Giữa Ánh Sáng Và Bóng Tối ( Winter X Karina )
Chap 1: Đêm không lời
Cơn mưa mùa hè lất phất ngoài cửa sổ, từng giọt mưa tí tách rơi xuống những mái tôn xám. Winter ngồi trong phòng của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu sáng một góc phố vắng. Không gian yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng mưa và nhịp thở đều đều của cô.
Mọi thứ dường như đang dừng lại, như thể thời gian này không phải của cô, không phải của ai cả. Trong những khoảnh khắc ấy, Winter cảm thấy mình quá nhỏ bé, quá mơ hồ giữa một thế giới rộng lớn và đầy biến động. Cô không biết mình đã ngồi như thế bao lâu, cho đến khi cánh cửa phòng mở ra, một hình bóng quen thuộc bước vào.
Giọng Karina nhẹ nhàng, nhưng có chút gì đó không yên lòng.
Karina
Cậu đang làm gì vậy?
Winter không quay lại ngay lập tức, chỉ hít một hơi dài rồi mới từ từ quay sang. Karina đứng đó, tay ôm một chiếc áo khoác, đôi mắt đen láy nhìn cô một cách đầy lo lắng.
Winter
Chỉ là... ngắm mưa thôi.
Winter đáp, giọng trầm và hơi mơ hồ.
Winter
Cảm giác này khiến tớ cảm thấy bình yên.
Winter
Chỉ có thế mới khiến tớ cảm thấy thoải mái mà! *cười gượng*
Karina bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Một lúc sau, cô nhìn Winter, đôi mắt nàng vẫn sáng lấp lánh như sao đêm, nhưng cũng có điều gì đó khó nói trong đó.
Karina
Cậu thật kỳ lạ, Winter. Cậu luôn tìm thấy sự bình yên trong những điều đơn giản.
Winter im lặng. Cô không biết nói gì nữa. Mối quan hệ giữa cô và Karina luôn đặc biệt, nhưng cũng phức tạp hơn rất nhiều so với những gì họ có thể thừa nhận. Dường như có một khoảng cách vô hình mà cả hai đều cố gắng không nhìn vào, nhưng lại luôn kéo nhau lại gần, dù không ai nói ra.
Karina ngồi xuống cạnh Winter, im lặng nhìn vào không gian tĩnh lặng ngoài kia. Một lúc lâu sau, Karina nhẹ nhàng lên tiếng:
Karina
Liệu cậu có bao giờ nghĩ đến tương lai của chúng mình sau này không?
Câu hỏi của Karina khiến Winter cảm thấy bất an. Tương lai? Cô chưa bao giờ nghĩ về nó một cách rõ ràng. Cô luôn sống trong khoảnh khắc, nơi mỗi ngày qua đi nhẹ nhàng như làn sóng vỗ vào bờ.
Nhưng Karina thì khác. Karina luôn mơ về một tương lai rõ ràng, một tương lai không chỉ là ánh sáng của ánh đèn sân khấu hay hào quang của sự nổi tiếng. Tương lai mà Karina mong muốn có sự hiện diện của Winter. Winter quay sang Karina, đôi mắt cô lặng lẽ.
Winter
Tớ...tớ không biết nữa?
Winter
Có lẽ tớ chỉ muốn sống như hiện tại thế này, không phải lo nghĩ những gì chưa xảy ra...
Karina mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút gì đó buồn bã.
Karina
*mỉm cười* Cậu luôn vậy nhỉ? Luôn tránh né.
Karina
Nhưng đôi khi, tớ nghĩ chúng ta không thể cứ mãi sống trong khoảnh khắc.
Karina
Dù sao thì... tương lai cũng đến rồi, Winter à.
Winter không biết phải đáp lại thế nào. Nhưng có một điều cô chắc chắn: mỗi lần Karina nhìn cô bằng ánh mắt ấy, cô cảm thấy một điều gì đó lớn lao và ngập tràn trong lòng, một thứ cảm xúc mà cô không thể giải thích được.
Winter
Ừm...tớ biết rồi...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play