Sài Gòn hoa lệ về đêm khoác lên mình chiếc áo choàng hoa lệ rực rỡ ánh đèn. Những con phố lớn ngập tràn tiếng xe máy rì rầm như bản nhạc không lời bất tận, hoà cùng tiếng còi xe, tiếng người cười nói tạo thành bản hợp xướng náo nhiệt của một thành phố không ngủ. Ánh đèn LED từ các biển hiệu, club đêm hắt ra nhuộm màu những gương mặt lướt qua nhau trong cuộc vui ngắn ngủi. Nam thanh nữ tú rảo bước tay trong tay, ân ân ái ái. Sài Gòn lên men như một ly cocktail vừa nồng vừa ngọt.
Thế nhưng tất cả sự hào nhoáng đó lại như ánh trăng khuất lối chẳng thể chạm đến những con hẻm ngoằn ngoèo sâu hoắm nơi khu trọ bình dân đang nép mình trong bóng tối. Nơi đây, ánh sáng không đến từ đèn pha hay biển hiệu, mà là từ những bóng đèn ố vàng, lập loè chực tắt. Mùi xăng xe trộn với mùi bùn ẩm đọng lại khi triều lên bám riết trên mặt đường loang lổ những ổ gà ổ chuột. Tường rào lởm chởm dây điện, mái tôn rỉ sét như những vết sẹo xám ngoét trên cơ thể một kẻ du đãng bần cùng.
Người ở đây đủ mọi miền đổ về. Có người vì chạy trốn quá khứ tù tội, có người ôm ấp vọng tưởng đổi đời, và có cả những kẻ từng đứng trên đỉnh cao rồi sa đọa nơi đáy vực. Họ chen chúc nhau trong những căn phòng vỏn vẹn vài mét vuông, nơi giấc mơ bị nén lại vừa khít chiếc chiếu trải trên nền gạch tróc lở.
Một bóng người lảo đảo bước vào con hẻm. Dưới ánh đèn đường yếu ớt, dáng anh cao gầy leo kheo hiện ra như một con bọ que loạng choạng giữa góc phố bẩn thỉu. Gương mặt hốc hác tựa như bị phủ bởi lớp tro bụi dày cộp. Làn da trắng bệch pha ánh xám của người thiếu máu, đôi mắt sâu hoắm thâm quầng, lộ ra vẻ mỏi mòn không giấu được. Anh khoác chiếc sơ mi cũ bạc màu bên ngoài chiếc áo thun đen nhăn nhúm, chiếc quần bò dài sờn gối ôm lấy đôi chân khẳng khiu. Mái tóc dài qua tai, bết mồ hôi, rủ xuống che nửa khuôn mặt. Trông anh như một con nghiện bần cùng đương đói thuốc. Trên tay anh lủng lẳng một chai rượu trắng rẻ tiền, còn chưa khui nắp. Gương mặt anh đỏ bầm vì men say, bước chân chòng chành như một vũ điệu buồn lạc nhịp giữa bóng tối.
Dân xóm trọ này chẳng xa lạ gì với mấy tay say xỉn, nhưng dáng vẻ của người này khiến ai cũng phải ngước nhìn. Dẫu đôi chân đã loạng choạng và hai mắt đã hoa cả lên, hắn vẫn còn cố nán lại, dúi vào tay bé gái nhỏ một bọc nilon nhàu nát.
"Kẹo...cho em...chia cho các bạn nữa. "
Bé gái ôm chặt gói kẹo, mắt lấp lánh như sao trời.
"Em cảm ơn anh Quân ạ!"
Cô bé vẫy tay với anh, lao đi trong tiếng cười thơ ngây.
Quân ngẩn ngơ nhìn bóng dáng cô bé lòe nhòe trong đôi mắt, lặng lẽ bước vào sâu trong con hẻm đầy rác và phân chó, dừng lại trước một căn phòng trọ tuềnh toàng. Tiếng chìa khoá lách cách vang lên, rồi cánh cửa mở ra, khép lại với tiếng then gài khô khốc.
Có mấy người ngoái nhìn về chỗ này từ trên bậc thềm xi măng thủng lỗ chỗ, lòng dâng lên cảm giác xót xa. Thành Quân vốn sống thật thà, ngoãn, đối với trẻ em hay người lớn đều rất nhẹ nhàng, cả xóm ai cũng quý. Họ nghe bảo anh mắc bệnh gì đó lạ lắm, chữa không được. Họ tận mắt trông thấy anh từ một chàng trai tỏa nắng bị giày vò thành dáng vẻ con ma bệnh như bây giờ. Dẫu vậy, chưa ai từng thấy Quân có chút nào liên can đến mấy thứ rượu chè cờ bạc. Thế mà hôm nay, anh lại say như thế...
Trong căn phòng vỏn vẹn vài mét vuông, ánh đèn trần vàng nhạt chao nghiêng trên trần nhà. Gió từ khe cửa lùa vào mang theo chút lạnh của đêm mưa. Thành Quân ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào tường, tu liền mấy ngụm rượu. Hơi cay xộc lên khiến anh ho sặc sụa. Đặt chai rượu xuống, Quân tựa lưng lên vách tường ẩm mốc, ánh mắt thất thần nhìn bóng phù du lượn quanh chụp đèn rồi ôm mặt khóc rưng rức. Tiếng khóc nghèn nghẹn trong cổ họng. Nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi trên gò má nhợt nhạt. Ánh mắt anh trống rỗng, vô hồn.
Anh tên Trần Vũ Thành Quân, cái tên ấp ủ bao Hy vọng mà cha anh đã phải lên vất vả chạy xuống tận Hà Nội nhờ một nhà thơ già đặt cho. Anh vốn sinh ở miền Tây Bắc, trôi dạt xuống Sài Gòn sau một trận sạt lở mùa mưa. Cha mẹ chết trong cơn lũ bùn. Cậu đón Quân đến thành phố này, làm công trình nuôi anh ăn học. Về sau ông cũng qua đời do tai nạn lao động. Thành Quân vào cô nhi viện, số tiền bồi thường đủ để anh học xong đại học. Nhưng tốt nghiệp đã hơn một năm, anh vẫn chưa tìm được việc làm. Sài Gòn không dễ nuôi mộng.
Nhưng cái khiến Quân tuyệt vọng không phải là đói nghèo mà là một thứ quái quỷ anh mang trong mình suốt bao năm nay – một cơn ác mộng không tên, lặp đi lặp lại. Giấc mơ không thuộc về y học hay logic. Một thế giới với huyết hải mênh mang không thấy bờ, xác người không nguyên vẹn la liệt,nổi lềnh bềnh, rắn rết bò lúc nhúc trong chất lỏng tanh ngòm... một nơi không thuộc về thế gian này.
Từ ngày cậu anh mất, giấc mơ đó trở lại dữ dội hơn. Không chỉ là hình ảnh. Quân ngửi được mùi máu tươi, mùi đất tanh, cảm thấy cái lạnh của xác rắn trườn qua da thịt. Những năm gần đây, cơn đau trong mơ dần xuất hiện ngay cả khi anh thức. Cơ thể anh rệu rã, héo úa như cây không rễ. Anh mất ngủ triền miên, sống trong nỗi sợ không tên, và nỗi sợ ấy đã đẩy anh tới mép vực. Có bệnh thì vái tứ phương, nhưng từ đông y đến tây y, từ khoa học đến tín ngưỡng, chẳng có một phương pháp nào có thể làm mọi thứ tốt lên. Có chăng chỉ làm cơ thể anh dần tê liệt vì thuốc.
Sự tra tấn kéo dài đằng đẵng và không lối thoát khiến thần trí anh dần biến loạn. Thành Quân dần không thể kìm nén nỗi thù hận với thế giới này. Anh sợ hãi khi không thể nhận ra bản thân mình được nữa. Những đứa bé mà anh luôn hết mực cưng chiều, những người lâu nay anh trân quý, giờ đây trong mắt anh bỗng trở nên đáng ghét đến kì lạ. Cuộn trào trong anh là nỗi khát vọng tàn sát bạo ngược cuồn cuộn. Anh sợ, sợ một ngày anh không thể đè ép nó lại...
Nỗi sợ ấy dần dần, dần dần trở thành sự tuyệt vọng. Thành Quân không còn đủ lý trí để thuyết phục mình tiếp tục kiên trì.
Anh mệt, mệt lắm...
Hôm nay, anh đã đến chùa, khấn cha mẹ và cậu lần cuối. Rồi anh uống, uống thật say, vác theo một chai nữa để có đủ can đảm bước đến quyết định cuối cùng.
Anh – kẻ bị rút kiệt sức lực và cả linh hồn – không còn tin rằng mình có thể tiếp tục kiên trì để sống thêm một ngày nào nữa.
Ngu dại làm sao, nhưng anh còn biết làm thế nào bây giờ? Anh phải lấy lí do gì để lừa dối chính mình khi cơ thể đã rệu rã, khi lý trí đã dần vỡ vụn?
Quân ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn, vị cay nồng chát chúa cào cấu trong cổ họng. Rồi anh cười. Một nụ cười khản đặc, méo mó và khô khốc. Sau đó, anh ném chai rượu xuống sàn – vỡ vụn. Rượu tràn đầy trên nền nhà bẩn thỉu. Những mảnh thuỷ tinh bật ra, vương vãi khắp sàn, ánh lên sắc bạc lạnh lẽo dưới ánh đèn vàng. Quân nhặt lấy một mảnh gần nhất, rạch một vết cắt sâu lên cổ tay gầy gò.
Đau... Đau rát... Nhưng kẻ đã chịu tra tấn lâu ngày như anh lại cảm thấy nhẹ nhàng. Máu chảy ra từ cổ tay, chảy lan ra mặt đất. Mùi máu tươi quen thuộc vương vẩn quanh mũi anh.
Mảnh chai rất sắc, Thành Quân lại rất mạnh tay. Vết thương nơi cổ tay trái vừa rộng vừa sâu. Quân không nhắm mắt, sợ lại chìm vào cơn ác mộng ấy. Anh nhìn lên trần nhà, lặng yên chờ đợi cái chết, hoàn toàn không nhận ra vết thương nơi cổ tay đang chầm chậm, chầm chậm ngừng chảy máu...
Một con chuột bò xuống từ bàn bếp. Khu trọ rẻ tiền này không thiếu chuột. Con chuột cũng gầy như dân mình những năm bốn lăm. Có vẻ không tìm thấy gì nơi căn bếp nghèo nàn, nó chầm chậm bò đến vũng máu đang lan ra giữa sàn.Mắt nó sáng lên vẻ thèm khát đầy điên cuồng.Thành Quân không nhìn thấy nó, dù có thấy cũng không quan tâm nữa. Con chuột dè dặt nhìn anh một lúc, ngửi ngửi vũng máu. Lúc sau, xác nhận chung quanh đã an toàn, nó chầm chậm uống...
Đang mơ màng trong hơi rượu, Thành Quân bỗng giật mình bởi tiếng thét thê thảm của con chuột. Nó vùng vẫy trong vũng máu của anh. Con chuột đang "mập" lên với một tốc độ đáng kinh ngạc. Thân thể nhỏ xíu gầy khô đang vạm vỡ dần lên, rồi căng phồng như một quả bóng. Con chuột kêu gào trong đau đớn, rồi "bùm" phát nổ. Máu bắn tung tóe, bắn lên tường, lên quần áo, lên khuôn mặt sững sờ của Thành Quân.
Chưa kịp tỉnh táo vì hiện tượng siêu nhiên vừa xảy ra, anh cảm nhận được một cơn ngứa râm ran nơi cổ tay trái. Nhấc tay lên xem, anh vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ khi phát hiện vết thương nơi đó đang lành lại cực nhanh. Từng sợi tơ máu đang lấp lại vùng vết thương. vài phút sau cổ tay anh lành lặn như ban đầu. Dấu vết duy nhất cho thấy nơi đó từng tồn tại vết cắt là vũng máu tràn trên mặt đất, và đã nhuộm đỏ một tay áo anh.
Thành Quân ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cổ tay trái, sững sờ trong phút chốc. Anh run rẩy đưa ngón tay dính máu sờ lên chỗ vết thương vừa rồi, hoàn toàn không có chút dấu vết. Thật lâu sau anh vẫn không thể bình tĩnh lại. Những gì vừa xảy ra quá mức phi lý.
Rốt cuộc đã có gì xảy ra ? Từ khi nào cơ thể anh trở nên kỳ lạ như thế. Trước đây anh cũng đã từng bị thương, có nặng, có nhẹ. Mặc dù hồi phục rất nhanh nhưng vẫn nằm trong phạm trù con người. Nhưng, giờ là sao? Là anh sở hữu năng lực nào đó sao? Liệu giờ anh có còn là con người? Nếu không thì anh là thứ gì? Ma cà rồng? Bất tử nhân? Quỷ?
Những điều này trước mắt còn chưa thể rõ. Anh run rẩy co ro trong nỗi sợ hãi u ám. Nhưng giờ anh phải cố bình tĩnh lại, có một vài thứ anh cần kiểm chứng. Thành Quân chống tay đứng dậy, vội vàng dọn dẹp "hiện trường". Mặc dù không có ý định thử nhưng anh có thể lờ mờ đoán được mình khó mà tìm đến cái chết, ít nhất trước mắt là thế.
Phải mất khá lâu anh mới hoàn thành việc dọn dẹp. Máu không dễ dọn. Sau khi tắm, Thành Quân gói bộ đồ dính máu vào một cái túi bóng đen. Anh nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ, dứt khoát xách túi đồ, đóng cửa rời đi.
Thành Quân luồn lách qua những khe hẹp tối om dẫn ra bờ kênh. Con kênh đen sì ngập đầy rác thải là thứ có thể dễ dàng bắt gặp ở những xóm trọ lao động trong thành phố. Quân nhìn trước ngó sau, xác định chung quanh không ai khác có mặt, ném bịch đồ trong tay rơi "tõm" xuống nước, lặng lẽ chuồn khỏi. Có lẽ do hoảng loạn, anh không để ý đến một bóng đen núp ngay dưới cầu. Đôi mắt hắn sáng lên trong không gian tối mịt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng vội vã của Thành Quân, rồi biến mất trong yên lặng... Sau khi xử lý xong xuôi bộ đồ, Thành quân ghé vào một tiệm hải sản, mua một con cá sống, lại vòng qua chỗ bán đồ nhậu, mua một lồng chuột đồng, bọc cẩn thận rồi mang về.
Quân rời đi trong yên lặng, trở về cũng yên lặng. Mới hơn mười giờ rưỡi nhưng khu trọ đã hoàn toàn yên tĩnh. Thỉnh thoảng có tiếng chuột bò trên mái tôn hay tiếng xe cộ truyền đến từ những con đường đông nghịt ngoài kia. Xóm lao động nghèo ít người thức khuya. Mấy thằng "ma men" giờ vẫn đang bận bám trụ trong những quán nhậu. Quân vào phòng, khóa trái cửa. Anh cẩn thận đặt con cá vào xô nước, đặt lồng chuột bên cạnh. cẩn thận xác định tình trạng của chúng, vẫn khỏe, không có vấn đề.
Quân vươn tay lấy con dao gọt trái cây trên bàn, chần chừ một thoáng,nhắm mắt, cứa lên bàn tay mình.
Quân không sợ đau, hoặc nói đúng ra là đã quá quen với cơn đau xé da róc thịt mấy tháng nay. Anh lấy ly đựng lấy một ít, tôi dứt khoát ngâm bàn tay vào chậu nước.
Con cá vẫn lặng lẽ lượn lờ trong thùng nước. Máu từ tay anh tan dần. Một phút sau thì ngừng. Vết thương từ từ liền lại.
Con cá không có phản ứng.
Thành Quân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa đầy năm giây sau, con cá bỗng vùng vẫy dữ dội. Vây lưng, vây bụng nó dài ra, thân thể cũng lớn lên chút ít. Nó vùng vẫy một lúc thì ngừng lại, co giật vài cái rồi ngừng hẳn.
Thành Quân như chết đứng tại chỗ. Dẫu đã có dự đoán từ trước, nhưng cảnh tượng vừa diễn ra thực sự rất phi lý.
Quân run rẩy vớt con cá trong thùng nước ra. Nó đã chết. Thân thể ch có một vài thay đổi. Lớn hơn chút. Vây dài hơn. Vảy cũng cứng hơn. Và... Cá có răng nanh ư?
Quân lục lấy điện thoại ra tra Google. Không có. Đôi răng nanh nhọn, dài và mảnh xuất hiện trên loài cá một cách vô lý. Quân tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, có lẽ nó bị biến dị trước đó, chẳng qua anh quên kiểm tra. Nhất định là như vậy .
Quân tự động viên bằng một lý do mà bản thân anh cũng không tin. Anh lại thí nghiệm lần nữa. Anh dùng một miếng thịt kho chừng hai ngón tay thừa lại trong tủ, tưới một ít máu lên rồi thả vào lồng chuột.
Lũ chuột nhát gan bỗng xao động kì lạ trước bữa ăn được bày ra trước mặt. Chúng như điên cuồng xâu xé miếng thịt đó. Không mất bao nhiêu thời gian để miếng thịt biến mất trong miệng ba con chuột. Chỉ vài giây sau, chúng réo lên đầy đau đớn và lăn lộn, cấu xé lẫn nhau. Răng chuột phẳng chứ không nhọn, anh cũng không cho rằng chúng sẽ nhọn lên. Quả nhiên, từ hai bên mép của chúng, những chiếc răng nhọn mọc ra tua tủa. Bên cạnh đôi răng cửa lớn mọc ra một đôi răng nanh như nanh rắn. Nhưng rồi chúng sùi bọt mép, giãy dụa vài cái rồi tắt thở.
Thành Quân mở cửa lồng, lấy lũ chuột ra. Ngoài thân thể to lớn hơn và răng nhọn thì không có gì khác. Triệu chứng trước khi chết giống như trúng độc. Có thể xác định được, máu của anh có thể đã cải tạo cơ thể chúng, đồng thời cũng đầu độc chúng. Con chuột lúc trước phát nổ, có khả năng vì nó uống quá nhiều.
Quan sát một lúc, anh quyết định giải phẫu luôn.
Anh không học y, cũng không có kinh nghiệm cho lắm. Cá thì dễ, nhưng chuột lại không đơn giản. Mày mò một lúc mới có thể mổ ra. Nội tạng không có vấn đề. Da có vẻ dày hơn và trơn hơn. Răng có độc, độc bao nhiêu thì không rõ. Răng nhọn là mọc thêm, không phải chuyển từ răng cũ thành. Ngoài ra không có phát hiện nào khác.
Số máu còn lại anh cho vào một bình thủy tinh nhỏ, cất vào tủ lạnh. Anh phải tìm một chỗ nào đó để xét nghiệm thử, một nơi đủ chuyên nghiệp nhưng cũng sẽ không làm bí mật của anh lộ ra ngoài. Umk,còn phải không quá đắt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play