Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Không Tôi Phong Bạt Khắp Nơi

Chương 1: Cuộc đời khổ sở của Phong

11:30 PM.

Trong căn phòng chật hẹp, ẩm thấp và tối tăm như một cái hang chuột, không một chút ánh sáng nào lọt vào, Phong – một nhân viên làm công ăn lương mẫn cán đến mức sắp thành "cán bộ khung xương" – đang ngửa cổ tu ừng ực từng hơi rượu trắng.

Vị cay xè của thứ cồn rẻ tiền ấy không chỉ xộc lên mũi mà còn đốt cháy cả cuống họng, gắt đến nghẹn cả họng, khiến đôi mắt anh đỏ quạch như hai hòn bi ve bị nung trong lò, còn lồng ngực thì phập phồng như một chiếc lốp xe sắp nổ, chuẩn bị bốc hỏa, thiêu rụi mọi uất ức kìm nén bấy lâu.

Trên chiếc bàn gỗ ép ọp ẹp, nơi mà ngày thường chỉ để đựng mì gói và hóa đơn điện nước quá hạn, là chai rượu rẻ tiền mua vội ở tiệm tạp hóa đầu ngõ. Trên tay anh, chiếc ly thủy tinh lấm tấm bụi, bám đầy những vết ố vàng, là minh chứng sống động cho những ngày dài anh quá bận sống mà quên béng đi cái sự dọn dẹp nhà cửa.

Anh ngồi gục mình, tựa lưng vào sofa phòng khách. Trong đầu anh, hình ảnh thằng sếp chó má hiện lên rõ mồn một như một nỗi ám ảnh kinh hoàng, cứ nhảy múa loạn xạ trong từng tế bào não. Cái trán hói bóng loáng của lão ta như phát sáng trong trí tưởng tượng của Phong, phản chiếu cả những ánh đèn flash từ điện thoại đám fan cuồng nếu lão ta mà đi làm idol. Khuôn mặt thì lúc nào cũng lạnh tanh như mâm cơm nguội đã để qua ba đêm, bám đầy màng mỡ, và cái miệng móm mém, cứ nhai đi nhai lại câu nói đã khắc sâu vào tiềm thức của anh, trở thành "thánh ca" mỗi khi anh nhắm mắt: “Thằng Phong, làm thêm đi. Có tí việc thôi mà cũng càm ràm.”

Làm thêm? Lúc nào cũng làm thêm! Từ khi đặt chân vào cái công ty này ba năm về trước, anh chưa một lần được ngẩng mặt lên về đúng giờ. Cái ghế xoay trong văn phòng của anh còn ấm hơi người hơn cả chiếc giường lạnh lẽo ở nhà, chắc sắp mọc rêu đến nơi rồi. Đã bao nhiêu lần anh cắn răng chịu đựng những lời xỉ vả cay độc, bao nhiêu lần nuốt nước mắt vào trong mà thằng hói kia vẫn không biết đủ, vẫn cứ vắt kiệt sức lao động của anh đến tận giọt cuối cùng, như vắt chanh không bỏ vỏ.

Phong bỗng thấy cổ họng mình khô khốc, không phải vì rượu, mà vì những kỷ niệm cay đắng cứ thế ùa về, bủa vây lấy anh. Anh nhớ lại cái Tết năm ngoái, mẹ già trông cửa ngóng anh về dưới quê, vậy mà anh vẫn phải ngồi lì ở văn phòng, vật lộn với cái deadline chết tiệt mà lão sếp giao thêm vào tận phút 89.

Anh nhớ cái lần đứa bạn thân nhất đời kết hôn, Phong cũng phải ngậm ngùi bỏ lỡ ngày trọng đại ấy chỉ vì phải ngồi cặm cụi làm bảng báo cáo tài chính đến tận sáng, mắt dán vào màn hình máy tính đến lòi cả tròng.

Và anh còn nhớ như in cái hôm thằng sếp đứng giữa phòng họp đông người, cười khẩy một cách khinh bỉ khi anh yếu ớt đề xuất xin nghỉ sớm một buổi để đi khám bệnh vì tự dưng thấy tim đập loạn xạ: “Khám gì mà khám! Làm công ăn lương thì phải biết hy sinh chứ. Hy sinh cái thân xác này cho công ty, đó mới là ý nghĩa cuộc đời!”

“Hy sinh cái đầu mày!” Câu nói ấy như một tia lửa châm vào ngọn lửa giận đang âm ỉ trong Phong, khiến nó bùng cháy dữ dội. Anh bật phắt dậy, gầm lên một tiếng như dã thú, quăng mạnh chiếc ly thủy tinh xuống sàn, tiếng vỡ choang vang vọng trong căn phòng nhỏ, rượu trắng bắn tung tóe lên bức tường mốc meo, tạo thành những vệt loang lổ như tranh trừu tượng. Anh đập tay lên bàn, cái bàn gỗ ép rung lên bần bật, anh chửi rủa không ngớt, những lời tục tĩu tuôn ra như thác lũ mùa lũ, như một kẻ điên đã mất hết lý trí, không còn màng đến thiên hạ.

“Hôm nay tao không nhịn nữa! Sống nhục đủ rồi! Tao không thể nhục hơn được nữa!” Anh đứng thẳng người, hai mắt long lên sòng sọc như hai viên bi ve bị bắn ra ngoài, tay cầm nguyên chai rượu còn lại, ngửa cổ uống ừng ực. Từng ngụm rượu như tiếp thêm năng lượng, ánh mắt anh lóe lên một tia quyết tâm đáng sợ, như ánh mắt của một kẻ chuẩn bị đi làm cách mạng.

“Tao thề với lòng, dù có bị đuổi việc, dù có phải vào tù bóc lịch, dù có phải bán thận trả nợ, tao cũng phải cho mày một trận ra trò! Thằng hói kia, mày chờ đó! Tao sẽ cho mày biết tay, biết cái giá phải trả khi bắt nạt tao là như thế nào!”

Phong lảo đảo bước ra khỏi căn phòng ẩm thấp, men rượu làm đầu óc anh quay cuồng như đang chơi vòng quay ngựa gỗ, nhưng cơn giận dữ đã lấn át mọi cảm giác khác, biến anh thành một cỗ máy chỉ biết lao về phía trước. Anh vội vàng nhét chìa khóa vào ổ, đề máy con xe máy cà tàng đã theo anh bao nhiêu năm tháng, chiếc xe kêu è è như một con gà bệnh sắp chết. Tiếng máy nổ phành phạch vang lên trong đêm tĩnh mịch, phá tan sự yên bình của xóm nhỏ. Anh rú ga, kéo mạnh tay lái, con xe phóng đi như một cơn lốc xoáy mini, để lại sau lưng cả tiếng chó sủa vang trời và những lời chửi rủa ồn ào của hàng xóm vì bị đánh thức giữa đêm.

Gió đêm lạnh lẽo rít phần phật qua tai, táp vào mặt anh như những nhát roi. Mọi thứ xung quanh như nhòe đi, những ánh đèn đường trở thành vệt sáng dài vô định, nhảy múa trước mắt anh. Đến ngã tư, đèn đỏ sáng bừng, rực rỡ như một lời cảnh báo từ tận cõi âm. Nhưng Phong chẳng buồn quan tâm, anh coi nó như một trò đùa. Anh phi thẳng qua, không chút do dự, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa, đầy vẻ bất cần: “Đèn gì mà phiền phức! Ai rảnh mà dừng? Đời này có dừng thì cũng là dừng tim thôi! Để tao xem có ai dám cản đường tao!”

Chưa kịp hết câu, tiếng còi hú vang lên chói tai, đinh tai nhức óc, như một bản giao hưởng của sự hỗn loạn. Đội công an giao thông từ đâu phóng tới, chiếc xe tuần tra lao như bay, dí sát sau lưng anh, ánh đèn pha chói lòa như muốn xuyên thủng màn đêm.

“Anh kia, dừng lại! Dừng xe ngay! Lập tức! Nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh!”

Loa công suất lớn của xe công an gằn lên, vang vọng khắp con phố vắng, khiến cả chim chóc cũng phải giật mình bay tán loạn.

Phong ngoảnh đầu lại, khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng vì men rượu và cơn giận, anh cười hềnh hệch một cách điên dại, như một thằng khùng vừa trốn trại tâm thần.

“Dừng hả? Nằm mơ đi! Có giỏi thì đuổi theo tao đây!”

Rồi, như một kẻ vừa chơi đá, bất cần đời, không còn biết trời đất là gì, anh ta giơ thẳng ngón giữa lên cao, phất phất ra sau, như một lời khiêu khích trắng trợn, đầy thách thức gửi tới lực lượng chức năng đang làm nhiệm vụ.

Nhưng đời không phải là phim hành động Hollywood hay một bộ phim siêu anh hùng hạng B, nơi anh hùng luôn chiến thắng và thoát chết một cách thần kỳ. Anh vừa quay lại nhìn phía trước, thì…

RẦM!

Một tiếng động long trời lở đất vang lên, to đến mức cả những người đang ngủ say cũng phải giật mình. Phong tông thẳng vào cột điện to tướng bên đường, không chút né tránh, như thể anh và cái cột điện có hẹn từ kiếp trước.

Con xe máy cà tàng của anh đổ rầm xuống đất, văng ra xa mấy mét, khói bốc lên nghi ngút như một nồi lẩu bốc khói, sau đó nằm im lìm như một đống sắt vụn. Riêng anh thì như một con rối đứt dây, bay vút lên không trung, xoay mấy vòng kinh hoàng trước khi đáp thẳng cái bịch xuống lề đường, cơ thể va đập mạnh vào nền xi măng lạnh lẽo, tạo ra một âm thanh nghe thốn tận rốn.

Đầu óc anh quay cuồng dữ dội, một cơn đau nhói buốt lan tỏa khắp thái dương, như có cả trăm cái búa đang thi nhau gõ vào đầu anh. Mắt anh mờ đi, chỉ còn thấy những đốm sáng lờ mờ, ảo ảnh cứ thế hiện ra rồi biến mất. Tiếng còi xe báo động inh ỏi, chói tai, tiếng người dân từ đâu kéo đến, xúm lại la hét ầm ĩ, tiếng ai đó hối hả gọi cấp cứu… tất cả hòa lẫn vào nhau như một bản giao hưởng hỗn độn, điên rồ của ngày tận thế, và dần dần xa rời anh, chìm vào hư vô.

"Trời đất ơi, thằng này mới chơi đá hả? Nhìn mặt nó phê dữ quá, chắc bay lên tận mây xanh rồi, nhìn là biết đang mơ làm tỷ phú rồi!" Một giọng nói choé lên, đầy vẻ kinh ngạc.

"Đâu, chắc say rượu rồi chạy ẩu! Nhìn chai rượu còn lăn lóc dưới đất kìa!" Một giọng khác phản bác, đầy vẻ khinh thường và suy đoán.

"Không chừng bị bồ đá xong quẫn trí, rồi đi uống rượu giải sầu. Nãy tôi thấy nó còn giơ ngón giữa với công an, kiểu này chắc điên tình rồi, thất tình làm liều chứ còn gì nữa!"

"Thôi đi mấy bà, giờ này còn ngồi bàn tán! Để coi còn thở không đã. Ai gọi cấp cứu chưa? Gọi nhanh lên chứ không chết toi bây giờ thì khổ!" Một người phụ nữ lớn tuổi hơn thúc giục, giọng đầy lo lắng.

"Tội nghiệp thì tội nghiệp thật, mà cũng ngu hết sức! Cứ phóng xe như con trâu điên thế kia thì chả chết, chả điên! Đã say còn lái xe, đúng là tai họa!" Một người đàn ông khác lắc đầu ngao ngán.

Phong nghe loáng thoáng những lời bàn tán đầy ác ý, những lời thương hại xen lẫn chỉ trích, muốn mở miệng chửi một câu "Ngu cái quần què, hiểu cái gì mà nói! Tôi là Phong, tôi chưa chết đâu!", nhưng không đủ sức. Cả cơ thể anh tê dại, không thể cử động, chỉ còn cảm giác lạnh lẽo từ nền đường xi măng thấm vào da thịt.

Mắt anh dần khép lại, mọi thứ chìm vào bóng tối sâu thẳm, lạnh lẽo, rồi anh chính thức ngất lịm, hoàn toàn mất đi ý thức, chìm vào một khoảng không vô định, không biết mình đang ở đâu, và sẽ đi về đâu.

Chương 2: Thằng này điên rồi, chắc chắn điên!

Phong tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Cái cảm giác mơ màng không rõ thực hư, như đang ở trong một cơn ác mộng. Anh nhìn xung quanh và thấy một đám người đang đứng chằm chằm vào mình, ánh mắt có vẻ như nhìn một sinh vật lạ vừa từ trong bụi rậm chui ra.

“Chết thật, đau đầu dữ vậy?” Phong lầm bầm trong miệng, cố gắng làm cho cái đầu bớt quay cuồng.

Đám đông chỉ đứng nhìn, mắt tròn xoe, có người còn lẩm bẩm: “Mày thấy thằng này chưa? Điên rồi, điên rồi!”

Phong ngồi dậy, chớp mắt vài lần để “load lại” đầu óc. Một hồi lâu sau, anh mới ngờ ngợ nhớ lại mọi chuyện. Anh nhớ mình đã uống một ít rượu để lấy can đảm, rồi quyết định lao vào tìm ông sếp quái quỷ kia tính sổ. Trên đường, anh còn chơi nổi quay lại đưa ngón giữa cho mấy anh công an đang đuổi theo mình. Sau đó, không hiểu sao, đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên rồi… BÙM! Cái cột điện đập vào mặt.

Anh nhớ cái khoảnh khắc đó, cảm giác trời đất quay cuồng. Và rồi chỉ kịp nghe một tiếng “phịch!” trước khi ngất lịm. “Chắc mình chết rồi,” Phong cười nhếch mép, nghĩ thế rồi nhìn quanh một lượt.“Tụi này là ai nữa? Ở đâu đây? Địa ngục à?”

Đám đông vẫn nhìn anh như nhìn thấy quái vật. Phong có chút khó chịu thầm nghĩ .

“Cũng giống nhau thôi mà cùng là cô hồn hết có gì đâu mà lạ sao nhìn dữ vậy?”

Anh bị nhìn chằm chằm, tự nhiên cảm thấy hơi ngứa mắt. Bỗng dưng, một người gần đó ngó anh rồi lẩm bẩm: “Trời đất ơi, thằng này chắc chắn bị dại rồi nhìn mặt nó đi cứ ngơ ra! ”

Phong đứng lên, loạng choạng, hai chân không vững, nhưng rồi anh vẫn cố ngẩng cao đầu, tự tin hẳn lên. “Mạnh bà đâu? Cầu nại hà đâu? Tôi muốn đi đầu thai nhanh, kiếp sau tôi nhất định phải là tỷ phú!”

Mọi người xung quanh nhìn nhau, có người thì bàn tán xì xầm. “Thằng này bị bệnh à? Tại sao không nhốt nó lại?” Một bà thím đứng bên cạnh nhíu mày, lắc đầu.

“Chắc là ma nhập rồi, tao thấy mày nhanh nhanh đi mời thầy xem sao.” một người khác lên tiếng.

Phong nghe thế thì càng hoảng. “Cái gì? Ma nhập á? Chết rồi cũng bị ma nhập sao ? Không đúng cô hồn thì khác gì ma???”

Xong lúc này Anh mới đảo mắt nhìn quanh, cảnh tượng trước mặt khiến anh khựng lại. Những mái nhà lợp rơm vàng óng ánh, ruộng lúa xanh mướt trải dài, trâu thảnh thơi gặm cỏ, gà vịt tung tăng chạy qua lại, và trên đầu là mặt trời chói chang. Không chút dấu hiệu của lửa đỏ hay âm u nào mà anh từng hình dung về địa ngục.

Anh đứng lặng vài giây, rồi bật thốt lên:

“Khoan... không lẽ tao chưa chết?!”

Cảm giác vừa mừng rỡ vừa bối rối ùa đến. Nhưng khoan đã... sao mọi thứ cứ sai sai thế này sao lại không chết, nếu không chết thì hiện tại bản thân đang ở đâu?

Phong im lặng một lúc rồi quyết định kiểm định một chút để xem độ thực tế của tình huống này. Anh quay sang một người đàn ông đứng gần đó, túm vội tay anh ta mà hỏi: “Anh, anh còn sống không? Tui còn sống không?”

Anh đàn ông kia nghe thế, mặt trắng bệch, rùng mình như gặp phải ma . “Trời ơi, không sống nữa thì sao đây?” Anh ta quắc mắt nhìn Phong rồi vội vàng xô đẩy, chạy thục mạng như chạy trốn diêm vương.

Phong nhìn theo anh ta một lúc, cười cười lẩm bẩm: “Đúng là người kỳ lạ có gì đáng sợ, sao chạy nhanh quá vậy?”

Anh quay lại, thấy một bà dì đứng gần đó, mặt hoảng sợ nhìn anh. Phong bước tới, mặt dí sát vào bà dì. “Bà ơi, hay bà tát tôi một cái coi, cho tôi biết mình còn sống không?”

Bà dì nhìn Phong với ánh mắt kinh sợ. “ Bớ làng nước ơi cái thằng này điên rồi! Bị quỷ nhập rồi! Tránh ra, tránh ra! Bà con mau chạy đi! ” Bà dì hét lên rồi vội vàng quay người bỏ chạy.

Phong lúng túng đứng đó, gãi đầu. “Trời ơi, mấy người sao vậy? Ai cũng kỳ lạ!”

Không ai dám lại gần Phong, đám người sau tiếng hét của bà dì kia thì thi nhau tháo chạy tán loạn. Từ trẻ em đến người già, ai nấy đều sợ hãi bỏ chạy như chạy trốn đại dịch.Thậm chí có một bà cụ đang ngồi nhổ cỏ cũng vứt vội cái liềm, ba chân bốn cẳng co giò chạy biến vào trong nhà, chốt cửa cái rầm.

Chỉ còn lại một ông lão già nua chống gậy đứng nhìn anh, vẻ mặt có chút ngờ vực nhưng cũng có chút e dè. Phong mừng rỡ, bước lại gần ông lão, hớn hở như gặp được cứu tinh. “Ông ơi, hay ông giúp tôi chút đi tôi muốn biết bản thân còn sống không?”

Ông lão nhìn Phong, mặt tái mét. “Trời ơi, mày đừng lại gần tao, tao không phải thầy pháp đâu tao không giúp được đâu!”

Phong không chịu bỏ cuộc, cứ dí sát lại gần ông lão. “Ông thử tát tôi đi! Xác minh tôi còn sống ! Tát cái xem, tôi không sống thì đền ông !”

Ông lão sợ quá, run rẩy cầm gậy chống, quay lưng chuẩn bị chạy. Nhưng vì tuổi cao, ông già chống gậy không vững, chân đi xiêu vẹo, không chạy nổi. Lúc này, ông bỏ luôn cái gậy, dùng hết sức lực leo tót lên cây gần đó, hoảng hốt la hét: “Tránh xa tao ra! Tránh xa tao ra!”

Phong đứng dưới gốc cây, nhìn ông lão leo cây mà bất lực. “Mẹ kiếp, chỉ xin một cái tát thôi mà, sao họ sợ thế này? Đúng là kỳ lạ!"

Phong thở dài, rồi ngó xuống bộ dạng của mình. Quần áo rách bươm, dính đầy bùn đất, đầu tóc rối bù. Chiếc áo sơ mi trắng giờ đã không còn màu trắng, mà lấm lem đủ thứ. Anh nhìn xuống đôi giày tây bóng loáng mà anh đã phải nhịn ăn sáng mấy bữa mới mua được, giờ thì... thôi rồi! Chúng dính đầy đất cát, và dường như đã bị một vết rách lớn ở mũi giày.

Anh lại đưa tay sờ lên đầu mình, chỗ cục u to tướng. Anh cũng sờ khắp người, kiểm tra xem có bị thương nặng chỗ nào không. Thật kỳ lạ, ngoài cái đau đầu và vài chỗ bầm tím, anh không thấy vết thương chí mạng nào cả.

Bỗng nhiên, ánh mắt Phong va phải một vũng nước đọng dưới chân. Nước trong veo, phản chiếu rõ mồn một bầu trời xanh và... khuôn mặt anh. Phong sẵn sờ cúi xuống nhìn chằm chằm. Vẫn là cái đôi mắt thâm quầng quen thuộc vẫn đó, và cái nhếch mép "chuẩn Phong" cũng không lẫn đi đâu được.

"Ôi giời ơi! Vẫn là mình! Vẫn đẹp trai lồng lộn thế này mà cứ ngỡ thành ma thì xấu lắm cơ!" Phong thốt lên, tay vỗ đét vào đùi.

Anh nhếch mép cười tự mãn, cảm giác nhẹ nhõm đến lạ. "Vậy ra mình không biến thành mấy con ma xấu như phim kinh dị... Mà cũng phải thôi, đẹp trai thế này mà biến xấu đi ai lại nỡ !"

Chương 3: Ông thầy lang

Bất chợt ở đầu làng, một nhóm người dân lại tụ tập, xì xào bàn tán. Họ chỉ trỏ về phía xa, nơi một người đàn ông gầy gò đang chậm rãi bước tới. Đó là ông thầy lang, người nổi tiếng nhất làng không chỉ vì y thuật cao mà còn bởi tính tình nhân hậu, luôn giúp đỡ người khác. Thấy ông lang tiến lại gần, đám đông càng thêm sôi nổi, có người nắm tay ông vừa chỉ về phía Phong, giọng gấp gáp:

“Thầy ơi, đừng lại gần cái thằng điên đó! Nó lạ lắm, cứ dí mặt đòi người ta vả cho! Thầy mà lại gần nó, lỡ nó làm gì thì nguy mất!”

Ông lang dừng chân, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên đang ngồi bệt dưới gốc cây. Bộ quần áo kỳ lạ của cậu ta, mái tóc rối bù, và biểu cảm mơ màng khiến ông không khỏi ngạc nhiên. Trong khi mọi người lo lắng, ông chỉ cười nhạt.

“Ta từng gặp nhiều thứ còn lạ hơn thế này.”

Dứt lời, ông bước tiếp. Đám người xung quanh níu kéo nhưng không dám cản. Họ nhìn theo bóng dáng ông tiến lại gần “thằng điên” với ánh mắt lo lắng, nhưng không ai dám đi theo.

Phong, đang ôm đầu suy nghĩ, không nhận ra ông lang đã đứng trước mặt mình. Những chi tiết nhỏ nhặt quanh đây khiến anh cảm thấy lạc lõng: từ những căn nhà đất lợp rơm, bộ quần áo vải thô sơ mà người ta mặc, đến cách người ta cư xử đều giống như cảnh phim thời chiến tranh phong kiến mà anh từng xem.

“Không lẽ mình xuyên không thật à? Nhưng nếu thế… làm sao để trở về?” Phong tự hỏi, đầu óc rối tung. Đột nhiên, một giọng nói trầm trầm vang lên:

“Cậu ăn bận kiểu gì mà lạ vậy?”

Phong ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt bình thản của ông thầy lang. Người đàn ông này đang nhìn anh từ đầu đến chân, rõ ràng là không giống như những người khác.

Phong mỉm cười, nửa thật nửa đùa:

“Ở chỗ tôi, ai cũng mặc thế này cả. Ông không hiểu đâu.”

Ông lang nhíu mày, không nói gì, nhưng khóe môi vẫn giữ nét cười nhạt. Phong chần chừ một lúc, rồi hỏi:

“Nãy giờ không ai dám lại gần tôi, sao ông không sợ vậy?”

Ông lang bật cười, giọng điềm nhiên:

“Ta gặp nhiều rồi, quen rồi.”

Phong ngớ người:

“Ủa, gặp nhiều là gặp cái gì cơ? Ý ông là cũng có người giống tôi hả?”

Ông thầy lang không đáp thẳng, chỉ nhìn anh từ tốn nói tiếp:

“Yên tâm, ta thấy cậu vẫn còn nhẹ.”

Phong giật mình:

“Ủa, cái gì nhẹ? Ý ông là sao?”

Ông lang chỉ cười cười, không giải thích thêm. Rồi ông hỏi tiếp:

“Nãy nghe người làng nói cậu cứ dí mặt đòi người ta vả cho. Thế là thế nào?”

Phong ngượng ngùng gãi đầu:

“Tôi vừa trải qua một trận sinh tử, không biết mình còn sống hay đã thành cô hồn dã quỷ. Nên tôi nghĩ… chắc cần ai đó tát tôi một cái để xác nhận. Nhưng ai ngờ họ lại sợ đến thế!”

Nghe xong, ông lang bật cười, nhưng ánh mắt ông chợt nghiêm lại:

“Được rồi, để ta giúp cậu xác nhận!”

Phong chưa kịp hiểu thì ông lang đã vung tay lên…

BỐP!

Cái tát mạnh đến mức cả gốc cây phía sau Phong cũng như rung lên. Anh ôm mặt hét lớn:

“Á! Đau quá! Ông làm cái gì thế hả!!!”

Ông lang chống nạnh, nhìn anh đầy nghiêm túc:

“Cậu còn biết đau, tức là còn sống. Thế đã rõ chưa?”

Phong sững người, sau vài giây lại bật cười:

“Trời ơi, đúng rồi! Tôi còn sống! Cảm ơn ông nhé! Nhưng ông đâu cần tát mạnh vậy!"

Anh cười ha hả, nhưng vừa định nói thêm thì bụng lại phát ra tiếng động lớn. Anh xấu hổ gãi đầu:

“Á… xin lỗi...do tôi đói quá…”

Ông lang mỉm cười, vỗ vai Phong:

“Đi, theo ta về nhà ăn cơm đi.”

Phong nhìn ông thầy lang với ánh mắt đầy lòng biết ơn, rồi cũng gật đầu một cái. Thực sự thì anh đang đói đến mức không còn quan tâm đến gì nữa. Cơm trưa với ông thầy lang, dù không biết ăn cái gì, nhưng trong lúc này, chẳng có gì hạnh phúc hơn.

Thế nhưng, trước khi đi, ông thầy lang bỗng dưng ngừng lại linh cảm mách bảo ông nhìn lên cây. Cái nhìn của ông là một sự kinh ngạc tột độ, đến mức gần như không tin nổi vào mắt mình.

"Trời ơi, là ai trên đó?" ông thầy lang lên tiếng, ngạc nhiên khi nhìn thấy một ông lão gần 90 tuổi đang ôm cành cây, run rẩy, miệng há hốc, mắt nhìn như đang cố gắng đu bám trên một cành cây cao tít.

Ông lão gầy guộc, lưng còng, nhưng lại có sức mạnh như thể là thanh niên tráng kiện, bám vào cây như không có gì cản nổi. Ông thầy lang chớp mắt liên hồi, không hiểu gì cả.

"Trời ơi, sao ông ấy leo cây được?" Ông thầy lang thốt lên đầy bất ngờ. " Cái lưng còng thế kia mà làm sao trèo được? Chắc mắt tôi mờ rồi!"

Nhưng ông thầy lang chưa kịp tiếp tục suy nghĩ thì nhìn sang Phong, thấy cái vẻ mặt chột dạ của anh, ông thầy lang bỗng dưng ngộ ra một chuyện. "À… thì ra là vậy."

Cái gương mặt "không phải tôi, tôi không biết, không ai nhìn thấy tôi" của Phong bây giờ thật sự không thể che giấu được gì nữa. Ông thầy lang nhìn ông lão đang run rẩy trên cây và hiểu ra rằng… chính sự sợ hãi anh đã khiến ông lão ấy bộc lộ sức mạnh. Có lẽ ông lão sợ người này quá, nên mới có thể leo lên cây mà không biết làm sao.

Ông lang lắc đầu, thở dài:

“Thấy chưa? Người ta sợ cậu đến mức leo cả lên cây rồi kia kìa!”

Phong ngượng chín mặt:

“Ôi trời ơi, tôi không cố ý mà…”

Ông thầy lang bất lực lắc đầu, rồi quay sang đám người làng.

"Mau đưa ông lão xuống, đưa xuống đi! Để ông ấy không leo cao thêm nữa."

Phong nhìn lên cây, cảm thấy hơi ngại ngùng. Anh biết ông lão này chắc chắn đang sợ mình, sợ cái “điên” mà mọi người đồn đại. Anh vội vã định tiến lại gần để giúp ông lão xuống, nghĩ rằng nếu mình leo lên cây và đưa ông xuống thì có thể giải quyết được vấn đề.

“ Ông ơi, đừng sợ tôi lên đó chơi với ông...À Không ý tôi là tôi đưa ông xuống!”.

Nhưng vừa mới chạm tay vào thân cây, ông lão trên cây đã la hét chân đạp loạn xạ:

"ỐI GIỜI !KHÔNG ĐƯỢC LÊN ĐÂY ! ĐỪNG CHẠM VÀO TAO, MÀY...MÀY CHẠM VÀO LÀ TAO NHẢY XUỐNG ĐẤY!"

Ngay lập tức, cả đám người dưới đất hoảng hốt, hô hào:

"Ông lão, cẩn thận, đừng làm vậy, sẽ ngã thật đấy!"

Cả đám người dang tay ra, cố gắng đỡ nếu ông lão ngã. Nhưng lúc này, ông thầy lang thấy vậy liền bước lại gần, vỗ vai Phong và kéo anh đi, giọng kiên quyết:

"Đi theo tôi, về nhà ăn cơm thay quần áo cậu muốn tốt thì tránh xa ông lão ra, sợ ông ấy leo cao hơn rồi lại có chuyện."

Phong không kịp phản đối, bị kéo đi một đoạn xa. Khi thấy ông thầy lang quyết đoán như vậy, ông lão trên cây mới từ từ bình tĩnh lại. Chỉ một lúc sau, ông lão mới dám từ từ leo xuống, tay vẫn run rẩy nhưng cuối cùng cũng đặt chân xuống đất an toàn.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo ông thầy lang và Phong đang rời đi. Ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ với tình huống chẳng giống ai này, nhưng cũng không khỏi cảm thấy mừng vì ông lão đã an toàn.

Còn Phong sau khi bị kéo đi, lòng vẫn đầy nghi hoặc về chính mình và nơi kỳ lạ này. Anh thầm nghĩ:

“Chết thật, không lẽ mình thật sự xuyên không rồi sao? Vô lý như mấy bộ phim ngắn tràn lan trên mạng xã hội? Đéo tin được!"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play