Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

《Chu Tả_ZhuZuo》Tình Yêu Lạc Lối

Chap 1: Những vết thương không lời

Một buổi chiều cuối tuần, Tả Hàng ngồi trong phòng làm việc của mình. Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ phủ lên mọi thứ một sắc vàng cam nhàn nhạt. Trên bàn làm việc, tài liệu chất đống, nhưng ánh mắt cậu lại dừng ở bức ảnh cũ – một bức ảnh tập thể thời trung học. Tô Tân Hạo và Trương Cực đứng sát nhau, còn Tả Hàng chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.
Tả Hàng
Tả Hàng
//nhìn bức ảnh, lẩm bẩm// Thật buồn cười, phải không? Người từng khiến mình mỉm cười giờ lại khiến mình không thể ngừng rơi nước mắt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Nhìn màn hình, tên người gọi hiện lên: A Chí. Cậu nhíu mày, nhưng vẫn nhấc máy.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//giọng trầm ấm // Cậu đang làm gì thế? Tôi đến đón cậu đi ăn tối.
Tả Hàng
Tả Hàng
//ngập ngừng// Tôi bận. Hôm nay không tiện ra ngoài.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//khẽ cười// Hàng Hàng, đừng nói dối tôi. Tôi biết cậu đang ở nhà, lại đang ôm cái bức ảnh cũ ấy, đúng không?
Tả Hàng
Tả Hàng
//im lặng, hơi ngạc nhiên// Sao cậu biết?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//thở dài// Tôi hiểu quá rõ cậu mà. Này, đủ rồi đấy. Cậu tự làm khổ mình như thế không giúp được gì cả. Ra ngoài đi, hít thở chút không khí.
Tả Hàng
Tả Hàng
//trầm ngâm một lúc// Không được. Tôi thực sự không muốn ra ngoài. Cậu đi một mình đi.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//giọng dứt khoát// Tôi không nhận câu trả lời này đâu. Tôi đến đón cậu trong 15 phút nữa. Nếu cậu không ra, tôi sẽ tự vào đấy.
Không đợi Tả Hàng phản ứng, Chu Chí Hâm cúp máy. Tả Hàng nhìn chiếc điện thoại trong tay, cười nhạt.
15 phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Chu Chí Hâm, như đã nói, đứng ở cửa với một nụ cười nhẹ nhàng.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Cậu vẫn không chịu thay đồ? Thôi được, mặc thế này cũng ổn. Đi nào.
Tả Hàng
Tả Hàng
//khẽ thở dài, miễn cưỡng đứng dậy// Cậu đúng là phiền phức.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//nhún vai// Cậu có thể ghét tôi, miễn là chịu ăn một bữa tử tế.
Cả hai rời khỏi nhà. Chu Chí Hâm lái xe đến một nhà hàng yên tĩnh bên bờ sông. Trong suốt quãng đường, cả hai đều im lặng.
Khi ngồi vào bàn, ánh mắt Chu Chí Hâm vẫn không rời khỏi khuôn mặt trầm tư của Tả Hàng.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Cậu có định nói gì không? Hay định ngồi cả buổi mà không thèm động vào món nào?
Tả Hàng
Tả Hàng
//nhìn vào ly nước, giọng nhạt nhẽo// Tôi không đói.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//nhìn chằm chằm// Hàng Hàng, cậu không thể cứ mãi như thế này. Tô Tân Hạo và Trương Cực đã bên nhau rồi. Họ hạnh phúc. Cậu phải chấp nhận sự thật đó.
Tả Hàng
Tả Hàng
//bất ngờ ngẩng lên, ánh mắt đầy đau khổ// Cậu nghĩ tôi không biết sao? Nhưng làm thế nào để quên đi được, A Chí? Làm thế nào để ngừng yêu một người?
Chu Chí Hâm lặng người. Hắn không thể trả lời câu hỏi đó, bởi chính hắn cũng đang chìm trong tình yêu đơn phương với Tả Hàng.
Nhưng hắn biết, nếu không kéo Tả Hàng ra khỏi bóng tối, cậu sẽ không bao giờ hạnh phúc.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//giọng nhẹ nhàng hơn// Tôi không nói cậu phải quên ngay lập tức. Nhưng ít nhất, đừng tự dằn vặt bản thân nữa. Cậu còn có gia đình, bạn bè, và cả… tôi nữa.
Tả Hàng
Tả Hàng
//cười nhạt// Cậu? Cậu thì làm được gì? Chẳng ai có thể thay thế được cậu ấy trong trái tim tôi.
Lời nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Chu Chí Hâm. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt đã phản bội cảm xúc thật của mình.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//khẽ cười// Ừ, có lẽ tôi không thể thay thế được cậu ấy. Nhưng tôi sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu, dù cậu có chấp nhận hay không.
Tả Hàng im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Cậu cảm thấy có lỗi, nhưng lại không thể nói ra lời xin lỗi.
Cả hai ngồi trong sự im lặng, chỉ có tiếng nước chảy từ con sông bên ngoài vang lên trong không gian.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//đột ngột lên tiếng// Tôi từng nghe người ta nói, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Cậu có muốn thử tin vào điều đó không?
Tả Hàng
Tả Hàng
//nhìn ra cửa sổ, giọng thì thầm// Tôi không chắc. Nhưng nếu có cậu ở bên… có lẽ tôi sẽ thử.
Chu Chí Hâm khẽ mỉm cười, dù trái tim vẫn đau nhói. Hắn biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng hắn sẵn sàng đi cùng Tả Hàng, dù chỉ là trong vai trò một người bạn.

Chương 2

Một buổi sáng trong căn nhà của Tả Hàng.
Sau bữa tối hôm trước, Chu Chí Hâm quyết định ở lại qua đêm, lấy lý do muốn chắc chắn rằng Tả Hàng không bỏ bữa sáng. Khi Tả Hàng tỉnh dậy, hắn đã ở trong bếp, chuẩn bị bữa sáng đơn giản.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//vừa chiên trứng, vừa quay đầu cười// Dậy rồi? Tôi đã nói hôm qua là không để cậu bỏ bữa nữa mà.
Tả Hàng
Tả Hàng
//xoa đầu, giọng vẫn còn ngái ngủ// Cậu ngủ ở đây thật à? Không về nhà luôn sao?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Về nhà làm gì? Ở đây canh chừng cậu vui hơn nhiều.
Tả Hàng
Tả Hàng
//cau mày//Cậu không cần phải làm thế. Tôi không phải trẻ con.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//nhún vai, đặt đĩa trứng trước mặt Tả Hàng//Cậu không phải trẻ con, nhưng cậu là người có thể nhịn ăn cả ngày mà không tự thấy có lỗi với bản thân. Ngồi xuống đi, ăn đi rồi nói.
Tả Hàng miễn cưỡng ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê Chu Chí Hâm đã pha sẵn.
Cậu nhìn đĩa trứng và bánh mì trước mặt, bỗng cảm thấy có chút ấm áp lạ thường.
Tả Hàng
Tả Hàng
//giọng nhỏ nhẹ//Cảm ơn.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//giả vờ ngạc nhiên//Cái gì? Cậu vừa nói cảm ơn tôi? Có phải ánh nắng sáng nay khiến cậu mềm lòng không đấy?
Tả Hàng
Tả Hàng
//trừng mắt//Đừng có đùa. Tôi thật sự cảm ơn cậu. Dù cậu phiền phức, nhưng ít nhất… cậu làm tôi bớt cô đơn.
Chu Chí Hâm dừng tay, ánh mắt dịu dàng nhìn Tả Hàng.
Hắn biết lời cảm ơn ấy không chỉ đơn thuần là lời nói, mà còn là sự thừa nhận hiếm hoi từ cậu.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//mỉm cười//Nếu cậu muốn tôi phiền cậu thêm, thì cứ nói. Tôi luôn sẵn sàng.
Tả Hàng
Tả Hàng
//cười nhạt//Cậu đúng là không biết xấu hổ.
Cả hai cùng cười, phá vỡ bầu không khí trầm lặng.
Sau bữa sáng, Chu Chí Hâm chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi hắn bước ra cửa, Tả Hàng đột nhiên gọi hắn lại.
Tả Hàng
Tả Hàng
A Chí, tại sao cậu tốt với tôi như vậy?
Chu Chí Hâm quay lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Hắn đứng im vài giây, như đang tìm lời giải thích.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//giọng nhẹ nhàng//Vì chúng ta là trúc mã, bạn thân nên tôi quan tâm đến cậu. Đơn giản thế thôi.
Tả Hàng
Tả Hàng
//khẽ nhíu mày//Chỉ vậy thôi?
Chu Chí Hâm mỉm cười, không trả lời.
Hắn bước tới, vươn tay xoa đầu Tả Hàng.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Cậu nghĩ sao cũng được. Nhưng nhớ là, bất cứ khi nào cậu cần, tôi sẽ luôn ở đây.
Tả Hàng đứng yên, cảm giác ấm áp từ bàn tay của Chu Chí Hâm khiến cậu cảm thấy có chút bất an. Cậu không muốn nghĩ quá nhiều, nhưng trong thâm tâm, cậu biết có điều gì đó không ổn.
Buổi chiều hôm đó, Tả Hàng đến công ty làm việc. Cậu ngồi trong văn phòng, nhìn màn hình máy tính, nhưng tâm trí lại không thể tập trung.
Một cuộc gọi bất ngờ từ Tô Tân Hạo kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
//giọng vui vẻ//Tả Hàng, cậu rảnh không? Tối nay đi ăn với bọn tôi nhé. Cả Trương Cực cũng muốn gặp cậu. Có cả Chu Chí Hâm nữa.
Tả Hàng
Tả Hàng
//khựng lại//
Tả Hàng
Tả Hàng
//giọng cố tỏ ra bình thản// Tôi bận. Cậu biết mà, công ty dạo này nhiều việc.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Thật sao? Nhưng hôm qua cậu nhắn tin bảo hôm nay có thể rảnh một chút mà.
Tả Hàng
Tả Hàng
//thầm mắng chính mình vì đã nói dối không khéo//À… tôi vừa nhận thêm một dự án mới. Xin lỗi nhé. Hôm khác đi.
Đầu dây bên kia, Tô Tân Hạo im lặng vài giây, rồi thở dài.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Được rồi. Nhưng tôi mong cậu không cố tránh bọn tôi. Tôi và Trương Cực thực sự coi cậu là bạn.
Tả Hàng nghe thấy từng lời nói, nhưng chúng như lưỡi dao khứa vào tim. Cậu không thể đáp lại, chỉ khẽ gật đầu dù biết Tô Tân Hạo không thể thấy.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tôi biết rồi. Hôm khác nhé.
Kết thúc cuộc gọi, Tả Hàng đặt điện thoại xuống bàn, đôi mắt khép lại. Cậu cảm thấy mệt mỏi, không chỉ vì công việc, mà còn vì trái tim mình.
Tối hôm đó, khi đang ngồi một mình trên sofa, điện thoại của cậu lại rung lên. Lần này là tin nhắn từ Chu Chí Hâm.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
【Tôi biết hôm nay cậu từ chối Tô Tân Hạo. Cậu ổn chứ?】
Tả Hàng nhìn tin nhắn, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cậu không trả lời, nhưng trong lòng thầm cảm kích sự quan tâm của Chu Chí Hâm. Cậu biết, dù không nói ra, Chu Chí Hâm luôn hiểu cậu hơn bất kỳ ai.

Chương 3: Khoảng cách vô hình

Một tuần sau cuộc trò chuyện giữa Tả Hàng và Tô Tân Hạo…
Tả Hàng cố ý giữ khoảng cách với Tô Tân Hạo và Trương Cực, nhưng Chu Chí Hâm ngày càng xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của cậu.
Câu chuyện bắt đầu với một buổi sáng trong văn phòng làm việc của Tả Hàng.
Tả Hàng đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, tay gõ từng con chữ.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị mở ra mà không hề gõ trước. Người xuất hiện chẳng ai khác ngoài Chu Chí Hâm.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Làm việc chăm chỉ quá nhỉ? Tôi vừa đến công ty bên cạnh ký hợp đồng, tiện qua xem cậu có trốn bữa trưa không.
Tả Hàng
Tả Hàng
//ngẩng đầu lên//
Tả Hàng
Tả Hàng
//cau mày//Cậu làm như tôi là đứa trẻ không tự chăm sóc được mình vậy.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//nhướng mày, ngồi xuống ghế đối diện//
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không phải sao? Lần nào tôi qua, cậu cũng đang nhịn ăn hoặc ăn mấy thứ vô bổ.
Tả Hàng
Tả Hàng
//thở dài, cầm ly cà phê//Thật ra tôi không có tâm trạng ăn uống.
Tả Hàng
Tả Hàng
Cậu hiểu cảm giác làm gì cũng thấy trống rỗng không?
Chu Chí Hâm im lặng nhìn Tả Hàng vài giây.
Hắn biết cậu đang ám chỉ chuyện của Tô Tân Hạo và Trương Cực. Hắn không muốn chạm vào vết thương đó, nhưng cũng không thể làm ngơ trước nỗi đau của người mình yêu.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//giọng nhẹ nhàng//Nếu cậu thấy trống rỗng, thì hãy thử để người khác lấp đầy nó. Ít nhất, đừng tự hành hạ bản thân.
Tả Hàng
Tả Hàng
//nhìn thẳng vào mắt hắn//Ý cậu là gì?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//mỉm cười//Tôi không nói đến tôi đâu. Nhưng cậu phải cho chính mình một cơ hội. Buông bỏ những thứ không thuộc về mình.
Tả Hàng
Tả Hàng
//cười nhạt//Buông bỏ?
Tả Hàng
Tả Hàng
Cậu nghĩ dễ như thế sao? Tôi đã cố rồi, nhưng không làm được. Tôi không phải loại người mạnh mẽ như cậu nghĩ.
Chu Chí Hâm cảm thấy trái tim như thắt lại khi nhìn thấy sự yếu đuối trong ánh mắt của Tả Hàng. Hắn muốn ôm cậu, an ủi cậu, nhưng biết rằng điều đó sẽ chỉ khiến mọi chuyện phức tạp hơn.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//nhẹ giọng//Không sao. Nếu cậu không thể tự mình buông bỏ, thì hãy để tôi giúp cậu.
Tả Hàng
Tả Hàng
//nhíu mày//Cậu giúp kiểu gì?
Tả Hàng
Tả Hàng
Đừng nói là muốn kéo tôi ra ngoài ăn uống như thường lệ đấy nhé.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//đứng dậy, cầm lấy áo khoác của Tả Hàng//
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đúng là thế. Đi thôi, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Nhật mà cậu thích. Hôm nay cậu không có quyền từ chối.
Tả Hàng bất lực thở dài, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy, theo Chu Chí Hâm ra khỏi văn phòng.
Bữa trưa diễn ra trong một nhà hàng yên tĩnh, nơi cả hai ngồi đối diện nhau.
Chu Chí Hâm luôn cố gắng tạo không khí thoải mái, nhưng Tả Hàng dường như vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Này, cậu có biết không? Món cá hồi nướng ở đây là món tôi từng thấy cậu gọi nhiều nhất khi chúng ta còn học đại học.
Tả Hàng
Tả Hàng
//ngẩng đầu lên//Cậu còn nhớ chuyện đó à?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tất nhiên. Tôi nhớ mọi thứ về cậu.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tôi thậm chí còn nhớ cả ngày cậu nhận được giải thưởng sinh viên xuất sắc, cậu đã uống say đến mức hét lên giữa quán rượu rằng ‘tôi là nhất’.
Tả Hàng bật cười, lần đầu tiên trong ngày cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn.
Tả Hàng
Tả Hàng
Cậu đúng là rảnh rỗi. Sao phải nhớ mấy chuyện đó?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//nhún vai//Vì với tôi, cậu luôn đặc biệt.
Tả Hàng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ đơn giản coi đây là một lời an ủi. Với cậu, mối quan hệ giữa hai người vẫn là bạn bè đúng nghĩa.
Cậu cúi đầu tiếp tục ăn, cảm thấy bữa trưa này dễ chịu hơn những ngày trước.
Tả Hàng
Tả Hàng
//cười nhạt//Cậu đúng là giỏi nói mấy câu khiến người khác cảm thấy đỡ tệ.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//mỉm cười//Thế mà vẫn hiệu quả đúng không?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Nhìn cậu ăn ngon miệng hơn rồi kìa.
Tả Hàng
Tả Hàng
//khẽ lắc đầu, tiếp tục ăn//Cậu đúng là biết cách ép người khác làm theo ý mình.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không phải ép, mà là quan tâm đúng lúc. Tôi chỉ không muốn thấy cậu gầy đi vì những chuyện không đáng.
Tả Hàng chỉ im lặng đáp lại, tập trung vào phần thức ăn trước mặt. Trong lòng cậu, những lời của Chu Chí Hâm như một sự xoa dịu, giúp cậu quên đi nỗi đau trong chốc lát.
Buổi tối, Tả Hàng trở về nhà, cảm thấy mệt mỏi nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm hơn.
Khi cậu chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, điện thoại của cậu rung lên. Là tin nhắn từ Tô Tân Hạo.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
【Dạo này cậu sao rồi? Tớ và Trương Cực rất nhớ cậu. Hôm nào rảnh, đi uống cà phê nhé?】
Tả Hàng nhìn chằm chằm vào tin nhắn, không biết phải trả lời thế nào. Cậu không muốn gặp lại họ, nhưng cũng không thể cứ mãi né tránh.
Cuối cùng, cậu chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn.
Tả Hàng
Tả Hàng
【Tôi ổn. Để tôi xem lịch rồi báo lại cậu.】
Cậu đặt điện thoại xuống, thở dài.
Trong lòng cậu, một mâu thuẫn lớn đang giằng xé. Cậu biết mình phải buông bỏ, nhưng lại không thể ngừng nghĩ về Tô Tân Hạo. Và trong những lúc cậu cảm thấy lạc lối, hình ảnh của Chu Chí Hâm luôn hiện lên, như một ánh sáng dẫn lối.
Tả Hàng
Tả Hàng
//nằm xuống, nhắm mắt lại//
Trong giấc mơ, cậu mơ thấy hình ảnh Tô Tân Hạo quay lưng bước đi, để lại cậu một mình trong bóng tối. Nhưng lần này, một bàn tay khác nắm lấy tay cậu, kéo cậu ra ánh sáng. Khi quay đầu lại, cậu nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Chu Chí Hâm.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play