Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

3 Kiếp Luân Hồi

sự khởi đầu

Mở đầu cho câu chuyện luân hồi của Âu Dương Uyển Cầm, một cô gái tài sắc vẹn toàn nhưng lại vướng phải duyên nợ tình cảm với Ma tôn Công Tôn Huyền Thanh, phải kể đến sự tác động của Thần nữ Diệu Châu, người đã nhìn thấy được mối duyên này và quyết định mở ra một chuỗi luân hồi để trả nợ tình cảm sâu đậm giữa họ. Chương 1: Con Đường Luân Hồi Mở Ra Cảnh vật xung quanh Âu Dương Uyển Cầm dần tan đi như một làn sương mờ, nơi mà hiện thực và huyền thoại giao thoa. Nàng đứng trên một vách đá cheo leo, nhìn về phía trước, nơi có một vòng xoáy kỳ lạ, như làn nước xoáy cuốn hút những linh hồn về với định mệnh của họ. Đây không phải lần đầu tiên nàng cảm nhận được sức mạnh của luân hồi, nhưng hôm nay, chính nàng sẽ là người bước vào vòng xoáy đó.
Diệu Châu
Diệu Châu
Giọng nói nhẹ nhàng của Thần nữ Diệu Châu vang lên trong không gian tĩnh mịch: "Âu Dương Uyển Cầm, ngươi đã chịu đựng đủ nỗi đau của mình. Nợ tình của ngươi với Công Tôn Huyền Thanh đã đến lúc phải trả. Không phải tất cả mọi thứ đều có thể kết thúc trong một đời. Ngươi sẽ sống ba kiếp, và mỗi kiếp, ngươi sẽ trải qua những thử thách để trả lại món nợ tình duyên này."
Âu Dương Uyển Cầm cúi đầu, những ký ức mơ hồ về Công Tôn Huyền Thanh chợt ùa về. Hình ảnh của hắn - Ma tôn cao ngạo, mạnh mẽ, nhưng cũng đầy cô độc, luôn tồn tại trong tim nàng như một vết thương chưa bao giờ lành. Họ từng yêu nhau, từng có những kỷ niệm ngọt ngào, nhưng lại vì sự phân tranh giữa các thế lực thần ma mà họ phải chia xa.
Âu Dương Uyển Cầm
Âu Dương Uyển Cầm
Nàng thở dài, khẽ ngẩng lên, ánh mắt đầy quyết tâm: "Ta sẽ làm tất cả để hoàn thành sứ mệnh này. Dù phải trải qua ba kiếp sống, ta cũng sẽ không từ bỏ."
Diệu Châu
Diệu Châu
Diệu Châu mỉm cười, tay vung lên, vạch ra một cánh cửa ánh sáng rực rỡ, như một con đường dẫn nàng vào chuỗi kiếp luân hồi. "Ngươi sẽ không cô đơn. Mỗi kiếp, ta sẽ ở bên ngươi, giúp ngươi thức tỉnh và tìm ra con đường để trả lại món nợ tình cảm ấy. Nhưng, nhớ kỹ, mỗi kiếp sẽ có những lựa chọn. Những lựa chọn đó sẽ dẫn ngươi đến những kết quả khác nhau. Ngươi sẽ không biết trước được kết thúc, nhưng chính ngươi sẽ là người quyết định."
Ánh sáng từ cánh cửa dần dần lấp đầy không gian, Âu Dương Uyển Cầm không còn cảm thấy sợ hãi, chỉ còn sự kiên định trong tim. Nàng bước qua cánh cửa ấy, bước vào vòng xoáy của luân hồi, chuẩn bị cho hành trình gian nan và đầy thử thách.
Bên trong sân vườn rộng lớn của Quốc Công phủ, một cậu bé khoảng tám tuổi đang đứng dưới tán cây cổ thụ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Lý Vân Tiêu, khi đó vẫn chưa biết về thân thế của mình, chỉ biết rằng nơi này chính là nhà của hắn. Hắn không có cha mẹ, không có quá khứ rõ ràng, chỉ biết rằng Quốc Công phủ là mái nhà duy nhất đã che chở hắn từ lúc hắn còn là một đứa trẻ lạc lõng. Và một cô bé, tên Tô Giao, luôn là người bạn duy nhất hắn có. Họ lớn lên bên nhau, cùng chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn, dù chưa bao giờ thực sự hiểu hết ý nghĩa của những cảm xúc này. Đối với hắn, Tô Giao là tất cả.
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: Giọng trong trẻo vang lên từ phía sau, đôi mắt nàng nhìn về phía Lý Vân Tiêu đang đứng ngẩn ngơ “Vân Tiêu, sao lại đứng một mình thế này? Cả buổi chiều rồi mà không thấy chàng ra chơi với ta.”
Lý Vân Tiêu quay lại, ánh mắt có chút u buồn nhưng cũng không thiếu sự dịu dàng khi nhìn Tô Giao. Hắn chầm chậm bước lại gần nàng, không nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười.
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu: “Ta chỉ đang suy nghĩ một chút. Nàng đi chơi đi, ta sẽ ra ngay.”
Tô Giao nhìn hắn, có một cảm giác gì đó khó nói. Cảm giác như mọi chuyện giữa họ đã thay đổi, mặc dù họ vẫn là những đứa trẻ đang lớn lên dưới cùng một mái nhà.
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: Lắc đầu, nàng không chịu đi “Chàng lại nghĩ ngợi gì thế? Đừng lo lắng quá. Chàng luôn có ta mà, có phải không?”
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu: Ánh mắt hắn sáng lên, nhưng vẫn có chút khổ sở “Ta luôn cảm thấy mình như... không thuộc về nơi này. Giống như một kẻ lạ, dù ta đã lớn lên ở đây, nhưng vẫn cảm giác như không có nơi nào thực sự là nhà.”
Tô Giao ngước nhìn hắn, ánh mắt nàng đầy dịu dàng, tay nàng nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: “Ngốc quá! Chàng không phải lo lắng. Phủ Quốc Công là nhà của chàng. Chúng ta lớn lên cùng nhau, dù có chuyện gì xảy ra, chàng vẫn là người bạn thân nhất của ta.”
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn còn chút u buồn. Hắn biết, mặc dù Tô Giao luôn bên cạnh hắn, nhưng giữa họ có một điều gì đó không thể nói thành lời. Hắn cảm nhận được sự gắn kết đó, nhưng cũng biết rằng, chính sự khác biệt giữa hai người sẽ là mối lo lắng lớn nhất trong tương lai.

sự ra đi của Vân Tiêu

Thời gian trôi qua, Tô Giao và Lý Vân Tiêu đã trở thành thanh niên. Họ không còn là những đứa trẻ chạy đùa dưới tán cây nữa, mà đã bắt đầu phải đối mặt với những trách nhiệm của riêng mình. Tô Giao vẫn là đích nữ của Quốc Công phủ, con gái của một gia tộc quyền quý, còn Lý Vân Tiêu đã dần trưởng thành, với những tham vọng và ước mơ của riêng mình. Một ngày nọ, trong phòng khách rộng lớn của Quốc Công phủ, Tô Giao đang ngồi đọc sách, thì Lý Vân Tiêu bước vào. Hắn không nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt nhìn nàng một cách chăm chú.
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu: Giọng nói trầm, có chút lạ lẫm “Giao nhi, ta... ta có điều muốn nói với nàng.”
Tô Giao ngước lên nhìn hắn, ánh mắt vẫn như cũ, nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự lo lắng.
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: “Có chuyện gì thế? Chàng trông nghiêm túc quá.”
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu: Hắn im lặng một lúc, như thể đang tìm từ ngữ để diễn tả điều mình muốn nói. “Ta... muốn biết, nếu một ngày nào đó, ta không còn ở đây nữa, nàng sẽ làm gì?”
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: Dù chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến trái tim nàng thắt lại. Nàng đặt sách xuống và đứng dậy, tiến lại gần hắn. “Chàng lại nói gì thế? Ta và chàng sẽ luôn bên nhau. Không có gì có thể chia cắt chúng ta.”
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu: Hắn nhìn nàng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, và trong đó có chút bất an. “Nhưng nếu một ngày nào đó, gia đình của ta... không còn ở đây, ta phải trở về Đại Hạ. Và khi đó, giữa chúng ta sẽ có một ranh giới không thể vượt qua.”
Tô Giao lặng người. Những lời nói của hắn như một sợi dây vô hình kéo nàng ra khỏi thực tại, đưa nàng vào một thế giới mà nàng không thể tưởng tượng nổi. Đại Hạ và Đại Uyên là hai quốc gia đối địch, và điều này, dù không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu rõ.
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: Giọng nàng run rẩy “Chàng sẽ rời đi? Chàng sẽ về Đại Hạ sao?”
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu: Hắn không trả lời ngay, mà chỉ nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng nỗi đau và tình cảm sâu sắc. Cuối cùng, hắn khẽ thở dài. “Ta không thể chọn nơi nào khác. Chàng là con của Đại Hạ, dù cho đã được nuôi dưỡng ở Đại Uyên, nhưng trái tim ta vẫn thuộc về Đại Hạ. Và một ngày nào đó, ta sẽ phải ra đi, dù không muốn.”
Tô Giao im lặng, lòng đau nhói. Nàng không thể chấp nhận việc phải xa hắn, nhưng nàng cũng biết rằng tình yêu giữa họ sẽ không dễ dàng. Tình cảm của nàng dành cho Lý Vân Tiêu đã không chỉ đơn thuần là bạn bè nữa, mà là một thứ tình yêu sâu sắc, mạnh mẽ. Và nàng hiểu rằng, dù có đau khổ thế nào, nàng vẫn sẽ đứng bên hắn, cùng hắn đối mặt với tất cả.
Trong đại sảnh Quốc Công phủ Đại Uyên, Tô Giao ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía sau, là Lý Vân Tiêu. Nàng không quay lại, nhưng có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu: Giọng nói trầm ấm, đầy kiên định “Giao nhi, ta sẽ quay lại. Một ngày nào đó, ta sẽ quay về với sính lễ là cả một quốc gia. Và khi đó, ta sẽ lấy nàng, như đã hứa.”
Tô Giao vẫn không quay lại, nhưng đôi tay nàng khẽ nắm chặt lại, giống như một lời hứa vĩnh viễn mà nàng không thể từ chối.
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: Giọng nàng lạc đi, đầy cảm xúc “Lý Vân Tiêu... Chàng sẽ không bao giờ quay lại được, nếu như có một quốc gia đối địch đứng giữa chúng ta.”
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu: Hắn bước tới, đứng sau lưng nàng, khẽ đặt tay lên vai nàng “Dù Đại Uyên và Đại Hạ có đối địch, dù có bao nhiêu sóng gió, ta vẫn sẽ trở về. Chỉ cần nàng đợi ta.”
Tô Giao quay lại, ánh mắt đầy ưu tư, nhưng cũng có chút ngọt ngào.
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: “Chàng không sợ sao? Đại Hạ và Đại Uyên luôn đối đầu. Chàng sẽ phải đối diện với cả sự phản bội, lừa dối, và những cuộc chiến không hồi kết.”
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu: “Để bảo vệ nàng, ta có thể làm tất cả. Đó là lý do ta rời xa Đại Uyên, đi đến Đại Hạ, để rồi một ngày có thể quay về với nàng. Không ai có thể ngăn cản tình yêu của chúng ta.”
Bầu không khí nặng trĩu, nhưng Tô Giao có thể cảm nhận được tấm lòng của hắn. Dù biết tình yêu này không đơn giản, nhưng nàng vẫn cảm thấy bình yên mỗi khi ở bên hắn.

Âm mưu , Tình yêu và Sự phản bội

Trong một buổi tiệc tại hoàng cung Đại Hạ, Hạ Tử Vi, tiểu quận chúa của Đại Hạ, nhìn Tô Giao từ xa với ánh mắt sắc như dao, đầy thù hận.
Hạ Tử Vi
Hạ Tử Vi
Hạ Tử Vi: Giọng nói ngọt ngào, nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng “Tô Giao, nàng quả thật xinh đẹp. Nhưng... nàng nghĩ rằng một kẻ như Lý Vân Tiêu sẽ mãi là của mình sao?”
Tô Giao khẽ nhướng mày, giọng bình tĩnh không kém.
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: “Nếu ngươi có chút nghi ngờ về tình cảm của ta và Vân Tiêu, thì chỉ có thể nói rằng ngươi đã sai. Chàng ấy đã hứa sẽ quay lại, và ta tin vào lời hứa đó.”
Hạ Tử Vi
Hạ Tử Vi
Hạ Tử Vi: Hạ Tử Vi tiến lại gần, giọng nói chua ngoa “Lời hứa? Hahaha, nàng thật ngây thơ. Một lời hứa giữa hai quốc gia đối địch liệu có ý nghĩa gì không? Một ngày nào đó, chàng ấy sẽ phải chọn lựa giữa nàng và quyền lực. Và khi đó, nàng sẽ biết tình yêu không thể chiến thắng mọi thứ.”
Tô Giao đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén đáp lại.
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: “Nếu chỉ có quyền lực mới có thể giữ chân một người, vậy thì tình yêu của ta và Vân Tiêu từ lâu đã không tồn tại. Nhưng ta tin rằng tình cảm của chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách.”
Hạ Tử Vi
Hạ Tử Vi
Hạ Tử Vi: Lửa giận lóe lên trong mắt Hạ Tử Vi, nhưng nàng cố gắng giữ bình tĩnh “Chúng ta sẽ cùng chờ xem. Tình yêu có thể thắng được chiến tranh không? Ta e là... không.”
Vũ Văn Nhu, sư huynh của Tô Giao, ngồi đối diện nàng trong thư phòng, ánh mắt hắn đầy buồn bã. Hắn đã yêu nàng từ lâu, nhưng tình cảm này chưa từng được thổ lộ. Hắn nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh sự đau đớn.
Vũ Văn Nhu
Vũ Văn Nhu
Vũ Văn Nhu: Giọng nói trầm thấp, đầy nỗi lòng “Giao nhi, ta biết nàng đã luôn dành tình cảm cho Lý Vân Tiêu. Nhưng, nàng có bao giờ nghĩ đến ta không? Ta luôn ở bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng, và dõi theo nàng từng bước.”
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: Nàng nhìn hắn, trong lòng không khỏi xúc động, nhưng vẫn giữ vững thái độ lạnh lùng “Vũ Văn Nhu, ta không thể yêu người không phải là Lý Vân Tiêu. Chàng là một người anh trai tốt, một sư huynh tốt, nhưng tình cảm của ta... là của Lý Vân Tiêu.”
Vũ Văn Nhu
Vũ Văn Nhu
Vũ Văn Nhu: Hắn cúi đầu, giọng nói hơi vỡ vụn “Ta biết... Ta biết... Nhưng nếu ta nói với nàng rằng tình yêu của ta dành cho nàng đã dần biến thành một thứ khác, một thứ mưu đồ... Liệu nàng có trách ta không?”
Tô Giao nhìn hắn, cảm nhận được sự thay đổi trong hắn. Dù biết Vũ Văn Nhu có thể sẽ làm tổn thương nàng, nhưng nàng vẫn không thể làm ngơ.
Tô Giao
Tô Giao
Tô Giao: “Vũ Văn Nhu, nếu ngươi muốn lừa dối ta, thì đừng để ta phát hiện. Bởi vì, khi đó, sẽ không có cơ hội quay lại nữa.”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play