Nỗi Đau Bất Tận-[Doogem-Duongkieu-Duonggem-Hieugem-Rhycap-Hungan-Erikphuc-Weangem]
Tình yêu là gì ?
: Tình yêu khái niệm là gì ?
: Một câu hỏi tôi thường xuyên được hỏi khi ở cạnh những người bạn của mình.
: Họ bảo với tôi rằng họ đâu biết yêu, tôi khuyên họ hãy thử yêu đi.
: Nhưng đừng lún sâu quá vào tình yêu nhé.
: Chính bản thân tôi đã niếm trải đủ cảm giác của tình yêu ban cho mình.
: Tôi không biết tất cả mọi người trên thới giới này ra sao.
: Nhưng tình yêu của tôi lạ lắm...
: Tình yêu của tôi không giống ai cả nó khiến người khác phải thốt lên rằng 'tại sao lại có chuyện như thế xảy ra chứ?'.
: Tôi yêu một cách mù quáng tôi yêu người đến nỗi trái tim tôi đã chịu từng cơ quặn thắt vì đau.
: Tình yêu chúng tôi không có điểm dừng.
: Tình yêu ấy như một chiếc chong chóng cứ quay mãi quay mãi chẳng có điểm dừng...
: Đến khi hết gió cuối cùng chiếc chong chóng ấy cũng phải dừng lại.
: Chính đó cũng là lúc tình yêu của tôi đi vào bước đường cùng.
: Bước đường cùng đến nổi nếu có người phá đi bức tường mà đang chặn đi con đường của tôi định bước tiếp.
: Thì tôi cũng chẳng bước nổi tiếp nữa tôi đã chịu thua trước tình yêu đó.
Hoàng Hùng
[Ngồi ở quán cafe quen thuộc]
: Tôi tên Huỳnh Hoàng Hùng năm nay tôi đã 26 tuổi dù rất bận rộn với công việc hiện tại của mình là một nhân viên văn phòng.
: Nhưng tôi vẫn luôn dành một ít thời gian rảnh của mình ra để vẽ tranh một điều mà tôi yêu thích.
: Tôi thường xuyên vẽ tranh để treo khắp quán và có một điều nữa bạn bè tôi chẳng một ai biết tôi là chủ của một tiệm cafe cả họ chỉ nghĩ tôi là một nhân viên văn phòng bình thường.
: Do một số vấn đề tôi đã nghĩ việc và chỉ còn làm qua online một vài công việc dịch thuật mà thôi.
Hoàng Hùng
[Ngước lên nhìn khung cảnh mình vẽ]
Đăng Dương
[Đột nhiên bước lại chỗ em đang ngồi]
Đăng Dương
Anh Hùng đã lâu không gặp
Đăng Dương
[Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh]
: Người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi đây tên là Trần Đăng Dương 25 tuổi anh ta đang là ca sĩ nổi tiếng hiện nay.
: Anh ta là một người bạn thuở nhỏ của tôi.
: Nhưng đã lâu tôi không gặp rồi.
Đăng Dương
Anh dạo này khỏe không?
Hoàng Hùng
[Bắt đầu cất dụng cụ vẽ tranh khi nãy vừa định lấy ra vẽ vô túi lại]
Đăng Dương
[Hiểu ý anh hỏi]
Đăng Dương
Em cũng rất khỏe
Đăng Dương
Công việc của thì em cũng đang khá ổn
Đăng Dương
Thế dạo này công việc anh ổn chứ?
Hoàng Hùng
Anh vẫn làm bình thường thôi
Đăng Dương
Đã lâu không gặp
Đăng Dương
Kể từ ngày đó anh nhỉ ?
Hoàng Hùng
Chuyện cũ rồi em nhắc làm gì
Hoàng Hùng
Quên đi anh cũng chẳng buồn quan tâm đâu
Đăng Dương
Nhưng mà anh đổi số điện thoại sao
Đăng Dương
Em điện anh mãi chẳng được
Hoàng Hùng
Anh đổi lâu rồi
Hoàng Hùng
Nên em điện không được cũng phải
Đăng Dương
Vậy anh cho em xin số điện thoại anh nhé
Đăng Dương
Hôm nào em rảnh lại rủ anh đi ăn
Đăng Dương
Em hứa sẽ không làm phiền anh đâu
Đăng Dương
Chỉ là có mấy lần nhà trường bảo em có số điện thoại anh không
Đăng Dương
Muốn kiếm anh về chia sẻ kinh nghiệm cho những bạn học sinh
Đăng Dương
Chẳng phải khi xưa thầy cô cưng anh nhất trường sao?
Hoàng Hùng
Để anh ghi số cho em
Hoàng Hùng
[Lấy giấy note trong túi ra ghi số điện thoại mình cho Đăng Dương ]
Hoàng Hùng
[Đưa tờ giấy note cho Đăng Dương]
Đăng Dương
[Nhận lấy tờ giấy note em đưa cho mình]
Đăng Dương
[Cầm lên xem kĩ càng]
Đăng Dương
Số anh đẹp lắm đấy
Hoàng Hùng
Ừm..ừm...thật ra cũng chọn cả buổi sáng
Hoàng Hùng
[Nhìn đồng hồ đeo trên tay mình]
Hoàng Hùng
*Đã trễ thế này rồi ư*
Hoàng Hùng
*Về liệu có kịp không nhỉ*
Hoàng Hùng
*Mặc kệ về trước đã không lại bị mắng thì chẳng phải ngồi khóc một mình*
Hoàng Hùng
Anh về trước nhé Đăng Dương
Hoàng Hùng
[Đeo dụng cụ vẽ lên vai bước đi]
Hoàng Hùng
[Chợt nhớ gì quay lại nhìn cậu]
Hoàng Hùng
Ly nước của em anh trả cho nhân viên rồi
Hoàng Hùng
Đừng trả tiền nữa nhé
Hoàng Hùng
[Tiếp tục bước đi]
Đăng Dương
*Có lẽ ông trời cho em gặp lại anh*
Đăng Dương
*Thì ông trời đã giúp em rồi nhỉ anh Hùng*
Đăng Dương
[Quay lưng bước đi]
Hoàng Hùng
[Cởi giày bỏ lên kệ]
Anh Tú
Nhìn mệt mỏi quá nhỉ?
Hoàng Hùng
Em gặp Đăng Dương
Hoàng Hùng
[Ngã lưng ra ghế]
Anh Tú
MÀY GẶP ĐĂNG DƯƠNG Á
Hoàng Hùng
Có gì đâu mà anh la hét
Hoàng Hùng
Bình tĩnh một chút đi
Anh Tú
[Bình tĩnh lại một chút]
Anh Tú
Nói anh nghe thử xem mày với nó gặp nhau có nói gì không ?
Hoàng Hùng
Có nói một hai câu
Hoàng Hùng
Rồi em chạy về đây luôn
Hoàng Hùng
*Đúng là sáng kiến hay mà ảnh quên la mình vụ đi về trễ luôn*
Anh Tú
Đừng lại gần nó nữa
Hoàng Hùng
Em nghĩ sẽ bị phiền dài dài đấy
Anh Tú
Tại sao mày lại cho số nó
Hoàng Hùng
Đăng Dương bảo là thầy cô kiếm em không được
Hoàng Hùng
Nên đã nhắn nó xin số em
Anh Tú
Lí do như thế cũng tin à Gấu?
Anh Tú
Anh mày làm giáo viên trường mày mà
Anh Tú
Bây giờ mày lại tin nó nói thầy cô không có số mày
Hoàng Hùng
[Thản nhiên trả lời]
Anh Tú
Tốt nhất đừng tiếp xúc với nó
Anh Tú
Đừng quên là quá khứ của mày đã bị như thế nào
: Quả thật khá tồi tệ và tôi nghĩ nó đang bắt đầu xuất hiện lại.
: Năm đó quá ám ảnh đối với một người mới bắt đầu như tôi.
Hoàng Hùng
[Mệt mỏi đi lên phòng mình]
Anh Tú
*Anh tin em sẽ làm được cố lên nhé Gấu nhỏ của anh*
: Anh ấy tên là Bùi Anh Tú năm nay 32 tuổi là anh trai của tôi anh ấy hiện tại đang làm giáo viên ở trường cấp 3 cũng là ngôi trường tôi đã học trước đây.
: Tôi với anh ấy hiện đang ở hai thành phố khác nhau tôi ở Hà Nội anh ấy ở Hồ Chí Minh nhưng vì một số lí do của quán tôi phải nghĩ việc và về đây Hồ Chí Minh.
Đừng quan tâm nữa!
: Hôm nay cũng như mọi ngày tôi ra quán của mình để vẽ.
: Thật ra mấy bé nhân viên của tôi cũng thân thiện lắm đấy chứ.
: Lần nào tôi đến đây chúng cũng hớn hở chạy ra nói chuyện với tôi.
: Tuy quán không đông nhưng quán bán cũng khá đắt mà chẳng hiểu sao mấy đứa nhỏ lại rảnh đến mức muốn nói chuyện với tôi cả buổi.
: Hôm nay cũng chẳng là ngoại lệ.
: Đây là Đặng Thành An năm nay 24 tuổi là một trong hai người nhân viên của quán.
Thành An
Để em bảo Đức Duy pha cho anh ly nước nha
Thành An
Hôm nay anh muốn uống gì ạ?
Hoàng Hùng
Thôi ông tướng ơi
Hoàng Hùng
Ngày nào cũng gặp mà làm như mới gặp lần đầu dị
Hoàng Hùng
Mấy tháng nay có gặp xót ngày nào không
Thành An
Tại em nhớ anh chứ bộ
Thành An
[Phồng má nói với giọng giận hờn]
Hoàng Hùng
Thôi được rồi anh xin lỗi Thành An nhé
Hoàng Hùng
[Xoa đầu Thành An]
Hoàng Hùng
Mà Đức Duy đâu?
Thành An
Nó bên quầy á anh
Thành An
Không hiểu hôm nay làm sao mà chẳng chịu nói gì
Thành An
[Chỉ qua quầy pha chế chỗ Đức Duy đang đứng]
Hoàng Hùng
Thật không hay em lại trêu gì Đức Duy?
Thành An
Thật em không trêu
Hoàng Hùng
Sao nay không ra nói chuyện với anh?
Hoàng Hùng
[Đi lại quầy gọi Đức Duy]
Hoàng Hùng
Hôm nay đâu có khách đông đâu
Đức Duy
Em đang rất là giận
Đức Duy
[Chỉ tay về bên phía Thành An đang đứng]
Đức Duy
Hôm qua rõ ràng là mày ăn hết bánh trong tủ của tao
Thành An
Thì ai biểu không ghi tên
Đức Duy
Không của mày thì của tao
Đức Duy
Sao mày ăn của tao
Hoàng Hùng
[Bất lực đi lại bàn ngồi]
: Lại nữa rồi hai đứa này mỗi lần sáp lại gần nhau là gây nhau.
: Tôi không hiểu sao bọn nó lại chơi với nhau được đến tận bây giờ.
: Ở chung nhà làm chung chỗ.
: Tôi cũng đã quen với cảnh này một chút hai đứa nó cũng sẽ sáp lại gần nhau mà cười nói nữa thôi.
: À quên giới thiệu cho mọi người nhỉ thằng nhóc mới tức giận vì bị ăn mất bánh kia.
: Là Hoàng Đức Duy 22 tuổi cũng là đứa nhân viên còn lại trong quán cà phê của tôi.
: Quán tôi mở được bao nhiêu năm là hai nhóc này làm được bao nhiêu năm.
: Lúc tôi ở Hà Nội chính hai nhóc này đã giúp tôi quản lý quán một cách tốt nhất.
: Nếu ai hỏi tôi có định tuyển thêm nhân viên không.
: Thì câu trả lời của tôi là không đối với tôi có hai nhóc này đã đủ lắm rồi.
Hoàng Hùng
[Lấy dụng cụ vẽ tranh ra]
: Nói thật với mọi người nhé tôi có một nghề tay trái nữa đấy là họa sĩ
: Dù tôi không nổi tiếng lắm nhưng tranh tôi cũng được khá nhiều người săn đón đấy.
Hoàng Hùng
[Quay qua nhìn Thành An đang gọi mình]
Thành An
Anh trông quán nhé
Thành An
Một xíu có khách vào mua thì anh bán giúp em nhé
Thành An
Em với Đức Duy đi mua bánh
Thành An
Để em chuộc lỗi với nó đây
Đức Duy
Anh trông quán nha
Đức Duy
Một lát về em chia bánh đi anh
Đức Duy
[Lấy nón bảo hiểm treo trên kệ đi ra xe Thành An]
Hoàng Hùng
Riết rồi không biết ai chủ
Hoàng Hùng
[Bỏ dụng cụ vẽ tranh ở trên bàn]
Hoàng Hùng
[Bước lại quầy pha chế để đón khách]
: Do quán tôi cũng chẳng to lắm mà còn ở trong một con đường nhỏ.
: Nên việc khách tìm quán của tôi cũng là một vấn đề đa số những người đến quán tôi.
: Là những khách hàng quen và họ đã quen với sự ồn ào của Đức Duy và Thành An.
: Còn một số còn lại là do lượt đánh giá trên trang wed mà quán tôi đã tạo từ lúc mở.
: Nói không phải khoe chứ quán tôi cũng được đánh giá là ngon đáng để thử và quay lại sao một lần đến ấy chứ.
: Và hôm nay có một khách hàng cũng không ngoại lệ.
Hoàng Hùng
[Nhìn thấy người bước vào]
Hoàng Hùng
Kính chào quý khách
Hoàng Hùng
[cúi nhẹ người]
Hoàng Hùng
Darling xin chào
Hoàng Hùng
Cho hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?
Pháp Kiều
[Nhìn menu quán]
Pháp Kiều
Cho em một hồng trà đặc biệt nhé
Hoàng Hùng
Quý khách muốn dùng ở quán hay mang về ạ?
: Chẳng hiểu sao hôm nay tôi đội mũ khi đang làm việc nên tôi cũng chẳng thấy rõ mặt người mới bước vào quán.
: Và tôi nghĩ người kia cũng chẳng thấy mặt tôi.
Hoàng Hùng
[Đang pha hồng trà]
Pháp Kiều
[Quan sát không gian quán]
Pháp Kiều
[Bỗng nhiên cất giọng hỏi]
Pháp Kiều
Tranh ở đây đẹp quá
Pháp Kiều
Là do anh mua về treo hả?
Pháp Kiều
Có thể cho tôi xin chỗ mua được không
Pháp Kiều
[Tiến lại chỗ một bức tranh vẽ bốn người]
Pháp Kiều
*Bốn người con trai à?*
Hoàng Hùng
Dạ hồng trà của quý khách xong rồi ạ
Hoàng Hùng
[Bỏ ly nước lên bàn pha chế]
Pháp Kiều
[Tiến lại gần quầy pha chế]
Pháp Kiều
Của em bao nhiêu vậy
Hoàng Hùng
Của quý khách 30 nghìn
Hoàng Hùng
[Giật mình vì người đang đứng trước mặt mình]
: Người đang đứng trước mặt tôi đây tên là Nguyễn Thanh Pháp khi xưa tôi ưa gọi là Pháp Kiều năm nay 24 tuổi hiện đang là ca sĩ ở Việt Nam.
Hoàng Hùng
Pháp Kiều hả..?
Hoàng Hùng
[E ngại vì người trước mặt]
Pháp Kiều
Năm đó anh nổi tiếng ở trường lắm đấy
Pháp Kiều
Mà dạo này khỏe không
Pháp Kiều
Sao năm đó anh lại đi thành phố khác vậy ạ
Hoàng Hùng
Anh có một số việc thôi
Pháp Kiều
Anh là vì chuyện đó hả?
Hoàng Hùng
Đừng quan tâm nữa
Pháp Kiều
Anh hiện đang là nhân viên ở quán cà phê này ạ
Pháp Kiều
[Bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại]
Pháp Kiều
📞 Em nghe đây chị?
Pháp Kiều
📞 Dạ vâng em về liền
Pháp Kiều
Em có việc gấp rồi
Pháp Kiều
Khi nào có dịp mình lại nói chuyện
Hoàng Hùng
[Quay lưng bước vào quầy mà dọn dẹp]
Pháp Kiều
[Nhìn thấy thế cũng không ở lại thêm]
Pháp Kiều
[Quay lưng bước đi]
Hoàng Hùng
[Thở phào một hơi]
Mình không xứng.
Đức Duy
Bé Đức Duy về rồi đây
Đức Duy
[Cầm túi bánh lớn chạy vào quán]
Thành An
[Cầm túi tiền bước vào]
Thành An
Anh Hùng ơi Đức Duy nó ăn hết tiền tháng này của em luôn
: Tôi cảm giác thật nể phục bản thân mình.
: Làm sao tôi có thể chịu đựng được hai đứa nhóc này vậy chứ.
Hoàng Hùng
Làm sao mà bước vào là ồn lên vậy
Hoàng Hùng
[Thở dài bất lực]
Thành An
Tại Đức Duy kìa anh Hùng
Thành An
[Chỉ Đức Duy đang bỏ bánh vào tủ lạnh]
Thành An
Nó lựa bánh mà hết sạch tiền em luôn
Thành An
Tháng này em ăn mì gói chắc rồi
Đức Duy
Thì tao bao mày ăn lại
Đức Duy
Bộ mày không có ăn bánh này à mà than
: Mọi người đừng thắc mắc vì sao quán tôi lại có tủ lạnh nhé.
: Do hai đứa nhóc này cứ đòi mua đồ ăn miết.
: Mà đồ ăn để qua đêm lại hư.
: Nên tôi phải sắm cho hai đứa nhóc ấy một cái tủ lạnh để chúng bỏ đồ ăn.
Hoàng Hùng
Khách vào kia ở đó mà cãi nhau
Hoàng Hùng
Lo làm đi anh trừ lương đấy
Hoàng Hùng
[Tiếp tục vẽ tranh]
: Phải nói lúc chuyển vào Hồ Chí Minh thì coi như tôi cũng dần dần không làm dịch thuật như hồi mà tôi còn ở Hà Nội rồi.
: Nên là tôi phải làm việc để trả lương cho hai nhóc này thôi.
Thành An
Darling xin kính chào quý khách
Thành An
[Đưa menu cho khách hàng]
Thành An
Quý khách muốn gọi món gì ạ?
Nhân vật phụ:
Chị Hồng: Cho chị một macha đá xay nha bé
Thành An
Chị muốn mang về hay uống ở quán
Nhân vật phụ:
Chị Hồng: Ê tính ra là mày hiểu tao luôn á Thành An
Thành An
Cho chị Hồng như cũ nhé Đức Duy
Thành An
[Nói vọng vào quầy pha chế]
Hoàng Hùng
*Trẻ con hết sức*
Hoàng Hùng
[Lắc đầu ngao ngán]
: Cuộc sống của tôi thường ngày ở quán là như thế.
: Mọi thứ điều trải qua một cách yên bình.
Đăng Dương
[Đánh đàn guitar cất giọng hát]
Đăng Dương
🎶 Có tham lam lắm không?
Đăng Dương
🎶 Khi anh chỉ muốn
Đăng Dương
🎶 Mình em trong đầu
Đăng Dương
🎶 Với từng chiếc áo phông
Đăng Dương
🎶 Mang hương em mỗi đêm..
Đăng Dương
🎶 Cho ta quên sầu..
Đăng Dương
🎶 Loay hoay quay cuồng
Đăng Dương
🎶 Tại sao con tim cứ ôm mãi
Đăng Dương
🎶 Một bông hoa không rời...
Đăng Dương
🎶 Sự thật là bộ nhớ đầy quá
Đăng Dương
🎶 Dữ liệu đẹp anh khó thể phai..
Đăng Dương
🎶 Từng hình bóng em
Đăng Dương
🎶 Hóa ra chuyện mình thật tình
Đăng Dương
🎶 Tựa cuốn phim từ đài truyền hình
Đăng Dương
🎶 Nên anh lưu giữ file
Đăng Dương
🎶 Để khó phai goodvibe
Đăng Dương
🎶 Tràn ngập bộ nhớ nhớ nhớ nhớ em...
Đăng Dương
[Giọng run đến nổi chẳng thể hát tiếp]
Đăng Dương
Tại sao vậy chứ...
Đăng Dương
Tại sao năm đó mình lại làm như thế
Đăng Dương
Bây giờ mình có tất cả lại chẳng rồi người ấy nữa
Đăng Dương
Mình cũng đủ trưởng thành rồi
Đăng Dương
Nhưng mà mình còn làm mất đi người mình thương thật rồi...
Đăng Dương
[Vai run lên từng hồi]
Đăng Dương
Những bài hát của mình điều viết về người ấy
Đăng Dương
Nhưng liệu người ấy có nghe nó hay không?
Đăng Dương
Đăng Dương ơi Đăng Dương
Đăng Dương
Đến việc bảo vệ người mày yêu
Đăng Dương
Mày còn không làm được mà
Đăng Dương
Thì làm sao mày lại nghĩ đến người ấy sẽ nghe nhạc mày
Đăng Dương
Thật sự không xứng
Đăng Dương
[Ngã lăn ra giường mà suy nghĩ]
Hoàng Hùng
[Mệt mỏi đi vào nhà]
: Mấy tháng nay tôi dù về rất sớm.
: Bảy giờ tối tôi đã đóng cửa quán để về nhà.
: Nhưng hôm nào tôi cũng cảm thấy cơ thể mình cực kì mệt mỏi.
: Đã gần một tuần sự mệt mỏi đó quắn quanh cơ thể tôi.
Hoàng Hùng
Em về rồi anh hai
Anh Tú
Mất gì hôm nào anh cũng thấy mày mệt mỏi thế ?
Anh Tú
[Đi từ trong bếp ra]
Hoàng Hùng
Em không biết nữa
Hoàng Hùng
[Nằm thẳng xuống sofa]
Hoàng Hùng
Một tuần nay cứ thấy mệt mỏi
Anh Tú
Không đi khám thử đi
Anh Tú
Mày bị gì là anh là anh không chịu trách nhiệm đâu đấy
Anh Tú
Mai nghĩ một hôm đi khám đi
Anh Tú
[Quay lưng bước vào bếp]
Anh Tú
À mà đi lên lầu tắm đi
Anh Tú
Anh nấu xong thì xuống ăn rồi ngủ
Anh Tú
[Nói vọng ra cho em nghe]
Hoàng Hùng
[Trả lời một cách mệt mỏi]
Hoàng Hùng
[Lết thân xác đầy sự mệt mỏi của mình lên lầu tắm]
Anh Tú
Anh thấy mày ốm lắm rồi đấy Gấu à
Hoàng Hùng
Anh bình thường mà
Hoàng Hùng
*Nên nói với anh ấy vụ mình gặp Pháp Kiều không*
Hoàng Hùng
Có Đức Duy với Thành An cũng vui anh ạ
Anh Tú
Hai thằng nhóc đó ồn hơn cái chợ
Anh Tú
Mày chịu được anh cũng tài
Anh Tú
Mà anh hai nhớ em tốt nghiệp
Anh Tú
Chuyên ngành hành chính pháp luật phải không?
: Nói thì không phải khoe tôi tốt nghiệp cũng nhiều ngành lắm đấy.
: Năm đó khi lên đại học tôi đã dành toàn bộ thời gian của mình để học ba trường đại học.
Anh Tú
Hôm nay thứ mấy rồi
Hoàng Hùng
Nay chủ nhật anh hai
Hoàng Hùng
Làm sao vậy anh hai
Anh Tú
Chỉ là thứ ba tuần sau anh đi công tác
Anh Tú
Nên muốn nhờ em lên lớp giúp anh
Anh Tú
Dù gì thì em cũng có bằng cấp phải không mà nhỉ?
Hoàng Hùng
Mấy giáo viên khác đâu mà anh không nhờ lại nhờ em
Anh Tú
Anh sẽ báo với hiệu trưởng sao
Anh Tú
Và anh sẽ gửi lịch dạy cho em vào ngày mai
: Hôm nay tôi ăn cơm không vô nuốt chẳng trôi.
: Có lẽ là do tôi mệt quá nên chỉ cố ăn một ít là thôi ngay.
Hoàng Hùng
Em lên phòng nha
Hoàng Hùng
[Đặt bát cơm xuống]
Anh Tú
Lên phòng mà nghĩ ngơi
Anh Tú
Ngày mai anh có tiết không đưa em đi khám được
Anh Tú
Anh sẽ đặt lịch riêng cho em
Hoàng Hùng
Em hiểu rồi anh hai
Hoàng Hùng
[Mệt mỏi bước lên phòng]
Hoàng Hùng
[Mở cửa phòng lại giường nằm thẳng xuống mà ngủ]
: Hôm nay tôi chẳng còn tâm trạng suy nghĩ nữa đâu.
: Mọi chuyện thế nào tôi cũng chẳng cần quan tâm nửa.
: Mặc kệ hết tôi cần ngủ một giấc đã.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play