Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Jason X Michael] Above Enemies Below Love!?

Cuộc gặp gỡ đầu tiên

Elvira VN (Author)
Elvira VN (Author)
LƯU Ý: Câu truyện này có chứa yaoi hoặc tình yêu nam x nam. Nếu bạn không theo hướng đó thì đừng đọc. Nếu bạn theo hướng đó, tốt cho bạn! Nếu bạn không theo hướng đó nhưng vẫn ủng hộ, thì tốt cho bạn nữa! CẢNH BÁO: Câu truyện này có ngôn từ mạnh mẽ và có hai biểu tượng phim kinh dị đánh nhau trong chương đầu tiên này. Câu truyện dành cho đối tượng NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH. Nếu bạn chưa đủ trưởng thành thì đừng ghét tôi. Đó là một trong những quy tắc quan trọng nhất của câu truyện này. Ngoài ra, tôi hy vọng bạn thích chương đầu tiên của Jashael (Jason X Michael) Above enemies below love!?
//abc// Hành động *abc* Suy nghĩ /abc/ Nói nhỏ ABC Hét (~~) Dẹo ------ Chuyển cảnh _______ Bắt đầu hoặc kết thúc (idea: Miss. Reykami :3) Mong m.n thích câu truyện này :,>
_______
Chương 1: Cuộc gặp gỡ đầu tiên
Michael Myers, kẻ giết người bằng dao nhà bếp khét tiếng, giận dữ dậm chân qua khu rừng mà giờ đây hắn gọi là nhà. Hắn không thể chỉ sống ở Haddonfield, Illinois nữa, Dr. Loomis và những người khác từ bệnh viện tâm thần sẽ đến tìm hắn.
Michael Myers
Michael Myers
/CHÚA ƠI CHẾT TIỆT!!!!! TÔI ĐÃ Ở RẤT GẦN THẾ NÀY RỒI!!! CÔ ẤY ĐÃ Ở NGAY ĐÓ!!!!!!! Ồ, CHẾT TIỆT, TẤT CẢ ĐỀU CHẾT TIỆT!!!!/ Michael nói thầm trong miệng khi anh tiếp tục tiến vào khu rừng.
Michael tức giận nghĩ trong khi anh tiếp tục giậm chân giận dữ qua nhiều cái cây xung quanh anh, nhớ lại rằng anh đã không thể giết chết em gái mình, Lori Myers.
Michael Myers
Michael Myers
/TẠI SAO THẾ GIỚI LẠI GHÉT TÔI ĐẾN THẾ!?!?!?/ Michael tiếp tục hét thầm trong đầu.
Michael tiếp tục lảm nhảm trong đầu một lúc lâu, vô tình tiến đến gần hơn đến Trại Crystal Lake, nơi không ai khác chính là nhà của Jason Voorhees.
------
Jason Voorhees, với chiếc dao rựa nổi tiếng sử dụng để đi giết người, vô tư ngã xuống chiếc giường cũ của mình tại ngôi nhà của anh tại Trại Crystal Lake bị bỏ hoang. Anh vừa kết thúc một trong những trận chiến khó khăn nhất trong cuộc đời anh cho đến nay, anh đã chiến đấu với Freddy Krueger, kẻ xâm hại trẻ em và giết người tại phố Elm.
Jason Voorhees
Jason Voorhees
Jason thở dài nặng nề. /Tôi thề với Chúa nếu có chuyện gì xảy ra hôm nay khiến tôi phải đứng dậy, tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ./ Anh nghĩ một cách buồn bã, nhắm mắt lại.
Như thể thế giới đang chế giễu anh, anh đột nhiên cảm thấy sự hiện diện của ai đó trên khu đất của Trại Crystal Lake.
Jason Voorhees
Jason Voorhees
Mắt anh mở to. /Ừ./ Anh nghĩ, hét lên trong đầu. /Họ đã chết. /
------
Michael Myers
Michael Myers
/TẤT CẢ NHỮNG GÌ CÔ ẤY LÀM CHỈ LÀ LA HÉT VÀ LA HÉT VÀ LA HÉT, NẾU CÔ ẤY GIỮ IM LẶNG THÌ TÔI ĐÃ ---/ Michael đột nhiên nhìn xung quanh.
Michael dừng phắt lại khi anh nhận ra rằng anh ta không ở trong đất nhà mình mà đang ở trong một khu rừng mà anh ta không hề biết.
Michael Myers
Michael Myers
/...Ồ, điều đó thật tuyệt vời./ Anh nói một cách mỉa mai, tư thế của anh hoàn toàn chùng xuống. *Bây giờ mình phải làm gì đây?!* Anh nghĩ trong đầu và nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu nhỏ nào đó cho biết mình có thể đang ở đâu....
Và không tìm thấy gì cả.
Michael Myers
Michael Myers
*Tôi ghét cuộc sống này.* Đó là tất cả những gì người đàn ông đeo mặt nạ nghĩ khi anh ta chọn một hướng ngẫu nhiên, hy vọng rằng đó là hướng đúng.
*** Sau khoảng 45 phút, Michael vẫn không đi đến đâu cả. Cứ vài phút anh lại dừng lại, nhìn quanh để tìm một phần nào đó của khu rừng mà anh nhận ra, nhưng chẳng thấy gì cả. Vì vậy, anh cứ tiếp tục đi.
Đột nhiên Michael cảm thấy như có ai đó theo dõi mình. Anh chỉ nhún vai, nghĩ rằng đó là chứng tâm thần phân liệt của mình lại tái phát.
Tức là, cho đến khi một con dao rựa đâm vào một cái cây mà Michael đã đi ngang qua, chỉ cách mặt anh ta vài inch. Michael thở hổn hển và nhảy lùi lại, nhìn về hướng mà con dao rựa bay tới. Ở đó, anh ta thấy một người đàn ông cao hơn anh, đang thở hổn hển trong chiếc mặt nạ khúc côn cầu.
Jason Voorhees
Jason Voorhees
*Tuyệt.* Jason nghĩ. /Tôi đã bỏ lỡ./
Đôi mắt của Michael mở to dưới lớp mặt nạ, và anh nghĩ đến việc bỏ chạy. Nhưng anh đã không làm vậy. Thay vào đó, anh quay lại đối mặt hoàn toàn với người đàn ông bí ẩn, rút con dao nhà bếp ra. Anh lao vào người đàn ông, bất kể anh ta là ai, và đâm anh ta vào bụng. Michael chắc chắn rằng anh ta đáng lẽ phải chết.
Nhưng anh ấy đã không làm thế.
Jason túm lấy cổ họng Michael và tiến hành siết cổ anh ta. Michael thở hổn hển nhưng không thở được, và vì thế mà anh ta bất tỉnh khi Jason ném anh ta xuống đất và bỏ đi, nghĩ rằng người phàm đã chết do thiếu không khí.
Tuy nhiên, điều Jason không biết là Michael chắc chắn không phải là người phàm.
Và chắc chắn là anh ấy chưa chết.
Michael đứng dậy theo cách rùng rợn kinh điển của mình là đứng sau lưng ai đó. Anh ta đứng dậy, cầm lấy con dao và ném vào tên sát nhân cao hơn, và con dao đâm vào lưng Jason.
Michael Myers
Michael Myers
/Khoan đã... Anh ấy cao hơn tôi sao?! CÁI QUÁI GÌ VẬY?!?! SAO CÓ THỂ ĐƯỢC VẬY?!?!?!/ Michael kêu lên trong đầu anh, ngay trước khi Jason quay lại và nhìn chằm chằm vào Michael với vẻ mặt hoàn toàn sốc.
Jason Voorhees
Jason Voorhees
*Cái quái gì thế...? ANH ẤY VẪN CÒN SỐNG SAO?!?! LÀM SAO MÀ...?!* Jason nghĩ, quan sát kẻ nhỏ bé hơn và nguy hiểm nhất mà anh từng gặp kể từ khi Freddy đang đứng trước mặt anh.
Cả hai chỉ nhìn nhau một lúc, không biết phải làm gì tiếp theo vì quá sốc khi biết người kia vẫn còn sống.
Sau đó cả hai đều nghĩ cùng một lời :
Cả hai
Cả hai
*Nếu muốn đánh bại anh ta, bất kể là ai, tôi sẽ phải dốc toàn lực.*
Cả hai mắt đều tối sầm lại và tập trung khi cả hai chạy về phía nhau, đúng vậy, họ chạy. Họ phải làm vậy. Họ nghĩ rằng đó là cách duy nhất để ngăn cản đối phương.
Michael rút con dao ra khỏi lưng Jason và bắt đầu chém anh ta, Jason né được một vài đòn, nhưng anh ta quá chậm đối với hầu hết chúng. Sau đó, Jason chạy tới, lấy con dao rựa của mình ra khỏi cây và bắt đầu đuổi theo Michael bằng nó. Sự khác biệt duy nhất là Michael né được những đòn tấn công này một cách dễ dàng. Điều này chỉ khiến Jason tức giận hơn khi Michael tiếp tục né đòn anh ta, và anh ta liên tục bị đánh. Cuối cùng, Jason tức giận đến nỗi anh ta thả rơi con dao rựa và bắt đầu cố đấm Michael thay vào đó. Michael, trở nên hơi quá tự tin, bị đánh và bay vào một cái cây được đặt ở vị trí thuận tiện. Anh ta mất một giây để hồi phục, chỉ là một giây quá lâu. Jason chạy về phía anh ta và đâm anh ta vào bụng. Máu chảy ra từ miệng Michael, và sau đó anh ta tức giận. Đôi mắt của anh ta lóe lên sự tức giận khi anh ta lao vào Jason như một ninja điên cuồng, mọi đòn đánh đều trúng vào tên sát nhân cao hơn, và không trúng vào tên tâm thần thấp hơn. Tuy nhiên, điều mà cả hai không nhận ra là họ đang tiến gần đến một vách đá nhỏ với mỗi bước chân họ thực hiện trong cuộc chiến.
Và khi họ nhận ra thì đã quá muộn.
Jason rơi khỏi vách đá trước, nhưng trước đó đã kịp giữ chặt bộ đồ thợ máy của Michael, kéo anh ta xuống. Cả hai đều ngã xuống khoảng một nửa vách đá khi nó bằng phẳng với mặt đất ở dưới cùng, cả hai đều bất tỉnh.
Jason là người đầu tiên tỉnh lại và thấy Michael nằm đè lên người mình, bất tỉnh.
Sau đó, Michael tỉnh dậy. Anh lắc đầu một chút, cố gắng để mắt mình tập trung trở lại. Khi chúng tập trung trở lại, anh phát hiện ra rằng mình đang nằm trên người Jason vẫn còn hơi choáng váng. Mắt anh mở to, và anh đỏ mặt dưới chiếc mặt nạ nhợt nhạt.
Và tại sao anh ấy lại đỏ mặt? Bởi vì thậm chí chưa đến một ngày trước anh ấy còn tra cứu từ "sex" trên Internet, và đoán xem sao?! Trang web anh ấy nhấp vào có hình ảnh. Fucking. Hình ảnh. Jason cũng đã tra cứu thuật ngữ này gần đây, và khi anh ấy thấy mắt người đàn ông kia mở to, anh ấy mất một giây, nhưng rồi anh ấy nhận ra lý do. Anh ấy cũng đỏ mặt.
... Và thế là hai kẻ giết người ngồi/nằm đó khoảng 5 giây, không biết phải làm gì. Sau đó, cả hai đều nhảy lên cao khoảng 10 feet và chạy đi cách nhau vài feet (XD phản ứng thật ngây thơ!!!). Cả hai lại nhìn nhau chằm chằm, mắt mở to, và rồi họ nhớ ra rằng họ đã đánh nhau. Cả hai đều nheo mắt nhìn nhau, nhưng không hiểu sao, Michael cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, nên anh quyết định kết thúc cuộc chiến này.
Anh ta quay lại và chạy như điên. Và bạn có thể đoán được không? Jason đã đuổi theo anh ta.
Michael Myers
Michael Myers
*Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!! hắn đang đuổi kịp!!!* Michael nghĩ khi chạy khỏi tên sát nhân to lớn và rõ ràng là nhanh hơn. *Hoặc là thế hoặc là mình đang chậm lại...* Michael nghĩ.
Sau đó, anh nhìn thấy thứ gì đó quen thuộc. Có thể thế không?! Đúng thế! Anh nhận ra khu rừng mà anh giờ gọi là nhà ở đằng xa, cách anh không quá 100 yards.
Với hy vọng mới tìm thấy này, Michael đột nhiên lấy lại được sức mạnh, và chạy trốn khỏi tên sát nhân kia. Đột nhiên anh dừng lại khi không còn nghe không còn nghe thấy tiếng dao rựa chém loạn xạ phía sau nữa. Anh quay lại và thấy Jason chỉ đứng đó nhìn chằm chằm, rồi thận trọng bước về phía người đàn ông lạ mặt. Nhưng anh đã đi quá xa một bước. Jason lại lao vào anh, Michael lùi lại và Jason dừng lại. Đôi mắt của tên tâm thần sáng lên tò mò và thích thú khi hắn đặt một chân qua ranh giới vô hình, và kết quả là nó gần như bị chặt đứt. Hắn đã làm như vậy ba hoặc bốn lần trước khi Jason nổi điên và bước qua ranh giới.
Và, một lần nữa, Michael chạy như điên trở về nhà mới của mình, nghĩa là ngôi nhà thật sự. Khi Michael làm vậy, anh bỏ lại một Jason khó chịu, tức giận, thất vọng, nhưng trên hết là bị mê hoặc.
_______
Elvira VN (Author)
Elvira VN (Author)
Và vậy là, chương đầu tiên đã được viết. Trích dẫn/Khoảnh khắc yêu thích của tôi: XD phản ứng thật là trong sáng!!! Trích dẫn/Khoảnh khắc tôi không thích nhất: Ummm..... Tôi không biết :,) Nhân vật yêu thích của tôi: Jason Voorhees :D Cảnh tôi yêu thích nhất: ...Khu rừng... :).? Chủ đề: Nếu bạn gặp một người Jaysoan và làm anh ta tức giận như Mikey đã làm, hãy chạy thật nhanh và bạn sẽ ổn thôi... (nhiều khả năng là vậy :>) Thôi, tôi không còn gì để nói nữa nên là..... BYEEEEEE >:3 À mà nhớ ghé qua coi truyện Scarling của Miss. Reykami nha hay lắm đóa mấy chế :3 [Mr.Scarletella X Mr. Crawling] Ta thích ngươi! (mới viết chương đầu mà đã được 2094 chữ rồi! :0)

Vũ khí biến mất

Chương 2: Vũ khí biến mất
_______
Khi Michael Myers về nhà, anh nằm vật xuống chiếc giường cũ kỹ, đầy bụi và gần như ngủ thiếp đi ngay lập tức. Tuy nhiên, ngay trước khi ngủ, anh đã suy ngẫm về ngày hôm trước của mình.
1.) Anh ấy đã thức dậy. 2.) Anh ấy đã ăn sáng. 3.) Anh ấy ra ngoài để tập thể dục. 4.) Anh ấy nhớ lại cách anh ấy đã không giết được em gái mình. 5.) Anh ấy tức giận. 6.) Anh ấy đi khắp nơi phàn nàn trong đầu trong một hoặc hai giờ. 7.) Anh ấy bị lạc. 8.) Anh ấ đã đánh nhau với một gã mà anh thậm chí còn không biết. 9.) Trong lúc chiến đấu, anh ta đã hạ cánh ở một tư thế khó xử trên người anh chàng đó. 10.) Anh ấy mệt mỏi, bỏ cuộc chiến và chạy như điên. 11.) Anh ấy đã tìm được đường về nhà. 12.) Anh ta làm phiền anh chàng mà anh ta đã đánh nhau cho đến khi anh chàng đó tức giận. 13.) Anh ta chạy như điên, lần này không dừng lại cho đến khi về đến nhà mình.
Michael Myers
Michael Myers
*Hử.* Michael nghĩ. /Thật khó hiểu./ Và rồi anh chìm vào giấc ngủ yên bình.
------
~Trong khi đó, tại Trại Crystal Lake~
Jason đóng sầm cánh cửa cabin cũ của mình lại. Anh ấy đã có một ngày dài như vậy. Đầu tiên, anh ấy phải trèo ra khỏi hồ sau trận chiến lớn với Freddy, và sau đó tất cả những gì anh muốn làm là thư giãn. Nhưng KHÔNGGGGG! Chúng ta không thể để điều đó xảy ra, phải không?! Không, anh phải chiến đấu với một gã bất tử chết tiệt nào đó, và gần như bị đánh bại. Mặc dù, theo như anh có thể nói, bất kể gã kia là ai cũng bị đánh tơi tả, vì vậy cơ bản là hòa.
Jason thở dài thật to - này, hình như không ai có ai ở xung quanh, đây đúng không? và nằm xuống trên chiếc giường cũ của mình. Anh ấy đã ngủ thiếp đi chỉ sau vài giây.
------
Michael thức dậy vào sáng hôm sau với ánh nắng chiếu vào mắt. Anh rên rỉ trong đầu và trở mình. Sau đó, đồng hồ báo thức của anh réo, Anh trừng mắt nhìn nó và đâm nó bằng con dao nhà bếp của mình.
Michael Myers
Michael Myers
/Cái đồng hồ báo thức chết tiệt! Giờ thì mình để con dao nhà bếp ở đâu nhỉ? Ừm.../ Anh nói nhỏ, nhìn xung quanh phòng một cách buồn ngủ.
Anh nhắm mắt lại trong sự ghê tởm tột độ, vì tiếng chuông báo thức vẫn đang reo. Anh càng bực mình hơn với từng giây trôi qua, cho đến khi anh không thể chịu đựng được nữa và chỉ bóp nát thứ đó giữa hai bàn tay trần, mắt giật giật vì bực mình.
Anh ném phần còn lại của chiếc đồng hồ báo thức sang một bên, và nhận ra rằng anh sẽ không thể ngủ lại được nữa nếu anh cố gắng. Và thế là, anh thức dậy, đi tắm, mặc quần áo, bộ đồ thợ máy thường ngày của anh, rồi lục tung cả nhà để tìm con dao. Có thể với người khác thì nó chẳng có vẻ gì to tát, nhưng với Michael, con dao đó rất đó rất quan trọng với anh. Đó là con dao mà anh đã dùng để giết chị gái mình, con dao đầu tiên khiến anh phải vào viện tâm thần khi còn nhỏ. Nếu anh không thể thoát khỏi những gì mình để làm, thì con dao đó cũng vậy. Anh đã xoay xở để lấy nó ra khỏi ngôi nhà cũ của mình khi lần đầu trốn thoát, và đã dùng nó it nhất ba lần. Con dao đó giống như quá khứ, hiện tại và tương lai của anh được gói gọn trong một. Nghe có vẻ điên rồ, nhưng anh yêu con dao đó, và anh không định buông nó ra.
Và rồi anh nhớ ra.
Michael Myers
Michael Myers
/Chết tiệt./ Anh nghĩ. *Tôi để nó ở chỗ tôi đã đánh nhau với gã điên đó hôm qua ở... Cái gì thế? Bristol Rake à...? Stamp Diamond Make? Bất cứ thứ gì. Tôi thực sự không quan tâm miễn là tôi có thể lấy lại con dao của mình...*
Và thế là, Michael có một nhiệm vụ mới trong ngày: giải cứu con dao của mình mà không bị tên quái dị kia nhìn thấy... dù tên gọi là gì đi nữa. Michael bước ra khỏi cửa với quyết tâm hoàn thành mục tiêu này trong đầu. Cái gì? điều anh không nhận ra là không dễ để trốn khỏi Jason Voorhees, và rằng hôm nay anh sẽ mất đi thứ gì đó quan trọng.
------
Michael Myers
Michael Myers
*Được rồi, cho đến giờ thì mọi việc vẫn ổn...* Michael nghĩ khi anh bước đi thật nhẹ nhàng qua khu rừng...
Michael Myers
Michael Myers
/HỒ CAMP CRYSTAL!!!!! ĐÚNG RỒI!!!/ Anh ấy thốt lên trong đầu, mỉm cười rạng rỡ dưới lớp mặt nạ. Cái tên đó đã ám ảnh anh ấy kể từ khi anh ấy thức dậy sớm hơn vào ngày hôm đó.
Sau đó, anh nhìn thấy nó, con dao của anh, ngay trên mép vách đá nhỏ. Anh đi đến đó, nhặt nó lên, và thở phào nhẹ nhõm. Anh bắt đầu đi về nhà (anh khá tự tin rằng lần này anh có thể tìm được đường về.) vui vẻ cầm con dao.
Nhưng liệu có điều gì thực sự đơn giản như vậy trong câu chuyện này không? Tất nhiên là không!!! Vậy thì sẽ rất nhàm chán!!! Và bạn có thể đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Trước khi Michael kịp bước thêm một bước nữa, một con dao rựa bay đến đầu anh. Một lần nữa. Anh nhìn về nơi nó bay đến, và Jason đang ở đó, trừng mắt nhìn Michael với vẻ chết chóc (bạn đoán đúng rồi!).
Michael Myers
Michael Myers
/Ồ THÔI NÀO!!!/ Michael hét lên trong đầu. /Mình sẽ không bao giờ được nghỉ ngơi ở đây, phải không?!/ Mặc dù Michael đang nguyền rủa thế giới trong đầu, chỉ có đôi mắt anh ta cho thấy sự tức giận và khó chịu.
Kẻ tâm thần hàn dao nhà bếp chuẩn bị chiến đấu với kẻ giết người đeo mặt nạ khúc côn cầu điên loạn, muốn trả thù cho ngày hôm qua.
Đôi mắt của Jason cũng cho thấy cảm xúc thật của anh. Và ngay lúc này, anh ta tức điên lên. Jason trừng mắt nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt mình, người cũng trừng mắt lại. Jason rút con dao rựa ra và lao vào người đàn ông thấp hơn, người giơ con dao nhà bếp lên để phòng thủ. Một lần nữa họ lại chém, đá, đấm và cào cấu người kia, cố gắng chế ngự họ. Tuy nhiên, điều đó không hiệu quả. Cả hai về cơ bản đều ngang tài ngang sức bất kể họ cố gắng thế nào.
Cuối cùng, họ lại gần vách đá một lần nữa. Và cả hai đều vấp phải nó và ngã. Một lần nữa. Điểm khác biệt duy nhất lần này là Jason đáp xuống trên người Michael, thay vì ngược lại.
Và lần này Michael là người đầu tiên tỉnh dậy. Và khi anh thấy Jason nằm bất tỉnh trên người mình, anh biết mình gặp rắc rối rồi. Anh không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để làm trong vài phút, và trước khi anh kịp làm bất cứ điều gì, Jason đã tỉnh dậy. Khi Jason tỉnh dậy, Michael buộc mình phải nằm im hoàn toàn.
Michael Myers
Michael Myers
*Mình biết là một nỗ lực rất xa vời, nhưng có lẽ nếu mình nằm im thì anh ấy sẽ không nhìn thấy mình..?* Anh đã nghĩ vậy.
Jason nhấc mình lên khỏi người Michael một chút, và ngẩng đầu lên. Lúc đó, hai kẻ giết người nhận ra rằng khuôn mặt của họ cực kỳ gần nhau, đủ gần để họ có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trong mắt kẻ kia. Sự nhận ra thể hiện trong đôi mắt to hơn của kẻ giết người khi hắn khóa mắt với Michael, và cuối cùng đỏ mặt.
Jason Voorhees
Jason Voorhees
*Sao mình lại đỏ mặt thế?! TỰ KIỀM CHẾ LẠI ĐI, MÌNH ĐANG CỐ GIẾT THẰNG NÀY ĐẤY!!!* Jason tự nghĩ khi anh ta nhanh chóng đứng dậy khỏi người Michael và chạy đến chỗ con dao rựa của mình chỉ cách đó vài mét, chuẩn bị tấn công lần nữa.
Tuy nhiên, khi Jason quay lại, Michael đã không còn ở đó. Anh ta quay lại, tìm kiếm tên tâm thần, nhưng thấy hắn đã biến mất không một dấu vết. Cho đến khi Michael nhảy xuống từ trên cây và trong khi hạ cánh, vật Jason từ phía sau. Michael đâm vào lưng Jason nhiều nhát bằng con dao nhà bếp, và cuối cùng Jason đã chịu đựng đủ rồi. Anh ta lật người lại, khiến Michael mất thăng bằng và ngã xuống. Jason vung con dao rựa của mình xuống, nhắm vào Michael, người đã chặn nó bằng con dao nhà bếp.
Điều tệ hại duy nhất là con dao không còn chịu được sức ép nữa và gãy làm đôi.
Thứ mà Michael Myers thích nhất trên thế giới vừa gãy làm đôi. Và nếu bạn từng thấy Michael Myers tức giận, bạn sẽ biết rằng điều đó không tốt. Và bây giờ, anh ấy TỨC GIẬN. Jason gặp rắc rối rồi. Michael đứng dậy và nhìn vào nửa con dao nhà bếp anh ta cầm trên tay với đôi mắt choáng váng. Sau đó, đôi mắt anh ta trở nên sắc bén, chạm vào mắt Jason, và anh ta ném nửa con dao xuống đất với lực đủ mạnh để tạo ra một cái hố nhỏ.
Jason Voorhees thường không sợ bất cứ thứ gì, ngoại trừ nước. Anh ta sợ thứ đó. Tuy nhiên, đối với một kẻ tâm thần thấp bé (thật ra là thấp bé so với anh ta), Jason chắc chắn có thể tạo ra một ngoại lệ. Jason biết qua ánh mắt của ai đó về cách phản ứng với tình huống cụ thể mà anh ấy đang gặp phải. Và ngay lúc này, lựa chọn tốt nhất có vẻ là CHẠY.
Ánh mắt của Michael không bao giờ nói dối, và Jason biết ngay lúc đó rằng anh đang gặp rắc rối lớn.
Michael lao vào Jason, có lẽ là người tức giận nhất từ trước đến nay. Anh ta né được cú đấm của Jason, né được mọi thứ. Như tôi đã nói ở chương trước: anh ta là một ninja thực thụ.
Hai kẻ giết người lăn vào nhau và bắt đầu đánh nhau trên mặt đất, lật ngược theo mọi hướng. Khi cả hai cuối cùng dừng lại, Jason đã đè Michael xuống, và kết quả là Michael phải vật lộn bên dưới anh ta. Cuối cùng Michael dừng lại, cả hai đều thở hổn hển vì chiến đấu quá dữ dội.
Lúc đó cả hai đều nhận ra một đều kì lạ: họ đã xoay xở để đổi mặt nạ nhau trong lúc chiến đấu.
Cả hai đều sững sờ, mắt mở to và nghĩ:
Cả hai
Cả hai
*...Cái quái gì thế này..?*
Sau đó Jason từ từ đứng dậy khỏi Michael và đứng dậy. Michael thận trọng làm theo. Đôi mắt họ không còn tỏ ra tức giận nữa, chỉ thận trọng và "chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Jason quay đi khỏi Michael và tháo mặt nạ ra, đưa cho tên tâm thần trong khi nhìn theo hướng khác. Mắt Michael mở to ngạc nhiên nhìn tên sát nhân cao lớn hơn. Tuy nhiên, anh vẫn làm như vậy. Cả hai lấy lại mặt nạ của nhau, đeo vào, rồi quay lại, vẫn cảnh giác với người kia.
Họ không biết chính xác phải làm gì bây giờ. Sau đó, Michael quay lại và bắt đầu bước đi khỏi Jason, và vì một lý do nào đó, Jason không để anh ấy làm vậy.
Trong khoảng 5 phút, tất cả những gì bạn có thể thấy ở đường chân trời là một kẻ tâm thần thấp bé đang chạy trốn khỏi một kẻ giết người cao lớn với con dao rựa trên tay.
------
Sau khi Michael về nhà, anh có rất nhiều câu hỏi. Anh đã tra cứu "Trại CRYSTAL LAKE" trực tuyến và những gì anh tìm thấy đã khiến anh bị sốc. Anh đọc về một cậu bé khoảng 12 tuổi đã chết đuối tại một trại hè có tên là 'Trại CRYSTAL LAKE' khi các cố vấn trại không để mắt đến cậu. Kết quả là, mẹ cậu đã nổi cơn thịnh nộ, giết chết tất cả những người mà bà có thể tìm thấy đang thực hành, đặc biệt là các ủy viên hội đồng.
Sau đó Michael phát hiện ra một điều rất thú vị: cô ta đã dùng dao rựa để đuổi theo bọn họ.
Michael Myers
Michael Myers
*Có phải là cùng một con dao rựa mà hắn đã dùng để tấn công tôi không..?* anh tự hỏi.
Sau đó, anh nhún vai và đọc tiếp. Anh cũng phát hiện ra rằng mẹ anh ta cuối cùng cũng bị giết bằng cùng một con dao rựa, đầu bà bị chặt đứt trong quá trình đó. Sau đó, bài báo kể về việc bất khi nào có người đi lang thang vào khuôn viên của Trại Crystal Lake, một kẻ giết người đeo mặt nạ khúc côn cầu, thường dùng dao rựa, sẽ đuổi theo họ.
Nhưng anh vẫn không thể tìm thấy tên.
Anh tìm kiếm mãi cho đến khi tìm thấy thứ mình cần: tên kẻ giết người là Jason Voorhees, và bên dưới có một bức ảnh mờ trông giống hệt người đàn ông mà Michael đã chiến đấu.
Michael Myers
Michael Myers
*Jason...* Michael tự nghĩ, thích cách tên mình phát âm.
Không hiểu sao, Michael thấy mình mỉm cười.
Michael Myers
Michael Myers
*Hử.* anh nghĩ. /Có lẽ nơi mới này sẽ không còn nhàm chán nữa./
------
Trở lại Trại Crystal Lake, Jason cũng có nhiều câu hỏi về tên tâm thần thấp bé. Anh nhìn quanh khuôn viên của trại bỏ hoang, và sau khoảng một giờ, anh tìm thấy một chiếc máy tính đang hoạt động.
Vì anh ấy không có địa điểm cụ thể hoặc bất cứ thứ gì tương tự để tìm kiếm, nên việc tìm kiếm thông tin của anh ấy mất nhiều thời gian hơn. Thực tế là ba ngày. Này, không phải là anh ấy có việc gì tốt hơn để làm.
Anh ấy vừa định bỏ cuộc với sự thất vọng và phá hủy máy tính khi có thứ gì đó lọt vào mắt anh ta. Anh ta nhấp vào liên kết đến "Bệnh viện tâm thần Haddonfield" và nhìn quanh trang web một lúc. Máy tính của anh ta được giấu kín, vì vậy hệ thống an ninh của Bệnh viện tâm thần không phát hiện ra anh ta.
Anh ta lướt qua vô số tên và độ tuổi, cố gắng tìm thứ gì đó hữu ích. Cuối cùng, ở phần kín đáo nhất của trang web, anh ta đã tìm thấy thứ gì đó.
Có vẻ như một trong những bệnh nhân đã trốn khỏi bệnh viện gần đây, đi theo em gái mình. Anh ta đã không giết được em gái mình, nhưng vẫn trốn thoát và không thấy đâu cả.
Jason quyết định tìm hiểu sâu hơn về thông tin của người đàn ông này:
Khi còn là một cậu bé, anh đã lớn lên trong một gia đình bạo hành, và cha mẹ anh đánh anh và bỏ mặc anh hầu như mỗi ngày. Tuy nhiên, họ hoàn toàn YÊU MẾN hai chị gái của anh. Họ luôn được chiều chuộng và có được tất cả những điều tốt đẹp.
Điều đó khiến anh vô cùng tức giận.
Cuối cùng, vào đêm Halloween, một điều gì đó bên trong anh ấy đã tan vỡ. Ăn mặc như một chú hề, anh ta đi vào phòng chị gái mình; cô ấy đang chải tóc dài khi cậu bé lẻn đến sau cô ấy. Anh ta đâm cô ấy 31 nhát bằng một con dao nhà bếp mà anh ta lấy khi không có ai nhìn thấy. Anh ta chỉ mới 6 tuổi, và...
Jason đọc tên của tên tâm thần mà anh hy vọng là người mà anh đã chiến đấu cách đây chưa đầy ba ngày, và đọc dòng chữ đầu: /...tên hắn là Michael Myers.../ Và bên dưới có hình ảnh mờ nhạt của một người đàn ông đeo mặt nạ trông giống hệt người mà hắn đã chiến đấu.
Jason Voorhees
Jason Voorhees
*Michael...* Jason tự nghĩ, thích cái tên nghe như thế nào. Sau đó anh tự cười khẩy. /Có lẽ bây giờ ở đây sẽ không còn buồn chán nữa./
------
Đến cuối tuần, Michael đã không cố nghĩ đến người đàn ông lạ mặt mà anh gặp trong rừng, người gần như đã đánh bại anh, nhưng anh không thể làm gì được. Phần tệ nhất là, Michael thậm chí còn không biết tại sao anh lại nghĩ nhiều đến người người đàn ông bí ẩn đó, người mà anh biết tên là Jason. Có lẽ là vì họ có phong cách chiến đấu giống nhau, cùng một loại vũ khí, cả hai đều ngang tài ngang sức trong trận đầu tiên đó, Michael không biết. Điều duy nhất anh biết là:
Có điều gì đó ở Jason...
Và ở đâu đó trong một căn nhà bỏ hoang trong rừng, Jason cũng đang nghĩ như vậy về Michael.
_______
Elvira VN (Author)
Elvira VN (Author)
Viết được 2994 chữ! :0

Kẻ thù mới

Chương 3: Kẻ thù mới
_______
Trong vài tuần tiếp theo, Michael tập trung sửa sang ngôi nhà mới của mình, còn Jason, với bản tính của một Jason, đã giết bất kỳ ai đi vào nhà anh ta.
Michael đôi khi đi lang thang vào rừng khi anh không muốn làm việc nhà và không có việc gì tốt hơn để làm. Đôi khi anh đi lang thang gần biên giới và nhìn thấy Jason. Anh đã gần như giơ ngón tay giữa ra hiệu cho hắn một lần để chế nhạo hắn, nhưng sau đó tên tâm thần nhớ ra rằng hắn sẽ quá mệt mỏi vì làm việc để có thể chạy trốn để bảo toàn mạng sống.
Và, mặc dù Jason không hẳn thích người hàng xóm mới của mình, nhưng anh cũng không thực sự ghét anh ta. Miễn là anh chàng *Michael,* anh tự sửa trong đầu, tránh xa Trại Crystal Lake, anh vẫn ổn với anh ta. Nhưng anh hoàn toàn muốn giết Michael bất cứ khi nào anh ta cố tình đi bộ ngay bên kia biên giới đến Trại Crystal Lake để lừa Jason đi bộ đến đó, rồi chạy khi nhìn thấy Jason ở đằng xa.
Jason gần như đuổi theo anh ta một vài lần, cũng vậy.
Mặc dù hai kẻ giết người không ưa nhau, nhưng họ đã quen với việc ở bên nhau và phần nào mong chờ được gặp nhau mỗi hai tuần hoặc hai tuần một lần.
Sau đó, một tuần, Jason không hề nhìn thấy Michael. Jason nhún vai, và thực sự không nghĩ nhiều về điều đó. Rồi một tuần nữa trôi qua. Và một tuần nữa.
Jason bắt đầu lo lắng. Một ngày nọ, khi anh ở nhà, các vì sao và mặt trăng đang chiếu sáng...
Jason Voorhees
Jason Voorhees
*Sao anh ấy lại bị đưa trở lại bệnh viện tâm thần..?* Jason tự nghĩ, nhìn chằm chằm lên trần nhà đến phòng anh ấy.
Jason Voorhees
Jason Voorhees
*Ôi, thôi nào! Tôi không biết anh chàng đó hay gì cả!!!!! Tại sao tôi phải lo lắng về anh ta chứ?!* anh ấy hét lên với chính mình, nhíu mày và trừng mắt.
Anh ấy thở dài, rồi trở mình và cố gắng ngủ một chút.
Tuy nhiên, ngay trước khi nhắm mắt lại, anh thề rằng mình có thể ngửi thấy mùi thịt cháy, rồi nghe thấy tiếng cười ma quái của đối thủ gần đây nhất, Freddy.
Mắt Jason mở to.
------
~Đầu tuần đó...~
Michael thở dài, vì anh vừa mới sửa xong mái nhà mới của mình. Nó đã đi một chặng đường dài. Nó gần như bị phá hủy hoàn toàn khi anh bắt đầu sửa chữa, và bây giờ nó đã được sửa được một nữa. Michael đặt những dụng cụ anh đang sử dụng xuống, thở dài, và quyết định đi dạo. Cuối cùng anh cũng thấy mệt, và sau đó quyết định ngủ một giấc.
Michael Myers
Michael Myers
*Nhưng ngôi nhà xa quá...* anh ta rên rỉ, nhìn lại về hướng nhà mình.
Anh thở dài rồi ngồi phịch xuống gốc cây, nhắm mắt lại.
***
Một lúc sau, Michael giật mình tỉnh dậy. Anh ấy đã gặp ác mộng. Chỉ có điều anh ấy không nhớ rõ đó là gì...
...Sau đó Michael nhận ra rằng đã là nửa đêm. Anh ấy đứng dậy khỏi cây vẫn hơi hoang tưởng, và về nhà. Anh ấy không thể ngủ lại được nữa nếu anh cố gắng, vì vậy như thường lệ, anh ấy chỉ thức, lên mạng, đọc sách, v.v.
Đến sáng, Michael đã kiệt sức. Vì vậy, anh ấy ngủ. Một lần nữa.
Sau đó, anh ấy lại gặp ác mộng. Và một cơn ác mộng khác vào lần tiếp theo anh ấy ngủ. Cái đó ngày càng thường xuyên hơn, và vì thế Michael ngủ ngày càng ít hơn. Kết quả là, anh ấy làm việc nhà để giết thời gian, không một lần vào rừng để gặp người đàn ông đó, *Jason,* anh ấy tự sửa trong đầu, trong tổng cộng hai tuần.
Sau đó, anh bắt đầu nhớ lại những cơn ác mộng. Chúng thật kinh khủng. Thật kinh hoàng. Nhưng điều mà anh nhớ nhất là một người đàn ông có bàn tay có móng vuốt...
------
Lúc đó khoảng 2 giờ sau nữa đêm. Michael thức dậy khỏi giường và quyết định đi dạo quanh rừng, hy vọng đánh thức Jason dậy và chọc giận anh ta.
Này, ít nhất thì cũng có việc gì đó để làm.
Và thế là anh ta lang thang khá lâu, và vẫn không thấy Jason đâu. Vậy nên anh ta đi thêm một đoạn nữa. Và nhiều hơn nữa. Và nhiều hơn nữa. Và nhiều hơn nữa. Vẫn chẳng thấy gì. Vì trời tối, Michael không thể nhìn rõ lắm, và bắt đầu nghĩ rằng mình đã bị lạc. Tuy nhiên, ý nghĩ này nhanh chóng trôi vào quên lãng khi anh ngồi xuống bên cạnh một cái cây, không thể che giấu được sử mệt mỏi của mình lúc này.
Sau khoảng 5 phút, Michael nhanh chóng mở mắt ra.
Michael Myers
Michael Myers
*Phải thức dậy thôi...* Anh mệt mỏi nghĩ. Anh ngáp một cái và đứng dậy.
Tuy nhiên, điều anh không biết là anh vẫn đang ngủ dựa vào gốc cây, và vô tình đang đi sâu hơn, sâu hơn nữa vào cơn ác mộng.
Sau khoảng 15 phút, Michael không biết mình đang ở đâu. Và khi Michael bước đi, anh ấy có thể thề rằng những cái cây đang chuyển động.
Rằng mọi thứ đang thay đổi.
Michael đột ngột dừng lại khi nhận thấy một loại nhà máy nào đó trong rừng. Có điều gì đó sâu thẳm trong ruột bảo anh không nên đến gần nơi đó, hãy tránh xa ra.
Nhưng anh ấy không nghe.
Anh ta đi về phía tòa nhà giống như nhà máy và bước vào bên trong. Anh ta nhìn xung quanh; mọi thứ đều trong ánh sáng đỏ; im lặng đến kỳ lạ. Đột nhiên có một
Tiếng thét chói tai từ phía sau anh, và anh quay lại. Rồi anh nhìn thấy anh ta: người đàn ông có bàn tay đầy móng vuốt. Người luôn theo sau anh. Michael cảm thấy sợ hãi trong lòng; có điều gì đó không ổn.
Sau đó, người đàn ông lên tiếng.
Freddy Krueger
Freddy Krueger
Ông ta nói, "Ồ, thật là một bất ngờ thú vị. Con chó cái đã quay lại. Chúng luôn làm vậy...~"
Michael chỉ nghiêng đầu nhìn người đàn ông, không hề tỏ ra sợ hãi.
Freddy Krueger
Freddy Krueger
"Tôi thấy là anh vẫn không chịu nói... Thôi được. Cũng chẳng sao cả. Anh vẫn sẽ sợ hãi chạy trốn khi tôi xong việc với anh."
Một lần nữa, Michael chỉ nhìn chằm chằm. Rồi anh nhớ lại những suy nghĩ cuối cùng của mình trong cơn ác mộng lần trước: *Lần sau, tôi sẽ dốc toàn lực.*
Michael nheo mắt rồi lao vào người đàn ông.
Freddy Krueger
Freddy Krueger
"Ah, ah, ah giới thiệu luôn là điều đầu tiên. Tên tôi là Freddy Krueger, còn tên anh là gì?!"
Michael đột nhiên bị bay qua phòng mà Freddy thậm chí không chạm vào anh ta.
Sau đó Freddy nói câu nói kinh điển của mình:
Freddy Krueger
Freddy Krueger
"Anh không thể làm hại tôi ở đây. Anh đang ở trong thế giới của tôi. Vậy nên, chào mừng đến với thế giới của tôi, BITCH!!!"
Michael bay theo mọi hướng, đập vào ống nước, tường, cột điện, về cơ bản là mọi thứ có thể với anh ấy bị đánh. Trong khi đó Freddy chỉ cười một cách khó chịu, tận hưởng từng khoảnh khắc. Cuối cùng, Freddy thả Michael rơi xuống đất từ trên trần nhà. Michael không thể không rên lên khi anh ta đập xuống sàn nhà ở rất xa bên dưới anh ta, và ngất đi một chút.
Đôi mắt anh từ từ mở ra khi anh tỉnh lại, và từ từ nhấc mình lên khỏi mặt đất. Freddy tiến lại gần Michael, không nói gì, chỉ cười khúc khích với một nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt, Sau đó, bằng bàn tay phải có móng vuốt, anh chỉ vào Michael và búng ngón tay lên một chút nữa. Một lần nữa, Michael được nhấc lên khỏi sàn nhà, và anh nhăn mặt vì đau đớn.
Michael Myers
Michael Myers
*Tôi sẽ cảm thấy điều đó vào ngày mai...* anh nghĩ.
Freddy nhìn thẳng vào mắt Michael, quan sát gã đàn ông cao hơn một chút.
Freddy Krueger
Freddy Krueger
Sau đó, anh ta cười toe toét và nói, "Thật là đồ hèn nhát."
Michael quát lên với bình luận đó, đột nhiên thoát khỏi sự kìm kẹp của Freddy. Chân anh chạm đất, và anh cầm lấy con dao nhà bếp. Lao vào Freddy, và đâm anh ta bằng tất cả sức mạnh đó anh ấy đã chiến đấu với người đàn ông bị bỏng.
Sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra: Freddy biến mất vào không khí. Michael nhìn quanh tìm Freddy, và đột nhiên đèn chuyển sang màu xanh đen. Michael nhìn quanh, biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Anh ta quay ngoắt lại, cố gắng nhìn thoáng qua Freddy. Tất cả những gì anh ta nghe thấy là tiếng cười của Freddy. Xung quanh anh ta.
Anh ta đột nhiên nhìn thấy một tấm gương và nhìn vào đó. Mắt anh ta mở to khi anh ta nhìn thấy chính mình trong gương. Chỉ có điều không phải Michael đang nhìn lại. Đó là anh ta. Michael khi anh ta còn là một đứa trẻ, mặc trang phục chú hề, cầm con dao đẫm máu. Con dao mà anh ta đã dùng để giết chị gái mình.
Michael Myers
Michael Myers
Michael thở hổn hển và lùi xa khỏi tấm gương, quay lại. *Đừng nghĩ về điều đó đừng nghĩ về điều đó đừng nghĩ về điều đó!!!* anh hét lên trong đầu, cố gắng bình tĩnh lại.
Tiếng cười của Freddy đột nhiên lại vang lên, và lần này là người đàn ông có móng vuốt nói:
Freddy Krueger
Freddy Krueger
"Vậy là cuối cùng anh cũng sợ điều gì đó rồi!"
Michael cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo khi một cơn gió thổi qua. Anh ấy nghe thấy tiếng cười và tiếng trẻ con hô vang "Lừa hay bị ghẹo!!!" liên tục.
Michael mở mắt mắt ra và thấy mình đang đứng trước ngôi nhà cũ của mình. Anh nhìn thấy một tờ báo trước mặt đất, ngày tháng ghi là 1980.
Michael Myers
Michael Myers
*Không...* Michael nghĩ. *Chuyện này... chuyện này không thể là sự thật!!!* Michael ôm đầu tuyệt vọng khi nhận ra đây là đêm anh giết chị gái mình.
Anh quay đi, và đột nhiên thấy mình lại nhìn chằm chằm vào gương. Điểm khác biệt duy nhất; anh đang nhìn lại chính mình khi còn là một đứa trẻ. Mắt anh mở to, nhìn vào chính mình, và nhận ra rằng lần này, hình ảnh phản chiếu không nói dối. Rồi anh bắt đầu di chuyển. Điều duy nhất là, anh không di chuyển chính mình. Bây giờ anh đang ở bên trong ngôi nhà cũ của mình, và anh cố gắng dừng lại, nhưng anh không thể. Anh với tay về phía ngăn kéo trên bếp đựng con dao nhà bếp. Anh đột nhiên chiến đấu một cách tuyệt vọng, cố gắng dừng lại. Đây là đêm mà mọi chuyện xảy ra. Khi anh mất đi khả năng chết.
Và điều đó làm anh ấy sợ. Anh ấy sợ lắm.
Ngay khi tay anh ta nắm lấy con dao nhà bếp, anh ta đã thoát ra. Điều duy nhất là đó chỉ là một trải nghiệm ngoài cơ thể; anh ta vẫn còn là một đứa trẻ, và anh ta chỉ có thể nhìn khi anh ta từ từ bước lên cầu thang đến phòng chị gái mình. Michael thực sự chạy về phía trước và đứng trước mặt mình, vung tay điên cuồng. Anh ta thậm chí không hề nao núng khi anh ta bước qua Michael thật sự.
Michael thở hổn hển và co rúm lại vì đau đớn khi Michael kia đi qua anh. Anh không cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng, căm ghét và lạnh lẽo. Ác độc.
Michael Myers
Michael Myers
*Đó có thực sự là tôi không..?* Michael tự hỏi. *Bác sĩ Loomis đã đúng... Tôi... Tôi là ác quỷ.* Michael nhìn xuống nơi anh đã ôm bụng, và nhận ra rằng anh đang chảy máu.
Michael dành một chút thời gian để tiêu hóa tình hình. Anh có thể thử quay đi và bỏ đi, để chuyện này xảy ra; này, anh vẫn ổn trong tương lai, vậy tại sao không để chuyện này xảy ra?
Michael Myers
Michael Myers
*Bởi vì tôi ghét bản thân mình vì đã để đêm này xảy ra ngay từ đầu.*
Michael đột nhiên nghe thấy giọng chị gái mình; "Michael!!!"
Michael Myers
Michael Myers
*KHÔNG!!!* Anh nghĩ, chạy lên cầu thang và đến phòng chị gái mình. *Judith!!!* anh hét lên trong đầu khi thấy cô ấy ngã gục.
Anh ta quay lại, và bắt đầu cười một cách quỷ quyệt. "Ồ, đừng lo lắng," Anh nói, liếm máu trên con dao. Michael thực sự có thể nếm được nó. "Trò vui vẫn chưa kết thúc đâu!"
Sau đó, Michael thấy mình đang tiến về phía trước trong thời gian, thấy mình giết vô số thành viên trong gia đình và bất kỳ ai dám cản đường mình. Michael phát triển cùng với tất cả những người đồng cấp của mình, nghĩa là anh ta liên tục thay đổi trông giống họ. Mỗi lần Michael giết ai đó, anh ta có thể cảm nhận được nỗi đau của họ. Nỗi đau dữ dội khiến anh ta MUỐN chết. Anh ta cảm thấy hộp sọ mình bị đập vỡ, bị treo cổ, bị đâm, bị gãy cổ, rơi xuống từ một mái nhà, bị giật điện, bị bắn, bị đánh bằng nhiều vật khác nhau - đau đớn quá!
Nhưng vẻ mặt của mọi người... Đó là phần khó khăn nhất mà anh phải chứng kiến. Họ quá sợ chết, họ kinh hãi. Về anh. Đối với Michael, điều đó làm anh đau đớn, tổn thương, và thậm chí không quan tâm.
Sự căng thẳng về tinh thần thật không thể tin được.
Cuối cùng, vụ giết người đã dừng lại vào khoảng thời gian ông 60 tuổi. Toàn bộ dòng máu của ông đã biến mất. Ông có thể cảm thấy điều đó khi nhìn quanh khu vực nhỏ bé, mờ nhạt mà ông đang ở.
"Michael? Anh có nghe thấy tôi không, Michael?" Michael kia ngẩng đầu lên và nhìn quanh, cố gắng tìm xem giọng nói đó phát ra từ đâu. Đó là giọng của Tiến sĩ Loomis; giờ thì nó phát ra từ đâu?
"Michael, đã đến lúc rồi. Thời điểm của anh... cuối cùng cũng đã đến. Đừng chống lại nó, Michael. Anh đã dành cả cuộc đời để nuôi dưỡng bóng tối trong tâm hồn mình. Và bây giờ là lúc chính bóng tối đang giết chết anh, đúng không?" Michael kia nhìn sang một bên dưới lớp mặt nạ, cố gắng chặn giọng nói của ANH ta ra, nghĩ rằng đó chỉ là chứng rối loạn phân liệt. Tuy nhiên, giọng nói vẫn không dừng lại. "Thật đáng tiếc, Michael. Thật đáng tiếc khi anh để bóng tối này nhấn chìm anh. Anh để nó trở thành anh." Michael kia nhìn xuống, để toàn bộ sức mạnh của câu nói đó thấm vào khi Tiến sĩ Loomis tiếp tục nói. "Và điều gì? Cả gia đình anh đã biến mất, Michael. Dòng máu đã bị cắt đứt. Điều đó khiến anh cảm thấy thế nào, Michael?"
Đột nhiên, cả hai Michael đều cảm thấy một cơn đau khủng khiếp ở ngực, một cơn đau tệ hơn bất kỳ cơn đau nào họ từng gặp trước đây. Họ không thể không đặt một tay lên ngực vì đau, nó đau quá. "Anh có hài lòng không? Ý nghĩ biết rằng tất cả những người từng có thể yêu thương anh giờ đã chết... có làm anh hài lòng không, Michael?"
Câu nói rằng gia đình anh có thể yêu anh thực sự đã chạm đến tên sát nhân đeo mặt nạ. Michael cố gắng bịt tai, phớt lờ cơn đau, nhưng chẳng có tác dụng gì. Những lời của bác sĩ cũ cứ ám ảnh anh mãi.
Như những con sóng không bao giờ kết thúc. "Máu của họ ở trên tay anh. Máu của những người vô tội ở trên tay anh. Và giờ đây, như mọi cuộc hành trình, cuộc hành trình của anh sắp kết thúc. Đau lắm, phải không?" Michael vung tay và tát vào không khí, cố gắng dừng bắt anh dừng lại, để cơn đau dừng lại, để mọi thứ dừng lại!!! Michael quỳ xuống vì đau, nhưng giọng nói đó không bao giờ dừng lại.
"Anh nghĩ rằng anh có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim đen tối của mình bằng cách thực hiện những hành động tàn bạo đó, nhưng sâu thẳm bên trong, anh biết rõ hơn, phải không? Anh biết rằng điều đó sẽ không bao giờ giúp ích cho anh, nhưng anh vẫn chống lại nó. Điều gì đã thúc đẩy anh, Michael? Điều gì đã khiến anh tiếp tục?" Michael cảm thấy như mình đang bị thiêu đốt, tan chảy và tan vỡ từ bên trong ra bên ngoài. Anh bịt tai khi khuôn mặt anh nhăn nhó vì đau đớn không thể tin được bên dưới chiếc mặt nạ.
"Giờ thì đã quá muộn rồi. Chính sức mạnh đã tạo ra con người anh bây giờ lại là nguồn gốc cho sự diệt vong của anh. Khá là mơ mộng, phải không?" Michael kia run rẩy khi anh tháo mặt nạ nạ ra và cầm nó trên tay. "Một kết thúc xứng đáng cho một cơn ác mộng khủng khiếp."
Michael kia ném mặt nạ xuống đất và hét lên hết cỡ. Michael thực sự chỉ có thể đứng nhìn trong sợ hãi khi cả hai bí mật lớn nhất của anh cuối cùng cũng được tiết lộ; khuôn mặt và giọng nói của anh. Cuối cùng, anh phải dùng hết sức lực che miệng bằng hai bàn tay đang đặt trên mặt nạ để không hét lên khi cơn đau cuối cùng ập đến với anh ở mức độ chết người nhất.
"Tôi cầu mong linh hồn anh cuối cùng cũng được yên nghĩ." là những lời cuối cùng của Tiến sĩ Loomis gửi đến bệnh nhân của mình. Michael thực sự ngồi đó, nhìn chằm chằm vào chính mình, bản thân tương lai của anh, trong trạng thái choáng váng. Đột nhiên, mọi thứ trở nên tối đen, và rồi tấm gương lại xuất hiện.
Và tất cả sự tra tấn lại bắt đầu lại. Nó cứ tiếp tục đến. Michael thậm chí không có cơ hội để thở khi anh phải chịu đựng cả nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần hết lần này đến lần khác. Anh càng đau khổ về mặt tinh thần, thì cơ thể anh càng xuất hiện nhiều vết thương về thể xác. Anh ôm chặt đầu gối vào ngực, nhắm chặt mắt, bịt tai và nghĩ:
Michael Myers
Michael Myers
*Làm ơn, ai đó, bất kỳ ai, hãy cứu tôi!!!*
_______
Elvira VN (Author)
Elvira VN (Author)
P.S. Phần Tiến sĩ Loomis nói chuyện với Michael là thứ tôi lấy từ một video trên YouTube. Nó có tên là: "The Last Halloween- The Death Of Michael Myers"
Elvira VN (Author)
Elvira VN (Author)
Hãy xem ngay nhé, vừa tuyệt vời vừa buồn.... KHÔNG0000 MIKEY~~~~!!!!!!! :'(
Elvira VN (Author)
Elvira VN (Author)
Viết được 3299 chữ! :0

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play