khiến cô lạnh sống lưng: “Ngoan chút đi. Ở chỗ tôi thì không đánh phụ nữ, nhưng tôi đoán em cũng không thích “sự trừng phạt” của tôi đâu.”

Thanh Thanh sợ cứng người, không dám thở mạnh hay nhúc nhích chỉ sợ bị ăn một bạt tai nảy lửa như hôm trước.

“Em có vẻ mệt nhỉ! Ngủ thêm chút đi.”

Dọa người ta như thế, có thần tiên cũng không dám ngủ lại ấy chứ! Ông trời ơi, tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này!

Chương 2: Bướng ngầm

Nếu thời gian có thể quay trở lại, Thanh Thanh thề với trời dù cô đơn đến chết cũng sẽ không tập tành hẹn bạn lạ trên mạng để rồi bị bắt cóc đến một nơi xa lạ.

Diệp Thanh Thanh mười chín tuổi, lần đầu tiên cãi nhau to đến mức đùng đùng bỏ nhà ra đi. Cô và em trai mâu thuẫn không phải ngày một ngày hai, điều làm cô tổn thương hơn cả là ba mẹ cứ chọn bênh vực em trai, không để tâm đến cảm xúc của cô. Vậy nên Thanh Thanh mới cho rằng ba mẹ trọng nam khinh nữ, lẳng lặng dọn đồ, rời nhà ngay trong đêm.

Để khiến ba mẹ lo lắng, hối hận, cô còn để lại “tâm thư” dài cả trang A4 trên bàn viết.

Thoạt đầu, Thanh Thanh chỉ định đi tìm quán net nào đó tá túc mấy hôm, chắc lúc đó ba mẹ cũng hối hận và tìm được cô rồi. Nhưng người bạn hay nhắn tin với cô trên mạng đã rủ cô đến thành phố kế bên xem hòa nhạc. Thanh Thanh thầm nghĩ, đêm dài như vậy, có bạn bè đi cùng cũng bớt cô đơn.

Đón cô là một bạn nữ trạc tuổi, trông rất hoạt bát và đáng yêu. Buổi hòa nhạc rất nhộn nhịp, trong chớp mắt khiến cô quên đi mọi buồn phiền. Cho đến khi Thanh Thanh uống chai nước mà cô ấy đưa và lịm đi…

Thanh Thanh co rúm người vào một góc, nhìn mấy cô gái khác thương tích đầy mình đang ôm nhau mà khóc. Bọn họ vừa hù nhau bỏ trốn, nhưng không ai thoát được, trái lại còn bị đánh đến thâm tím, đau đớn. Thanh Thanh lỡ bị cho nhiều thuốc mê nên ngủ say, mới tỉnh dậy nên may mắn thoát được trận đòn này.

Cô thấy sợ, tuy nhiên, cũng không thể cứ ngồi im chịu trận như vậy được.

Bọn họ trốn cùng lúc nên tất nhiên dễ bị phát hiện, ấy thế thì cô sẽ lẳng lặng thoát thân một mình.

Trong đầu Thanh Thanh đã nảy ra vô số ý tưởng. Cô hiện đang bị trói tay chân, giày và tất bị người ta lột bỏ, áo khoác cũng biến đâu mất, trên người chỉ còn một chiếc váy hoa hai dây mỏng manh làm cô không có cảm giác an toàn.

“Rốt cuộc bọn họ chở chúng ta đi đâu vậy?”

“Hu hu. Em muốn về nhà.”

“Làm ơn thả chúng tôi ra đi mà! Chúng tôi đưa tiền cho mấy người!!!”

Trong khoang xe ngập tràn tiếng gào khóc làm Thanh Thanh rối trí theo. Bằng kinh nghiệm xem nhiều bộ phim trinh thám của cô, chắc hẳn cách kêu khóc van xin này là tệ nhất, chỉ khiến bản thân chịu khổ thêm mà thôi.

Quả nhiên, ngoài xe vang lên “rầm” một tiếng, liền sau đó là gã đàn ông với hình xăm chạy dọc cánh tay, mặt mũi bặm trợn, đùng đùng mở cửa rồi quát: “Chúng mày kêu tiếng nữa có tin tao cắt nát lưỡi không hả?”

Một câu dọa dẫm đã khiến bầy con gái run rẩy, mặt xanh mét, nén nước mắt vào trong. Nhân cơ hội này, Thanh Thanh nhìn thấy có khoảng bốn thằng ngoài kia. Giả sử tính luôn lái xe, bọn chúng ít nhất cũng phải năm người. Vài tên sau lưng giắt súng, tay cầm thêm dao, gậy gộc.

Một là cô thoát thân nguyên vẹn.

Hai là bị bắt lại và sẽ mềm xương với chúng nó.

Thanh Thanh lợi dụng lúc mình được cho đi vệ sinh, nhanh chân bỏ trốn. Cô chạy như bay, không dám quay đầu nhìn lại, cũng chẳng biết mình đang chạy đi đâu.

Chạy đi! Chạy càng xa càng tốt!!!

Trong đầu cô chỉ còn âm thanh đó. Đôi chân trần bị cứa rách, cánh tay trắng nõn cũng rướm máu bởi va quẹt nhưng cô không quan tâm đến.

Cô muốn về với ba mẹ.

Nhưng rồi Thanh Thanh bị bắt lại, bị đánh đập dã man đến mức nằm thoi thóp trong góc, không đủ sức nhấc ngón tay lên. Cô buông xuôi, chỉ có thể gắng gượng chịu cơn đau đang lan ra khắp người.

Xe chạy rất lâu, lúc cô tỉnh dậy mới thấy xung quanh tối đen như mực, khoang xe mở ra nhưng những cô gái khác đều thiếp đi, không còn chút ý thức nào. Thanh Thanh hoảng sợ, cô lết về phía cửa, muốn bỏ trốn nhưng nhận ra chân mình đau nhói, đứng còn không nổi nói gì đến bỏ chạy.

Gã đại ca tay cầm điếu thuốc, chỉ về phía cô: “Lôi con nhỏ đó ra đây.”

Dưới ánh trăng đêm, Nguyên Bách đứng đó thong thả hút thuốc. Anh chắc phải cao gần mét chín, tuổi ngoài ba mươi, sắc mặt điềm tĩnh nhìn cô từ đầu tới chân.

“Con nhỏ này thế nào?”

Một gã ép cô ngẩng mặt lên cho khách "xem hàng". Đôi mắt to tròn, long lanh của thiếu nữ mười chín vẫn chẳng thể khiến Nguyên Bách rung động. Anh gật gù, ra hiệu cho người bên cạnh mình giao tiền, còn mình thì đích thân nhét cô vào trong xe. Chân cô đau nhói, gần như bị anh kéo lê vì không đứng thẳng nổi.

Nể số tiền khủng mà Nguyên Bách vừa chi trả, gã đại ca nhắn nhủ: "Con nhỏ này nhìn hiền nhưng là loại bướng ngầm. Coi chừng nó bỏ trốn đó."

Nguyên Bách gật gù, bình thản lên tiếng: "Chỉ có hai loại người có thể rời khỏi tôi thôi. Một là do tôi tự cho đi. Hai là do thần chết mang đi."

Chương 3: Có làm được không?

Vào ngày thứ năm ở lại nhà của Nguyên Bách, cô bắt đầu muốn buông xuôi. Cô không thể thoát khỏi đây nếu không có sự cho phép của anh, nó thậm chí còn đường coi chừng cẩn thận hơn cả chỗ của lũ buôn người.

Vậy là, cả đời cô không thể gặp lại ba mẹ và em trai ư?

Nghĩ đến đây cô vùi mặt vào đầu gối khóc nấc lên. Cô đã mười chín tuổi rồi, trong khi em trai mới có mười ba tuổi, cô nhường nó một chút thì có sao đâu? Cứ phải cãi nhau như kẻ thù, ôm lấy tiêu cực trong lòng để rồi bỏ đi vậy ư?

Nếu cô không nông nỗi bỏ nhà ra đi thì có khi hiện tại cô đang ngồi cạnh em trai, trách nó phải ăn rau củ vào chứ không thể ăn mỗi thịt không. Sau khi ăn cơm, lại bắt đầu tranh nhau xem ti vi, ba cô sẽ ân cần dúi vào tay cô mấy viên kẹo để an ủi, mẹ sẽ loay hoay trong bếp chuẩn bị sẵn cơm nắm mà cô yêu thích…

“Lại khóc sao?”

Là tiếng của Nguyên Bách. Anh bước đến gần cô, ép cô nhìn mình mà không được tiếp tục trốn tránh. Ngón tay anh lướt qua đôi môi khô bong tróc kia: “Ở đây được ăn ngon mặc đẹp mà em còn khóc như nhà có tang vậy hả? Hay muốn quay về tay bọn buôn người kia?”

Thanh Thanh vội vã lắc đầu.

“Tại sao khóc?”

Cô cụp mắt, không biết phải trả lời thế nào. Bởi điều mà cô mong muốn cũng là điều hắn phản đối nhất. Cô chỉ muốn về nhà…

Nguyên Bách chờ một lúc không thấy cô trả lời thì không ép. Anh bế cô lên chiếc xe lăn bên cạnh, chậm rãi đưa cô rời phòng ngủ. Cô chỉ mặc váy mỏng ở phòng riêng, nay bị kéo xuống phòng khách thì thấy hơi mất tự nhiên. Đặc biệt là khi phòng khách còn có năm người lạ mặt.

“Hai tiếng có đủ không?”

“Dạ vâng, hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Được.”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủn, không đầu không đuôi khiến Thanh Thanh mù mờ như người trên trời rơi xuống. Giây tiếp theo, năm người lạ mặt kia tiến đến, đẩy xe lăn của cô vào căn phòng trống bên cạnh. Nguyên Bách lại tiếp tục ngồi xuống sofa lướt máy tính bảng.

Hai tiếng sau, vào khoảnh khắc anh ngước mắt lên nhìn cô, trái tim những tưởng đã xác xơ tiêu điều nay lại bồi hồi, ngỡ ngàng.

Anh biết cô có nét giống Ngọc Hà, nhưng khi cô được chuyên viên thay đổi kiểu tóc, cách ăn mặc, trang điểm nhẹ chút thì ngỡ như Ngọc Hà sống lại, đang điềm đạm đứng trước mặt anh.

“Quý khách thấy có điểm nào cần chúng tôi chỉnh lại không ạ?”

Anh lắc đầu: “Rất tốt.”

Trong khi Thanh Thanh vẫn ngốc nghếch nghiêng đầu không hiểu chuyện gì. Sao lại đổi kiểu tóc của cô, còn bắt cô phải đeo kính áp tròng nữa…

“Kể từ bây giờ em phải để kiểu tóc này biết chưa. Còn nữa, quần áo của em tôi cho chuyên viên đến phối sẵn, phải mặc theo lịch sắp xếp, không được tùy tiện.”

“Hả?”

Cô sống mười chín năm nay, lần đầu tiên thấy mặc đồ còn có lịch sắp sẵn, không được mặc theo ý muốn. Cô có phải minh tinh đâu!

“Không được khóc lóc, không được rầu rĩ, phải luôn vui vẻ, nói cười. Nghe rõ chưa?”

Thanh Thanh cụp mắt, cô không làm được. Cô bị người đàn ông xa lạ này giam cầm ở đây, xung quanh không có bạn bè, không có gia đình thì sao có thể vui vẻ, nói cười được chứ?!

“Không làm được à?”

Thanh Thanh nhíu mày, lắc đầu một cách ương bướng. Chẳng phải anh nói không đánh phụ nữ sao? Cô cứ làm trái ý anh đấy, xem anh làm được gì!

Nguyên Bách khẽ cười, ngay sau đó họng súng được đặt trên đầu gối cô. Thanh Thanh giật mình, toàn thân cứng đờ và lạnh toát, lắp bắp: “... Anh… anh… anh nói…”

“Tôi nói không đánh phụ nữ, nhưng nổ súng để giúp em cả đời ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn thì tôi làm được.”

Thanh Thanh sợ muốn xỉu, khóe miệng run rẩy, mắt thì rưng rưng. Nguyên Bách lần nữa dí họng súng vào đầu gối nhỏ nhắn kia, từ tốn hỏi: “Thế nào? Có làm được không?”

“... Được. Làm được…”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play