[Lichaeng]Hướng Dương Ngược Nắng.
chap 1
Park Chaeyoung[nàng]
Có nhầm lẫn gì không bác sĩ?
Bác sĩ
Mặc dù tôi không muốn cô phải chấp nhận...
Bác sĩ
...Nhưng đây là một căn bệnh khá hiếm.
Bác sĩ
Việc cứu chữa là không thể.
Park Chaeyoung[nàng]
Không... không thể nào...
Bác sĩ
Tôi biết rằng đây là một điều rất khó để chấp nhận đối với cô.
Bác sĩ
Thời gian của cô không còn nhiều,hãy sống thật ý nghĩa trong thời gian này.
Bác sĩ
Và hi vọng rằng sẽ có kì tích xảy ra.
Park Chaeyoung[nàng]
*Đứng dậy*Vâng,cảm ơn bác sĩ.
Nàng thất thần đi bộ dọc theo cầu sông.Đột nhiên trời đổ cơn mưa.Nước mắt lẫn nước mưa lăn trên gương mặt xinh đẹp của nàng.Cả người nàng ướt sũng,cứ vậy mà oà khóc lên như một đứa trẻ
Park Chaeyoung[nàng]
"Tại sao...tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy?"
Park Chaeyoung[nàng]
"Tại sao người thiệt thòi nhất luôn là tôi?"
Giữa trời mưa to,bầu trời u ám như thể tâm trạng của nàng lúc này.Một người bước xuống chiếc xe màu đen,cầm ô tiến về phía nàng và hướng chiếc ô của mình che cho nàng.
Lalisa Manobal [cô]
Cô gì ơi!
Park Chaeyoung[nàng]
*ngước lên*
Nàng ngẩng mặt lên nhìn cô.Nhìn thấy gương mặt của nàng cùng những giọt nắng mắt lăn dài trên má khiến cô ngạc nhiên.
Lalisa Manobal [cô]
Cô ổn không?
Park Chaeyoung[nàng]
*Ngây người*
Lalisa Manobal [cô]
Cô có nghe tôi nói không?
Park Chaeyoung[nàng]
*Bừng tỉnh*À...À tôi ổn*vội lau nước mắt*.
Lalisa Manobal [cô]
Người cô ướt hết rồi.
Lalisa Manobal [cô]
Cô có cần tôi đưa cô về không?
Park Chaeyoung[nàng]
À thôi, tôi không cần đâu.
Lalisa Manobal [cô]
Vậy tôi còn một chiếc ô,cô cầm dùng đi.
Park Chaeyoung[nàng]
Không cần đâu,cầm của chị lỡ không gặp thì lại không thể trả lại cho chị.
Lalisa Manobal [cô]
Cô cứ cầm lấy đi,nếu hữu duyên gặp lại thì cô trả cho tôi.
Park Chaeyoung[nàng]
Vậy...
Park Chaeyoung[nàng]
Cảm ơn chị nhé.
Lalisa Manobal [cô]
Không có gì.
Lalisa Manobal [cô]
Tôi đi trước nhé.
chap 2
Nói rồi cô rời đi,nàng ở đằng sau nhìn theo bóng lưng cô bước đi.Cô bước lên chiếc xe hơi màu đen sang trọng lái về phía trước.Bên trong xe,cô nhìn qua gương chiếu hậu theo dõi những bước đi của nàng.
Nàng mở cánh cửa bước vào bên trong nhà với dáng vẻ mệt mỏi.Nàng bước về phía phòng ngủ,nằm ngửa trên giường,tâm trí nàng lúc này dường như bị một thứ gì đó đè nặng.
Park Chaeyoung[nàng]
*Ngồi dậy*
Nàng lấy kết quả khám bệnh ra khỏi túi xách,ngồi nhìn một lúc lâu.Mắt nàng đỏ hoe,nàng đã rất cố gắng để mạnh mẽ nhưng chính bản thân nàng lại cứ vô thức mà rơi nước mắt.
Park Chaeyoung[nàng]
Nếu như không biết điều này...
Park Chaeyoung[nàng]
Thì cái chết của mình sẽ nhẹ nhàng hơn chăng?
Nàng lại không kìm được mà bật khóc.Nước mắt đau khổ rơi xuống,từng giọt,từng giọt đã làm ướt nhoà tờ giấy trên tay nàng.Khóc một hồi lâu,có lẽ vì quá mệt,nàng thiếp đi từ khi nào mà không biết.
Nàng mở cửa chuẩn bị đi làm thì cánh cửa nhà đối diện cũng mở ra.Nàng bước ra,ngẩng đầu lên thù ánh mắt của hai người chạm nhau.
Lalisa Manobal [cô]
Cô là người hôm qua tôi cho mượn ô phải không?
Park Chaeyoung[nàng]
Là chị à?
Park Chaeyoung[nàng]
Chị ở đây từ khi nào vậy?
Lalisa Manobal [cô]
À tôi vừa mới chuyển đến đây?
Lalisa Manobal [cô]
Chào nhé,hàng xóm mới.
Park Chaeyoung[nàng]
*gật đầu*Thì ra là vậy
Park Chaeyoung[nàng]
Đợi chút,tôi đi lấy ô trả chị.
Park Chaeyoung[nàng]
*bước ra*
Nàng sơ ý làm rơi chiếc ô xuống đất liền cúi xuống nhặt lên,ngay lúc đó, cô cũng định nhặt chiếc ô lên vô tình chạm phải tay cô.Nói đúng hơn thì tình huống này có thể được coi là nắm tay.
Park Chaeyoung[nàng]
*Ngẩng đầu lên nhìn cô*
Lalisa Manobal [cô]
*ánh mắt dịu dàng nhìn nàng*
chap 3
Park Chaeyoung[nàng]
*Vội rụt tay*
Lalisa Manobal [cô]
*Dần thu tay lại*
Nàng nhặt chiếc ô lên rồi vội vàng đứng dậy.Cô cũng đứng dậy theo.
Park Chaeyoung[nàng]
Tôi...trả ô cho chị này
Lalisa Manobal [cô]
Cảm ơn cô.
Park Chaeyoung[nàng]
Tôi đi trước.
Lalisa Manobal [cô]
Tạm biệt.
Cô nhìn theo bóng lưng nàng đến khi nàng đi khuất khỏi tầm mắt,tim cô đập liên hồi,trên môi bất giác mà mỉm cười.
Cô trở về chung cư sau một ngày làm việc.Khi cửa thang máy sắp đóng lại,cô thấy bên ngoài lấp ló bóng dáng nàng.Cô lập tức đưa tay ra cửa để ngăn thang máy đóng lại cho nàng bước vào.
Park Chaeyoung[nàng]
*Bước vào*
Cô và nàng đứng cạnh nhau,không gian trong thang máy lúc này rất yên lặng.Cô nhận thấy bầu không khí hơi căng thẳng nên mở lời trước.
Lalisa Manobal [cô]
Cô đi làm về muộn vậy à?
Park Chaeyoung[nàng]
Ừ,gần đây hơi nhiều việc.
Lalisa Manobal [cô]
Vậy à.
Lalisa Manobal [cô]
Đừng làm việc quá sức, không tốt đâu.
Park Chaeyoung[nàng]
*Quay sang nhìn cô*
Park Chaeyoung[nàng]
Sao chị lại lo cho tôi.
Lalisa Manobal [cô]
*Nhìn nàng*
Thang máy vừa đến tầng 3,cánh cửa mở ra,một đám người chen vào làm nàng suýt ngã.Ở giây nàng bị đẩy ngã,cô đã kịp đỡ lấy nàng.
Park Chaeyoung[nàng]
*Tròn mắt nhìn cô*
Cô vội đỡ nàng đứng dậy và quay về tư thế cũ.
Lalisa Manobal [cô]
Hơi đông nhỉ.
"Thang máy quá tải,xin vui lòng..."
Một người nói:"Quá tải rồi,mọi người ra bớt đi,để chuyến sau vậy."
Nàng bước vào nhà bỗng nhìn ra sân thượng thì thấy lấp ló một cái đầu nằm dưới sàn,xung quanh nó là một thứ chất lỏng nhớp nháp màu đỏ tựa như máu tươi.
Park Chaeyoung[nàng]
Áhhhhhhh*hét to*
Cô ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét thất thanh của nàng vọng ra liền vừa đập cửa nhà nàng,vừa gọi tên.
Lalisa Manobal [cô]
*Đập cửa*Park Chaeyoung!Park Chaeyoung!
Park Chaeyoung[nàng]
*Vội mở cửa chạy ra ngoài*
Nàng hoảng hốt chạy ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.Vì nàng lao ra quá nhanh nên đã vô tình lao vào người cô.Theo bản năng cô ôm lấy nàng và gặng hỏi với vẻ rất lo lắng.
Lalisa Manobal [cô]
Chaeyoung à!
Lalisa Manobal [cô]
Có chuyện gì vậy?
Do quá hoảng sợ,nàng ngất đi trong lòng cô.
Lalisa Manobal [cô]
Chaeyoung!Park Chaeyoung!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play